• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 976-980

Chương 976: Đế kiếm Hiên Viên

“Chuyện này nói ra thì dài lắm”, Diệp Thành vẫn uống rượu, vẻ mặt nghiêm túc: “Đó là một đêm trăng thanh gió mát, ta cầm dao giết lợn bước đi phóng khoáng…”

“Ta đề nghị chúng ta băm nhỏ tên này ra rồi hầm đi!”, nghe Diệp Thành kể chuyện vớ vẩn, Tạ Vân giơ kiếm Trạm Lô lên, nói xong còn hà hơi lên kiếm rồi dùng tay áo lau sạch bóng.

“Hợp Hoan Tán vừa mới ra lò”, Diệp Thành rất bình tĩnh, phất tay lấy ra một sọt Hợp Hoan Tán, suýt làm cho Tạ Vân sợ són ra quần.

Không chỉ hắn ta mà Hùng Nhị và Hoắc Đằng cũng giật giật khoé miệng, đêm hôm đó vì thứ này mà họ suýt thì bị hành hạ đến chết, nhất là Đường Như Huyên, cô ấy đỏ mặt véo Hùng Nhị liên tục.

Khung cảnh sau đó rất ấm áp, rượu của Diệp Thành rất mạnh, mọi người uống say ngả nghiêng, men rượu mịt mờ, bây giờ họ đã có thể bảo vệ bầu trời của mình, nói về những năm thăng đó, họ thật sự vô cùng cảm khái.

Nửa đêm, Diệp Thành xua tan cơn say, nhìn mọi người đang say xỉn xung quanh không khỏi nở nụ cười, đi về phía khu rừng trúc nhỏ của Cơ Tuyết Băng.

Từ xa hắn đã nhìn thấy Hổ Oa đang múa Ô Thiết Côn, mà người đấu cùng cậu nhóc chính là đạo thân của Cơ Tuyết Băng.

Cậu nhóc này thật sự nghị lực phi thường, dù cho khí huyết huyết mạch Thánh Viên của cậu dồi dào nhưng sắc mặt lúc này cũng đã hơi tái, bị đánh toàn thân đầy máu, quan trọng nhất là Diệp Thành còn thấy cổ tay và cổ chân cậu đang đeo Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn nặng vài nghìn cân.

Lại nhìn tới nơi cách đó không xa, Cơ Tuyết Băng đang dựa vào lan can, một chân đặt trên tảng đá, tay cầm bầu rượu, khí chất lạnh lùng, dáng người thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh trăng hiện lên vệt ửng hồng, cực kỳ quyến rũ.

“Có phải muội đối xử với hắn hà khắc quá không?”, Diệp Thành chầm chậm đi tới, liếc nhìn Hổ Oa rồi lại nhìn Cơ Tuyết Băng, thở dài: “Năm đó ta cũng không tàn nhẫn với hắn như vậy”.

“Chịu áp lực mới có thể khơi dậy khả năng tiềm tàng, huynh không hiểu đạo lý này sao?’ Cơ Tuyết Băng nhẹ nhàng cất lời, vẫn yên lặng tiếp tục uống rượu.

“Hiểu, hiểu, hiểu”, Diệp Thành tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, ngậm tăm trong miệng rồi bảo: “Muội là sư phụ của hắn, muội huấn luyện hắn như nào đương nhiên ta sẽ không can thiệp”.

“Huynh có chuyện gì nói đi”, Cơ Tuyết Băng nhấp một ngụm rượu.

“Ta muốn ngủ với muội”, Diệp Thành vừa lên tiếng đã thốt ra năm chữ này.

“Chờ một chút!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, sau đó ra lệnh cho phân thân đang ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông xa xôi.

Phân thân nhận được mệnh lệnh lập tức đứng lên, tìm một vị trí cực chuẩn, cởi quần lấy thứ to lớn kia ra, nhắm thẳng Thái Hư Cổ Long rồi phun ào ào.

Chết tiệt!

Âm thanh mắng chửi của Thái Hư Cổ Long lập tức vang lên.

“Đáng đời ngươi bị phong ấn”, giọng nói thần thức của Diệp Thành vang lên, hắn dám khẳng định nếu bây giờ Thái Hư Cổ Long ở đây chắc chắn hắn sẽ không nói lời nào mà đá chết nó.

Bên này, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng không thay đổi, biết lời vừa rồi không phải do Diệp Thành nói nên đương nhiên cô ta cũng không quan tâm.

Sau đó, Diệp Thành chặn liên lạc với Thái Hư Cổ Long rồi ho khan nhìn Cơ Tuyết Băng: “Thật ra ta tìm muội cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là muốn… xin muội ít máu”.

“Sao, lần này không định làm ta ngất đi nữa à?”, Cơ Tuyết Băng liếc nhìn Diệp Thành, dường như lại nghĩ đến chuyện bị Diệp Thành đánh ngất đêm đó.

“Đó… Đó chỉ là hiểu lầm thôi, ta…”

“Muốn máu Huyết Linh thì dùng máu Thánh Thể để đổi”, Cơ Tuyết Băng thẳng thừng ngắt lời Diệp Thành, không muốn nghe những lời lảm nhảm vô nghĩa của hắn chút nào.

“Dễ thôi”, Diệp Thành chẳng hề nghĩ ngợi, lập tức ngưng tụ máu Thánh Thể, hắn vẫn luôn mơ ước có được huyết mạch Huyền Linh, bởi vì trong huyết mạch ấy có khả năng hồi phục bá đạo của Thần tộc.

Cơ Tuyết Băng cũng thẳng thắn, ngưng tụ một tia máu Huyền Linh tinh nguyên, truyền cho Diệp Thành.

Giữa không trung, máu Thánh Thể màu vàng và máu Huyền Linh ba màu cực kỳ lộng lẫy, rực rỡ.

Nhưng lúc này một điều kỳ lạ xảy ra, máu Thánh Thể và máu Huyền Linh tự di chuyển trong lúc bắn lên, sau đó khi Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đang ngơ ngác thì chúng đã đan xen rồi tự hợp lại với nhau.

Lập tức, một đạo thần huy chói mắt bắn lên, uy lực bí ẩn và kỳ dị được sinh ra, trong không gian dao động xuất hiện từng gợn sóng, xung quanh giọt máu còn có dị tượng, còn có cả thiên âm đại đạo vọng lên.

Vút!

Dưới sự kinh ngạc của hai người, giọt máu hợp nhất đã bay vút đi trên hư không như một đạo thần hồng.

Thấy vậy, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đưa mắt nhìn nhau, khẽ cau mày rồi đứng bật dậy, bước lên hư không đuổi theo giọt máu đó.

Hế?

Lúc này, Đông Hoàng Thái Tâm đang nhắm mắt ngồi thiền ở Thiên Huyền Môn bỗng mở mắt, phất tay lấy màn nước huyễn thiên ra, trong màn nước xuất hiện cảnh Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đang đuổi theo giọt máu đó.

“Chuyện… Chuyện gì thế này?”, Phục Nhai ở bên cạnh ngơ ngác nhìn vào màn nước.

“Đế khí đang gọi”, Đông Hoàng Thái Tâm ung dung mỉm cười.

“Đế khí?”, Phục Nhai sửng sốt, nhìn chằm chằm Đông Hoàng Thái Tâm: “Ý Thánh chủ là…”

“Đế Kiếm Hiên Viên”.
Chương 977: Đế binh

Vút!

Trên hư thiên, giọt máu được thần huy bao quanh bay vụt qua bầu trời với tốc độ cực nhanh, vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp dưới bầu trời đầy sao.

Diệp Thành như thần hồng màu vàng còn Cơ Tuyết Băng như thần hà ba màu đuổi theo sát phía sau.

Dừng lại cho ta!

Sau đó Diệp Thành chợt tăng tốc, một bước di chuyển cả nghìn trượng, bàn tay to màu vàng vươn ra, bắt lấy giọt máu đó.

Nhưng giọt máu như có linh tính, nhảy ra từ giữa các ngón tay hắn, Cơ Tuyết Băng còn chưa kịp thi triển phong ấn giam giữ thì nó đã biến mất.

“Sao vậy chứ?”, Diệp Thành thầm mắng, khí huyết dâng lên, lại đuổi theo lần nữa, không phải hắn tiếc máu Thánh Thể và máu Huyền Linh, mà vì chuyện này có gì đó kỳ lạ khiến hắn cảm thấy rất tò mò.

Cơ Tuyết Băng cũng thấy như vậy, đang trao đổi huyết mạch bình thường bỗng dưng xảy ra chuyện kỳ lạ này, hơn nữa giọt máu sau khi đã hoà vào nhau còn kỳ lạ hơn, cô ta cũng chưa hiểu ra là thế nào.

Cứ thế, hai người đuổi theo hơn tám nghìn dặm nhưng vẫn chưa ngăn được giọt máu ấy.

“Long gia”, bất đắc dĩ, Diệp Thành lại bắt đầu gọi Thái Hư Cổ Long.

“Khốn kiếp!”, ngay lập tức, tiếng mắng mỏ của Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải của hắn, có vẻ nó vẫn đang tức chuyện bị phun nước tiểu đầy đầu lần trước.

“Mẹ kiếp, là ngươi chơi lão tử trước”, Diệp Thành cũng không nhịn được nữa, miệng bắt đầu chửi rủa.

“Vì thế nên ngươi đi tiểu vào đầu ta hả?”, mặt Thái Hư Cổ Long đen sì, trong đôi mắt rồng to tròn bùng lên lửa giận.

“Không đi nặng lên đầu ngươi đã là tốt lắm rồi”, Diệp Thành ngoáy tai.

“…”

“Thôi thì ngươi chơi ta một lần, ta chơi lại ngươi một lần, hai chúng ta hoà nhau”, Diệp Thành ho khan: “Gọi ngươi là vì có chút chuyện này muốn hỏi ngươi, sau khi máu của ta và máu của Cơ Tuyết Băng hoà vào nhau nó đã tự bay đi, còn bay cực kỳ nhanh, hai chúng ta vẫn đang đuổi theo nó đây này”.

Nghe vậy, Thái Hư Cổ Long đang định nổi đoá lần nữa, hai mắt đột nhiên sáng lên: “Còn có chuyện này à?”

Nói rồi, Thái Hư Cổ Long kết nối với tầm mắt của Diệp Thành, nheo mắt nhìn giọt máu đang bay phía trước, tự lẩm bẩm: “Huyết mạch Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể dung hợp với nhau thì không có gì kỳ lạ, nhưng lại có linh trí là sao nhỉ? Lẽ nào…”

Nghĩ đến đây, đôi mắt Thái Hư Cổ Long cháy lên một tia kinh mang nóng rực: “Không phải nó đang chạy trốn mà là có thứ gì đó đang gọi nó”.

“Long gia, đã biết nó là thứ gì chưa?”, Diệp Thành vừa tăng tốc đuổi theo giọt máu vừa khó hiểu hỏi.

“Tiểu tử, đuổi theo đi, đích đến của nó chắc chắn có bảo vật nghịch thiên”, Thái Hư Cổ Long cao giọng, giọng điệu rất hưng phấn, hơi thở cũng dồn dập dường như rất kích động, nếu không vì đang bị phong ấn, có lẽ nó đã nhảy ra ngoài.

“Bảo vật nghịch thiên?”, Diệp Thành nhướng mày, vô thức nhìn Thái Hư Cổ Long, nó còn kích động hơn hắn nghĩ, kích động hơn cả khi nghe nói về khí hỗn độn lúc trước.

“Rốt cuộc là thứ gì chứ?’, Diệp Thành không kìm được tò mò hỏi.

“Ta không biết là thứ gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến Hiên Viên Đại Đế”, Thái Hư Cổ Long hít một hơi thật sâu.

“Hiên Viên Đại Đế?”, nghe thấy cái tên này, lòng Diệp Thành run lên dữ dội, vị Đại Đế được công nhận là mạnh nhất trong một trăm ba mươi vị đế ở Huyền Hoang, hắn đã nghe nói điều này từ trước nhưng bây giờ nghe thấy cũng cực kỳ chấn động, ông ấy là vị đế muôn đời, là bậc chí tôn trong chí tôn đó!

“Huyết mạch của Hiên Viên Đế là sự kết hợp giữa Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể, bây giờ huyết mạch Thánh Thể của ngươi và huyết mạch Huyền Linh của Cơ Tuyết Băng có duyên dung hợp, có vẻ có liên quan đến một sự tồn tại nào đó, không phải giọt máu ấy đang chạy trốn mà là có sự tồn tại cường đại nào đó đang gọi nó”.

“Không ngờ Đại Sở còn lưu giữ bảo vật liên quan đến Hiên Viên Đại Đế”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Tiểu tử, dù thế nào cũng phải lấy được món bảo vật đó”, Thái Hư Cổ Long nghiêm túc bảo: “Hiên Viên Đại Đế vang dội cổ kim, bất cứ thứ gì dính dáng đến ông ấy khẳng định đều là nghịch thiên”.

“Vậy nhất định phải lấy được”, không cần Thái Hư Cổ Long nói, Diệp Thành cũng đã đốt cháy tinh nguyên, tốc độ đột nhiên tăng lên một bậc, giống như thần mang màu vàng xẹt qua hư thiên.

Phía sau hắn, Cơ Tuyết Băng cũng thiêu đốt khí nguyên, tuy tốc độ không bằng Diệp Thành nhưng cũng cực kỳ nhanh.

Cứ thế, hai đuổi một khiến bầu trời đêm được tô điểm ba màu rực rỡ.

Thái Hư Cổ Long ở đây cũng theo dõi sát sao, trong đôi mắt rồng loé lên tia sáng mờ ảo, đầy ẩn ý sâu xa: “Đại Sở quả nhiên không đơn giản, rốt cuộc vùng đất này cất giấu bao nhiêu bí mật đây!”

Dừng!

Không biết đến lúc nào, Diệp Thành đang bay trên trời mới chợt dừng lại, chừng hai giây sau Cơ Tuyết Băng cũng dừng lại sau lưng hắn.

Giờ phút này, hai người đang nheo mắt nhìn phía trước, hơn nghìn trượng trước mặt họ là một vân hải, mông lung mịt mù, rất kỳ quái, như ẩn như hiện, như thể nó không tồn tại trong thế giới hồng trần, mang lại cho người ta cảm giác như đang mơ.

Mà giọt máu dung hoà kia đã bay vào vân hải kỳ lạ này.

“Đây là nơi nào?”, Cơ Tuyết Băng hơi nhíu mày, nhìn Diệp Thành.

“Không biết”, Diệp Thành nói xong thì mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, quan sát kỹ vân hải hơn nghìn trượng này.
Chương 978: Hoan hải

Hắn phát hiện vân hải này là vô biên, với thần thức và tầm nhìn của hắn mà cũng không thể nhìn thấy điểm tận cùng, hoặc là có sức mạnh bí ẩn nào đó đã ngăn cản thần thức và tầm nhìn Tiên Luân của hắn.

Nhìn một lúc, mắt trái của Diệp Thành chậm rãi nheo lại, bởi vì hắn nhìn thấy cảnh tượng rất kỳ dị. Hắn thấy biển máu, sấm sét, sông núi, cung điện lầu các, tiên nữ đang nhảy múa, tiên cảnh lộng lẫy tươi đẹp…

Nhưng những cảnh tượng hắn vừa thấy bỗng dưng biến mất, khi nhìn lại lần nữa thì cảnh tượng đã thay đổi, hơn nữa từng hình ảnh kỳ dị đan xen, mỗi lần một khác, như ảo thuật.

“Huyễn cảnh”, Diệp Thành chau mày.

“Ta có cảm giác sợ hãi trong lòng”, Cơ Tuyết Băng nhíu mày thì thầm.

“Ta cũng vậy”, Diệp Thành hít sâu một hơi, sức mạnh đồng tử Tiên Luân vẫn chưa hồi phục đã lại phải ngưng tụ, tập trung vào một điểm, hắn lại nhìn vào vân hải.

Lần này hắn gạt ảo ảnh những lớp mây và sương mù sang một bên, nhìn thấy nơi sâu hơn.

Grừ! Grừ! Grừ! Grừ!

Hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng gầm thét hùng dũng của dã thú, nhìn thấy một cảnh thần kỳ, nơi đó màu sắc sặc sỡ, thần huy chói lọi, dưới sự đan xen của thiên âm đại đạo, hắn thấy mấy con cự thú hư ảo, ồ không, chính xác hơn là tứ đại thần thú, thần long bay lượn, phượng hoàng gào thét, bạch hồ gầm rú, huyền vũ mở đường, chúng đang tung hoành trong vân hải cuồn cuộn này.

Mở!

Diệp Thành khẽ hô, khoé mắt trái ứa máu, sức mạnh đồng tử Tiên Luân ngưng tụ gần một lần nữa gạt từng lớp ảo ảnh sang một bên, một thanh kiếm lơ lửng xuất hiện trước mắt hắn, nó không thần mang vạn đạo như hắn nghĩ mà cực kỳ bình thường, giản dị.

Phụt!

Diệp Thành phun ra một ngụm máu, lảo đảo lùi lại bốn năm bước rồi nửa quỳ trên đất, mà Tiên Luân Nhãn cũng không phát huy tác dụng nữa.

Phụt!

Cùng lúc đó, đạo thân Tinh Thần ở Bắc Sở xa xôi cũng phun ra một ngụm máu, đang bay trên trời bỗng rơi khỏi khoảng không.

Phụt! Phụt!

Sau đó, phân thân cuối cùng ở Chính Dương Tông của Diệp Thành cũng hoá thành tro bụi, mà phân thân cuối cùng ở hoang mạc cũng đồng thời hoá thành hư vô.

Không chỉ vậy, linh hồn thể của Thái Hư Cổ Long to lớn ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông xa xôi cũng run rẩy kịch liệt, sức mạnh linh hồn dồi dào bỗng chốc bị tiêu tan rất nhiều.

Hự!

Bên này, Diệp Thành đau đớn rên lên, tay che mắt trái, còn có thể nhìn thấy máu đen trào ra từ ngón tay, mà bộ dáng của hắn càng thêm đáng sợ, miệng, mũi, tai đều chảy máu, thân xác thánh thể cường đại cũng đầm đìa máu tươi, tinh khí, chân nguyên trong cơ thể cũng bị sức mạnh kỳ dị hoà tan.

Thấy vậy, Cơ Tuyết Băng vội vàng đi tới, cảnh tượng đột ngột này khiến mặt cô ta thoáng chốc tái nhợt.

“Đừng chạm vào ta”, Diệp Thành hô lên, máu không ngừng tuôn ra từ miệng, thánh thể liên tục nứt ra, máu vàng chảy ra ào ào, hắn trở thành người máu.

Nhưng hắn vẫn nói muộn, vì Cơ Tuyết Băng đã đặt tay lên vai hắn, muốn giúp hắn chữa lành vết thương.

Nhưng vừa chạm vào cơ thể Diệp Thành, cô ta đã bị sức mạnh vô hình tràn ra từ cơ thể Diệp Thành đẩy lùi, với tu vi và thực lực của Cơ Tuyết Băng mà tay cô ta cũng bị thương, máu me nhơ nhuốc.

Trấn áp!

Diệp Thành gầm lên, gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh cho nó lơ lửng trên đầu, khí hỗn độn trút xuống như thác nước, hắn dùng binh khí bản mệnh để trấn áp chính mình.

Lúc này cơ thể hắn mới ngừng run rẩy, sức mạnh vô hình bí ẩn mà mạnh mẽ kia từ từ tiêu tán.

Giờ phút này, đất trời chìm vào im lặng chết chóc.

Trước vân hải kỳ lạ, Diệp Thành bị Hỗn Độn Thần Đỉnh áp chế đến ngất đi, Cơ Tuyết Băng bị đẩy lùi vài trượng, chật vật đứng dậy, lảo đảo bước tới.

Ù!

Hỗn Độn Thần Đỉnh tự động bảo vệ, ngăn cách cô ta và Diệp Thành, nó như có linh tính, như đang bảo vệ Diệp Thành, lại như không muốn Cơ Tuyết Băng vì lại gần Diệp Thành mà bị thương.

“Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra chứ?”, Cơ Tuyết Băng tái mặt, đưa mắt nhìn về vân hải cách đó nghìn trượng, vân khí như ẩn như hiện, vân hải như mộng như ảo, trong mắt cô ta như vực sâu không đáy, chỉ nhìn thoáng qua đã có cảm giác như tâm thần bị nuốt chửng.

Thái Hư Cổ Long bên này gian nan ngẩng đầu lên, nhưng hai mắt đã không còn nhìn thấy, sức mạnh long hồn vẫn đang tiêu tán.

“Kiếm… Kiếm Hiên Viên”, vẻ mặt Thái Hư Cổ Long đau đớn, nó nhìn vào hư vô với vẻ không thể tin được, giọng nói cũng run rẩy: “Không… Không ngờ Đế Kiếm Hiên Viên lại… lại ở Đại Sở”.

Haiz!

Nhìn thấy những cảnh này, Đông Hoàng Thái Tâm ở đại điện Thiên Huyền Môn xa xôi không khỏi thở dài: “Xem ra đôi lúc có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng không phải chuyện tốt, nhìn thấy thứ không nên thấy sẽ phải trả giá bằng máu”.

“Không ngờ kiếm Tru Tiên và kiếm Hiên Viên đều đang ở Đại Sở”, Phục Nhai ở bên cạnh tặc lưỡi nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Thánh chủ, rốt cuộc vùng đất này còn cất giấu bao nhiêu Đại Đế thần binh nữa?”

“Đừng hỏi điều không nên hỏi”, Đông Hoàng Thái Tâm nhàn nhạt nói: “Chuyện này ngoài tầm kiểm soát của chúng ta”.

“Vậy vân hải đó…”

“Một trong năm cấm địa của Đại Sở: Hoan hải”.
Chương 979: Yêu Long

Bầu trời đêm mênh mang, những vì sao như những hạt cát bụi.

Trong một nơi thẳm sâu của rặng núi, Diệp Thành tĩnh lặng ngồi khoanh chân nhưng vẫn chìm vào trạng thái hôn mê, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, mình đẩy thương tích, hồi lâu vẫn chưa thể lành.

Đối diện với hắn là Cơ Tuyết Băng ngồi khoanh chân ở đó, cô liên tục truyền sức mạnh huyền linh cho hắn.

Không biết từ bao giờ cơ thể Diệp Thành mới bất giác run lên, khoé miệng Diệp Thành trào ra một dòng máu, thần sắc đau đớn, giọng nói cũng khản đặc đi nhiều, “đây là đâu?”

“Trường Miên Sơn”, Cơ Tuyết Băng khẽ nói.

“Lần này đúng là chơi lớn thật rồi”, Diệp Thành khẽ lau đi dòng máu nơi khoé miệng.

“Rốt cục huynh nhìn thấy gì?”, Cơ Tuyết Băng cau mày nhìn Diệp Thành.

“Một thanh kiếm”.

“Một thanh kiếm?”, Cơ Tuyết Băng cau mày sâu hơn, “chỉ nhìn thấy thôi mà khiến huynh bị thương tới mức này sao?”

“Đó không phải là thanh kiếm bình thường”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, trong giọng nói còn rõ vẻ kiêng dè, hình thái của thanh kiếm đó khiến hắn đến bây giờ vẫn còn kinh ngạc, thanh kiếm đó trông rất bình thường nhưng lại cho người ta áp lực như có ngọn núi đè xuống, hắn biết rõ mình bị thanh kiếm kia làm bị thương, mọi thứ đến quá bất ngờ khiến hắn trở tay không kịp.

“Liên quan đến Hiên Viên Đế, thật sự quá bá đạo”, Diệp Thành lẩm bẩm, mặc dù mắt hắn nhắm nhưng đầu hắn lại không ngừng nghĩ về phương hướng của hoan hải, cũng chính vì hắn nhìn thấy thanh kiếm đó nên phân thân của hắn và Thái Hư Cổ Long mới bị liên luỵ.

“Vết thương của huynh…”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Cơ Tuyết Băng đã nhìn hắn bằng ánh mắt thăm dò.

“Hai mắt tạm thời không nhìn thấy gì, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn trong khoảng thời gian ngắn không thể sử dụng, linh hồn bị thương, thần thức mất đi khả năng cảm nhận đối với thế giới bên ngoài, những cái khác thì vẫn ổn”, Diệp Thành từ từ đứng dậy, hắn chỉ nói ra một câu mà khoé miệng lại trào máu.

“Có thể ngự không phi hành không? Nơi này chính là phạm vi thế lực của Chính Dương Tông, về sớm hơn một chút vẫn hơn”.

“Miễn cưỡng thì vẫn được”, Diệp Thành nói rồi bước vào hư không nhưng lại không tự tin, cơ thể hắn lảo đảo.

Thấy vậy Cơ Tuyết Băng cũng vội di chuyển theo.

Thế nhưng cô vừa bước vào hư không thì phần trán đã cau lại vì cô nhận ra hư không xung quanh Diệp Thành chợt méo mó hẳn, một vòng xoáy màu máu xuất hiện, một bộ vuốt sắc lạnh vươn tới, mục tiêu chính là Diệp Thành nhưng điều đáng lo đó là Diệp Thành mất đi sức mạnh thần thức và không hề cảm nhận được gì.

Vút!

Cơ Tuyết Băng lập tức ra tay chém ra nhát kiếm tuyệt thế.

Ngay lập tức, bộ vuốt sắc lạnh vươn về phía Diệp Thành lập tức bị chém đứt, trong chốc lát còn có máu màu đen bay tứ tung.

Thế rồi Cơ Tuyết Băng tế gọi ra đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh bảo vệ Diệp Thành ở giữa, trong lúc này cô chợt cau mày nhìn Diệp Thành, lòng thầm nhủ: “Người ta đánh lén lộ liễu như vậy mà không cảm nhận được, thần thức linh hồn của huynh rốt cục bị thương nặng tới mức nào?”

Phía này, Diệp Thành cảm thấy có gì đó bất thường, hắn lấy ra kiếm Xích Tiêu, nhanh chóng ngưng tụ thần thức hi vọng có thể cảm nhận được phần nào đó tình hình xung quanh, nhưng sự nỗ lực của hắn lại vô ích, thần thức không ngưng tụ lại được, lúc này hắn không khác gì kẻ mù, tứ phía đều tối đen.

“Là kẻ nào đánh lén chúng ta?”, mặc dù không cảm nhận được xung quanh có khí tức đang thay đổi nhưng Diệp Thành vẫn nâng cao cảnh giác lên mức cao nhất.

“Không phải người”, Cơ Tuyết Băng khẽ nói.

“Không phải người?”, Diệp Thành cau mày, “yêu tộc sao?”

“Tám phần là như vậy”, Cơ Tuyết Băng khẽ gật đầu.

“Hoang Cổ Thánh Thể, Huyền Linh Chi Thể, hôm nay đúng là bội thu rồi”, Cơ Tuyết Băng vừa dứt lời, một giọng nói khàn khàn vang vọng khắp đất trời, trong giọng nói còn mang theo ý giễu cợt, quan trọng nhất là giọng nói này giống như chứa cả ma âm khiến người ta mất đi cảnh giác.

Ngay sau đó, phong vân giữa đất trời dội tới, sấm sét nổ đùng đoàng, mây đen dày và nặng che lấp cả bầu trời, một con rồng khổng lồ màu đen xoay vần phun ra lôi điện, một đôi mắt màu đỏ như máu to lồ lộ chẳng khác gì cái ang rượu, chốc chốc hiện lên yêu mang khát máu.

Phá!

Cơ Tuyết Băng một tay kết ấn lạnh giọng hô lên.

Đột nhiên trời đất lại trở nên trong vắt, mọi thứ như chưa hề xảy ra.

“Hoan thuật của ngươi không có tác dụng với ta, hiện thân đi”, Cơ Tuyết Băng vẫn giữ vẻ lãnh đạm, cô nhìn về một hướng như thể có thể thông qua không gian hư vô trông thấy bóng người ẩn náu trong đó.

“Huyền Linh Chi Thể, đúng là đã đánh giá thấp cô rồi”, lại là một giọng nói giễu cợt vang lên.

Giọng nói này vừa dứt, hư không bị người ta xé toạc ra, một người mặc áo giáp đen kịt xuất hiện, đầu có sừng rồng, toàn thân có yêu khí đen xì bao quanh, trên lớp da thịt còn có lôi mang bắn ra và hơn nữa đó là trên cơ thể người này có từng tiếng rồng gầm vang vọng.

“Yêu Long”, Diệp Thành nheo mắt, mặc dù không cảm nhận được khí tức xung quanh nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ đặc biệt quanh mình một cách rõ ràng, “thực lực không hề thua kém so với Độc Cô Ngạo tiền bối”.

Bên cạnh hắn, sắc mặt của Cơ Tuyết Băng cũng có phần khó coi, nếu như Diệp Thành không bị thương và hai người bọn họ liên thủ thì đương nhiên sẽ không phải sợ Yêu Long nhưng hiện giờ Diệp Thành đến cả ngự không phi hành cũng khó khăn thì nói gì đến việc liên thủ với cô đối đầu với kẻ địch.
Chương 980: Bất lực

“Chẹp chẹp, trạng thái của Viêm Hoàng Thánh Chủ có vẻ như không dễ coi chút nào”, Yêu Long nhìn Cơ Tuyết Băng và hai đạo thân đang bảo vệ Diệp Thành ở giữa với ánh mắt hào hứng.

“Xem ra ngươi biết không hề ít mà”, Diệp Thành cười lạnh lùng.

“Đêm qua tạo ra động tĩnh lớn như vậy, ngươi cho rằng ta bị mù sao?”, Yêu Long để lộ ra hàm răng trắng bóc, “theo dõi các ngươi lâu như vậy đúng là trời cao không phụ lòng người”.

“Đã biết thân phận của ta thì cần gì phải khiêu khích?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng.

“Hình như ngươi không nhìn rõ được thì phải”, Yêu Long chậm rãi bước tới, nó thong dong sờ cái sừng rồng của mình, “đừng quên nơi này là phạm vi thế lực của Chính Dương Tông, ngươi chắc chắn các ngươi có thể trụ được tới khi quân chi viện tới sao?”

Phong thần quyết!

Một đạo thân của Cơ Tuyết Băng lập tức ra tay, cô giống như cơn gió nhanh tới mức vô ảnh, một đại chiêu tấn công đơn là nhát kiếm phong thần mang theo sức đâm xuyên huỷ diệt cứ thế chĩa về phía Yêu Long.

“Một đạo thân mà cũng dám cản trở ta?”, Yêu Long hắng giọng lạnh lùng tiếp đó vung tay đánh vào sát kiếm của đạo thân phía Cơ Tuyết Băng không lệch chút nào, tiếp đó sức mạnh Yêu Long trỗi dậy khiến đạo thân của Cơ Tuyết Băng lập tức bị đẩy lùi về sau.

Trong lúc giao đấu, Cơ Tuyết Băng và một đạo thân khác của mình đã bảo về Diệp Thành về phía xa.

Đi đâu?

Yêu Long hắng giọng, hắn lập tức bước trên biển yêu vụ huyết hải sát phạt tới.

Nhất niệm hoa khai!

Đạo thân của Cơ Tuyết Băng lập tức dùng tới bí thuật hoan cảnh.

“Bí thuật không tồi nhưng đạo hành còn kém lắm”, Yêu Long gằn lên sau đó phá tan hoan cảnh của đạo thân mà Cơ Tuyết Băng tạo ra sau đó tung một chưởng khiến đạo thân của Cơ Tuyết Băng bay đi, tiếp đó là nhất chỉ thần mang bay về phía Diệp Thành.

Thấy vậy, một đạo thân khác của Cơ Tuyết Băng lập tức ra tay chặn lại.

“Để ta”, Diệp Thành giơ tay, hắn liều mạng dù đang trong trạng thái trọng thương và phản phệ, hắn thi triển bí thuật Thái Hư Động khiến nhất chỉ thần mang của Yêu Long bị dịch chuyển vào hố đen không gian, và cũng vì vậy mà hắn phải trả giá đau đớn.

“Ngươi ở lại đi”, Yêu Long bước ra cả nghìn trượng, một đạo long trảo khổng lồ che lấp cả bầu trời và mặt dất khiến cho hư không nứt lìa từng tấc một.

“Đưa huynh ấy đi”, Cơ Tuyết Băng lập tức ra lệnh cho đạo thân sau đó bước lên trời vung ra một kiếm tuyệt thế chém bay long trảo khổng lồ kia. Cô lật tay tung ra một đạo cửu thiên huyền linh ấn về phía Yêu Long.

“Cô còn kém xa lắm”, Yêu Long chỉ cần một quyền đã phá tan được cửu thiên huyền linh ấn của Cơ Tuyết Băng, triện văn trong tay hiển hiện ngưng tụ thành xích phù văn như từng con rắn đang trườn quấn về phía Cơ Tuyết Băng.

Thấy vậy, Cơ Tuyết Băng phất tay lấy ra một cây tố cầm, bàn tay nhanh chóng di chuyển, chỉ cần là những phần xích phù văn quấn tới đều bị tiếng đàn vô ảnh kia hoá giải.

“Chỉ là mánh khoé cỏn con thôi”, Yêu Long cười mỉa mai sau đó sát phạt tới như bóng ma, hắn cứ thế ngó lơ tiếng đàn của Cơ Tuyết Băng, nhất chỉ thần mang chĩa về phía trán cô.

Cơ Tuyết Băng không nói gì nhưng phần trán có thần quang hiển hiện, một đạo sát kiếm thần tàng như thần mang bắn ra.

“Cô…”, Yêu Long biến sắc, rõ ràng hắn không ngờ Cơ Tuyết Băng lại chơi chiêu này với mình vả lại còn là đòn công kích về linh hồn hết sức bá đạo, một kẻ ngông cuồng ngạo mạn như hắn lập tức bị trúng chiêu.

Hự…!

Yêu Long hự lên một tiếng, trước mắt hắn tối sầm lại, kể cả với một kẻ có khả năng chiến đấu với tu vi như hắn thì khi trúng phải thần tàng cũng không hề dễ chịu.

Lúc này, Cơ Tuyết Băng đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội để thở, cô vẫn sử dụng đại chiêu tấn công đơn Phong Thần Quyết, một kiếm đâm xuyên ngực Yêu Long sau đó lật tay tung ra một chưởng suýt chút nữa khiến phần vai của Yêu Long rụng rời.

A…!

Yêu Long phẫn nộ gầm gào, hắn tung chưởng đánh lùi Cơ Tuyết Băng. Hắn liên tiếp bị thương nên lúc này đã bộc phát khả năng chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong, uy lực mạnh mẽ khiến Cơ Tuyết Băng phải tái mặt, một mình cô tuyệt đối không phải là đối thủ của Yêu Long, đây chính là sự trấn áp tuyệt đối về thực lực chiến đấu.

“Ta sẽ cho cô sống không bằng chết”, sau tiếng gằn phẫn nộ, Yêu Long giơ tay tạo ra biển yêu vụ huyết hải, muốn nhấn chìm Cơ Tuyết Băng vào trong.

Cơ Tuyết Băng lau đi dòng máu trào ra nơi khoé miệng, cô gọi ra biển Huyền Linh chặn lại biển Yêu Vụ Huyết Hải kia của Yêu Long.

Rầm! Đoàng!

Khi cả hai đại chiến, ở hư không cách xa nơi đó dội lên từng tiếng nổ ầm vang, Diệp Thành và đạo thân của Cơ Tuyết Băng cũng gặp phải kẻ địch mạnh, đó chính là người của Yêu tộc, tu vi kẻ yếu nhất cũng ở tầng thứ năm cảnh giới Không Minh, trong đó còn có cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

“Mẹ kiếp”, Diệp Thành thầm mắng chửi, đúng là cả năm trời không sao, đúng lúc ở trạng thái yếu nhất thì gặp biến cố, trạng thái của Diệp Thành lúc này đừng nói là đại chiến mà đến cả ngự không phi hành cũng là cả vấn đề.

“Bắt sống”, tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Yêu tộc bật cười tôi độc tiến về phía Diệp Thành.

Vút!

Đạo thân của Cơ Tuyết Băng lập tức ra tay chặn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên kia lại.

“Bắt hắn cho ta”, tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên kia vừa đại chiến với Cơ Tuyết Băng vừa ra lệnh.

Nghe vậy, những kẻ mạnh khác của Yêu tộc lần lượt lao về phía Diệp Thành.

Vù!

Sau âm thanh này, Diệp Thành lập tức tế gọi ra Hỗn Độn Thần Đỉnh bảo vệ mình, nhưng vì chủ nhân của Hỗn Độn Thần Đỉnh là hắn đang trong trạng thái yếu ớt nên Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng không được chắc chắn, nó liên tục lắc lư.

Đỉnh được đấy!

Một tên Yêu tộc tỏ vẻ thèm khát, hắn lập tức vươn bộ vuốt về phía Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành còn những người khác thì lập tức tế gọi ra xích sắn đen kịt lạnh lẽo trói chặt chân tay của Diệp Thành cấm cố hắn giữa hư không.

Diệp Thành!

Cơ Tuyết Băng ở cách xa đó muốn sát phạt tới cứu Diệp Thành nhưng vì bị Yêu Long chặn lại. Đạo thân của Cơ Tuyết Băng có muốn giúp cũng bất lực vì bị tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Yêu tộc chặn đứng.

Phụt!

Diệp Thành phun ra máu, xích sắt trói hắn rất dị thường, còn hút cả tinh nguyên của hắn vả lại còn phong cấm vùng đan hải của hắn, đến cả tiên hoả và thiên lôi cũng bị cấm cố trong đó.

“Mẹ kiếp”, Diệp Thành nghiến răng rít lên, nếu như trước đây thì những tên cỏn con ở cảnh giới Không Minh này chỉ cần một mình hắn có thể đánh giết tất thảy thây chất thành núi, nhưng hiện giờ hắn chẳng khác gì kẻ thất thế cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom