• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 996-1000

Chương 996: Xuất quan

Trong thạch thất động phủ ở Ngọc Nữ Các của Hằng Nhạc Tông.

Các trưởng lão vẫn đứng trang nghiêm, ánh mắt đều hướng về không trung, không có ngoại lệ.

Nơi đó, linh hồn và thể xác của Diệp Thành đã chạm vào nhau lần nữa, Cơ Tuyết Băng điều khiển sức mạnh Huyền Linh còn Sở Linh điều khiển sức mạnh linh hồn để cho linh hồn và thể xác của Diệp Thành hợp lại một lần nữa.

Quy vị!

Theo tiếng hô khẽ của Phục Linh, hai lòng bàn tay bà đều xuất hiện ánh sáng rực rỡ.

Lần này, linh hồn và thể xác của Diệp Thành không còn kháng cự lẫn nhau nữa, việc linh hồn về lại thể xác cũng suôn sẻ hơn một chút so với dự kiến.

Phù!

Thấy linh hồn của Diệp Thành đã bình an vô sự trở về, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Phục Linh mới rút tay về, thở phào một hơi, phất tay đưa Diệp Thành trở lại thạch thất trong động phủ.

“Cô cô, Diệp Thành…”, Bích Du ngập ngừng nhìn Phục Linh.

“Linh hồn thoát xác đã quy vị, mọi thứ đều ổn”, Phục Linh cười nhẹ: “Nhưng sẽ mất một thời gian để linh hồn và thể xác hoàn toàn hoà nhập”.

“Vậy thì tốt”, trái tim treo lơ lửng của Bích Du cuối cùng cũng dịu xuống.

“Nếu hắn đã qua cơn nguy hiểm thì chúng ta bàn chuyện chính đi”, Cổ Tam Thông lên tiếng, nói rồi lại như vô tình hay cố ý liếc nhìn Độc Cô Ngạo: “Sở dĩ chúng ta chần chừ chưa khai chiến với Chính Dương là để chờ các vị, bây giờ Đao Hoàng đã xuất quan, chúng ta bắt đầu khai chiến đi”.

“Thành thật mà nói, ta đấu không lại Pháp Luân Vương”, Đao Hoàng hít sâu một hơi, nở nụ cười bất lực: “Chưa nói bây giờ ta đang không ở trạng thái đỉnh phong, cho dù ở thời kì đỉnh cao ta cũng không phải đối thủ của ông ta”.

“Năm đó Pháp Luân Vương có thể ép Chiến Vương rời xa Đại Sở tới vùng biên cương, sức chiến đấu của ông ta đã thông thiên rồi”, Thiên Tông Lão Tổ trầm ngâm.

“Chúng ta không đấu một mình”, Vô Nhai Đạo Nhân thản nhiên nhún vai: “Lực lượng quân đội tu sĩ của chúng ta nhiều gấp sáu lần Chính Dương Tông, cho dù Pháp Luân Vương có mạnh hơn nữa nhưng một mình ông ta cũng không thể kiểm soát được cục diện trận chiến!”

“Ta thích câu này”, lão già Gia Cát Vũ vuốt râu: “Đánh trận là so xem bên nào nhiều người hơn, một người không được thì hai, hai không được thì ba, ba không được thì lên cả nhóm. Ta không tin ông ta có thể đấu lại cả đội quân tu sĩ”.

“Nếu vậy thì điều động binh tướng đi!”, Chung Giang nói ngay, nhìn thoáng qua thạch thất trong động phủ: “Chờ hắn tỉnh lại sẽ là trận quyết chiến thực thụ của chúng ta với Chính Dương Tông”.

Các trưởng lão lập tức rời đi.

Màn đêm tĩnh lặng bỗng trở nên không yên bình, từng tu sĩ cường đại bay vụt ra khỏi Hằng Nhạc Tông như những đạo thần hồng.

Dưới đêm trăng sáng, đại quân của Hằng Nhạc, Thanh Vân, Viêm Hoàng và các thế gia lớn ùn ùn kéo đến Chính Dương Tông, hơn nữa tốc độ hành động cực kỳ nhanh, phạm vị mấy trăm nghìn dặm xung quanh Chính Dương Tông đều là đại quân tu sĩ.

Ở đây, trong thạch thất của động phủ, Diệp Thành vẫn ngồi im không nhúc nhích, mái tóc đen dài không có gió cũng tự lay động, toàn thân tản ra Thánh quang màu vàng, ma khí tán loạn, Phật huy chiếu sáng khắp nơi, giống như linh hồn thể trước kia của hắn, cũng có Thánh, có ma, có Phật, rất kỳ dị.

Ngày qua ngày, chớp mắt đã ba ngày lặng lẽ trôi qua.

Không biết đến khi nào Thánh quang màu vàng, ma khí màu đen và Phật quang màu trắng trên người Diệp Thành mới từ từ hội tụ vào trong cơ thể.

Phù!

Hắn thở ra một hơi khí đục thật dài rồi chầm chậm mở mắt, hai mắt gần như bắn ra ánh sáng thực chất, xuyên thủng bức tường đá, cực kỳ sắc bén.

“Đúng là cảm giác đã lâu không thấy!”, Diệp Thành siết chặt nắm đấm, mỉm cười, cảm nhận được sức mạnh dồi dào trong cơ thể, mang đến cho hắn cảm giác an toàn chưa từng có.

“Có thể nhìn thấy rồi, nhưng Tiên Luân Nhãn…”, ngạc nhiên vui mừng qua đi, Diệp Thành vô thức sờ vào mắt trái của mình, tuy đã khôi phục thị lực và thần thức cảm tri, nhưng sức mạnh đồng tử của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn lại rơi vào trạng thái ngủ say, hoặc có thể nói lúc này nó không hề có sức tấn công.

“Không biết phải bao lâu nữa mới khôi phục được sức mạnh đồng tử”, Diệp Thành hơi rối rắm gãi đầu.

Tiên Luân Nhãn là chỗ dựa lớn nhất của hắn, đây là con át chủ bài nhưng vì lý do vớ vẩn mà không thể sử dụng, điều này khiến cho sức chiến đấu của hắn giảm đi rất nhiều.

Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên lúc này lại là một điều khác, đó là cảm giác khác lạ đến từ sâu thẳm trong linh hồn.
Chương 997: Triển vọng

“Sao mình lại thấy có thêm thứ gì đó nhỉ?”, Diệp Thành không khỏi lắc đầu, hắn cũng không rõ trong cơ thể có thêm thứ gì.

Lòng thầm nghĩ như vậy, hắn bắt đầu cất bước ra khỏi thạch thất của động phủ.

“Hế?”, vừa ra khỏi động phủ, hắn đã ngạc nhiên thốt lên.

“Mọi người định khai chiến rồi à!”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn trời, từng bóng người bay tới bay lui, khí thế của ai cũng oai hùng, mỗi người đều mặc áo giáp, bầu không khí căng thẳng lạ thường, đây rõ ràng là dấu hiệu trước chiến tranh.

Vừa nói hắn vừa dời mắt, biến mất ngay tại chỗ trong tích tắc rồi bay vụt vào đại điện của Hằng Nhạc như một đạo thần quang.

Đập vào mắt hắn là nhóm Chung Giang đang đứng trong đại điện, còn có Đao Hoàng và phía Độc Cô Ngạo với dáng đứng uy nghiêm, thân hình vững chãi tựa núi non.

“Chào các tiền bối”, Diệp Thành rất hiểu nghi thức, chắp tay cúi người hành lễ, hơn nữa vẻ mặt hắn còn vui mừng, cuối cùng cũng hiểu tại sao Hằng Nhạc lại căng thẳng điều động binh tướng như vậy, hoá ra là vì Đao Hoàng đã xuất quan!

“Không cần rườm rà như vậy”, Đao Hoàng tươi cười vỗ vai Diệp Thành, ông vẫn phóng khoáng như thường ngày.

“Vết thương thế nào rồi?”, Sở Linh ở bên cạnh lo lắng nhìn Diệp Thành.

“Ngoại trừ Tiên Luân Nhãn vẫn đang trong trạng thái ngủ say thì những thứ khác đều ổn”, Diệp Thành ho khan một tiếng.

“Tiểu tử, ngươi rất lợi hại đấy!”, lão già Gia Cát Vũ bước tới, tấm tắc tặc lưỡi nhìn hắn: “Còn chưa ngưng tụ được nguyên thần mà linh hồn đã có thể thoát xác, ngươi sắp lên trời rồi!”

“Linh… Linh hồn thoát xác ạ?”, Diệp Thành ngơ ngác, nhìn vẻ mặt hắn là hiểu hắn vẫn chưa biết chuyện linh hồn mình đã thoát xác.

“Trong lúc bế quan, linh hồn của ngươi đã thoát xác”, Sở Linh truyền âm cho Diệp Thành: “Nếu không nhờ Phục Linh tiền bối thì e rằng ngươi đã trở thành cô hồn dã quỷ rồi”.

“Còn có chuyện này sao?”, sau hai ba giây, vẻ mặt Diệp Thành thay đổi liên tục, nếu Sở Linh không nói thì hắn nào biết, hơn nữa trong lòng hắn còn run rẩy.

Tuy hắn không am hiểu linh hồn như Sở Linh, nhưng vẫn biết hậu quả sau khi linh hồn thoát xác, chưa ngưng tụ được nguyên thần mà linh hồn đã thoát xác, nếu có gì sơ xuất thì đúng là xui hơn cả bị sét đánh.

“Tiểu hữu, trước đây ngươi đã từng thoát xác linh hồn chưa?”, khi Diệp Thành đang trầm ngâm suy nghĩ thì Phục Linh đã cất tiếng hỏi.

“Chưa ạ”, Diệp Thành nói rất chắc chắn, linh hồn hắn có thể vào Ý Thức giới, Tiên Hư giới của Tiên Luân Nhãn nhưng điều này và linh hồn xuất khiếu là hai khái niệm khác nhau. Tiên Luân Nhãn là mắt hắn, suy cho cùng dù linh hồn của hắn có vào Tiên Hư giới thì linh hồn vẫn ở trong cơ thể hắn.

“Vậy thì khó rồi”, Cổ Tam Thông ung dung lên tiếng: “Lần này linh hồn ngươi thoát xác mà ngươi không biết, có trời mới biết trước đây có phải ngươi cũng từng bị như vậy không”.

“Lão phu nhẩm tính rồi, đúng là có thể có khả năng này”, Vô Nhai Đạo Nhân lại bắt đầu giả làm thầy bói, hơn nữa còn rất giống.

“Vậy ngươi có biết ngươi có ba linh hồn không?”, khi Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đang nói nhảm thì Sở Linh đã nghi ngờ nhìn Diệp Thành.

“Ba… Ba linh hồn?”, Diệp Thành lại giật mình, vẻ mặt bối rối: “Chuyện… Chuyện gì vậy?”

“Tự xem đi!”, Sở Linh ngưng tụ hình ảnh đêm qua thành hình ảnh thần thức rồi truyền cho Diệp Thành.

Chẳng bao lâu, vẻ mặt Diệp Thành lại trở nên đặc sắc, trong hình ảnh thần thức, hắn nhìn thấy rõ ràng ba linh hồn thể của mình, một linh hồn như Thánh, một linh hồn như ma, một linh hồn như Phật, thật sự vô cùng dị thường.

“Ngươi có triển vọng ngưng tụ được nguyên thần trước khi tới cảnh giới Thiên đấy”, khi Diệp Thành đang sửng sốt thì Phục Linh đã lại lên tiếng, bà nhìn Diệp Thành, lời nói đầy ẩn ý.

“Tiền bối đề cao ta quá”, Diệp Thành gãi đầu, ho khan: “Cấp bậc linh hồn của ta mới chỉ ở cảnh giới Thiên sơ cấp, còn cách cảnh giới Thiên đỉnh phong xa lắm, chứ đừng nói gì đến việc ngưng tụ được nguyên thần”.

“Linh hồn thoát xác là dấu hiệu của nguyên thần”, Phục Linh nhàn nhạt nói.

“Thật ạ?”

“Có phải thật hay không sau này hãy nói, bây giờ chúng ta nói về trận đại chiến tối nay đi!”, Thiên Tông Lão Tổ xen vào, ông nhìn Diệp Thành bảo: “Khi ngươi bế quan, đại quân của Hằng Nhạc, Viêm Hoàng, Thanh Vân và các thế gia lớn đã ra chiến trường trước, đêm nay sẽ là trận chiến quyết định”.

“Con đã có giác ngộ này rồi”, Diệp Thành hít sâu một hơi, trong mắt loé lên tia sắc bén.
Chương 998: Đại quân xuất chiến

Ầm! Ầm! Ầm!

Dưới màn đêm đen, vùng đất rộng lớn này không hề yên bình.

Nhìn từ xa, trên hư thiên có từng đạo thần hồng, mỗi đạo thần hồng là một người, mỗi người đều mặc áo giáp, người thì cưỡi mây đạp gió, người thì giẫm trên phi kiếm, người cưỡi linh thú, khí thế vô cùng hào hùng.

Bùm! Bùm!

Có lẽ vì quá nhiều người, khí thế quá mạnh nghiền ép khiến hư không liên tục nổ tung, từng đạo thần hồng giống như những ngôi sao sáng xẹt qua bầu trời, trong đêm đen cực kỳ nổi bật.

Động tĩnh lớn như vậy khiến cả Nam Sở sục sôi.

Tuy trời đã khuya nhưng tu sĩ tứ phương vẫn cảm nhận được, họ nhao nhao chạy tới, khi thấy biển người đông nghịt thì lại sợ hãi lùi về sau mấy chục nghìn trượng.

“Không ngờ Nam Sở còn có đội quân tu sĩ đông đến vậy”, nhìn đoàn người phía xa, ai cũng tái mặt.

“Đó… Đó là thế lực nào?”, mặc dù nhìn từ xa nhưng sắc mặt các tu sĩ vẫn trắng bệch, bởi vì đội hình khủng bố này khiến họ sợ hãi, so với đội quân khổng lồ này họ chỉ như một con kiến, đừng nói là cảnh giới Không Minh, dù cảnh giới Thiên đỉnh phong cũng không dám liều lĩnh xông lên phía trước.

“Không phải một thế lực”, có vị tu sĩ già có đôi mắt tinh tường lên tiếng trả lời: “Mà là liên minh của nhiều thế lực lớn”.

“Hằng Nhạc Tông, Thanh Vân Tông, nhà Thượng Quan của Đông Nhạc, nhà Tư Đồ của Tư Thục, nhà họ Hùng của Nam Cương, Đông Phương thế gia, Tây Môn thế gia, Bắc Thần thế gia, Âu Dương thế gia ở Bắc Sở, Mộ Vân thế gia, Nam Cung thế gia, không… không ngờ lại nhiều thế lực lớn liên minh với nhau như vậy”, có người sợ hãi nói, ngay cả giọng điệu cũng run rẩy: “Đội hình này đủ để quét sạch bất kỳ thế lực nào ở Đại Sở”.

“Nhìn tình hình này là họ định đánh Chính Dương Tông đây!”, có người nói đúng trọng điểm, bởi vì mọi người đã thấy đội quân tu sĩ này đang bao vây Chính Dương Tông từ mọi hướng.

“Điều khiến ta thắc mắc là bao nhiêu thế lực lớn mạnh như thế, sao có thể dễ dàng liên minh như vậy?”

“Chưởng… Chưởng giáo”, giữa những tiếng hô kinh hãi từ tứ phương, bên ngoài đại điện Chính Dương Tông có một người chật vật chạy vào đại điện, khuôn mặt tái mét, khi nói khoé miệng cũng run run.

“Có chuyện gì?”, Thành Côn đứng trong đại điện trầm giọng hỏi, có lẽ sự lỗ mãng của người kia đã xúc phạm đến uy nghiêm của ông ta.

“Phía Đông phát hiện quân đội tu sĩ của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc, nhà Tư Đồ ở Tây Thục, nhà họ Hùng ở Nam Cương, Đông Phương thế gia, Tây Môn thế gia và Bắc Thần thế gia”, người nọ hoang mang bẩm báo: “Lúc… Lúc này họ đang tấn công về phía chúng ta”.

“Báo”, không đợi Thành Côn lên tiếng, người thứ hai đã loạng choạng xông vào đại điện: “Bẩm… Bẩm chưởng giáo, phía Tây phát hiện liên quân tu sĩ của Thanh Vân Tông và Đan Thành, còn cách điện chính chưa tới ba mươi dặm thôi ạ”.

“Có cả Đan Thành?”, sắc mặt Thành Công đột nhiên thay đổi, sắc mặt các đại lão tổ của Chính Dương trong đại điện cũng thoáng chốc tái nhợt.

“Chưởng… Chưởng giáo”, tiếng thở hổn hển vang lên, người thứ ba vội vàng chạy vào đại điện: “Phía Nam phát hiện liên quân tu sĩ của Âu Dương thế gia ở Bắc Sở, Mộ Vân thế gia, Nam Cung thế gia, nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực và đảo Hắc Long”.

“Còn có cả Bắc Sở?”, vẻ mặt Thành Côn và những người khác lại thay đổi.

“Báo”, ngay sau đó lại có người thứ tư xông vào, sắc mặt người này tái nhợt, quỳ dưới chân Thành Côn hoảng sợ bẩm báo: “Phía… Phía Bắc phát hiện đội quân tu sĩ của Hằng Nhạc Tông, chúng… chúng ta còn nhìn thấy cờ chiến của Viêm Hoàng Bắc Sở, còn cách điện chính chưa tới hai mươi dặm”.

“Viêm Hoàng Bắc Sở?”, bầu không khí trong đại điện lập tức bị dồn nén sắp đông cứng, sắc mặt phía Thành Công đã không còn chút máu.

“Sao… Sao lại nhiều như vậy?”, Thành Côn lảo đảo lùi về sau hai ba bước, như thể đã hiểu ra rất nhiều chuyện chỉ trong chớp mắt, cũng chính trong khoảnh khắc đó, ông ta mới phát hiện kẻ thù mình sắp phải đối mặt lớn mạnh nhường nào.

“Pháp Lão”, đám Thành Côn đồng loạt nhìn Pháp Luân Vương đang mặc áo choàng màu tím vàng.

“Thật sự khiến ta rất bất ngờ”, giọng Pháp Luân Vương lạnh lẽo mà âm u, ông ta cũng không khá hơn Thành Côn và những người khác là bao, thật sự kinh ngạc, ông ta là sự tồn tại như một vị vua nhưng lúc này lại chẳng là gì trước đại quân tu sĩ.

“Buộc ta phải dùng đến con át chủ bài!”, trong giọng nói lạnh lùng, Pháp Luân Vương bật cười, nụ cười đáng sợ khiến người ta không khỏi rùng mình.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Chẳng bao lâu sau, tiếng nổ ầm trời liên tục vang lên.

Trong đêm đen, đệ tử và trưởng lão của Chính Dương Tông đều sợ hãi, ra khỏi núi tu luyện và động phủ của mình, đứng lên chỗ cao quan sát bốn phía.

“Thế này là thế nào? Sao ta cảm giác trời đất cũng đang run lên ấy?”, có người kinh ngạc thốt lên.

“Ta có dự cảm không lành”, có trưởng lão mờ mịt nhìn bốn phương, một làn gió mát thổi qua khiến ông ta rùng mình, cảm nhận được sự lạnh lẽo của máu từ trong làn gió ấy.

“Đây là Chính Dương Tông, còn có người dám tới đây làm loạn hay sao?”, nhưng có người vẫn lạc quan, dáng vẻ ngông nghênh tự đại.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người, tiếng nổ càng vang lên dữ dội hơn.

Ngay sau đó, một ngọn núi lớn ở đằng xa sụp đổ trước sự chứng kiến của người Chính Dương Tông, sau đó hình thành phản ứng dây chuyền, những ngọn núi to trong phạm vi bán kính hàng trăm dặm lấy Chính Dương Tông làm trung tâm lần lượt sụp đổ.

Giết!

Lập tức có tiếng hô giết như sấm rền vang lên từ phía Đông của Chính Dương Tông, quân đội tu sĩ của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc, nhà Tư Đồ ở Tây Thục, nhà họ Hùng ở Nam Cương, Đông Phương thế gia, Tây Môn thế gia và Bắc Thần thế gia dẫn đầu xông lên, từng đoàn người đông nghịt như sóng thuỷ triều.

Giết!

Sau đó, ở phía Tây Chính Dương Tông mây mù cuồn cuộn, sát khí ngút trời, thần hồng đủ sắc màu bay tới, tô điểm cho bầu trời màu sắc rực rỡ, liên quân tu sĩ của Thanh Vân Tông và Đan Thành đồng loạt xông lên.

Giết!

Tiếp nữa, phía Nam của Chính Dương Tông có tiếng rung của vạn kiếm, trên mỗi thanh kiếm đều có một cao thủ, phía sau còn có chiến xa cổ trận, liên quân tu sĩ của Âu Dương thế gia Bắc Sở, Mộ Vân thế gia, Nam Cung thế gia, nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực và đảo Hắc Long đồng loạt lao đến, đội hình khổng lồ, khí thế nuốt chửng núi sông.

Giết!

Cuối cùng, ở phía Bắc Chính Dương Tông, trên bầu trời cắm một lá cờ chiến, tiếng gào thét ầm ĩ, tiếng trống chiến còn có tiếng kèn lệnh, vô số người bay từ trên trời xuống, khí thế nối liền, hùng hồn đáng sợ, liên quân tu sĩ của Hằng Nhạc Tông và Viêm Hoàng ập đến.

“Thế… Thế này…”, mặc dù cách rất xa nhưng người của Chính Dương Tông vẫn biến sắc, đội hình khủng bố thế này là định chiến tranh à! Điều đáng buồn là bọn họ chưa hề chuẩn bị cho chiến tranh.

“Diệp… Diệp Thành?”, có vị tiền bối tinh mắt, từ xa đã thấy một người thanh niên mặc áo giáp đứng trên hư không phía Bắc, mái tóc đen dài như thác đổ, thân hình rắn rỏi tựa núi, giống như một vị vua.

“Thánh… Thánh nữ?”, lại có người mắt tinh nữa trông thấy người mặc đồ đen đứng cạnh Diệp Thành, cô ta nữ giả trang nam, mái tóc đen bồng bềnh trong gió, nhìn như sát thủ máu lạnh tuyệt tình.

“Sao… Sao lại…”, lúc này người của Chính Dương Tông đều choáng váng, sao bọn họ có thể ngờ được người đưa quân đến tấn công Chính Dương Tông lại là Diệp Thành, mà người đứng cùng hắn lại là Thánh nữ Cơ Tuyết Băng của bọn họ. Cảnh tượng này khiến bọn họ không hiểu nổi, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

“Có phải rất nực cười không?”, trên hư thiên, Diệp Thành nhẹ giọng nói, lặng lẽ nhìn về phía rặng núi mù sương của Chính Dương Tông, lúc này hắn có cảm giác như đã cách mấy đời, không ngờ khi tới nơi đã từng là nhà của mình lần nữa, hắn lại cầm sát kiếm tới.

“Quy luật của thế giới này tàn khốc vậy đấy”, Cơ Tuyết Băng khẽ nói, cũng như Diệp Thành, tuy vẻ mặt không thay đổi nhưng tâm trạng cô ta đã thay đổi, về lại nơi từng là nhà nhưng lại không chết không thôi.

“Long gia, ta tới rồi”, Diệp Thành đảo mắt nhìn về một hướng của Chính Dương Tông, dường như có thể thông qua kết giới hộ sơn nhìn thấy Thái Hư Cổ Long đang ở trong khu vực cấm địa của Chính Dương Tông.

“Coi như tiểu tử ngươi có lương tâm”, mặc dù không nghe thấy lời Diệp Thành nói nhưng Thái Hư Cổ Long ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông vẫn không nhịn được bật cười, hơn nữa giọng điệu còn kích động khó tả.

Cảnh tượng lúc này khiến nó khá cảm khái.

Một năm trước, người được nó lựa chọn vẫn chỉ là một tu sĩ nhỏ bé ở cảnh giới Nhân Nguyên, nhưng mắt nhìn chính xác của nó tin rằng Diệp Thành chính là quý nhân của đời nó.

Sự thật chứng minh lựa chọn của nó rất chính xác, mới một năm mà tu sĩ nhỏ bé cảnh giới Nhân Nguyên ấy đã trở thành cao thủ xưng bá một phương, còn nắm giữ trong tay đội quân tu sĩ khổng lồ, tựa như một vị vua.
Chương 999: Tiền bối tam tông

“Tốt, tốt lắm”, khi Thái Hư Cổ Long đang cảm khái thì trong Chính Dương Tông đã vang lên tiếng cười gằn thật lớn, Thành Côn bay vọt lên hư không phía trên Chính Dương Tông, vẻ mặt dữ tợn liếc nhìn tứ phía, ánh mắt lướt qua Cơ Tuyết Băng rồi cuối cùng dừng ở Diệp Thành đang ở phương Bắc: “Đội hình của ngươi lớn đấy!”

“Nhưng không biết đội hình thế này đã đủ khiến chưởng giáo Chính Dương Tông ông hài lòng chưa?”, Diệp Thành hờ hững cất lời, giọng điệu đều đều, không buồn không vui.

“Kẻ khi sư diệt tổ, ta nên đánh chết ngươi từ lâu rồi mới phải”, Thành Côn giận tím mặt, giọng nói rền vang như sấm.

“Bây giờ chúng ta đều đã là thống soái tam quân, nói lời này còn ý nghĩa gì không?”, Diệp Thành lẳng lặng đứng đó, nhìn về phía Chính Dương Tông, ánh mắt dừng chuẩn xác trên người Thành Côn, nhìn thẳng vào mắt ông ta không hề yếu thế.

Nói rồi hắn nghiêng đầu nhìn về một hướng khác của Chính Dương Tông.

Ở đó, một bóng người đã bay thẳng lên nơi cao nhất trên hư không của Chính Dương Tông, ông ta mặc áo choàng màu vàng tím, không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt lạnh lùng chết chóc màu vàng tím từ xa.

“Ông ta chính là Pháp Luân Vương”, ở một hướng trên hư thiên, Độc Cô Ngạo nhẹ nhàng cất lời, giọng điệu còn mang theo vẻ kiêng kỵ sâu sắc.

“Có thể tranh giành thiên hạ với Chiến Vương, quả nhiên là bậc thông thiên”, Đao Hoàng hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm nghị, cho dù ở rất xa nhưng ông vẫn cảm nhận được áp lực.

“Ông ta thật sự rất mạnh!”, những lão bối của liên quân tứ phía như Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Đan Thần và Thượng Quan Huyền Tông, trong mắt họ cũng lộ vẻ dè chừng, nếu một đấu một thì chắc chắn họ không phải đối thủ của Pháp Luân Vương.

“Không biết so với sư tôn thì ai sẽ mạnh hơn”, Hồng Trần Tuyết thì thào nói nhỏ, đôi mắt xinh đẹp hơi mông lung.

Bùm!

Khi mọi người đang cau mày, một tay Pháp Luân Vương đã tạo thành kết ấn, thần quang màu vàng tím thô to phóng lên trời, đâm thẳng vào thương không, xuyên qua mặt đất.

Mặt đất rung chuyển rồi nứt ra.

Rầm! Rầm! Rầm!

Không bao lâu, mặt đất rung chuyển, nhịp điệu chậm rãi nhịp nhàng, lắng nghe kỹ thì thấy là tiếng bước chân, hơn nữa âm thanh này không phải một người bước đi, mà là cả đội quân đông đảo bước đi đồng thời.

Khi mọi người nhìn về phía đó, bất giác đều nheo mắt lại.

Từ dưới lòng đất nứt toác, từng bóng người mặc áo giáp cổ, tay cầm chiến mâu bước ra, xếp thành đội hình ngay ngắn như âm binh bước ra từ địa ngục, ùn ùn kéo đến, không thấy người cuối cùng.

“Nhiều vậy!”, lúc này dù là phía Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân cũng không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.

“Vượt ngoài dự đoán của mình”, Diệp Thành cau mày, hắn đã tính tới đại quân Âm Minh của Pháp Luân Vương nhưng không ngờ lại đông đến vậy.

Chỉ là, vẫn chưa kết thúc.

Trên mặt đất có đại quân Âm Minh, trong hư không cũng có, trong hư không đã có vòng xoáy xuất hiện, từng người mặc áo giáp cổ, tay cầm rìu chiến chầm chậm bước ra, thân thể ai cũng nặng nề, bước đi tạo ra những tiếng rầm rầm cực lớn.

Khôi!

Liên quân tứ phương đều nheo mắt, trong trận đại chiến Thanh Vân Tông họ đã được thấy thứ này, chúng rất mạnh, còn rất khó giết, quan trọng là số lượng của chúng nhiều đến mức khiến da đầu người ta tê dại.

“Chẳng trách năm xưa ngay cả Chiến Vương cũng bị ép tới vùng biên cương xa xôi, chỉ dựa vào số lượng của đại quân Ân Minh và Âm Minh Khôi Tướng này thôi, một mình Chiến Vương cũng không thể đấu lại”, lão tổ nhà Thượng Quan nghiêm nghị nói.

“May mà chúng ta đã liên minh, nếu không ở Nam Sở này không thế lực nào có thể ngăn cản được đội quân Âm Minh đáng sợ thế này”, lão tổ nhà Tư Đồ trầm ngâm lên tiếng.

“Nhưng dù vậy thì trận chiến này chắc chắn cũng rất oanh liệt”, sắc mặt lão tổ Hằng Nhạc Chân Nhân cũng khó coi.

Bùm! Bùm! Bùm!

Lại thêm vài tiếng động lớn nữa, mấy chục đạo thần quang từ trên trời lao thẳng xuống đất, đến khi thần quang tan đi mới thấy đó là những bóng người, vẻ mặt ai cũng đờ đẫn, hai mắt trống rỗng, khí thế mạnh mẽ.

“Đó… Đó là…”, nhìn thấy khuôn mặt những người đó, sắc mặt các đại lão tổ, các phong chủ, thống lĩnh các phân điện lớn của Hằng Nhạc đều biến sắc.

“Những người đó là ai?”, thấy sắc mặt phía Hằng Nhạc Chân Nhân thay đổi đáng kể, Diệp Thành bất giác nhìn Sở Linh, sắc mặt cô cũng vô cùng khó coi.

“Lão tổ và chưởng giáo các đời trước của Hằng Nhạc Tông”, Sở Linh nói xong, bàn tay vô thức siết chặt.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Thành cũng thoáng chốc trở nên khó coi, không ngờ Pháp Luân Vương lại chơi chiêu này.

Bùm! Bùm! Bùm!

Tiếng ầm vẫn tiếp tục vang lên, lại có rất nhiều thần quang từ trên trời lao xuống, hoá thành từng vị Âm Minh Tử Tướng.

“Khốn kiếp”, ngay lập tức, phía Thanh Vân Tông cũng vang lên tiếng gằn phẫn nộ của nhóm Chu Ngạo.

“Chắc hẳn đó là lão tổ và chưởng giáo nhiều đời của Thanh Vân Tông”, Thiên Tông Lão Tổ trầm tư, tuy ông chưa từng thấy lão tổ đời trước của Thanh Vân Tông nhưng từ vẻ mặt phía Chu Ngạo, ông cũng có thể đoán ra được.

Bùm! Bùm! Bùm!

Lại có thêm nhiều tiếng ầm nữa vang lên, hàng chục thần quang từ trên trời lao xuống không theo một thứ tự cụ thể nào.

Mà lần này, các trưởng lão của Chính Dương Tông hơi nheo mắt, vì mấy chục người này chính là lão tổ và chưởng giáo nhiều đời trước của Chính Dương Tông bọn họ, rất nhiều trưởng lão không biết sự tồn tại của Pháp Luân Vương, sắc mặt họ khá khó coi.

Lúc này, bốn phía đều có gió lạnh rít gào, nhất là các trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, Thanh Vân Tông và một số trưởng lão của Chính Dương Tông, sắc mặt họ lạnh lùng đến đáng sợ.

Phải biết rằng đó là chưởng giáo và lão tổ nhiều đời trước của ba tông, nói ra thì đều là tiền bối của họ, bây giờ lại bị luyện thành Âm Minh Tử Tướng, rõ ràng không tôn trọng tiền bối, bảo người ta làm sao không tức giận!

“Lần này khó giải quyết rồi đây”, nhìn lão tổ và chưởng giáo các đời trước của ba tông, Chung Quy lạnh lùng nói: “Bọn họ đều là Âm Minh Tử Tướng cấp bậc cảnh giới Chuẩn Thiên, dù không bằng cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, nhưng sức chiến đấu của họ cũng không thể coi thường”.

“Pháp Luân Vương lấy đâu ra nhiều thi thể của kẻ mạnh như vậy?”

“Ông ta là người từ thời Chiến Vương, đã có thâm niên, ông ta có đủ thời gian để trộm thi thể của lão tổ và chưởng giáo của ba tông, sau đó luyện thành Âm Minh Tử Tướng”, Chung Giang cân nhắc: “Với sức chiến đấu của Pháp Luân Vương, ông ta có khả năng làm được những điều này”.

“Ta dám khẳng định còn rất nhiều thi thể của kẻ mạnh đã bị ông ta trộm mất rồi luyện thành Âm Minh Tử Tướng”, lão già Gia Cát Vũ hừ lạnh.

“Đừng vội, vẫn chưa hết đâu”, khi mọi người đang xì xào bàn luận, giọng nói khô khốc của Pháp Luân Vương đã vang vọng khắp đất trời.

Lần này vẫn có ba đạo thần quang từ trên trời giáng xuống, hơn nữa chúng còn to và dày hơn bất kỳ đạo thần quang nào trước đó.

Thấy vậy, ánh mắt mọi người đều tập trung về hướng đó, muốn xem ba người đó là thần thánh phương nào mà lại có khí thế cường đại đến vậy.

Dưới sự chú ý của mọi người, ánh sáng từ ba đạo thần quang ấy dần biến mất, ba thân hình cường tráng hiện ra, họ có mái tóc đen tung bay, thân thể nặng như núi, khí thế cường hãn bóp méo cả không gian.

“Đó… Đó là…”, vẫn là người của ba tông, đặc biệt là các tu sĩ già, khi nhìn thấy khuôn mặt ba người đó, họ lập tức lảo đảo lùi lại một bước.
Chương 1000: Thắng làm vua thua làm giặc

“Ba người kia là…”, thấy người của ba tông kích động như vậy, lão tổ nhà họ Tô hỏi thăm dò.

“Tị tổ Quảng Long của Chính Dương Tông, tị tổ Ngọc Cơ của Hằng Nhạc Tông, tị tổ Vân Khâu của Thanh Vân Tông”.

“Ôi trời”.

Đột nhiên, bầu không khí giữa đất trời trở nên nặng nề hơn hẳn, đó chính là ba đệ tử của thuỷ tổ tam tông Huyền Thần, năm xưa từng là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong thực thụ, họ đều là truyền kì của thời đại trước, khả năng chiến đấu mạnh mẽ, không có ai ở dưới cảnh giới Thiên có thể bì nổi.

“Đúng là khiến ta phải kinh ngạc”, Diệp Thành hắng giọng, sắc mặt khó coi tột độ.

“Nếu như gọi cả chín Hoàng của Đại Sở thì đó mới là đáng kinh ngạc”, Cơ Tuyết Băng cau mày lên tiếng.

“Cửu Hoàng của Đại Sở”, Diệp Thành cũng cau mày, hắn không hề nghĩ tới điều này, ánh mắt cứ thế nhìn chằm chằm Pháp Luân Vương, nếu thật sự như Cơ Tuyết Băng nói thì trận chiến đêm nay thắng bại chưa thể định đoạt, nên biết rằng Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Thiên về cơ bản không thể nào địch lại nổi.

Có điều, điều khiến Diệp Thành cảm thấy may mắn đó là Pháp Luân Vương không gọi cả chín vị Hoàng đế ra, Diệp Thành phẫn nộ nhìn về phía Chính Dương Tông từ xa: “Các ngươi đúng là những kẻ khi sư diệt tổ”.

Không chỉ Hằng Nhạc Chân Nhân phẫn nộ mà những lão tổ, trưởng lão khác của Hằng Nhạc Tông cũng như Chu Ngạo và nhiều trưởng lão của Thanh Vân Tông cũng vô cùng phẫn nộ. Đặc biệt là Chu Ngạo, vì thấy tị tổ của Thanh Vân Tông, người là tổ tiên của hắn, trong người hắn còn mang dòng máu của Vân Khâu.

Phía này, Liễu Dật cũng hết sức căm phẫn, tị tổ của Hằng Nhạc Ngọc Cơ chính là tổ tiên của hắn, phải nhìn tiên tổ của mình bị luyện thành Âm Minh Tử Tướng thật sự là cảm giác tức tối khó có thể dùng lời để tả.

“Tổ…tổ tiên”, trong Chính Dương Tông, sắc mặt của Hoa Vân cũng tái nhợt, tị tổ Quảng Long của Chính Dương Tông chính là tổ tiên của bọn họ còn hắn lúc này phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng đau lòng này.

“Thắng làm vua thua làm giặc, quy luật của thế giới này là như vậy”, nghe tiếng phẫn nộ từ phía Hằng Nhạc Chân Nhân, nhóm Chính Dương lão tổ lần lượt bật cười tàn độc.

“Đây chính là quy luật mà bản vương ta vẫn áp dụng khi chinh chiến từ trước đến giờ, các người đã muốn chết sớm như vậy thì ta tiễn các ngươi lên đường sớm”, Pháp Luân Vương lên tiếng để lộ ra hàm răng trắng bóc, giọng nói tử tịch mà lạnh lùng, mang theo uy nghiêm không thể phản lại, cứ thế vang vọng khắp đất trời.

Tiếp sau đó, ông ta giơ tay chỉ về một phương giống như một vị vua của thế gian và chỉ huy ngàn quân vạn mã: Giết!

Ông ta vừa dứt lời, đại quân Âm Minh và Âm Minh Khôi Tướng khắc trước còn đang đứng yên bất động thì lúc này đã bắt đầu di chuyển, đội hình đan xen với nhau, cả đám đen kịt cứ thế choán ngợp cả mặt đất và bầu trời sát phạt tới.

Giết!

Hằng Nhạc Chân Nhân vốn dĩ đã vô cùng tức tối lập tức rút sát kiếm, ông ta là người đầu tiên sát phạt lên.

Giết!

Liên quân từ tứ phương di chuyển hợp lại.

Viêm Sơn là người đầu tiên vung chiến rìu dẫn theo tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng sát phạt tới, ở các hướng khác khí thế của đội quân tu sĩ cũng lên cao tới đỉnh điểm, sát khí ngút trời xông về phía một lão tổ là Âm Minh Tử Tướng phía Thanh Vân Tông.

Phía này, Đao Hoàng thi triển đại thần thông, bước tới phía trước tị tổ Quảng Long của Thanh Vân Tông, phía sau Độc Cô Ngạo đối đầu với tị tổ Ngọc Cơ của Hằng Nhạc Tông, Thiên Tông Lão Tổ đối đàu với tị tổ Thanh Vân Vân Khâu, ba tu sĩ mạnh nhất của liên quân tứ phương đối đầu với ba Âm Minh Tử Tướng mạnh nhất trong đại quân âm minh.

Những người khác như Chung Giang, Chung Quy, Sở Linh Ngọc và các lão tổ của các thế gia cũng lần lượt đối đầu với lão tổ là Âm Minh Tử Tướng của tam tông.

Rầm! Đoàng! Đùng!

Đột nhiên tiếng nổ ầm vang vang vọng khắp đất trời. Binh đối đầu với binh, tướng đối đầu với tướng, đại quân hai bên vừa gặp nhau liền có máu tươi phun trào, đại quân âm minh chính là vật chết còn liên quân là những người sống sờ sờ, thương vong nhiều vô kể.

Cảnh tượng đại chiến vô cùng khốc liệt, mạng người như cỏ rác, liên tục có người xông lên hư không rồi lại có người không ngừng ngã xuống hư không, hết sức thê thảm.

Cảnh tượng này khiến sắc mặt những đệ tử của Chính Dương Tông trắng bệch, bọn họ về cơ bản chưa từng tham gia chiến đấu, huống hồ lại là trận chiến khốc liệt thế này, cảnh đổ máu khiến bọn họ không thể nào chấp nhận nổi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom