-
Chương 1001-1005
Chương 1001: Tiến vào thế giới ngầm
Phụt!
Từ hư không phía bắc, một nhát kiếm của Diệp Thành chém vào đầu của một Âm Minh Tử Tướng sau đó hắn lật tay tung một chưởng đánh tên này tan thành hư vô.
Tiếp đó, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng mỗi người một bên trái phải đối đầu với một lão tổ Âm Minh Tử Tướng.
“Nếu cứ đánh tiếp thế này thì sẽ tổn hại lớn”, Diệp Thành tung một chưởng vào Âm Minh Tử Tướng kia sau đó cau mày nhìn về phía Chính Dương Tông, những người của Chính Dương Tông chưa từng tham chiến đóng vai trò quan sát trận chiến, chỉ đợi liên quân tứ phương và đại quân âm minh thất bại thì làm ngư ông đắc lợi.
“Căn nguyên ở chỗ Pháp Luân Vương”, Cơ Tuyết Băng vừa tiến công vừa truyền âm cho Diệp Thành, “cũng giống như trận đại chiến với Thanh Vân Tông, muốn giảm thiểu thương vong thì cách tốt nhất chính là diệt Pháp Luân Vương”.
“Vấn đề là hiện giờ ông ta đang núp trong Chính Dương Tông”, sắc mặt Diệp Thành khó coi tới tột độ, “muốn giết ông ta thì phải phá huỷ được kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông, với binh lực hiện giờ của chúng ta thì rất khó có thể phá huỷ kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông”.
“Tiểu tử, mau tiến công”, khi Diệp Thành còn đang đắn đo thì một giọng nói vang vọng trong thần hải của hắn.
Diệp Thành cau mày đảo mắt nhìn vào hư không tìm thấy hai luồng khí tức quen thuộc, nếu nhìn kĩ thì chính là hai tên đê tiện Long Nhất và Long Ngũ.
“Suýt thì quên hai ngươi rồi”, Diệp Thành sáng mắt, hắn quay người vào hư không.
“Các ngươi có thể kết nối được với Thái Hư Cổ Long Hồn của Chính Dương Tông phải không?”, không đợi Long Nhất và Long Ngũ lên tiếng, Diệp Thành đã nói trước.
“Đương nhiên rồi”, Long Nhất tự hào chỉnh lại cổ áo.
“Chúng ta là một thể, trước đây chúng ta không thể liên hệ với Hằng Nhạc Tông vì khoảng cách quá xa, tới đây lại khác”, Long Ngũ vuốt cái đầu trơn láng của mình.
“Có thể đưa ta vào trong đó không?”, Diệp Thành vội hỏi.
“Đương nhiên là được, nhưng cũng chỉ có thể đưa một mình ngươi vào trong thôi, ngươi cũng biết vì nguyên do đại nhật như lai tịnh thế chú nên sức mạnh long hồn đã bị diệt bảy tám phần rồi”.
“Thi triển đi”.
“Được”, Long Nhất và Long Ngũ lần lượt khoanh chân ngồi xuống đất sau đó kết ấn quyết tương phản.
Không lâu sau đó, bên dưới cả hai người hiện lên trận pháp kì dị, âm dương luân chuyển, càn khôn cùng hiện còn Diệp Thành ở chính giữa trận pháp này, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của không gian xung quanh đang hiển hiện.
Còn ở đây, Thái Hư Cổ Long bên trong lòng đất của Chính Dương Tông cũng đang thi triển thuật pháp, lấy Long Nhất và Long Ngũ làm trung gian để truyền tống Diệp Thành.
Chuyển!
Sau tiếng hô của Long Nhất, Long Ngũ và Thái Hư Cổ Long, roẹt một tiếng, Diệp Thành biến mất giữa không gian hư vô.
Hắn lại lần nữa xuất hiện và đã ở thế giới ngầm của Chính Dương Tông.
“Tiểu tử, mẹ kiếp, có thể gặp lại ngươi đúng là vui hết cỡ”, Diệp Thành vừa xuất hiện, Thái Hư Cổ Long bên dưới đại địa linh mạch đã hưng phấn hô lên, nó oằn mình như muốn phá vỡ phong ấn.
“Chẳng phải ta đến rồi sao?”, Diệp Thành đi xuyên qua lòng đất đến trước mặt Thái Hư Cổ Long.
“Phong ấn này phá thế nào?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long rồi lại nhìn sang sợi xích phù văn đang trói chặt quanh cơ thể nó, “có phải trảm đứt xích phù văn này là được không?”
“Đương nhiên không phải”, Thái Hư Cổ Long vội nói, “nào, đến trước vị trí trán của ta, nhìn thấy chữ ‘cấm’ trên trán ta chưa? Luyện hoá nó sau đó làm đứt xích phù văn thì ta sẽ được cứu ra ngoài”.
“Ta phá phong ấn này nhất định kinh động đến Chính Dương Tông”, Diệp Thành xoa cằm, “có cách nào khác phá vỡ huyền cơ ở đây mà không bị phát hiện không?”
“Đương nhiên có”, Thái Hư Cổ Long nhếch miệng cười rồi gảy ra một đạo thần quang, nó dùng sức mạnh vô hình che đậy cả thế giới ngầm của Chính Dương Tông, “chỉ có thể duy trì trong nửa canh giờ”.
“Đủ rồi”, Diệp Thành không dám chậm trễ, hắn lập tức triệu gọi đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh, thiên lôi đạo thân và tiên hoả đạo thân.
Ngoài ra, Diệp Thành còn hoá ra cả trăm đạo thân, tên nào tên nấy trong tay cầm sát kiếm còn hắn thì bay tới phía trước trán của Thái Hư Cổ Long, tế gọi ra tiên hoả bao quanh chữ ‘cấm’ trên trán nó, việc hắn cầm làm chính là dùng một chiêu hoá giải phong ấn của Thái Hư Cổ Long.
Rầm! Đoàng! Đùng!
Bên ngoài, những tiếng động ầm vang vang lên không ngớt, chữ ‘cấm’ trên trán của Thái Hư Cổ Long cũng nhanh chóng tiêu tan, và sau khi chữ ‘cấm’ biến mất thì sức mạnh của Thái Hư Cổ Long cũng nhanh chóng được phục hồi.
“Chuẩn bị cho tốt”, nhìn chữ “cấm” đã hoàn toàn biến mất, Diệp Thành lên tiếng nhắc nhở.
“Đợi đó cho ta”, Thái Hư Cổ Long hít vào một hơi thật sâu.
“Phá”, sau tiếng hô của Diệp Thành, chữ “cấm” trên trán Thái Hư Cổ Long không còn để lại vết tích gì nữa.
Rắc! Rắc! Rắc!
Trong lúc này, Diệp Thành, đạo thân và phân thân của hắn cũng lần lượt trảm đứt những sợi xích sắt phù văn trói chặt Thái Hư Cổ Long.
P/S: Nhân dịp năm mới, Ad Meo xin thay mặt các Ad cũng như các dịch giả của bộ truyện, gửi lời chúc năm mới tới toàn thể các bạn độc giả của ReadMe/Findnovel, chúc mọi người năm mới vạn sự như ý, an khang thịnh vượng!
Chương 1002: Cược
“Cuối cùng lão tử cũng được ra ngoài rồi”, sau tiếng gằn của Thái Hư Cổ Long ở thế giới ngầm của Chính Dương Tông, thân hình khổng lồ của Thái Hư Cổ Long oằn mình ra ngoài, nó bay ra khỏi thế giới ngầm một cách vô cùng sảng khoái.
Bao nhiêu năm rồi, nó là Thái Hư Cổ Long Hồn, phải sống cuộc đời làm kí hồn cho người ta, không có sự tự do, thế giới của nó không có ngày cũng chẳng có đêm, bây giờ được giải thoát, sao nó có thể không kích động cho được.
Phù!
Nhìn Thái Hư Cổ Long bay lượn trên đỉnh đầu mình, khuôn mặt Diệp Thành chợt nở nụ cười tươi rói.
Năm đó, cũng tại nơi này, hắn và Thái Hư Cổ Long đã thống nhất với nhau, hắn vẫn luôn cho rằng Thái Hư Cổ Long là một kẻ dối trá nhưng sau nhiều tháng ngày hắn mới dần phát hiện ra long hồn này còn có nhân tính hơn trong tưởng tượng của hắn.
Một năm trôi qua, hắn và Thái Hư Cổ Long đã trở thành bằng hữu từ bao giờ. Thái Hư Cổ Long không biết đã truyền cho hắn bao nhiêu bí thuật, cũng không biết đã cứu hắn thoát khỏi bao lần nguy nan, mối quan hệ của cả hai từ lâu đã không còn đơn thuần chỉ là hai kẻ trao đổi qua lại với nhau mà là bằng hữu cùng vượt qua hoạn nạn.
Vù!
Trong chốc lát, Diệp Thành chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, phần ngực hắn có cảm giác cháy bỏng.
Đợi tới khi hắn đưa mắt nhìn thì mới phát hiện ra long hình chú ấn mà Thái Hư Cổ Long để lại trên cơ thể mình đã tiêu tán, sau khi chú ấn tiêu tán, mọi ràng buộc cuối cùng giữa hắn và Thái Hư Cổ Long cũng hoàn toàn biến mất.
Gừ!
Sau tiếng gầm của Thái Hư Cổ Long, nó bay từ trên trời xuống, hoá thành một hình người đứng trước mặt Diệp Thành.
Có điều, mặc dù nó biến thành hình dáng con người nhưng lại ở thể linh hồn vì bản thể của nó chính là một đạo long hồn.
“Ta nói mà, ta cũng biết nhìn người lắm”, Thái Hư Cổ Long vỗ vai Diệp Thành thật mạnh, nó cười đắc ý, nếu không phải là Diệp Thành thì không biết nó còn bị phong ấn mất bao lâu.
“Lời chúc mừng để sau hãy nói, phải giải quyết việc trước mắt cái đã”, Diệp Thành không có thời gian cũng không có hứng thú với sự hưng phấn của Thái Hư Cổ Long vào lúc này, hắn lén vào đây không chỉ vì cứu Thái Hư Cổ Long ra mà trên vai hắn còn đang mang theo sứ mệnh quan trọng hơn.
“Nói cách của ngươi đi”, Thái Hư Cổ Long cười nói.
“Đại quân Âm Minh quá mạnh, ta cần giải quyết Pháp Luân Vương trong thời gian ngắn nhất”.
“Cái này thì ngươi khỏi phải nghĩ nhiều”, Thái Hư Cổ Long ho hắng, “ông ta là bậc thông thiên, cho dù ngươi và ta có liên thủ thì cũng đấu không lại”.
“Cái này ta đương nhiên biết”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “cho nên ta cần sự trợ giúp của ngươi, giúp ta phá giải trận cước trong kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông, một khi kết giới hộ sơn bị phá bỏ thì kẻ mạnh đỉnh phong của chúng ta sẽ lập tức sát phạt vào vây giết Pháp Luân Vương”.
“Cách này không tồi”, Thái Hư Cổ Long xoa cằm nhìn Diệp Thành cười nói: “Nhưng ngươi đã bỏ qua một vấn đề quan trọng hơn, nơi này là Chính Dương Tông, chỉ dựa vào sức của ngươi và ta mà muốn nhanh chóng phá bỏ trận cước của kết giới hộ sơn nơi này thì tính khả thi là không. E rằng ta còn chưa kịp phá bỏ trận cước đã bị đội quân tu sĩ của Chính Dương Tông vây giết rồi, chúng ta cho dù có mười cái mạng cũng không sống nổi”.
“Cho dù thế nào thì cũng phải thử”, trong mắt Diệp Thành ánh lên cái nhìn kiên định, “chỉ cần thêm một giây nữa thôi thì sẽ có rất nhiều người phải bỏ mạng trong trận đại chiến này”.
“Vậy cũng phải dốc sức chứ”, Thái Hư Cổ Long phân vân, “vả lại muốn phá bỏ kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông thì không thể chỉ dựa vào một mình ngươi, ta cho rằng cách của ta đáng tin hơn”.
“Ngươi có cách phá huỷ kết giới hộ sơn sao?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long bằng ánh mắt thăm dò.
“Đây, chính là dưới chân chúng ta”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn linh mạch đại địa dưới chân.
“Ta không hiểu”, Diệp Thành lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu.
“Linh mạch đại địa chính là tinh tuý của tinh nguyên đại địa, nó chứa đựng chân nguyên dồi dào, nếu như ngươi hấp thu nó thì nói không chừng sẽ tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thiên”, Thái Hư Cổ Long cười nói, “Hoang Cổ Thánh Thể tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thiên sẽ xảy ra điều gì, ta nghĩ về điểm này thì ngươi rõ hơn ai hết”.
Chương 1003: Hút tinh nguyên đại địa
“Ý của ngươi là dùng thiên kiếp?”, đôi mắt Diệp Thành chợt nhạy bén hơn hẳn, hắn suýt thì quên đi vương bài cái thế này.
“Thiên kiếp thần phạt của Hoang Cổ Thánh Thể vô cùng khủng khiếp, phá bỏ kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông có lẽ không thành vấn đề”, Thái Hư Cổ Long tiếp tục nói, “vả lại cho dù không thể phá bỏ kết giới hộ sơn thì cũng có thể kéo theo cả Chính Dương Tông đi độ kiếp cùng, may mắn hơn thì ngươi có thể xông ra ngoài, thiên kiếp thần phạt chính là sự tồn tại chí cương chí dương, Âm Minh Tử Tướng chính là vật chí âm, thuộc tính trời sinh đã tương khắc, nếu sấm sét giáng xuống thì đại quân Âm Minh chẳng phải sẽ hoá thành tàn tro sao?”
“Nói thì có thể nói vậy nhưng linh mạch đại địa này thực sự có thể giúp ta tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thiên sao?”, Diệp Thành trầm ngâm, “vả lại ta cần thời gian, một khi thời gian sử dụng bí pháp của ngươi hết thì chúng ta sẽ bị đại quân tu sĩ của Chính Dương Tông vây giết”.
“Cho nên ngươi phải cược”, Thái Hư Cổ Long nhướng vai, “so với cách ngươi tự sát thì cách của ta đáng tin hơn, nếu như có thể cược thắng thì có thể giải quyết chuyện thắng bại trong trận đại chiến này”.
“Cược”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, hắn cứ thế lên tiếng vì hắn không có thời gian mà chần chừ do dự.
“Ta sẽ cố gắng kéo dài thời gian che đậy bí pháp”.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành quả quyết đồng thời đạo thân nhất khí hoá tam thanh và thiên lôi đạo thân, tiên hoả đạo thân của hắn đều tới bên cạnh hắn, cả bốn tên đứng đó sừng sững cùng kết ấn.
Tiếp đó, bên trong cơ thể bốn tên này có từng luồng khí xanh bốc lên, mỗi một luồng khí đều hoá thành một phần phân thân.
Phân thân lại hoá thành phân thân, một hoá thành hai, hai hoá thành bốn, bốn hoá thành tám với tốc độ nhanh chóng.
Không tới một phút, một bản thể và ba đạo thân mà có thể hoá thành cả nghìn phân thân.
Ôi trời!
Trông thấy cảnh tượng này, kể cả là Thái Hư Cổ Long cũng phải kinh ngạc nuốt nước bọt cái ực, chỉ trong chớp mắt mà hoá ra được nhiều phân thân thế này, cho dù là nó thì cũng không thể làm được. Việc này cũng chỉ có huyết mạch dồi dào của Hoang Cổ Thánh Thể mới dám hoá phân thân không chút kiêng kị gì như vậy.
Bắt đầu!
Khi Thái Hư Cổ Long nuốt nước bọt thì hàng nghìn phân thân của Diệp Thành đã lần lượt đứng trên rất nhiều mạch nhánh của linh mạch đại địa.
Nuốt!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, một bản thể, ba đạo thân, vài nghìn phân thân cùng lúc đặt hai tay lên linh mạch đại địa, lòng bàn tay có vòng xoáy màu đen xuất hiện, đó chính là ngoại đạo pháp tướng của thôn thiên ma công.
Ngay sau đó, cả linh mạch đại địa rung lên, cho dù là linh mạch khổng lồ hay nhỏ bé thì đều nhanh chóng khô cạn, tinh nguyên dồi dào trong đó đều bị Diệp Thành và đạo thân cũng như phân thân điên cuồng hấp thu vào trong cơ thể.
Thật là mạnh!
Thái Hư Cổ Long tặc lưỡi, “nếu theo đà này thì việc tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không khó xảy ra”.
Póc! Póc! Póc!
Phía này, trong lòng Diệp Thành có hàng trăm túi đựng đồ bay ra, túi nào cũng nổ tung, bao nhiêu linh đan linh dược bên trong bay ra ngoài hoá thành tinh nguyên được Diệp Thành nuốt vào bụng.
Lúc này, vùng đan hải của hắn mới có động tĩnh lớn, linh lực màu vàng kim dồi dào như sóng cả, phát ra ánh sáng màu vàng kim.
Còn tinh nguyên của đại địa linh mạch và rất nhiều linh đan diệu dược đều không ngừng trút vào cơ thể hắn, khí thế của hắn nhanh chóng tăng lên, tu vi từ cảnh giới Không Minh đỉnh phong cứ thế tăng lên tới gần cảnh giới Chuẩn Thiên.
“Hi vọng có thể kịp”, ở bên, Thái Hư Cổ Long ngẩng đầu nhìn lên trên, bí pháp mà hắn dùng để che đậy đang yếu dần.
“Cố gắng giúp ngươi che chắn thôi”, sau khi thu lại ánh mắt, Thái Hư Cổ Long mới giơ tay bắt lấy một cái túi đựng đồ từ trong người Diệp Thành sau đó lấy ra một Âm Minh Tử Tướng để nó đứng trước mặt mình.
Ngay sau đó, hắn hoá ra một luồng ánh sáng màu vàng kim len lỏi vào trong cơ thể của Âm Minh Tử Tướng.
Thế rồi Âm Minh Tử Tướng kia rung chuyển, thần sắc vô hồn chợt có thần thái, đôi mắt đờ đẫn chợt hiện lên thần quang, cơ thể bất động bắt đầu di chuyển.
“Miễn cưỡng thì đủ dùng”, Thái Hư Cổ Long duỗi người, hắn dùng cơ thể của Âm Minh Tử Tướng này tạm thời làm thân xác của mình vì chỉ có thế này thì mới có thể bảo vệ được sức mạnh linh hồn của hắn.
Chương 1004: Bức chắn cuối cùng
Rầm! Bịch! Đoàng!
Giữa đất trời chỉ toàn vang vọng những âm thanh này.
Nhìn vào thương khung, đó là từng lớp huyết vụ bay ngút trời, chốc chốc còn có sấm sét xoẹt qua, khắp nơi đều có thể nhìn thấy hư không nứt lìa, thần quang đủ màu sắc sáng chói, mỗi một đạo thần quang là một bóng người trông vô cùng choán mắt.
Nhìn xuống đại địa, đó là biển người đen kịt, tất cả đều đang huyết chiến, mặt đất nhuốm đỏ máu, từng tiếng gầm dữ dội, tiếng trảm sát, tiếng ai oán vang vọng khắp nơi, cảnh tượng đan xen nhau trông không khác gì chốn địa ngục.
Trận đại chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, trong phạm vi ba trăm dặm đều toàn bóng người giao chiến, bầu trời và mặt đất hết sức thảm hại.
Giết!
Tiếng hô hào giết chóc vẫn tiếp tục vang lên không ngớt, trận huyết chiến giữa liên quân tứ phương và đại quân Âm Minh không hề ngừng nghỉ lấy một phút giây.
Điều đáng nói đó là liên quân tứ phương chiếm ưu thế tuyệt đối, từng đám Âm Minh Tử Tướng hoá thành cát bụi.
Thế nhưng đánh bại được đại quân Âm Minh không có nghĩa rằng sẽ có thể dành được chiến thắng trong trận chiến này, nên biết rằng đại quân tu sĩ của Chính Dương Tông còn đang núp ở tông môn, bọn họ chưa hề tham chiến, mục đích chính là vì thu dọn tàn cục.
“Nếu cứ đánh tiếp thế này thì sẽ thiệt hại nặng nề”, Đao Hoàng đang giao chiến với tị tổ Quảng Long của Chính Dương Tông chợt lên tiếng.
Mặc dù khả năng chiến đấu của ông ta không phải ở trạng thái đỉnh phong nhưng sức công kích cũng vô cùng bá đạo, long đao trong tay liên tục rung lên, mỗi một lần ra tay đều khiến thiên địa như vụn vỡ.
Có điều, người mà Đao Hoàng phải đối đầu lại là Quảng Long – tị tổ của Chính Dương Tông. Mặc dù Quảng Long là Âm Minh Tử Tướng nhưng tính chất lại gần như Âm Minh Khôi Tướng, khả năng hồi phục bá đạo, vả lại ông ta còn có thể thi triển rất nhiều bí thuật thần thông trước kia, trận đại chiến của cả hai người bất phân thắng bại, cảnh tượng vô cùng khốc liệt, không chỉ Âm Minh Tử Tướng mà đến cả tu sĩ liên quân tứ phương cũng phải hứng chịu làn sóng trấn áp, từng đám tu sĩ hoá thành huyết vụ.
“Muốn giải quyết triệt để đại quân Âm Minh thì phải xử lý nguồn cơn từ phía Pháp Luân Vương”, ở một nơi khác trong trời đất, Độc Cô Ngạo lạnh lùng lên tiếng, sau khi chém ra một kiếm đánh lùi tị tổ Ngọc Cơ của Hằng Nhạc Tông, ông ta không quên nhìn sang Pháp Luân Vương ở tông môn của Chính Dương Tông ở phái cách đó rất xa.
“Ông ta biết rõ điểm này nên đương nhiên sẽ không nhẹ dạ mà ra khỏi kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông”, Thiên Tông Lão Tổ đang đại chiến với tị tổ Thanh Vân lên tiếng, “muốn giết ông ta thì phải phá được kết giới hộ sơn trước đã”.
“Việc này gần như khó có thể thành công”, Hằng Nhạc Chân Nhân nghiêm giọng nói: “Trên bảy phần binh lực của chúng ta đều bị đại quân Âm Minh khống chế, chỉ dựa vào không tới ba phần binh lực thì căn bản không thể công phá kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông”.
“Đúng là tính toán sai lầm”, Chung Giang hắng giọng lạnh lùng, “chúng ta đã đánh giá quá thấp Pháp Luân Vương rồi”.
“Cuối cùng ta cũng hiểu ra vì sao Diệp Thành lại trì hoãn hết lần này tới lần khác không muốn khai chiến với Chính Dương Tông”, Cổ Tam Thông tung một chưởng về phía lão tổ Âm Minh Tử Tướng của Thanh Vân Tông, tiếp đó lại sát phạt về hướng khác, “khả năng chiến đấu của Chính Dương Tông vượt xa so với tưởng tượng của chúng ta”.
“Hiện giờ điều mà ta lo lắng chính là Pháp Luân Vương có còn chiêu bài đằng sau không”, Thượng Quan Huyền Tông trầm giọng, “nếu như ông ta triệu gọi ra một nhánh đại quân Âm Minh khác thì kết cục của chúng ta sẽ rất thảm”.
“Chiến cục từ giây phút đại quân Âm Minh xuất hiện đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của chúng ta rồi”, sắc mặt Đan Thần không hề dễ coi chút nào, “nếu như Thị Huyết Điện ở Bắc Sở hoặc những thế lực như Quỷ Tộc, Ma Vực cũng dẫn quân xuống phía Nam thì toàn quân chúng ta khả năng cao sẽ bị nhấn chìm ở đây”.
Hừ, hừ, hừ…!
Khi những tu sĩ mạnh của liên quân tứ phương đang bàn bạc thì Thành Côn đứng trong hư không của Chính Dương Tông bật cười tôi độc, “toàn quân đợi lệnh sẵn sàng chuẩn bị sát phạt ra ngoài, hôm nay nhất định phải cho bọn chúng có đi không có về”.
“Chưởng giáo, có thể cho thuộc hạ biết đó là ai không?”, phía sau Thành Côn, một người trung tuổi mặc áo giáp nhìn vào Pháp Luân Vương rồi lại nhìn sang Thành Côn.
“Ngươi chỉ cần biết giết người là được, quan tâm nhiều thế làm gì?”, Thành Côn lạnh giọng.
“Ông ta lấy cơ thể vong linh của các bậc tiền bối tam tông ra để đùa giỡn, thuộc hạ không nên biết ông ta là ai sao?”, người đàn ông trung tuổi này lãnh đạm lên tiếng, nắm tay đã nắm rất chặt đến mức bật cả máu, ánh mắt hiện lên cái nhìn lạnh lùng.
“Dạng Chấn, ngươi đang chất vấn ta sao?”, Thành Côn quay đầu sang, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn người đàn ông trung tuổi kia.
“Thuộc hạ chỉ muốn nghe một lời giải thích mà thôi”, người đàn ông trung tuổi mặc áo giáp tên Dạng Chấn từ tốn nói.
“Giải thích?”, Thành Côn bật cười, cười đến quái dị, “trong thế giới của kẻ mạnh thì nắm dấm chính là lời giải thích, chiến tranh tàn khốc, thắng làm vua thua làm giặc chính là giải thích, câu trả lời này đã vừa lòng ngươi chưa?”
“Với thủ đoạn dùng mọi cách để chiến thắng thế này thì trăm năm sau người bảo chúng ta còn mặt mũi nào mà đi gặp tiên tổ, chưởng giáo bảo chúng ta lấy gì để đối mặt với những lời chê cười của hậu bối?”, Dạng Chấn nói với giọng dứt khoát, “tu sĩ chúng ta khi sống thẳng thắn, thà chết trên chiến trường chứ tuyệt đối không thể làm kẻ khi sư diệt tổ”.
“Dạng Chấn”, Thành Côn gằn lên phẫn nộ, “ngươi đang phản lại uy nghiêm của ta sao?”
“Dạng Chấn không dám”, sắc mặt Dạng Chấn không thay đổi, ông ta lập tức bỏ chiến giáp xuống và đáp lại với lời nói dứt khoát: “Thuộc hạ không có mặt mũi nào mà đánh trận này”.
“Xin chưởng giáo cứ phạt vì thuộc hạ không thể tuân mệnh”, sau Dạng Chấn, rất nhiều thống lĩnh cởi bỏ áo giáp, các trưởng lão cũng bỏ chiến giáp rồi lần lượt quay người.
“Ngươi…các ngươi…”, nhìn thấy từn bóng người rời đi, Thành Côn tức tối đến run người, sắc mặt lạnh lùng thấy rõ.
“Nên làm thế nào ngươi nên hiểu”, giọng nói tử tịch vang vọng bên tai Thành Côn, người truyền âm chính là Pháp Luân Vương, lời của Dạng Chấn ông ta nghe rõ mồn một, ông ta cũng giống Thành Côn, tuyệt đối không thể dung tha cho bất cứ kẻ nào phản lại.
Chương 1005: Chống lại đòn công kích dữ dội
“Pháp Lão yên tâm, mọi thứ cứ giao cho con”, Thành Côn đáp lời cung kính.
“Ta thích những người nghe lời”.
“Con hiểu, con…ừm?”, Thành Côn còn chưa nói xong thì liền cảm thấy phần ngực chợt nóng lên, một viên linh hồn cấm ngọc chợt nứt lìa.
Đột nhiên, sắc mặt ông ta tái nhợt, ông ta nghiêng đầu nhìn vào cấm địa của Chính Dương Tông, “đáng chết, là kẻ nào mở phong ấn của Thái Hư Cổ Long?”
“Thái Hư Cổ Long giải phong ấn?”
“Đi theo ta”, Thành Côn không dám chậm trễ, ông ta lập tức sát phạt về phía cấm địa, phía sau ông ta là từng đoàn người đi theo, đại quân tu sĩ của Chính Dương Tông cũng sát phạt lên từ tứ phương, một đám người đen kịt choán lập cả mặt đất và bầu trời, bao quanh chật kín phạm vi ba vòng trong và ngoài của cấm địa ở Chính Dương Tông.
“Kẻ nào, cút ra đây”, Thành Côn đứng bên ngoài cấm địa phẫn nộ gằn giọng.
“Mẹ kiếp, còn không mau cút vào đây”, bên dưới cấm địa vang lên tiếng mắng chửi của Thái Hư Cổ Long.
“Ngươi quả nhiên đã mở được phong ấn”, Thành Côn hắng giọng lạnh lùng, ông ta phất tay, “giết cho ta, sống hay chết đều được”.
Dứt lời, từng kẻ mạnh của Chính Dương Tông lập tức ra tay, nào là kiếm mang, nào là chưởng ấn, nào binh khí rợp trời bay về phía cấm địa của Chính Dương Tông.
Lục đạo: Thái Hư Long Cấm!
Ngay sau đó, bên dưới thế giới ngầm của Chính Dương Tông chợt vang lên tiếng hô của Thái Hư Cổ Long.
Từng luồng sáng bay từ trên trời xuống xuyên qua mặt đất rồi ngưng tụ thành kết giới thái hư long cấm, bao phủ khắp cấm địa của Chính Dương Tông, bí pháp này được đích thân Thái Hư Cổ Long thi triển nên uy lực vô cùng mạnh mẽ, vả lại còn là kết giới lục đạo thái hư long cấm tầng tầng lớp lớp.
Đương nhiên đây chưa phải là điểm quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là kết giới thái hư long cấm này không phải là bí thuật giam giữ người với thế công kích mà là phong cấm thần thông phòng ngự, hắn nhốt mình và Diệp Thành trong kết giới của thái hư long cấm, những kẻ mạnh của Chính Dương Tông muốn sát phạt vào trong thì phải phá được kết giới lục đạo thái hư long cấm.
Cũng chẳng còn cách nào khác, lúc này Diệp Thành đang trong thời khắc quan trọng, Thái Hư Cổ Long chỉ có thể dùng cách này để phòng ngự và tranh thủ thời gian cho Diệp Thành.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, từng đòn công kích rợp trời lần lượt đánh vào kết giới của thái hư long cấm.
Đột nhiên, thiên địa chợt rung chuyển.
Lại nhìn vào kết giới của thái hư long cấm lúc này đã có năm đạo kết giới biến mất, chỉ còn lại đạo kết giới thái hư long cấm cuối cùng chưa bị công phá, không phải vì thái hư long cấm của Thái Hư Cổ Long không đủ mạnh mà vì người phía Chính Dương Tông quá đông, có thể đối kháng được một làn sóng công kích của đại quân tu sĩ này cũng đủ khiến Thái Hư Cổ Long tự hào rồi.
Tiếp tục!
Thái Hư Cổ Long gằn giọng lại lần nữa thi triển đại thần thông, khi chỉ còn lại một đạo kết giới thái hư long cấm cuối cùng thì Thái Hư Cổ Long lại lần nữa ngưng tụ ra kết giới lục đạo thái hư long cấm.
“Tiếp tục công phá cho ta”, Thành Côn phẫn nộ rít lên.
Ngay sau đó, kẻ mạnh của Chính Dương Tông lại lần nữa sử dụng bí thuật binh khí, từng đòn công kích rợp trời ngưng tụ thành cả làn sóng dội về phía kết giới thái hư long cấm.
Rầm! Rầm! Rầm!
Sau từng tiếng động kinh thiên động địa nối nhau, kết giới thái hư long cấm vừa ngưng tụ ra đã liên tục bị công phá.
Phụt!
Bên trong lòng đất, Thái Hư Cổ Long bị công kích và chịu phản phệ cứ thế phun ra máu.
“Mẹ kiếp”, hắn không nghĩ gì nhiều cứ thế chắp hai tay lại ngưng tụ ra kết giới thái hư long cấm. Hắn cũng chẳng còn cách nào khác vì hiện giờ không thể để kẻ nào quấy nhiễu Diệp Thành, còn hắn chính là bức chắn cuối cùng của Diệp Thành.
Lại nhìn sang Diệp Thành lúc này đã ngồi khoanh chân trên đại địa linh mạch.
Nhìn từ xa, xung quanh hắn hình thành nên một vòng xoáy khổng lồ, đó chính là vòng xoáy thôn thiên ma công với khả năng hấp thu mang tính xâm chiếm tinh nguyên đại địa, cơ thể Diệp Thành giống như cái động không đáy.
Lúc này toàn thân hắn có lôi điện màu vàng kim bao quanh, thần huy bao trùm khắp cơ thể hiện lên từng luồng long khí màu vàng kim. Không gian xung quanh cơ thể Diệp Thành trở nên méo mó giống như phải chịu một loại áp lực nào đó không thể chống cự sau đó cứ thế nứt lìa ra.
Khí thế Diệp Thành vẫn đang lên cao không ngừng, bức ngăn cách giữa cảnh giới Không Minh đỉnh phong và cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong đã ngay trước mắt nhưng lúc ẩn lúc hiện, mặc dù chỉ còn một chút nữa thôi nhưng lại như cách xa vời vợi khó mà vượt qua.
Phụt!
Thái Hư Cổ Long ở phía cách đó không xa lại lần nữa phun ra máu, cả cơ thể lảo đảo, suýt chút nữa ngã rạp ra đất, sắc mặt hắn tái nhợt, hắn dùng sức của một mình đối đầu với ba lượt công kích của đại quân tu sĩ, như vậy cũng đủ để tự hào rồi.
“Tiểu tử, ngươi rốt cục có làm được không vậy?”, Thái Hư Cổ Long cố gắng đứng dậy, hắn lại lần nữa ngưng tụ ra kết giới Thái Hư Long Cấm, “đây là lần cuối cùng, nếu như kết giới còn bị công phá thì ta không còn cách nào ngăn cản được nữa”.
Có điều nghe tiếng gọi của hắn, Diệp Thành không hề trả lời mà vẫn điên cuồng hấp thu linh mạch đại địa.
Thái Hư Cổ Long hô lên, “nếu lúc này chúng ta xông ra ngoài thì vẫn còn kịp, một khi bị trấn áp hoàn toàn ở đây thì sẽ không còn cơ hội thoát thân nữa đâu”.
Thế nhưng Diệp Thành vẫn không trả lời hắn.
Rầm! Rầm! Ào!
Kẻ mạnh của Chính Dương Tông phẫn nộ, cứ thế dội từng đợt công kích công phá kết giới thái hư long cấm.
Phụt!
Thái Hư Cổ Long phun ra máu, cả cơ thể bay đi, cơ thể mà hắn mới tìm để giữ linh hồn cũng bị đánh tan một nửa, toàn thân máu me be bét.
Mãi cho tới lúc này những đòn công kích bên ngoài kết giới mới chấm dứt, bóng người rợp trời bao vây toàn bộ cấm địa của Chính Dương Tông không để lọt một khe hở, nếu như lại thêm một lượt công kích mới thì vùng đất này sẽ tan hoang mất.
Phụt!
Từ hư không phía bắc, một nhát kiếm của Diệp Thành chém vào đầu của một Âm Minh Tử Tướng sau đó hắn lật tay tung một chưởng đánh tên này tan thành hư vô.
Tiếp đó, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng mỗi người một bên trái phải đối đầu với một lão tổ Âm Minh Tử Tướng.
“Nếu cứ đánh tiếp thế này thì sẽ tổn hại lớn”, Diệp Thành tung một chưởng vào Âm Minh Tử Tướng kia sau đó cau mày nhìn về phía Chính Dương Tông, những người của Chính Dương Tông chưa từng tham chiến đóng vai trò quan sát trận chiến, chỉ đợi liên quân tứ phương và đại quân âm minh thất bại thì làm ngư ông đắc lợi.
“Căn nguyên ở chỗ Pháp Luân Vương”, Cơ Tuyết Băng vừa tiến công vừa truyền âm cho Diệp Thành, “cũng giống như trận đại chiến với Thanh Vân Tông, muốn giảm thiểu thương vong thì cách tốt nhất chính là diệt Pháp Luân Vương”.
“Vấn đề là hiện giờ ông ta đang núp trong Chính Dương Tông”, sắc mặt Diệp Thành khó coi tới tột độ, “muốn giết ông ta thì phải phá huỷ được kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông, với binh lực hiện giờ của chúng ta thì rất khó có thể phá huỷ kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông”.
“Tiểu tử, mau tiến công”, khi Diệp Thành còn đang đắn đo thì một giọng nói vang vọng trong thần hải của hắn.
Diệp Thành cau mày đảo mắt nhìn vào hư không tìm thấy hai luồng khí tức quen thuộc, nếu nhìn kĩ thì chính là hai tên đê tiện Long Nhất và Long Ngũ.
“Suýt thì quên hai ngươi rồi”, Diệp Thành sáng mắt, hắn quay người vào hư không.
“Các ngươi có thể kết nối được với Thái Hư Cổ Long Hồn của Chính Dương Tông phải không?”, không đợi Long Nhất và Long Ngũ lên tiếng, Diệp Thành đã nói trước.
“Đương nhiên rồi”, Long Nhất tự hào chỉnh lại cổ áo.
“Chúng ta là một thể, trước đây chúng ta không thể liên hệ với Hằng Nhạc Tông vì khoảng cách quá xa, tới đây lại khác”, Long Ngũ vuốt cái đầu trơn láng của mình.
“Có thể đưa ta vào trong đó không?”, Diệp Thành vội hỏi.
“Đương nhiên là được, nhưng cũng chỉ có thể đưa một mình ngươi vào trong thôi, ngươi cũng biết vì nguyên do đại nhật như lai tịnh thế chú nên sức mạnh long hồn đã bị diệt bảy tám phần rồi”.
“Thi triển đi”.
“Được”, Long Nhất và Long Ngũ lần lượt khoanh chân ngồi xuống đất sau đó kết ấn quyết tương phản.
Không lâu sau đó, bên dưới cả hai người hiện lên trận pháp kì dị, âm dương luân chuyển, càn khôn cùng hiện còn Diệp Thành ở chính giữa trận pháp này, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của không gian xung quanh đang hiển hiện.
Còn ở đây, Thái Hư Cổ Long bên trong lòng đất của Chính Dương Tông cũng đang thi triển thuật pháp, lấy Long Nhất và Long Ngũ làm trung gian để truyền tống Diệp Thành.
Chuyển!
Sau tiếng hô của Long Nhất, Long Ngũ và Thái Hư Cổ Long, roẹt một tiếng, Diệp Thành biến mất giữa không gian hư vô.
Hắn lại lần nữa xuất hiện và đã ở thế giới ngầm của Chính Dương Tông.
“Tiểu tử, mẹ kiếp, có thể gặp lại ngươi đúng là vui hết cỡ”, Diệp Thành vừa xuất hiện, Thái Hư Cổ Long bên dưới đại địa linh mạch đã hưng phấn hô lên, nó oằn mình như muốn phá vỡ phong ấn.
“Chẳng phải ta đến rồi sao?”, Diệp Thành đi xuyên qua lòng đất đến trước mặt Thái Hư Cổ Long.
“Phong ấn này phá thế nào?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long rồi lại nhìn sang sợi xích phù văn đang trói chặt quanh cơ thể nó, “có phải trảm đứt xích phù văn này là được không?”
“Đương nhiên không phải”, Thái Hư Cổ Long vội nói, “nào, đến trước vị trí trán của ta, nhìn thấy chữ ‘cấm’ trên trán ta chưa? Luyện hoá nó sau đó làm đứt xích phù văn thì ta sẽ được cứu ra ngoài”.
“Ta phá phong ấn này nhất định kinh động đến Chính Dương Tông”, Diệp Thành xoa cằm, “có cách nào khác phá vỡ huyền cơ ở đây mà không bị phát hiện không?”
“Đương nhiên có”, Thái Hư Cổ Long nhếch miệng cười rồi gảy ra một đạo thần quang, nó dùng sức mạnh vô hình che đậy cả thế giới ngầm của Chính Dương Tông, “chỉ có thể duy trì trong nửa canh giờ”.
“Đủ rồi”, Diệp Thành không dám chậm trễ, hắn lập tức triệu gọi đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh, thiên lôi đạo thân và tiên hoả đạo thân.
Ngoài ra, Diệp Thành còn hoá ra cả trăm đạo thân, tên nào tên nấy trong tay cầm sát kiếm còn hắn thì bay tới phía trước trán của Thái Hư Cổ Long, tế gọi ra tiên hoả bao quanh chữ ‘cấm’ trên trán nó, việc hắn cầm làm chính là dùng một chiêu hoá giải phong ấn của Thái Hư Cổ Long.
Rầm! Đoàng! Đùng!
Bên ngoài, những tiếng động ầm vang vang lên không ngớt, chữ ‘cấm’ trên trán của Thái Hư Cổ Long cũng nhanh chóng tiêu tan, và sau khi chữ ‘cấm’ biến mất thì sức mạnh của Thái Hư Cổ Long cũng nhanh chóng được phục hồi.
“Chuẩn bị cho tốt”, nhìn chữ “cấm” đã hoàn toàn biến mất, Diệp Thành lên tiếng nhắc nhở.
“Đợi đó cho ta”, Thái Hư Cổ Long hít vào một hơi thật sâu.
“Phá”, sau tiếng hô của Diệp Thành, chữ “cấm” trên trán Thái Hư Cổ Long không còn để lại vết tích gì nữa.
Rắc! Rắc! Rắc!
Trong lúc này, Diệp Thành, đạo thân và phân thân của hắn cũng lần lượt trảm đứt những sợi xích sắt phù văn trói chặt Thái Hư Cổ Long.
P/S: Nhân dịp năm mới, Ad Meo xin thay mặt các Ad cũng như các dịch giả của bộ truyện, gửi lời chúc năm mới tới toàn thể các bạn độc giả của ReadMe/Findnovel, chúc mọi người năm mới vạn sự như ý, an khang thịnh vượng!
Chương 1002: Cược
“Cuối cùng lão tử cũng được ra ngoài rồi”, sau tiếng gằn của Thái Hư Cổ Long ở thế giới ngầm của Chính Dương Tông, thân hình khổng lồ của Thái Hư Cổ Long oằn mình ra ngoài, nó bay ra khỏi thế giới ngầm một cách vô cùng sảng khoái.
Bao nhiêu năm rồi, nó là Thái Hư Cổ Long Hồn, phải sống cuộc đời làm kí hồn cho người ta, không có sự tự do, thế giới của nó không có ngày cũng chẳng có đêm, bây giờ được giải thoát, sao nó có thể không kích động cho được.
Phù!
Nhìn Thái Hư Cổ Long bay lượn trên đỉnh đầu mình, khuôn mặt Diệp Thành chợt nở nụ cười tươi rói.
Năm đó, cũng tại nơi này, hắn và Thái Hư Cổ Long đã thống nhất với nhau, hắn vẫn luôn cho rằng Thái Hư Cổ Long là một kẻ dối trá nhưng sau nhiều tháng ngày hắn mới dần phát hiện ra long hồn này còn có nhân tính hơn trong tưởng tượng của hắn.
Một năm trôi qua, hắn và Thái Hư Cổ Long đã trở thành bằng hữu từ bao giờ. Thái Hư Cổ Long không biết đã truyền cho hắn bao nhiêu bí thuật, cũng không biết đã cứu hắn thoát khỏi bao lần nguy nan, mối quan hệ của cả hai từ lâu đã không còn đơn thuần chỉ là hai kẻ trao đổi qua lại với nhau mà là bằng hữu cùng vượt qua hoạn nạn.
Vù!
Trong chốc lát, Diệp Thành chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, phần ngực hắn có cảm giác cháy bỏng.
Đợi tới khi hắn đưa mắt nhìn thì mới phát hiện ra long hình chú ấn mà Thái Hư Cổ Long để lại trên cơ thể mình đã tiêu tán, sau khi chú ấn tiêu tán, mọi ràng buộc cuối cùng giữa hắn và Thái Hư Cổ Long cũng hoàn toàn biến mất.
Gừ!
Sau tiếng gầm của Thái Hư Cổ Long, nó bay từ trên trời xuống, hoá thành một hình người đứng trước mặt Diệp Thành.
Có điều, mặc dù nó biến thành hình dáng con người nhưng lại ở thể linh hồn vì bản thể của nó chính là một đạo long hồn.
“Ta nói mà, ta cũng biết nhìn người lắm”, Thái Hư Cổ Long vỗ vai Diệp Thành thật mạnh, nó cười đắc ý, nếu không phải là Diệp Thành thì không biết nó còn bị phong ấn mất bao lâu.
“Lời chúc mừng để sau hãy nói, phải giải quyết việc trước mắt cái đã”, Diệp Thành không có thời gian cũng không có hứng thú với sự hưng phấn của Thái Hư Cổ Long vào lúc này, hắn lén vào đây không chỉ vì cứu Thái Hư Cổ Long ra mà trên vai hắn còn đang mang theo sứ mệnh quan trọng hơn.
“Nói cách của ngươi đi”, Thái Hư Cổ Long cười nói.
“Đại quân Âm Minh quá mạnh, ta cần giải quyết Pháp Luân Vương trong thời gian ngắn nhất”.
“Cái này thì ngươi khỏi phải nghĩ nhiều”, Thái Hư Cổ Long ho hắng, “ông ta là bậc thông thiên, cho dù ngươi và ta có liên thủ thì cũng đấu không lại”.
“Cái này ta đương nhiên biết”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “cho nên ta cần sự trợ giúp của ngươi, giúp ta phá giải trận cước trong kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông, một khi kết giới hộ sơn bị phá bỏ thì kẻ mạnh đỉnh phong của chúng ta sẽ lập tức sát phạt vào vây giết Pháp Luân Vương”.
“Cách này không tồi”, Thái Hư Cổ Long xoa cằm nhìn Diệp Thành cười nói: “Nhưng ngươi đã bỏ qua một vấn đề quan trọng hơn, nơi này là Chính Dương Tông, chỉ dựa vào sức của ngươi và ta mà muốn nhanh chóng phá bỏ trận cước của kết giới hộ sơn nơi này thì tính khả thi là không. E rằng ta còn chưa kịp phá bỏ trận cước đã bị đội quân tu sĩ của Chính Dương Tông vây giết rồi, chúng ta cho dù có mười cái mạng cũng không sống nổi”.
“Cho dù thế nào thì cũng phải thử”, trong mắt Diệp Thành ánh lên cái nhìn kiên định, “chỉ cần thêm một giây nữa thôi thì sẽ có rất nhiều người phải bỏ mạng trong trận đại chiến này”.
“Vậy cũng phải dốc sức chứ”, Thái Hư Cổ Long phân vân, “vả lại muốn phá bỏ kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông thì không thể chỉ dựa vào một mình ngươi, ta cho rằng cách của ta đáng tin hơn”.
“Ngươi có cách phá huỷ kết giới hộ sơn sao?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long bằng ánh mắt thăm dò.
“Đây, chính là dưới chân chúng ta”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn linh mạch đại địa dưới chân.
“Ta không hiểu”, Diệp Thành lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu.
“Linh mạch đại địa chính là tinh tuý của tinh nguyên đại địa, nó chứa đựng chân nguyên dồi dào, nếu như ngươi hấp thu nó thì nói không chừng sẽ tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thiên”, Thái Hư Cổ Long cười nói, “Hoang Cổ Thánh Thể tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thiên sẽ xảy ra điều gì, ta nghĩ về điểm này thì ngươi rõ hơn ai hết”.
Chương 1003: Hút tinh nguyên đại địa
“Ý của ngươi là dùng thiên kiếp?”, đôi mắt Diệp Thành chợt nhạy bén hơn hẳn, hắn suýt thì quên đi vương bài cái thế này.
“Thiên kiếp thần phạt của Hoang Cổ Thánh Thể vô cùng khủng khiếp, phá bỏ kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông có lẽ không thành vấn đề”, Thái Hư Cổ Long tiếp tục nói, “vả lại cho dù không thể phá bỏ kết giới hộ sơn thì cũng có thể kéo theo cả Chính Dương Tông đi độ kiếp cùng, may mắn hơn thì ngươi có thể xông ra ngoài, thiên kiếp thần phạt chính là sự tồn tại chí cương chí dương, Âm Minh Tử Tướng chính là vật chí âm, thuộc tính trời sinh đã tương khắc, nếu sấm sét giáng xuống thì đại quân Âm Minh chẳng phải sẽ hoá thành tàn tro sao?”
“Nói thì có thể nói vậy nhưng linh mạch đại địa này thực sự có thể giúp ta tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thiên sao?”, Diệp Thành trầm ngâm, “vả lại ta cần thời gian, một khi thời gian sử dụng bí pháp của ngươi hết thì chúng ta sẽ bị đại quân tu sĩ của Chính Dương Tông vây giết”.
“Cho nên ngươi phải cược”, Thái Hư Cổ Long nhướng vai, “so với cách ngươi tự sát thì cách của ta đáng tin hơn, nếu như có thể cược thắng thì có thể giải quyết chuyện thắng bại trong trận đại chiến này”.
“Cược”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, hắn cứ thế lên tiếng vì hắn không có thời gian mà chần chừ do dự.
“Ta sẽ cố gắng kéo dài thời gian che đậy bí pháp”.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành quả quyết đồng thời đạo thân nhất khí hoá tam thanh và thiên lôi đạo thân, tiên hoả đạo thân của hắn đều tới bên cạnh hắn, cả bốn tên đứng đó sừng sững cùng kết ấn.
Tiếp đó, bên trong cơ thể bốn tên này có từng luồng khí xanh bốc lên, mỗi một luồng khí đều hoá thành một phần phân thân.
Phân thân lại hoá thành phân thân, một hoá thành hai, hai hoá thành bốn, bốn hoá thành tám với tốc độ nhanh chóng.
Không tới một phút, một bản thể và ba đạo thân mà có thể hoá thành cả nghìn phân thân.
Ôi trời!
Trông thấy cảnh tượng này, kể cả là Thái Hư Cổ Long cũng phải kinh ngạc nuốt nước bọt cái ực, chỉ trong chớp mắt mà hoá ra được nhiều phân thân thế này, cho dù là nó thì cũng không thể làm được. Việc này cũng chỉ có huyết mạch dồi dào của Hoang Cổ Thánh Thể mới dám hoá phân thân không chút kiêng kị gì như vậy.
Bắt đầu!
Khi Thái Hư Cổ Long nuốt nước bọt thì hàng nghìn phân thân của Diệp Thành đã lần lượt đứng trên rất nhiều mạch nhánh của linh mạch đại địa.
Nuốt!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, một bản thể, ba đạo thân, vài nghìn phân thân cùng lúc đặt hai tay lên linh mạch đại địa, lòng bàn tay có vòng xoáy màu đen xuất hiện, đó chính là ngoại đạo pháp tướng của thôn thiên ma công.
Ngay sau đó, cả linh mạch đại địa rung lên, cho dù là linh mạch khổng lồ hay nhỏ bé thì đều nhanh chóng khô cạn, tinh nguyên dồi dào trong đó đều bị Diệp Thành và đạo thân cũng như phân thân điên cuồng hấp thu vào trong cơ thể.
Thật là mạnh!
Thái Hư Cổ Long tặc lưỡi, “nếu theo đà này thì việc tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không khó xảy ra”.
Póc! Póc! Póc!
Phía này, trong lòng Diệp Thành có hàng trăm túi đựng đồ bay ra, túi nào cũng nổ tung, bao nhiêu linh đan linh dược bên trong bay ra ngoài hoá thành tinh nguyên được Diệp Thành nuốt vào bụng.
Lúc này, vùng đan hải của hắn mới có động tĩnh lớn, linh lực màu vàng kim dồi dào như sóng cả, phát ra ánh sáng màu vàng kim.
Còn tinh nguyên của đại địa linh mạch và rất nhiều linh đan diệu dược đều không ngừng trút vào cơ thể hắn, khí thế của hắn nhanh chóng tăng lên, tu vi từ cảnh giới Không Minh đỉnh phong cứ thế tăng lên tới gần cảnh giới Chuẩn Thiên.
“Hi vọng có thể kịp”, ở bên, Thái Hư Cổ Long ngẩng đầu nhìn lên trên, bí pháp mà hắn dùng để che đậy đang yếu dần.
“Cố gắng giúp ngươi che chắn thôi”, sau khi thu lại ánh mắt, Thái Hư Cổ Long mới giơ tay bắt lấy một cái túi đựng đồ từ trong người Diệp Thành sau đó lấy ra một Âm Minh Tử Tướng để nó đứng trước mặt mình.
Ngay sau đó, hắn hoá ra một luồng ánh sáng màu vàng kim len lỏi vào trong cơ thể của Âm Minh Tử Tướng.
Thế rồi Âm Minh Tử Tướng kia rung chuyển, thần sắc vô hồn chợt có thần thái, đôi mắt đờ đẫn chợt hiện lên thần quang, cơ thể bất động bắt đầu di chuyển.
“Miễn cưỡng thì đủ dùng”, Thái Hư Cổ Long duỗi người, hắn dùng cơ thể của Âm Minh Tử Tướng này tạm thời làm thân xác của mình vì chỉ có thế này thì mới có thể bảo vệ được sức mạnh linh hồn của hắn.
Chương 1004: Bức chắn cuối cùng
Rầm! Bịch! Đoàng!
Giữa đất trời chỉ toàn vang vọng những âm thanh này.
Nhìn vào thương khung, đó là từng lớp huyết vụ bay ngút trời, chốc chốc còn có sấm sét xoẹt qua, khắp nơi đều có thể nhìn thấy hư không nứt lìa, thần quang đủ màu sắc sáng chói, mỗi một đạo thần quang là một bóng người trông vô cùng choán mắt.
Nhìn xuống đại địa, đó là biển người đen kịt, tất cả đều đang huyết chiến, mặt đất nhuốm đỏ máu, từng tiếng gầm dữ dội, tiếng trảm sát, tiếng ai oán vang vọng khắp nơi, cảnh tượng đan xen nhau trông không khác gì chốn địa ngục.
Trận đại chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, trong phạm vi ba trăm dặm đều toàn bóng người giao chiến, bầu trời và mặt đất hết sức thảm hại.
Giết!
Tiếng hô hào giết chóc vẫn tiếp tục vang lên không ngớt, trận huyết chiến giữa liên quân tứ phương và đại quân Âm Minh không hề ngừng nghỉ lấy một phút giây.
Điều đáng nói đó là liên quân tứ phương chiếm ưu thế tuyệt đối, từng đám Âm Minh Tử Tướng hoá thành cát bụi.
Thế nhưng đánh bại được đại quân Âm Minh không có nghĩa rằng sẽ có thể dành được chiến thắng trong trận chiến này, nên biết rằng đại quân tu sĩ của Chính Dương Tông còn đang núp ở tông môn, bọn họ chưa hề tham chiến, mục đích chính là vì thu dọn tàn cục.
“Nếu cứ đánh tiếp thế này thì sẽ thiệt hại nặng nề”, Đao Hoàng đang giao chiến với tị tổ Quảng Long của Chính Dương Tông chợt lên tiếng.
Mặc dù khả năng chiến đấu của ông ta không phải ở trạng thái đỉnh phong nhưng sức công kích cũng vô cùng bá đạo, long đao trong tay liên tục rung lên, mỗi một lần ra tay đều khiến thiên địa như vụn vỡ.
Có điều, người mà Đao Hoàng phải đối đầu lại là Quảng Long – tị tổ của Chính Dương Tông. Mặc dù Quảng Long là Âm Minh Tử Tướng nhưng tính chất lại gần như Âm Minh Khôi Tướng, khả năng hồi phục bá đạo, vả lại ông ta còn có thể thi triển rất nhiều bí thuật thần thông trước kia, trận đại chiến của cả hai người bất phân thắng bại, cảnh tượng vô cùng khốc liệt, không chỉ Âm Minh Tử Tướng mà đến cả tu sĩ liên quân tứ phương cũng phải hứng chịu làn sóng trấn áp, từng đám tu sĩ hoá thành huyết vụ.
“Muốn giải quyết triệt để đại quân Âm Minh thì phải xử lý nguồn cơn từ phía Pháp Luân Vương”, ở một nơi khác trong trời đất, Độc Cô Ngạo lạnh lùng lên tiếng, sau khi chém ra một kiếm đánh lùi tị tổ Ngọc Cơ của Hằng Nhạc Tông, ông ta không quên nhìn sang Pháp Luân Vương ở tông môn của Chính Dương Tông ở phái cách đó rất xa.
“Ông ta biết rõ điểm này nên đương nhiên sẽ không nhẹ dạ mà ra khỏi kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông”, Thiên Tông Lão Tổ đang đại chiến với tị tổ Thanh Vân lên tiếng, “muốn giết ông ta thì phải phá được kết giới hộ sơn trước đã”.
“Việc này gần như khó có thể thành công”, Hằng Nhạc Chân Nhân nghiêm giọng nói: “Trên bảy phần binh lực của chúng ta đều bị đại quân Âm Minh khống chế, chỉ dựa vào không tới ba phần binh lực thì căn bản không thể công phá kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông”.
“Đúng là tính toán sai lầm”, Chung Giang hắng giọng lạnh lùng, “chúng ta đã đánh giá quá thấp Pháp Luân Vương rồi”.
“Cuối cùng ta cũng hiểu ra vì sao Diệp Thành lại trì hoãn hết lần này tới lần khác không muốn khai chiến với Chính Dương Tông”, Cổ Tam Thông tung một chưởng về phía lão tổ Âm Minh Tử Tướng của Thanh Vân Tông, tiếp đó lại sát phạt về hướng khác, “khả năng chiến đấu của Chính Dương Tông vượt xa so với tưởng tượng của chúng ta”.
“Hiện giờ điều mà ta lo lắng chính là Pháp Luân Vương có còn chiêu bài đằng sau không”, Thượng Quan Huyền Tông trầm giọng, “nếu như ông ta triệu gọi ra một nhánh đại quân Âm Minh khác thì kết cục của chúng ta sẽ rất thảm”.
“Chiến cục từ giây phút đại quân Âm Minh xuất hiện đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của chúng ta rồi”, sắc mặt Đan Thần không hề dễ coi chút nào, “nếu như Thị Huyết Điện ở Bắc Sở hoặc những thế lực như Quỷ Tộc, Ma Vực cũng dẫn quân xuống phía Nam thì toàn quân chúng ta khả năng cao sẽ bị nhấn chìm ở đây”.
Hừ, hừ, hừ…!
Khi những tu sĩ mạnh của liên quân tứ phương đang bàn bạc thì Thành Côn đứng trong hư không của Chính Dương Tông bật cười tôi độc, “toàn quân đợi lệnh sẵn sàng chuẩn bị sát phạt ra ngoài, hôm nay nhất định phải cho bọn chúng có đi không có về”.
“Chưởng giáo, có thể cho thuộc hạ biết đó là ai không?”, phía sau Thành Côn, một người trung tuổi mặc áo giáp nhìn vào Pháp Luân Vương rồi lại nhìn sang Thành Côn.
“Ngươi chỉ cần biết giết người là được, quan tâm nhiều thế làm gì?”, Thành Côn lạnh giọng.
“Ông ta lấy cơ thể vong linh của các bậc tiền bối tam tông ra để đùa giỡn, thuộc hạ không nên biết ông ta là ai sao?”, người đàn ông trung tuổi này lãnh đạm lên tiếng, nắm tay đã nắm rất chặt đến mức bật cả máu, ánh mắt hiện lên cái nhìn lạnh lùng.
“Dạng Chấn, ngươi đang chất vấn ta sao?”, Thành Côn quay đầu sang, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn người đàn ông trung tuổi kia.
“Thuộc hạ chỉ muốn nghe một lời giải thích mà thôi”, người đàn ông trung tuổi mặc áo giáp tên Dạng Chấn từ tốn nói.
“Giải thích?”, Thành Côn bật cười, cười đến quái dị, “trong thế giới của kẻ mạnh thì nắm dấm chính là lời giải thích, chiến tranh tàn khốc, thắng làm vua thua làm giặc chính là giải thích, câu trả lời này đã vừa lòng ngươi chưa?”
“Với thủ đoạn dùng mọi cách để chiến thắng thế này thì trăm năm sau người bảo chúng ta còn mặt mũi nào mà đi gặp tiên tổ, chưởng giáo bảo chúng ta lấy gì để đối mặt với những lời chê cười của hậu bối?”, Dạng Chấn nói với giọng dứt khoát, “tu sĩ chúng ta khi sống thẳng thắn, thà chết trên chiến trường chứ tuyệt đối không thể làm kẻ khi sư diệt tổ”.
“Dạng Chấn”, Thành Côn gằn lên phẫn nộ, “ngươi đang phản lại uy nghiêm của ta sao?”
“Dạng Chấn không dám”, sắc mặt Dạng Chấn không thay đổi, ông ta lập tức bỏ chiến giáp xuống và đáp lại với lời nói dứt khoát: “Thuộc hạ không có mặt mũi nào mà đánh trận này”.
“Xin chưởng giáo cứ phạt vì thuộc hạ không thể tuân mệnh”, sau Dạng Chấn, rất nhiều thống lĩnh cởi bỏ áo giáp, các trưởng lão cũng bỏ chiến giáp rồi lần lượt quay người.
“Ngươi…các ngươi…”, nhìn thấy từn bóng người rời đi, Thành Côn tức tối đến run người, sắc mặt lạnh lùng thấy rõ.
“Nên làm thế nào ngươi nên hiểu”, giọng nói tử tịch vang vọng bên tai Thành Côn, người truyền âm chính là Pháp Luân Vương, lời của Dạng Chấn ông ta nghe rõ mồn một, ông ta cũng giống Thành Côn, tuyệt đối không thể dung tha cho bất cứ kẻ nào phản lại.
Chương 1005: Chống lại đòn công kích dữ dội
“Pháp Lão yên tâm, mọi thứ cứ giao cho con”, Thành Côn đáp lời cung kính.
“Ta thích những người nghe lời”.
“Con hiểu, con…ừm?”, Thành Côn còn chưa nói xong thì liền cảm thấy phần ngực chợt nóng lên, một viên linh hồn cấm ngọc chợt nứt lìa.
Đột nhiên, sắc mặt ông ta tái nhợt, ông ta nghiêng đầu nhìn vào cấm địa của Chính Dương Tông, “đáng chết, là kẻ nào mở phong ấn của Thái Hư Cổ Long?”
“Thái Hư Cổ Long giải phong ấn?”
“Đi theo ta”, Thành Côn không dám chậm trễ, ông ta lập tức sát phạt về phía cấm địa, phía sau ông ta là từng đoàn người đi theo, đại quân tu sĩ của Chính Dương Tông cũng sát phạt lên từ tứ phương, một đám người đen kịt choán lập cả mặt đất và bầu trời, bao quanh chật kín phạm vi ba vòng trong và ngoài của cấm địa ở Chính Dương Tông.
“Kẻ nào, cút ra đây”, Thành Côn đứng bên ngoài cấm địa phẫn nộ gằn giọng.
“Mẹ kiếp, còn không mau cút vào đây”, bên dưới cấm địa vang lên tiếng mắng chửi của Thái Hư Cổ Long.
“Ngươi quả nhiên đã mở được phong ấn”, Thành Côn hắng giọng lạnh lùng, ông ta phất tay, “giết cho ta, sống hay chết đều được”.
Dứt lời, từng kẻ mạnh của Chính Dương Tông lập tức ra tay, nào là kiếm mang, nào là chưởng ấn, nào binh khí rợp trời bay về phía cấm địa của Chính Dương Tông.
Lục đạo: Thái Hư Long Cấm!
Ngay sau đó, bên dưới thế giới ngầm của Chính Dương Tông chợt vang lên tiếng hô của Thái Hư Cổ Long.
Từng luồng sáng bay từ trên trời xuống xuyên qua mặt đất rồi ngưng tụ thành kết giới thái hư long cấm, bao phủ khắp cấm địa của Chính Dương Tông, bí pháp này được đích thân Thái Hư Cổ Long thi triển nên uy lực vô cùng mạnh mẽ, vả lại còn là kết giới lục đạo thái hư long cấm tầng tầng lớp lớp.
Đương nhiên đây chưa phải là điểm quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là kết giới thái hư long cấm này không phải là bí thuật giam giữ người với thế công kích mà là phong cấm thần thông phòng ngự, hắn nhốt mình và Diệp Thành trong kết giới của thái hư long cấm, những kẻ mạnh của Chính Dương Tông muốn sát phạt vào trong thì phải phá được kết giới lục đạo thái hư long cấm.
Cũng chẳng còn cách nào khác, lúc này Diệp Thành đang trong thời khắc quan trọng, Thái Hư Cổ Long chỉ có thể dùng cách này để phòng ngự và tranh thủ thời gian cho Diệp Thành.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, từng đòn công kích rợp trời lần lượt đánh vào kết giới của thái hư long cấm.
Đột nhiên, thiên địa chợt rung chuyển.
Lại nhìn vào kết giới của thái hư long cấm lúc này đã có năm đạo kết giới biến mất, chỉ còn lại đạo kết giới thái hư long cấm cuối cùng chưa bị công phá, không phải vì thái hư long cấm của Thái Hư Cổ Long không đủ mạnh mà vì người phía Chính Dương Tông quá đông, có thể đối kháng được một làn sóng công kích của đại quân tu sĩ này cũng đủ khiến Thái Hư Cổ Long tự hào rồi.
Tiếp tục!
Thái Hư Cổ Long gằn giọng lại lần nữa thi triển đại thần thông, khi chỉ còn lại một đạo kết giới thái hư long cấm cuối cùng thì Thái Hư Cổ Long lại lần nữa ngưng tụ ra kết giới lục đạo thái hư long cấm.
“Tiếp tục công phá cho ta”, Thành Côn phẫn nộ rít lên.
Ngay sau đó, kẻ mạnh của Chính Dương Tông lại lần nữa sử dụng bí thuật binh khí, từng đòn công kích rợp trời ngưng tụ thành cả làn sóng dội về phía kết giới thái hư long cấm.
Rầm! Rầm! Rầm!
Sau từng tiếng động kinh thiên động địa nối nhau, kết giới thái hư long cấm vừa ngưng tụ ra đã liên tục bị công phá.
Phụt!
Bên trong lòng đất, Thái Hư Cổ Long bị công kích và chịu phản phệ cứ thế phun ra máu.
“Mẹ kiếp”, hắn không nghĩ gì nhiều cứ thế chắp hai tay lại ngưng tụ ra kết giới thái hư long cấm. Hắn cũng chẳng còn cách nào khác vì hiện giờ không thể để kẻ nào quấy nhiễu Diệp Thành, còn hắn chính là bức chắn cuối cùng của Diệp Thành.
Lại nhìn sang Diệp Thành lúc này đã ngồi khoanh chân trên đại địa linh mạch.
Nhìn từ xa, xung quanh hắn hình thành nên một vòng xoáy khổng lồ, đó chính là vòng xoáy thôn thiên ma công với khả năng hấp thu mang tính xâm chiếm tinh nguyên đại địa, cơ thể Diệp Thành giống như cái động không đáy.
Lúc này toàn thân hắn có lôi điện màu vàng kim bao quanh, thần huy bao trùm khắp cơ thể hiện lên từng luồng long khí màu vàng kim. Không gian xung quanh cơ thể Diệp Thành trở nên méo mó giống như phải chịu một loại áp lực nào đó không thể chống cự sau đó cứ thế nứt lìa ra.
Khí thế Diệp Thành vẫn đang lên cao không ngừng, bức ngăn cách giữa cảnh giới Không Minh đỉnh phong và cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong đã ngay trước mắt nhưng lúc ẩn lúc hiện, mặc dù chỉ còn một chút nữa thôi nhưng lại như cách xa vời vợi khó mà vượt qua.
Phụt!
Thái Hư Cổ Long ở phía cách đó không xa lại lần nữa phun ra máu, cả cơ thể lảo đảo, suýt chút nữa ngã rạp ra đất, sắc mặt hắn tái nhợt, hắn dùng sức của một mình đối đầu với ba lượt công kích của đại quân tu sĩ, như vậy cũng đủ để tự hào rồi.
“Tiểu tử, ngươi rốt cục có làm được không vậy?”, Thái Hư Cổ Long cố gắng đứng dậy, hắn lại lần nữa ngưng tụ ra kết giới Thái Hư Long Cấm, “đây là lần cuối cùng, nếu như kết giới còn bị công phá thì ta không còn cách nào ngăn cản được nữa”.
Có điều nghe tiếng gọi của hắn, Diệp Thành không hề trả lời mà vẫn điên cuồng hấp thu linh mạch đại địa.
Thái Hư Cổ Long hô lên, “nếu lúc này chúng ta xông ra ngoài thì vẫn còn kịp, một khi bị trấn áp hoàn toàn ở đây thì sẽ không còn cơ hội thoát thân nữa đâu”.
Thế nhưng Diệp Thành vẫn không trả lời hắn.
Rầm! Rầm! Ào!
Kẻ mạnh của Chính Dương Tông phẫn nộ, cứ thế dội từng đợt công kích công phá kết giới thái hư long cấm.
Phụt!
Thái Hư Cổ Long phun ra máu, cả cơ thể bay đi, cơ thể mà hắn mới tìm để giữ linh hồn cũng bị đánh tan một nửa, toàn thân máu me be bét.
Mãi cho tới lúc này những đòn công kích bên ngoài kết giới mới chấm dứt, bóng người rợp trời bao vây toàn bộ cấm địa của Chính Dương Tông không để lọt một khe hở, nếu như lại thêm một lượt công kích mới thì vùng đất này sẽ tan hoang mất.