-
Chương 1011-1015
Chương 1011: Sự nhân từ trên chiến trường
Nghe vậy, mấy đại điện chủ của Chính Dương Tông liền sát phạt từ tứ phương tới, người nào người nấy mặt mày tôi độc.
Có điều liên quân tứ phương phía này cũng có rất nhiều người xông ra giúp đỡ các đại điện chủ của Chính Dương Tông.
Bọn họ nhìn rất rõ ràng, Chính Dương Tông hiện giờ và uy danh của Dạng Chấn không hề kém so với Cơ Tuyết Băng, có hai người bọn họ thuyết phục thì sẽ có tác dụng hơn rất nhiều, bảo vệ ông ta là việc làm vô cùng quan trọng.
“Thống lĩnh, chúng ta…”, rất nhiều người nhìn sang Dạng Chấn, vẻ mặt mong chờ, không biết nên tin chưởng giáo Thành Côn hay là nghe theo Dạng Chấn.
“Tam tông vốn dĩ là một nhà, làm gì có cách nói đầu hàng với địch mà phản lại tông môn?”, Dạng Chấn nói rất hùng hồn và dứt khoát: “Tu sĩ chúng ta sống thẳng thắn, chúng ta có thể chết trên chiến trường nhưng tuyệt đối không thể làm kẻ phản bội lại với vong linh tiên tổ”.
Nghe lời này, rất nhiều người của Chính Dương Tông chìm vào im lặng.
Sự việc trước đó bọn họ nhìn rất rõ ràng, những người mà Pháp Luân Vương triệu gọi ra ngoài đều là tiền bối của bọn họ, có vài vị lão tổ từng xuất hiện trong tuổi thơ của bọn họ, thế nhưng hôm nay những vị ấy lại bị người ta luyện thành vũ khí giết người, đây chính là đang đùa giỡn với vong linh, không ai có thể tha thứ cho hành động như vậy.
Đương nhiên đây chỉ là một trong nhiều nguyên nhân mà thôi.
Điểm quan trọng nhất đó chính là rất nhiều người đều cảm thấy mệt mỏi, từ khi Đại Sở Huyền Tông bị phân chia đến giờ, tam tông hỗn chiến liên miên, bọn họ đã mệt rồi, vốn là huynh đệ, hà tất phải tương tàn?
So với Thành Côn thống trị Chính Dương Tông thì bọn họ tin tưởng Diệp Thành hơn, nếu không thì Thánh Nữ của bọn họ cũng sẽ không quy thuận phía Diệp Thành, nếu không thì sẽ không có nhiều thế lực mạnh mẽ liên hợp với phía Diệp Thành.
Ta quy thuận!
Trong bầu không khí yên ắng, một lão già bước ra phía sau Dạng Chấn.
Sự quy thuận của ông ta chợt kéo theo phản ứng dây chuyền trong chốc lát, từng đám người tới bên Dạng Chấn, số lượng nhiều vượt mức ngoài tưởng tượng.
“Các ngươi…các ngươi…”, nhìn số lượng người đứng sau Dạng Chấn càng lúc càng đông, sắc mặt Thành Côn tôi độc thấy rõ.
“Thành Côn, đối thủ của ngươi là ta”, Dương Đỉnh Thiên chợt lên tiếng, đòn công phá tung ra vô cùng mạnh mẽ, thần thông bá đạo.
“Giết”, Thành Côn phẫn nộ, ông ta không quan tâm Dạng Chấn nữa, cứ thế dốc toàn lực đại chiến với Dương Đỉnh Thiên.
Trận đại chiến diễn ra vô cùng khốc liệt nhưng vì có Dạng Chấn và Cơ Tuyết Băng nên sức chiến đấu của Chính Dương Tông giảm sút hẳn, vốn dĩ bọn họ ở thế yếu, bị liên quân tứ phương trấn áp, mỗi một giây phút trôi qua đều có người phải bỏ mạng.
Rầm! Đoàng! Đoàng!
Phía này, trên đại địa nhuốm đỏ máu, hai bóng hình bay qua bay lại, đó chính là trận chiến kinh thiên động địa, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Liễu Dật và Hoa Vân.
Ở cách đó không xa, Nhiếp Phong đối đầu với đệ tử chân truyền thứ ba của Chính Dương Tông Hàn Tuấn, Nam Cung Nguyệt đối đầu với đệ tử chân truyền thứ tư Bạch Dịch, những đệ tử chân truyền khác của Hằng Nhạc Tông cũng tìm đối thủ cho mình.
Có điều, điều đáng nói chính là cho dù là Liễu Dật, Nhiếp Phong hay phía Nam Cung Nguyệt thì đều chiếm ưu thế.
Và đương nhiên tất cả đều có nguyên do của nó vì phía Liễu Dật đã được Diệp Thành mở ra đan hải và thần hải, ở một ý nghĩa nhất định mà nói thì Hoa Vân và bọn họ đã không cùng đẳng cấp từ lâu rồi.
Cảnh này thật khiến người ta phải cảm khái.
Trước kia bọn họ đều hào hoa phong nhã, đánh trong trận so tài tam tông hừng hực khí thế, hiện giờ bọn họ lại gặp nhau trên chiến trường.
Phụt!
Sau nhát kiếm mà Liễu Dật trảm ra, Hoa Vân bay đi ngã vào vũng máu.
Vút!
Đợi tới khi Hoa Vân lảo đảo đứng dậy thì một kiếm của Liễu Dật đã cách trán hắn không tới một tấc.
Thế nhưng Liễu Dật không ra tay quá mạnh, ở vị trí một tấc đó chính là vị trí phân định sinh tử.
Cảnh tượng đó như ngừng lại trong giây lát, cả hai người một người là hậu bối của tị tổ Quảng Long của Chính Dương Tông, một người là hậu bối của tị tổ Ngọc Cơ Hằng Nhạc Tông, Quảng Long và Ngọc Cơ là huynh đệ sinh tử với nhau nhưng hậu bối của hai người lại là kẻ địch trên chiến trường.
Đây là một sự châm chọc, nhưng sự châm chọc đó không nằm ở chỗ ai mạnh ai yếu mà là sự tàn khốc của chiến tranh và sự suy đồi của thế đạo.
“Giết ta đi”, Hoa Vân buông thõng đôi tay để mặc cho máu tươi chảy xuống theo cánh tay, đầu tóc hắn rối bời, máu me nhơ nhuốc, đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh nhìn ảm đạm.
Chương 1012: Người lạ xuất hiện
Hắn ta đã từ bỏ đối kháng, không còn luyến tiếc với sự sống, sinh tử đối với hắn ta dường như là vô nghĩa.
Hắn ta là hậu nhân của Quảng Long, từng là đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông, trên người không thiếu bí pháp huyền thuật, hắn có sự cao ngạo của mình, cũng có chí hướng của riêng mình, hắn hi vọng mình cũng giống như tiên tổ, có thể nổi danh thiên hạ.
Thế nhưng khi hắn nhìn thấy tiên tổ của mình phải làm hình nộm giết người và xuất hiện ngay trước mặt mình thì hắn đã thực sự thất vọng, thất vọng với cả tông môn mà mình thề sống chết trung thành, hoá ra cái mà hắn vẫn ôm ấp lại là một trò cười trong thế đạo hỗn loạn này.
Thấy Hoa Vân như vậy, Liễu Dật cuối cùng cũng không ra tay.
Hắn không hận Hoa Vân, việc trong trận so tài tam tông hắn chỉ coi Hoa Vân như thiếu niên vô tri, giữa hai người không hẳn là không chết không nghỉ.
Vút!
Sau tiếng kiếm vang lên, Liễu Dật khẽ xoay người rồi truyền âm lại, “tiền bối của ngươi và ta đều là những tu sĩ mạnh danh tiếng lẫy lừng khắp thiên hạ, được làm hậu bối của họ chính là vinh hạnh của chúng ta”.
Nghe vậy, Hoa Vân chợt run rẩy, hắn cười thê lương, nước mắt trào ra rồi quỳ phục xuống đất, bộ dạng bất lực trong từng cơn gió máu.
Liễu Dật hết sức nhân từ, phía Nhiếp Phong cũng không ra tay, chiến tranh khiến bọn họ gặp nhau trên chiến trường nhưng không nhất thiết là không chết không nghỉ, có lúc sự nhân từ nhất thời có thể thay đổi vận mệnh của một người.
Thế nhưng cảnh tượng chiến tranh này không vì sự nhân từ của phía Liễu Dật mà kết thúc.
Trận đại chiến vẫn hết sức khốc liệt, còn khốc liệt hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, trong phạm vi cả trăm dặm, thi thể chất chồng, máu tươi nhuốm đỏ hư không, nhuốm đỏ mặt đất.
Mặc dù nhờ sự nỗ lực của Dạng Chấn và Cơ Tuyết Băng có nhiều người của Chính Dương Tông đều quy thuận nhưng khả năng chiến đấu của Chính Dương Tông thêm cả khả năng chiến đấu của đại quân Âm Minh vẫn vô cùng mạnh mẽ, trong thời gian ngắn rất khó thất bại.
Nhìn vào hư không, bầu trời mênh mông bị những đám mây đen và biển sương che lấp, dưới biển mây và sương là một biển thiên lôi ngưng tụ còn Diệp Thành lại ở trong biển thiên lôi đó.
Lôi kiếp lần này yếu hơn lần trước quá nhiều, biển thiên lôi ngay trước mắt hắn giống như linh dịch, tẩy luyện cơ thể hắn, còn hắn lại giống như con giao long vần vũ trong biển thiên lôi.
“Ta nói này Long gia, ngươi có một điểm mà ta không thích ứng được”, không biết từ bao giờ Diệp Thành mới đứng vững, hắn vung tay đánh ra một đạo thiên lôi toé lửa rồi nhìn sang Thái Hư Cổ Long trong thần hải.
Thái Hư Cổ Long không đáp lời, hắn nheo mắt nhìn vào hư không vời vợi.
“Trước đây ta độ kiếp làm gì có lần nào không bị đánh tan tác chỉ còn lại nửa cái mạng, lôi kiếp lần này lại quá…quá yếu”, Diệp Thành tiếp tục nói, “không bị lôi kiếp đánh đến mức tan xác nên ta có phần chưa quen”.
Thế nhưng hắn vừa dứt lời thì hư không chợt rung lên.
Vù!
Tiếp đó là một âm thanh chói tai vang lên.
Ập vào mắt Diệp Thành là biển mây và sương đen kịt, mây và sương cuộn trào, chốc chốc còn có thiên lôi xẹt qua, thiên lôi giống như con rắn trườn qua trườn lại, sau đó nhanh chóng ngưng tụ lại với nhau.
Diệp Thành vô thức nheo mắt lại và phát hiện đó là một bóng người mơ hồ được thiên lôi ngưng tụ thành.
Vút!
Ngay sau đó, một đạo thần mang rạo rực bắn ra, tốc độ vô cùng nhanh chóng, nhanh đến mức khiến hắn không kịp phản ứng, khiến cơ thể rắn rỏi của hắn cũng bị đâm xuyên.
Ôi trời!
Khoé miệng Diệp Thành trào máu, hắn nhanh chóng lùi về sau, kiếm Thiên Khuyết lập tức xuất hiện trong tay, hắn chăm chú nhìn về hướng đó: “Đây cũng là một phần của thiên kiếp thần phạt sao? Sao lại có hình người thần phạt?”
Rầm! Rầm!
Hư không rung chuyển, âm thanh ầm ầm vang lên có tiết tấu, nếu nghe kĩ thì đó chính là âm thanh của tiếng bước chân người di chuyển, có lẽ vì bước chân quá nặng nên khiến hư không vang lên âm thanh thế này.
“Đó…đó là…”, thấy bóng người do thiên lôi ngưng tụ thành, Thái Hư Cổ Long bên trong thần hải của Diệp Thành lộ vẻ mặt khó tin.
“Đó…đó là…”, không chỉ Thái Hư Cổ Long mà những người có mặt trong trận chiến lúc này cho dù là Hằng Nhạc Chân Nhân, Dương Đỉnh Thiên, Sở Linh, Đông Phương Ngọc Linh hay phía Liễu Dật khi thấy hình người do thiên lôi ngưng tụ lại thì đều tái mặt.
“Đây…đây…”, lại nhìn sang Diệp Thành, khi thấy chân dung người này, hắn liền lùi về sau, ánh mắt rõ vẻ khó tin.
Chương 1013: Thiên kiếp thần phạt
Rầm! Rầm!
Hư không rung chuyển, người mà thiên lôi ngưng tụ thành vẫn đang từ từ di chuyển về phía Diệp Thành.
Bộ pháp của người này ổn định có lực, toàn thân vững chãi như núi, mái tóc đen nhánh không có gió vẫn tung bay, đôi mắt sâu thăm thẳm như chứa đựng cả đất trời, mang theo uy nghiêm của một vị hoàng.
Trên đầu người này có một tấm thần đồ lơ lửng, khắc hoạ sơn hà đại nhạc, hiện lên thần huy vạn trượng, đan xen pháp tắc về đạo, giống như một vì sao lấp lánh.
Giữa đất trời, vì sự xuất hiện của người này mà đột nhiên im ắng, đến cả Pháp Luân Vương và phía Đao Hoàng đang đại chiến cũng ngừng tay, người nào người nấy nheo mắt nhìn người do thiên lôi ngưng tụ thành.
“Huyền Thần”, Pháp Luân Vương nheo mắt lại gần như chỉ còn bằng sợi chỉ, giọng điệu kinh ngạc.
“Sư thúc, đó là…”, mặc dù biết mình sẽ không nhìn nhầm nhưng Sở Linh và phía Dương Đỉnh Thiên vẫn nhìn về phía Hằng Nhạc Chân Nhân hi vọng có thể có được đáp án.
“Thuỷ tổ tam tông Huyền Thần”, Hằng Nhạc Chân Nhân vội vói.
“Sao có thể? Thần Hoàng, chuyện…chuyện gì thế chứ?”, phía Cổ Tam Thông cũng ngỡ ngàng nhìn vào hư không, mặt mày rõ vẻ khó tin.
“Long…Long gia, chuyện gì vậy?”, trong số tất cả mọi người, người kinh ngạc nhất chính là Diệp Thành, người ở phía đối diện đang đi về phía này chính là thuỷ tổ tam tông Huyền Thần vì tượng đá của Thần Hoàng lúc này vẫn đang sừng sững trong Hằng Nhạc Tông, hắn đương nhiên quá quen thuộc với hình ảnh ông ấy rồi.
“Đó không phải là Huyền Thần thật”, Thái Hư Cổ Long đáp lời, “nói chính xác thì đó chính là lạc ấn về đạo của Huyền Thần”.
“Là sao?”, Diệp Thành gãi đầu.
“Là thiên kiếp thần phạt của ngươi tiếp xúc với lạc ấn về đạo của Huyền Thần nên ông ấy mới hiện thế trong hình thái như vậy”, Thái Hư Cổ Long giải thích, “đúng như ngươi nghĩ, đây là một phần của thiên kiếp thần phạt”.
“Còn có cả thiên kiếp thần phạt thế này cơ à?”, vẻ mặt Diệp Thành vô cùng đặc sắc.
“Tiểu tử, ngươi gặp chuyện lớn rồi”, Thái Hư Cổ Long vội nói, “còn thần phạt lạc ấn về đạo của kẻ mạnh có cấp bậc hơn cả thần phạt của thần thú linh thú, thần phạt này khó độ nhất, mức độ khủng khiếp của nó vượt qua sức tưởng tượng của ngươi, ở một ý nghĩa nào đó mà nói thì ngươi phải đối kháng với Huyền Thần”.
“Ôi trời, còn vậy sao?”, Diệp Thành không nhịn nổi mà lên tiếng mắng chửi.
Vù!
Hắn vừa dứt lời, thần đồ đang lơ lửng trên đầu thần hoàng Huyền Thần chợt rung lên quét ra một đạo thần quang nóng rực cứ thế bay về phía Diệp Thành, thần quang đó trông hết đỗi bình thường nhưng lại có uy lực vô cùng bá đạo.
Thấy vậy, Diệp Thành lật tay lấy ra thanh kiếm Thiên Khuyết chắn trước người.
Bang!
Đạo thần mang nóng rực kia cứ thế đánh vào kiếm Thiên Khuyết khiến Diệp Thành lập tức bị đánh bay đi.
“Đó là Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, đạo hiệu Cửu Châu Thần Đồ, chính là binh khí bản mệnh của Huyền Thần”, Thái Hư Cổ Long truyền âm, “cũng giống với Huyền Thần, nó cũng có lạc ấn về đạo, không phải là Cửu Châu Thần Đồ thực thụ nhưng dù là vậy thì ngươi cũng phải hết sức thận trọng, một khi bị pháp tắc về đạo của Huyền Thần làm trọng thương thì hậu quả không dễ chịu đâu, xưa kia lão tử cũng chịu không ít thiệt thòi trong Cửu Châu Thần Đồ này”.
“Đây là muốn ta chiến đấu với vị Hoàng sao?”, Diệp Thành cố gắng đứng vững, khi nói giọng nói hãy còn run rẩy.
Roẹt!
Phía đối diện, Huyền Thần bước ra một bước rồi biến mất.
Thấy vậy Diệp Thành lùi về sau.
Thế nhưng động tác của Diệp Thành vẫn chậm hơn một chút vì Huyền Thần đã xuất hiện ở không gian cách hắn ba trượng sau đó vung tay bạt tới, trông chưởng đánh này hết sức đơn giản nhưng lại hàm chứa mấy chục loại thần thông đang biến hoá.
Ngay sau đó Diệp Thành lập tức bị đánh bay đi, cơ thể thánh thể mạnh mẽ bị đánh gãy mười mấy đoạn xương.
“Chiến với ông ta ngươi càng yếu thì ông ta càng mạnh”, Thái Hư Cổ Long nhắc nhở.
Vù!
Diệp Thành lập tức gọi ra Hỗn Độn Thần Đỉnh khôi phục lại thần uy cái thế của Hỗn Độn Thần Đỉnh, đè nén hư không va vào Cửu Châu Thần Đồ đang lơ lửng trên đầu Huyền Thần.
Bang! Rầm! Keng!
Một đỉnh một bản đồ cứ thế chinh phạt lẫn nhau trong hư không, chiếc đỉnh như núi Thái Sơn, bản đồ như ngân hà phát ra thần huy, phát ra thiên âm đại đạo, đó là cuộc tranh đấu giữa hai loại đạo, phát ra thần huy chói lọi.
Chiến!
Diệp Thành đã di chuyển, hắn sải bước ra cả vài trăm trượng, tung chưởng bát hoang dung hợp với rất nhiều bí pháp, mang theo chiến ý vô địch tấn công về phía Huyền Thần.
Huyền Thần không lùi về sau, ông ta vung một tay diễn hoá thiên địa, hoá thành càn khôn âm dương sau đó dung hợp với vô cực thái cực, một chưởng tung ra hoá giải uy lực trong bát hoang chưởng khiến Diệp Thành bay đi.
Phụt!
Diệp Thành lập tức phun ra máu, phần xương cốt còn chưa liền lại đã lại bị chém đứt vài đoạn.
“Lạc ấn về đạo và cơ thể thiên kiếp còn có thể thi triển bí thuật thần thông ư?”, Diệp Thành lau đi dòng máu nơi khoé miệng, ánh mắt hắn nghiêm trọng thấy rõ. Mặc dù là thiên kiếp thần phạt nhưng hắn có một cảm giác đó chính là thuỷ tổ tam tông Huyền Thần ở phía đối diện đúng là Thần Hoàng lừng lẫy xưa nay.
Làm lại!
Diệp Thành lại lần nữa xông lên, chiến ý lên cao, đã là thiên kiếp thần phạt thì hắn sẽ không e sợ.
Chương 1014: Cửu Hoàng Thần Phạt
Nếu đúng là Thần Hoàng thực thụ thì phải chịu, hắn căn bản không có ý định đối đầu, càng không có sức đối đầu nhưng chỉ là pháp tắc về đạo ngưng tụ thành chân thân nên hắn đương nhiên không sợ.
Thế nhưng Diệp Thành còn chưa kịp sát phạt tới trước Huyền Thần thì một đạo thần mang cái thế đã giáng từ trên trời xuống với thiên lôi bao quanh, uy lực có thể xẻ cả thiên địa.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành vội giơ kiếm Thiên Khuyết lên.
Bang!
Nhát kiếm tuyệt thế kia cứ thế chém vào kiếm Thiên Khuyết sau đó chém tới mức khiến Diệp Thành nửa quỳ trên mặt đất, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Rầm! Bịch!
Tiếp đó, âm thanh của tiếng bước chân lại vang lên, trong lớp sương màu đen có thiên lôi xẹt qua lại có một người xuất hiện, thân thể rắn rỏi vững chãi như núi, mang theo uy lực của một vị hoàng.
“Uyên Hồng thần kiếm”, tiếng kinh ngạc vang vọng khắp tứ phương, Diệp Thành nhìn người thứ hai sau bằng khuôn mặt kinh ngạc, “ông…ông ấy là Huyền Hoàng?”
“Tiểu tử, ngươi tự cầu phúc cho mình đi”, Thái Hư Cổ Long ho hắng, hình như đã không thể nhẫn nhịn thêm mà nhìn thẳng sau đó đành nhắm mắt lại.
“Hai vị Hoàng?”, Diệp Thành lên tiếng với giọng run run, bọn họ đều không phải là những vị Hoàng thực thụ nhưng đối với hắn mà nói thì đó lại là áp lực vô cùng.
Có điều mọi thứ vẫn chưa kết thúc tại đây, sau Huyền Hoàng, bầu hư không lại rung chuyển, trong lớp sương màu đen cuồn cuộn kia lại có bóng người bước ra, tay cầm địa kích, thân mặc chiến giáp, mang theo sự uy nghiêm của một vị Hoàng.
“Phụ…Phụ Vương…”, thấy người này, Tiêu Thần run rẩy, nước mắt chợt trào ra.
“Tiêu Chiến?”, Pháp Luân Vương ở cách đó không xa nắm chặt nắm tay đến mức bật máu, đôi mắt trố ra, trong đôi mắt ấy hằn lên từng đường vân máu, ông ta không ngờ nổi sau bao nhiêu năm lại gặp đại địch cái thế năm xưa của mình trong hoàn cảnh thế này.
“Đó…đó là Chiến Vương sao?”, dưới bầu trời vang lên quá nhiều âm thanh, giọng nói của ai cũng đều run rẩy.
“Ba vị Hoàng”, Diệp Thành mặt mày tái nhợt.
Không vội, còn nữa.
Sau Chiến Vương, trời đất tiếp tục rung chuyển, có tiếng chuông vang lên, ngân nga kéo dài.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, trong lớp sương đen với thiên lôi xẹt qua, người thứ tư xuất hiện, thân hình rắn rỏi, mái tóc đen mượt như thác đổ, toàn thân có thiên lôi xẹt qua, đầu lơ lửng cái chuông lớn, mang theo thần uy của một vị Hoàng.
“Đông…Đông Hoàng”, Diệp Thành vô thức lùi lại một bước, hắn không biết Đông Hoàng nhưng hắn đã từng gặp Đông Hoàng Chung.
Vù!
Khi Diệp Thành còn đang kinh ngạc thì hoả diệm nóng bỏng thổ từ trên trời xuống giống như thác nước, sau Đông Hoàng lại có thêm một người nữa, đầu lơ lửng cái lư đồng, xung quanh hoả diệm rực cháy.
“Thiên…Thiên Táng Đồng Lư? Đó… người đó là Thiên Táng Hoàng?”, có người kinh ngạc lên tiếng.
“Thiên Táng Hoàng”, giọng Diệp Thành run lên, hắn lại lần nữa lùi về sau một bước, thần sắc kiêng dè nhìn vào lớp sương màu đen kia, khi thiên lôi xẹt qua, người thứ bảy từ từ đi ra.
Rầm! Rầm!
Cũng giống như vài vị Hoàng trước đó, người này thân hình cao lớn vững chãi nhưng lại để vai trần, trên vai trái còn khắc hoạ long hình phù văn, mỗi bước đi đều khiến hư không rung chuyển, trên đầu người này là một bảo tháp với thần huy rực rỡ.
“Càn…Khôn Thần Tháp”, có người run rẩy lên tiếng, “đó…đó là Thái Vương”.
“Lại là một vị Hoàng”, Diệp Thành thở dốc, hắn lại lần nữa lùi về sau, sắc mặt tái nhợt.
Rầm!
Bầu hư không rung chuyển, sương đen bao phủ, một cái ô khổng lồ bay ra, từ từ xoay chuyển với thần hoa bao quanh.
“Phục ma thiên tản?”, có người kinh ngạc lên tiếng, tất cả nhìn chằm chằm vào lớp sương đen, “người tiếp theo đây có lẽ là Nguyệt Hoàng”.
Quả nhiên, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, một bóng hình từ từ bước ra, đến bộ pháp cũng hết sức khoan thai, tư thế man diệu, có phong hoa tuyệt thế, ba nghìn sợi tóc như thác đổ, từng lọn tóc đều nhuốm thần hà.
“Nguyệt Hoàng cái thế”, Diệp Thành há hốc miệng, hắn không biết Nguyệt Hoàng, càng không biết Phục Ma Thiên Tản nhưng hắn từng gặp Thiên Thương Nguyệt, Nguyệt Hoàng hiện giờ trông giống hệt với Thiên Thương Nguyệt.
“Tiếp theo Viêm Hoàng sẽ xuất hiện chứ?”, kẻ mạnh của Viêm Hoàng bắt đầu thở mạnh hơn, chín vị Hoàng của Đại Sở thì đã có tới bảy người xuất hiện, vả lại còn xuất hiện theo thứ tự. Nếu theo như tiết tấu này thì tiếp theo nhất định sẽ là Viêm Hoàng Thuỷ Tổ.
Quả nhiên, trong ánh mắt hi vọng của bọn họ, một bóng người dũng mãnh xuất hiện, mái tóc đen nhánh, khí thế mạnh mẽ, tư thế hùng hồn cái thế, có uy lực trấn áp thiên địa, đầu lơ lửng thần bài với long khí vàng kim bao quanh.
“Đúng là Viêm Hoàng rồi”, phía Chung Giang chợt nhoà nước mắt, trước kia bọn họ chỉ có thể nhìn thấy tượng của Viêm Hoàng, không ngờ hôm nay lại có thể thấy người sống sờ sờ thế này.
“Nói…nói thực thì ta lại không muốn gặp tiền bối”, Diệp Thành nuốt nước bọt cái ực sau đó lùi về sau.
“Người cuối cùng có lẽ là Sở Hoàng”, khi Diệp Thành còn đang nuốt nước bọt thì bên dưới lại có người lên tiếng.
Sự thực đúng như bọn họ dự đoán, trong lớp sương mờ, bóng người thứ chín từ từ đi ra, đầu lơ lửng thái a thần kiếm, mỗi bước đi đều khiến hư không rung chuyển, khí chất của ông ta không khác gì so với các vị Hoàng khác.
Đây là vị hoàng cái thế, ông ta là người đầu tiên thống nhất vùng lãnh thổ này, cái tên Đại Sở cũng do ông ta đặt tên, truyền thuyết về ông ta đều là thần thoại.
Sau Sở Hoàng, mặc dù màn sương đen kia vẫn cuộn trào nhưng lại không có ai bước ra.
Như vậy, chín vị Hoàng của Đại Sở đã tới đông đủ, cứ thế đứng thành một hàng. Mặc dù không phải là chín vị hoàng thực thụ của Đại Sở nhưng uy lực cũng vô cùng cái thế, không gian bị đè nén tới mức hỗn loạn, chốc chốc còn có thể trông thấy hố đen không gian.
Chương 1015: Chiến đấu với chín vị Hoàng
Rầm! Đoàng! Đùng!
Có lẽ uy lực của cửu Hoàng quá mạnh nên bầu trời và mặt đất liên tiếp rung chuyển.
Nhìn vào hư không, đó là một mảng hỗn độn, mây và sương màu đen choán lấp thiên địa đang cuộn trào, chốc chốc còn có thiên lôi xoẹt qua, Đại Sở cửu Hoàng cứ thế đứng song song nhau, chín người khí thế ngút trời giống như chín ngọn núi vĩnh viễn không thể nào vượt qua, uy lực trấn áp cả đất trời.
Trong biển thiên lôi, Diệp Thành không biết vô thức lùi về sau bao nhiêu bước, sắc mặt hắn tái nhợt nhìn về phía đối diện.
Những người đó là ai? Những vị Hoàng của Đại Sở, làm gì có ai không cái thế, làm gì có ai không phải là sự tồn tại vô địch. Hiện giờ bọn họ lại xuất hiện cùng với nhau, phải cần khả năng chiến đấu thế nào mới đối kháng được với bọn họ chứ!
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, cửu Hoàng cùng đồng thời di chuyển.
Vù!
Cửu Châu Thần Đồ lơ lửng trên đầu Thần Hoàng phát ra thần quang chói lọi, mỗi một đạo thần quang đều nặng tựa núi non.
Thấy vậy, Diệp Thành lập tức ngự động Hỗn Độn Thần Đỉnh, biển hỗn độn sục sôi, cứ thế chặn lại thần quang của Cửu Châu Thần Đồ.
Vút!
Huyền Hoàng sát phạt tới, Uyên Hồng Kiếm vung ra, một nhát kiếm trảm rời thiên địa.
Diệp Thành không dám cứng nhắc đối đầu, chân hắn bước ra bộ pháp Thái hư né qua nhát kiếm của Huyền Hoàng nhưng lại bị thần bi của Viêm Hoàng cấm cố giữa hư không.
Đông Hoàng sát phạt tới, nhất chỉ thần mang với sức đâm xuyên khủng khiếp.
Mở cho ta!
Diệp Thành hô lên, cứ thế đối chọi lại với thần bi của Viêm Hoàng rồi điên cuồng chạy, thế nhưng hắn vẫn trúng chiêu, phần vai của hắn bị nhất chỉ của Đông Hoàng đâm xuyên tạo ra vết thương trào máu, mọi thứ diễn ra trong tình huống hắn đang dùng thái hư na dịch, nếu không phải như vậy thì lúc này hắn đã bị đâm xuyên và phần bị đâm xuyên chính là phần trán rồi.
Có điều cho dù là vậy thì hoàn cảnh của hắn hiện giờ cũng vô cùng nguy hiểm.
Thiên Táng Hoàng và Thái Vương đã sát phạt tới từ hai bên trái phải, thiên táng đồng lư và càn khôn tháp cứ thế phát ra thần uy.
Phụt! Rắc!
Ngay lập tức, Diệp Thành phun ra ngụm máu, phần xương bị ép đến mức có mười mấy đoạn gãy rời.
Vù!
Sau tiếng động này vang lên, Chiến Vương sát phạt tới, một chiêu giáng từ trên trời xuống khiến Diệp Thành vừa đứng vững đã lại phải vội giơ kiếm Thiên Khuyết lên, ấy thế mà ngay giây phút sau đó hắn lại bị chém tới mức nửa quỳ dưới đất.
A…!
Diệp Thành gào thét rúng động đất trời, thánh huyết thiêu đốt, khí huyết sục sôi, hắn cố gắng dốc toàn lực đẩy chiến vương kích đi vì đòn công lích của Nguyệt Hoàng cũng đã tới. Bàn tay lấp lánh che lấp đất trời, một chưởng tung ra khiến Diệp Thành người nhơ nhốc máu.
Vút!
Thái A Kiếm của Sở Hoàng cũng đã tới, một kiếm kì dị, không có dị tượng kinh thiên động địa nhưng Diệp Thành biết nhát kiếm này dung hoà rất nhiều bí pháp, chính là một kiếm trở lại nguyên trạng, tuyệt đối bá đạo.
Thái Hư Động!
Diệp Thành thi triển bí thuật của tộc Thái Hư Cổ Long, phía trước hắn ngưng tụ ra vòng xoáy thái hư động để phòng ngự.
Thế nhưng điều khiến Diệp Thành phải ngỡ ngàng đó là Thái Hư Động không có tác dụng với nhát kiếm của Sở Hoàng, nhát kiếm kia cứ thế lướt qua Thái Hư Động và đâm về phía Diệp Thành.
Phụt!
Phần ngực của Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên, nhát kiếm không kiêng kị đó đã phá huỷ kinh mạch của hắn, diệt trừ khí huyết thánh thể, hoá giải căn nguyên thánh thể khiến hắn không thể phòng ngự.
Diệp Thành nghiến răng thật chặt, hắn tung ra một chưởng nhưng đúng lúc đó Sở Hoàng cũng tung ra một chưởng.
Rầm!
Quyền chưởng va chạm vào nhau tạo ra âm thanh chấn động. Diệp Thành lập tức bay đi, nắm đấm màu vàng kim nhuốm máu để lộ ra phần xương cốt.
Có điều, Đại Sở cửu Hoàng sẽ không vì Diệp Thành bị đánh bay đi mà ngưng tấn công. Bọn họ bao vây từ tứ phương tới, đòn công kích không những không yếu đi mà ngược lại còn trở nên mạnh mẽ và hung bạo hơn. Diệp Thành vừa đứng dậy đã bị đánh tới mức không có cơ hội phản đòn, thánh huyết chói lọi rơi đầy biển thiên lôi.
Dưới biển thiên lôi, vì Diệp Thành đối đầu với chín vị Hoàng nên trận chiến cũng theo đó mà ngừng lại, đến cả Pháp Luân Vương cũng quên hạ lệnh cho Âm Minh Tử Tướng tiếp tục tiến công.
Lúc này, chiến trường đẫm máu trong phạm vi cả trăm dặm, bóng người đen kịt khắp nơi, từng ánh mắt đều hướng về hư không.
“Chín vị Hoàng sao…sao lại có thiên kiếp thế này?”, bên dưới, sắc mặt Sở Linh tái nhợt, cơ thể cô run rẩy, đôi mắt hoan hoải nhìn vào hư không.
“Là hắn đã kinh động đến họ. Thiên kiếp thần phạt của hắn tiếp xúc với lạc ấn về đạo của chín vị Hoàng ở Đại Sở”, Hằng Nhạc Chân Nhân hít vào một hơi thật sâu, tay nắm chặt, thần sắc nghiêm nghị trước nay chưa từng thấy.
“Hoặc có thể nói là đạo của hắn đã uy hiếp tới đạo của chín vị hoàng đế nên mới giáng thiên kiếp này tới để diệt trừ đạo của hắn”, Chung Giang trầm ngâm lên tiếng.
“Một người đấu với chín vị Hoàng, đúng là thập tử nhất sinh”, lão tổ nhà họ Tô nói với giọng run run, việc này nghĩ thôi cũng thấy kinh động hồn phách rồi. Mặc dù bọn họ đều không phải là chín vị Hoàng thực thụ của Đại Sở nhưng khả năng chiến đấu của người nào cũng hết sức thông thiên, trận dung thế này, thiên kiếp này thì Diệp Thành sẽ bị trảm diệt thôi.
“Vậy mà chúng ta lại không giúp được gì”, Gia Cát Vũ trước nay giảo hoạt là người đầu tiên lắc đầu với vẻ mặt nghiêm nghị, giọng nói bất lực.
“Sư tôn, chúng ta đi giúp đại ca đi”, phía này, Hổ Oa tay cầm Ô Thiết Côn nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ mặt đầy mong chờ.
Cơ Tuyết Băng hết sức lãnh đạm, cô nhìn vào hư không, thần sắc nghiêm nghị trước nay chưa từng có. Mặc dù cô biết thiên kiếp của Diệp Thành rất mạnh nhưng cảnh tượng này đã vượt qua mọi dự liệu của cô, chín vị Hoàng của Đại Sở, đó là sự tồn tại nghịch thiên thế nào. Chín người cùng xuất hiện, thập tử nhất sinh.
“Sư phụ phải một mình đấu lại với chín người, đúng là không công bằng”, Tịch Nhan mặt mày tái nhợt, cô bé nắm chặt tay Cơ Tuyết Băng, trong đôi mắt rõ vẻ mong chờ.
“Chúng ta…không giúp gì được đâu”, Cơ Tuyết Băng cuối cùng cũng lên tiếng, cô lắc đầu bất lực, “đã là thiên kiếp của huynh ấy, nếu muốn sống sót thì huynh ấy buộc phải đối mặt với chín vị Hoàng của Đại Sở, ngoài ra không còn cách nào khác”.
“Mẹ kiếp, đúng là vô vị”, ở một bên chiến trường chợt vang lên tiếng tiếng mắng chửi của phía Tư Đồ Nam, Tạ Vân.
“Chín vị Hoàng của Đại Sở, đánh…đánh thế nào?”
“Báo ứng, đây đều là báo ứng”, phía Thành Côn mặt mày cũng tôi độc, ông ta bật cười không chút kiêng kị.
Mặc dù ông ta cũng kinh ngạc vì Diệp Thành có thể dẫn ra thần phạt của Cửu Hoàng nhưng đối với ông ta mà nói thì đây lại là tin tốt lành vì theo như ông ta thấy thì sau ngày hôm nay Đại Sở sẽ không còn cái tên Diệp Thành nữa.
“Không thể nào, không thể nào”, Pháp Luân Vương trong biển thiên lôi ở cách đó không xa mặt mày tôi độc thấy rõ, ông ta là vị vua chí cao vô thượng, đến ông ta năm xưa cũng không thể dẫn ra thần phạt của chín vị hoàng đế mà một hậu bối như Diệp Thành lại có thể dẫn ra, về điểm này thôi cũng đủ lý do để ông ta thua Diệp Thành rồi.
“Nhưng đây là sự thực”, Đao Hoàng ở phía đối diện lãnh đạm lên tiếng, ông ta nhìn thẳng Pháp Luân Vương, “giang sơn sẽ có nhân tài xuất hiện, thời đại này không thuộc về tiền bối nữa rồi”.
“Vậy thì giết”, Pháp Luân Vương gằn giọng, một bước lên trời sát phạt về phía biển thiên lôi kia.
“Dừng lại”, Tiêu Thần gạt chân chặn trước mặt Pháp Luân Vương sau đó tung ra một kích rẽ ngang đất trời.
Cút!
Pháp Luân Vương tay cầm càn khôn đánh ra một chưởng khiến Tiêu Thần bay đi, tiếp đó ông ta lật tay tung quyền đánh lùi Đao Hoàng, tiếp nữa là nhất chỉ u mang đánh lùi Độc Cô Ngạo, cuối cùng là đại ấn trấn áp Thiên Tông Lão Tổ vừa xông lên.
Giết!
Sau khi phá được vòng vây ngăn trở của bốn người, Pháp Luân Vương sát phạt vào biển thiên lôi.
Thấy vậy, Diệp Thành vốn dĩ đã rất thảm hại thì chợt tái mặt, Cửu Hoàng của Đại Sở đã khiến hắn không còn thời gian mà thở chứ đừng nói là thêm một Pháp Luân Vương nữa.
Thế nhưng cảnh tượng khiến tất cả mọi người kinh ngạc xuất hiện.
Pháp Luân Vương vừa bước vào biển thiên lôi thì biển thiên lôi chợt mở rộng lên hơn gấp đôi, nơi biển thiên lôi và biển sương đen kịt va chạm vào nhau liền có lôi điện xẹt qua.
Rầm! Rầm! Rầm!
Rất nhanh sau đó, âm thanh dữ dội vang lên.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, chín bóng hình mơ hồ còn lại từ từ đi tới, bộ pháp thống nhất, chậm rãi nhưng lại có tiết tấu, có lẽ vì cơ thể bọn họ quá nặng nên hư không đều rung chuyển.
“Lại…lại là chín vị Hoàng của Đại Sở?”, khi trông thấy chân dung của chín người này, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc vì chín người vừa đi ra chẳng phải là Sở Hoàng, Viêm Hoàng, Nguyệt Hoàng, Đông Hoàng, Thái Vương, Thiên Táng Hoàng, Chiến Vương, Huyền Hoàng và Thần Hoàng sao?
Nghe vậy, mấy đại điện chủ của Chính Dương Tông liền sát phạt từ tứ phương tới, người nào người nấy mặt mày tôi độc.
Có điều liên quân tứ phương phía này cũng có rất nhiều người xông ra giúp đỡ các đại điện chủ của Chính Dương Tông.
Bọn họ nhìn rất rõ ràng, Chính Dương Tông hiện giờ và uy danh của Dạng Chấn không hề kém so với Cơ Tuyết Băng, có hai người bọn họ thuyết phục thì sẽ có tác dụng hơn rất nhiều, bảo vệ ông ta là việc làm vô cùng quan trọng.
“Thống lĩnh, chúng ta…”, rất nhiều người nhìn sang Dạng Chấn, vẻ mặt mong chờ, không biết nên tin chưởng giáo Thành Côn hay là nghe theo Dạng Chấn.
“Tam tông vốn dĩ là một nhà, làm gì có cách nói đầu hàng với địch mà phản lại tông môn?”, Dạng Chấn nói rất hùng hồn và dứt khoát: “Tu sĩ chúng ta sống thẳng thắn, chúng ta có thể chết trên chiến trường nhưng tuyệt đối không thể làm kẻ phản bội lại với vong linh tiên tổ”.
Nghe lời này, rất nhiều người của Chính Dương Tông chìm vào im lặng.
Sự việc trước đó bọn họ nhìn rất rõ ràng, những người mà Pháp Luân Vương triệu gọi ra ngoài đều là tiền bối của bọn họ, có vài vị lão tổ từng xuất hiện trong tuổi thơ của bọn họ, thế nhưng hôm nay những vị ấy lại bị người ta luyện thành vũ khí giết người, đây chính là đang đùa giỡn với vong linh, không ai có thể tha thứ cho hành động như vậy.
Đương nhiên đây chỉ là một trong nhiều nguyên nhân mà thôi.
Điểm quan trọng nhất đó chính là rất nhiều người đều cảm thấy mệt mỏi, từ khi Đại Sở Huyền Tông bị phân chia đến giờ, tam tông hỗn chiến liên miên, bọn họ đã mệt rồi, vốn là huynh đệ, hà tất phải tương tàn?
So với Thành Côn thống trị Chính Dương Tông thì bọn họ tin tưởng Diệp Thành hơn, nếu không thì Thánh Nữ của bọn họ cũng sẽ không quy thuận phía Diệp Thành, nếu không thì sẽ không có nhiều thế lực mạnh mẽ liên hợp với phía Diệp Thành.
Ta quy thuận!
Trong bầu không khí yên ắng, một lão già bước ra phía sau Dạng Chấn.
Sự quy thuận của ông ta chợt kéo theo phản ứng dây chuyền trong chốc lát, từng đám người tới bên Dạng Chấn, số lượng nhiều vượt mức ngoài tưởng tượng.
“Các ngươi…các ngươi…”, nhìn số lượng người đứng sau Dạng Chấn càng lúc càng đông, sắc mặt Thành Côn tôi độc thấy rõ.
“Thành Côn, đối thủ của ngươi là ta”, Dương Đỉnh Thiên chợt lên tiếng, đòn công phá tung ra vô cùng mạnh mẽ, thần thông bá đạo.
“Giết”, Thành Côn phẫn nộ, ông ta không quan tâm Dạng Chấn nữa, cứ thế dốc toàn lực đại chiến với Dương Đỉnh Thiên.
Trận đại chiến diễn ra vô cùng khốc liệt nhưng vì có Dạng Chấn và Cơ Tuyết Băng nên sức chiến đấu của Chính Dương Tông giảm sút hẳn, vốn dĩ bọn họ ở thế yếu, bị liên quân tứ phương trấn áp, mỗi một giây phút trôi qua đều có người phải bỏ mạng.
Rầm! Đoàng! Đoàng!
Phía này, trên đại địa nhuốm đỏ máu, hai bóng hình bay qua bay lại, đó chính là trận chiến kinh thiên động địa, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Liễu Dật và Hoa Vân.
Ở cách đó không xa, Nhiếp Phong đối đầu với đệ tử chân truyền thứ ba của Chính Dương Tông Hàn Tuấn, Nam Cung Nguyệt đối đầu với đệ tử chân truyền thứ tư Bạch Dịch, những đệ tử chân truyền khác của Hằng Nhạc Tông cũng tìm đối thủ cho mình.
Có điều, điều đáng nói chính là cho dù là Liễu Dật, Nhiếp Phong hay phía Nam Cung Nguyệt thì đều chiếm ưu thế.
Và đương nhiên tất cả đều có nguyên do của nó vì phía Liễu Dật đã được Diệp Thành mở ra đan hải và thần hải, ở một ý nghĩa nhất định mà nói thì Hoa Vân và bọn họ đã không cùng đẳng cấp từ lâu rồi.
Cảnh này thật khiến người ta phải cảm khái.
Trước kia bọn họ đều hào hoa phong nhã, đánh trong trận so tài tam tông hừng hực khí thế, hiện giờ bọn họ lại gặp nhau trên chiến trường.
Phụt!
Sau nhát kiếm mà Liễu Dật trảm ra, Hoa Vân bay đi ngã vào vũng máu.
Vút!
Đợi tới khi Hoa Vân lảo đảo đứng dậy thì một kiếm của Liễu Dật đã cách trán hắn không tới một tấc.
Thế nhưng Liễu Dật không ra tay quá mạnh, ở vị trí một tấc đó chính là vị trí phân định sinh tử.
Cảnh tượng đó như ngừng lại trong giây lát, cả hai người một người là hậu bối của tị tổ Quảng Long của Chính Dương Tông, một người là hậu bối của tị tổ Ngọc Cơ Hằng Nhạc Tông, Quảng Long và Ngọc Cơ là huynh đệ sinh tử với nhau nhưng hậu bối của hai người lại là kẻ địch trên chiến trường.
Đây là một sự châm chọc, nhưng sự châm chọc đó không nằm ở chỗ ai mạnh ai yếu mà là sự tàn khốc của chiến tranh và sự suy đồi của thế đạo.
“Giết ta đi”, Hoa Vân buông thõng đôi tay để mặc cho máu tươi chảy xuống theo cánh tay, đầu tóc hắn rối bời, máu me nhơ nhuốc, đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh nhìn ảm đạm.
Chương 1012: Người lạ xuất hiện
Hắn ta đã từ bỏ đối kháng, không còn luyến tiếc với sự sống, sinh tử đối với hắn ta dường như là vô nghĩa.
Hắn ta là hậu nhân của Quảng Long, từng là đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông, trên người không thiếu bí pháp huyền thuật, hắn có sự cao ngạo của mình, cũng có chí hướng của riêng mình, hắn hi vọng mình cũng giống như tiên tổ, có thể nổi danh thiên hạ.
Thế nhưng khi hắn nhìn thấy tiên tổ của mình phải làm hình nộm giết người và xuất hiện ngay trước mặt mình thì hắn đã thực sự thất vọng, thất vọng với cả tông môn mà mình thề sống chết trung thành, hoá ra cái mà hắn vẫn ôm ấp lại là một trò cười trong thế đạo hỗn loạn này.
Thấy Hoa Vân như vậy, Liễu Dật cuối cùng cũng không ra tay.
Hắn không hận Hoa Vân, việc trong trận so tài tam tông hắn chỉ coi Hoa Vân như thiếu niên vô tri, giữa hai người không hẳn là không chết không nghỉ.
Vút!
Sau tiếng kiếm vang lên, Liễu Dật khẽ xoay người rồi truyền âm lại, “tiền bối của ngươi và ta đều là những tu sĩ mạnh danh tiếng lẫy lừng khắp thiên hạ, được làm hậu bối của họ chính là vinh hạnh của chúng ta”.
Nghe vậy, Hoa Vân chợt run rẩy, hắn cười thê lương, nước mắt trào ra rồi quỳ phục xuống đất, bộ dạng bất lực trong từng cơn gió máu.
Liễu Dật hết sức nhân từ, phía Nhiếp Phong cũng không ra tay, chiến tranh khiến bọn họ gặp nhau trên chiến trường nhưng không nhất thiết là không chết không nghỉ, có lúc sự nhân từ nhất thời có thể thay đổi vận mệnh của một người.
Thế nhưng cảnh tượng chiến tranh này không vì sự nhân từ của phía Liễu Dật mà kết thúc.
Trận đại chiến vẫn hết sức khốc liệt, còn khốc liệt hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, trong phạm vi cả trăm dặm, thi thể chất chồng, máu tươi nhuốm đỏ hư không, nhuốm đỏ mặt đất.
Mặc dù nhờ sự nỗ lực của Dạng Chấn và Cơ Tuyết Băng có nhiều người của Chính Dương Tông đều quy thuận nhưng khả năng chiến đấu của Chính Dương Tông thêm cả khả năng chiến đấu của đại quân Âm Minh vẫn vô cùng mạnh mẽ, trong thời gian ngắn rất khó thất bại.
Nhìn vào hư không, bầu trời mênh mông bị những đám mây đen và biển sương che lấp, dưới biển mây và sương là một biển thiên lôi ngưng tụ còn Diệp Thành lại ở trong biển thiên lôi đó.
Lôi kiếp lần này yếu hơn lần trước quá nhiều, biển thiên lôi ngay trước mắt hắn giống như linh dịch, tẩy luyện cơ thể hắn, còn hắn lại giống như con giao long vần vũ trong biển thiên lôi.
“Ta nói này Long gia, ngươi có một điểm mà ta không thích ứng được”, không biết từ bao giờ Diệp Thành mới đứng vững, hắn vung tay đánh ra một đạo thiên lôi toé lửa rồi nhìn sang Thái Hư Cổ Long trong thần hải.
Thái Hư Cổ Long không đáp lời, hắn nheo mắt nhìn vào hư không vời vợi.
“Trước đây ta độ kiếp làm gì có lần nào không bị đánh tan tác chỉ còn lại nửa cái mạng, lôi kiếp lần này lại quá…quá yếu”, Diệp Thành tiếp tục nói, “không bị lôi kiếp đánh đến mức tan xác nên ta có phần chưa quen”.
Thế nhưng hắn vừa dứt lời thì hư không chợt rung lên.
Vù!
Tiếp đó là một âm thanh chói tai vang lên.
Ập vào mắt Diệp Thành là biển mây và sương đen kịt, mây và sương cuộn trào, chốc chốc còn có thiên lôi xẹt qua, thiên lôi giống như con rắn trườn qua trườn lại, sau đó nhanh chóng ngưng tụ lại với nhau.
Diệp Thành vô thức nheo mắt lại và phát hiện đó là một bóng người mơ hồ được thiên lôi ngưng tụ thành.
Vút!
Ngay sau đó, một đạo thần mang rạo rực bắn ra, tốc độ vô cùng nhanh chóng, nhanh đến mức khiến hắn không kịp phản ứng, khiến cơ thể rắn rỏi của hắn cũng bị đâm xuyên.
Ôi trời!
Khoé miệng Diệp Thành trào máu, hắn nhanh chóng lùi về sau, kiếm Thiên Khuyết lập tức xuất hiện trong tay, hắn chăm chú nhìn về hướng đó: “Đây cũng là một phần của thiên kiếp thần phạt sao? Sao lại có hình người thần phạt?”
Rầm! Rầm!
Hư không rung chuyển, âm thanh ầm ầm vang lên có tiết tấu, nếu nghe kĩ thì đó chính là âm thanh của tiếng bước chân người di chuyển, có lẽ vì bước chân quá nặng nên khiến hư không vang lên âm thanh thế này.
“Đó…đó là…”, thấy bóng người do thiên lôi ngưng tụ thành, Thái Hư Cổ Long bên trong thần hải của Diệp Thành lộ vẻ mặt khó tin.
“Đó…đó là…”, không chỉ Thái Hư Cổ Long mà những người có mặt trong trận chiến lúc này cho dù là Hằng Nhạc Chân Nhân, Dương Đỉnh Thiên, Sở Linh, Đông Phương Ngọc Linh hay phía Liễu Dật khi thấy hình người do thiên lôi ngưng tụ lại thì đều tái mặt.
“Đây…đây…”, lại nhìn sang Diệp Thành, khi thấy chân dung người này, hắn liền lùi về sau, ánh mắt rõ vẻ khó tin.
Chương 1013: Thiên kiếp thần phạt
Rầm! Rầm!
Hư không rung chuyển, người mà thiên lôi ngưng tụ thành vẫn đang từ từ di chuyển về phía Diệp Thành.
Bộ pháp của người này ổn định có lực, toàn thân vững chãi như núi, mái tóc đen nhánh không có gió vẫn tung bay, đôi mắt sâu thăm thẳm như chứa đựng cả đất trời, mang theo uy nghiêm của một vị hoàng.
Trên đầu người này có một tấm thần đồ lơ lửng, khắc hoạ sơn hà đại nhạc, hiện lên thần huy vạn trượng, đan xen pháp tắc về đạo, giống như một vì sao lấp lánh.
Giữa đất trời, vì sự xuất hiện của người này mà đột nhiên im ắng, đến cả Pháp Luân Vương và phía Đao Hoàng đang đại chiến cũng ngừng tay, người nào người nấy nheo mắt nhìn người do thiên lôi ngưng tụ thành.
“Huyền Thần”, Pháp Luân Vương nheo mắt lại gần như chỉ còn bằng sợi chỉ, giọng điệu kinh ngạc.
“Sư thúc, đó là…”, mặc dù biết mình sẽ không nhìn nhầm nhưng Sở Linh và phía Dương Đỉnh Thiên vẫn nhìn về phía Hằng Nhạc Chân Nhân hi vọng có thể có được đáp án.
“Thuỷ tổ tam tông Huyền Thần”, Hằng Nhạc Chân Nhân vội vói.
“Sao có thể? Thần Hoàng, chuyện…chuyện gì thế chứ?”, phía Cổ Tam Thông cũng ngỡ ngàng nhìn vào hư không, mặt mày rõ vẻ khó tin.
“Long…Long gia, chuyện gì vậy?”, trong số tất cả mọi người, người kinh ngạc nhất chính là Diệp Thành, người ở phía đối diện đang đi về phía này chính là thuỷ tổ tam tông Huyền Thần vì tượng đá của Thần Hoàng lúc này vẫn đang sừng sững trong Hằng Nhạc Tông, hắn đương nhiên quá quen thuộc với hình ảnh ông ấy rồi.
“Đó không phải là Huyền Thần thật”, Thái Hư Cổ Long đáp lời, “nói chính xác thì đó chính là lạc ấn về đạo của Huyền Thần”.
“Là sao?”, Diệp Thành gãi đầu.
“Là thiên kiếp thần phạt của ngươi tiếp xúc với lạc ấn về đạo của Huyền Thần nên ông ấy mới hiện thế trong hình thái như vậy”, Thái Hư Cổ Long giải thích, “đúng như ngươi nghĩ, đây là một phần của thiên kiếp thần phạt”.
“Còn có cả thiên kiếp thần phạt thế này cơ à?”, vẻ mặt Diệp Thành vô cùng đặc sắc.
“Tiểu tử, ngươi gặp chuyện lớn rồi”, Thái Hư Cổ Long vội nói, “còn thần phạt lạc ấn về đạo của kẻ mạnh có cấp bậc hơn cả thần phạt của thần thú linh thú, thần phạt này khó độ nhất, mức độ khủng khiếp của nó vượt qua sức tưởng tượng của ngươi, ở một ý nghĩa nào đó mà nói thì ngươi phải đối kháng với Huyền Thần”.
“Ôi trời, còn vậy sao?”, Diệp Thành không nhịn nổi mà lên tiếng mắng chửi.
Vù!
Hắn vừa dứt lời, thần đồ đang lơ lửng trên đầu thần hoàng Huyền Thần chợt rung lên quét ra một đạo thần quang nóng rực cứ thế bay về phía Diệp Thành, thần quang đó trông hết đỗi bình thường nhưng lại có uy lực vô cùng bá đạo.
Thấy vậy, Diệp Thành lật tay lấy ra thanh kiếm Thiên Khuyết chắn trước người.
Bang!
Đạo thần mang nóng rực kia cứ thế đánh vào kiếm Thiên Khuyết khiến Diệp Thành lập tức bị đánh bay đi.
“Đó là Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, đạo hiệu Cửu Châu Thần Đồ, chính là binh khí bản mệnh của Huyền Thần”, Thái Hư Cổ Long truyền âm, “cũng giống với Huyền Thần, nó cũng có lạc ấn về đạo, không phải là Cửu Châu Thần Đồ thực thụ nhưng dù là vậy thì ngươi cũng phải hết sức thận trọng, một khi bị pháp tắc về đạo của Huyền Thần làm trọng thương thì hậu quả không dễ chịu đâu, xưa kia lão tử cũng chịu không ít thiệt thòi trong Cửu Châu Thần Đồ này”.
“Đây là muốn ta chiến đấu với vị Hoàng sao?”, Diệp Thành cố gắng đứng vững, khi nói giọng nói hãy còn run rẩy.
Roẹt!
Phía đối diện, Huyền Thần bước ra một bước rồi biến mất.
Thấy vậy Diệp Thành lùi về sau.
Thế nhưng động tác của Diệp Thành vẫn chậm hơn một chút vì Huyền Thần đã xuất hiện ở không gian cách hắn ba trượng sau đó vung tay bạt tới, trông chưởng đánh này hết sức đơn giản nhưng lại hàm chứa mấy chục loại thần thông đang biến hoá.
Ngay sau đó Diệp Thành lập tức bị đánh bay đi, cơ thể thánh thể mạnh mẽ bị đánh gãy mười mấy đoạn xương.
“Chiến với ông ta ngươi càng yếu thì ông ta càng mạnh”, Thái Hư Cổ Long nhắc nhở.
Vù!
Diệp Thành lập tức gọi ra Hỗn Độn Thần Đỉnh khôi phục lại thần uy cái thế của Hỗn Độn Thần Đỉnh, đè nén hư không va vào Cửu Châu Thần Đồ đang lơ lửng trên đầu Huyền Thần.
Bang! Rầm! Keng!
Một đỉnh một bản đồ cứ thế chinh phạt lẫn nhau trong hư không, chiếc đỉnh như núi Thái Sơn, bản đồ như ngân hà phát ra thần huy, phát ra thiên âm đại đạo, đó là cuộc tranh đấu giữa hai loại đạo, phát ra thần huy chói lọi.
Chiến!
Diệp Thành đã di chuyển, hắn sải bước ra cả vài trăm trượng, tung chưởng bát hoang dung hợp với rất nhiều bí pháp, mang theo chiến ý vô địch tấn công về phía Huyền Thần.
Huyền Thần không lùi về sau, ông ta vung một tay diễn hoá thiên địa, hoá thành càn khôn âm dương sau đó dung hợp với vô cực thái cực, một chưởng tung ra hoá giải uy lực trong bát hoang chưởng khiến Diệp Thành bay đi.
Phụt!
Diệp Thành lập tức phun ra máu, phần xương cốt còn chưa liền lại đã lại bị chém đứt vài đoạn.
“Lạc ấn về đạo và cơ thể thiên kiếp còn có thể thi triển bí thuật thần thông ư?”, Diệp Thành lau đi dòng máu nơi khoé miệng, ánh mắt hắn nghiêm trọng thấy rõ. Mặc dù là thiên kiếp thần phạt nhưng hắn có một cảm giác đó chính là thuỷ tổ tam tông Huyền Thần ở phía đối diện đúng là Thần Hoàng lừng lẫy xưa nay.
Làm lại!
Diệp Thành lại lần nữa xông lên, chiến ý lên cao, đã là thiên kiếp thần phạt thì hắn sẽ không e sợ.
Chương 1014: Cửu Hoàng Thần Phạt
Nếu đúng là Thần Hoàng thực thụ thì phải chịu, hắn căn bản không có ý định đối đầu, càng không có sức đối đầu nhưng chỉ là pháp tắc về đạo ngưng tụ thành chân thân nên hắn đương nhiên không sợ.
Thế nhưng Diệp Thành còn chưa kịp sát phạt tới trước Huyền Thần thì một đạo thần mang cái thế đã giáng từ trên trời xuống với thiên lôi bao quanh, uy lực có thể xẻ cả thiên địa.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành vội giơ kiếm Thiên Khuyết lên.
Bang!
Nhát kiếm tuyệt thế kia cứ thế chém vào kiếm Thiên Khuyết sau đó chém tới mức khiến Diệp Thành nửa quỳ trên mặt đất, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Rầm! Bịch!
Tiếp đó, âm thanh của tiếng bước chân lại vang lên, trong lớp sương màu đen có thiên lôi xẹt qua lại có một người xuất hiện, thân thể rắn rỏi vững chãi như núi, mang theo uy lực của một vị hoàng.
“Uyên Hồng thần kiếm”, tiếng kinh ngạc vang vọng khắp tứ phương, Diệp Thành nhìn người thứ hai sau bằng khuôn mặt kinh ngạc, “ông…ông ấy là Huyền Hoàng?”
“Tiểu tử, ngươi tự cầu phúc cho mình đi”, Thái Hư Cổ Long ho hắng, hình như đã không thể nhẫn nhịn thêm mà nhìn thẳng sau đó đành nhắm mắt lại.
“Hai vị Hoàng?”, Diệp Thành lên tiếng với giọng run run, bọn họ đều không phải là những vị Hoàng thực thụ nhưng đối với hắn mà nói thì đó lại là áp lực vô cùng.
Có điều mọi thứ vẫn chưa kết thúc tại đây, sau Huyền Hoàng, bầu hư không lại rung chuyển, trong lớp sương màu đen cuồn cuộn kia lại có bóng người bước ra, tay cầm địa kích, thân mặc chiến giáp, mang theo sự uy nghiêm của một vị Hoàng.
“Phụ…Phụ Vương…”, thấy người này, Tiêu Thần run rẩy, nước mắt chợt trào ra.
“Tiêu Chiến?”, Pháp Luân Vương ở cách đó không xa nắm chặt nắm tay đến mức bật máu, đôi mắt trố ra, trong đôi mắt ấy hằn lên từng đường vân máu, ông ta không ngờ nổi sau bao nhiêu năm lại gặp đại địch cái thế năm xưa của mình trong hoàn cảnh thế này.
“Đó…đó là Chiến Vương sao?”, dưới bầu trời vang lên quá nhiều âm thanh, giọng nói của ai cũng đều run rẩy.
“Ba vị Hoàng”, Diệp Thành mặt mày tái nhợt.
Không vội, còn nữa.
Sau Chiến Vương, trời đất tiếp tục rung chuyển, có tiếng chuông vang lên, ngân nga kéo dài.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, trong lớp sương đen với thiên lôi xẹt qua, người thứ tư xuất hiện, thân hình rắn rỏi, mái tóc đen mượt như thác đổ, toàn thân có thiên lôi xẹt qua, đầu lơ lửng cái chuông lớn, mang theo thần uy của một vị Hoàng.
“Đông…Đông Hoàng”, Diệp Thành vô thức lùi lại một bước, hắn không biết Đông Hoàng nhưng hắn đã từng gặp Đông Hoàng Chung.
Vù!
Khi Diệp Thành còn đang kinh ngạc thì hoả diệm nóng bỏng thổ từ trên trời xuống giống như thác nước, sau Đông Hoàng lại có thêm một người nữa, đầu lơ lửng cái lư đồng, xung quanh hoả diệm rực cháy.
“Thiên…Thiên Táng Đồng Lư? Đó… người đó là Thiên Táng Hoàng?”, có người kinh ngạc lên tiếng.
“Thiên Táng Hoàng”, giọng Diệp Thành run lên, hắn lại lần nữa lùi về sau một bước, thần sắc kiêng dè nhìn vào lớp sương màu đen kia, khi thiên lôi xẹt qua, người thứ bảy từ từ đi ra.
Rầm! Rầm!
Cũng giống như vài vị Hoàng trước đó, người này thân hình cao lớn vững chãi nhưng lại để vai trần, trên vai trái còn khắc hoạ long hình phù văn, mỗi bước đi đều khiến hư không rung chuyển, trên đầu người này là một bảo tháp với thần huy rực rỡ.
“Càn…Khôn Thần Tháp”, có người run rẩy lên tiếng, “đó…đó là Thái Vương”.
“Lại là một vị Hoàng”, Diệp Thành thở dốc, hắn lại lần nữa lùi về sau, sắc mặt tái nhợt.
Rầm!
Bầu hư không rung chuyển, sương đen bao phủ, một cái ô khổng lồ bay ra, từ từ xoay chuyển với thần hoa bao quanh.
“Phục ma thiên tản?”, có người kinh ngạc lên tiếng, tất cả nhìn chằm chằm vào lớp sương đen, “người tiếp theo đây có lẽ là Nguyệt Hoàng”.
Quả nhiên, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, một bóng hình từ từ bước ra, đến bộ pháp cũng hết sức khoan thai, tư thế man diệu, có phong hoa tuyệt thế, ba nghìn sợi tóc như thác đổ, từng lọn tóc đều nhuốm thần hà.
“Nguyệt Hoàng cái thế”, Diệp Thành há hốc miệng, hắn không biết Nguyệt Hoàng, càng không biết Phục Ma Thiên Tản nhưng hắn từng gặp Thiên Thương Nguyệt, Nguyệt Hoàng hiện giờ trông giống hệt với Thiên Thương Nguyệt.
“Tiếp theo Viêm Hoàng sẽ xuất hiện chứ?”, kẻ mạnh của Viêm Hoàng bắt đầu thở mạnh hơn, chín vị Hoàng của Đại Sở thì đã có tới bảy người xuất hiện, vả lại còn xuất hiện theo thứ tự. Nếu theo như tiết tấu này thì tiếp theo nhất định sẽ là Viêm Hoàng Thuỷ Tổ.
Quả nhiên, trong ánh mắt hi vọng của bọn họ, một bóng người dũng mãnh xuất hiện, mái tóc đen nhánh, khí thế mạnh mẽ, tư thế hùng hồn cái thế, có uy lực trấn áp thiên địa, đầu lơ lửng thần bài với long khí vàng kim bao quanh.
“Đúng là Viêm Hoàng rồi”, phía Chung Giang chợt nhoà nước mắt, trước kia bọn họ chỉ có thể nhìn thấy tượng của Viêm Hoàng, không ngờ hôm nay lại có thể thấy người sống sờ sờ thế này.
“Nói…nói thực thì ta lại không muốn gặp tiền bối”, Diệp Thành nuốt nước bọt cái ực sau đó lùi về sau.
“Người cuối cùng có lẽ là Sở Hoàng”, khi Diệp Thành còn đang nuốt nước bọt thì bên dưới lại có người lên tiếng.
Sự thực đúng như bọn họ dự đoán, trong lớp sương mờ, bóng người thứ chín từ từ đi ra, đầu lơ lửng thái a thần kiếm, mỗi bước đi đều khiến hư không rung chuyển, khí chất của ông ta không khác gì so với các vị Hoàng khác.
Đây là vị hoàng cái thế, ông ta là người đầu tiên thống nhất vùng lãnh thổ này, cái tên Đại Sở cũng do ông ta đặt tên, truyền thuyết về ông ta đều là thần thoại.
Sau Sở Hoàng, mặc dù màn sương đen kia vẫn cuộn trào nhưng lại không có ai bước ra.
Như vậy, chín vị Hoàng của Đại Sở đã tới đông đủ, cứ thế đứng thành một hàng. Mặc dù không phải là chín vị hoàng thực thụ của Đại Sở nhưng uy lực cũng vô cùng cái thế, không gian bị đè nén tới mức hỗn loạn, chốc chốc còn có thể trông thấy hố đen không gian.
Chương 1015: Chiến đấu với chín vị Hoàng
Rầm! Đoàng! Đùng!
Có lẽ uy lực của cửu Hoàng quá mạnh nên bầu trời và mặt đất liên tiếp rung chuyển.
Nhìn vào hư không, đó là một mảng hỗn độn, mây và sương màu đen choán lấp thiên địa đang cuộn trào, chốc chốc còn có thiên lôi xoẹt qua, Đại Sở cửu Hoàng cứ thế đứng song song nhau, chín người khí thế ngút trời giống như chín ngọn núi vĩnh viễn không thể nào vượt qua, uy lực trấn áp cả đất trời.
Trong biển thiên lôi, Diệp Thành không biết vô thức lùi về sau bao nhiêu bước, sắc mặt hắn tái nhợt nhìn về phía đối diện.
Những người đó là ai? Những vị Hoàng của Đại Sở, làm gì có ai không cái thế, làm gì có ai không phải là sự tồn tại vô địch. Hiện giờ bọn họ lại xuất hiện cùng với nhau, phải cần khả năng chiến đấu thế nào mới đối kháng được với bọn họ chứ!
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, cửu Hoàng cùng đồng thời di chuyển.
Vù!
Cửu Châu Thần Đồ lơ lửng trên đầu Thần Hoàng phát ra thần quang chói lọi, mỗi một đạo thần quang đều nặng tựa núi non.
Thấy vậy, Diệp Thành lập tức ngự động Hỗn Độn Thần Đỉnh, biển hỗn độn sục sôi, cứ thế chặn lại thần quang của Cửu Châu Thần Đồ.
Vút!
Huyền Hoàng sát phạt tới, Uyên Hồng Kiếm vung ra, một nhát kiếm trảm rời thiên địa.
Diệp Thành không dám cứng nhắc đối đầu, chân hắn bước ra bộ pháp Thái hư né qua nhát kiếm của Huyền Hoàng nhưng lại bị thần bi của Viêm Hoàng cấm cố giữa hư không.
Đông Hoàng sát phạt tới, nhất chỉ thần mang với sức đâm xuyên khủng khiếp.
Mở cho ta!
Diệp Thành hô lên, cứ thế đối chọi lại với thần bi của Viêm Hoàng rồi điên cuồng chạy, thế nhưng hắn vẫn trúng chiêu, phần vai của hắn bị nhất chỉ của Đông Hoàng đâm xuyên tạo ra vết thương trào máu, mọi thứ diễn ra trong tình huống hắn đang dùng thái hư na dịch, nếu không phải như vậy thì lúc này hắn đã bị đâm xuyên và phần bị đâm xuyên chính là phần trán rồi.
Có điều cho dù là vậy thì hoàn cảnh của hắn hiện giờ cũng vô cùng nguy hiểm.
Thiên Táng Hoàng và Thái Vương đã sát phạt tới từ hai bên trái phải, thiên táng đồng lư và càn khôn tháp cứ thế phát ra thần uy.
Phụt! Rắc!
Ngay lập tức, Diệp Thành phun ra ngụm máu, phần xương bị ép đến mức có mười mấy đoạn gãy rời.
Vù!
Sau tiếng động này vang lên, Chiến Vương sát phạt tới, một chiêu giáng từ trên trời xuống khiến Diệp Thành vừa đứng vững đã lại phải vội giơ kiếm Thiên Khuyết lên, ấy thế mà ngay giây phút sau đó hắn lại bị chém tới mức nửa quỳ dưới đất.
A…!
Diệp Thành gào thét rúng động đất trời, thánh huyết thiêu đốt, khí huyết sục sôi, hắn cố gắng dốc toàn lực đẩy chiến vương kích đi vì đòn công lích của Nguyệt Hoàng cũng đã tới. Bàn tay lấp lánh che lấp đất trời, một chưởng tung ra khiến Diệp Thành người nhơ nhốc máu.
Vút!
Thái A Kiếm của Sở Hoàng cũng đã tới, một kiếm kì dị, không có dị tượng kinh thiên động địa nhưng Diệp Thành biết nhát kiếm này dung hoà rất nhiều bí pháp, chính là một kiếm trở lại nguyên trạng, tuyệt đối bá đạo.
Thái Hư Động!
Diệp Thành thi triển bí thuật của tộc Thái Hư Cổ Long, phía trước hắn ngưng tụ ra vòng xoáy thái hư động để phòng ngự.
Thế nhưng điều khiến Diệp Thành phải ngỡ ngàng đó là Thái Hư Động không có tác dụng với nhát kiếm của Sở Hoàng, nhát kiếm kia cứ thế lướt qua Thái Hư Động và đâm về phía Diệp Thành.
Phụt!
Phần ngực của Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên, nhát kiếm không kiêng kị đó đã phá huỷ kinh mạch của hắn, diệt trừ khí huyết thánh thể, hoá giải căn nguyên thánh thể khiến hắn không thể phòng ngự.
Diệp Thành nghiến răng thật chặt, hắn tung ra một chưởng nhưng đúng lúc đó Sở Hoàng cũng tung ra một chưởng.
Rầm!
Quyền chưởng va chạm vào nhau tạo ra âm thanh chấn động. Diệp Thành lập tức bay đi, nắm đấm màu vàng kim nhuốm máu để lộ ra phần xương cốt.
Có điều, Đại Sở cửu Hoàng sẽ không vì Diệp Thành bị đánh bay đi mà ngưng tấn công. Bọn họ bao vây từ tứ phương tới, đòn công kích không những không yếu đi mà ngược lại còn trở nên mạnh mẽ và hung bạo hơn. Diệp Thành vừa đứng dậy đã bị đánh tới mức không có cơ hội phản đòn, thánh huyết chói lọi rơi đầy biển thiên lôi.
Dưới biển thiên lôi, vì Diệp Thành đối đầu với chín vị Hoàng nên trận chiến cũng theo đó mà ngừng lại, đến cả Pháp Luân Vương cũng quên hạ lệnh cho Âm Minh Tử Tướng tiếp tục tiến công.
Lúc này, chiến trường đẫm máu trong phạm vi cả trăm dặm, bóng người đen kịt khắp nơi, từng ánh mắt đều hướng về hư không.
“Chín vị Hoàng sao…sao lại có thiên kiếp thế này?”, bên dưới, sắc mặt Sở Linh tái nhợt, cơ thể cô run rẩy, đôi mắt hoan hoải nhìn vào hư không.
“Là hắn đã kinh động đến họ. Thiên kiếp thần phạt của hắn tiếp xúc với lạc ấn về đạo của chín vị Hoàng ở Đại Sở”, Hằng Nhạc Chân Nhân hít vào một hơi thật sâu, tay nắm chặt, thần sắc nghiêm nghị trước nay chưa từng thấy.
“Hoặc có thể nói là đạo của hắn đã uy hiếp tới đạo của chín vị hoàng đế nên mới giáng thiên kiếp này tới để diệt trừ đạo của hắn”, Chung Giang trầm ngâm lên tiếng.
“Một người đấu với chín vị Hoàng, đúng là thập tử nhất sinh”, lão tổ nhà họ Tô nói với giọng run run, việc này nghĩ thôi cũng thấy kinh động hồn phách rồi. Mặc dù bọn họ đều không phải là chín vị Hoàng thực thụ của Đại Sở nhưng khả năng chiến đấu của người nào cũng hết sức thông thiên, trận dung thế này, thiên kiếp này thì Diệp Thành sẽ bị trảm diệt thôi.
“Vậy mà chúng ta lại không giúp được gì”, Gia Cát Vũ trước nay giảo hoạt là người đầu tiên lắc đầu với vẻ mặt nghiêm nghị, giọng nói bất lực.
“Sư tôn, chúng ta đi giúp đại ca đi”, phía này, Hổ Oa tay cầm Ô Thiết Côn nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ mặt đầy mong chờ.
Cơ Tuyết Băng hết sức lãnh đạm, cô nhìn vào hư không, thần sắc nghiêm nghị trước nay chưa từng có. Mặc dù cô biết thiên kiếp của Diệp Thành rất mạnh nhưng cảnh tượng này đã vượt qua mọi dự liệu của cô, chín vị Hoàng của Đại Sở, đó là sự tồn tại nghịch thiên thế nào. Chín người cùng xuất hiện, thập tử nhất sinh.
“Sư phụ phải một mình đấu lại với chín người, đúng là không công bằng”, Tịch Nhan mặt mày tái nhợt, cô bé nắm chặt tay Cơ Tuyết Băng, trong đôi mắt rõ vẻ mong chờ.
“Chúng ta…không giúp gì được đâu”, Cơ Tuyết Băng cuối cùng cũng lên tiếng, cô lắc đầu bất lực, “đã là thiên kiếp của huynh ấy, nếu muốn sống sót thì huynh ấy buộc phải đối mặt với chín vị Hoàng của Đại Sở, ngoài ra không còn cách nào khác”.
“Mẹ kiếp, đúng là vô vị”, ở một bên chiến trường chợt vang lên tiếng tiếng mắng chửi của phía Tư Đồ Nam, Tạ Vân.
“Chín vị Hoàng của Đại Sở, đánh…đánh thế nào?”
“Báo ứng, đây đều là báo ứng”, phía Thành Côn mặt mày cũng tôi độc, ông ta bật cười không chút kiêng kị.
Mặc dù ông ta cũng kinh ngạc vì Diệp Thành có thể dẫn ra thần phạt của Cửu Hoàng nhưng đối với ông ta mà nói thì đây lại là tin tốt lành vì theo như ông ta thấy thì sau ngày hôm nay Đại Sở sẽ không còn cái tên Diệp Thành nữa.
“Không thể nào, không thể nào”, Pháp Luân Vương trong biển thiên lôi ở cách đó không xa mặt mày tôi độc thấy rõ, ông ta là vị vua chí cao vô thượng, đến ông ta năm xưa cũng không thể dẫn ra thần phạt của chín vị hoàng đế mà một hậu bối như Diệp Thành lại có thể dẫn ra, về điểm này thôi cũng đủ lý do để ông ta thua Diệp Thành rồi.
“Nhưng đây là sự thực”, Đao Hoàng ở phía đối diện lãnh đạm lên tiếng, ông ta nhìn thẳng Pháp Luân Vương, “giang sơn sẽ có nhân tài xuất hiện, thời đại này không thuộc về tiền bối nữa rồi”.
“Vậy thì giết”, Pháp Luân Vương gằn giọng, một bước lên trời sát phạt về phía biển thiên lôi kia.
“Dừng lại”, Tiêu Thần gạt chân chặn trước mặt Pháp Luân Vương sau đó tung ra một kích rẽ ngang đất trời.
Cút!
Pháp Luân Vương tay cầm càn khôn đánh ra một chưởng khiến Tiêu Thần bay đi, tiếp đó ông ta lật tay tung quyền đánh lùi Đao Hoàng, tiếp nữa là nhất chỉ u mang đánh lùi Độc Cô Ngạo, cuối cùng là đại ấn trấn áp Thiên Tông Lão Tổ vừa xông lên.
Giết!
Sau khi phá được vòng vây ngăn trở của bốn người, Pháp Luân Vương sát phạt vào biển thiên lôi.
Thấy vậy, Diệp Thành vốn dĩ đã rất thảm hại thì chợt tái mặt, Cửu Hoàng của Đại Sở đã khiến hắn không còn thời gian mà thở chứ đừng nói là thêm một Pháp Luân Vương nữa.
Thế nhưng cảnh tượng khiến tất cả mọi người kinh ngạc xuất hiện.
Pháp Luân Vương vừa bước vào biển thiên lôi thì biển thiên lôi chợt mở rộng lên hơn gấp đôi, nơi biển thiên lôi và biển sương đen kịt va chạm vào nhau liền có lôi điện xẹt qua.
Rầm! Rầm! Rầm!
Rất nhanh sau đó, âm thanh dữ dội vang lên.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, chín bóng hình mơ hồ còn lại từ từ đi tới, bộ pháp thống nhất, chậm rãi nhưng lại có tiết tấu, có lẽ vì cơ thể bọn họ quá nặng nên hư không đều rung chuyển.
“Lại…lại là chín vị Hoàng của Đại Sở?”, khi trông thấy chân dung của chín người này, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc vì chín người vừa đi ra chẳng phải là Sở Hoàng, Viêm Hoàng, Nguyệt Hoàng, Đông Hoàng, Thái Vương, Thiên Táng Hoàng, Chiến Vương, Huyền Hoàng và Thần Hoàng sao?