-
Chương 106-110
Chương 106: Hình nộm nữ nhân một tay Tử Huyên
Đêm tối, Diệp Thành đem hình nộm nữ nhân kia về Tiểu Linh Viên.
Ấy!
Hổ Oa đang tu luyện Thiên Canh Côn Trận đột nhiên dừng lại, cậu ta hiếu kỳ nhìn sang nữ nhân hình nộm đằng sau Diệp Thành: “Đại ca, tỷ tỷ này thật xinh đẹp, tỷ ấy là ai vậy?”
“Là…”
“Hình nộm”, Trương Phong Niên vừa đi ra khỏi phòng thì ngạc nhiên, từng là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, ông ta có kiến thức uyên thâm, chỉ cần nhìn là đã nhận ra hình nộm phía sau Diệp Thành.
“Hình nộm?”, Hổ Oa ngẩng đầu nhìn Diệp Thành và Trương Phong Niên với ánh mắt hiếu kỳ.
“Hình nộm do nhất đại chưởng môn của Hằng Nhạc Tông sáng tạo ra, là một loại vũ khí dùng huyền pháp đặc biệt tế luyện ra. Chúng không có tình cảm cho nên máu lạnh, một khi xác định mục tiêu thì sẽ không ngừng nghỉ, trừ phi người thi triển thuật khắc chế mới thôi”.
Trương Phong Niên từ tốn giải thích cho Hổ Oa nhưng trong giọng nói không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, ông ta không ngờ Diệp Thành lại có thể có được một hình nhân như vậy.
Bữa cơm tối ngay sau đó diễn ra trong bầu không khí không mấy tự nhiên. Diệp Thành ăn như hổ đói, còn mỹ nhân hình nộm kia lại đứng đằng sau hắn bất động. Nó cứ đứng như vậy khiến Hổ Oa và Trương Phong Niên chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn, đến cả linh thú Tiểu Ưng cũng ngẩng đầu hiếu kỳ nhìn.
Ăn xong bữa tối, Trương Phong Niên và Hổ Oa đi ngủ từ sớm. Trong Tiểu Linh Viên, Diệp Thành xoa xoa cằm, đi quanh hình nộm mỹ nhân kia mấy vòng.
“Để ta đặt cho ngươi một cái tên nhé”, Diệp Thành nhìn hình nộm chẳng có lấy hồi đáp.
Diệp Thành vẫn đi quanh hình nộm kia, hắn xoa xoa cằm hồi lâu rồi mới đứng trước mặt nữ nhân hình nộp cười hi hi: “Gọi mày là Tử Huyên nhé? Ừm, cái tên này nghe cũng rất hay, sau này mày sẽ tên là Tử Huyên”.
Tiếp sau đó, Diệp Thành tế ra một tia linh hồn lực đẩy vào cơ thể Tử Huyên.
Hắn nhận ra bên trong cơ thể Tử Huyên không phải là máu thịt mà là rất nhiều những chất liệu không rõ tên dung hợp lại, chỉ là nó mang trên mình hình dáng như con người mà thôi.
Vả lại hắn còn phát hiện ra rất nhiều cấm chế trên phần trán Tử Huyên, có điều Diệp Thành tìm một hồi mà không tìm ra được manh mối.
Nghĩ rồi, Diệp Thành lấy ra con dao găm rạch một nhát trên cánh tay tử Huyên. Mặc dù không thấy máu chảy ra nhưng vết thương đang liền lại, dù là liền với tốc độ chậm nhưng lại khiến Diệp Thành mừng ra mặt.
Tiếp sau đó, hắn tế ra chân hoả, đẩy vào cơ thể Tử Huyên. Hắn muốn giúp hình nộm Tử Huyên tôi luyện cơ thể, cố gắng loại bỏ những tạp chất bên trong, để những chất liệu tốt dung hợp lại khiến cơ thể Tử Huyên dẻo dai và bền bỉ hơn.
Vì là hình nộm không biết đau đớn nên hắn không kiêng dè gì, cứ thế dùng chân hoả rất mạnh và điều chỉnh chân hoả lên cao nhất.
Có điều, hắn không phát hiện ra rằng vì chân hoả được tôi luyện với cường độ cao như vậy nên hình nộm Tử Huyên xuất hiện vẻ đau đớn như con người.
Sau ba canh giờ, Diệp Thành thu lại chân hoả, sau đó hắn nhìn hình nộm Tử Huyên với ánh mắt hân hoan.
Lúc này, một cơn gió mát thổi tới khiến tóc Tử Huyên tung bay. Diệp Thành trông thấy mà như ngỡ đứng trước mặt mình không phải hình nộm mà là một con người thật vậy.
“Có phải ta nghĩ nhiều hay không vậy?”, Diệp Thành ho hắng một tiếng, hắn vô thức xoa mũi.
Màn đêm dần buông xuống, Diệp Thành không về phòng nghỉ ngơi mà ngồi khoanh chân trong Tiểu Linh Viên tu luyện. Hình nộm Tử Huyên cứ thế đứng thẳng bên cạnh hắn giống như cây lao, vẻ mặt vô cảm.
Không biết từ bao giờ, ánh trăng chiếu rọi lên vai Tử Huyên rồi cứ thế thâm nhập vào cơ thể Tử Huyên, ánh trăng càng sáng thì Tử Huyên càng không ngừng hấp thu vào cơ thể mình.
Cảnh tượng khác thường này diễn ra ngay bên cạnh nhưng Diệp Thành lại không hề nhận ra, chỉ có linh thú Tiểu Ưng ở cách đó không xa vừa tỉnh lại sau giấc ngủ phát hiện. Nó cứ đứng đó thẫn thờ nhìn, đôi mắt mang theo ánh nhìn khó hiểu.
Một đêm yên tĩnh, mới đó mà đã tới sáng.
Sáng sớm, Diệp Thành ăn uống xong xuôi rồi gọi Hổ Oa tới.
“Đệ có sợ đau không?”, Diệp Thành xoa xoa đầu Hổ Oa.
“Không ạ”.
“Vậy được, để ta xem xem thành quả tu luyện của đệ thế nào nhé”, Diệp Thành lùi về sau một bước còn Tử Huyên đằng sau hắn lại tiến lên trước một bước.
“Đệ đánh với nó”, Diệp Thành mỉm cười.
Hổ Oa gật đầu, khuôn mặt rõ vẻ hân hoan, cậu ta lật tay lấy ra gậy Ô Thiết Côn.
Vút!
Ngay lập tức, Hổ Oa vung côn nhảy vọt người, còn hình nộm Tử Huyên kia lại chỉ khẽ vung tay đã có thể đánh ra được một chưởng.
Bang!
Hổ Oa lùi ngay về sau, còn chưa kịp đứng vững thì Tử Huyên đã tấn công tới. Mặc dù chỉ có một cánh tay nhưng khả năng tấn công của cô ta rất lợi hại, đánh đến mức Hổ Oa liên tục lùi về sau.
Hình nộm nhân cấp tương đương với tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên, còn Hổ Oa vừa tu luyện chưa lâu, tu vi cũng chỉ đạt tới tầng thứ ba ngưng khí, trước đó lại chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu nên mới bắt đầu đã bị đánh cho không kịp phản kháng.
Ở bên, Diệp Thành tĩnh lặng quan sát, trong ánh mắt mang theo cái nhìn khác thường.
“Sao ta lại thấy hình nộm này mạnh hơn hình nộm hôm qua gặp ở Linh Quả Viên nhỉ?”
“Vả lại thân pháp…”
“Còn chiêu thức ra tay kia…”
Diệp Thành lẩm bẩm, hắn tìm ra điểm khác biệt của hình nộm Tử Huyên với hình nộm hôm qua hắn gặp.
Hắn nhận ra hình nộm Tử Huyên mặc dù mất đi một cánh tay nhưng linh hoạt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, đòn tấn công và phòng ngự rất linh hoạt. Ngoài việc không thể thi triển huyền thuật ra thì các chiêu thức mà những tu sĩ khác dùng được hầu như nó đều biết cả.
“Lẽ nào vì nó từng được chân hoả tôi luyện?”, Diệp Thành lại lần nữa lẩm bẩm.
Bịch!
Ở cách đó không xa, Hổ Oa lại một lần nữa bị một chưởng của Tử Huyên đánh bay ra khỏi đó.
Hổ Oa lại rất kiên cường, cậu ta lập tức đứng dậy, cầm ngay lấy gậy Ô Thiết Côn tấn công. Thiên Canh Côn Trận trong tay cậu ta mặc dù được tung ra lộn xộn nhưng cũng có khả năng tấn công nhất định.
Hình nộm Tử Huyên rất nhẹ nhàng đã có thể né qua được Ô Thiết Côn của Hổ Oa. Bàn tay thon dài vỗ xuống, một chưởng được tung ra khiến Hổ Oa lảo đảo, tiếp đó là đòn gạt chân khiến Hổ Oa bay ra khỏi đó.
Diệp Thành đứng đó quan sát và không tiến tới ngăn.
“Đây…”, Trương Phong Niên ở bên không xem tiếp nữa, ông ta lên tiếng.
Diệp Thành khẽ cau mày: “Ông à, chỉ tập trung tăng tu vi thì không ổn, Hổ Oa cần chiến đấu thực tế, chỉ có chiến đấu thực tế mới có thể tôi luyện được ý chí chiến đấu và tinh thần, con đường này gian nan trắc trở, phải có áp lực mới có động lực”.
Mặc dù Diệp Thành nói vậy nhưng Trương Phong Niên vẫn liếc sang nhìn cảnh tượng Hổ Oa bị đánh.
Không biết mất bao lâu, Diệp Thành mới ngăn Tử Huyên lại.
Tử Huyên chẳng hề hấn gì, chỉ có Hổ Oa lúc đứng dậy thì lảo đảo, khuôn mặt bị đánh cho tím tái cả đi.
Thế nhưng dù là vậy thì trên khuôn mặt cậu ta vẫn không hề thể hiện vẻ nhụt chí nản lòng, ngược lại còn hân hoan vui mừng.
“Thực lực của nó ở cảnh giới Nhân nguyên, đánh thua nó cũng không có gì phải xấu hổ đâu”, Diệp Thành vừa cười vừa lấy linh dịch trị thương cho Hổ Oa.
“Đại ca, đệ không sợ đau, đệ nghỉ một lát rồi đánh với nó”, Hổ Oa nhe rằng cười để lộ hàm răng trắng tinh: “Đệ thấy đánh với nó có thể khiến đệ học được rất nhiều”.
Nghỉ ngơi được nửa canh giờ, Hổ Oa lại nhảy lên, lần này cậu ta vẫn bị đánh cho không ngẩng được mặt lên, có điều cậu ta vẫn rất dũng cảm, sau vài lần ói ra máu lại tiếp tục đứng dậy.
Haiz!
Trương Phong Niên đi ra mấy lần nhưng vẫn thấy Hổ Oa bị đánh cho thảm thiết khiến ông không nỡ nhìn tiếp.
Chương 107: Giao đấu với hình nộm
Đêm khuya, Hổ Oa gần như bị đánh liệt người được Diệp Thành cõng lên giường.
“Đại ca, ngày mai có thể để nó đánh với đệ không?”, mặc dù trọng thương đầy mình nhưng Hổ Oa vẫn nhìn Diệp Thành bằng con mắt đầy hy vọng.
“Điều kiện là cơ thể của đệ phải không có vấn đề đã”, Diệp Thành mỉm cười, bàn tay đặt trên người Hổ Oa đã đẩy ra chân khí vào người cậu ta.
“Vâng, vâng, đệ không sao mà”.
“Đệ nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tiếp tục”.
Không biết từ bao giờ Hổ Oa chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt còn nở nụ cười chất phác.
Diệp Thành đi ra khỏi phòng tới trước hình nộm Tử Huyên: “Chúng ta luyện xem thế nào?”, Diệp Thành nhìn Tử Huyên cười và nhẩm niệm.
Đột nhiên Tử Huyên di chuyển, vung tay ra. Diệp Thành dịch người khẽ né đòn, lật tay đánh ra một chưởng.
Có điều hắn cũng đã xem nhẹ khả năng của Tử Huyên, Tử Huyên có thể dễ dàng né qua chưởng của hắn và đáp lại bằng đòn mạnh bạo hơn.
Mũi chân Diệp Thành chạm đất lùi về sau, Tử Huyên lập tức tấn công tới. Mệnh lệnh mà Diệp Thành ra cho nó chính là không ngừng tấn công, khi không có sự ngăn cản của Diệp Thành thì nó sẽ chiến đấu liên tục.
Khả năng của Tử Huyên khiến Diệp Thành phải bất ngờ. Mặc dù cô ta chỉ có một tay nhưng rõ ràng mạnh hơn hình nộm ở Linh Quả Viên mà Diệp Thành gặp hôm qua. Dù Diệp Thành không sử dụng chân khí nhưng khi đánh ở cự li gần, hắn tự nhận không thua bất kỳ một ai.
Bịch!
Diệp Thành tấn công khiến Tử Huyên lùi về sau, tiếp sau đó, Tử Huyên tận dụng mặt đất làm bàn đạp xông lên vung tay tung đòn.
Diệp Thành nhanh tay nhanh mắt nên rất nhanh chóng đã né được đòn của Tử Huyên, hắn lên gối chặn ngay bàn tay đang đưa xuống của Tử Huyên.
“Ta đánh giá ngươi thấp thật rồi”, Diệp Thành mỉm cười.
Gừ!
Ngay sau đó, tiếng gầm gừ của thú vang lên, hắn sử dụng Thú Tâm Nộ với thuật chiến đấu gần.
Giao đấu với một hình nộm không biết đau, hắn đương nhiên sẽ không nương tay chứ đừng nói là thương hoa tiếc ngọc, ra tay là tung đòn bá đạo, có điều, điều khiến hắn bất ngờ lại xuất hiện.
Khả năng chiến đấu ở cự ly gần của Tử Huyên mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều, vả lại trông bộ như hắn đã gặp phải kẻ mạnh đáng gờm. Kỹ thuật chiến đấu gần của Thú Tâm Nộ gặp phải Tử Huyên đã phải chịu lép vế.
“Ta đây nhặt được bảo bối rồi sao?”, Diệp Thành cười sảng khoái, hắn thả lỏng cơ thể, tập trung chiến đấu và đánh hết sức có thể.
Cuộc chiến cứ thế kéo dài ba canh giờ mới ngừng. Diệp Thành thở dốc cho Tử Huyên dừng lại. Trong tình trạng không dùng tới chân khí Diệp Thành thật sự trông có phần thảm hại.
Tử Huyên lại đứng thẳng người bên cạnh hắn, so với dáng vẻ mồ hôi nhễ nhại của Diệp Thành thì trông nó như chẳng hề hấn gì vậy.
“Ta phải rèn luyện thêm mới được”, Diệp Thành trút linh dịch vào miệng, xoa xoa cằm đi quanh Tử Huyên.
Hắn nhận định hình nộm Tử Huyên lúc này mạnh hơn hình nộm hắn gặp trước đây, chí ít thì sau khi có chân hoả của hắn tôi luyện, cơ thể Tử Huyên mạnh mẽ và dẻo dai hơn, còn linh hoạt thì lại càng không phải bàn.
Diệp Thành nghĩ tới một vấn đề khác. Hình nộm dùng tâm niệm để kiểm soát, nói chính xác hơn là nó chịu kiểm soát bởi linh hồn lực.
“Lẽ nào vì linh hồn lực của hắn nên Tử Huyên mới thay đổi?”
“Đây chính là nguyên nhân khiến Tử Huyên mạnh lên sao?”
“Khả năng chiến đấu gần của nó rõ ràng không hề đơn giản, một hình nộm nhân cấp mà có thể trụ được lâu như vậy dưới những đòn đánh ở cự ly gần của mình, hình nộm này rõ ràng khác biệt”.
Diệp Thành vừa đi quanh hình nộm vừa lẩm bẩm.
Đêm khuya, Diệp Thành lại tế ra chân hoả tôi luyện Tử Huyên, hắn muốn cơ thể của Tử Huyên đạt được yêu cầu chiến đấu khắt khe nhất.
Làm xong xuôi, Diệp Thành mới lục đống lộn xộn bên trong túi đựng đồ tìm ra một bộ váy trắng của nữ nhân.
Chương 108: Mắt gấu trúc
“Ừm, cũng hợp đấy”, sau khi ướm thử trên người Tử Huyên, Diệp Thành nhận ra bộ váy trắng này rất hợp với nó.
“Mặc dù là hình nộm nhưng dù sao cũng là hình nữ nhân, cả ngày mặc đồ đen xì giống như sát thủ, nào lại đây, ca thay cho bộ đồ mới”, nói rồi Diệp Thành tiến lên trước định cởi bộ y phục màu đen của Tử Huyên.
Có điều hắn vừa định mở dây áo của Tử Huyên thì lại dừng lại.
“Thế này không ổn”, Diệp Thành ho hắng.
Mặc dù Tử Huyên chỉ là hình nộm nhưng dù sao cũng là hình nộm nữ nhân, cởi đồ lộ liễu thế này thật khiến hắn không khỏi ái ngại, chẳng khác gì đang cướp gì đó vậy.
Cuối cùng hắn cũng dừng lại, mặc dù là chủ nhân của Tử Huyên nhưng Diệp Thành không thể vô thiên vô pháp được.
Diệp Thành nghỉ ngơi một lúc rồi cả hai lại tiếp tục chiến đấu.
Lần này, hắn đặt một thanh linh kiếm vào tay Tử Huyên còn trong tay hắn lại hiện ra một thanh linh kiếm khác.
Bắt đầu!
Sau câu ra lệnh của hắn, Tử Huyên di chuyển nhanh thoăn thoắt.
Vút!
Một nhát kiếm của Tử Huyên đâm xuyên vào không khí cứ thế chĩa về phía cổ họng Diệp Thành.
Diệp Thành bất ngờ vì nhát kiếm này của Tử Huyên còn mạnh bạo và dứt khoát hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều. Trong tình huống không có chân khí mà nó có chân khí và còn có khả năng thi triển huyền thuật thì nhát kiếm này nhất định bất phàm.
Bang!
Giây phút đó, hắn vung kiếm né tránh đường kiếm mà Tử Huyên chém tới sau đó lách qua bên hông Tử Huyên, còn Tử Huyên lại không hề chậm trễ, kiếm phong đưa xuôi xuống theo vai, né qua một kiếm của Diệp Thành. Nó lại lần nữa tấn công, kiếm thuật cơ bản của tu sĩ nó đều biết, chỉ không thấu hiểu đạo lý mà thôi.
Keng!
Keng!
Keng!
Trong Tiểu Linh Viên, hai thanh kiếm chém vào nhau vang lên âm thanh chói tai. Diệp Thành đương nhiên không chỉ thăm dò thực lực của Tử Huyên mà trong khi giao đấu, hắn cũng lĩnh hội Thiên Canh Côn Trận.
Diệp Thành mới chỉ lĩnh hội được rất ít kiến thức của Thiên Canh Côn Trận, có thể coi như muối bỏ biển, thế nhưng dù vậy thì khả năng chiến đấu của hắn cũng vượt trội, đạo bào trên cơ thể không ngừng bị từng nhát kiếm của Tử Huyên chém rách.
Cuộc chiến cứ thế diễn ra và hắn cũng không phải không có thêm thu hoạch gì. Chí ít thì hắn đã hiểu sâu hơn về Thiên Canh Côn Trận, trong tình huống không dùng đến chân khí mà vẫn có thể xuất kiếm ảnh, những đường kiếm ảnh này mặc dù hỗn loạn nhưng lại có thể tụ hợp lại thành kiếm trận mờ ảo.
Không biết từ bao giờ, cả hai mới lần lượt bỏ kiếm xuống. Máu trong người chảy nhanh, Diệp Thành lại lần nữa như con mãnh thú lao đến. Mặc dù Tử Huyên là hình nộm nhưng khả năng chiến đấu gần của nó không hề yếu chút nào.
Một hình nộm ở cảnh giới Nhân Nguyên, một tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí, cả hai không dùng tới chân khí, chỉ giao đấu bằng những đòn đánh nguyên thuỷ nhất ở cự ly gần.
Hổ vồ!
Vượn nhảy!
Gầm!
Gừ!
Sau hai tiếng gầm như mãnh thú liên tiếp vang lên, Diệp Thành lại lần nữa sát phạt tới trước mặt Tử Huyên, hắn tung ra một đòn mạnh bạo.
Tử Huyên né đòn hiểm một cách dễ dàng.
“Còn nữa”, Diệp Thành mỉm cười, hắn lên gối.
Tử Huyên vung tay chặn lại đòn đá bằng gối của Diệp Thành.
“Đừng coi thường ta”, bàn tay Diệp Thành biến hoá tạo thành hình móng vuốt của diều hâu.
Có lẽ vì tốc độ của hắn quá nhanh hoặc có lẽ do Tử Huyên chỉ có một tay nên không kịp chặn Diệp Thành lại. Bàn tay Diệp Thành cứ thế đánh một đòn trúng ngực Tử Huyên.
Hự!
Diệp Thành há miệng, mặc dù còn cách bộ y phục nhưng hắn vẫn có cảm giác về phần da thịt mềm mại kia. Cũng có thể vì đây là lần đầu tiên hắn đánh vào vị trí đó của một nữ nhân nên mới có cảm giác như vậy.
Đòn đánh này khiến Tiểu Linh Viên không còn yên tĩnh nữa.
Bốp!
Ngay sau đó, một cái tát chói tai vang lên, Diệp Thành còn đang ngây người trong cảm giác nghĩ về phần ngực mềm mại của nữ nhân thì đã bị Tử Huyên giáng cho một cái tát đau đớn vào mặt.
Ôi!
Rát quá!
Diệp Thành lảo đảo lùi về sau, uy lực của cái tát này rõ ràng khiến hắn phải há hốc miệng bất ngờ, khuôn mặt của hắn bị đánh cho méo xệch cả đi, đôi mắt chỉ có thể nhìn thấy toàn sao là sao.
Có điều vẫn chưa hết.
Không đợi Diệp Thành đứng vững, hắn mới chỉ ngẩng đầu đã nhận ngay một tát vào phần mắt trái vốn đang hoa cả đi.
Diệp Thành lảo đảo lùi về sau, cứ thế ngây người tại chỗ, còn Tử Huyên cũng không biết vì mệnh lệnh đặt ra hay vì lý do khác mà cứ thế xông lên, liên tiếp tung đòn.
“Dừng, dừng, dừng”, Diệp Thành vội lùi về sau và xua tay liên tục, hắn dùng mật thuật ngăn lại đòn tấn công của Tử Huyên.
Lại nhìn sang Tử Huyên lúc này, bàn tay giơ lên cứ thế dừng giữa không trung, vả lại hướng đánh rõ ràng là nhằm về phía mặt Diệp Thành. Diệp Thành chắc chắn rằng nếu như hắn không kịp hô lên thì cái tát của Tử Huyên chắc chắn sẽ giáng trúng mặt hắn.
“Mẹ ơi, thôi ngoan nào”, Diệp Thành lắc lắc đầu, mặt hắn nóng ran, một bên mắt tím đen như mắt gấu trúc: “Ra tay ác liệt quá”.
Có điều, Tử Huyên không có bất cứ phản ứng nào, nó cứ thế đánh chủ nhân thảm bại liên tục, còn mình lại như không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm, trời vừa sáng, Hùng Nhị và Đường Như Huyên đã tới đây. Trông bên mắt tím đen như gấu trúc và khuôn mặt đỏ bừng hằn lên dấu tay của Diệp Thành mà Hùng Nhị sững người.
“Chuyện gì thế này?”, Hùng Nhị vội chạy tới, hắn nhìn Diệp Thành bằng tôi mắt ti hí: “Ai đánh ngươi đến mức này?”
“Đừng nói nữa, để ta yên đi”.
“Hình nộm?”, Đường Như Huyên ở bên trông thấy Tử Huyên mà không khỏi bất ngờ.
Chương 109: Dung nhan tuyệt sắc
“Ngươi mua hình nộm thật rồi sao?”, trong Tiểu Linh Viên, Hùng Nhị ngạc nhiên thét lên, “ngươi lấy đâu ra tiền vậy? Lại còn là hình nộm nữ nhân nữa”.
Cơ thể béo múp của tên này cứ thế đi vòng quanh hình nộm Tử Huyên mười mấy vòng.
“Hi hi, hi hi hi, trông cũng xinh đấy”, Hùng Nhị xoa xoa đôi bàn tay múp míp, mắt sáng cả lên khiến Đường Như Huyên trông mà khó chịu, bèn giơ tay ra véo cho hắn vài cái vào lưng.
“Đến cả hình nộm mà cũng không tha”.
“Ôi chao, ối, đau, đau, đau”.
“Đường Như Huyên cô nương, giúp tôi một việc nhé”, Diệp Thành lấy bộ y phục trắng ra, “thay đồ cho hình nộm này”.
“Huynh học người ta đi kìa”, Đường Như Huyên trợn mắt nhìn Hùng Nhị, sau đó cầm lấy bộ váy trắng, dẫn theo Tử Huyên đi vào trong phòng.
Hùng Nhị đau đớn rít lên, hắn ghé sát Diệp Thành rồi lại nhìn vào khuôn mặt và bên mắt thâm đen như gấu trúc của Diệp Thành mà không khỏi thắc mắc: “Ai đánh ngươi vậy? Ra tay cũng không phải vừa”.
Nói tới đây, Diệp Thành lại hít vào một hơi thật sâu, mặt hắn rõ vẻ khác thường. Việc tối qua lại hiện lên trong đầu hắn. Hắn vô thức đánh vào ngực hình nộm, sau đó thì thật sự rất khó giải thích tiếp, hình nộm của hắn cứ thế đánh cho hắn không ngẩng nổi mặt lên.
Hắn nghi ngờ hình nộm Tử Huyên có vấn đề, đặc biệt là khi bị giáng cái tát, lực đạo, tốc độ đó rõ ràng mạnh hơn trước đó không chỉ gấp ba lần, nếu không thì hắn cũng không đến mức bị đánh đến mụ mị đầu óc.
Nghĩ vậy, Diệp Thành vô thức nhìn vào bàn tay mình, có vẻ như hắn có thể ngửi thấy mùi nữ nhân trên bàn tay ấy.
“Ta đây không phải cố ý, là nha đầu nhà ngươi ra tay tàn độc chứ”, Diệp Thành thầm mắng chửi, trỗi lên cảm giác ấm ức mà trước nay chưa từng có.
Cạch!
Lúc này, cửa phòng được đẩy ra, Đường Như Huyên bước ra đầu tiên, phía sau còn có Tử Huyên vừa được thay lên bộ y phục trắng.
Woa!
Hùng Nhị sáng mắt lên, hắn cứ thế rớt rãi ra khỏi miệng. Diệp Thành cũng đưa mắt nhìn theo và đột nhiên chợt đứng tim trong giây lát.
Cũng không thể trách cả hai người như vậy bởi vì Tử Huyên sau khi được thay bộ đồ mới lên thì trông hết đỗi xinh đẹp. Tà áo trắng bay trong gió, mái tóc suôn mượt như thác nước đổ, lại thêm khuôn dung tuyệt thế chẳng khác gì tiên nữ ở Cửu Trùng Thiên hạ phàm. Mặc dù chỉ là hình nộm nhưng lại rất có hồn, khiến người ta nhìn mà không khỏi rời mắt.
“Đẹp quá”, Diệp Thành mải mê ngắm nhìn, trong lòng hắn chợt cảm thấy khó thở, hắn thầm nhủ một nữ nhân xinh đẹp thế này mà lại luyện thành hình nộm sao.
“Sao cô ấy lại thiếu mất một cánh tay vậy?”, Đường Như Huyên trừng mắt nhìn Hùng Nhị sau đó lại nhìn sang Diệp Thành.
Diệp Thành như tỉnh lại sau cơn mê, hắn ho hắng một tiếng rồi biện ra lý do: “Hàng rẻ mà”.
“Tiền không đủ thì nói với ta một tiếng”, Hùng Nhị nhảy ra: “Ngươi có biết mất đi một cánh tay thì thực lực sẽ bị giảm không? Thế này đi, ta chịu thiệt một chút, bán hình nộm nữ nhân này cho ta nhé?”
Diệp Thành bĩu môi, liếc sang Hùng Nhị đang mải trả giá, tâm địa gian giảo của tên này sao có thể qua mắt hắn được.
Tên béo nhà ngươi, nói thì hay lắm, cũng chỉ vì nữ nhân hình nộm này xinh đẹp thôi chứ gì?
“Không dùng chân khí, nếu ngươi có thể đánh bại Tử Huyên thì cô ấy chính là của ngươi”, Diệp Thành nói đại.
“Còn có cả việc này cơ à?”, Hùng Nhị xoa xoa tay.
Diệp Thành nhẩm niệm ra lệnh cho Tử Huyên ra tay về phía Hùng Nhị.
“Không dùng chân khí, đánh bại cô ta”, Hùng Nhị xoa xoa nắm đấm ngấn thịt của mình.
Đại chiến bắt đầu.
Khả năng chiến đấu của Tử Huyên khiến Hùng Nhị và Đường Như Huyên phải bất ngờ. Diệp Thành lúc này nghiêng đầu qua xem cảnh tượng tàn khốc.
A….!
A….!
Tiểu Linh Viên chợt náo nhiệt hẳn lên. Tiếng hét chói tai của Hùng Nhị vang lên không ngớt, hắn bị Tử Huyên đuổi cho chạy khắp khu vườn, trên người nào dấu chân, dấu tay, suýt chút nữa còn bị đánh thành đụn thịt nằm im tại chỗ.
Đường Như Huyên ở bên không khỏi bất ngờ. Hình nộm ở Linh Quả Viên do cô điều khiển, cô hiểu rõ thực lực của hình nộm còn kém xa cảnh giới Nhân Nguyên.
Thế nhưng hiện giờ thấy Hùng Nhị bị đuổi chạy khắp Tiểu Linh Viên, kể cả là Đường Như Huyên cũng không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng. Mặc dù Hùng Nhị không dùng đến chân khí nhưng cho dù là vậy thì đánh bại hình nộm cũng không phải là việc khó khăn gì, thế nhưng hình nộm nữ nhân một tay trước mặt rõ ràng đánh cho Hùng Nhị phải thảm bại.
“Cũng là hình nộm Nhân Cấp nhưng hình nộm nữ nhân này cũng thật…”, Đường Như Huyên vừa ngạc nhiên vừa nhìn sang Diệp Thành ở bên đang ngậm tăm: “Huynh chắc chắn cô ta là hình nộm Nhân Cấp chứ?”
“Hình nộm Nhân Cấp, nếu giả bao đổi”.
“Vậy lại kỳ lạ”, Đường Như Huyên thầm nhủ.
A….!
Sau tiếng thét như ma quỷ vọng lên từ địa ngục, Hùng Nhị bị Tử Huyên tung một chưởng đánh bay khỏi đó, nằm vật ra đất.
Diệp Thành cho Tử Huyên dừng lại.
“Hình nộm nhà ngươi ra tay cũng tàn độc quá đấy”, Hùng Nhị đứng dậy, một tay còn nhấc một chiếc giày, tay còn lại xoa xoa mặt, đi cà nhắc.
Trước dó không lâu, hắn còn trêu Diệp Thành, thế mà bộ dạng của hắn lúc này rõ ràng còn thảm hơn Diệp Thành rất nhiều. Hai bên mặt toàn dấu tay, hai con mắt cũng đen như mắt gấu trúc.
“Ác, ác quá”, Hùng Nhị mắng chửi liên mồm.
“Đúng là rất ác”, Diệp Thành vô thức xoa xoa cái mặt đang sưng vêu của mình.
Tiếp sau đó chính là thời gian rèn luyện của Hổ Oa.
Hôm nay Hổ Oa xuất hiện với khí thế chiến đấu đầy mình, mỗi một lần bị đánh bại đều lập tức bò dậy.
Trong nửa canh giờ, cậu ta cũng bị đánh không khá hơn Hùng Nhị là mấy.
“Gặp kẻ mạnh thì càng mạnh sao?”, ở phía xa, Hùng Nhị nghe thấy Diệp Thành nói về chuyện tối qua thì bất ngờ.
“Ta cũng không chắc, ta có cảm giác như vậy”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Thực lực của nó còn mạnh hơn so với tưởng tượng của ta”.
“Đây không phải là hình nộm Địa Cấp chứ?”
“Có lẽ không phải”, Đường Như Huyên lắc đầu: “Hình nộm Địa Cấp đã có thể thi triển một số huyền thuật đơn giản, bên trong cơ thể cũng có chân khí được phong ấn để chống lại huyền thuật thi triển, thế nhưng vừa rồi, khi muội thay y phục cho nó thì thấy trong cơ thể nó không có chân khí”.
“Vậy thì lạ thật”, Hùng Nhị xoa xoa mặt, đau đớn rít lên.
“Như Huyên cô nương, cô nương có vẻ rất am hiểu về hình nộm”, Diệp Thành cười nói.
“Sư tôn của muội từng tham gia vào việc luyện chế hình nộm, muội từng nghe qua”, Đường Như Huyên tươi cười để lộ ra cái răng khểnh duyên dáng: “Nếu có thể thì muội có thể dẫn hình nộm của huynh tới chỗ sư tôn kiểm tra”.
“Để sau khi kết thúc trận so tài ngoại môn cũng được”, Diệp Thành đáp lời.
Nói tới cuộc so tài ở ngoại môn, Hùng Nhị lại ghé tới gần: “Nghe nói cuộc so tài lần này, chỉ cần các đệ tử tham gia thì đều có một lần cơ hội sống lại”.
“Có cả chuyện này sao?”, Diệp Thành thắc mắc.
“Chủ yếu là vì trong cuộc so tài lần trước có quá nhiều chuyện khúc mắc”, Hùng Nhị giải thích: “Hiện giờ mười đệ tử xếp đầu đều là những đệ tử bại trận trong cuộc thi đấu lần trước. Không phải thực lực của bọn họ không ổn mà vì bọn họ gặp phải đệ tử mạnh, lần trước trong cuộc so tài, có rất nhiều đệ tử đuối hơn bọn họ đã được vào nội môn, thực lực yếu hơn lại được vào còn người thực lực mạnh lại bị đẩy ra, ngươi nói có lạ không?”
“Muội cũng nghe nói rồi”, Đường Như Huyên nói: “Lần trước trong cuộc so tài ở ngoại môn, rất nhiều đệ tử lợi hại gặp nhau khiến những đệ tử mạnh đều bị bại trận”.
“Vận may cũng là một phần chứng minh thực lực”, Diệp Thành xuýt xoa.
“Cho nên trưởng lão ở nội môn đều rất thông minh, người nào cũng có một cơ hội được sống lại một lần, cho dù hai kẻ mạnh gặp nhau có người bại trận thì bọn họ vẫn có cơ hội đánh vào nội môn. Nếu như khi sống lại mà còn có đệ tử mạnh tiếp tục gặp nhau thì lại phải xem vấn đề nhân phẩm của bọn họ rồi”.
“Cho dù thế nào thì ta cũng không hy vọng chúng ta gặp nhau trong cuộc so tài đâu”.
Chương 110: Cuộc so tài ở ngoại môn
Sáng sớm, ánh nắng chan hoà chiếu rọi khắp núi linh Hằng Nhạc Tông, quanh núi linh lúc này hãy còn những vòng mây bồng bềnh trôi lững lờ.
Lúc này, trong mỗi một động phủ đều có đệ tử đi ra, bóng người lũ lượt kéo về phía Càn Khôn Các.
Càn Khôn Các hôm nay thật náo nhiệt. Khi Diệp Thành và Hổ Oa đi vào đây đã kéo theo ánh mắt của quá nhiều người, có người ngưỡng mộ, có người đố kỵ, cũng có người thù hận.
Diệp Thành ngó lơ tất cả, hắn cứ thế cùng Hổ Oa đi vào nơi khuất nhất. Hổ Oa cũng đăng ký tham gia vào cuộc so tài ở ngoại môn. Diệp Thành không mong Hổ Oa vào được nội môn, hắn chỉ muốn cho Hổ Oa cảm nhận được không khí giao đấu là gì.
“Nếu như gặp phải đệ tử lợi hại thì đệ cứ đầu hàng, hiểu chưa?”, Diệp Thành xoa xoa đầu Hổ Oa.
“Đệ hiểu rồi”, dù có Diệp Thành ở bên nhưng Hổ Oa vẫn đứng ngồi không yên. Đây là lần đầu tiên cậu nhóc thấy cảnh tượng hoành tráng thế này.
Chẳng mấy chốc, các đệ tử lần lượt đi vào, Càn Khôn Các càng trở nên rộn ràng hơn.
“Đệ tử của Nhân Dương Phong đến rồi”, không biết là ai hét lên, Tề Hạo mặc đạo bào trắng nổi bật trong đám người xuất hiện.
Ấy!
Diệp Thành bất ngờ, hắn có thể nhận ra bóng hình Tề Hạo trong đám người của Nhân Dương Phong.
“Mấy ngày ngay tiểu tử nhà ngươi sống vui vẻ đấy”, Diệp Thành xoa cằm, hắn thầm nghĩ nếu như gặp tên này thì có cần đánh cho hắn thảm thiết thêm lần nữa không.
Lúc này cũng có rất nhiều đệ tử của Nhân Dương Phong nhìn về phía Diệp Thành, tên nào tên nấy mặt căm thù, đặc biệt là Tề Hạo, mặt mày tối sầm thấy rõ.
Diệp Thành liếc hắn một cái rồi thu lại ánh mắt.
Đệ tử của Địa Dương Phong sau đó cũng đi vào. Cũng giống với Nhân Dương Phong, bọn họ cũng nhìn Diệp Thành với ánh mắt căm thù.
Sau Địa Dương Phong, Diệp Thành nhìn thấy đệ tử của Thiên Dương Phong, nhưng người dẫn đầu lại là một thanh niên mặc đồ xanh ở cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong, trông có vẻ hoà nhã hơn, ít nhất thì không hống hách như các đệ tử Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong.
“Người này không phải là đệ tử xếp đầu ở ngoại môn được đồn đại chứ?”, Diệp Thành thắc mắc, “tu vi của hắn không bằng Giang Hạo?”
“Hắn là đệ tử xếp đầu tiên ở ngoại môn”, ở bên Diệp Thành vang lên giọng nói khác.
Diệp Thành vô thức nhìn theo và nhận ra bên cạnh có một thanh niên nằm ra chỗ ngồi, toàn thân nhếch nhác, y phục không chỉnh tề đầu tóc rối bời.
“Giỏi giấu khí tức thật”, nhìn thanh niên này, ánh mắt Diệp Thành chợt sáng lên, hắn không nhận ra tu vi của người này.
Lúc Diệp Thành nhìn thấy hắn thì hắn đã nhấp thêm ngụm rượu, uống đến mức chếnh choáng.
“Người này không hề đơn giản”, Diệp Thành lẩm bẩm.
“Đệ tử của Giới Luật Đường cũng đến rồi”, dứt lời, Doãn Chí Bình dẫn đầu đội đệ tử đi vào.
Hắn ta bộ dạng cao cao tại thượng, khẽ phất quạt xếp, trông phong độ ngời ngời khiến rất nhiều nữ đệ tử phải xuýt xoa.
Giống với Giang Hạo và Tử Sam, Doãn Chí Bình cũng tìm ra được bóng dáng Diệp Thành trong đám người, sau đó hắn không quên ném cho Diệp Thành ánh mắt hằn học.
“Sớm muộn ta cũng diệt ngươi”, Diệp Thành với ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Doãn Chí Bình.
Tiếp sau đó là thủ đồ Vương Lâm của Linh Quả Viên, Tiêu Cảnh thủ đồ của Chấp Pháp Điện, Lục Huyên Nhi thủ đồ của Tàng Thư Các, Hoắc Đằng thủ đồ Nhiệm Vụ Các và Tề Nguyệt của Linh Đan Các cũng dẫn đệ tử đi vào.
Các đệ tử tới tham gia cuộc so tài ở ngoại môn đã tới đông đủ. Chẳng mấy chốc, trong hư không có Tường Vân bay từ tứ phương tới, thủ toạ của tam phong tám các, nhất điện, nhất đường, lưỡng viên đều tới đông đủ.
Sau đó, bên trong nội môn có ba đạo thần hồng rẽ không gian bay tới.
Trông thấy người tới, Diệp Thành chợt sáng mắt lên vì trong ba người tới có hai người mà hắn biết. Kia chẳng phải là Sở Huyên thủ toạ Ngọc Nữ Phong của nội môn và Phong Vô Ngấn phong chủ của Ngự Kiếm Phong sao?
Còn người thứ ba chính là Thiên Huyền Phong phong chủ xếp đầu trong cửu đại chủ phong của nội môn, Hằng Nhạc Tông gọi người này là Đạo Huyền Chân Nhân.
“Hằng Nhạc Tông coi trọng cuộc so tài ngoại môn vậy sao?”, Diệp Thành lên tiếng, “ở Chính Dương Tông không nghiêm như vậy”.
Lúc nói lời này, Diệp Thành cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, không cần nói cũng biết đó chính là Sở Huyên đang đứng trên Vân Đoạn.
“Đừng quên thử thách ta đặt ra cho ngươi”, Sở Huyên với đôi mắt long lanh nhìn Diệp Thành khiến hắn mở cờ trong bụng.
“Vâng vâng”, Diệp Thành tươi cười.
Vù!
Sau âm thanh đó, một đạo linh quang bay vào hư không hoá thành la bàn khổng lồ phát sáng rực rỡ, bên trên còn khắc rất nhiều tên của các đệ tử trong cuộc so tài ở ngoại môn, la bàn này được lấy ra bất cứ lúc nào, với mục đính làm bằng chứng công bằng cho tất cả mọi người.
Đây cũng chính là triệu thị kêu gọi tất cả các đệ tử tham gia so tài biết được đối thủ của mình là ai.
“Cuộc so tài ngoại môn bắt đầu”.
Sau giọng nói của Đạo Huyền Chân Nhân, tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía la bàn trong không trung.
Vù!
La bàn xoay chuyển phát ra ánh sáng rực rỡ, mãi tới khi hai đạo linh quang chiếu xuống thì la bàn mới ngừng lại.
“Chọn trúng ai rồi?”, các đệ tử xung quanh đều nhìn về hai hướng.
Một tia sáng chiếu về phía đệ tử của Nhân Dương Phong, nếu nhìn kỹ thì đây chính là đệ tử của nhà họ Tề ở Nam Cương đưa đến, đường đệ của Tề Hạo – Tề Vân.
Còn một bên khác chiếu về phía Diệp Thành, nếu quan sát kỹ chẳng phải chiếu trúng Hổ Oa bên cạnh Diệp Thành sao?
“Ấy, đó là tiểu tử Hổ Oa sao?”, xung quanh xôn xao.
“Diệp Thành vì hắn mà đắc tội với rất nhiều người”.
“Có điều so với Diệp Thành thì thực lực tên này còn kém xa”.
Nghe tiếng bàn tán xung quanh, Diệp Thành khẽ vỗ vai Hổ Oa, mỉm cười: “Đừng sợ, cố gắng hết sức là được”.
“Đệ không sợ”, Hổ Oa gật đầu dứt khoát, “thua ai thì thua chứ đệ sẽ không thua hắn, đại ca có thể đánh bại ca ca của hắn thì đệ cũng có thể đánh bại hắn, đệ tuyệt đối không để ca ca mất mặt”.
Diệp Thành mỉm cười không nói gì.
Phía đối diện, Tề Vân đã nhảy lên chiến đài. Vốn dĩ hắn cũng đến để cọ sát, nếu gặp phải đệ tử mạnh thì đương nhiên tự nhận thua, có điều không ngờ đối thủ của hắn là Hổ Oa nên hắn cao ngạo, ánh mắt rõ vẻ giễu cợt.
“Sợ thua thì không phải lên”.
Đôi mắt Hổ Oa lạnh hẳn lại, cậu ta lập tức nhảy lên chiến đài.
Cả hai người trạc tuổi nhau, mới chỉ mười hai, mười ba tuổi nhưng lại khiến những cặp mắt xung quanh chú ý, trận giao đấu giữa hai người có lẽ sẽ rất thú vị.
“Thế nào, hôm nay lại mạnh dạn thế tên ăn hại kia?”, Tề Vân nhìn Hổ Oa từ đầu tới chân mà mỉa mai: “Lẽ nào quên hôm đó trên Phong Vân Đài ngươi bị ta đánh thế nào sao?”
“Bớt lời, đến đi”, Hổ Oa gằn giọng, lập tức rút Ô Thiết Côn ra.
Côn?
Hổ Oa vừa rút Ô Thiết Côn đã khiến tất cả mọi người xung quanh bất ngờ.
“Tu gì không tu lại chọn côn”.
“Ta thấy hắn sẽ thảm bại thôi, Tề Vân là người của nhà họ tề ở Nam Cương, tài năng không vừa”.
“Ta cũng nghĩ vậy”.
Đêm tối, Diệp Thành đem hình nộm nữ nhân kia về Tiểu Linh Viên.
Ấy!
Hổ Oa đang tu luyện Thiên Canh Côn Trận đột nhiên dừng lại, cậu ta hiếu kỳ nhìn sang nữ nhân hình nộm đằng sau Diệp Thành: “Đại ca, tỷ tỷ này thật xinh đẹp, tỷ ấy là ai vậy?”
“Là…”
“Hình nộm”, Trương Phong Niên vừa đi ra khỏi phòng thì ngạc nhiên, từng là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, ông ta có kiến thức uyên thâm, chỉ cần nhìn là đã nhận ra hình nộm phía sau Diệp Thành.
“Hình nộm?”, Hổ Oa ngẩng đầu nhìn Diệp Thành và Trương Phong Niên với ánh mắt hiếu kỳ.
“Hình nộm do nhất đại chưởng môn của Hằng Nhạc Tông sáng tạo ra, là một loại vũ khí dùng huyền pháp đặc biệt tế luyện ra. Chúng không có tình cảm cho nên máu lạnh, một khi xác định mục tiêu thì sẽ không ngừng nghỉ, trừ phi người thi triển thuật khắc chế mới thôi”.
Trương Phong Niên từ tốn giải thích cho Hổ Oa nhưng trong giọng nói không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, ông ta không ngờ Diệp Thành lại có thể có được một hình nhân như vậy.
Bữa cơm tối ngay sau đó diễn ra trong bầu không khí không mấy tự nhiên. Diệp Thành ăn như hổ đói, còn mỹ nhân hình nộm kia lại đứng đằng sau hắn bất động. Nó cứ đứng như vậy khiến Hổ Oa và Trương Phong Niên chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn, đến cả linh thú Tiểu Ưng cũng ngẩng đầu hiếu kỳ nhìn.
Ăn xong bữa tối, Trương Phong Niên và Hổ Oa đi ngủ từ sớm. Trong Tiểu Linh Viên, Diệp Thành xoa xoa cằm, đi quanh hình nộm mỹ nhân kia mấy vòng.
“Để ta đặt cho ngươi một cái tên nhé”, Diệp Thành nhìn hình nộm chẳng có lấy hồi đáp.
Diệp Thành vẫn đi quanh hình nộm kia, hắn xoa xoa cằm hồi lâu rồi mới đứng trước mặt nữ nhân hình nộp cười hi hi: “Gọi mày là Tử Huyên nhé? Ừm, cái tên này nghe cũng rất hay, sau này mày sẽ tên là Tử Huyên”.
Tiếp sau đó, Diệp Thành tế ra một tia linh hồn lực đẩy vào cơ thể Tử Huyên.
Hắn nhận ra bên trong cơ thể Tử Huyên không phải là máu thịt mà là rất nhiều những chất liệu không rõ tên dung hợp lại, chỉ là nó mang trên mình hình dáng như con người mà thôi.
Vả lại hắn còn phát hiện ra rất nhiều cấm chế trên phần trán Tử Huyên, có điều Diệp Thành tìm một hồi mà không tìm ra được manh mối.
Nghĩ rồi, Diệp Thành lấy ra con dao găm rạch một nhát trên cánh tay tử Huyên. Mặc dù không thấy máu chảy ra nhưng vết thương đang liền lại, dù là liền với tốc độ chậm nhưng lại khiến Diệp Thành mừng ra mặt.
Tiếp sau đó, hắn tế ra chân hoả, đẩy vào cơ thể Tử Huyên. Hắn muốn giúp hình nộm Tử Huyên tôi luyện cơ thể, cố gắng loại bỏ những tạp chất bên trong, để những chất liệu tốt dung hợp lại khiến cơ thể Tử Huyên dẻo dai và bền bỉ hơn.
Vì là hình nộm không biết đau đớn nên hắn không kiêng dè gì, cứ thế dùng chân hoả rất mạnh và điều chỉnh chân hoả lên cao nhất.
Có điều, hắn không phát hiện ra rằng vì chân hoả được tôi luyện với cường độ cao như vậy nên hình nộm Tử Huyên xuất hiện vẻ đau đớn như con người.
Sau ba canh giờ, Diệp Thành thu lại chân hoả, sau đó hắn nhìn hình nộm Tử Huyên với ánh mắt hân hoan.
Lúc này, một cơn gió mát thổi tới khiến tóc Tử Huyên tung bay. Diệp Thành trông thấy mà như ngỡ đứng trước mặt mình không phải hình nộm mà là một con người thật vậy.
“Có phải ta nghĩ nhiều hay không vậy?”, Diệp Thành ho hắng một tiếng, hắn vô thức xoa mũi.
Màn đêm dần buông xuống, Diệp Thành không về phòng nghỉ ngơi mà ngồi khoanh chân trong Tiểu Linh Viên tu luyện. Hình nộm Tử Huyên cứ thế đứng thẳng bên cạnh hắn giống như cây lao, vẻ mặt vô cảm.
Không biết từ bao giờ, ánh trăng chiếu rọi lên vai Tử Huyên rồi cứ thế thâm nhập vào cơ thể Tử Huyên, ánh trăng càng sáng thì Tử Huyên càng không ngừng hấp thu vào cơ thể mình.
Cảnh tượng khác thường này diễn ra ngay bên cạnh nhưng Diệp Thành lại không hề nhận ra, chỉ có linh thú Tiểu Ưng ở cách đó không xa vừa tỉnh lại sau giấc ngủ phát hiện. Nó cứ đứng đó thẫn thờ nhìn, đôi mắt mang theo ánh nhìn khó hiểu.
Một đêm yên tĩnh, mới đó mà đã tới sáng.
Sáng sớm, Diệp Thành ăn uống xong xuôi rồi gọi Hổ Oa tới.
“Đệ có sợ đau không?”, Diệp Thành xoa xoa đầu Hổ Oa.
“Không ạ”.
“Vậy được, để ta xem xem thành quả tu luyện của đệ thế nào nhé”, Diệp Thành lùi về sau một bước còn Tử Huyên đằng sau hắn lại tiến lên trước một bước.
“Đệ đánh với nó”, Diệp Thành mỉm cười.
Hổ Oa gật đầu, khuôn mặt rõ vẻ hân hoan, cậu ta lật tay lấy ra gậy Ô Thiết Côn.
Vút!
Ngay lập tức, Hổ Oa vung côn nhảy vọt người, còn hình nộm Tử Huyên kia lại chỉ khẽ vung tay đã có thể đánh ra được một chưởng.
Bang!
Hổ Oa lùi ngay về sau, còn chưa kịp đứng vững thì Tử Huyên đã tấn công tới. Mặc dù chỉ có một cánh tay nhưng khả năng tấn công của cô ta rất lợi hại, đánh đến mức Hổ Oa liên tục lùi về sau.
Hình nộm nhân cấp tương đương với tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên, còn Hổ Oa vừa tu luyện chưa lâu, tu vi cũng chỉ đạt tới tầng thứ ba ngưng khí, trước đó lại chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu nên mới bắt đầu đã bị đánh cho không kịp phản kháng.
Ở bên, Diệp Thành tĩnh lặng quan sát, trong ánh mắt mang theo cái nhìn khác thường.
“Sao ta lại thấy hình nộm này mạnh hơn hình nộm hôm qua gặp ở Linh Quả Viên nhỉ?”
“Vả lại thân pháp…”
“Còn chiêu thức ra tay kia…”
Diệp Thành lẩm bẩm, hắn tìm ra điểm khác biệt của hình nộm Tử Huyên với hình nộm hôm qua hắn gặp.
Hắn nhận ra hình nộm Tử Huyên mặc dù mất đi một cánh tay nhưng linh hoạt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, đòn tấn công và phòng ngự rất linh hoạt. Ngoài việc không thể thi triển huyền thuật ra thì các chiêu thức mà những tu sĩ khác dùng được hầu như nó đều biết cả.
“Lẽ nào vì nó từng được chân hoả tôi luyện?”, Diệp Thành lại lần nữa lẩm bẩm.
Bịch!
Ở cách đó không xa, Hổ Oa lại một lần nữa bị một chưởng của Tử Huyên đánh bay ra khỏi đó.
Hổ Oa lại rất kiên cường, cậu ta lập tức đứng dậy, cầm ngay lấy gậy Ô Thiết Côn tấn công. Thiên Canh Côn Trận trong tay cậu ta mặc dù được tung ra lộn xộn nhưng cũng có khả năng tấn công nhất định.
Hình nộm Tử Huyên rất nhẹ nhàng đã có thể né qua được Ô Thiết Côn của Hổ Oa. Bàn tay thon dài vỗ xuống, một chưởng được tung ra khiến Hổ Oa lảo đảo, tiếp đó là đòn gạt chân khiến Hổ Oa bay ra khỏi đó.
Diệp Thành đứng đó quan sát và không tiến tới ngăn.
“Đây…”, Trương Phong Niên ở bên không xem tiếp nữa, ông ta lên tiếng.
Diệp Thành khẽ cau mày: “Ông à, chỉ tập trung tăng tu vi thì không ổn, Hổ Oa cần chiến đấu thực tế, chỉ có chiến đấu thực tế mới có thể tôi luyện được ý chí chiến đấu và tinh thần, con đường này gian nan trắc trở, phải có áp lực mới có động lực”.
Mặc dù Diệp Thành nói vậy nhưng Trương Phong Niên vẫn liếc sang nhìn cảnh tượng Hổ Oa bị đánh.
Không biết mất bao lâu, Diệp Thành mới ngăn Tử Huyên lại.
Tử Huyên chẳng hề hấn gì, chỉ có Hổ Oa lúc đứng dậy thì lảo đảo, khuôn mặt bị đánh cho tím tái cả đi.
Thế nhưng dù là vậy thì trên khuôn mặt cậu ta vẫn không hề thể hiện vẻ nhụt chí nản lòng, ngược lại còn hân hoan vui mừng.
“Thực lực của nó ở cảnh giới Nhân nguyên, đánh thua nó cũng không có gì phải xấu hổ đâu”, Diệp Thành vừa cười vừa lấy linh dịch trị thương cho Hổ Oa.
“Đại ca, đệ không sợ đau, đệ nghỉ một lát rồi đánh với nó”, Hổ Oa nhe rằng cười để lộ hàm răng trắng tinh: “Đệ thấy đánh với nó có thể khiến đệ học được rất nhiều”.
Nghỉ ngơi được nửa canh giờ, Hổ Oa lại nhảy lên, lần này cậu ta vẫn bị đánh cho không ngẩng được mặt lên, có điều cậu ta vẫn rất dũng cảm, sau vài lần ói ra máu lại tiếp tục đứng dậy.
Haiz!
Trương Phong Niên đi ra mấy lần nhưng vẫn thấy Hổ Oa bị đánh cho thảm thiết khiến ông không nỡ nhìn tiếp.
Chương 107: Giao đấu với hình nộm
Đêm khuya, Hổ Oa gần như bị đánh liệt người được Diệp Thành cõng lên giường.
“Đại ca, ngày mai có thể để nó đánh với đệ không?”, mặc dù trọng thương đầy mình nhưng Hổ Oa vẫn nhìn Diệp Thành bằng con mắt đầy hy vọng.
“Điều kiện là cơ thể của đệ phải không có vấn đề đã”, Diệp Thành mỉm cười, bàn tay đặt trên người Hổ Oa đã đẩy ra chân khí vào người cậu ta.
“Vâng, vâng, đệ không sao mà”.
“Đệ nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tiếp tục”.
Không biết từ bao giờ Hổ Oa chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt còn nở nụ cười chất phác.
Diệp Thành đi ra khỏi phòng tới trước hình nộm Tử Huyên: “Chúng ta luyện xem thế nào?”, Diệp Thành nhìn Tử Huyên cười và nhẩm niệm.
Đột nhiên Tử Huyên di chuyển, vung tay ra. Diệp Thành dịch người khẽ né đòn, lật tay đánh ra một chưởng.
Có điều hắn cũng đã xem nhẹ khả năng của Tử Huyên, Tử Huyên có thể dễ dàng né qua chưởng của hắn và đáp lại bằng đòn mạnh bạo hơn.
Mũi chân Diệp Thành chạm đất lùi về sau, Tử Huyên lập tức tấn công tới. Mệnh lệnh mà Diệp Thành ra cho nó chính là không ngừng tấn công, khi không có sự ngăn cản của Diệp Thành thì nó sẽ chiến đấu liên tục.
Khả năng của Tử Huyên khiến Diệp Thành phải bất ngờ. Mặc dù cô ta chỉ có một tay nhưng rõ ràng mạnh hơn hình nộm ở Linh Quả Viên mà Diệp Thành gặp hôm qua. Dù Diệp Thành không sử dụng chân khí nhưng khi đánh ở cự li gần, hắn tự nhận không thua bất kỳ một ai.
Bịch!
Diệp Thành tấn công khiến Tử Huyên lùi về sau, tiếp sau đó, Tử Huyên tận dụng mặt đất làm bàn đạp xông lên vung tay tung đòn.
Diệp Thành nhanh tay nhanh mắt nên rất nhanh chóng đã né được đòn của Tử Huyên, hắn lên gối chặn ngay bàn tay đang đưa xuống của Tử Huyên.
“Ta đánh giá ngươi thấp thật rồi”, Diệp Thành mỉm cười.
Gừ!
Ngay sau đó, tiếng gầm gừ của thú vang lên, hắn sử dụng Thú Tâm Nộ với thuật chiến đấu gần.
Giao đấu với một hình nộm không biết đau, hắn đương nhiên sẽ không nương tay chứ đừng nói là thương hoa tiếc ngọc, ra tay là tung đòn bá đạo, có điều, điều khiến hắn bất ngờ lại xuất hiện.
Khả năng chiến đấu ở cự ly gần của Tử Huyên mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều, vả lại trông bộ như hắn đã gặp phải kẻ mạnh đáng gờm. Kỹ thuật chiến đấu gần của Thú Tâm Nộ gặp phải Tử Huyên đã phải chịu lép vế.
“Ta đây nhặt được bảo bối rồi sao?”, Diệp Thành cười sảng khoái, hắn thả lỏng cơ thể, tập trung chiến đấu và đánh hết sức có thể.
Cuộc chiến cứ thế kéo dài ba canh giờ mới ngừng. Diệp Thành thở dốc cho Tử Huyên dừng lại. Trong tình trạng không dùng tới chân khí Diệp Thành thật sự trông có phần thảm hại.
Tử Huyên lại đứng thẳng người bên cạnh hắn, so với dáng vẻ mồ hôi nhễ nhại của Diệp Thành thì trông nó như chẳng hề hấn gì vậy.
“Ta phải rèn luyện thêm mới được”, Diệp Thành trút linh dịch vào miệng, xoa xoa cằm đi quanh Tử Huyên.
Hắn nhận định hình nộm Tử Huyên lúc này mạnh hơn hình nộm hắn gặp trước đây, chí ít thì sau khi có chân hoả của hắn tôi luyện, cơ thể Tử Huyên mạnh mẽ và dẻo dai hơn, còn linh hoạt thì lại càng không phải bàn.
Diệp Thành nghĩ tới một vấn đề khác. Hình nộm dùng tâm niệm để kiểm soát, nói chính xác hơn là nó chịu kiểm soát bởi linh hồn lực.
“Lẽ nào vì linh hồn lực của hắn nên Tử Huyên mới thay đổi?”
“Đây chính là nguyên nhân khiến Tử Huyên mạnh lên sao?”
“Khả năng chiến đấu gần của nó rõ ràng không hề đơn giản, một hình nộm nhân cấp mà có thể trụ được lâu như vậy dưới những đòn đánh ở cự ly gần của mình, hình nộm này rõ ràng khác biệt”.
Diệp Thành vừa đi quanh hình nộm vừa lẩm bẩm.
Đêm khuya, Diệp Thành lại tế ra chân hoả tôi luyện Tử Huyên, hắn muốn cơ thể của Tử Huyên đạt được yêu cầu chiến đấu khắt khe nhất.
Làm xong xuôi, Diệp Thành mới lục đống lộn xộn bên trong túi đựng đồ tìm ra một bộ váy trắng của nữ nhân.
Chương 108: Mắt gấu trúc
“Ừm, cũng hợp đấy”, sau khi ướm thử trên người Tử Huyên, Diệp Thành nhận ra bộ váy trắng này rất hợp với nó.
“Mặc dù là hình nộm nhưng dù sao cũng là hình nữ nhân, cả ngày mặc đồ đen xì giống như sát thủ, nào lại đây, ca thay cho bộ đồ mới”, nói rồi Diệp Thành tiến lên trước định cởi bộ y phục màu đen của Tử Huyên.
Có điều hắn vừa định mở dây áo của Tử Huyên thì lại dừng lại.
“Thế này không ổn”, Diệp Thành ho hắng.
Mặc dù Tử Huyên chỉ là hình nộm nhưng dù sao cũng là hình nộm nữ nhân, cởi đồ lộ liễu thế này thật khiến hắn không khỏi ái ngại, chẳng khác gì đang cướp gì đó vậy.
Cuối cùng hắn cũng dừng lại, mặc dù là chủ nhân của Tử Huyên nhưng Diệp Thành không thể vô thiên vô pháp được.
Diệp Thành nghỉ ngơi một lúc rồi cả hai lại tiếp tục chiến đấu.
Lần này, hắn đặt một thanh linh kiếm vào tay Tử Huyên còn trong tay hắn lại hiện ra một thanh linh kiếm khác.
Bắt đầu!
Sau câu ra lệnh của hắn, Tử Huyên di chuyển nhanh thoăn thoắt.
Vút!
Một nhát kiếm của Tử Huyên đâm xuyên vào không khí cứ thế chĩa về phía cổ họng Diệp Thành.
Diệp Thành bất ngờ vì nhát kiếm này của Tử Huyên còn mạnh bạo và dứt khoát hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều. Trong tình huống không có chân khí mà nó có chân khí và còn có khả năng thi triển huyền thuật thì nhát kiếm này nhất định bất phàm.
Bang!
Giây phút đó, hắn vung kiếm né tránh đường kiếm mà Tử Huyên chém tới sau đó lách qua bên hông Tử Huyên, còn Tử Huyên lại không hề chậm trễ, kiếm phong đưa xuôi xuống theo vai, né qua một kiếm của Diệp Thành. Nó lại lần nữa tấn công, kiếm thuật cơ bản của tu sĩ nó đều biết, chỉ không thấu hiểu đạo lý mà thôi.
Keng!
Keng!
Keng!
Trong Tiểu Linh Viên, hai thanh kiếm chém vào nhau vang lên âm thanh chói tai. Diệp Thành đương nhiên không chỉ thăm dò thực lực của Tử Huyên mà trong khi giao đấu, hắn cũng lĩnh hội Thiên Canh Côn Trận.
Diệp Thành mới chỉ lĩnh hội được rất ít kiến thức của Thiên Canh Côn Trận, có thể coi như muối bỏ biển, thế nhưng dù vậy thì khả năng chiến đấu của hắn cũng vượt trội, đạo bào trên cơ thể không ngừng bị từng nhát kiếm của Tử Huyên chém rách.
Cuộc chiến cứ thế diễn ra và hắn cũng không phải không có thêm thu hoạch gì. Chí ít thì hắn đã hiểu sâu hơn về Thiên Canh Côn Trận, trong tình huống không dùng đến chân khí mà vẫn có thể xuất kiếm ảnh, những đường kiếm ảnh này mặc dù hỗn loạn nhưng lại có thể tụ hợp lại thành kiếm trận mờ ảo.
Không biết từ bao giờ, cả hai mới lần lượt bỏ kiếm xuống. Máu trong người chảy nhanh, Diệp Thành lại lần nữa như con mãnh thú lao đến. Mặc dù Tử Huyên là hình nộm nhưng khả năng chiến đấu gần của nó không hề yếu chút nào.
Một hình nộm ở cảnh giới Nhân Nguyên, một tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí, cả hai không dùng tới chân khí, chỉ giao đấu bằng những đòn đánh nguyên thuỷ nhất ở cự ly gần.
Hổ vồ!
Vượn nhảy!
Gầm!
Gừ!
Sau hai tiếng gầm như mãnh thú liên tiếp vang lên, Diệp Thành lại lần nữa sát phạt tới trước mặt Tử Huyên, hắn tung ra một đòn mạnh bạo.
Tử Huyên né đòn hiểm một cách dễ dàng.
“Còn nữa”, Diệp Thành mỉm cười, hắn lên gối.
Tử Huyên vung tay chặn lại đòn đá bằng gối của Diệp Thành.
“Đừng coi thường ta”, bàn tay Diệp Thành biến hoá tạo thành hình móng vuốt của diều hâu.
Có lẽ vì tốc độ của hắn quá nhanh hoặc có lẽ do Tử Huyên chỉ có một tay nên không kịp chặn Diệp Thành lại. Bàn tay Diệp Thành cứ thế đánh một đòn trúng ngực Tử Huyên.
Hự!
Diệp Thành há miệng, mặc dù còn cách bộ y phục nhưng hắn vẫn có cảm giác về phần da thịt mềm mại kia. Cũng có thể vì đây là lần đầu tiên hắn đánh vào vị trí đó của một nữ nhân nên mới có cảm giác như vậy.
Đòn đánh này khiến Tiểu Linh Viên không còn yên tĩnh nữa.
Bốp!
Ngay sau đó, một cái tát chói tai vang lên, Diệp Thành còn đang ngây người trong cảm giác nghĩ về phần ngực mềm mại của nữ nhân thì đã bị Tử Huyên giáng cho một cái tát đau đớn vào mặt.
Ôi!
Rát quá!
Diệp Thành lảo đảo lùi về sau, uy lực của cái tát này rõ ràng khiến hắn phải há hốc miệng bất ngờ, khuôn mặt của hắn bị đánh cho méo xệch cả đi, đôi mắt chỉ có thể nhìn thấy toàn sao là sao.
Có điều vẫn chưa hết.
Không đợi Diệp Thành đứng vững, hắn mới chỉ ngẩng đầu đã nhận ngay một tát vào phần mắt trái vốn đang hoa cả đi.
Diệp Thành lảo đảo lùi về sau, cứ thế ngây người tại chỗ, còn Tử Huyên cũng không biết vì mệnh lệnh đặt ra hay vì lý do khác mà cứ thế xông lên, liên tiếp tung đòn.
“Dừng, dừng, dừng”, Diệp Thành vội lùi về sau và xua tay liên tục, hắn dùng mật thuật ngăn lại đòn tấn công của Tử Huyên.
Lại nhìn sang Tử Huyên lúc này, bàn tay giơ lên cứ thế dừng giữa không trung, vả lại hướng đánh rõ ràng là nhằm về phía mặt Diệp Thành. Diệp Thành chắc chắn rằng nếu như hắn không kịp hô lên thì cái tát của Tử Huyên chắc chắn sẽ giáng trúng mặt hắn.
“Mẹ ơi, thôi ngoan nào”, Diệp Thành lắc lắc đầu, mặt hắn nóng ran, một bên mắt tím đen như mắt gấu trúc: “Ra tay ác liệt quá”.
Có điều, Tử Huyên không có bất cứ phản ứng nào, nó cứ thế đánh chủ nhân thảm bại liên tục, còn mình lại như không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm, trời vừa sáng, Hùng Nhị và Đường Như Huyên đã tới đây. Trông bên mắt tím đen như gấu trúc và khuôn mặt đỏ bừng hằn lên dấu tay của Diệp Thành mà Hùng Nhị sững người.
“Chuyện gì thế này?”, Hùng Nhị vội chạy tới, hắn nhìn Diệp Thành bằng tôi mắt ti hí: “Ai đánh ngươi đến mức này?”
“Đừng nói nữa, để ta yên đi”.
“Hình nộm?”, Đường Như Huyên ở bên trông thấy Tử Huyên mà không khỏi bất ngờ.
Chương 109: Dung nhan tuyệt sắc
“Ngươi mua hình nộm thật rồi sao?”, trong Tiểu Linh Viên, Hùng Nhị ngạc nhiên thét lên, “ngươi lấy đâu ra tiền vậy? Lại còn là hình nộm nữ nhân nữa”.
Cơ thể béo múp của tên này cứ thế đi vòng quanh hình nộm Tử Huyên mười mấy vòng.
“Hi hi, hi hi hi, trông cũng xinh đấy”, Hùng Nhị xoa xoa đôi bàn tay múp míp, mắt sáng cả lên khiến Đường Như Huyên trông mà khó chịu, bèn giơ tay ra véo cho hắn vài cái vào lưng.
“Đến cả hình nộm mà cũng không tha”.
“Ôi chao, ối, đau, đau, đau”.
“Đường Như Huyên cô nương, giúp tôi một việc nhé”, Diệp Thành lấy bộ y phục trắng ra, “thay đồ cho hình nộm này”.
“Huynh học người ta đi kìa”, Đường Như Huyên trợn mắt nhìn Hùng Nhị, sau đó cầm lấy bộ váy trắng, dẫn theo Tử Huyên đi vào trong phòng.
Hùng Nhị đau đớn rít lên, hắn ghé sát Diệp Thành rồi lại nhìn vào khuôn mặt và bên mắt thâm đen như gấu trúc của Diệp Thành mà không khỏi thắc mắc: “Ai đánh ngươi vậy? Ra tay cũng không phải vừa”.
Nói tới đây, Diệp Thành lại hít vào một hơi thật sâu, mặt hắn rõ vẻ khác thường. Việc tối qua lại hiện lên trong đầu hắn. Hắn vô thức đánh vào ngực hình nộm, sau đó thì thật sự rất khó giải thích tiếp, hình nộm của hắn cứ thế đánh cho hắn không ngẩng nổi mặt lên.
Hắn nghi ngờ hình nộm Tử Huyên có vấn đề, đặc biệt là khi bị giáng cái tát, lực đạo, tốc độ đó rõ ràng mạnh hơn trước đó không chỉ gấp ba lần, nếu không thì hắn cũng không đến mức bị đánh đến mụ mị đầu óc.
Nghĩ vậy, Diệp Thành vô thức nhìn vào bàn tay mình, có vẻ như hắn có thể ngửi thấy mùi nữ nhân trên bàn tay ấy.
“Ta đây không phải cố ý, là nha đầu nhà ngươi ra tay tàn độc chứ”, Diệp Thành thầm mắng chửi, trỗi lên cảm giác ấm ức mà trước nay chưa từng có.
Cạch!
Lúc này, cửa phòng được đẩy ra, Đường Như Huyên bước ra đầu tiên, phía sau còn có Tử Huyên vừa được thay lên bộ y phục trắng.
Woa!
Hùng Nhị sáng mắt lên, hắn cứ thế rớt rãi ra khỏi miệng. Diệp Thành cũng đưa mắt nhìn theo và đột nhiên chợt đứng tim trong giây lát.
Cũng không thể trách cả hai người như vậy bởi vì Tử Huyên sau khi được thay bộ đồ mới lên thì trông hết đỗi xinh đẹp. Tà áo trắng bay trong gió, mái tóc suôn mượt như thác nước đổ, lại thêm khuôn dung tuyệt thế chẳng khác gì tiên nữ ở Cửu Trùng Thiên hạ phàm. Mặc dù chỉ là hình nộm nhưng lại rất có hồn, khiến người ta nhìn mà không khỏi rời mắt.
“Đẹp quá”, Diệp Thành mải mê ngắm nhìn, trong lòng hắn chợt cảm thấy khó thở, hắn thầm nhủ một nữ nhân xinh đẹp thế này mà lại luyện thành hình nộm sao.
“Sao cô ấy lại thiếu mất một cánh tay vậy?”, Đường Như Huyên trừng mắt nhìn Hùng Nhị sau đó lại nhìn sang Diệp Thành.
Diệp Thành như tỉnh lại sau cơn mê, hắn ho hắng một tiếng rồi biện ra lý do: “Hàng rẻ mà”.
“Tiền không đủ thì nói với ta một tiếng”, Hùng Nhị nhảy ra: “Ngươi có biết mất đi một cánh tay thì thực lực sẽ bị giảm không? Thế này đi, ta chịu thiệt một chút, bán hình nộm nữ nhân này cho ta nhé?”
Diệp Thành bĩu môi, liếc sang Hùng Nhị đang mải trả giá, tâm địa gian giảo của tên này sao có thể qua mắt hắn được.
Tên béo nhà ngươi, nói thì hay lắm, cũng chỉ vì nữ nhân hình nộm này xinh đẹp thôi chứ gì?
“Không dùng chân khí, nếu ngươi có thể đánh bại Tử Huyên thì cô ấy chính là của ngươi”, Diệp Thành nói đại.
“Còn có cả việc này cơ à?”, Hùng Nhị xoa xoa tay.
Diệp Thành nhẩm niệm ra lệnh cho Tử Huyên ra tay về phía Hùng Nhị.
“Không dùng chân khí, đánh bại cô ta”, Hùng Nhị xoa xoa nắm đấm ngấn thịt của mình.
Đại chiến bắt đầu.
Khả năng chiến đấu của Tử Huyên khiến Hùng Nhị và Đường Như Huyên phải bất ngờ. Diệp Thành lúc này nghiêng đầu qua xem cảnh tượng tàn khốc.
A….!
A….!
Tiểu Linh Viên chợt náo nhiệt hẳn lên. Tiếng hét chói tai của Hùng Nhị vang lên không ngớt, hắn bị Tử Huyên đuổi cho chạy khắp khu vườn, trên người nào dấu chân, dấu tay, suýt chút nữa còn bị đánh thành đụn thịt nằm im tại chỗ.
Đường Như Huyên ở bên không khỏi bất ngờ. Hình nộm ở Linh Quả Viên do cô điều khiển, cô hiểu rõ thực lực của hình nộm còn kém xa cảnh giới Nhân Nguyên.
Thế nhưng hiện giờ thấy Hùng Nhị bị đuổi chạy khắp Tiểu Linh Viên, kể cả là Đường Như Huyên cũng không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng. Mặc dù Hùng Nhị không dùng đến chân khí nhưng cho dù là vậy thì đánh bại hình nộm cũng không phải là việc khó khăn gì, thế nhưng hình nộm nữ nhân một tay trước mặt rõ ràng đánh cho Hùng Nhị phải thảm bại.
“Cũng là hình nộm Nhân Cấp nhưng hình nộm nữ nhân này cũng thật…”, Đường Như Huyên vừa ngạc nhiên vừa nhìn sang Diệp Thành ở bên đang ngậm tăm: “Huynh chắc chắn cô ta là hình nộm Nhân Cấp chứ?”
“Hình nộm Nhân Cấp, nếu giả bao đổi”.
“Vậy lại kỳ lạ”, Đường Như Huyên thầm nhủ.
A….!
Sau tiếng thét như ma quỷ vọng lên từ địa ngục, Hùng Nhị bị Tử Huyên tung một chưởng đánh bay khỏi đó, nằm vật ra đất.
Diệp Thành cho Tử Huyên dừng lại.
“Hình nộm nhà ngươi ra tay cũng tàn độc quá đấy”, Hùng Nhị đứng dậy, một tay còn nhấc một chiếc giày, tay còn lại xoa xoa mặt, đi cà nhắc.
Trước dó không lâu, hắn còn trêu Diệp Thành, thế mà bộ dạng của hắn lúc này rõ ràng còn thảm hơn Diệp Thành rất nhiều. Hai bên mặt toàn dấu tay, hai con mắt cũng đen như mắt gấu trúc.
“Ác, ác quá”, Hùng Nhị mắng chửi liên mồm.
“Đúng là rất ác”, Diệp Thành vô thức xoa xoa cái mặt đang sưng vêu của mình.
Tiếp sau đó chính là thời gian rèn luyện của Hổ Oa.
Hôm nay Hổ Oa xuất hiện với khí thế chiến đấu đầy mình, mỗi một lần bị đánh bại đều lập tức bò dậy.
Trong nửa canh giờ, cậu ta cũng bị đánh không khá hơn Hùng Nhị là mấy.
“Gặp kẻ mạnh thì càng mạnh sao?”, ở phía xa, Hùng Nhị nghe thấy Diệp Thành nói về chuyện tối qua thì bất ngờ.
“Ta cũng không chắc, ta có cảm giác như vậy”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Thực lực của nó còn mạnh hơn so với tưởng tượng của ta”.
“Đây không phải là hình nộm Địa Cấp chứ?”
“Có lẽ không phải”, Đường Như Huyên lắc đầu: “Hình nộm Địa Cấp đã có thể thi triển một số huyền thuật đơn giản, bên trong cơ thể cũng có chân khí được phong ấn để chống lại huyền thuật thi triển, thế nhưng vừa rồi, khi muội thay y phục cho nó thì thấy trong cơ thể nó không có chân khí”.
“Vậy thì lạ thật”, Hùng Nhị xoa xoa mặt, đau đớn rít lên.
“Như Huyên cô nương, cô nương có vẻ rất am hiểu về hình nộm”, Diệp Thành cười nói.
“Sư tôn của muội từng tham gia vào việc luyện chế hình nộm, muội từng nghe qua”, Đường Như Huyên tươi cười để lộ ra cái răng khểnh duyên dáng: “Nếu có thể thì muội có thể dẫn hình nộm của huynh tới chỗ sư tôn kiểm tra”.
“Để sau khi kết thúc trận so tài ngoại môn cũng được”, Diệp Thành đáp lời.
Nói tới cuộc so tài ở ngoại môn, Hùng Nhị lại ghé tới gần: “Nghe nói cuộc so tài lần này, chỉ cần các đệ tử tham gia thì đều có một lần cơ hội sống lại”.
“Có cả chuyện này sao?”, Diệp Thành thắc mắc.
“Chủ yếu là vì trong cuộc so tài lần trước có quá nhiều chuyện khúc mắc”, Hùng Nhị giải thích: “Hiện giờ mười đệ tử xếp đầu đều là những đệ tử bại trận trong cuộc thi đấu lần trước. Không phải thực lực của bọn họ không ổn mà vì bọn họ gặp phải đệ tử mạnh, lần trước trong cuộc so tài, có rất nhiều đệ tử đuối hơn bọn họ đã được vào nội môn, thực lực yếu hơn lại được vào còn người thực lực mạnh lại bị đẩy ra, ngươi nói có lạ không?”
“Muội cũng nghe nói rồi”, Đường Như Huyên nói: “Lần trước trong cuộc so tài ở ngoại môn, rất nhiều đệ tử lợi hại gặp nhau khiến những đệ tử mạnh đều bị bại trận”.
“Vận may cũng là một phần chứng minh thực lực”, Diệp Thành xuýt xoa.
“Cho nên trưởng lão ở nội môn đều rất thông minh, người nào cũng có một cơ hội được sống lại một lần, cho dù hai kẻ mạnh gặp nhau có người bại trận thì bọn họ vẫn có cơ hội đánh vào nội môn. Nếu như khi sống lại mà còn có đệ tử mạnh tiếp tục gặp nhau thì lại phải xem vấn đề nhân phẩm của bọn họ rồi”.
“Cho dù thế nào thì ta cũng không hy vọng chúng ta gặp nhau trong cuộc so tài đâu”.
Chương 110: Cuộc so tài ở ngoại môn
Sáng sớm, ánh nắng chan hoà chiếu rọi khắp núi linh Hằng Nhạc Tông, quanh núi linh lúc này hãy còn những vòng mây bồng bềnh trôi lững lờ.
Lúc này, trong mỗi một động phủ đều có đệ tử đi ra, bóng người lũ lượt kéo về phía Càn Khôn Các.
Càn Khôn Các hôm nay thật náo nhiệt. Khi Diệp Thành và Hổ Oa đi vào đây đã kéo theo ánh mắt của quá nhiều người, có người ngưỡng mộ, có người đố kỵ, cũng có người thù hận.
Diệp Thành ngó lơ tất cả, hắn cứ thế cùng Hổ Oa đi vào nơi khuất nhất. Hổ Oa cũng đăng ký tham gia vào cuộc so tài ở ngoại môn. Diệp Thành không mong Hổ Oa vào được nội môn, hắn chỉ muốn cho Hổ Oa cảm nhận được không khí giao đấu là gì.
“Nếu như gặp phải đệ tử lợi hại thì đệ cứ đầu hàng, hiểu chưa?”, Diệp Thành xoa xoa đầu Hổ Oa.
“Đệ hiểu rồi”, dù có Diệp Thành ở bên nhưng Hổ Oa vẫn đứng ngồi không yên. Đây là lần đầu tiên cậu nhóc thấy cảnh tượng hoành tráng thế này.
Chẳng mấy chốc, các đệ tử lần lượt đi vào, Càn Khôn Các càng trở nên rộn ràng hơn.
“Đệ tử của Nhân Dương Phong đến rồi”, không biết là ai hét lên, Tề Hạo mặc đạo bào trắng nổi bật trong đám người xuất hiện.
Ấy!
Diệp Thành bất ngờ, hắn có thể nhận ra bóng hình Tề Hạo trong đám người của Nhân Dương Phong.
“Mấy ngày ngay tiểu tử nhà ngươi sống vui vẻ đấy”, Diệp Thành xoa cằm, hắn thầm nghĩ nếu như gặp tên này thì có cần đánh cho hắn thảm thiết thêm lần nữa không.
Lúc này cũng có rất nhiều đệ tử của Nhân Dương Phong nhìn về phía Diệp Thành, tên nào tên nấy mặt căm thù, đặc biệt là Tề Hạo, mặt mày tối sầm thấy rõ.
Diệp Thành liếc hắn một cái rồi thu lại ánh mắt.
Đệ tử của Địa Dương Phong sau đó cũng đi vào. Cũng giống với Nhân Dương Phong, bọn họ cũng nhìn Diệp Thành với ánh mắt căm thù.
Sau Địa Dương Phong, Diệp Thành nhìn thấy đệ tử của Thiên Dương Phong, nhưng người dẫn đầu lại là một thanh niên mặc đồ xanh ở cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong, trông có vẻ hoà nhã hơn, ít nhất thì không hống hách như các đệ tử Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong.
“Người này không phải là đệ tử xếp đầu ở ngoại môn được đồn đại chứ?”, Diệp Thành thắc mắc, “tu vi của hắn không bằng Giang Hạo?”
“Hắn là đệ tử xếp đầu tiên ở ngoại môn”, ở bên Diệp Thành vang lên giọng nói khác.
Diệp Thành vô thức nhìn theo và nhận ra bên cạnh có một thanh niên nằm ra chỗ ngồi, toàn thân nhếch nhác, y phục không chỉnh tề đầu tóc rối bời.
“Giỏi giấu khí tức thật”, nhìn thanh niên này, ánh mắt Diệp Thành chợt sáng lên, hắn không nhận ra tu vi của người này.
Lúc Diệp Thành nhìn thấy hắn thì hắn đã nhấp thêm ngụm rượu, uống đến mức chếnh choáng.
“Người này không hề đơn giản”, Diệp Thành lẩm bẩm.
“Đệ tử của Giới Luật Đường cũng đến rồi”, dứt lời, Doãn Chí Bình dẫn đầu đội đệ tử đi vào.
Hắn ta bộ dạng cao cao tại thượng, khẽ phất quạt xếp, trông phong độ ngời ngời khiến rất nhiều nữ đệ tử phải xuýt xoa.
Giống với Giang Hạo và Tử Sam, Doãn Chí Bình cũng tìm ra được bóng dáng Diệp Thành trong đám người, sau đó hắn không quên ném cho Diệp Thành ánh mắt hằn học.
“Sớm muộn ta cũng diệt ngươi”, Diệp Thành với ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Doãn Chí Bình.
Tiếp sau đó là thủ đồ Vương Lâm của Linh Quả Viên, Tiêu Cảnh thủ đồ của Chấp Pháp Điện, Lục Huyên Nhi thủ đồ của Tàng Thư Các, Hoắc Đằng thủ đồ Nhiệm Vụ Các và Tề Nguyệt của Linh Đan Các cũng dẫn đệ tử đi vào.
Các đệ tử tới tham gia cuộc so tài ở ngoại môn đã tới đông đủ. Chẳng mấy chốc, trong hư không có Tường Vân bay từ tứ phương tới, thủ toạ của tam phong tám các, nhất điện, nhất đường, lưỡng viên đều tới đông đủ.
Sau đó, bên trong nội môn có ba đạo thần hồng rẽ không gian bay tới.
Trông thấy người tới, Diệp Thành chợt sáng mắt lên vì trong ba người tới có hai người mà hắn biết. Kia chẳng phải là Sở Huyên thủ toạ Ngọc Nữ Phong của nội môn và Phong Vô Ngấn phong chủ của Ngự Kiếm Phong sao?
Còn người thứ ba chính là Thiên Huyền Phong phong chủ xếp đầu trong cửu đại chủ phong của nội môn, Hằng Nhạc Tông gọi người này là Đạo Huyền Chân Nhân.
“Hằng Nhạc Tông coi trọng cuộc so tài ngoại môn vậy sao?”, Diệp Thành lên tiếng, “ở Chính Dương Tông không nghiêm như vậy”.
Lúc nói lời này, Diệp Thành cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, không cần nói cũng biết đó chính là Sở Huyên đang đứng trên Vân Đoạn.
“Đừng quên thử thách ta đặt ra cho ngươi”, Sở Huyên với đôi mắt long lanh nhìn Diệp Thành khiến hắn mở cờ trong bụng.
“Vâng vâng”, Diệp Thành tươi cười.
Vù!
Sau âm thanh đó, một đạo linh quang bay vào hư không hoá thành la bàn khổng lồ phát sáng rực rỡ, bên trên còn khắc rất nhiều tên của các đệ tử trong cuộc so tài ở ngoại môn, la bàn này được lấy ra bất cứ lúc nào, với mục đính làm bằng chứng công bằng cho tất cả mọi người.
Đây cũng chính là triệu thị kêu gọi tất cả các đệ tử tham gia so tài biết được đối thủ của mình là ai.
“Cuộc so tài ngoại môn bắt đầu”.
Sau giọng nói của Đạo Huyền Chân Nhân, tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía la bàn trong không trung.
Vù!
La bàn xoay chuyển phát ra ánh sáng rực rỡ, mãi tới khi hai đạo linh quang chiếu xuống thì la bàn mới ngừng lại.
“Chọn trúng ai rồi?”, các đệ tử xung quanh đều nhìn về hai hướng.
Một tia sáng chiếu về phía đệ tử của Nhân Dương Phong, nếu nhìn kỹ thì đây chính là đệ tử của nhà họ Tề ở Nam Cương đưa đến, đường đệ của Tề Hạo – Tề Vân.
Còn một bên khác chiếu về phía Diệp Thành, nếu quan sát kỹ chẳng phải chiếu trúng Hổ Oa bên cạnh Diệp Thành sao?
“Ấy, đó là tiểu tử Hổ Oa sao?”, xung quanh xôn xao.
“Diệp Thành vì hắn mà đắc tội với rất nhiều người”.
“Có điều so với Diệp Thành thì thực lực tên này còn kém xa”.
Nghe tiếng bàn tán xung quanh, Diệp Thành khẽ vỗ vai Hổ Oa, mỉm cười: “Đừng sợ, cố gắng hết sức là được”.
“Đệ không sợ”, Hổ Oa gật đầu dứt khoát, “thua ai thì thua chứ đệ sẽ không thua hắn, đại ca có thể đánh bại ca ca của hắn thì đệ cũng có thể đánh bại hắn, đệ tuyệt đối không để ca ca mất mặt”.
Diệp Thành mỉm cười không nói gì.
Phía đối diện, Tề Vân đã nhảy lên chiến đài. Vốn dĩ hắn cũng đến để cọ sát, nếu gặp phải đệ tử mạnh thì đương nhiên tự nhận thua, có điều không ngờ đối thủ của hắn là Hổ Oa nên hắn cao ngạo, ánh mắt rõ vẻ giễu cợt.
“Sợ thua thì không phải lên”.
Đôi mắt Hổ Oa lạnh hẳn lại, cậu ta lập tức nhảy lên chiến đài.
Cả hai người trạc tuổi nhau, mới chỉ mười hai, mười ba tuổi nhưng lại khiến những cặp mắt xung quanh chú ý, trận giao đấu giữa hai người có lẽ sẽ rất thú vị.
“Thế nào, hôm nay lại mạnh dạn thế tên ăn hại kia?”, Tề Vân nhìn Hổ Oa từ đầu tới chân mà mỉa mai: “Lẽ nào quên hôm đó trên Phong Vân Đài ngươi bị ta đánh thế nào sao?”
“Bớt lời, đến đi”, Hổ Oa gằn giọng, lập tức rút Ô Thiết Côn ra.
Côn?
Hổ Oa vừa rút Ô Thiết Côn đã khiến tất cả mọi người xung quanh bất ngờ.
“Tu gì không tu lại chọn côn”.
“Ta thấy hắn sẽ thảm bại thôi, Tề Vân là người của nhà họ tề ở Nam Cương, tài năng không vừa”.
“Ta cũng nghĩ vậy”.
Bình luận facebook