• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 121-125

Chương 121: Huyền Linh trong truyền thuyết

Dưới con mắt chứng kiến của hàng chục nghìn người, tất cả mọi người đều nhìn sang Diệp Thành.

Đừng nói gì, ông đây chỉ muốn yên tĩnh chút thôi mà. Diệp Thành dùng hai tay bưng mặt.

Kiếp trước ta tạo nghiệp gì đây không biết. Hắn thật sự nội thương trầm trọng, dạ dày đau, bụng đau, toàn thân đau nhức, trước là Doãn Chí Bình, sau là Giang Hạo. Được lắm! Hai tên này thì khỏi phải nói rồi, có điều Tạ Vân, mẹ kiếp, ngươi chui từ đâu ra vậy, ta chơi với Doãn Chí Bình và Giang Hạo tới số rồi.

Người ta đều có thể thuận lợi sống sót, sao tới ta thì số phận lại trắc trở như vậy chứ.

“Lần này hắn có lẽ là nhận thua thôi”, bên dưới bàn tán xôn xao.

“Lẽ nào hắn còn mơ mộng muốn đánh bại Tạ Vân?”

“Không phải chứ? Tạ Vân là tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương đấy”.

Nghe xung quanh bàn tán, Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn tự nhận cho dù là ở trạng thái Đỉnh Phong cũng không thể đấu lại được với Tạ Vân chứ đừng nói là khả năng chiến đấu đến một nửa hắn cũng không phát huy được.

“Mệnh, đây chính là mệnh”, ở bên, không biết Tạ Vân tìm đâu ra một tẩu thuốc, rít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt thoải mái, hắn không quên vỗ vai Diệp Thành: “Quen là tốt, quen là tốt”.

“Cút! Ta đây không nói chuyện với ngươi”.

Nói rồi, Diệp Thành cuối cùng cũng giơ tay. Hắn sợ rồi, thật sự sợ rồi, còn chưa lên chiến đài đã bỏ đấu, điều đó cũng có nghĩa là hắn sẽ tham gia vào trận Phục Hoạt để thoát khỏi vòng vây.

Trận chiến lại tiếp tục, cuộc đại chiến sau đó có thể nói là lên đến cao trào, đều là những đệ tử tinh anh được chọn lựa, người nào người nấy tu vi bất phàm, thân mang mật pháp.

Có điều điều khiến Đạo Huyền Chân Nhân phải trầm trồ đó là trong vòng đấu thứ ba, mặc dù cũng là hai kẻ mạnh gặp nhau nhưng các đệ tử nằm trong nhóm mười người đứng đầu đều không ai được lựa chọn để đấu với nhau.

Ở vị trí ngồi, Diệp Thành chống cằm chăm chú quan sát trận đại chiến.

Vì trận huyết chiến với Giang Hạo, Doãn Chí Bình mà khiến hắn tiêu hao rất nhiều tinh lực, cho dù là nuốt một viên Hồi Huyền Đan nhưng vẫn không thể quay về trạng thái Đỉnh Phong, có điều đối với hắn mà nói như vậy cũng là đủ rồi.

“Dược thảo ta đã chuẩn bị đủ rồi, bao giờ chúng ta bắt đầu luyện đan?”, ở bên, Tề Vân xoa xoa tay hỏi.

Diệp Thành thu lại ánh mắt nhìn sang tên này và lên giọng thắc mắc: “Tại sao ngươi không tìm Từ Phúc trưởng lão mà luyện đan, để trưởng lão luyện không phải là tay nghề cao sao?”

“Cái này ấy à?”, Tạ Vân ho hắng, không quên liếc nhìn Từ Phúc trên vân đoan rồi lại gại gại mũi, nói: “Ta sợ trưởng lão đánh ta”.

Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày: “Nghe ngươi nói kìa, ngươi không trộm đan dược của ông ấy chứ?”

“Ăn nói hàm hồ, ta chưa bao giờ từng trộm”.

“Có quỷ mới tin”, Diệp Thành liếc nhìn Tạ Vân rồi lại nhìn lên chiến đài. Lúc này, trên chiến đài đang diễn ra trận quyết đấu giữa Tề Nguyệt và một đệ tử chân truyền của Tàng Thư Các.

Đây cũng là trận quyết đấu chẳng có gì kịch tính, thân là tủ từ của Linh Đan Các, thực lực của Tề Nguyệt chẳng phải bàn, cái này thì Diệp Thành đã được trải nghiệm. Ở ngoại môn, ngoài các đệ tử nằm trong top mười người ra thì không ai là đối thủ của cô ta.

Sau Tề Nguyệt, Diệp Thành lại nhìn sang Hùng Nhị, người đấu với Hùng Nhị chính là một đệ tử chân truyền của Giới Luật Đường.

Mặc dù Diệp Thành không đánh giá cao Hùng Nhị nhưng trận quyết đấu này hắn đánh rất hay, Hùng Nhị với tu vi và thực lực yếu hơn nhưng hắn lại thành công trong việc lợi dụng gậy răng sói để đánh tên đệ tử kia ra khỏi chiến đài.

“Tiểu tử béo này cũng biết đánh đấm đấy chứ”, Diệp Thành xoa cằm, tỏ vẻ bất ngờ.

Sau cuộc giao đấu của Hùng Nhị là các trận đấu của những người mà Diệp Thành đều quen, Đường Như Huyên, Tề Hạo, Tô Tâm Nguyệt và còn có cả Lục Huyên Nhi của Tàng Thư Các.

Các trận đấu sau đó đến hắn cũng phải hoa mắt. Ngoạ Hổ Tàng Long ở ngoại môn khiến hắn không khỏi xuýt xoa, có những đệ tử trông rất đỗi bình thường và không hề nổi bật mà thực lực lại mạnh mẽ vô cùng, hắn còn chứng kiến một đệ tử nằm trong số mười người mạnh nhất bị một đệ tử tu vi bình thường đánh cho máu me be bét.

“Ngoại môn đúng là nhiều nhân tài”, sau trận đại chiến, Diệp Thành lại xuýt xoa.

Trong lúc này, Diệp Thành chốc chốc lại nhìn lên vân đoan, đặc biệt là khi thấy Cát Hồng và Thanh Dương Chân Nhân, trong lòng hắn thật sự thấy khó chịu.

Cả hai người này đúng là bằng hữu tốt, đệ tử chân truyền của mình lần lượt đều bị Diệp Thành đánh cho thảm bại, đặc biệt là Thanh Dương Chân Nhân, thủ từ Giang Hạo của ông ta cũng bại trong tay Diệp Thành, đệ tử chân truyền càng thua thảm hại hơn, bị đánh không ngấc được đầu lên.

Còn Cát Hồng, Địa Dương Phong cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy, thủ từ Tử Sam vừa bại trận thì đệ tử chân truyền có thể đánh được vào trận quyết đấu cuối cùng đã là may mắn và thuộc hàng hiếm có rồi.

Là hai đại thủ toạ trong tam đại chủ phong, thể diện của bọn họ quả thật đã mất sạch.

Khi Diệp Thành nhìn bọn họ thì ánh mắt tôi độc của hai người bọn họ cũng nhìn vào hắn. Nếu không phải là Diệp Thành thì bọn họ cũng không đến mức bị động thế này, càng không thể trở thành trò cười của cả Hằng Nhạc Tông.

“Là các ông quá tự cao tự đại”, Diệp Thành nhếch miệng.

“Tiểu tử, ngươi có thể bớt gây chuyện đi được không?”, lúc này, một giọng nói nữ nhân vang bên tai Diệp Thành.

Nghe truyền âm, Diệp Thành ho hắng một tiếng rồi quay sang nhìn Sở Huyên trên vân đoan, cô ta nhìn hắn với ánh mắt chẳng mấy dễ chịu: “Ta không muốn nhận một đồ đệ như ngươi rồi chuốc thêm bao nhiêu mối thù oán với nhiều người như vậy đâu”.

“Còn trách con sao?”, Diệp Thành gãi tai, bộ dạng lợn chết cũng không sợ nước sôi.

“Bớt bớt đi cho ta”.

“Con biết rồi”.

Bị chuẩn sư phụ cảnh cáo, Diệp Thành trông có vẻ ngoan ngoãn hơn, hắn ngồi ngay ngắn.

Màn đêm lại buông xuống, linh châu sáng loáng lại chiếu khắp Càn Khôn Các, thế nhưng vòng đấu thứ ba của Càn Khôn Các vẫn diễn ra vô cùng khí thế nên thời gian diễn ra trận đấu được kéo dài hơn.

Sau ba vòng thi đấu, chính là vòng Phục Hoạt, Diệp Thành không muốn mình phải bận tâm thêm điều gì, hắn tự động viên mình tỉnh táo hơn.

“Ê, ngươi nghe nói gì chưa hả, Chính Dương Tông có một thể Huyền Linh”, Tạ Vân im lặng hồi lâu ở bên dùng đầu ngón tay chọc chọc vào người Diệp Thành.

“Huyền Linh Chi Thể?”, nghe vậy, Diệp Thành kinh ngạc.

Từng là thành viên trong đội tình báo của Chính Dương Tông, sao hắn có thể không biết Huyền Linh Chi Thể chứ. Đó chính là thể chất được ông trời chiếu cố cho, nghe nói chính là một nhánh mạch của thần tộc. Trước kia, bọn họ trời sinh có khả năng hồi phục kinh người, đạo pháp huyền diệu tiềm ẩn trong huyết mạch, một khi thức tỉnh thì chính là một kho báu khổng lồ.

Đương nhiên, điểm mạnh nhất của Huyền Linh Chi Thể chính là những thứ này, còn người mang huyết mạch đó có thể có khả năng xoay vần trời đất, và đó chính là đặc quyền của tu sĩ ở cảnh giới Không Minh.

Diệp Thành từng đọc trong quyển tông, hai nghìn năm trước, ở Đại Sở từng xuất hiện một Huyền Linh Chi Thể, tu vi Linh Hư, trảm một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên làm kinh động Đại Sở.

Diệp Thành không ngờ rằng cách hai nghìn năm mà Đại Sở đã lại lần nữa xuất hiện Huyền Linh Chi Thể, vả lại còn ở ngôi nhà mà mình từng gắn bó – Chính Dương Tông.

“Nghe nói hình như tên là Cơ Tuyết Băng, cái tên này trước đây ta từng nghe nói”, lúc Diệp Thành còn đang trầm tư suy nghĩ thì Tạ Vân lên tiếng.

“Cơ Tuyết Băng?”
Chương 122: Trận Phục Hoạt

Cơ Tuyết Băng?

Nghe cái tên này, kể cả là Diệp Thành cũng không khỏi cau mày.

Huyền Linh Chi Thể lại xuất hiện ở Đại Sở khiến hắn ngỡ ngàng và xuất hiện ở Chính Dương Tông càng nằm ngoài mọi dự đoán của hắn. Thế nhưng, người có Huyền Linh Chi Thể là người hắn từng thương mới là điều khiến hắn bất ngờ nhất.

“Cô ấy có Huyền Linh Chi Thể sao?”, Diệp Thành thầm nhủ, mặt mày không ngừng thay đổi nét, ánh mắt bất định.

“Là gần đây mới thức tỉnh sao?”

“Trước đó sao mình không hề nhận ra?”

“Lẽ nào tu vi của cô ấy tiến bộ nhanh như vậy?”

Diệp Thành thầm nhủ còn Tề Vân ở bên lại tặc lưỡi: “Nghe nói trong trận so tài ngoại môn ở Chính Dương Tông, cô ta mạnh nhất và đánh được vào nội môn, trong nội môn chỉ cần một chưởng đã khiến đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông ói ra máu”.

Diệp Thành không nói gì, người trong lòng hắn thủa nào lại có huyết mạch trong truyền thuyết, điều này khiến hắn khó mà chấp nhận được.

“Huyền Linh Chi Thể, trông bộ trong trận đấu của tam tông một tháng tới, Chính Dương Tông lại có khả năng chèn ép Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông rồi”, Tạ Vân cau mày, “theo như ta biết thì thật khó có thể tìm ra được đệ tử chân truyền ở nội môn Hằng Nhạc Tông đấu lại được với cô ta”.

“Chúng ta quả nhiên không cùng chung một con đường”, nghe Tạ Vân nói vậy, Diệp Thành lại trầm lắng, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười bất lực.

Hắn cho rằng, hôm đó kể cả vùng đan điền của hắn không bị phế bỏ thì hắn và Cơ Tuyết Băng cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.

Huyền Linh Chi Thể, huyết mạch tôn quý như vậy, đã biết mình có Huyền Linh Chi Thể thì cô ấy sẽ cao ngạo, sao có thể ở bên một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên như hắn được?

Đương nhiên sẽ không!

Diệp Thành khẳng định! Thế giới của tu sĩ mặc dù hào nhoáng nhưng lại cũng rất tàn khốc, cho dù đem lòng yêu nhau những sẽ theo đuổi cái gọi là môn đăng hộ đối.

Lúc này, màn đêm đã buông xuống, sau khi thủ từ Tiêu Cảnh của Chấp Pháp Điện tung đòn liên tiếp khiến một đệ tử của Thiên Dương Phong bị đánh bại thì vòng đấu thứ ba của Hằng Nhạc Tông mới chính thức chấm dứt.

Lúc này, rất nhiều đệ tử đã ngồi thẳng ngay ngắn, bọn họ đều là những đệ tử tham gia vào trận Phục Hoạt, có thể có được cơ hội vào được nội môn hay không thì phải xem kết quả của trận Phục Hoạt thế nào.

Trên vân đoan, Đạo Huyền Chân Nhân đã đẩy một đạo linh quang vào trong la bàn khổng lồ kia, sau đó một âm thanh vang lên.

“Trận Phục Hoạt bắt đầu”.

Vù!

Trong không trung vang lên từng âm thanh “vù, vù”, la bàn khổng lồ bắt đầu xoay chuyển. Tiếp sau đó, hai đạo linh quang chiếu xuống về hai phía đông và tây, đó chính là đệ tử của Tàng Thư Các và Linh Quả Viên.

Cả hai người bắt đầu nhảy lên chiến đài, đại chiến bắt đầu. Có lẽ vì Phục Hoạt chỉ có một cơ hội nên bọn họ rất coi trọng phần thi đấu này, vừa ra đòn đã thi triển huyền thuật và mật pháp liên tục, tên nào tên nấy điên cuồng ra tay.

Bịch!

Đệ tử của Tàng Thư Các với một kiếm sắc lạnh khiến đệ tử của Linh Quả Viên ngã ra chiến đài.

Trận đại chiến sau đó hết sức kịch liệt, có thể dùng từ mưa máu để hình dung. Máu tươi nhuốm đỏ chiến đài nhưng chỉ cần là đệ tử trên chiến đài thì người nào người nấy đều liều mạng, so với việc phải đợi thêm ba năm ở ngoại môn thì bọn họ muốn dốc hết sức tìm cho mình một cơ hội vào nội môn hơn.

“Đánh đấm máu me quá”, Tạ Vân bên cạnh Diệp Thành vừa nhấp ngụm rượu vừa tặc lưỡi.

“Ngươi cho rằng ai cũng bình tĩnh được như ngươi à?”, Diệp Thành liếc nhìn Tạ Vân, nói với giọng chẳng mấy dễ chịu.

“Hừ”, Tạ Vân thản , “rất nhiều người trong số họ lần đầu tiên tham gia so tài, còn cơ hội được chiến đấu tiếp thì ta đây lần trước tham gia còn bị thua một cách ấm ức”.

“Lần trước ngươi thua ai?”, Diệp Thành nổi hứng hỏi.

“Giang Dương”, Tạ Vân nghiến răng rít lên, nói rồi còn không quên liếc về phía Nhân Dương Phong: “Hắn là đệ tử chân truyền đệ nhất của Nhân Dương Phong, nói ra thì ngươi cũng biết em họ hắn đấy”.

“Giang Hạo?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.

Tạ Vân gật đầu, trút rượu vào miệng vừa nói vừa ra giọng tức tối: “Không phải thực lực của ta không bằng hắn, càng không phải vì cảnh giới không bằng hắn, chỉ là kém may mắn hơn một chút thôi. Nếu không phải hôm đó mây đen kéo đến dày đặc thì ta cũng sẽ không thua”.

“Cái này thì liên quan gì tới thời tiết? Thua là thua, nói cái này ra cũng vô ích”.

“Ngươi thì hiểu cái quái gì”, Tạ Vân mắng chửi, “hôm đó ta đặt mọi hi vọng vào chiêu cuối cùng, còn mật thuật của ta cần tới ánh sáng hỗ trợ, thế nhưng tự dưng mây đen kéo đến khiến uy lực của ta không thể thi triển”.

“Mệnh, đều là tại mệnh”, Diệp Thành nói lại lời nói trước đó của Tạ Vân rồi nhìn hắn với vẻ trêu chọc.

“Ừm, đúng là mệnh”, Tạ Vân xuýt xoa, nhưng khi nhìn sang Hoắc Đằng, hắn lại nổi cơn: “Ta cho rằng ta đã đủ đen rồi, nhưng không ngờ tên Hoắc Đằng kia còn đen hơn ta”.

“Còn đen hơn ngươi?”Diệp Thành liếc nhìn sang Hoắc Đằng rồi lại nhìn Tạ Vân.

“Hôm đó Hoắc Đằng đối đầu với Khổng Tào của Địa Dương Phong, đánh kinh thiên động địa, nhưng ở chiêu cuối cùng thì búa Tử Sam của hắn đột nhiên bị nổ, cả người bay đi khiến Khổng Tào đến chiêu cuối cùng chẳng buồn đánh mà cũng thắng, ngươi nói có đen không?”

“Đen thật”, Diệp Thành xuýt xoa.

“Có điều, hôm nay hắn đánh bại Tử Sam của Địa Dương Phong cũng coi như trút được cơn giận”, Tạ Vân cầm lấy bình rượu lên rồi nói tiếp: “Ngày nào đó vào được nội môn, ngươi đừng bao giờ khinh thường khả năng làm loạn của tên Khổng Tào đó, tên đó lắm mưu nhiều kế. Đúng rồi, còn có thủ từ ở Giới Luật Đường lần trước là Tả Khâu Minh, tên đó cũng không ra làm sao đâu”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu.

“Ta nói những lời này không phải đùa cợt đâu”, thấy Diệp Thành không mấy để tâm, Tạ Vân lại lên tiếng mắng chửi: “Không phải cứ thắng ở ngoại môn là vào được nội môn, còn phải trải qua thử thách ở rừng hoang nữa”.

“Ta biết rồi, trong đó trận pháp đầy rẫy, có cả yêu thú, có cả hình nộm và phải trải qua sự rượt đuổi của đệ tử nội môn”.

“Ta vừa nói tới Giang Dương, Khổng Tào và Tả Khâu Minh, ba tên này rất có khả năng được nội môn phái vào rừng hoang thử thách đệ tử chúng ta. Ba tên này đúng kiểu cá mè một lứa, nếu bị nhằm vào thì chúng ta chả gặp được may mắn đâu”.

Nghe vậy, Diệp Thành mới cau mày.

Nếu Tạ Vân không nói, hắn thật sự không nghĩ tới những chuyện này. Ba người kia có thể vào được nội môn ở lần trước thì nhất định không phải hạng vừa, lại thêm ba năm nay tu hành ở nội môn, thưc lực tăng tiến mạnh mẽ, với ân oán giữa hắn với lưỡng phong và Giới Luật Đường, nếu gặp phải bọn họ trong rừng hoang, không chết mới lạ.

“Tự cầu phúc cho mình đi”, Tạ Vân vỗ vai Diệp Thành.

Diệp Thành cũng nghĩ vậy. Thử thách trong rừng hoang cần sự hợp tác đồng đội, nếu như có thể được phân về cùng đội với Hoắc Đằng, Tạ Vân, dựa vào thực lực mạnh mẽ của bọn họ thì khả năng vào nội môn là chắc chắn.

Nhưng chẳng có gì là chắc chắn. Diệp Thành xoa cằm, nếu đen đủi cũng chẳng biết được sẽ có chuyện gì xảy ra.

Nghĩ rồi, Diệp Thành lại lần nữa hướng ánh mắt lên chiến đài.

Trận Phục Hoạt còn lâu và khốc liệt hơn so với tưởng tượng của hắn. Chiến đài kia đã bị nhuốm đỏ máu, cũng vì từng huyền thuật bá đạo mà ra.

Thời gian dần trôi, màn đêm dần buông xuống, trận Phục Hoạt diễn ra cả một đêm mới dần đi tới phần kết thúc.

“Không phải để ta chiến cuối cùng chứ?”, Diệp Thành khẽ giọng và ngẩng lên nhìn la bàn khổng lồ.

Ấy thế mà hắn vừa đưa mắt nhìn thì la bàn kia giống như hiểu ý con người, lập tức phân ra một đạo linh quang chiếu thẳng vào hắn, còn khi hắn nhìn tới đạo linh quang còn lại thì trên miệng lại mang theo nụ cười lạnh lùng.

Người giao đấu với Diệp Thành không ai khác mà chính là Tử Sam của Địa Dương Phong.
Chương 123: Biến cố đột nhiên tới

“Nhìn kìa, ta biết chắc chắn là tiểu tử Tử Sam đó mà”, Càn Khôn Các huyên náo.

“Trước có Doãn Chí Bình của Giới Luật Đường, sau có Giang Hạo của Nhân Dương Phong và Tạ Vân của Thiên Dương Phong, trận Phục Hoạt này lại gặp Tử Sam của Địa Dương Phong, làm gì có tên nào không phải là đệ tử chân truyền, con đường tu đạo của Diệp Thành cũng trắc trở thật đấy”.

“Ngươi thì hiểu cái quái gì, do số đen thôi”.

“Trận Phục Hoạt mà còn gặp bọn họ thì ta chẳng còn gì để nói”, trên vân đoan, Đạo Huyền Chân Nhân lắc đầu bất lực.

“Vận may cũng là một phần của thực lực”, Sở Huyên mỉm cười nhưng là nụ cười hết sức thoải mái bởi cô hoàn toàn tin tưởng vào thực lực của Diệp Thành.

Bên dưới, nghe tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành từ từ đi lên chiến đài.

Hắn chưa từng nghĩ sẽ gặp Tử Sam ở trận này, cảnh tượng thế này rất hợp với ý hắn, chí ít thì bao ấm ức trong lòng hắn cũng sẽ được trút đi nhờ lần giao đấu với Tử Sam.

Lại nhìn về phía Tử Sam và Thanh Dương Chân Nhân trên vân đoan, cả hai đang tối sầm cả mặt lại.

Hai trận chiến trước đó của Diệp Thành, bọn họ đều đã quan sát, có thể đánh bại Doãn Chí Bình của Giới Luật Đường và làm trọng thương đệ tử chân truyền đệ nhất Giang Hạo của Nhân Dương Phong, thực lực của Diệp Thành chắc chắn hơn Tử Sam.

Hiện giờ lại gặp Diệp Thành trên chiến đài, Tử Sam suýt chút nữa bị tức đến nội thương, đến đánh trận Phục Hoạt cũng có thể gặp Diệp Thành, vận may đúng là chẳng ra sao.

“Đến đi, thù mới hận cũ tính luôn một thể”, sau khi liếc Thanh Dương Chân Nhân trên vân đoan, Diệp Thành mới nhìn tới Tử Sam bên dưới chiến đài.

“Điên rồ”, thấy ánh mắt khiêu khích đó của Diệp Thành, Tử Sam tức tối, hắn nhảy luôn lên chiến đài, không nói năng gì mà tung luôn đại chiêu.

Phong vân tiếu!

Sau tiếng hô của Tử Sam, một cơn cuồng phong với ánh sáng tím xuất hiện cuộn theo tàn mây bay về phía Diệp Thành.

Diệp Thành cười lạnh lùng, chân khí vùng đan hải cuộn trào, kiếm Xích Tiêu lập tức xuất hiện trong tay, hắn chém ra một đạo kiếm mang, cơn cuồng phong kia bị một kiếm của hắn chém lìa.

Huyền quang ấn!

Diệp Thành vừa chém lìa cuồng phong màu tím kia thì liền đón ngay thêm một đạo thủ ấn huyền quang của Tử Sam đẩy tới.

Bôi lôi!

Diệp Thành lập tức tiến lên trước ra tay, một đạo bôn lôi chưởng được tung ra đấu lại với Tử Sam.

Rầm!

Chưởng và ấn giao nhau phát ra âm thanh như rung chuyển đất trời, khi đối kháng trực diện, Tử Sam lại yếu thế, hắn bị ép lùi về sau.

Hám sơn!

Diệp Thành như mãnh hổ lao lên, có vẻ không muốn cho Tử Sam có cơ hội phản ứng nên hắn lập tức đánh ra hám sơn chưởng.

Tử Sam thấy vậy thì chân khí cuộn trào, hắn điên cuồng đẩy chân khí vào bàn tay, phía trước người hắn ngưng tụ ra một thuẫn giáp linh quang.

Bang!

Keng!

Âm thanh liên tiếp vang lên, Tử Sam vừa ngưng tụ ra thuẫn giáp linh quang đã bị một chưởng của Diệp Thành đả phá. Hắn vừa đứng vững đã lại bị ép lùi về sau.

“Ngươi còn kém xa Doãn Chí Bình”, Diệp Thành cười lạnh lùng, cứ thế sát phạt tới trước mặt Tử Sam.

Thấy vậy, Tử Sam thà lùi về sau chứ không lựa chọn chiến đấu ở cự li gần với Diệp Thành, hắn biết rõ khả năng chiến đấu gần bá đạo của Diệp Thành nên đương nhiên sẽ không tới gần Diệp Thành làm gì, nếu không thì khả năng sẽ không thể ngẩng mặt lên được.

Kiếm, lưu nham!

Phản ứng của Tử Sam không hề chậm, vừa lùi về sau hắn đã cắn đứt đầu ngón tay, đánh ra một chưởng trên chiến đài.

Rầm!

Ầm!

Chiến đài như rung lên, từng thanh kiếm đá bay về phía Diệp Thành.

“Đánh giá ngươi thấp rồi”, Diệp Thành lùi một bước về sau, kiếm Xích Tiêu trong tay rung lên, được hắn vung thật lực, Thiên Canh Côn Trận theo đó mà hình thành.

Keng! Keng! Keng!

Tiếng kim loại va vào nhau vang lên không ngớt, thạch kiếm đột nhiên bay tới trúng ngay vào Thiên Canh Côn Trận và bị chặn lại.

Lăng tiêu kiếm quyết!

Tử Sam lại sử dụng đòn công kích, hắn ra tay là dùng ngay đến mật thuật, linh kiếm trong tay rung lên, có kiếm mang che chắn, một kiếm vung ra rẽ vào không khí, giống như kiếm hồng có lôi mang bao quanh, mạnh mẽ vô cùng.

Vù!

Diệp Thành lật tay lấy thanh Thiên Khuyết ra chắn trước mình.

Keng!

Lại là tiếng kim loại chói tai vang lên. Mặc dù Diệp Thành có thể chặn nhát kiếm này lại nhưng cũng bị đẩy lùi về sau nửa bước, nếu không phải thanh Thiên Khuyết vừa dày lại chắc chắn thì hắn nhất định sẽ bị kiếm hồng này đả thương.

Keng! Keng!

Cả hai giao chiến, người nào cũng có thân pháp huyền diệu, linh kiếm trong tay vung mạnh mẽ, mật thuật không ngừng được thi triển, tàn ảnh trên chiến đài nối nhau liên tiếp, đánh đến mức như muốn lật tung trời đất, sau cả trăm chiêu mà không phân thắng bại.

“Có lẽ Tử Sam sẽ bại”, bên dưới, các đệ tử bàn tán.

“Đến cả Doãn Chí Bình mạnh hơn mà còn bại dưới tay Diệp Thành, kết cục của hắn cũng không thể khá hơn được”.

“Đều tại số”.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, trận đại chiến trên chiến đài mặc dù vẫn đang hết sức gay cấn nhưng lại trở nên hết sức tàn khốc.

Tử Sam không bằng Doãn Chí Bình nhưng hắn lại biết rất nhiều mật pháp khiến Diệp Thành không ít lần suýt trúng đại chiêu của hắn.

Có điều so với Diệp Thành mà nói thì bộ dạng của Tử Sam thảm hại hơn nhiều, trên người hắn toàn dấu chân dấu tay, trước ngực còn bị nhất dương chỉ của Diệp Thành đả thương chảy máu.

A…!

Khi đại chiến gần tới hai trăm chiêu, Tử Sam rống lên phẫn nộ, hắn bắt đầu yếu thế hơn rõ rệt.

“Không tốn thời gian với ngươi nữa”, sau một kiếm chém ra, chân khí trong vùng đan hải của Diệp Thành cuộn trào, sau đó hắn đẩy chân khí vào bàn tay, và rồi tiếng gầm của rồng vang lên.

“Hắn lại dùng mật thuật bá đạo đó”.

“Không biết Tử Sam có đỡ được không”.
Chương 124: Luồng chân khí lạ kỳ

Thấy Diệp Thành định dùng chiêu mạnh mẽ, Tử Sam đương nhiên sẽ không chịu lép vế, bàn tay hắn đã có linh quang bao quanh, chân khí trong vùng đan điền được hắn vận quá nửa, nếu không thì nằm mơ cũng không địch lại được chiêu này.

Thế nhưng đương lúc Diệp Thành định đánh ra Hàng Long thì hắn lại phải cau mày.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng chân khí trong cơ thể đang cuộn trào vào từng phần kinh mạch và xương cốt khiến chân khí trong lòng bàn tay cũng vì luồng chân khí bạo tàn kia mà tản đi.

Phụt!

Diệp Thành phun ra máu khiến cho mọi người đều hết sức ngỡ ngàng.

“Đây…chuyện gì thế này?”

“Đang yên ổn sao đột nhiên lại ói ra máu?”

“Sao ta lại cảm nhận được chân khí của Diệp Thành hỗn loạn nhỉ?”

Phụt!

Trong lúc mọi người đang chưa hết bàng hoàng thì Diệp Thành lại phun ra máu lần nữa, luồng chân khí trong cơ thể hắn đã xông phá đứt một đường kinh mạch, đến cả xương cốt cũng không thể trụ được nên bị đứt mất vài đoạn, và nguy hơn đó là vì luồng chân khí này nên chân khí toàn thân của hắn hỗn loạn, rất khó ngưng tụ.

“Bạo cốt đan”, Từ Phúc trên vân đoan quan sát thì nheo mắt lại như thể nhận ra vấn đề của Diệp Thành nằm ở đâu.

“Tiểu tử này điên rồi sao?”, trưởng lão Bàng Đại Hải của Vạn Bảo Các mắng chửi.

“Ăn Bạo Cốt Đan còn dám sử dụng mật thuật mạnh như vậy, không phải hắn muốn chết sao?”, Chu Đại Phúc, trưởng lão Linh Khí Các cau mày.

“Sư muội”, Đạo Huyền Chân Nhân cau mày nhìn sang Sở Huyên.

“Sao muội có thể cho hắn ăn Bạo Cốt Đan được”, thấy mọi người nhìn mình, khuôn mặt Sở Huyên trông khó coi hơn hẳn, có vẻ như cô ta cũng biết sự bá đạo của Bạo Cốt Đan.

Trên vân đoan, cũng chỉ có ba người nở nụ cười khác thường, bọn họ đương nhiên là Cát Hồng, Triệu Chí Kính và Thanh Dương Chân Nhân, có vẻ như những người này đã biết trước được vấn đề của Diệp Thành.

“Chết đi”, trên chiến đài vang lên tiếng hét tôi độc của Tử Sam.

Mặc dù hắn cũng không biết vì sao cơ thể Diệp Thành lại gặp vấn đề đúng lúc này nhưng cơ hội nghìn năm có một ngay trước mắt, hắn sao có thể bỏ qua.

Vốn dĩ định dùng đại chiêu đối kháng vì chân khí của Diệp Thành hỗn loạn, đại chiêu cũng theo đó mà tan đi, so với Diệp Thành mà nói thì chân khí mà hắn ngưng tụ đã đạt tới cực điểm, một đòn ở trạng thái Đỉnh Phong được đánh ra.

Rầm!

Máu tươi bắn đầy chiến đài, Diệp Thành lập tức ngã bay ra, cứ thế chịu đại chiêu của Tử Sam, cả cơ thể ướt đẫm máu.

“Rốt cục có chuyện gì vậy chứ?”, Diệp Thành lảo đảo đứng lên, đôi mắt hắn đỏ ngầu.

“Cơ thể của ta sao lại có sức mạnh bạo ngược điên cuồng như vậy?”

“Tuyệt đối không phải là sức mạnh của ma đạo”.

“Là có người hãm hại ta”, trong giây phút ngắn ngủi, Diệp Thành chợt nghĩ tới nguồn cơn. Hắn nghĩ lại lúc mình trọng thương hôn mê ở Càn Khôn Các, nhất định có người giở trò.

“Rốt cục là ai?”, lại lần nữa phun ra máu, đôi mắt Diệp Thành lạnh như hàn băng.

Hắn có thể cảm nhận được luồng chân khí điên cuồng trong cơ thể không những quấy nhiễu chân khí của hắn, khiến hắn không thể ngưng tụ sức mạnh mà như muốn phá tan mọi thứ trong cơ thể hắn vậy.

Vút!

Tử Sam ở phía đối diện vung kiếm lao đến. Diệp Thành cố gắng cử động, hắn dùng kiếm Xích tiêu chặn đòn tấn công rồi bước ra bộ pháp Tốc Ảnh Thiên Hoan.

Thế nhưng vì cơ thể trong trạng thái suy kiệt, tốc độ giảm rõ rệt, đến bộ pháp cũng hỗn loạn, gần như mỗi bước đi đều mang theo một đạo kiếm ngấn, tình cảnh lúc này không khác gì giây phút quyết đấu sinh tử với Giang Hạo.
Chương 125: Bạo Cốt Đan

Phụt!

Phụt!

Máu tươi nhuốm đỏ chiến đài. Diệp Thành lùi về sau, hắn bị truy sát một cách thảm khốc, vài lần suýt chút nữa thì bị Tử Sam chém đến.

“Chân hoả, luyện hoá chân khí cuồng nộ kia cho ta”, Diệp Thành lùi về sau và nhẩm niệm, triệu gọi chân hoả bảo vệ tâm mạch.

Ngay sau đó, chân hoả trong vùng đan hải cuộn trào vào các kinh mạch và xương cốt, sau đó phân thành vô số đường bao lấy phần chân khí cuồng bạo kia

Cuối cùng, chân hoả vẫn làm theo sứ mệnh, khi những luồng chân khí cuồng bạo kia đả phá về phía tim mạch của Diệp Thành thì đã bị chân hoả của Diệp Thành chặn lại.

Sau đó, chân hoả thể hiện mặt bá đạo của mình, nó bao lấy chân khí mạnh mẽ kia rồi cứ thế điên cuồng luyện hoá, tinh hoa có được được nó đẩy vào vùng đan hải khổng lồ của Diệp Thành.

Có điều dù là vậy thì cơ thể của Diệp Thành cũng đang trong tình trạng gay go. Trước tiên, hắn đánh ra một đòn thật mạnh về phía Tử Sam, tiếp sau đó lại không ngừng bị thương, lại thêm chân khí đẩy vào kinh mạch và xương cốt khiến một phần kinh mạch và xương cốt đứt gãy, do vậy mà khả năng chiến đấu của hắn không thể phát huy được tác dụng.

Phụt!

Phụt!

Tử Sam vẫn đang điên cuồng tiến công, linh kiếm trong tay đều bị máu tươi của Diệp Thành nhuốm đỏ.

Hắn không muốn cho Diệp Thành bất cứ thời gian phản ứng nào, trước đó, trận chiến giữa Diệp Thành và Giang Hạo là vết xe đổ, một khi khiến con mãnh thú trong Diệp Thành thức tỉnh thì đối với hắn mà nói là một tin dữ.

“Tề sư tỷ, cơ thể của tên tiểu tử Diệp Thành kia rốt cục là thế nào vậy?”, bên dưới chiến đài, Hùng Nhị và Đường Như Huyên đều nhìn sang Tề Nguyệt.

“Hắn ăn phải Bạo Cốt Đan”, Tề Nguyệt trầm giọng, thân là đại đệ tử của Linh Đan Các, cô ta đương nhiên mẫn cảm với đan dược, giống như có thể nhìn ra cơ thể Diệp Thành đang gặp phải vấn đề gì vậy.

“Bạo Cốt Đan?”, Hùng Nhị ngạc nhiên, “đó là đan dược gì vậy?”

“Bạo Cốt Đan là một loại đan dược trị thương”, Tề Nguyệt giải thích, “vả lại còn là loại thượng phẩm để trị thương trong đan dược. Trước đó thương thế của Diệp Thành hồi phục nhanh như vậy rất có khả năng là vì Bạo Cốt Đan, chỉ là đan dược này mặc dù là linh dược trị thương nhưng lại có mặt hại vô cùng”.

“Mặt hại?”

“Chỉ cần ăn Bạo Cốt Đan thì không thể vận được chân khí quá nhiều, nếu không thì chân khí cuồng bạo mà Bạo Cốt Đan mang tới nhất định sẽ xông phá làm đứt gãy kinh mạch và xương cốt, chỉ cần không cẩn thận sẽ dẫn tới tử vong”.

“Ôi chao”, nghe Tề Nguyệt nói vậy, Hùng Nhị không khỏi xuýt xoa: “Tên tiểu tử này điên rồi, loại đan dược này mà cũng dám ăn, ăn vào rồi lại dám vận chân khí, đây có khác gì đang tìm đến cái chết đâu?”

“Sự việc không đơn giản như vậy đâu”, ở bên, Lục Huyên Nhi lên tiếng, ý bảo mọi người nhìn về phía Diệp Thành: “Nhìn vẻ mặt của Diệp Thành rõ ràng là hắn không biết tác hại của Bạo Cốt Đan”.

“Cũng có thể là vậy. Diệp Thành căn bản không biết thứ mình ăn là Bạo Cốt Đan”, thủ từ Linh Quả Viên là Vương Lâm cũng đưa ra suy đoán này.

“Hoặc có thể nói Diệp Thành căn bản không biết mình từng ăn Bạo Cốt Đan”, thủ từ Chấp Pháp Điện Tiêu Cảnh lên tiếng khiến mắt mấy người kia nheo lại.

Lời nói của hắn mang theo ý tứ, mấy người ở đó cũng không phải ngốc, đây rõ ràng là ám chỉ Diệp Thành bị người ta hãm hại.

“Tề sư tỷ, tên Diệp Thành đó có phải đang gặp nguy hiểm đến tính mạng không?”, Đường Như Huyên lên tiếng và nhìn sang Tề Nguyệt.

Tề Nguyệt khẽ lắc đầu: “Cái này thì không dễ nói, viên hắn ăn có lẽ là Bạo Cốt Đan cấp thấp, nếu là cấp cao thì khi hắn vận chân khí, e rằng đã chết rồi, có điều dù là vậy thì cơ thể của hắn hiện giờ cũng đang trong tình trạng không ổn”.

“Vậy còn đánh gì nữa, nếu đánh tiếp thì cái mạng cũng không còn”, Hùng Nhị cuống cuồng dụi chân.

Nói rồi, tên này nhảy ra, chắp tay hướng về phía Đạo Huyền Chân Nhân trên vân đoan mà nói: “Trưởng lão, Diệp Thành bị người ta hãm hại, con khẩn cầu người cho dừng trận đấu này lại, cứu mạng người trước đã.

“Đệ tử cũng nghĩ vậy”, sau đó, mấy người phía Tề Nguyệt cũng lần lượt đứng ra.

Thế nhưng, không đợi Đạo Huyền Chân Nhân nói xong, bên dưới đã lại vang lên những tiếng cười tôi độc.

“Bị người khác hãm hại? Nực cười”, người lên tiếng chính là một đệ tử chân truyền của Địa Dương Phong, “bao nhiêu trưởng lão đều ở đây quan sát, ai dám nói ở đây có kẻ giở trò sau lưng, các vị sư huynh, sư muội ý muốn nói trưởng lão của chúng ta có mắt như mù sao?”

“Rõ ràng là Diệp Thành ăn đan dược để tăng tu vi nên mới tẩu hoả nhập ma, nói người ta ám sát, các vị sư huynh sư muội không sợ gặp quả báo sao?”

“Đánh không được lại bảo tạm dừng thi đấu, làm gì có chuyện như vậy”, một đệ tử chân truyền của Giới Luật Đường bật cười lạnh lùng, “nếu như vậy thì mất công bằng, đương nhiên, nếu như Diệp Thành nhận thua, tạm thời dừng thi đấu thì ta không phản đối”.

“Bớt đổ oan cho Diệp Thành đi. Thực lực của hắn còn phải ăn đan dược để tăng tu vi sao?”, Hùng Nhị lên tiếng mắng chửi.

“Ai biết được ắn định âm mưu gì”.

“Âm mưu? Ta thấy các ngươi đều gian xảo như nhau”, Hoắc Đằng lạnh lùng lên tiếng.

“Hoắc Đằng, ngươi có ý gì, ý của ngươi là nói bọn ta hãm hại Diệp Thành?”

“Ai làm thì người đó biết, sao nào, không phục thì đến đây đánh ta này”.

“Ngươi…”

“Đủ rồi”, nghe các đệ tử chân truyền lời qua tiếng lại, Đạo Huyền Chân Nhân trên vân đoan lạnh giọng, áp lực lớn mạnh đè nén cả Càn Khôn Các, “các ngươi thấy còn chưa đủ loạn phải không? Muốn đánh thì lên Phong Vân Đài, ta không can thiệp”.

Hừ!

Hừ!

Bị Đạo Huyền Chân Nhân cảnh cáo, đệ tử hai bên lúc này mới im bặt.

Đạo Huyền Chân Nhân đảo mắt lên chiến đài, sau đó vuốt râu. Nghe mấy người phía Tề Nguyệt nói vậy ông ta thật sự có cảm giác sự việc không hề đơn giản, đang yên đang lành tự dưng lại xuất hiện Bạo Cốt Đan.

Ông ta là một người có con mắt tinh tường. Mặc dù trước khi diễn ra trận đấu chưa từng gặp Diệp Thành, thế nhưng sau vài trận đấu của Diệp Thành, ông ta phần nào hiểu được tính cách của hắn. Một đệ tử rắn rỏi mạnh mẽ sao có thể ăn Bạo Cốt Đan, với tu vi của hắn, cần thiết phải dùng Bạo Cốt Đan sao?

“Sở sư muội, Phong sư đệ, hai người nghĩ sao?”, Đạo Huyền Chân Nhân nhìn sang Sở Huyên và Phong Vô Ngấn.

“Việc này quả thực có khuất tất, theo đệ nên tạm dừng thi đấu”, Phong Vô Ngấn lên tiếng.

“Muội cũng đồng ý tạm dừng thi đấu”, Sở Huyên khẽ giọng nói, cô ta cũng có suy nghĩ riêng. Cho dù Diệp Thành ăn Bạo Cốt Đan nhưng khả năng thiên bẩm của hắn lại vượt trội, cô thật sự không muốn một đồ đệ giỏi như vậy cứ thế mà bị phế.

“Vậy thì tạm dừng thi…”

Nghe lời đề nghị của Phong Vô Ngấn và Sở Huyên, Đạo Huyền Chân Nhân vừa định ra lệnh tạm dừng thi đấu thì một giọng nói ngắt lời.

“Đạo Huyền sư huynh, huynh làm vậy có phần thiên vị cho Diệp Thành”, người lên tiếng chính là Cát Hồng, ông ta mặt mày giữ dằn.

“Cát Hồng, đệ có ý gì?”, Đạo Huyền Chân Nhân nghe vậy thì liếc sang Cát Hồng, vẻ mặt cũng tối sầm cả lại.

“Đệ không có ý gì”, Cát Hồng chỉ lạnh lùng đáp trả: “Đệ chỉ muốn nói chưởng môn sư huynh phái huynh tới giám sát cuộc so tài ở ngoại môn, huynh không thể vì tình riêng mà ảnh hưởng việc chung được”.

“Cát sư đệ nói phải”, ở bên, Thanh Dương Chân Nhân cũng lên tiếng, “có bao nhiêu đệ tử đang quan sát thế này mà vì một câu vô căn cứ lại cho tạm dừng thi đấu, thật là nực cười”.

Thanh Dương Chân Nhân vừa dứt lời, Triệu Chí Kính cũng liếc sang Đạo Huyền Chân Nhân, giọng nói mang theo vẻ khó chịu: “Đệ không phản đối tạm dừng thi đấu nhưng điều kiện là Diệp Thành phải nhận thua trước”.

Ba người cùng bày ra bộ dạng ép cung, bọn họ đều có thù với Diệp Thành, lúc này không muốn dìm Diệp Thành mới lạ.

Phía này, sắc mặt của Đạo Huyền Chân Nhân càng tối sầm hơn. Mặc dù ông ta là trưởng lão giám sát thi đấu nhưng dù gì cũng không phải muốn nói gì là được, một lời nói vô căn cứ do đệ tử bẩm báo, kể cả là ông ta cũng không thể tự ý quyết định, đến tai chưởng môn thì lại không hay.

“Diệp Thành, nhận thua đi”, không đợi Đạo Huyền Chân Nhân đưa ra quyết định, Sở Huyên ở bên đã lên tiếng: “Hôm nay cho dù ngươi thua thì ngươi cũng vẫn là đồ nhi của Sở Huyên ta”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom