• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 1291-1295

Chương 1291: Pháo hoa của thế giới phàm trần

Một chuyện vui đã qua nhưng lại có thêm nhiều chuyện vui khác kéo đến.

Sau Hùng Nhị và Đường Như Huyên, Lăng Tiêu và Tiêu Tương cũng đón ngày quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

So với Hùng Nhị và Đường Như Huyên, ngày vui của họ khơi dậy cảm xúc của rất nhiều người.

Nhắc đến Tiêu Tương, mọi người lại nhớ đến Doãn Chí Bình năm xưa vì hắn ta đã lấy đi sự trong trắng của cô, đây cũng là lý do mọi người cảm khái, Lăng Tiêu chịu lấy Tiêu Tương khiến mọi người phải khâm phục tình cảm hắn dành cho cô.

Hôn lễ của hai người kết thúc trong sự chúc phúc của mọi người, mối tình hiếm có này nên được cả thế gian chúc phúc.

Tiếp theo đó chuyện vui liên tiếp diễn ra.

Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt, Tử Yên và Lăng Hạo, Thanh Vân và Lý Tinh Hồn, Vi Văn Trác và Đông Phương Ngọc Yên, Nam Cung Tử Nguyệt và Triệu Tử Vân…

Chuyện vui liên tiếp tạo thêm không khí vui mừng đã mất từ lâu cho Đại Sở yên bình, khiến cho rất nhiều người trải qua chiến tranh hỗn loạn cảm thấy hoà bình và ổn định, đây sẽ là thời thịnh thế phồn hoa.

Ngày mới lại đến, Diệp Thành và phía Sở Linh bay ra khỏi Hằng Nhạc Tông, đi thẳng đến nước Triệu ở thế giới phàm trần.

Lần này Tịch Nhan cũng đi theo, cô là công chúa nước Triệu, từ khi bước chân vào con đường tu luyện thì rất ít khi trở về, dù đã trở thành tiên cao cao tại thượng nhưng huyết thống tương liên thì không thể xoá bỏ.

Hôm nay là ngày vui của Diệp Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt.

Nơi họ thành thân là một trấn nhỏ cổ xưa ở nước Triệu.

Như lời đạo thân Tinh Thần nói, hắn chỉ gửi đi hơn mười tấm thiệp, những người tới ngoài nhóm Diệp Thành thì chỉ có Tinh Nguyệt cung chủ và ba vị đại trưởng lão, họ không làm hoành tráng, không có cung điện nguy nga, cũng không có phòng tân hôn lộng lẫy, mọi thứ đều rất bình dị.

Trong một căn tiểu viện bình thường trồng đầy cây đào, yên tĩnh mà bình dị.

Trong đình viện, Diệp Thành và Tinh Nguyệt cung chủ cùng ngồi trước một chiếc bàn trúc, phía Sở Linh cũng tò mò nhìn xung quanh, chờ hôn lễ bắt đầu.

Đạo thân Tinh Thần thì đi tới đi lui như kiến bò trên chảo dầu, lóng ngóng hồi hộp như đứa trẻ mới lớn, chuyện trọng đại trong đời khiến hắn ta hơi lo lắng.

Trong phòng, Thánh nữ Tinh Nguyệt lặng lẽ ngồi trước gương đồng, ngơ ngác nhìn mình trong gương đến xuất thần, thi thoảng lại cười ngây ngô.

Sau lưng cô là một cô nương nhà nông, tay cầm chiếc lược bằng gỗ đàn hương, nhẹ nhàng chải mái tóc dài cho cô.

“Một chải chải đến đuôi tóc”.

“Hai chải tóc bạc còn tề mi”.

“Ba chải con cháu đầy đàn”.

“Bốn chải chồng cô may mắn, ra đường gặp quý nhân”.

“…”

“…”

“Mười chải phu thê bên nhau đến bạc đầu”.

Cô nương đó vừa trả lời vừa khẽ nói, là một lời chúc phúc chân thành.

Ở ngôi nhà trúc đơn sơ trong đình viện, Diệp Thành và Tinh Nguyệt cung chủ đang ngồi trên ghế đối diện cửa phòng.

Với tư cách là bản thể của đạo thân Tinh Thần, với tư cách là cung chủ của Tinh Nguyệt Cung, họ đóng vai trò là ba mẹ của Diệp Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt, nhận họ quỳ bái và dâng trà.

“Bạc đầu giai lão, trăm năm hoà hợp!”, Diệp Thành mỉm cười, đưa một chiếc túi thơm màu đỏ ra, trong túi thơm không phải trân bảo quý hiếm, cũng không phải bảo bối vô giá, mà là vài đồng tiền.

“Đối xử thật tốt với Tinh Nhi nhà ta đấy nhé”, Tinh Nguyệt cung chủ cũng mỉm cười đưa túi thơm màu đỏ ra, cũng là vài đồng tiền.

“Đa tạ cung chủ và lão Đại”, đạo thân Tinh Thần cười tươi rói, ánh mắt nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt đầy tình cảm ấm áp.

Cũng giống như hôn lễ bình thường, bàn tiệc cũng bình thường đến lạ, không có sơn hào hải vị mà chỉ là bàn tiệc của một gia đình bình thường.

Một hôn lễ bình dị đặt dấu chấm hết hoàn hảo trong sự chúc phúc của Diệp Thành và những người khác.

Đạo thân Tinh Thần uống say khướt, được đưa vào phòng tân hôn.

Phía Diệp Thành ra về, không làm phiền họ, hiếm khi được bình dị, họ không muốn bị quấy rầy quá nhiều, tuy thế giới phàm trần không hoa lệ như thế giới tu sĩ, nhưng sự bình dị ở đây thì thế giới tu sĩ không thể có được.

Phía Diệp Thành không về Hằng Nhạc ngay mà đi thẳng đến Hoàng cung nước Triệu.

Không biết vì sao khi đi qua một đỉnh núi, vẻ mặt Thượng Quan Ngọc Nhi và Diệp Thành trở nên cực kỳ quái lạ.

Năm xưa ở trên đỉnh núi này, hai người họ đã xảy ra chuyện mà không thể cho người khác biết ở trong lư luyện đan, cảnh tượng đó bây giờ nghĩ lại vẫn thấy vô cùng ướt át.

Thượng Quan Ngọc Nhi quay đầu, trừng mắt nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành lúng túng ho khan một tiếng, năm đó hắn đúng là mặt dày, không hề lén lút mà nhìn thẳng thừng một cách quang minh chính đại, bây giờ thi thoảng hắn nghĩ lại vẫn xấu hổ đỏ mặt.

Nhìn vẻ mặt khác lạ của hai người, phía Sở Linh hơi ngỡ ngàng.

Cũng đúng, chuyện trong lư luyện đan năm xưa cả hai đều kín như bưng, Thượng Quan Ngọc Nhi đương nhiên sẽ không nói, đó là do sự rụt rè của phái nữ, còn Diệp Thành mặt cực kỳ dày cũng không khoe ra, một là sợ bị nhà Thượng Quan đánh, hai là chuyện này đến hắn còn ngại nói ra.

Dưới bầu không khí kỳ lạ, hai người đáp xuống Hoàng cung nước Triệu.

Phụ hoàng, Mẫu hậu!

Vừa vào cung, Tịch Nhan đã nóng lòng hô lên, giống như đứa trẻ đã lâu không về nhà.
Chương 1292: Không thể sống bình thường

Trong đại điện, Triệu Dục và Mẫu hậu của Tịch Nhan dìu nhau bước ra, khi nhìn thấy Tịch Nhan, họ không nói lời nào, hai mắt rưng rưng, tóc đã bạc trắng, chỉ khi nhìn thấy Tịch Nhan mới như có vẻ trẻ ra.

Bái kiến thượng tiên!

Sau khi kích động, Triệu Dực rất lễ phép muốn hành lễ với Diệp Thành nhưng được Diệp Thành tế ra một lực nhẹ nhàng đỡ lấy.

Đã lâu không về, đương nhiên Tịch Nhan sẽ không về quá sớm, còn phía Diệp Thành cùng đến cũng không đi ngay.

Sau khi dùng bữa, các cô gái khoác tay nhau chạy ra đường lớn ồn ào của thế giới phàm trần.

Hầu hết các cô đều là lần đầu đến thế giới phàm trần, mọi thứ ở đây đều mới mẻ đối với các cô, các cô là tiên nhưng ở nơi đây lại giống như những cô gái nhỏ chưa trải sự đời.

Còn Diệp Thành thì lại đóng vai người xách túi rất tận tình, lặng lẽ đi theo sau bọn họ.

Nhìn bọn họ vô ưu vô lo, hắn cũng hiếm khi nở nụ cười ấm áp, nhưng hắn không được sung sướng như Diệp Tinh Thần, hắn khiến ông trời nổi giận, phải hứng chịu thiên khiển, tình duyên của hắn chắc chắn sẽ phải long đong.

Đường phố náo nhiệt vì sự xuất hiện của họ mà càng thêm sôi động.

Chủ yếu là khí chất của họ, ai cũng quần áo tung bay, không nhuốm bụi trần tựa như những bậc thần tiên, ai cũng có dung nhan vô song, dù là lưu manh đầu đường hay chủ công quý tộc thì đúng là từng đợt nối tiếp từng đợt.

Đến khi màn đêm buông xuống, các cô gái vẫn đi trên đường phố, tay cầm kẹo hồ lô.

Không biết nếu cảnh này bị ai dùng thuỷ tinh ký ức lạc ấn lại rồi gửi đến thế giới tu sĩ thì các tu sĩ đó sẽ có biểu cảm thế nào.

“Diệp Thành, chúng ta muốn xem pháo hoa”, không biết đến lúc nào các cô gái đều nhìn Diệp Thành đang đi đằng sau.

“Muốn xem thì xem thôi”, Diệp Thành nói xong thì giơ tay, tạo ra một màn pháo hoa lộng lẫy bao phủ bầu trời sao cho bọn họ cùng người dân thế giới phàm trần xem.

“Chúng ta muốn xem pháo hoa của thế giới phàm trần”, mấy cô nương cười khẽ.

“Đã hiểu”, Diệp Thành cười tươi, chậm rãi rời đi, cầm tiền của thế giới phàm trần đến khắp phố lớn ngõ nhỏ mua lại toàn bộ pháo hoa của Hoàng thành rồi chuyển đến một vùng đất trống rộng rãi.

Chẳng mấy chốc, từng chùm pháo hoa bay lên trời, nổ rộ kiêu hãnh giữa bầu trời sao bao la tựa như những bông hoa tím đỏ, như đàn bướm bay múa, như cây lửa rực rỡ, nhìn tưởng xa mà lại như trong tầm tay.

Bức tranh đẹp như mơ khiến tất cả mọi người trong Hoàng thành đều phải ngẩng đầu.

Đẹp quá! Những cô nương ấy ôm má, đôi mắt đẹp như nước nhìn đến mê li.

Đến khi pháo hoa đã hết mọi người vẫn chưa thoả mãn, ngơ ngác nhìn bầu trời sao như đang nhìn tiên nữ hạ phàm bay múa, điệu múa uyển chuyển khiến người ta quên cả thời gian.

Diệp Thành lại nở nụ cười, hắn cũng nhìn lên bầu trời sao, pháo hoa bay đầy trời giống như đời người, nhìn như lộng lẫy nhưng lại chỉ là thoáng qua, thăng hoa rất gần rồi lại kết thúc lụi tàn.

Nhìn một lúc, người hắn run lên, tim đột nhiên đau nhói, khoé miệng trào ra một tia máu.

Các cô gái thấy thế thì đều quay đầu, lo lắng nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành cau chặt lông mày, đột nhiên hắn bước đi, bay thẳng về một hướng như một tia kinh mang khoáng thế.

Các cô cũng nhíu mày, đặt chân lên bầu trời sao bay đi giống hắn.

Wow!

Thấy họ bay vụt qua bầu trời, người của Hoàng thành đều giật mình hô lên, sau đó quỳ rạp xuống đất, trong mắt họ đó là thần tiên cao quý nên họ quỳ xuống hy vọng thần tiên có thể phù hộ cho họ bình an.

Không biết qua bao lâu, Diệp Thành mới từ hư thiên đáp xuống.

Đây là một thị trấn nhỏ ở thế giới phàm trần, ban đêm yên bình tĩnh lặng, mọi thứ đều rất bình dị.

Diệp Thành dừng lại, bàn tay run run đẩy cửa phòng trong tiểu đình viện ra.

Trong đình viện, cánh hoa đào rải rác nhưng mỗi cánh hoa đều nhuốm máu thê lương, cực kỳ chói mắt.

Người Diệp Thành run lên, hắn bần thần nhìn chính giữa đình viện.

Ở đó, Thánh nữ Tinh Nguyệt ngã quỵ dưới đất, ôm chặt Diệp Tinh Thần, hắn đã không còn thở, không còn nhịp tim, chỉ có từng giọt máu trào ra từ khoé miệng và hơi ấm còn sót lại trên gương mặt.

Sao… Sao lại thế này?

Phía Sở Linh cũng đi theo, nhìn thấy cảnh này bọn họ đều run lên, đưa tay che miệng, nước mắt trào ra, bọn họ đã chứng kiến một mối nhân duyên đẹp nhưng cũng chứng kiến một tình yêu đầy đau khổ.

“Chàng đã nói sẽ cùng ta già đi mà”, Thánh nữ Tinh Nguyệt ôm chặt khuôn mặt Diệp Tinh Thần, trong nụ cười có nước mắt, nét mặt cô thê lương khiến người ta đau lòng.

“Tinh Nhi”, phía Sở Linh ngồi xuống, vén lọn tóc xoà xuống của cô, nhẹ nhàng vuốt ve gò má xinh đẹp đau thương cho cô.

“Chàng đã nói sẽ cùng ta già đi mà”, Thánh nữ Tinh Nguyệt vẫn lặp lại câu nói đó tựa như người mất hồn, cô điên cuồng ngây ngốc, hai mắt đẫm lệ.

“Tại sao?”, cách đó không xa, Diệp Thành vẫn đứng đó như tượng, máu thấm đẫm hai nắm đấm.

Nhìn ngực Diệp Tinh Thần bị đâm thủng, đôi mắt hắn đỏ ngầu đầy tơ máu và nước mắt uất hận, hắn biết ai đã giết Diệp Tinh Thần, thần quang bảy màu lộng lẫy ở vết thương cho dù hoá thành tro hắn cũng nhớ.

Tại sao hắn lại trả tự do cho Diệp Tinh Thần? Chỉ vì tác thành cho mối nhân duyên của Diệp Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt thôi sao?

Không, không phải, đó chỉ là lý do mà mọi người đều cho là như vậy, mục đích cuối cùng của hắn là muốn bảo vệ tính mạng cho Diệp Tinh Thần.

Năm xưa đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh bị giết, tiên hoả đạo thân bị giết, thiên lôi đạo thân bị giết, tất cả đủ để giải thích một vấn đề, chỉ cần là đạo thân của hắn thì đều không thoát khỏi ma chưởng của nữ tử tóc trắng kia.

Vì vậy hắn đã tìm ra một lý do chính đáng để cắt đứt quan hệ với Diệp Tinh Thần, trả lại tự do cho hắn ta, hy vọng nữ tử áo trắng như ma kia có thể rủ lòng từ bi thương xót bỏ qua cho Diệp Tinh Thần.

Chỉ là đến giây cuối cùng, nhìn thấy cảnh tượng thảm thương kia, hắn mới buồn cười nhận ra thứ mà hắn hy vọng từ đầu đến cuối đều là tự lừa mình dối người.

“Họ chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường thôi mà”, hai mắt Diệp Thành mông lung, sát khí lạnh lẽo quét ngang bầu trời, đình viện thoáng chốc phủ đầy băng giá.

“Sao vẫn bám riết lấy họ chứ?”, Diệp Thành gào thét trong lòng, mái tóc trắng như tuyết hoá thành màu đỏ máu, máu trong cơ thể cũng biến thành màu đen với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chương 1293: Cưỡng ép sưu hồn

Đạo thân Tinh Thần tan biến, hoá thành tro giữa những cánh hoa đào.

Thánh nữ Tinh Nguyệt nở nụ cười thê lương, nước mắt mông lung che mất tầm nhìn của cô, mái tóc dài của cô trở nên trắng như tuyết, thần hà quanh người dập tắt, đôi mắt ảm đạm như hoa đào rơi xuống, tản ra hương thơm cuối cùng.

Tinh Nhi!

Phía Sở Linh vội tiến lên, thi triển bí thuật hy vọng có thể giữ lại sự sống cho Thánh nữ Tinh Nguyệt.

Nhưng dù họ cố gắng thế nào cũng không ngăn được chân nguyên và linh hồn đang không ngừng tiêu tán của Thánh nữ Tinh Nguyệt.

Diệp Thành vẫn không nhúc nhích, hắn không ra tay ngăn cản, cũng không dùng bí thuật nào để cứu Thánh nữ Tinh Nguyệt.

Có lẽ vào khoảnh khắc Diệp Tinh Thần nhắm mắt xuôi tay thì Thánh nữ Tinh Nguyệt đã không còn khát vọng sống nữa, một khi con người đã không còn muốn sống thì dù thần thông có nghịch thiên đến đâu cũng vô dụng.

Có lẽ đây mới là chốn quay về tốt nhất của cô ấy, ít nhất có thể đồng hành cùng đạo thân Tinh Thần trên con đường đến hoàng tuyền.

Thánh nữ Tinh Nguyệt cũng tiêu tán ngay trước mắt mọi người, hoá thành làn sương mù tan biến giữa đất trời.

Các cô gái im lặng, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt buồn bã.

Diệp Thành mặt không cảm xúc, lặng lẽ xoay người bước lên hư thiên như một đạo kim mang khoáng thế, bay về Hằng Nhạc Tông.

Màn đêm tĩnh lặng.

Các cô gái lần lướt bước đi, Sở Linh đóng cửa đình viện, lại thêm một chiếc khoá đồng cũ kỹ để khoá lại sự thê lương nơi đây.

Đôi phu thê mới thành thân hạnh phúc vốn nên ở bên nhau mãi mãi, nhưng lại một bị giết, một vì tình mà tự tử ngay đêm tân hôn, một mối nhân duyên buồn khổ, một đoạn tình duyên day dứt.

Màn đêm vô cùng tĩnh lặng, Diệp Thành bay trên hư thiên, tầm mắt bị dòng lệ nóng hổi làm cho trở nên mông lung.

Lão Đại!

Trong bóng tối, bên tai hắn như vang lên tiếng gọi này, đó là đạo thân Tinh Thần, tên là Diệp Tinh Thần.

Diệp Thành nở nụ cười thê lương, phẫn hận.

Hắn nghìn tính vạn tính, thống nhất được Đại Sở, chinh phục được thiên hạ, được người đời tôn thờ như đế vương nhưng lại không bảo vệ được người mình quan tâm.

Hắn hận mình, cũng hận trời cao.

Có lẽ đây là những gì Thái Hư Cổ Long nói, kẻ chống lại trời có số thiên sát cô tinh, phải nhìn từng người mình quan tâm ra đi trong thiên khiển không ngừng nghỉ.

Không biết qua bao lâu hắn mới đáp xuống từ hư thiên.

Thấy Diệp Thành về, rất nhiều đệ tử và trưởng lão đều cung kính hành lễ.

Diệp Thành không nói lời nào, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ, ai hiểu hắn đều biết hắn càng tỏ ra bình tĩnh lại càng đáng sợ, dù biết Diệp Thành đã đi rất xa nhưng họ vẫn rùng mình.

Ầm!

Nơi sâu trong Hằng Nhạc Tông truyền tới tiếng động lớn, cánh cổng đá của một Địa Cung bị hắn chém mở.

“Thánh chủ, người…”, trưởng lão canh giữ Địa Cung giật mình, ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành.

“Tất cả mọi người ra ngoài đi, không có lệnh của ta, không ai được vào”, Diệp Thành nhẹ giọng nói.

Nói rồi Diệp Thành đi tới tế đàn chính giữa Địa Cung, trên tế đàn khắc rất nhiều phù văn cổ, đó là phong ấn pháp trận cổ, người áo tím đang bị phong ấn bên trên.

Các trưởng lão phía sau gãi đầu, không biết Diệp Thành muốn làm gì nhưng cũng không dám hỏi nhiều, tất cả đều ra khỏi Địa Cung.

Ở đây, Diệp Thành điểm một chỉ vào đầu mày của người áo tím.

Người áo tím run lên, đôi mắt đang nhắm chặt chợt mở ra, một bên mắt hỗn độn, một bên thì trống rỗng không có nhãn cầu, hình dạng rất kỳ quái, nếu tiểu tu sĩ chưa trải sự đời nào mà nhìn thấy chắc chắn sẽ hết hồn.

“Huyết tiếp hạn giới!”, người áo tím tỉnh táo lại đột nhiên nheo mắt.

“Sao có thể?”, người áo tím nhìn chằm chằm Diệp Thành, lẩm bẩm tự nói: “Không ngờ lại có thể nhìn thấy huyết tiếp hạn giới lần thứ hai”.

“Rốt cuộc các ngươi là ai?”, Diệp Thành lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh đến lạ.

“Loài kiến hôi như các ngươi mà cũng xứng được biết?”, người áo tím cười nhạo báng, nụ cười của hắn ta cực kỳ u ám.

“Ta sẽ khiến ngươi phải nói”, Diệp Thành chầm chậm bước lên tế đàn, một tay đặt lên đầu người áo tím.

Sau đó hắn sử dụng bí thuật sưu hồn, uy lực của sưu hồn rất mạnh, hung hăng xấm chiếm thần hải của người áo tím.

Hự…

Vẻ mặt người áo tím đang dữ tợn u ám chợt trở nên đau đớn không chịu nổi, hắn ta liên tục kêu rên, khuôn mặt nhăn nhó, đầu đau như muốn nổ tung khiến người hắn ta cũng phải nứt ra.

“Nói, rốt cuộc các ngươi là ai?”, vẻ mặt Diệp Thành bình tĩnh, hắn lại hỏi lần nữa, sát khí không kiềm chế được bắt đầu lan ra.

“Ngươi đoán xem?”, tuy vẻ mặt người áo tím đau đớn nhưng lại cười dữ tợn, tựa như biết mình không sống được nên mới đâm lao theo lao. Ngươi muốn biết, ta cứ không cho ngươi biết đấy, ngươi làm gì được ta, giết ta ư? Cứ việc! Cho dù giết ta thì ngươi cũng chẳng được gì.

Diệp Thành không nhiều lời thừa thãi, sức mạnh sưu hồn cường hãn tiến vào thần hải của người áo tím, muốn cưỡng ép sưu hồn.

Ù!

Thần hải của người áo tím rung lên, tiếng ong ong không ngớt, vẻ mặt hắn ta càng thêm đau đớn, vì Diệp Thành cưỡng ép sưu hồn đã phạm đến cấm chế trên linh hồn của hắn ta khiến linh hồn của hắn ta đang trên bờ vực sụp đổ, không chỉ linh hồn bên bờ vực sụp đổ mà cơ thể hắn ta cũng đang bên bờ vực suy sụp.

Diệp Thành!

Một tiếng hô vang lên, Thái Hư Cổ Long bay vào như một đạo thần quang, làm gián đoạn Diệp Thành cưỡng ép sưu hồn.

Tử Huyên cũng tới, hơi cau mày nhìn người áo tím, thấy hắn ta không có gì đáng ngại về tính mạng thì mới nhìn Diệp Thành.

Vừa nhìn, đôi mắt đẹp của cô đã nheo lại, dường như cũng nhìn ra Diệp Thành đang ở trạng thái huyết tiếp hạn giới, cô rất ngạc nhiên cũng rất sửng sốt, Hoang Cổ Thánh Thể mà lại có thể mở được huyết tiếp hạn giới lần thứ hai, điều này thật khó tin.

“Ngươi làm gì vậy?”, Thái Hư Cổ Long nhìn chòng chọc Diệp Thành, trong mắt còn có ý tứ sâu xa.

“Không làm gì cả”, Diệp Thành hờ hững đáp, không buồn không vui, vẻ mặt không cảm xúc khiến Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long đều cau mày, họ hiểu Diệp Thành, nhìn hắn bình tĩnh không chút dao động nhưng thực chất lại đang trong cơn thịnh nộ, Diệp Thành của lúc này có thể sẽ bùng nổ ngay lập tức trong một giây tới.

“Tới đây! Giết ta đi!”, Diệp Thành không làm gì nhưng người áo tím lại gào thét, vẻ mặt hung ác, nụ cười dữ tợn giống như ác ma biến thái điên cuồng.

Keng!

Diệp Thành lập tức tế ra sát kiếm, một lần nữa lao lên tế đàn, định một kiếm chém bay đầu người áo tím nhưng cũng may Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên phản ứng nhanh, chỉ chậm một tích tắc thôi là người áo tím sẽ bị giết chết.

“Ngươi dám giết ta không? Ngươi không dám giết ta”, thấy Diệp Thành bị ngăn lại, người áo tím để lộ hàm răng trắng u ám, cười một cách ngông cuồng.

“Ồn ào!”, Thái Hư Cổ Long hừ lạnh, một chưởng đánh hộc máu mồm người áo tím.

“Ra ngoài với ta!”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn người áo tím đang hộc máu rồi cưỡng ép kéo Diệp Thành ra khỏi Địa Cung.

Sau đó Tử Huyên hít sâu một hơi rồi cũng đi theo ra ngoài, trước khi ra khỏi Địa Cung cô lại phong ấn Địa Cung lần nữa.

Sau khi họ đi, người áo tím đang miệng đầy máu nhưng khoé miệng lại nhếch lên nụ cười nham hiểm quái dị: “Loài người ngu xuẩn, ta nên cảm ơn các ngươi mới đúng”.

Ngay lập tức, trên người hắn ta tuôn ra một làn sương màu đen cuốn theo cả sấm sét, từng chút từng chút ăn mòn phong ấn trên tế đàn.

Thì ra là vì Diệp Thành cưỡng ép sưu hồn đã chạm đến cấm chế trên linh hồn của hắn ta, kích phát một sức mạnh thần bí, cũng chính sức mạnh thần bí ấy đang ăn mòn phong ấn trên tế đàn.

Vì vậy việc phong ấn bị phá vỡ chỉ còn là vấn đề thời gian, đây có lẽ là điều mấy người phía Diệp Thành không ngờ tới.

Bên ngoài, Diệp Thành bị Thái Hư Cổ Long kéo lên một đỉnh núi, Tử Huyên cũng đi theo phía sau.

“Người đã chết rồi, ngươi hãy nén bi thương”, Thái Hư Cổ Long không truy hỏi tại sao Diệp Thành lại cưỡng ép sưu hồn người áo tím mà chỉ nói câu này, dường như hắn ta cũng biết chuyện đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt đã chết.

“Thiên khiển của ta cuối cùng vẫn liên luỵ đến hắn”, giọng Diệp Thành đều đều nhưng sát khí đáng sợ lại lộ ra rất rõ.

“Ngươi làm vậy sẽ rất mạo hiểm”, Tử Huyên hít sâu một hơi, nhìn về Địa Cung đang phong ấn người áo tím.

“Đây là cách duy nhất khiến cô ta xuất hiện mà ta nghĩ ra được”.
Chương 1294: Bỏ trốn

Không biết mất bao lâu, Diệp Thành mới lặng lẽ quay người, hắn về Ngọc Nữ Phong, bước chân lên đỉnh núi giống như pho tượng đá đứng đó sừng sững, mặc cho từng cơn gió lạnh buốt thổi tới phía mình.

Phía Sở Linh thấy vậy thì không tiến lên trước nữa, bọn họ chỉ biết thở dài bất lực.

Chuyện thành thân của Thánh nữ Tinh Nguyệt và Diệp Tinh Thần chỉ có vài người biết còn sự ra đi của bọn họ không để bị đồn ra ngoài, trước là vì mọi người không muốn làm to chuyện, sau là vì không muốn để người khác lại đem chuyện này đồn đại thêm.

Hằng Nhạc về đêm vô cùng yên tĩnh, chốn tiên cảnh trông có vẻ rực rỡ nhưng bầu không khí lại có phần ngột ngạt.

Trong màn đêm đen, Hằng Nhạc Tông trở nên u tịch, không có lấy âm thanh nào vang vọng.

Tất cả mọi người đều ngủ say không hề nhận ra có một tia u quang màu tím đang bay ra khỏi địa cung, tia thần mang màu tím này bay ra khỏi Hằng Nhạc Tông, và nếu nhìn kĩ thì đó chính là kẻ mặc y phục tím kia.

Hắn ta đã ra được bên ngoài, không hề làm kinh động đến bất cứ ai, mọi thứ vẫn như ban đầu, mọi chuyện như chưa từng xảy ra.

Mãi cho tới khi sự việc trôi đi rất lâu rồi mới có tiếng gọi vang vọng khắp Hằng Nhạc, “tên đó bỏ trốn rồi, hắn bỏ trốn rồi”.

Đột nhiên, cả Hằng Nhạc Tông như bùng nổ, các trưởng lão lần lượt có hành động, từng bóng người bay ra khỏi Hằng Nhạc Tông.

Không chỉ mình Hằng Nhạc Tông mà cả Nam Sở đều kinh động, điều động đội quân tu sĩ cả hàng chục triệu người, lấy Hằng Nhạc Tông làm trung tâm, đội quân tu sĩ phân thành bốn hướng đi tìm kiếm.

“Lũ sâu kiến ti tiện”, kẻ mặc y phục tím bay ra khỏi Nam Thiên Môn và quay đầu nhìn lại Nam Sở náo nhiệt, trong nụ cười tôi độc còn mang theo vẻ mặt hung tàn, “đợi đấy cho bản tôn, đợi ta quay lại thì các ngươi đều phải chết”.

Nói rồi hắn như một tia u quang đen ngòm vẽ ra một đường trên hư không, không biết hắn đi về đâu, chỉ biết càng xa Nam Sở càng tốt, đợi tới khi thương thế hồi phục hắn sẽ sát phạt quay lại rửa mối nhục ngày hôm nay.

Ừm?

Hắn bước chân vào hư không của một rặng núi và bị một bóng hình cản đường.

Người đó có thể hồn cao lớn, thân hình vững chãi, mái tóc màu đỏ máu, đôi mắt xa xăm như bầu trời sao mênh mông vô tận, đặc biệt là khí thế của người này khiến thiên địa cũng phải run sợ, cả hư thiên bị trấn áp vang lên tiếng nổ không ngớt.

Nếu nhìn kĩ thì hắn chẳng phải là Diệp Thành sao?

Kẻ mặc y phục tím đứng đó, nheo mắt nhìn Diệp Thành ở phía đối diện, Diệp Thành như thể không phải truy đuổi từ phía sau mà đã đứng sẵn ở đây đợi hắn, cảnh tượng này trông có phần dị thường.

“Ngươi trốn nổi không?”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, giọng nói đầy lạnh lùng mà uy nghiêm, hắn sải bước từng bước, mỗi một bước chân đặt xuống đều khiến hư thiên rung chuyển như không thể chịu đựng nổi áp lực từ Diệp Thành.

“Chỉ dựa vào ngươi?”, kẻ mặc y phục tím cười tôi độc, hắn bước ra sau đó chỉ ra nhất chỉ thần mang về phía trán Diệp Thành.

Diệp Thành dịch chuyển bước chân, thân hình như ma quỷ, hắn dễ dàng né qua được nhất chỉ kia, trong chốc lát đã có thể sát phạt tới trước mặt kẻ mặc y phục tím.

Tên này mặt mày biến sắc nhanh chóng lùi về sau.

Diệp Thành càng tăng nhanh tốc độ hơn, bát hoang chưởng hợp thành một đạo, từng chưởng đánh tới tấp khiến kẻ mặc y phục tím máu me nhơ nhuốc.

Giết cho ta!

Kẻ mặc y phục tím gằn lên phẫn nộ, phần trán có sát kiếm màu đỏ máu bay ra.

Diệp Thành không né tránh, hắn phất tay kẹp chặt thanh sát kiếm đó rồi lật tay đánh ra một chưởng khiến tên kia bị trấn áp xuống khỏi hư thiên.

Huyết tiếp hạn giới quả nhiên bá đạo!

Trên đại địa, kẻ mặc hắc bào lảo đảo đứng dậy, máu me nhơ nhuốc, hắn như biết được trạng thái này của Diệp Thành bá đạo và đáng sợ tới mức nào.

Dịch thiên hoán địa!

Ngay sau đó, hắn thi triển bí thuật, biết không phải là đối thủ của Diệp Thành nên hắn không định dây dưa với Diệp Thành lâu hơn, muốn dùng tới bí thuật nghịch thiên này để chuồn đi!

Vù!

Không gian rung chuyển, hắn và ngọn núi ở diện thay đổi vị trí cho nhau.

Thế nhưng tốc độ của Diệp Thành lại nhanh hơn, Thúc Địa Thành Thốn nhanh như gió, trong chốt lát đã sát phạt tới phía sau tên này, nhất chỉ thần mang đâm xuyên thân thể của kẻ mặc y phục tím.

Chết đi!

Kẻ mặc y phục tím lập tức quay người, ánh mắt bắn ra một tia sét, hắn định trảm diệt chân thân linh hồn của Diệp Thành.

Diệp Thành giơ tay, một chưởng đánh tan tia sét kia, tiện tay hắn lôi luôn cả kẻ mặc y phục tím xuống khỏi hư thiên, sau đó nhanh chóng tung ra cả trăm chưởng khiến tên kia đang ngã nhào khi đáp đất đã thành một vũng máu thịt nhơ bẩn.

Có điều, vũng máu thịt đó lại nhúc nhích, nó lại lần nữa hình thành nên hình người, hoá thành kẻ mặc y phục tím với vẻ mặt tôi độc.

Ép ta!

Kẻ mặc y phục tím gằn lên phẫn nộ, hắn giống như một đạo thần mang màu đen cứ thế xuyên vào bầu trời, tiếp đó, hai tay hắn nhanh chóng kết ấn, còn con mắt hỗn độn kia của hắn cũng nứt toạc ngay khi ấn quyết được dùng đến.

Vù!

Trong lúc này, thiên địa rung chuyển, hư thiên với sấm sét xoẹt qua, có hai bàn tay khổng lồ xuất hiện, giữa các ngón tay còn có đường vân màu đen cổ xưa đánh về phía Diệp Thành.

Trước kia khi hắn và Thánh Tử Thần Triều quyết chiến cũng có bàn tay khổng lồ thế này muốn tóm lấy hắn, bây giờ xem ra kẻ đánh muốn đánh lén hắn hôm đó chính là tên này.
Chương 1295: Màn kịch được dàn dựng công phu

Chết đi!

Kẻ mặc y phục tím mặt mày méo xệch tôi độc, xung quanh cơ thể đều đang sục sôi máu như thể hắn ta đang chuẩn bị thi triển bí thuật khiến hắn phải tiêu hao không ít sức lực vậy.

Diệp Thành di chuyển, hai tay giơ lên, huyễn hoá thành hai bàn tay khổng lồ cũng phải to chừng vài trăm trượng, trong đó dung hợp sức mạnh huyết mạch và đạo tắc của hắn, khiến bàn tay khổng lồ màu đen đang vươn tới lập tức tan biến.

Phụt!

Kẻ mặc y phục tím lập tức phun ra cả miệng máu, có vẻ như hắn đang phải hứng chịu phản phệ khủng khiếp, cả phần nửa thân người đều hoá thành huyết vụ bay xuống hư thiên.

Thế nhưng đúng lúc này, một đạo thần quang bảy màu rẽ ngang trời mà tới, không biết đến từ phương nào nhưng đã trảm lìa chiến mâu mà Diệp Thành vung ra.

Chiến mâu gãy rời, kẻ mặc y phục tím bị một khóm vân hà bảy màu cuộn chặn.

Diệp Thành tỏ vẻ ngỡ ngàng, hắn hơi nghiêng đầu nhìn vào một hướng trong hư thiên.

Ở đó có thần hà bảy màu bao quanh, hoá thành một bóng người phong hoa tuyệt đại, y phục màu trắng, mái tóc màu trắng, tay cầm thần kiếm bảy màu, thần kiếm còn vang lên từng âm thanh vút vút khiến thiên địa chấn động.

“Ta đợi cô lâu rồi”, nữ tử tóc bạc hiện thân, Diệp Thành tỏ vẻ không hề kinh động, ngược lại hắn còn bình tĩnh hơn trong tưởng tượng, đôi mắt mênh mang nhìn thẳng vào nữ tử tóc bạc kia.

Nữ tử tóc bạc không nói lời nào, lặng lẽ đứng giữa hư thiên, xung quanh cơ thể ánh lên thần hà bảy màu trông có vẻ rất gần nhưng lại xa vời vợi, đôi mắt long lanh như nước không mang theo bất cứ tình cảm nào, lạnh lùng băng giá.

“Bây giờ là hai đấu một rồi”, kẻ mặc y phục tím lảo đảo đứng dậy, hắn ta cười tàn bạo, cơ thể mạnh mẽ nhờ dùng một loại sức mạnh thần bí ngưng tụ, khí thế của hắn lên cao, hắn tỏ vẻ rất tự tin vào sức chiến đấu của nữ tử tóc bạc, lại thêm cả hắn cùng hợp tác chiến đấu thì không có lý do gì không thể giết được Diệp Thành.

“Hình như ngươi vẫn chưa nhìn thấu tình thế”, giọng nói mang theo sự uy nghiêm như một vị vương vang vọng khắp chốn nhân gian. Thái Hư Cổ Long cũng bước ra từ không gian hư vô, trong tay cầm thái hư long kiếm.

TIếp đó, Tử Huyên cũng bước ra từ một hướng khác trong hư thiên, tay cầm một thanh thần kiếm.

Phía sau cô ta, một lão tu sĩ chậm rãi bước ra, nếu nhìn kĩ thì đây chính là thần binh Âu Dương Vương của Sở Hải, tiếp sau ông ta lần lượt là Đao Hoàng với khí thế bá đạo muốn thôn tính đất trời.

Thế rồi lần lượt có bóng người bước ra, phải lên đến cả hàng nghìn người, Thiên Tông Lão Tổ, Độc Cô Ngạo, Gia Cát Vũ và phía Cổ Tam Thông cũng có mặt, người nào người nấy đều ở cảnh giới Chuẩn Thiên, khí thế thông thiên, trận thế khổng lồ, bọn họ đứng ở tứ phương trong chư thiên, chặn đường lui của kẻ mặc y phục tím và nữ tử tóc bạc.

Thấy vậy, cho dù là nữ tử tóc bạc với khả năng chiến đấu mạnh mẽ cũng không khỏi cau mày, thần kiếm bảy màu rung lên.

Nhìn kẻ mạnh rợp trời, sắc mặt kẻ mặc y phục tím khó coi thất rõ.

Cho tới lúc này hắn mới như tỉnh mộng, nhìn Diệp Thành bằng con mắt hằn học: “Ngươi cố ý giúp ta giải phong cấm?”

“Không đầu tư diễn vở kịch này thì sao có thể dụ cô ta ra ngoài?”, Diệp Thành nói giọng lãnh đạm, hắn ngó lơ kẻ mặc y phục tím, đôi mắt hắn từ đầu tới cối đều nhìn nữ tử tóc bạc kia.

Quả thực, đây là một màn kịch được dàn dựng hết sức công phu tỉ mỉ.

Diệp Thành sưu hồn kẻ mặc y phục tím là giả, phá hoại phong cấm mới là thật, hắn tạo cho tên này cơ hội thoát thân ra ngoài rồi mới lại chặn đường vây giết, ép nữ tử áo trắng ra ngoài cứu trợ, đây mới chính là mục địch thực sự của hắn.

Sự thực chứng mình, màn kịch này của hắn đã dàn dựng thành công, mọi thứ đều theo ý hắn.

Sắc mặt kẻ mặc y phục tím lại lần nữa tối sầm cả lại.

Được lắm! Hắn còn tưởng rằng đó là do phía Diệp Thành sơ suất, không lâu trước đó hắn vẫn còn đang mừng thầm.

Bây giờ xem ra mọi thứ đêm nay đều nằm trong kế hoạch của Diệp Thành, cuối cùng cũng đã chạy thoát được ra ngoài rồi nhưng tình huống lại không ổn tí nào, không chỉ mình hắn mà đến cả nữ tử tóc bạc kia cũng bị kéo theo.

“Cô rốt cục là ai?”, khi kẻ mặc y phục tím còn đang phẫn nộ thì Diệp Thành đã lên tiếng, hắn nhìn về phía nữ tử tóc bạc ở đối diện trong hư thiên.

Nghe câu hỏi của Diệp Thành, cô ta vẫn không hề lên tiếng đáp lời, hoặc có thể nói cô ta chưa bao giờ đáp lời hắn mà chỉ đờ đẫn như hình nộm, không hề để tâm tới bất cứ sự vật ở thế giới bên ngoài.

“Ta và cô rốt cục có ân oán gì?”, Diệp Thành lại lần nữa truy hỏi, đôi mắt hắn hiện lên từng đường vân máu, cảnh tượng Diệp Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt chết vẫn còn hiện lên rõ ràng trong tâm trí hắn.

Chính vì nữ tử tóc bạc phía đối diện mà khiến một việc đại hỉ trở thành bi kịch, chính vì cô ta mà mối nhân duyên của đạo thân Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt mới trở nên thê lương như vậy.

Thế nhưng lời nói của hắn lại nhận về sự im lặng của nữ tử kia.

Vút!

Diệp Thành không hỏi thêm nữa, hắn lật tay lấy ra sát kiếm, một kiếm phong thần quyết đâm xuyên hư thiên, chém về phía nữ tử tóc bạc.

Vút!

Nữ tử tóc bạc cũng di chuyển, thần kiếm bảy màu trong tay cô ta cũng vang lên âm thanh sắc lạnh, trảm ra một nhát kiếm huỷ thiên diệt địa.

Keng!

Hai thanh kiếm va vào nhau, kiếm Xích Tiêu trong tay Diệp Thành lập tức bị trảm gãy rời. Kiếm Xích Tiêu từ khi được luyện ra đến giờ vẫn luôn đồng hành cùng hắn, nó đã trảm không biết bao nhiêu đầu người, nhuốm không biết bao nhiêu máu người, vậy mà bây giờ lại bị gãy như vậy.

Diệp Thành thu lại kiếm Xích Tiêu, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hai tay nắm chặt, sát khí sục sôi khiến thiên địa như chấn động.

Giết!

Phía Thái Hư Cổ Long cũng di chuyển, cùng với hắn là Tử Huyên, Âu Dương Vương và Đao Hoàng hợp lực đối kháng với nữ tử tóc bạc.

Giết!

Phía Thiên Tông Lão Tổ và Độc Cô Ngạo cũng lần lượt rút sát kiếm sát phạt về phía kẻ mặc y phục tím.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom