-
Chương 2316-2320
Chương 2316: Toàn quân bị diệt
Mạng người như cỏ rác, xương và máu phủ kín trời xanh đất bằng.
Thiên địa tối tăm, hoá thành Cửu U, máu chảy đầm đìa khiến người ta thấy mà ghê người, thượng tiên cao cao tại thượng đều trở thành cát bụi của lịch sử.
Kiếm Thần cùng trăm Chuẩn Đế, vây quanh Diệp Thành, áp chế Chu Thiên.
Tuy hắn chỉ còn một hơi thở, nhưng Chu Thiên vẫn còn phản phệ, muốn hoàn toàn thôn tính, tiêu diệt hắn mới coi như xong, cực kỳ khó chơi.
Đối với việc chín Hoàng giết chóc, không ai quản, càng không có ai thương hại.
Lửa giận của Đại Sở cần dùng núi thây biển máu mới dập tắt được.
“Các ngươi thật sự muốn không chết không ngưng!”. Lão tổ của bốn tộc rít gào, huyết cốt đầm đìa, tất cả đều bị đánh đến phát cuồng.
Bốn người không nói ra lời này còn đỡ, nói ra rồi, chín Hoàng Đại Sở càng thêm mạnh bạo, dù có Cực Đạo Đế Binh bảo vệ, bốn người vẫn bị đánh đến không có sức phản kháng.
“Tha mạng, tha mạng”. Tu sĩ của bốn tộc gào rống, cuồng loạn, âm thanh cầu xin mỗi lúc một lớn.
Chín Hoàng Đại Sở hờ hững, hoàn toàn làm lơ tất thảy: Tha mạng cho các ngươi, thì khác nào phụ lòng anh linh con dân Đại Sở!
Đây là hồi nợ máu ngập trời, cần dùng máu tươi để trả lại.
Tu sĩ bốn tộc kêu rên, không ai dám có suy nghĩ chống cự, dưới uy thế của Đế, hoá thành từng cụm sương máu.
Hối hận! Lão tổ của bốn tộc hối hận, hối hận vì đã động đến Diệp Thành không thể trêu chọc kia để vì thế mà kéo cả tộc vào trong tai hoạ.
Đặc biệt là tộc Phượng Hoàng hối hận nhất, giờ phút này mới hiểu rõ lời nói của Xích Dương Tử và Vô Cực Đạo, càng hối hận hơn vì đã không nghe lời khuyên của hai người, khăng khăng muốn giết chết Diệp Thành.
Trận chiến ảnh hưởng quá lớn, trời xanh sụp đổ, đất bằng nứt toạc, kèm theo máu tươi và sấm sét, tất cả đều mất đi trong vòng luân hồi.
Tu sĩ xem cuộc chiến dần dần lui lại, sợ gặp phải hậu quả.
Vốn là đến đây xem bốn tộc đánh Thiên Đình, ai mà ngờ được rằng tình thế xoay chuyển: Diệp Thành hồi quang phản chiếu một mình đấu với bốn tộc, chín Hoàng Đại Sở mạnh mẽ trở về, còn đem theo đế binh của mình.
“Quá mạnh, bốn người kia thật sự quá mạnh”. Rất nhiều người không nhịn được mà run rẩy, dường như đang thấy chín vị Đế chân chính.
“Bốn Chuẩn Đế, bốn Đế Khí và mười triệu tu sĩ, thế nhưng bị chín người giết đến mức không có khả năng phản kháng”.
“Chín đối bốn, chiến lực đỉnh, áp chế hoàn toàn”.
“Ta đã thấy qua kẻ hung hãn, nhưng lại chưa thấy qua hung mãnh đến như vậy”. Lão Chuẩn Đế chắp tay, thở dài tặc lưỡi: “May mà không trêu chọc hắn, bằng không cũng sẽ chết thật thảm”.
“Không nhìn thì không biết, nhìn rồi thì bị doạ cho nhảy dựng, bối cảnh lão Thất kinh khủng như vậy sao!”, đám người Quỳ Ngưu âm thầm nuốt nước bọt.
“Chạy thoát rồi, tiện nhân kia chạy thoát”, Tiểu Viên Hoàng gào to.
Mọi người nhìn lại mới thấy bóng người chật vật trốn ra chiến trường, là một phụ nữ, nhìn kỹ lại, đúng là Phượng Tiên.
Mạng của nàng ta cũng dai thật, bản lĩnh chạy trốn xuất sắc.
Thế nhưng cũng vì thế mà nàng ta phải trả một cái giá vô cùng đau đớn, huyết tế mấy trăm năm thọ nguyên, thi triển bí pháp cấm kỵ.
“Phượng Tiên, nạp mạng đi!”. Giọng nói trầm ngâm tràn đầy sát khí, Tịch Nhan trên tay đã cầm sát kiếm, lao thẳng đến Phượng Tiên.
Cùng lúc đó, không phân biệt trước sau, là Lâm Thi Hoạ, Liễu Như Yên, Thượng Quan Ngọc Nhi, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Hạo Thiên Thi Nguyệt…
Nói cách khác, là hồng nhan tri kỷ của Diệp Thành đều đến giết nàng ta, trong tay nắm sát kiếm, kiếm khí tuyệt diệt bay múa.
Phượng Tiên biến sắc, nào dám quay đầu lại, nâng phượng thể đã đầm đìa máu tươi chạy trốn, thiêu đốt căn nguyên, điên cuồng tăng tốc độ lên.
“Lưu lại”. Tịch Nhan vượt qua một bước, vung kiếm chém xuống.
Phượng Tiên trúng chiêu, bay ra ngoài, từng tia máu phượng vẩy đầy hư thiên, nếu không phải là Phượng hoàng niết bàn, chỉ sợ đã bị chém chết.
Nhưng dù là thế, nàng ta vẫn khó có thể đỡ đòn.
Còn chưa kịp định thân, Liễu Như Yên đã đến, một kiếm chém đứt một tay ngọc của nàng ta, Lâm Thi Hoạ giơ tay, một luồng sáng xuyên thủng thân phượng của nàng ta, Thượng Quan Hàn Nguyệt tay niết ngọc ấn…
Hình ảnh đẫm máu đó, khiến tu sĩ xem cuộc chiến hãi hùng khiếp vía.
Công chúa tộc Phượng Hoàng, có thể đánh hộc máu Bắc Thánh chỉ với một chưởng, chiến lực không yếu, lại bị các nàng hoàn toàn áp đảo.
Không phải nàng ta không đủ mạnh, mà là do hồng nhan tri kỷ của Diệp Thành quá nhiều, hơn nữa, người này còn mạnh hơn so với người kia.
Thế cho nên, Nam Đế và Bắc Thánh bọn họ còn chưa đuổi kịp, chiến đấu đã kết thúc.
“Lão tổ, cứu ta”. Phượng Tiên rít lên một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, nàng ta bị ép quỳ mọp xuống, pháp lực toàn thân cũng bị phong ấn.
Một câu này của nàng ta, khiến cho nhóm người xem chiến bị chọc cười: “Còn gọi lão tổ, lão tổ của ngươi còn khó bảo toàn bản thân kìa”.
“Bọn họ đều bị ngươi lừa gạt, còn có Ma tộc, Yêu tộc và Thần tộc, hôm nay đều không thoát khỏi kết cục bị diệt hoàn toàn”.
“Cái này là hồng nhan hoạ thủy trong truyền thuyết sao?”
Quá nhiều người nảy ra câu này trong đầu.
Hồng nhan hoạ thuỷ, ừm, thật là hồng nhan hoạ thủy!
Đếm kỹ một chút, trong trăm năm qua có bao nhiêu người bị nàng ta lừa: thần tử Tiên tộc, thần tử Ma tộc, thần tử Yêu tộc, Phương Hoàng thần tử, Trí Dương, Linh Sơn, Huyết Thương Tử…
Hiện giờ, việc lừa dối thần tử của các tộc còn chưa tính xong, thậm chí cả những người liên quan trong gia tộc, cũng đã bị gài một lần.
Bên kia, chín Hoàng công phạt cũng gần như đã kết thúc.
Yêu tộc bị diệt toàn bộ, lão tổ Yêu tộc bị Thái Vương đóng đinh ở Hư Thiên, đến đế khí Yêu tộc cũng bay đi.
Thần tộc, Ma tộc và tộc Phượng Hoàng cũng giống nhau, không có ai thoát khỏi tử kiếp, lão tổ của ba tộc đều không ngoại lệ, đều bị tru sát, đế binh tam gia, thần quáng ảm đạm, trốn vào hư vô.
Đối với đế binh, Chín Hoàng cũng không thể làm gì, đó là pháp khí đại đế, nếu nó muốn chạy trốn không ai có thể ngăn cản được.
“Bốn… bốn Chuẩn Đế, mười… mười triệu tu sĩ, cứ như vậy mà bị diệt?”. Quần chúng bốn phương há miệng thở dốc.
Cảnh tượng này không chân thật chút nào, nhiều tu sĩ như vậy, lão tổ cấp bậc khác nhau mà lại bị diệt hoàn toàn.
Chương 2317: Đại khai sát giới
Trong tiếng thảng thốt hoảng sợ, chín Đế Binh thăng thiên, treo ở trời cao, Đế Đạo Pháp Tắc bay như mưa, Cực Đạo Đế Uy chói chang như chín mặt trời, toả ra ánh sáng, chiếu rọi thế gian.
Lực lượng hủy thiên diệt địa hội tụ, không phải một Đế Binh bất kỳ có thể so sánh, một kích đủ để đánh sập Trung Châu.
Chín Đế Binh cùng ngân vang, quét ra một đường tiên mang.
Tiên mang chói mắt lộng lẫy, mang theo uy lực hủy thiên diệt địa, đánh vào phương bắc, nhanh đến mức mắt thường không có cách nào thấy được.
Nó vượt qua dòng sông dài của thời gian, đảo lộn càn khôn, rối loạn âm dương, mang theo sấm sét, khiến Chư Thiên cũng chấn động.
Hai, ba giây sau, một tiếng nổ vang vọng truyền khắp Bát Hoang.
Từ xa xa nhìn lại, đó là Tiên sơn Yêu tộc, bị tiên mang oanh liệt, tu sĩ Yêu tộc ở bên trong, vô luận là Đại Thánh hay là Hoàng Cảnh đều trở thành cát bụi ở dưới Cực Đạo Đế Uy.
Đúng vậy, truyền thừa Yêu tộc viễn cổ trực tiếp bị xoá sổ.
Chín Đế Khí đang run, lại liên tiếp quét ra hai đường tiên mang, vẫn đi theo hướng bắc như cũ, một tia dừng ở Ma tộc, một tia bắn vào Bắc Nhạc, rơi xuống Thần tộc.
Tiếng ầm lại vang lên, tiên sơn Ma tộc và tiên sơn Yêu tộc đều bị đập tan tành, không một sinh linh chạy thoát kiếp nạn.
“Ba cổ tộc… Ba đại chủng tộc đều bị diệt?”
“Chín Cực Đạo Đế Binh hợp công, uy lực quả nhiên áp đảo”.
“Từ hôm nay trở đi, Viễn Cổ Cửu Tộc, nên đổi cách gọi là Viễn Cổ Lục Tộc”. Lớp tu sĩ người già thổn thức, tâm tình rối rắm.
“Đại nạn của tộc Phượng Hoàng cũng đến rồi”, có người nói.
Mọi người nhìn thẳng lên trời, chín Đế Khí đã quét ra đường tiên mang thứ tư, phác hoạ ra đường cong huyết lệ, phương hướng là Đông Hoang.
Rất nhanh, bên Đông Hoang truyền ra âm thanh kinh trời động đất, gần vạn toà tiên sơn đã tan thành tro bụi trong một khoảnh khắc.
Dĩ nhiên vẫn còn chưa xong, còn có tia tiên mang thứ năm.
Tiên mang này bay đến phía tây, xẹt qua đại địa Trung Châu, bắn vào Tây Mạc, nổ vang tại Linh Sơn Phật Gia.
Lại là ầm vang cả ngày, dù có Kim Thân Vạn Phật và Đế Khí bảo hộ, Linh Sơn vẫn sụp đổ, vạn Phật đều diệt.
Thích Già thương xót, âm thanh bi thương truyền khắp toàn bộ Tây Mạc.
Vô thượng Phật đà, trước khi chết, tâm cũng không thanh tĩnh.
Bên trong thất tình lục dục, có một loại tình cảm gọi là hối hận, Phật gia từ bi, nhưng cái từ bi của ông ta lại quấy nhiễu đến nhân quả của người khác, cứu một người, lại chôn vùi cả một tộc, Phật gia truyền thừa ở mất đi trong bể khổ vô biên.
Trời đất lâm vào tĩnh lặng trong một cái chớp mắt.
Trong Huyền Hoang, không một ai dám phát ra tiếng, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lòng người run sợ, thần trí suy sụp.
Qua mức chấn động, vô luận là Yêu tộc, Ma tộc, Thần tộc và tộc Phượng Hoàng viễn cổ, cùng với Linh Sơn Tây Mạc, trong vô tận năm tháng trước đây, các tộc này đều có Đại Đế, thống ngự chư thiên vạn linh, mỗi một tộc đều để lại truyền thừa bất hủ.
Nhưng truyền thừa truyền đến thời đại này lại bị xoá sổ trong một ngày, hậu duệ của Đế đã bôi nhọ uy danh tiền bối.
Muốn trách thì chỉ trách bọn họ chọc trúng người không nên chọc vào, Đại Đế truyền thừa thì sao? Đã là nợ máu thì phải trả bằng máu.
Trong cơn gió đã nhiễm mùi máu tươi, một tấm bia cao chọc trời đột ngột nhô lên khỏi mặt đất, bia đá dùng máu tươi khắc ra hai chữ Đại Sở.
Phượng Tiên bị đưa đến đây, quỳ gối dưới tấm bia đá.
Thiên Đạo có luân hồi, trời xanh tha cho ai! Báo ứng, đây là báo ứng, hiện tại báo từng món nợ nghiệp một.
“Tha mạng, tha mạng”. Tộc Phượng Hoàng bị diệt, nhưng thân là công chúa, lại còn kêu rên xin tha, thân phượng đẫm máu, mặt không có chút máu, trong mắt toàn là sợ hãi.
Ai!
Một tiếng thở dài đột nhiên vang lên, mang theo bi thương và đau thương.
Thấy từ trong hư không, một người phụ nữ đầu bạc từ trên trời tiến đến, cùng với dị tượng phượng hoàng hót vang, đan xen nhảy múa.
Đó chính là Phượng Hoàng, lão tổ chân chính của Phượng Hoàng nhất tộc, bối phận tối cao, cũng là cô mẫu của phượng hoàng lão tổ.
Bà ta xuất quan, lại trơ mắt nhìn Phượng Hoàng tộc bị diệt, thân là lão tổ, bà ta bất lực.
“Lão tổ cứu ta, lão tổ cứu ta!”. Phượng Tiên liều mạng cầu cứu, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Ngươi, ta, đều là tội nhân!”. Phượng Hoàng tiến lên một bước, cười tự giễu, cũng là cười tự trách.
Đúng như lời Xích Dương nói, trong lòng bà ta chỉ có Khương Thái Hư.
Cũng vì mối tình năm xưa ấy, mà trăm năm rồi bà ta không xuất thế, bỏ lỡ quá nhiều cơ hội ngăn cản hạo kiếp.
Phượng Tiên là tội nhân thiên cổ của tộc Phượng Hoàng, lẽ nào bà ta lại không phải, lão tổ một tộc như bà ta không còn mặt mũi nào gặp tiền bối.
Bà ta giơ lên sát kiếm, chém về phía hậu bối Phượng Tiên.
“Không…không không…”. Mắt phượng của Phượng Tiên lồi ra, đồng tử co chặt, phượng thể run rẩy co lại thành một đoàn, tinh thần của nàng ta, vào lúc kiếm rơi trong chớp mắt mà hỏng mất.
Ở lúc hấp hối, nàng ta cũng hối hận vì thành tội nhân của Phượng Hoàng tộc, tuy là xuống hoàng tuyền thì vẫn bị khiển trách như cũ, không mặt mũi nào mà gặp tộc nhân.
“Kiếp sau, chớ có chọc đến người không nên dây vào”. Phượng Hoàng nhắm mắt, thanh tiên kiếm rơi xuống leng keng.
Sương máu tung bay, Phượng Tiên hoá thành tro bụi, tro bụi trở về với đất, từ nơi nào đến thì trở về nơi đó.
Trận ân oán kéo dài trăm năm này, bởi vì cái chết của nàng ta mà đã đến hồi kết nhưng cũng có quá nhiều người vì nó mà chết
Phượng Hoàng rời đi, mỗi bước một xa, sát kiếm trong tay lơ đãng rơi xuống, thật hiu quanh.
Trong trời đất lại yên lặng một lần nữa, mọi người hoàn toàn im lặng, chỉ có tấm bia Đại Sở đứng sừng sững trong gió tanh mưa máu.
Cái này sẽ là biểu tượng: Kẻ xâm phạm Đại Sở, dù xa cũng giết!
Chương 2318: Kết thúc
Trận chiến kết thúc, bên ngoài Thiên Hư xác chết la liệt, máu chảy thành sông.
Mặt đất ướt đẫm máu tươi, cắm vô số thanh kiếm chiến mâu bị gãy chống chọi giữa đầy trời cát vàng bay múa.
Ai mà ngờ được khu vực này lại mai táng hơn mười triệu tu sĩ, chỉ Chuẩn Đế thôi đã có bốn người.
Trận chiến này, bốn tộc không có gì ngoài Đế Binh và chúng đều trở thành bụi bặm. Trăm ngàn năm sau, tên tuổi của nó sẽ xuất hiện trong lịch sử Huyền Hoang
.
"Về nhà!", chín Hoàng của Đại Sở dẫn theo Diệp Thành và năm mươi triệu tu sĩ bay lên trời, tiến thẳng về Đại Sở.
Một câu về nhà khiến năm mươi triệu tu Thiên Đình bật khóc.
Ba trăm năm, họ đã đợi giờ phút này ba trăm năm.
Họ tựa như một đứa trẻ mồ côi, còn quê hương luôn mong ngóng kia chính là vòng tay cực kỳ ấm áp của mẹ.
Quần chúng xem chiến ngửa đầu, trong mắt tràn ngập vẻ kính nể, chín Hoàng của Đại Sở thật sự rất mạnh, vừa đến đã tiêu diệt năm truyền thừa của Đế đạo.
Trận chiến hôm nay, họ đã lập nên tên tuổi của Thiên Đình.
Chuyện này chắc chắn sẽ trở thành một thần thoại bất hủ, được thế hệ cùng trang lứa của Chư Thiên Vạn Vực ca ngợi suốt đời.
Chín Hoàng vừa đi, năm Thiên Vương của vùng đất dữ cũng xoay người lần lượt trở về Thiên Hư, Luyện Ngục, Minh Thổ, Vong Xuyên, Hoàng Tuyền của mình.
Vì tìm Đại Sở, họ đã rời đi ba trăm năm, một thời gian rất lâu.
Vùng đất dữ cũng có sứ mệnh của nó, lần này trở về họ sẽ không rời khỏi một cách dễ dàng nữa chỉ vì năm vùng đất dữ ảnh hưởng rất rộng.
Kiếm Thần nhìn thoáng qua không trung, ánh mắt ngừng lại trên người một người, sau đó vươn tay hút ông ta tới.
Đó là một đạo sĩ già râu xồm xoàm, không phải Yên lão đạo thì là ai?
"Văn bối ra mắt Kiếm Thần!", Yên lão đạo vội vàng vái chào, thầm nghĩ bụng không biết tại sao Kiếm Thần lại bắt mình?
"Có biết Nhân Vương ở đâu không?", Kiếm Phi Đạo nhìn chằm chằm ông ta, dường như đã biết ban đầu Yên lão đạo là người của Nhân Vương.
"Hơn trăm năm trước, ta từng bắt tay với Diệp Thành và Bắc Thánh suy diễn, song lại chỉ xuất hiện một khung cảnh, không biết là ở đâu!", Yên lão đạo lấy một thẻ ngọc ra rồi bóp nát nó.
Thẻ ngọc vỡ vụn lộ ra thần quang, biến thành một bức tranh giữa không trung, bên trong là một mảnh núi sông.
"Kiếm Thần hiểu rộng biết nhiều, không biết có nhận ra đây là đâu không?", Yên lão đạo nhìn Kiếm Thần thử hỏi.
Kiếm Thần không đáp, ngó màn ảnh rồi liếc nhìn Đông Hoàng Thái Tâm và vô số Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn.
"Đi mòn gót giày không thấy đâu, được đến lại chẳng tốn công tốn sức".
Kiếm Thần Kiếm Phi Đạo của Chư Thiên, Thần Nữ Đông Hoàng Thái Tâm của Côn Luân, Đan Tôn Thất Dạ, Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn, những người đứng đầu Cửu Hoang đồng loạt xoay người đuổi theo chín Hoàng.
Mảnh núi sông xuất hiện trong màn ảnh ấy chính là Đại Sở.
Nhưng họ lại cảm thấy hết sức khó hiểu, sao Nhân Vương ứng kiếp lại đi đến Đại Sở, mà ngay cả Thiên Huyền Môn cũng không phát hiện ra.
Bọn họ khó hiểu, Yên lão đạo lại vò đầu chẳng hiểu ra sao.
Quần chúng run sợ một lúc lâu, vẫn còn đắm chìm trong sự chấn động, đầu váng mắt hoa, chưa đã thèm như đang nằm mơ.
Xuất sắc, quả thật là một vở kịch hết sức xuất sắc, chuyến này đúng là không uổng công đến!
Không biết đã bao nhiêu năm chưa từng thấy trận nào lớn như vậy,
Mấy chục triệu tu sĩ, hơn trăm vị Chuẩn Đế cộng thêm mười mấy kiện Cực Đạo Đế Binh. Khung cảnh ấy tuyệt đối là chưa bao giờ có.
"Điều này phải cảm ơn Hoang Cổ Thánh Thể, nếu không có hắn thì đã chẳng có khung cảnh ấy", vô số người cảm thán.
"Từ khi hắn đến Huyền Hoang, quả thật đã gây ra hết cơn chấn động này đến cơn chấn động khác".
Có rất nhiều người thổn thức, bắt đầu lôi chuyện cũ, sự tích động trời trên con đường của Diệp Thành được họ nhắc lại không thiếu cái nào.
Quả nhiên, Diệp Thành đi đến đâu là nơi đó lại nhộn nhịp, lại có sát kiếp. Hắn dường như một đứa trẻ xui xẻo, ai cũng ghét bỏ.
Nhưng sự thật chứng minh, những kẻ ngứa mắt hắn đều đã bị đưa xuống suối vàng, đội ngũ ấy chắc có thể xếp thành một hàng dài.
"Mai sau có chọc ai thì cũng đừng chọc hắn, chín vị Hoàng cộng với chín kiện Đế Binh kia thật sự rất bá đạo".
"Có còn ngày sau không thì chưa chắc nha!", đám tiền bối vuốt râu: "Hắn cũng chỉ còn một hơi thôi".
Câu đó vừa được nói, mọi người xung quanh đều cảm thấy đáng tiếc, Hoang Cổ Thánh Thể lừng lẫy tiếng tăm lại chỉ là một vị Chiến Thần sắp chết.
"Đi thôi", ông lão Chuẩn Đế khoanh tay, xoay người nói: "Đến cuối cùng vẫn chưa biết được Đại Sở ở đâu".
"Hơn trăm vị Chuẩn Đế thì chắc chắn có thể cứu sống Lão Thất", đám anh em kết nghĩa Quỳ Ngưu đều âm thầm chắc chắn.
"Hắn trời sinh đã là một người soạn lên những bản nhạc thần thoại", Nam Đế mỉm cười nói: "Đi thôi, về thành cổ Côn Luân đợi".
Mọi người đi theo, chỉ còn Bắc Thánh yên lặng nhìn không trung mờ mịt, bờ môi mấp máy, ánh mắt phức tạp, lại đượm chút lo lắng.
Nàng ta hy vọng Diệp Thành còn sống, ít nhất cũng đợi mình bày tỏ tình cảm giấu kín, dù có bị từ chối cũng không hối hận.
Gió khẽ phất phơ, Bắc Thánh cũng xoay người đuổi theo mọi người.
Khoảng không rộng lớn ấy thoáng chốc trở nên trống trải, làn gió đầy máu tanh rít gào cuốn theo vẻ đau buồn và hào hùng, bị năm tháng lắng đọng lại.
Tấm bia đá Đại Sở vẫn đứng sừng sững giữa trời đe dọa tứ hải bát hoang: đụng vào Đại Sở ta, dù có xa đến đâu cũng chắc chắn sẽ đến đòi mạng.
Chư Thiên Tinh Vực rộng lớn mênh mông, lại hết sức cổ xưa.
Ngày hôm nay, mọi người trong Chư Thiên bỗng dưng cảm thấy hình như có thêm thứ gì đó, một luồng khí tức tang thương chợt khuấy động tinh không vô ngần.
Nhìn ra xa, đó là một mảnh núi sống, núi đồi tráng lệ, bừng bừng sức sống, cất giấu vô số câu chuyện xa xưa.
Chương 2319: Thử mọi cách
Nó chính là Đại Sở, ba trăm năm phiêu bạc lại sáp nhập vào Chư Thiên, hấp thu căn nguyên nơi đây để chữa trị vết thương.
"Trở về rồi! Chúng ta đã trở về rồi!", cách rất xa đã nghe thấy năm mươi triệu tu sĩ Thiên Đình khàn khàn hò hét.
"Ba trăm năm!", những tu sĩ chuyển thế ở Đại Sở đều ùa về từ mọi nơi như thủy triều, che trời lấp đất.
Hai bên gặp lại đều ôm chặt lấy nhau, tự tìm kiếm người thân và bạn bè cũ, mặt mũi tràn đầy nước mắt, khóc không thành tiếng.
Hậu duệ Hoàng Giả, các Chư Vương, chín Điện ba Tông tám mươi mốt Môn, Viêm Hoang, Đan Thành, nhà họ Hùng, các thế gia Thượng Quân, Tư Đồ, Hạo Thiên, Đông Phương Tây Môn Nam Cung Bắc Thần, Bàn Long Hải Vực, Thất Tịch Cung, Chú Kiếm Thành...
Mỗi thế lực ở Thiên Đình Đại Sở đều có truyền thừa.
Ba trăm năm trước, họ chiến đấu với Thiên Ma, chết trên mảnh đất này, giờ đây vẫn còn nhuộm đẫm máu tươi của họ.
Ba trăm năm sau lại gặp nhau luôn có vô vàn điều muốn nói, kể trong đau buồn và nước mắt.
Trước và sau, là kiếp trước kiếp này, ba trăm năm ấy là cả một cuộc đời, tựa như một giấc mộng cổ xa xôi.
Giữa một khoảng đất bao la, trước những phần mộ anh hùng, các tu sĩ Đại Sở hội tụ lại, trên những tấm bia ấy khắc rậm rạp vô số cái tên.
Đó là vào ba trăm năm trước, Diệp Thành và mấy chục tu sĩ còn sống sót đã khắc từng nét bút lên trên, chịu đủ gió táp mưa sa.
Giờ, chín mươi triệu triệu anh linh Đại Sở đa số đã trở về, nhưng còn có rất nhiều cái tên đến nay vẫn không ai đến nhận như: Sở Huyên, Sở Linh, Long Gia, Tử Huyên, Sở Hải Thần Binh, Đao Hoàng, Gia Cát Vũ, Độc Cô Ngạo, Đan Thần, Đan Nhất, Sở Thương Tông, Nam Cung Nguyệt, Đông Phương Ngọc Linh, Thượng Quan Huyền Tông, Chung Giang, Chung Quỳ, Cơ Tuyết Băng, Hổ Oa, Tứ Vương...
Có lẽ họ vẫn chưa tìm được, cũng có thể không chuyển sang kiếp khác mà đã hóa thành bụi bặm trong dòng sông lịch sử từ ba trăm năm trước.
"Ngày nào, ta cũng đến đây để lau chùi tro bụi trên những cái tên ấy", Đường Như Huyên kéo lấy cánh tay Hùng Nhị, vừa cười vừa khóc nói.
Ba trăm năm thoáng như một cái chớp mắt, nhưng cũng cực kỳ dài lâu, mái tóc của cô ấy vẫn trắng bóc, vẻ mặt tiều tụy khiến người ta thấy mà thương.
...
"Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ, chúng con nhớ mong mọi người ba trăm năm", Hạo Thiên Thi Tuyết và Hạo Thiên Thi Nguyệt ầng ậc nước mắt nói.
"Cuối cùng cũng sum vầy", Hạo Thiên Huyền Chân, Hoa Tư cười dịu dàng nhìn con gái, con rể và cháu chắt của mình mà kích động khôn ngươi, nước mắt nhòe hai tròng mắt.
...
"Mấy năm nay, có nhớ nhà không?", Dương Đỉnh Thiên, Từ Phúc, Đạo Huyền Chân Nhân, Bàng Đại Xuyên nước mắt như mưa.
"Trải qua bao vất vả, có chết cũng không quên", Tư Đồ Nam, Liễu Dật, Nhiếp Phong, Dạ Vô Tuyết đang đang gạt lệ.
...
"Tuy chỉ mới ba trăm tuổi, lại chợt cảm thấy còn già hơn kiếp trước", Cổ Tam Thông cười đầy hoài niệm.
...
"Sư muội, đúng là thoáng chốc như cách một thế hệ!", Chung Ly khàn giọng nói với vẻ buồn bã: "Không ngờ vẫn còn có thể gặp lại".
"Sẽ có một ngày, sư tôn và sư huynh cũng sẽ trở về", Hồng Trần Tuyết nhìn tấm bia đá kia mà đôi mắt xinh đẹp cũng nhòe nước mắt.
...
"Nơi này, chính là quên hương ta!", Tạ Vân nắm Mục Uyển Thanh, Đoạn Ngự nắm Vân Mộng, Tần Vũ nắm Cơ Như Yên, Man Hùng nắm Man Man... nói với giọng đầy dịu dàng.
"Đại Sở, rất đẹp", các cô đều điềm đạm cười duyên.
...
Theo dòng ký ức, các tu sĩ Đại Sở rời khỏi Trung Thông Đại Địa, người đạp mây cưỡi gió, người ngự kiếm bay về phía Thiên Huyền Môn.
Bọn họ có thể đứng ở đây đều do công của Diệp Thành, song họ thì trở về, còn Diệp Thành lại gục ngã.
Mọi người ngửa đầu mờ mịt nhìn không trung, con ngươi tràn ngập vẻ mong đợi hy vọng người nọ có thể tỉnh lại, sống sót bước ra khỏi Thiên Huyền Môn.
"Có chắc Nhân Vương ở Đại Sở không?", Nguyệt Hoàng nhìn Đông Hoàng Thái Tâm hỏi.
"Đã dùng chín kiện Đế Binh để định vị, quả thật đã tìm được một luồng khí tức", Đông Hoàng Thái Tâm nhỏ giọng đáp: "Nhưng trên người y có một sức mạnh thần bí bao trùm nên vẫn cần một chút thời gian".
"Ta thật sự rất bất ngờ, Đại Sở có Đế Đạo tìm tòi, Nhân Vương ứng kiếp lần này vậy mà Chu Thiên Luân Hồi lại chẳng phát hiện được gì?", Viêm Hoàng nhìn các Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn, mặt mày khó hiểu hỏi.
"Do chúng ta đã quá coi thường Nhân Vương", Đông Hoàng Thái Tâm lắc đầu cười: "Y là tàn hồn của Nhân Hoàng, Nhân Hoàng lại là ông tổ của Chu Thiên, có thể né được sự tìm tòi của Đế Đạo cũng bình thường".
"Sợ là dù tìm được Nhân Vương Phục Hy cũng khó mà giữ được mạng sống của Diệp Thành", có người thở dài: "Hắn chỉ còn lại một hơi".
"Cứ phải thử xem đã!", chín Hoàng lần lượt ra tay, không ngừng sử dụng bí pháp trấn áp Chu Thiên cho Diệp Thành, tránh cho sức mạnh bá đạo kia nuốt luôn một hơi cuối cùng của hắn.
Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm, Đan Tôn và hơn trăm Chuẩn Đế đồng loạt thi triển bí pháp, không mong cứu được Diệp Thành, chỉ hy vọng giữ được một hơi kia của hắn. Đó mới là điều quan trọng nhất.
Diệp Thành yên lặng nằm, không chút nhúc nhích, ý thức mỏng manh tách ra khỏi cơ thể.
Trong mông lung, hắn dường như thấy được một vùng đất ma của Hồng Hoang, sắc trời u ám không ánh sáng, sấm sét đì đùng, tràn ngập khí tức hủy diệt.
Trên đất ma có một bóng lưng mặc áo giáp hoàng kim cực kỳ cao lớn, dẫn dắt mấy triệu tướng sĩ ngự không tiến tới.
Ý thức lại mơ hồ, đợi đến khi hình ảnh lại xuất hiện thì vùng đất ma vô vọng kia đã bị nhuốm đầy máu tươi như vừa trải qua một kiếp nạn khủng bố, xác chết chất chồng như núi, máu chảy thành sông.
Mấy triệu thần tướng đã biến mất, chết trên mảnh đất kia.
Trên vùng đất ma đầy máu, chỉ còn bóng lưng vĩ ngạn mặc giáp vàng, cả người đẫm máu, cầm một đoạn kiếm gãy, lảo đảo bước tiếp về phía trước trong cảnh tượng tận thế kia.
Chương 2320: Nhân Vương Phục Hy
Một ngày mới đã đến, ánh sáng ấm áp và trong lành rải xuống khắp Đại Sở.
Hấp thu căn nguyên của Chư Thiên, non sông tươi đẹp tái hiện mạnh mẽ, vạn vật đang sống lại, một khung cảnh tràn đầy sức sống.
Dưới Thiên Huyền Môn, các tu sĩ Đại Sở đã đứng lặng cả một đêm.
Không một người chợp mắt, vẫn đang nhìn lên khoảng mù mịt, dường như không đợi được Diệp Thành sống sót bước ra, thì sẽ không rời đi.
“Người từng đồng ý với con, là sẽ cưới con”. Tịch Nhan lưng đeo tố cầm, bàn tay nhỏ nắm chặt, làm tư thế cầu nguyện.
Cô bé trong bộ dạng thiếu nữ, đôi mắt trong veo linh hoạt, đầy sự dịu dàng nữ tính, trong làn nước mắt, chỉ chứa có Diệp Thành.
“Huynh phải sống sót”. Đám Liễu Như Yên, Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du, Lâm Thi Họa cũng đang cầu nguyện.
Bọn họ chưa bao giờ lo lắng như hôm nay, người nọ ở ngay phía trên, một hơi thở còn sót lại, có lẽ liền sẽ âm dương cách biệt.
“Thần thoại về Diệp Thành, cần Diệp Thành viết tiếp”. Bọn Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Hùng Nhị khẽ thì thầm, trong tay áo, nắm đấm đã nắm chặt đến trắng bệch từ lâu.
Một đám huynh đệ tốt, chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình vô dụng như vậy.
Kiếp trước dùng cái chết để bảo vệ hắn, lại khiến cho hắn gánh vác càng nhiều, chôn vùi năm tháng tươi đẹp, khiến một thân đau đớn.
“Con à, về nhà rồi, mở mắt ra nhìn nhà của mình đi!”. Lớp tiền bối Dương Đỉnh Thiên, Từ Phúc, Long Đại Xuyên, giọng nói khàn khàn, cũng đang thầm cầu khẩn trời xanh.
Bọn họ đều đã nghe nói về chuyện ở Chư Thiên Vạn Vực, từng sự việc đều có sự cô tịch, đều lộ ra đau thương.
Không ai có thể nghĩ đến, ba trăm năm qua, vì tìm người chuyển thế, người thanh niên phong nhã hào hoa kia, rốt cuộc đã chịu bao nhiêu khổ sở.
“Mẹ kiếp ngươi mà dám ngủ luôn, lão tử sẽ ngủ vợ của ngươi”.
Mấy chục triệu người đều đang cầu nguyện, chỉ có một người hét lớn, chạy tán loạn khắp nơi, không ngừng gào to.
Đó là Tiểu Linh Oa, từ khi đến Thiên Huyền Môn, hắn ta đã mắng cả một đêm, không hề ngừng nghỉ, mà cũng không bị hụt hơi.
Cũng may đám hồng nhan tri kỷ của Diệp Thành đều bận lo lắng, không lòng dạ nào để tâm đến tên này, bằng không đã bóp chết hắn ta từ lâu rồi.
Trước ánh mắt của mọi người, một đạo tiên quang sáng đẹp vạch trời mà đến.
Ngước mặt lên trời nhìn ra xa mới biết là Đông Hoàng Thái Tâm, tay còn xách theo một người, chính là một thanh niên, rất là thanh tú.
Hắn ta mặc áo trắng đầu bạc, bị xách theo, hai tay hai chân đều rũ xuống, quần áo có chút lộn xộn, nhìn bộ dạng bị đánh không nhẹ.
“Ta tốt xấu gì cũng là Nhân Vương, bà đừng làm như vậy, ta rất mất mặt”. Thanh niên dáng vẻ chán chường.
“Còn Nhân Vương cơ đấy, ngươi cũng thật hay!”, Đông Hoàng Thái Tâm mắng một câu: “Chạy đâu không tốt, lại cố tình chạy đến Đại Sở”.
“Chuyện ứng kiếp, ai mà nói rõ được, việc này không thể trách ta, hơn nữa, ta cũng là vừa mới khôi phục ký ức, liền một mạch liền bị bà xách tới đây, ta tìm ai nói lý lẽ”.
“Lão nương chẳng muốn nghe, hôm nay nếu ngươi không cứu được Diệp Thành, một cái tát chết ngươi”. Đông Hoàng Thái Tâm oán hận nói.
Nói xong, Đông Hoàng Thái Tâm từng bước bước vào Thiên Huyền Môn.
Đám người chín Hoàng Đại Sở và Kiếm Thần nhìn thấy bà ta trở về, còn xách theo một người, trong mắt cũng chợt lóe sáng.
Đông Hoàng Thái Tâm dũng mãnh, ném Nhân Vương xuống đất.
Xong việc, người đàn bà này lập tức khôi phục hình tượng thục nữ, chỉ vì, người yêu Chư Thiên Kiếm Thần ở đây.
Phục Hy chật vật, đường đường là Nhân Vương, quả thực rất mất mặt.
Hàng trăm vị Chuẩn Đế vây đến, nhìn Nhân Vương từ trên xuống dưới.
Vẻ mặt mọi người có chút kỳ quái, hầu như phần lớn đều đã gặp qua Nhân Vương, nhưng tên này có chút không giống với những gì bọn họ nhớ.
Nói như thế nào nhỉ? Phục Hy năm đó, phong thần như ngọc, mờ ảo như tiên, không hề bận tâm, thật sự là thế ngoại cao nhân.
Nhưng vị ở trước mặt đây, nhìn như thế nào, cũng không dính dáng gì đến Nhân Vương, có chút đáng khinh, giống như một tên trộm, gà gáy chó trộm.
Không biết vì sao, nhìn hắn ta, bất luận là Kiếm Thần hay là chín Hoàng, đều sản sinh ra một loại kích động muốn đánh người.
“Cô gái này trông thật xinh đẹp”. Nhân Vương xoa xoa tay, nhìn thấy Nguyệt Hoàng, nhếch miệng cười, vẻ mặt càng đáng khinh.
Nguyệt Hoàng sững người ngay tại chỗ, nàng ta đây là bị chòng ghẹo rồi sao?
Hoàng giả của Đại Sở, Chuẩn Đế đỉnh phong, nữ vương cái thế, vào lúc này, cũng đều không kịp phản ứng lại.
Ngược lại, Viêm Hoàng và những Hoàng giả Đại Sở khác nhìn nhau.
Rồi sau đó, chúng Hoàng liền tiến lên, xách Nhân Vương đi.
Sau đó, liền nghe thấy tiếng kêu gào khóc thảm thiết.
Nếu không sao gọi là Nhân Vương, kêu gào cũng bá khí ầm ầm.
Kiếm Thần ho khan, Đan Tôn cũng ho khan, các Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn cũng ho khan, nghe đến khóe miệng kéo thẳng, vẻ mặt đặc sắc.
Ngược lại là Đông Hoàng Thái Tâm, một mặt nóng lòng muốn thử, nếu không có Kiếm Thần ở đây, có lẽ bà a cũng xắn tay áo đi đến.
Rất nhanh, chúng Hoàng đã trở lại, trên mặt đầy vẻ sảng khoái.
Lại nhìn Nhân Vương Phục Hy, đã bị đánh cho khóc rồi, mặt mũi bầm dập, một bên lỗ mũi chảy máu, toàn thân trên dưới đều là dấu chân.
Thành thật, lần này thật sự thành thật rồi, đám người này quá bản tính, mặc kệ ngươi là Nhân Vương hay là vương bát, đều đánh hết.
“Lại đây”. Đông Hoàng Thái Tâm quăng tên này đến chỗ Diệp Thành: “Này, chính là hắn, mau cứu sống”.
Nhân Vương lau máu mũi, rồi khoanh tay đi vòng quanh Diệp Thành: “Người này sao trông mặt quen thế nhỉ?”
“Giống hệt Đế Tôn!”. Đan Tôn mở miệng.
“Còn giống như đúc Đế Tôn”. Nhân Vương nhíu mày: “Ta còn cho rằng hắn giống Lục Đạo”.
“Đâu là nhiều lời vô nghĩa như vậy”. Đông Hoàng Thái Tâm mắng.
“Xì!”. Nhân Vương không cho là đúng, lại đi vòng quanh Diệp Thành, đi xuôi hai vòng, đi ngược lại hai vòng.
“Ai truyền cho Chu Thiên Diễn Biến, chắc là ăn no rửng mỡ rồi!”
“Còn là Hoang Cổ Thánh Thể, thánh cốt và bản nguyên của thần chiến, ừm, không có thần tàng, lại còn có Tiên Nhãn của Tiên tộc”.
“Sát khí của Đế, chúc phúc của hồ ly, từng mở Huyết Kế Giới Hạn”.
“Nghịch tu hỗn độn đạo, không chỉ một lần bị trúng đạo thương”.
“Đi qua Minh Giới, còn dạo qua kỹ viện. Ngươi, không phải trai tơ!”
Tên này vừa đi vòng quanh, còn vừa nói lải nhải không ngừng.
Mọi người im lặng không lên tiếng, nhịn xuống sự xúc động muốn đánh người.
Ngay cả Nguyệt Hoàng bị chòng ghẹo cũng im lặng, không chỉ một lần nhìn Nhân Vương, tên trộm này… hắn ta thật sự có thể cứu Diệp Thành?
Không biết bao lâu, Nhân Vương đi vòng quanh mới dừng lại, một câu không nói, chỉ liên tục lắc đầu.
“Lắc đầu là có ý gì?”, Đông Hoàng Thái Tâm nói.
“Dù hắn còn chút tu vi, ta cũng có thể nghịch chuyển Càn Khôn cho hắn”. Nhân Vương lắc đầu thở dài: “Nhưng người này chỉ còn một hơi thở, Nhân Hoàng tại thế, cũng không chắc giúp được”.
“Không nói chuyện hẳn hoi, nhất định muốn ép bà đây phải động thủ rồi”. Đông Hoàng Thái Tâm rút sát kiếm ra, sáng loáng rực rỡ.
“Ta thật sự không có cách nào”. Nhân Vương vội hốt hoảng kêu oan.
“Ngươi là Nhân Vương cơ mà! Ngươi nói không thể cứu sống, nói ra ai sẽ tin”, Đông Hoàng Thái Tâm cười mỉm.
Nụ cười này của bà ta khiến cho Nhân Vương nhìn mà toàn thân lạnh toát.
“Một câu, không cứu được hắn, ngươi cũng đừng đi!”. Chiến Vương vặn cổ, lộ ra sự bá khí.
“Cách cũng không phải không có”. Nhân Vương lại sợ không hề có dấu hiệu, vuốt cằm đầy ý vị sâu xa: “Tìm người cho hắn mượn mệnh, liền có thể thay hắn kéo dài tuổi thọ”.
“Mượn mệnh?”. Mọi người nhíu mày: “Mượn như thế nào”.
“Như mặt chữ, lấy mạng đổi mạng, đủ thẳng thắn rồi chứ”.
“Nói như vậy, chỉ cần người sống là được, ý này phải không?”
“Ngươi cho là trò đùa à?”, Nhân Vương liếc nhìn mọi người, lại khoanh tay: “Điều kiện vẫn phải có, hơn nữa, tuy là lấy mạng đổi mạng, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể sống ba năm, hết ba năm, ta cũng không thể cứu hắn”.
“Chỉ có ba năm?”, sắc mặt mọi người trở nên khó coi .
“Vẫn là câu nói kia, hắn không có tu vi”. Nhân Vương lắc đầu: “Chu Thiên đã làm cho sinh mệnh của hắn bị hao tổn nghiêm trọng, hồn phách của người phàm, không chịu nổi giày vò, căn nguyên ở đây”.
“Là chúng ta đến muộn rồi”. Mọi người đều tự trách.
Nếu Đại Sở trở về sớm hơn, nếu có thể đến trước khi tu vi Diệp Thành tận diệt, cũng không đến mức khó giải quyết như vậy.
Hàng trăm vị Chuẩn Đế càng nghĩ càng giận, Chư Thiên Kiếm Thần cũng vậy.
Bọn họ tức giận Chư Thiên Vạn Vực, cũng là giận trời xanh, hết lần này đến lần khác nhằm vào một mình hắn, làm cho hắn đầy người vết thương.
“Cứu hay không cứu hả các vị?”. Nhân Vương khoan thai nói: “Các ngươi, không có nhiều thời gian suy nghĩ”.
“Cứu”.
Mạng người như cỏ rác, xương và máu phủ kín trời xanh đất bằng.
Thiên địa tối tăm, hoá thành Cửu U, máu chảy đầm đìa khiến người ta thấy mà ghê người, thượng tiên cao cao tại thượng đều trở thành cát bụi của lịch sử.
Kiếm Thần cùng trăm Chuẩn Đế, vây quanh Diệp Thành, áp chế Chu Thiên.
Tuy hắn chỉ còn một hơi thở, nhưng Chu Thiên vẫn còn phản phệ, muốn hoàn toàn thôn tính, tiêu diệt hắn mới coi như xong, cực kỳ khó chơi.
Đối với việc chín Hoàng giết chóc, không ai quản, càng không có ai thương hại.
Lửa giận của Đại Sở cần dùng núi thây biển máu mới dập tắt được.
“Các ngươi thật sự muốn không chết không ngưng!”. Lão tổ của bốn tộc rít gào, huyết cốt đầm đìa, tất cả đều bị đánh đến phát cuồng.
Bốn người không nói ra lời này còn đỡ, nói ra rồi, chín Hoàng Đại Sở càng thêm mạnh bạo, dù có Cực Đạo Đế Binh bảo vệ, bốn người vẫn bị đánh đến không có sức phản kháng.
“Tha mạng, tha mạng”. Tu sĩ của bốn tộc gào rống, cuồng loạn, âm thanh cầu xin mỗi lúc một lớn.
Chín Hoàng Đại Sở hờ hững, hoàn toàn làm lơ tất thảy: Tha mạng cho các ngươi, thì khác nào phụ lòng anh linh con dân Đại Sở!
Đây là hồi nợ máu ngập trời, cần dùng máu tươi để trả lại.
Tu sĩ bốn tộc kêu rên, không ai dám có suy nghĩ chống cự, dưới uy thế của Đế, hoá thành từng cụm sương máu.
Hối hận! Lão tổ của bốn tộc hối hận, hối hận vì đã động đến Diệp Thành không thể trêu chọc kia để vì thế mà kéo cả tộc vào trong tai hoạ.
Đặc biệt là tộc Phượng Hoàng hối hận nhất, giờ phút này mới hiểu rõ lời nói của Xích Dương Tử và Vô Cực Đạo, càng hối hận hơn vì đã không nghe lời khuyên của hai người, khăng khăng muốn giết chết Diệp Thành.
Trận chiến ảnh hưởng quá lớn, trời xanh sụp đổ, đất bằng nứt toạc, kèm theo máu tươi và sấm sét, tất cả đều mất đi trong vòng luân hồi.
Tu sĩ xem cuộc chiến dần dần lui lại, sợ gặp phải hậu quả.
Vốn là đến đây xem bốn tộc đánh Thiên Đình, ai mà ngờ được rằng tình thế xoay chuyển: Diệp Thành hồi quang phản chiếu một mình đấu với bốn tộc, chín Hoàng Đại Sở mạnh mẽ trở về, còn đem theo đế binh của mình.
“Quá mạnh, bốn người kia thật sự quá mạnh”. Rất nhiều người không nhịn được mà run rẩy, dường như đang thấy chín vị Đế chân chính.
“Bốn Chuẩn Đế, bốn Đế Khí và mười triệu tu sĩ, thế nhưng bị chín người giết đến mức không có khả năng phản kháng”.
“Chín đối bốn, chiến lực đỉnh, áp chế hoàn toàn”.
“Ta đã thấy qua kẻ hung hãn, nhưng lại chưa thấy qua hung mãnh đến như vậy”. Lão Chuẩn Đế chắp tay, thở dài tặc lưỡi: “May mà không trêu chọc hắn, bằng không cũng sẽ chết thật thảm”.
“Không nhìn thì không biết, nhìn rồi thì bị doạ cho nhảy dựng, bối cảnh lão Thất kinh khủng như vậy sao!”, đám người Quỳ Ngưu âm thầm nuốt nước bọt.
“Chạy thoát rồi, tiện nhân kia chạy thoát”, Tiểu Viên Hoàng gào to.
Mọi người nhìn lại mới thấy bóng người chật vật trốn ra chiến trường, là một phụ nữ, nhìn kỹ lại, đúng là Phượng Tiên.
Mạng của nàng ta cũng dai thật, bản lĩnh chạy trốn xuất sắc.
Thế nhưng cũng vì thế mà nàng ta phải trả một cái giá vô cùng đau đớn, huyết tế mấy trăm năm thọ nguyên, thi triển bí pháp cấm kỵ.
“Phượng Tiên, nạp mạng đi!”. Giọng nói trầm ngâm tràn đầy sát khí, Tịch Nhan trên tay đã cầm sát kiếm, lao thẳng đến Phượng Tiên.
Cùng lúc đó, không phân biệt trước sau, là Lâm Thi Hoạ, Liễu Như Yên, Thượng Quan Ngọc Nhi, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Hạo Thiên Thi Nguyệt…
Nói cách khác, là hồng nhan tri kỷ của Diệp Thành đều đến giết nàng ta, trong tay nắm sát kiếm, kiếm khí tuyệt diệt bay múa.
Phượng Tiên biến sắc, nào dám quay đầu lại, nâng phượng thể đã đầm đìa máu tươi chạy trốn, thiêu đốt căn nguyên, điên cuồng tăng tốc độ lên.
“Lưu lại”. Tịch Nhan vượt qua một bước, vung kiếm chém xuống.
Phượng Tiên trúng chiêu, bay ra ngoài, từng tia máu phượng vẩy đầy hư thiên, nếu không phải là Phượng hoàng niết bàn, chỉ sợ đã bị chém chết.
Nhưng dù là thế, nàng ta vẫn khó có thể đỡ đòn.
Còn chưa kịp định thân, Liễu Như Yên đã đến, một kiếm chém đứt một tay ngọc của nàng ta, Lâm Thi Hoạ giơ tay, một luồng sáng xuyên thủng thân phượng của nàng ta, Thượng Quan Hàn Nguyệt tay niết ngọc ấn…
Hình ảnh đẫm máu đó, khiến tu sĩ xem cuộc chiến hãi hùng khiếp vía.
Công chúa tộc Phượng Hoàng, có thể đánh hộc máu Bắc Thánh chỉ với một chưởng, chiến lực không yếu, lại bị các nàng hoàn toàn áp đảo.
Không phải nàng ta không đủ mạnh, mà là do hồng nhan tri kỷ của Diệp Thành quá nhiều, hơn nữa, người này còn mạnh hơn so với người kia.
Thế cho nên, Nam Đế và Bắc Thánh bọn họ còn chưa đuổi kịp, chiến đấu đã kết thúc.
“Lão tổ, cứu ta”. Phượng Tiên rít lên một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, nàng ta bị ép quỳ mọp xuống, pháp lực toàn thân cũng bị phong ấn.
Một câu này của nàng ta, khiến cho nhóm người xem chiến bị chọc cười: “Còn gọi lão tổ, lão tổ của ngươi còn khó bảo toàn bản thân kìa”.
“Bọn họ đều bị ngươi lừa gạt, còn có Ma tộc, Yêu tộc và Thần tộc, hôm nay đều không thoát khỏi kết cục bị diệt hoàn toàn”.
“Cái này là hồng nhan hoạ thủy trong truyền thuyết sao?”
Quá nhiều người nảy ra câu này trong đầu.
Hồng nhan hoạ thuỷ, ừm, thật là hồng nhan hoạ thủy!
Đếm kỹ một chút, trong trăm năm qua có bao nhiêu người bị nàng ta lừa: thần tử Tiên tộc, thần tử Ma tộc, thần tử Yêu tộc, Phương Hoàng thần tử, Trí Dương, Linh Sơn, Huyết Thương Tử…
Hiện giờ, việc lừa dối thần tử của các tộc còn chưa tính xong, thậm chí cả những người liên quan trong gia tộc, cũng đã bị gài một lần.
Bên kia, chín Hoàng công phạt cũng gần như đã kết thúc.
Yêu tộc bị diệt toàn bộ, lão tổ Yêu tộc bị Thái Vương đóng đinh ở Hư Thiên, đến đế khí Yêu tộc cũng bay đi.
Thần tộc, Ma tộc và tộc Phượng Hoàng cũng giống nhau, không có ai thoát khỏi tử kiếp, lão tổ của ba tộc đều không ngoại lệ, đều bị tru sát, đế binh tam gia, thần quáng ảm đạm, trốn vào hư vô.
Đối với đế binh, Chín Hoàng cũng không thể làm gì, đó là pháp khí đại đế, nếu nó muốn chạy trốn không ai có thể ngăn cản được.
“Bốn… bốn Chuẩn Đế, mười… mười triệu tu sĩ, cứ như vậy mà bị diệt?”. Quần chúng bốn phương há miệng thở dốc.
Cảnh tượng này không chân thật chút nào, nhiều tu sĩ như vậy, lão tổ cấp bậc khác nhau mà lại bị diệt hoàn toàn.
Chương 2317: Đại khai sát giới
Trong tiếng thảng thốt hoảng sợ, chín Đế Binh thăng thiên, treo ở trời cao, Đế Đạo Pháp Tắc bay như mưa, Cực Đạo Đế Uy chói chang như chín mặt trời, toả ra ánh sáng, chiếu rọi thế gian.
Lực lượng hủy thiên diệt địa hội tụ, không phải một Đế Binh bất kỳ có thể so sánh, một kích đủ để đánh sập Trung Châu.
Chín Đế Binh cùng ngân vang, quét ra một đường tiên mang.
Tiên mang chói mắt lộng lẫy, mang theo uy lực hủy thiên diệt địa, đánh vào phương bắc, nhanh đến mức mắt thường không có cách nào thấy được.
Nó vượt qua dòng sông dài của thời gian, đảo lộn càn khôn, rối loạn âm dương, mang theo sấm sét, khiến Chư Thiên cũng chấn động.
Hai, ba giây sau, một tiếng nổ vang vọng truyền khắp Bát Hoang.
Từ xa xa nhìn lại, đó là Tiên sơn Yêu tộc, bị tiên mang oanh liệt, tu sĩ Yêu tộc ở bên trong, vô luận là Đại Thánh hay là Hoàng Cảnh đều trở thành cát bụi ở dưới Cực Đạo Đế Uy.
Đúng vậy, truyền thừa Yêu tộc viễn cổ trực tiếp bị xoá sổ.
Chín Đế Khí đang run, lại liên tiếp quét ra hai đường tiên mang, vẫn đi theo hướng bắc như cũ, một tia dừng ở Ma tộc, một tia bắn vào Bắc Nhạc, rơi xuống Thần tộc.
Tiếng ầm lại vang lên, tiên sơn Ma tộc và tiên sơn Yêu tộc đều bị đập tan tành, không một sinh linh chạy thoát kiếp nạn.
“Ba cổ tộc… Ba đại chủng tộc đều bị diệt?”
“Chín Cực Đạo Đế Binh hợp công, uy lực quả nhiên áp đảo”.
“Từ hôm nay trở đi, Viễn Cổ Cửu Tộc, nên đổi cách gọi là Viễn Cổ Lục Tộc”. Lớp tu sĩ người già thổn thức, tâm tình rối rắm.
“Đại nạn của tộc Phượng Hoàng cũng đến rồi”, có người nói.
Mọi người nhìn thẳng lên trời, chín Đế Khí đã quét ra đường tiên mang thứ tư, phác hoạ ra đường cong huyết lệ, phương hướng là Đông Hoang.
Rất nhanh, bên Đông Hoang truyền ra âm thanh kinh trời động đất, gần vạn toà tiên sơn đã tan thành tro bụi trong một khoảnh khắc.
Dĩ nhiên vẫn còn chưa xong, còn có tia tiên mang thứ năm.
Tiên mang này bay đến phía tây, xẹt qua đại địa Trung Châu, bắn vào Tây Mạc, nổ vang tại Linh Sơn Phật Gia.
Lại là ầm vang cả ngày, dù có Kim Thân Vạn Phật và Đế Khí bảo hộ, Linh Sơn vẫn sụp đổ, vạn Phật đều diệt.
Thích Già thương xót, âm thanh bi thương truyền khắp toàn bộ Tây Mạc.
Vô thượng Phật đà, trước khi chết, tâm cũng không thanh tĩnh.
Bên trong thất tình lục dục, có một loại tình cảm gọi là hối hận, Phật gia từ bi, nhưng cái từ bi của ông ta lại quấy nhiễu đến nhân quả của người khác, cứu một người, lại chôn vùi cả một tộc, Phật gia truyền thừa ở mất đi trong bể khổ vô biên.
Trời đất lâm vào tĩnh lặng trong một cái chớp mắt.
Trong Huyền Hoang, không một ai dám phát ra tiếng, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lòng người run sợ, thần trí suy sụp.
Qua mức chấn động, vô luận là Yêu tộc, Ma tộc, Thần tộc và tộc Phượng Hoàng viễn cổ, cùng với Linh Sơn Tây Mạc, trong vô tận năm tháng trước đây, các tộc này đều có Đại Đế, thống ngự chư thiên vạn linh, mỗi một tộc đều để lại truyền thừa bất hủ.
Nhưng truyền thừa truyền đến thời đại này lại bị xoá sổ trong một ngày, hậu duệ của Đế đã bôi nhọ uy danh tiền bối.
Muốn trách thì chỉ trách bọn họ chọc trúng người không nên chọc vào, Đại Đế truyền thừa thì sao? Đã là nợ máu thì phải trả bằng máu.
Trong cơn gió đã nhiễm mùi máu tươi, một tấm bia cao chọc trời đột ngột nhô lên khỏi mặt đất, bia đá dùng máu tươi khắc ra hai chữ Đại Sở.
Phượng Tiên bị đưa đến đây, quỳ gối dưới tấm bia đá.
Thiên Đạo có luân hồi, trời xanh tha cho ai! Báo ứng, đây là báo ứng, hiện tại báo từng món nợ nghiệp một.
“Tha mạng, tha mạng”. Tộc Phượng Hoàng bị diệt, nhưng thân là công chúa, lại còn kêu rên xin tha, thân phượng đẫm máu, mặt không có chút máu, trong mắt toàn là sợ hãi.
Ai!
Một tiếng thở dài đột nhiên vang lên, mang theo bi thương và đau thương.
Thấy từ trong hư không, một người phụ nữ đầu bạc từ trên trời tiến đến, cùng với dị tượng phượng hoàng hót vang, đan xen nhảy múa.
Đó chính là Phượng Hoàng, lão tổ chân chính của Phượng Hoàng nhất tộc, bối phận tối cao, cũng là cô mẫu của phượng hoàng lão tổ.
Bà ta xuất quan, lại trơ mắt nhìn Phượng Hoàng tộc bị diệt, thân là lão tổ, bà ta bất lực.
“Lão tổ cứu ta, lão tổ cứu ta!”. Phượng Tiên liều mạng cầu cứu, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Ngươi, ta, đều là tội nhân!”. Phượng Hoàng tiến lên một bước, cười tự giễu, cũng là cười tự trách.
Đúng như lời Xích Dương nói, trong lòng bà ta chỉ có Khương Thái Hư.
Cũng vì mối tình năm xưa ấy, mà trăm năm rồi bà ta không xuất thế, bỏ lỡ quá nhiều cơ hội ngăn cản hạo kiếp.
Phượng Tiên là tội nhân thiên cổ của tộc Phượng Hoàng, lẽ nào bà ta lại không phải, lão tổ một tộc như bà ta không còn mặt mũi nào gặp tiền bối.
Bà ta giơ lên sát kiếm, chém về phía hậu bối Phượng Tiên.
“Không…không không…”. Mắt phượng của Phượng Tiên lồi ra, đồng tử co chặt, phượng thể run rẩy co lại thành một đoàn, tinh thần của nàng ta, vào lúc kiếm rơi trong chớp mắt mà hỏng mất.
Ở lúc hấp hối, nàng ta cũng hối hận vì thành tội nhân của Phượng Hoàng tộc, tuy là xuống hoàng tuyền thì vẫn bị khiển trách như cũ, không mặt mũi nào mà gặp tộc nhân.
“Kiếp sau, chớ có chọc đến người không nên dây vào”. Phượng Hoàng nhắm mắt, thanh tiên kiếm rơi xuống leng keng.
Sương máu tung bay, Phượng Tiên hoá thành tro bụi, tro bụi trở về với đất, từ nơi nào đến thì trở về nơi đó.
Trận ân oán kéo dài trăm năm này, bởi vì cái chết của nàng ta mà đã đến hồi kết nhưng cũng có quá nhiều người vì nó mà chết
Phượng Hoàng rời đi, mỗi bước một xa, sát kiếm trong tay lơ đãng rơi xuống, thật hiu quanh.
Trong trời đất lại yên lặng một lần nữa, mọi người hoàn toàn im lặng, chỉ có tấm bia Đại Sở đứng sừng sững trong gió tanh mưa máu.
Cái này sẽ là biểu tượng: Kẻ xâm phạm Đại Sở, dù xa cũng giết!
Chương 2318: Kết thúc
Trận chiến kết thúc, bên ngoài Thiên Hư xác chết la liệt, máu chảy thành sông.
Mặt đất ướt đẫm máu tươi, cắm vô số thanh kiếm chiến mâu bị gãy chống chọi giữa đầy trời cát vàng bay múa.
Ai mà ngờ được khu vực này lại mai táng hơn mười triệu tu sĩ, chỉ Chuẩn Đế thôi đã có bốn người.
Trận chiến này, bốn tộc không có gì ngoài Đế Binh và chúng đều trở thành bụi bặm. Trăm ngàn năm sau, tên tuổi của nó sẽ xuất hiện trong lịch sử Huyền Hoang
.
"Về nhà!", chín Hoàng của Đại Sở dẫn theo Diệp Thành và năm mươi triệu tu sĩ bay lên trời, tiến thẳng về Đại Sở.
Một câu về nhà khiến năm mươi triệu tu Thiên Đình bật khóc.
Ba trăm năm, họ đã đợi giờ phút này ba trăm năm.
Họ tựa như một đứa trẻ mồ côi, còn quê hương luôn mong ngóng kia chính là vòng tay cực kỳ ấm áp của mẹ.
Quần chúng xem chiến ngửa đầu, trong mắt tràn ngập vẻ kính nể, chín Hoàng của Đại Sở thật sự rất mạnh, vừa đến đã tiêu diệt năm truyền thừa của Đế đạo.
Trận chiến hôm nay, họ đã lập nên tên tuổi của Thiên Đình.
Chuyện này chắc chắn sẽ trở thành một thần thoại bất hủ, được thế hệ cùng trang lứa của Chư Thiên Vạn Vực ca ngợi suốt đời.
Chín Hoàng vừa đi, năm Thiên Vương của vùng đất dữ cũng xoay người lần lượt trở về Thiên Hư, Luyện Ngục, Minh Thổ, Vong Xuyên, Hoàng Tuyền của mình.
Vì tìm Đại Sở, họ đã rời đi ba trăm năm, một thời gian rất lâu.
Vùng đất dữ cũng có sứ mệnh của nó, lần này trở về họ sẽ không rời khỏi một cách dễ dàng nữa chỉ vì năm vùng đất dữ ảnh hưởng rất rộng.
Kiếm Thần nhìn thoáng qua không trung, ánh mắt ngừng lại trên người một người, sau đó vươn tay hút ông ta tới.
Đó là một đạo sĩ già râu xồm xoàm, không phải Yên lão đạo thì là ai?
"Văn bối ra mắt Kiếm Thần!", Yên lão đạo vội vàng vái chào, thầm nghĩ bụng không biết tại sao Kiếm Thần lại bắt mình?
"Có biết Nhân Vương ở đâu không?", Kiếm Phi Đạo nhìn chằm chằm ông ta, dường như đã biết ban đầu Yên lão đạo là người của Nhân Vương.
"Hơn trăm năm trước, ta từng bắt tay với Diệp Thành và Bắc Thánh suy diễn, song lại chỉ xuất hiện một khung cảnh, không biết là ở đâu!", Yên lão đạo lấy một thẻ ngọc ra rồi bóp nát nó.
Thẻ ngọc vỡ vụn lộ ra thần quang, biến thành một bức tranh giữa không trung, bên trong là một mảnh núi sông.
"Kiếm Thần hiểu rộng biết nhiều, không biết có nhận ra đây là đâu không?", Yên lão đạo nhìn Kiếm Thần thử hỏi.
Kiếm Thần không đáp, ngó màn ảnh rồi liếc nhìn Đông Hoàng Thái Tâm và vô số Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn.
"Đi mòn gót giày không thấy đâu, được đến lại chẳng tốn công tốn sức".
Kiếm Thần Kiếm Phi Đạo của Chư Thiên, Thần Nữ Đông Hoàng Thái Tâm của Côn Luân, Đan Tôn Thất Dạ, Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn, những người đứng đầu Cửu Hoang đồng loạt xoay người đuổi theo chín Hoàng.
Mảnh núi sông xuất hiện trong màn ảnh ấy chính là Đại Sở.
Nhưng họ lại cảm thấy hết sức khó hiểu, sao Nhân Vương ứng kiếp lại đi đến Đại Sở, mà ngay cả Thiên Huyền Môn cũng không phát hiện ra.
Bọn họ khó hiểu, Yên lão đạo lại vò đầu chẳng hiểu ra sao.
Quần chúng run sợ một lúc lâu, vẫn còn đắm chìm trong sự chấn động, đầu váng mắt hoa, chưa đã thèm như đang nằm mơ.
Xuất sắc, quả thật là một vở kịch hết sức xuất sắc, chuyến này đúng là không uổng công đến!
Không biết đã bao nhiêu năm chưa từng thấy trận nào lớn như vậy,
Mấy chục triệu tu sĩ, hơn trăm vị Chuẩn Đế cộng thêm mười mấy kiện Cực Đạo Đế Binh. Khung cảnh ấy tuyệt đối là chưa bao giờ có.
"Điều này phải cảm ơn Hoang Cổ Thánh Thể, nếu không có hắn thì đã chẳng có khung cảnh ấy", vô số người cảm thán.
"Từ khi hắn đến Huyền Hoang, quả thật đã gây ra hết cơn chấn động này đến cơn chấn động khác".
Có rất nhiều người thổn thức, bắt đầu lôi chuyện cũ, sự tích động trời trên con đường của Diệp Thành được họ nhắc lại không thiếu cái nào.
Quả nhiên, Diệp Thành đi đến đâu là nơi đó lại nhộn nhịp, lại có sát kiếp. Hắn dường như một đứa trẻ xui xẻo, ai cũng ghét bỏ.
Nhưng sự thật chứng minh, những kẻ ngứa mắt hắn đều đã bị đưa xuống suối vàng, đội ngũ ấy chắc có thể xếp thành một hàng dài.
"Mai sau có chọc ai thì cũng đừng chọc hắn, chín vị Hoàng cộng với chín kiện Đế Binh kia thật sự rất bá đạo".
"Có còn ngày sau không thì chưa chắc nha!", đám tiền bối vuốt râu: "Hắn cũng chỉ còn một hơi thôi".
Câu đó vừa được nói, mọi người xung quanh đều cảm thấy đáng tiếc, Hoang Cổ Thánh Thể lừng lẫy tiếng tăm lại chỉ là một vị Chiến Thần sắp chết.
"Đi thôi", ông lão Chuẩn Đế khoanh tay, xoay người nói: "Đến cuối cùng vẫn chưa biết được Đại Sở ở đâu".
"Hơn trăm vị Chuẩn Đế thì chắc chắn có thể cứu sống Lão Thất", đám anh em kết nghĩa Quỳ Ngưu đều âm thầm chắc chắn.
"Hắn trời sinh đã là một người soạn lên những bản nhạc thần thoại", Nam Đế mỉm cười nói: "Đi thôi, về thành cổ Côn Luân đợi".
Mọi người đi theo, chỉ còn Bắc Thánh yên lặng nhìn không trung mờ mịt, bờ môi mấp máy, ánh mắt phức tạp, lại đượm chút lo lắng.
Nàng ta hy vọng Diệp Thành còn sống, ít nhất cũng đợi mình bày tỏ tình cảm giấu kín, dù có bị từ chối cũng không hối hận.
Gió khẽ phất phơ, Bắc Thánh cũng xoay người đuổi theo mọi người.
Khoảng không rộng lớn ấy thoáng chốc trở nên trống trải, làn gió đầy máu tanh rít gào cuốn theo vẻ đau buồn và hào hùng, bị năm tháng lắng đọng lại.
Tấm bia đá Đại Sở vẫn đứng sừng sững giữa trời đe dọa tứ hải bát hoang: đụng vào Đại Sở ta, dù có xa đến đâu cũng chắc chắn sẽ đến đòi mạng.
Chư Thiên Tinh Vực rộng lớn mênh mông, lại hết sức cổ xưa.
Ngày hôm nay, mọi người trong Chư Thiên bỗng dưng cảm thấy hình như có thêm thứ gì đó, một luồng khí tức tang thương chợt khuấy động tinh không vô ngần.
Nhìn ra xa, đó là một mảnh núi sống, núi đồi tráng lệ, bừng bừng sức sống, cất giấu vô số câu chuyện xa xưa.
Chương 2319: Thử mọi cách
Nó chính là Đại Sở, ba trăm năm phiêu bạc lại sáp nhập vào Chư Thiên, hấp thu căn nguyên nơi đây để chữa trị vết thương.
"Trở về rồi! Chúng ta đã trở về rồi!", cách rất xa đã nghe thấy năm mươi triệu tu sĩ Thiên Đình khàn khàn hò hét.
"Ba trăm năm!", những tu sĩ chuyển thế ở Đại Sở đều ùa về từ mọi nơi như thủy triều, che trời lấp đất.
Hai bên gặp lại đều ôm chặt lấy nhau, tự tìm kiếm người thân và bạn bè cũ, mặt mũi tràn đầy nước mắt, khóc không thành tiếng.
Hậu duệ Hoàng Giả, các Chư Vương, chín Điện ba Tông tám mươi mốt Môn, Viêm Hoang, Đan Thành, nhà họ Hùng, các thế gia Thượng Quân, Tư Đồ, Hạo Thiên, Đông Phương Tây Môn Nam Cung Bắc Thần, Bàn Long Hải Vực, Thất Tịch Cung, Chú Kiếm Thành...
Mỗi thế lực ở Thiên Đình Đại Sở đều có truyền thừa.
Ba trăm năm trước, họ chiến đấu với Thiên Ma, chết trên mảnh đất này, giờ đây vẫn còn nhuộm đẫm máu tươi của họ.
Ba trăm năm sau lại gặp nhau luôn có vô vàn điều muốn nói, kể trong đau buồn và nước mắt.
Trước và sau, là kiếp trước kiếp này, ba trăm năm ấy là cả một cuộc đời, tựa như một giấc mộng cổ xa xôi.
Giữa một khoảng đất bao la, trước những phần mộ anh hùng, các tu sĩ Đại Sở hội tụ lại, trên những tấm bia ấy khắc rậm rạp vô số cái tên.
Đó là vào ba trăm năm trước, Diệp Thành và mấy chục tu sĩ còn sống sót đã khắc từng nét bút lên trên, chịu đủ gió táp mưa sa.
Giờ, chín mươi triệu triệu anh linh Đại Sở đa số đã trở về, nhưng còn có rất nhiều cái tên đến nay vẫn không ai đến nhận như: Sở Huyên, Sở Linh, Long Gia, Tử Huyên, Sở Hải Thần Binh, Đao Hoàng, Gia Cát Vũ, Độc Cô Ngạo, Đan Thần, Đan Nhất, Sở Thương Tông, Nam Cung Nguyệt, Đông Phương Ngọc Linh, Thượng Quan Huyền Tông, Chung Giang, Chung Quỳ, Cơ Tuyết Băng, Hổ Oa, Tứ Vương...
Có lẽ họ vẫn chưa tìm được, cũng có thể không chuyển sang kiếp khác mà đã hóa thành bụi bặm trong dòng sông lịch sử từ ba trăm năm trước.
"Ngày nào, ta cũng đến đây để lau chùi tro bụi trên những cái tên ấy", Đường Như Huyên kéo lấy cánh tay Hùng Nhị, vừa cười vừa khóc nói.
Ba trăm năm thoáng như một cái chớp mắt, nhưng cũng cực kỳ dài lâu, mái tóc của cô ấy vẫn trắng bóc, vẻ mặt tiều tụy khiến người ta thấy mà thương.
...
"Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ, chúng con nhớ mong mọi người ba trăm năm", Hạo Thiên Thi Tuyết và Hạo Thiên Thi Nguyệt ầng ậc nước mắt nói.
"Cuối cùng cũng sum vầy", Hạo Thiên Huyền Chân, Hoa Tư cười dịu dàng nhìn con gái, con rể và cháu chắt của mình mà kích động khôn ngươi, nước mắt nhòe hai tròng mắt.
...
"Mấy năm nay, có nhớ nhà không?", Dương Đỉnh Thiên, Từ Phúc, Đạo Huyền Chân Nhân, Bàng Đại Xuyên nước mắt như mưa.
"Trải qua bao vất vả, có chết cũng không quên", Tư Đồ Nam, Liễu Dật, Nhiếp Phong, Dạ Vô Tuyết đang đang gạt lệ.
...
"Tuy chỉ mới ba trăm tuổi, lại chợt cảm thấy còn già hơn kiếp trước", Cổ Tam Thông cười đầy hoài niệm.
...
"Sư muội, đúng là thoáng chốc như cách một thế hệ!", Chung Ly khàn giọng nói với vẻ buồn bã: "Không ngờ vẫn còn có thể gặp lại".
"Sẽ có một ngày, sư tôn và sư huynh cũng sẽ trở về", Hồng Trần Tuyết nhìn tấm bia đá kia mà đôi mắt xinh đẹp cũng nhòe nước mắt.
...
"Nơi này, chính là quên hương ta!", Tạ Vân nắm Mục Uyển Thanh, Đoạn Ngự nắm Vân Mộng, Tần Vũ nắm Cơ Như Yên, Man Hùng nắm Man Man... nói với giọng đầy dịu dàng.
"Đại Sở, rất đẹp", các cô đều điềm đạm cười duyên.
...
Theo dòng ký ức, các tu sĩ Đại Sở rời khỏi Trung Thông Đại Địa, người đạp mây cưỡi gió, người ngự kiếm bay về phía Thiên Huyền Môn.
Bọn họ có thể đứng ở đây đều do công của Diệp Thành, song họ thì trở về, còn Diệp Thành lại gục ngã.
Mọi người ngửa đầu mờ mịt nhìn không trung, con ngươi tràn ngập vẻ mong đợi hy vọng người nọ có thể tỉnh lại, sống sót bước ra khỏi Thiên Huyền Môn.
"Có chắc Nhân Vương ở Đại Sở không?", Nguyệt Hoàng nhìn Đông Hoàng Thái Tâm hỏi.
"Đã dùng chín kiện Đế Binh để định vị, quả thật đã tìm được một luồng khí tức", Đông Hoàng Thái Tâm nhỏ giọng đáp: "Nhưng trên người y có một sức mạnh thần bí bao trùm nên vẫn cần một chút thời gian".
"Ta thật sự rất bất ngờ, Đại Sở có Đế Đạo tìm tòi, Nhân Vương ứng kiếp lần này vậy mà Chu Thiên Luân Hồi lại chẳng phát hiện được gì?", Viêm Hoàng nhìn các Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn, mặt mày khó hiểu hỏi.
"Do chúng ta đã quá coi thường Nhân Vương", Đông Hoàng Thái Tâm lắc đầu cười: "Y là tàn hồn của Nhân Hoàng, Nhân Hoàng lại là ông tổ của Chu Thiên, có thể né được sự tìm tòi của Đế Đạo cũng bình thường".
"Sợ là dù tìm được Nhân Vương Phục Hy cũng khó mà giữ được mạng sống của Diệp Thành", có người thở dài: "Hắn chỉ còn lại một hơi".
"Cứ phải thử xem đã!", chín Hoàng lần lượt ra tay, không ngừng sử dụng bí pháp trấn áp Chu Thiên cho Diệp Thành, tránh cho sức mạnh bá đạo kia nuốt luôn một hơi cuối cùng của hắn.
Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm, Đan Tôn và hơn trăm Chuẩn Đế đồng loạt thi triển bí pháp, không mong cứu được Diệp Thành, chỉ hy vọng giữ được một hơi kia của hắn. Đó mới là điều quan trọng nhất.
Diệp Thành yên lặng nằm, không chút nhúc nhích, ý thức mỏng manh tách ra khỏi cơ thể.
Trong mông lung, hắn dường như thấy được một vùng đất ma của Hồng Hoang, sắc trời u ám không ánh sáng, sấm sét đì đùng, tràn ngập khí tức hủy diệt.
Trên đất ma có một bóng lưng mặc áo giáp hoàng kim cực kỳ cao lớn, dẫn dắt mấy triệu tướng sĩ ngự không tiến tới.
Ý thức lại mơ hồ, đợi đến khi hình ảnh lại xuất hiện thì vùng đất ma vô vọng kia đã bị nhuốm đầy máu tươi như vừa trải qua một kiếp nạn khủng bố, xác chết chất chồng như núi, máu chảy thành sông.
Mấy triệu thần tướng đã biến mất, chết trên mảnh đất kia.
Trên vùng đất ma đầy máu, chỉ còn bóng lưng vĩ ngạn mặc giáp vàng, cả người đẫm máu, cầm một đoạn kiếm gãy, lảo đảo bước tiếp về phía trước trong cảnh tượng tận thế kia.
Chương 2320: Nhân Vương Phục Hy
Một ngày mới đã đến, ánh sáng ấm áp và trong lành rải xuống khắp Đại Sở.
Hấp thu căn nguyên của Chư Thiên, non sông tươi đẹp tái hiện mạnh mẽ, vạn vật đang sống lại, một khung cảnh tràn đầy sức sống.
Dưới Thiên Huyền Môn, các tu sĩ Đại Sở đã đứng lặng cả một đêm.
Không một người chợp mắt, vẫn đang nhìn lên khoảng mù mịt, dường như không đợi được Diệp Thành sống sót bước ra, thì sẽ không rời đi.
“Người từng đồng ý với con, là sẽ cưới con”. Tịch Nhan lưng đeo tố cầm, bàn tay nhỏ nắm chặt, làm tư thế cầu nguyện.
Cô bé trong bộ dạng thiếu nữ, đôi mắt trong veo linh hoạt, đầy sự dịu dàng nữ tính, trong làn nước mắt, chỉ chứa có Diệp Thành.
“Huynh phải sống sót”. Đám Liễu Như Yên, Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du, Lâm Thi Họa cũng đang cầu nguyện.
Bọn họ chưa bao giờ lo lắng như hôm nay, người nọ ở ngay phía trên, một hơi thở còn sót lại, có lẽ liền sẽ âm dương cách biệt.
“Thần thoại về Diệp Thành, cần Diệp Thành viết tiếp”. Bọn Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Hùng Nhị khẽ thì thầm, trong tay áo, nắm đấm đã nắm chặt đến trắng bệch từ lâu.
Một đám huynh đệ tốt, chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình vô dụng như vậy.
Kiếp trước dùng cái chết để bảo vệ hắn, lại khiến cho hắn gánh vác càng nhiều, chôn vùi năm tháng tươi đẹp, khiến một thân đau đớn.
“Con à, về nhà rồi, mở mắt ra nhìn nhà của mình đi!”. Lớp tiền bối Dương Đỉnh Thiên, Từ Phúc, Long Đại Xuyên, giọng nói khàn khàn, cũng đang thầm cầu khẩn trời xanh.
Bọn họ đều đã nghe nói về chuyện ở Chư Thiên Vạn Vực, từng sự việc đều có sự cô tịch, đều lộ ra đau thương.
Không ai có thể nghĩ đến, ba trăm năm qua, vì tìm người chuyển thế, người thanh niên phong nhã hào hoa kia, rốt cuộc đã chịu bao nhiêu khổ sở.
“Mẹ kiếp ngươi mà dám ngủ luôn, lão tử sẽ ngủ vợ của ngươi”.
Mấy chục triệu người đều đang cầu nguyện, chỉ có một người hét lớn, chạy tán loạn khắp nơi, không ngừng gào to.
Đó là Tiểu Linh Oa, từ khi đến Thiên Huyền Môn, hắn ta đã mắng cả một đêm, không hề ngừng nghỉ, mà cũng không bị hụt hơi.
Cũng may đám hồng nhan tri kỷ của Diệp Thành đều bận lo lắng, không lòng dạ nào để tâm đến tên này, bằng không đã bóp chết hắn ta từ lâu rồi.
Trước ánh mắt của mọi người, một đạo tiên quang sáng đẹp vạch trời mà đến.
Ngước mặt lên trời nhìn ra xa mới biết là Đông Hoàng Thái Tâm, tay còn xách theo một người, chính là một thanh niên, rất là thanh tú.
Hắn ta mặc áo trắng đầu bạc, bị xách theo, hai tay hai chân đều rũ xuống, quần áo có chút lộn xộn, nhìn bộ dạng bị đánh không nhẹ.
“Ta tốt xấu gì cũng là Nhân Vương, bà đừng làm như vậy, ta rất mất mặt”. Thanh niên dáng vẻ chán chường.
“Còn Nhân Vương cơ đấy, ngươi cũng thật hay!”, Đông Hoàng Thái Tâm mắng một câu: “Chạy đâu không tốt, lại cố tình chạy đến Đại Sở”.
“Chuyện ứng kiếp, ai mà nói rõ được, việc này không thể trách ta, hơn nữa, ta cũng là vừa mới khôi phục ký ức, liền một mạch liền bị bà xách tới đây, ta tìm ai nói lý lẽ”.
“Lão nương chẳng muốn nghe, hôm nay nếu ngươi không cứu được Diệp Thành, một cái tát chết ngươi”. Đông Hoàng Thái Tâm oán hận nói.
Nói xong, Đông Hoàng Thái Tâm từng bước bước vào Thiên Huyền Môn.
Đám người chín Hoàng Đại Sở và Kiếm Thần nhìn thấy bà ta trở về, còn xách theo một người, trong mắt cũng chợt lóe sáng.
Đông Hoàng Thái Tâm dũng mãnh, ném Nhân Vương xuống đất.
Xong việc, người đàn bà này lập tức khôi phục hình tượng thục nữ, chỉ vì, người yêu Chư Thiên Kiếm Thần ở đây.
Phục Hy chật vật, đường đường là Nhân Vương, quả thực rất mất mặt.
Hàng trăm vị Chuẩn Đế vây đến, nhìn Nhân Vương từ trên xuống dưới.
Vẻ mặt mọi người có chút kỳ quái, hầu như phần lớn đều đã gặp qua Nhân Vương, nhưng tên này có chút không giống với những gì bọn họ nhớ.
Nói như thế nào nhỉ? Phục Hy năm đó, phong thần như ngọc, mờ ảo như tiên, không hề bận tâm, thật sự là thế ngoại cao nhân.
Nhưng vị ở trước mặt đây, nhìn như thế nào, cũng không dính dáng gì đến Nhân Vương, có chút đáng khinh, giống như một tên trộm, gà gáy chó trộm.
Không biết vì sao, nhìn hắn ta, bất luận là Kiếm Thần hay là chín Hoàng, đều sản sinh ra một loại kích động muốn đánh người.
“Cô gái này trông thật xinh đẹp”. Nhân Vương xoa xoa tay, nhìn thấy Nguyệt Hoàng, nhếch miệng cười, vẻ mặt càng đáng khinh.
Nguyệt Hoàng sững người ngay tại chỗ, nàng ta đây là bị chòng ghẹo rồi sao?
Hoàng giả của Đại Sở, Chuẩn Đế đỉnh phong, nữ vương cái thế, vào lúc này, cũng đều không kịp phản ứng lại.
Ngược lại, Viêm Hoàng và những Hoàng giả Đại Sở khác nhìn nhau.
Rồi sau đó, chúng Hoàng liền tiến lên, xách Nhân Vương đi.
Sau đó, liền nghe thấy tiếng kêu gào khóc thảm thiết.
Nếu không sao gọi là Nhân Vương, kêu gào cũng bá khí ầm ầm.
Kiếm Thần ho khan, Đan Tôn cũng ho khan, các Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn cũng ho khan, nghe đến khóe miệng kéo thẳng, vẻ mặt đặc sắc.
Ngược lại là Đông Hoàng Thái Tâm, một mặt nóng lòng muốn thử, nếu không có Kiếm Thần ở đây, có lẽ bà a cũng xắn tay áo đi đến.
Rất nhanh, chúng Hoàng đã trở lại, trên mặt đầy vẻ sảng khoái.
Lại nhìn Nhân Vương Phục Hy, đã bị đánh cho khóc rồi, mặt mũi bầm dập, một bên lỗ mũi chảy máu, toàn thân trên dưới đều là dấu chân.
Thành thật, lần này thật sự thành thật rồi, đám người này quá bản tính, mặc kệ ngươi là Nhân Vương hay là vương bát, đều đánh hết.
“Lại đây”. Đông Hoàng Thái Tâm quăng tên này đến chỗ Diệp Thành: “Này, chính là hắn, mau cứu sống”.
Nhân Vương lau máu mũi, rồi khoanh tay đi vòng quanh Diệp Thành: “Người này sao trông mặt quen thế nhỉ?”
“Giống hệt Đế Tôn!”. Đan Tôn mở miệng.
“Còn giống như đúc Đế Tôn”. Nhân Vương nhíu mày: “Ta còn cho rằng hắn giống Lục Đạo”.
“Đâu là nhiều lời vô nghĩa như vậy”. Đông Hoàng Thái Tâm mắng.
“Xì!”. Nhân Vương không cho là đúng, lại đi vòng quanh Diệp Thành, đi xuôi hai vòng, đi ngược lại hai vòng.
“Ai truyền cho Chu Thiên Diễn Biến, chắc là ăn no rửng mỡ rồi!”
“Còn là Hoang Cổ Thánh Thể, thánh cốt và bản nguyên của thần chiến, ừm, không có thần tàng, lại còn có Tiên Nhãn của Tiên tộc”.
“Sát khí của Đế, chúc phúc của hồ ly, từng mở Huyết Kế Giới Hạn”.
“Nghịch tu hỗn độn đạo, không chỉ một lần bị trúng đạo thương”.
“Đi qua Minh Giới, còn dạo qua kỹ viện. Ngươi, không phải trai tơ!”
Tên này vừa đi vòng quanh, còn vừa nói lải nhải không ngừng.
Mọi người im lặng không lên tiếng, nhịn xuống sự xúc động muốn đánh người.
Ngay cả Nguyệt Hoàng bị chòng ghẹo cũng im lặng, không chỉ một lần nhìn Nhân Vương, tên trộm này… hắn ta thật sự có thể cứu Diệp Thành?
Không biết bao lâu, Nhân Vương đi vòng quanh mới dừng lại, một câu không nói, chỉ liên tục lắc đầu.
“Lắc đầu là có ý gì?”, Đông Hoàng Thái Tâm nói.
“Dù hắn còn chút tu vi, ta cũng có thể nghịch chuyển Càn Khôn cho hắn”. Nhân Vương lắc đầu thở dài: “Nhưng người này chỉ còn một hơi thở, Nhân Hoàng tại thế, cũng không chắc giúp được”.
“Không nói chuyện hẳn hoi, nhất định muốn ép bà đây phải động thủ rồi”. Đông Hoàng Thái Tâm rút sát kiếm ra, sáng loáng rực rỡ.
“Ta thật sự không có cách nào”. Nhân Vương vội hốt hoảng kêu oan.
“Ngươi là Nhân Vương cơ mà! Ngươi nói không thể cứu sống, nói ra ai sẽ tin”, Đông Hoàng Thái Tâm cười mỉm.
Nụ cười này của bà ta khiến cho Nhân Vương nhìn mà toàn thân lạnh toát.
“Một câu, không cứu được hắn, ngươi cũng đừng đi!”. Chiến Vương vặn cổ, lộ ra sự bá khí.
“Cách cũng không phải không có”. Nhân Vương lại sợ không hề có dấu hiệu, vuốt cằm đầy ý vị sâu xa: “Tìm người cho hắn mượn mệnh, liền có thể thay hắn kéo dài tuổi thọ”.
“Mượn mệnh?”. Mọi người nhíu mày: “Mượn như thế nào”.
“Như mặt chữ, lấy mạng đổi mạng, đủ thẳng thắn rồi chứ”.
“Nói như vậy, chỉ cần người sống là được, ý này phải không?”
“Ngươi cho là trò đùa à?”, Nhân Vương liếc nhìn mọi người, lại khoanh tay: “Điều kiện vẫn phải có, hơn nữa, tuy là lấy mạng đổi mạng, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể sống ba năm, hết ba năm, ta cũng không thể cứu hắn”.
“Chỉ có ba năm?”, sắc mặt mọi người trở nên khó coi .
“Vẫn là câu nói kia, hắn không có tu vi”. Nhân Vương lắc đầu: “Chu Thiên đã làm cho sinh mệnh của hắn bị hao tổn nghiêm trọng, hồn phách của người phàm, không chịu nổi giày vò, căn nguyên ở đây”.
“Là chúng ta đến muộn rồi”. Mọi người đều tự trách.
Nếu Đại Sở trở về sớm hơn, nếu có thể đến trước khi tu vi Diệp Thành tận diệt, cũng không đến mức khó giải quyết như vậy.
Hàng trăm vị Chuẩn Đế càng nghĩ càng giận, Chư Thiên Kiếm Thần cũng vậy.
Bọn họ tức giận Chư Thiên Vạn Vực, cũng là giận trời xanh, hết lần này đến lần khác nhằm vào một mình hắn, làm cho hắn đầy người vết thương.
“Cứu hay không cứu hả các vị?”. Nhân Vương khoan thai nói: “Các ngươi, không có nhiều thời gian suy nghĩ”.
“Cứu”.