• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 2326-2330

Chương 2326: Vợ, có người đánh ta

Lúc Diệp Thành về đến Hằng Nhạc Tông đã là sáng sớm.

Vừa đến dưới chân núi Ngọc Nữ Phong, hắn đã nhìn thấy Hùng Nhị đứng trên một tảng đá, ở dưới có đầy người vây quanh.

“Nhìn thấy không, đây chính là nguyên thạch”. Hùng Nhị cầm một khối nguyên thạch, những giọt nước bọt phun loạn khắp trời.

“Vẫn là tiền của Chư Thiên Vạn Vực đẹp, quý giá hơn linh thạch”. Phía dưới, đám đệ tử nhìn sáng hết cả mắt.

“Đợi đã”. Hùng Nhị nói xong, liền nhảy xuống khỏi nguyên thạch, vặn vẹo cơ thể to béo, vui vẻ chạy về phía Diệp Thành.

Diệp Thành đang chuẩn bị lên Ngọc Nữ Phong, lập tức bị túm xuống.

Xong việc, Hùng Nhị liền nhấn Diệp Thành xuống đất, một trận nắm đấm béo, đám đệ tử nhìn mà hai mắt đờ đẫn.

“Bà ngoại ngươi, ngươi bị bệnh à!”, Diệp Thành mắng to, không biết vì sao Hùng Nhị lại đánh hắn.

“Hiếm thấy ngươi yếu hơn ta, ta nhất định phải đấm ngươi một trận”. Hùng Nhị cưỡi trên người Diệp Thành, một chầu đấm mạnh.

Một câu nói, thiếu chút nữa khiến Diệp Thành hộc máu, lão tử yếu nên đáng bị đánh? Con mẹ nó đây là đạo lý gì.

Cảnh tượng ngang ngược nhất đời, đám đệ tử đứng xem đều kinh ngạc đến ngây người.

Diệp Thành là người như thế nào, Thánh chủ Thiên Đình uy chấn thiên hạ, Hoàng giả Đại Sở khí thế bao trùm Bát Hoang, người mạnh đã từng giết Đế.

Giờ phút này, hắn lại bị một cục mỡ nhấn xuống đất đấm, cảnh tượng này, chỉ nhìn thôi đã cực kỳ mới mẻ.

“Vợ ơi, có người đánh ta”. Diệp Thành đánh không lại, bắt đầu kêu cứu, miệng hét to cực kỳ bá khí.

Đừng nói, cái giọng to này đúng là hiệu quả, một nhóm người phần phật hạ xuống từ trên Ngọc Nữ Phong, đều có dung nhan tuyệt thế.

Những cô gái này, không cần phải nói chính là hồng nhan tri kỷ của Diệp Thành, cũng không phải một người, mà là mười mấy người.

“Ngươi cái tên mập chết tiệt”. Các cô gái nhìn thấy cảnh tượng này, đều xắn tay áo lên, lập tức bao vây lấy Hùng Nhị.

Tiếng kêu thảm thiết ngay tức khắc vang lên, hình ảnh khiến người ta có chút không dám nhìn thẳng.

“Vợ, có người đánh ta”. Hùng Nhị cũng bắt đầu kêu lên .

“Huynh đáng bị đánh”. Đường Như Huyên truyền lời nói đến.

“Nào nào, để ta”. Diệp Thành chui vào đám người.

Gã mập kia không dễ dàng gì bò ra được ra ngoài, lại bị túm vào đám người, không nói nhiều lời, lại là một trận nhừ đòn.

Các cô gái xuống tay không nhẹ không nặng, đều không dùng tay, trực tiếp dùng chân đạp, kiểu đạp đến tàn tật đến chết.

Tiếng kêu thảm thiết không biết đến khi nào dần im bặt, Diệp Thành lúc này mới sửa sang lại quần áo, trên mặt khắc một chữ sảng khoái to đùng.

“Tướng công, về nhà rồi”. Các cô gái chớp đôi mắt to, một câu gọi vợ lúc trước nghe vô cùng vui vẻ.

“Thật ngại quá”. Diệp Thành cười ha hả.

Trời đất chứng giám, lúc trước là bị đánh sốt ruột, mới mơ hồ bịa ra một câu kia, hay thật, lại thu hút cả một nhóm người đến.

“Đi thôi”. Các cô gái cười hì hì, kéo Diệp Thành lên núi, chân bước tung tăng, lúm đồng tiền như hoa.

Bọn họ đi rồi, đám đệ tử mới từ tứ phía vây tới.

Tên mập Hùng Nhị không còn bộ dạng người, thật sự thành một đống rồi, nói là một người, nhưng lại như chiếc bánh nhân thịt dính trên mặt đất.

Mọi người kéo thẳng khóe miệng, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Thực tế chứng minh, vẫn không nên chọc vào Thánh chủ Diệp Thành thì tốt hơn.

Chọc hắn không đáng lo, nhưng ngàn vạn lần chớ chọc đám vợ của hắn.

Toàn bộ đều là cấp Thánh Nhân, tuy rằng ai nấy đều xinh đẹp, nhưng cũng đều mạnh mẽ, xuống tay cũng rất ngoan độc.

Trên Ngọc Nữ Phong, tiếng cười nói vui vẻ, các cô đều vẫn đang tự cười ngây ngô vì tiếng gọi vợ kia, ngọt ngào giống như ăn mật vậy.

Về phần Diệp Thành, đã tìm một gốc đại thụ, lấy quyển Vô Tự Thiên Thư kia ra, vùi đầu vào đọc một cách chăm chú.

Nếu đám Tạ Vân có ở đây, nhất định vây quanh hắn quở trách một trận.

Nhiều cô vợ xinh đẹp như vậy không chơi, lại đọc sách, không dùng thì để cho ta dùng, lãng phí thanh xuân, lãng phí sinh mệnh.

Diệp Thành say sưa đọc sách, mặc dù trong sách không chữ, nhưng lại hấp dẫn hắn, đọc sách cũng là ngộ đạo, đạo của vạn vật.

Cơ Tuyết Băng biến thành một con mọt sách, cũng không phải là không có lý do.

Thiên thư không chữ, quả thật có chỗ huyền ảo của nó, luôn luôn một loại đạo uẩn thần bí, dạo chơi trong cuốn sách.

Nhìn kỹ, trong sách có chữ, chữ chữ đều là đạo.

Hắn cứ ngồi như vậy, đã là hết ngày, cho đến màn đêm buông xuống.

Các cô gái tiến đến vài lần, nhưng nhìn thấy trang sách không chữ, đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc, sách này rất là quỷ dị.

Biết được Diệp Thành ở đọc sách ngộ đạo, các nàng liền không quấy rầy hắn.

Một đám cô gái xinh đẹp cũng rất hiểu chuyện, đều tự tìm chỗ ngồi xuống tu luyện, phong cảnh của Ngọc Nữ Phong cực kỳ mỹ lệ.

Đến đêm khuya, hắn mới buông sách xuống, nhíu mày.

Không phải là đọc sách mệt rồi, mà là Tiên Hỏa trong Đan Hải đang rung lên kịch liệt, một loại rung động tên là phẫn nộ.

Diệp Thành có thể nắm bắt rõ ràng cảm xúc của Tiên Hỏa, hai tròng mắt lập tức híp lại, nhìn quanh bốn phía, luôn có cảm giác có người theo dõi hắn.

Chính là, hắn không hề nhìn thấy bất thường gì, những chỗ Tiên Nhãn có thể nhìn đến, không có gì khác lạ, cái này có chút quỷ dị .

Tiên Hỏa bình tĩnh lại, treo ở Đan Hải không nhúc nhích.

Diệp Thành lúc này mới thu hồi ánh mắt, lại vùi đầu đọc Thiên Thư.

Một đêm không nói chuyện, đảo mắt đã sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống.

Các đệ tử chăm chỉ của Hằng Nhạc Tông đã ngồi xếp bằng ở trên tảng đá.

Căn nguyên của Đại Sở sống lại, hấp thu từ Chư Thiên, không còn áp chế, cảnh giới tổng thể của Hằng Nhạc Tông đều đang nâng cao.

Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành vùi đầu đọc sách, cuối cùng cũng ngẩng đầu.

Đập vào mắt đã nhìn thấy các cô gái, trật tự vây quanh hắn, đều đang nhìn hắn, hơn nữa sắc mặt còn rất kỳ quái.

“Chuyện gì vậy?”. Diệp Thành ngạc nhiên, vẻ mặt nghi hoặc.

“Vì sao tóc trắng rồi”. Các cô gái đều nói.

“Trắng rồi sao?” Diệp Thành lấy gương ra, mới thấy bản thân trong gương, tóc dài đen nhánh, từng sợi biến thành trắng như tuyết.

Hắn nhìn, bản thân trong gương đã dần dần trở nên hư ảo, cho đến khi hóa thành vô hình, không còn phản chiếu ra hắn nữa.

Hắn lại một lần nữa nhíu mày, gương không chiếu ra tướng mạo hắn, khiến hắn không nghĩ ra nguyên do, Chu Thiên rõ ràng đã bị hủy diệt rồi.

“Bái kiến Nhân Vương”. Trong khi hắn đang suy nghĩ, tiếng hành lễ của các cô gái vang lên, làm cho hắn theo bản năng nhìn về phía một hướng.

Nhân Vương đến rồi, khoanh tay, đi đường nhìn thế nào đều giống một tên trộm, rất là đáng khinh, không bộ dạng của Nhân Vương.

“Bái kiến tiền bối”. Diệp Thành cũng đứng dậy, chắp tay hành lễ.

“Ngày sau ít soi gương đi, không gì ý nghĩa gì”. Nhân Vương tiến lên, cầm lấy gương trong tay Diệp Thành, trực tiếp ném bỏ.

“Tiền bối, gương không chiếu ra ta, cái này lại là vì sao”.

“Không vì sao, đi, đổi chỗ khác nói”. Nhân Vương kéo Diệp Thành, thẳng đến Ngọc Linh Các, lần này lại mạnh mẽ vang dội.

Các cô gái nghi hoặc, cũng đi theo, lại bị chắn ngoài cửa.

Trong phòng, Diệp Thành đứng lặng, nhưng Nhân Vương thì lại vuốt cằm, đi vòng quanh người hắn, lẩm bẩm trong miệng.

“Tiền bối, có chuyện gì cứ nói thẳng”. Diệp Thành ho khan nói.

“Ngươi có từng gặp qua hắn ta không”. Nhân Vương lấy ra một bức tranh cuộn tròn từ trong ngực, trực tiếp mở ra, giơ thẳng trước mặt Diệp Thành.

Bức tranh chuyển động, hiện ra một thế giới nhuốm máu, hoặc cũng có thể nói là một chiến trường cổ xưa, rất nhiều binh khí sứt mẻ cắm xiên vẹo, xác chết ngổn ngang khắp nơi, máu chảy thành sông.

Ngoài những cái này ra, có một bóng lưng, cao lớn như núi, thân khoác áo giáp, tay cầm đoạn kiếm, bước đi loạng choạng, chiếu xuống ánh tà dương của tận thế, gian nan tiến về phía trước.

Diệp Thành khẽ nheo mắt lại, cứ có cảm giác như từng quen biết, giống như đã từng gặp ở đâu, “Bức tranh này của tiền bối từ đâu ra”.

“Vì để thôi diễn bức tranh này, lão tử đã chịu một đại kiếp”. Nhân Vương thu bức tranh cuộn tròn lại, “Nói thẳng, có từng gặp qua chưa”.

“Hình như đã từng gặp, lại hình như chưa”. Diệp Thành nói.

“Từng gặp là từng gặp, chưa gặp là chưa gặp”.

“Vậy chưa từng gặp qua”. Diệp Thành lắc đầu, “Chư Thiên Vạn Vực lớn như vậy, hỗn loạn không ngừng, quá nhiều chiến trường”.

“Điều này cũng phải”. Nhân Vương nâng tay, phất qua khuôn mặt Diệp Thành, lấy đi căn nguyên Tiên Luân Nhãn, “Cho ta mượn dùng”.

“Ông đừng có làm mất của ta”. Diệp Thành cười gượng một tiếng.

“Đây cũng không phải mắt của ngươi”. Nhân Vương bĩu môi, nhìn xuống bụng dưới của Diệp Thành, “Tiên Viêm, đi với ta một chuyến”.

Tiên Hỏa nghe gọi, bay ra ngoài như một sợi tiên quang.

Diệp Thành đang muốn mắng, trước là Tiên Nhãn, sau là Tiên Hỏa, ông chạy từ xa xôi đến đây, là để lấy bảo bối của ta đi!

“Không có việc gì đọc nhiều sách một chút”. Nhân Vương vỗ vỗ vai Diệp Thành, khoanh tay đi ra ngoài, tư thế rất phong cách.

“Ta còn có việc thỉnh giáo”. Diệp Thành đuổi theo ra ngoài, nhưng Nhân Vương chớp mắt đã chạy không thấy người đâu.

“Yên tâm chờ đi! Không lâu sau, sẽ có một bất ngờ, cũng có lẽ là một kiếp số của ngươi”.

Nhân Vương biến mất, chỉ có một âm thanh mờ mờ truyền xuống Cửu Thiên.
Chương 2327: Gọi ông ngoại

“Bất ngờ? Kiếp số?”, Diệp Thành lẩm bẩm nói, không biết cái gọi là kinh hỉ và kiếp số ở trong miệng người là từ đâu mà đến.

“Bất ngờ? Kiếp số?”. Chúng nữ cũng nhẹ giọng lẩm bẩm, biểu cảm tràn đầy lo lắng, hy vọng là bất ngờ chứ không phải là kiếp số.

“Đến đây nào, mau theo kịp!”. Lúc mọi người đang lẩm bẩm, tiếng gọi ồn ào vang lên, đều là tiếng kêu la ầm ĩ.

Diệp Thành thu lại suy nghĩ, nhìn về hướng đi vào Ngọc Nữ Phong.

Đó là một đám người, dẫn đầu chính là chín đạo thân của hắn.

Ở phía sau chín đạo thân có nam có nữ, có già có trẻ, đếm chừng hơn ngàn người, đông nghịt một mảng.

Diệp Thành nhìn thấy mà kinh ngạc, khóe miệng giật giật.

Thật hiển nhiên, mấy người này đều là gia quyến của chín đạo thân.

Mới có ba trăm năm, những tên này đúng là chăm chỉ tạo người, quả là con cháu đầy đàn, hiệu suất không phải cao bình thường đâ.

Hơn nữa, những tức phụ xinh đẹp của chín đạo thân bụng đều đã phồng lên, nhìn vào đều biết là đang có thai.

“Rất có năng lực”. Vẻ mặt Diệp Thành ý vị thâm trường.

“Đi đi, gọi ông ngoại”. Chín đạo thân đẩy một đám nhóc con lên phía trước, tất cả đều ước chừng tầm cỡ hai, ba tuổi, da dẻ phấn hồng, mặt mày mũm mĩm, vô cùng đáng yêu.

“Tham kiến ông ngoại”. Một đám nhóc con quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu với Diệp Thành, giọng con nít ngây ngô, non nớt vang lên.

Một câu gọi ông ngoại, khiến cho Diệp Thành chấn động trong nháy mắt.

Còn chưa làm cha, thế mà, con mẹ nó, đã lên chức ông ngoại rồi sao!

Vai vế trực tiếp nhảy lên một bậc, thật là đáng mừng.

“Tham kiến bà ngoại”. Đám nhóc con lại dập đầu.

Lần này đám nhỏ quỳ trước Tịch Nhan, Lâm Thi Họa, Thượng Quan Ngọc Nhi, Liễu Như Yên, Bích Du, Hạo Thiên Thi Nguyệt.

“Ách… Ha ha ha”. Chúng nữ sửng sốt trong một giây, gương mặt ửng đỏ, cười xấu hổ, bọn họ già như vậy rồi sao?

Vừa mới lơ đãng một chút đã trở thành bà ngoại người ta, bọn họ đều chưa thành thân, bối phận trực tiếp tăng lên hai cấp.

“Gia gia nói, quỳ xuống thì sẽ có tiền mừng tuổi”. Một đám trẻ con, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, chớp chớp đôi mắt to.

“Có, đều có!”. Chúng nữ cười hi hi, tiến lên.

“Đến đây, xếp hàng!”. Diệp Thành cũng xách túi trữ vật ra.

“Thằng nhóc này đáng yêu thật”. Tình thương của mẹ trong lòng các cô gái bộc phát quá độ, một người ôm hai, tặng linh châu, ngọc bội,… hoàn toàn không phải là vật phàm, đều rất hào phóng.

Điều quan trọng là, một câu bà ngoại kia, gọi ngọt như mía lùi, khiến cho các nàng đều vô cùng hạnh phúc.

Ngọc Nữ Phong lại náo nhiệt, hơn một ngàn người bày mấy trăm bàn, tiếng cười nói rôm rả, không khí thật ấm áp.

“Đến, lão đại, kính ngươi”. Chín đạo thân xách túi ra, chất đống trước mặt Diệp Thành.

“Không uổng công thương các ngươi”. Diệp Thành bỏ một viên thịt viên vào trong miệng, xoa xoa tay kéo từng cái ra.

Thế nhưng, vừa lúc trông thấy trong túi chứa cái món gì, viên thịt hắn mới nuốt vào ngay lập tức đã bị phun ra ngoài.

Hợp hoan tán, một đống toàn là hợp hoan tán, cỡ tám mươi cân, chưng thành màn thầu, có thể để lâu mà ăn dần.

“Nếu không đủ thì ta vẫn còn”, chín đạo thân nói, hơi híp mắt, làm ra động tác tay OK, lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết.

“Đệt cụ nhà ngươi. Vui vẻ cái quần!”. Sắc mặt Diệp Thành đen lại, gân xanh trên trán nổi tán loạn, hắn đột nhiên cảm thấy khẩn trương.

“Ui cha, thật náo nhiệt”. Dưới chân núi lại có người đi lên.

Mấy người đi đầu là Trần Vinh Vân, Ly Chương, Hạo Thiên Thi Vũ, Hạo Thiên Thi Tuyết, Vi Văn Trác, và Đông Phương Ngọc Yên.

Mấy người đi theo phía sau, còn có một nhóm người già trẻ đều có đủ.

“Nhìn thấy không, là ông lớn của ngươi, đi qua đó dập đầu đi”.

Trần Vinh Vân và Ly Chương đá nhi tử bảo bối của mình lên trước, tiêp theo là đời cháu, cũng đẩy lên cùng nhau.

Diệp Thành gãi gãi đầu, nghe xong cảm thấy trong lòng quái quái.

“Đến đây, ông lớn phát tiền!”. Diệp Thành lại xách túi trữ vật ra, làm trưởng bối, quả thật là không dễ dàng.

Chúng nữ cũng giống nhau, lúm đồng tiền như hoa, đám nhóc con hành lễ, khiến cho các nàng đều hạnh phúc, ngọt hết sức.

Đại gia đình lại dung nhập thành một, Diệp Thành và mấy người Trần Vinh Vân tụ thành một nhóm, Thi Vũ, Thi Tuyết và Đông Phương Ngọc Yên cùng với chúng nữ quyến thì tụ lại với nhau thành một nhóm, đám nhóc con thì chạy khắp núi.

“Ta nói, nếu hai người nhà các ngươi trở về nhà mẹ đẻ, hai ngươi sẽ không ngủ nhầm người chứ!”, Diệp Thành khoanh tay, nhìn thoáng qua Thi Vũ và Thi Tuyết, ánh mắt lại dừng lại ở trên người Ly Chương và Trần Vinh Vân.

“Cái này một lời khó nói hết, không cần đề cập đến”. Hai người che mặt, thành khẩn nói.

“Ngọc Yên muốn sinh, chúng ta chọn một cái tên đi! Con trai họ Vi, con gái họ Đông Phương, muốn ngầu nhất, người khác vừa nghe thấy thì phải sợ vỡ mật”. Vi Văn Trác chọc chọc Diệp Thành.

“Vi Ca, Đông Phương Hồng, hai cái tên này đủ phong cách”.

“Cút xéo”. Vi Văn Trác tát một cái.

“Không nhắc đến Vi Ca thì ta cũng quên mất, bọn ta có bảo bối cho ngươi”. Trần Vinh Vân và Ly Chương cùng móc ra túi trữ vật.

“Thật là ngại quá”, Diệp Thành ngoài miệng thì nói thế, nhưng tay đã tự giác mà nhận lấy.

Nhưng vừa kéo túi ra để nhìn, con mẹ nó toàn là hợp hoan tán.

Sắc mặt Diệp Thành lại đen trở lại, đen giống hệt như than cốc.

Hắn vô cùng hoài nghi, ba tên khốn và chín tiện nhân kia đã thương lượng với nhau thật tốt, tổ chức thành một đám để chạy đến đây gây rối cho hắn.

Trên Ngọc Nữ Phong, khách đến liên tiếp nhau: Tạ Vân và Mục Uyển Thanh, Hùng Nhị và Đường Như Huyên, Tư Đồ Nam và Dạ Vô Tuyết, Đoàn Ngự và Vân Mộng, Lăng Tiêu và Tiêu Tương, Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân, Hoa Vân và Dao Khê, Lăng Hạo và Thanh Vân, Lý Tinh Hồn và Tử Yên, Đại Man Hùng và Man Man…
Chương 2328: Rình mò

Đều là có đôi có cặp, hơn nữa ở phía sau ít nhiều cũng dẫn theo hậu bối nhà minh, bối phận của Diệp Thành nháy mắt lại được đề cao.

Long Nhất, Long Ngũ và Tiểu Linh Oa, ba tên ranh kia cũng đến, cũng không đi tay không, hơn nữa lại còn rất là hào phóng.

“Nào nào, để ở đây”. Không ít người khiêng đòn gánh, hợp hoan tán hết sọt này lại tới sọt khác.

Được rồi! Lối để vào Ngọc Nữ Phong đã bị chất đầy ngay lập tức.

Diệp Thành nhìn mà giật giật khóe miệng, con mẹ nó, dù tính là mỗi ngày hắn ăn một sọt đi, cũng phải ăn đến mức mười năm mới ăn hết nổi.

Chúng nữ càng nhìn thì mặt càng đỏ như rặng mây, bây giờ dân phong Đại Sở ta đều từ hung hãn đổi thành phóng khoáng rồi sao?

“Không cần để ý đến mấy chi tiết đó!”. Tư Đồ Nam, Tạ Vân, Hùng Nhị, cái đám súc sinh này túm lấy Diệp Thành kéo đi rồi.

“Uống”. Tiếng sói tru vang lên, vang vọng toàn bộ Hằng Nhạc.

Mọi người thật ăn ý, toàn bộ vây quanh Diệp Thành chặt chẽ.

Giống như hình ảnh chuốc rượu cho tân lang, không mang theo chén, cứ thế mà rót, cố gắng chuốc cho Diệp Thành uống đến ngu người.

Sau đám tiểu bối, chính là lớp trưởng lão, Vô Nhai Đạo Nhân, Cổ Tam Thông, Ngưu Thập Tam, Thái Ất Chân Nhân, Ngô Tam Pháo…

Mấy người này có vai vế đều cao, cũng dẫn theo hậu bối của minh, đứng thành một dải.

Trong nháy mắt bối phận của Diệp Thành bị kéo thấp xuống, từ chức ông ngoại rồi thành cháu, ừm, rồi còn trở thành chắt trai.

Điều đáng nói là, người đến bái phỏng không phải là đi tay không đến, ai cũng đem lễ vật, ra tay cũng rất hào phóng.

Nhìn từ xa, Ngọc Nữ Phong đã chật kín người, trên núi, chân núi, một sọt lại kế một sọt toàn con mẹ nó là hợp hoan tán.

Hai người Thiên Địa âm thầm bảo hộ Diệp Thành thấy hình ảnh như thế thì không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt vô cùng vi diệu.

Đây là quy củ của Ngọc Nữ Phong? Ai đến cũng đều đem theo hợp hoan tán?

Màn đêm không biết đã buông xuống từ khi nào, những người đến khoác vai nhau, loạng choạng đi xuống núi, ợ hơi liên tục.

Hằng Nhạc tông cũng đã làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, an bài chỗ ở cho họ.

Các nữ quyến đưa bọn nhỏ đi rồi, nhưng đám say rượu, tinh thần lại vô cùng phấn chấn, tụ một đám ở bên dưới Ngọc Nữ Phong.

Hùng Nhị dựng lên một cái bàn đá, trên đó khắc đấy tên.

Mấy cái tên đó, không cần phải nói, chính là các hồng nhan tri kỷ của Diệp Thành, không chỉ có tên, còn có tỷ lệ cược.

“Cái này là cược cái gì?”. Mọi người nhìn Hùng Nhị.

“Vô nghĩa, đánh cược xem ai kêu to nhất!”, Hùng Nhị kêu lên.

“Cái này lạ thật đấy”. Mọi người đều đang bàn luận với nhau về vụ cược của Hùng Nhị, cái gì tên này cũng nghĩ ra được!

“Đừng có cà kê, nhanh lên nào”, Hùng Nhị thúc giục.

“Nhất định là Thi Nguyệt, thê tử ta ở trên giường rất hoạt bát”. Trần Vinh Vân nhếch miệng cười: “Đều là cùng một mẹ sinh ra, làm tỷ sao có thể không bằng muội muội?”

“Ta vô cùng đồng ý chuyện này”. Ly Chương cười hắc hắc.

“Không giống nhau đâu, ta cho rằng, hẳn là Thượng Quan Ngọc Nhi”.

“Đừng vớ vẩn, luận về giọng, còn không ai bằng nha đầu Lạc Hi”.

“Tịch Nhan vẫn còn ở dáng vẻ thiếu nữ, không kêu lên mới là lạ, chọn nàng là đáng tin nhất, nghe ta, chắc chắn không sai”.

“Nếu Diệp Thành chặn miệng đối phương, thế chẳng phải chúng ta chịu thiệt sao, tên không biết xấu hổ đó có nhiều thủ đoạn lắm”.

“Ngươi nói ra thì đúng là có cái khả năng này nha!”

Một đám khốn cứ ngươi một lời ta một tiếng, làm chuyện đáng khinh lại còn cố tình làm ra vẻ nghiêm túc, giống như đoán mệnh.

Lại nói tiền đặt cược kia, nguyên thạch xếp thành núi, trên dưới ngàn vạn.

Xong việc rồi, một đám người chắp tay ngồi xổm dưới chân núi.

Một đám đông đều dựng lỗ tai lên, bất luận trên Ngọc Nữ Phong có động tĩnh gì, bọn họ đều có thể nghe được.

Một canh giờ qua đi, trên núi không có động tĩnh gì.

Hai canh giờ trôi qua, vẫn là một khoảng im lặng.

Ba canh giờ trôi qua, lúc đầu như thế nào thì bây giờ vẫn như thế đấy.

“Cái tình huống gì thế này…”. Tư Đồ Nam ngáp một cái, ngửa đầu liếc mắt xem xét đỉnh núi. “Không hợp lý nha!”

“Chưa biết chừng, Diệp Thành thật sự bịt miệng người ta”.

“Các ngươi canh đi, ta đi ngủ một lát”. Tạ Vân khoanh tay, dựa vào tảng đá, ngáy khò khò.

Ngủ một giấc, mở mắt ra, trời đã sáng rồi.

Đệ tử chăm chỉ của Hằng Nhạc Tông đã chạy ra khỏi động phủ, vươn vai nhiệt tình, hấp thụ linh lực.

Đi ngang qua Ngọc Nữ Phong, chúng đệ tử đều sửng sốt.

Làm gì vậy, một đám người đều ngẩng đầu, hai mắt trông mong nhìn về Ngọc Nữ Phong.

“Đang nhìn cái gì vậy?”. Rất nhiều đệ tử theo bản năng ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem, mấy người này ngồi xổm nhiều như thế là đang nhìn cái gì.

Chính là, không có cái gì, khiến người xem mặt đầy hoài nghi.

Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành đi xuống, trong tay nắm chặt Vô Tự Thiên Thư, vùi đầu nhìn, dáng vẻ rất nghiêm túc.

“Tham kiến Thánh chủ”. Đệ tử Hằng Nhạc Tông hoảng loạn, vội vàng hành lễ.

“Đi tu luyện, không cần chú ý đến ta”. Diệp Thành ngẩng đầu cười.

Vừa ngẩng đầu lên, thế mà trông thấy chính là mấy khuôn mặt đã biến thành màu đen, dưới mắt ai cũng có từng đôi quầng thâm.

“Sáng sớm tinh mơ không ngủ được đều chạy đến nơi này làm gì?”. Diệp Thành ngạc nhiên, có thể thấy được đám người này đã không ngủ cả đêm rồi.

“Đêm qua, ngủ ngon không?”. Một đám đều xông đến, động tác đều nhất trí: Xắn ống tay áo.

“Cũng… cũng ngon”. Diệp Thành không khỏi lui về sau một bước.

Chợt, Diệp Thành đã bị đám người bao vây, tiếng hét thảm thiết vang lên khiến cho người đang ngủ say giật mình, đột ngột ngồi dậy.

“Xấu hổ không?”. Trong hư vô, Thiên Lão nhìn về phía Địa lão.

“Xấu hổ”. Địa Lão xoa xoa đôi mắt già mắt, đôi mắt cũng đỏ lên, thật đúng là uổng công đợi cả một đêm.
Chương 2329: Tốc độ tu luyện

Diệp Thành bị đánh, cả người tràn ngập dấu chân trông vô cùng thê thảm.

Đám khốn kiếp hùng hùng hổ hổ rời đi, đúng là gặp quỷ mà, đợi cả đêm mà lại chẳng chờ được gì hết.

Trước khi đi, hầu như đều đen mặt liếc Diệp Thành một cái mới mặt mày tuyệt vọng ngó tên Hùng Nhị kia.

Đêm qua trên Ngọc Nữ Phong chẳng xảy ra chuyện gì hết, nên tiền đặt cược ở dưới chân núi đều mất trắng, chui hết túi nhà cái là tên khốn Hùng Nhị kia.

"Vẫn là ngươi tốt với ta nhất", Hùng Nhị ngồi xổm xuống vỗ vỗ Diệp Thành, mặt dày cười.

Hắn ta nói xong bèn bỏ chạy, sợ Diệp Thành gào lên: vợ ơi, có người đánh ta!

Còn nhớ hôm trước, đám người đẹp kia suýt nữa thì đánh chết mình, đánh đến hắn ta ám ảnh cuộc đời, nghĩ lại mà kinh.

Có đều, đêm qua cũng không chờ không công, là nhà cái, hắn ta là người thắng nhiều nhất, có hơn 10 triệu nguyên thạch bỏ túi.

Một đám đệ tử đỡ Diệp Thành đứng lên, quả thật có hơi thương hại cho Thánh Chủ của họ, cứ hai ba ngày lại bị đánh.

"Đồ điên, mẹ nó một đám điên hết rồi à!", sau khi tỉnh dậy, Diệp Thành hung hăng gào lên, cũng không biết tại sao tự dưng bị đánh, đám khốn kia còn ra tay đau cực kỳ.

Song lại chẳng có ai đáp lại tiếng mắng của Diệp Thành, đám ôn kia đã nằm sấp lên giường ngủ khò khò vì quá mệt.

Diệp Thành đen mặt, khập khiễng đi lên đỉnh núi.

Vốn định tìm một chỗ ngồi nghiên cứu Thiên Thư, mẹ nó ai mà ngờ được sáng sớm tinh mơ lại xảy ra chuyện đó.

Một hồi trò khôi hài đến nhanh mà đi cũng nhanh, Hằng Nhạc Tông cũng trở nên yên tĩnh, mọi thứ đều đâu vào đấy.

Diệp Thành trực tiếp ở trên núi vùi đầu nghiên cứu Thiên Thư.

Chúng nữ cũng rảnh rỗi tụ lại một chỗ nghiên cứu đan dược giữ được tuổi xuân, lâu lâu cũng sẽ liếc nhìn đống Hợp Hoan Tán chất chồng như núi kia, không biết ăn nhiều thứ này có chết người không.

Lại một ban đêm yên tĩnh, mọi âm thanh đều biến mất.

Trên Ngọc Nữ Phong, có một luồng tiên quang phóng thẳng lên cao.

Diệp Thành đột phá, trong lúc hắn vùi đầu nghiên cứu Thiên Thư thì đã đột phá từ Linh Hư Cảnh lên Không Minh Cảnh.

Hắn vẫn ngồi khoanh chân dưới gốc cổ thụ, thả Vô Tự Thiên Thư xuống rồi cầm cái gương nhỏ ra kinh ngạc nhìn.

Gương sáng loáng chiếu ra vạn vật, lại không soi thấy bóng dáng hắn, giống như Diệp Thành không tồn tại trên đời này vậy.

"Ta hiểu rồi, ta vẫn là một người chết, dùng hình dáng người sống lang thang trên đời".

Diệp Thành cười tự giễu, tĩnh tâm nghĩ lại thì đã đoán ra được lý do, nụ cười của hắn có chút đắng chát.

Tuy hắn không Nhân Vương đã dùng cách gì khiến mình còn sống, nhưng suy cho cùng số mệnh cũng sẽ đến hồi kết.

Hắn trốn không thoát kiếp nạn này, cát bụi sẽ là chốn về của hắn.

Diệp Thành lẳng lặng nhìn lên không trung, lại chẳng thấy được ngôi sao bản mạng của mình.

Trên đời này cũng không còn dấu vết của hắn, tựa như cái gương kia, soi không thấy gương mặt hắn, mọi thứ đều biến mất.

Hắn đã xem nhẹ sự sống và cái chết, có chết cũng không sợ, nhưng lại sợ không thể hoàn thành hết tất cả tâm nguyện trước khi chết.

Tâm cảnh của Diệp Thành đang thăng hoa, lột xác trong sự sống và cái chết, từ giãy giụa trở nên bình tĩnh, chạm đến một loại đạo khác.

Hắn lại đột phá Không Minh Cảnh, bỗng nhiên tiến vào Chuẩn Thiên Cảnh, sau đó xông thẳng lên Thiên Cảnh.

Tốc độ đột phá ấy khiến hai người Trời Tru Đất Diệt nhìn mà cũng ngạc nhiên, tên nhóc này mở buff à!

Dù kinh ngạc rất nhiều, song cả hai cũng không khỏi thở dài.

Ba năm, bất kể hắn tu luyện đến cảnh giới gì, dù là Chuẩn Đế thì cũng chẳng thoát được việc phải chết.

Trong vô số đời các Hoàng Giả của Đại Sở thì Diệp Thành là người nổi bật nhất, nhưng cũng là người thảm nhất, bị vận mệnh trêu ngươi.

Giữa lúc im lặng, trong tinh không xa xôi, chỉ thấy vô số luồng ánh sáng kèm theo rất nhiều dị tượng cổ xưa đan vào nhau.

Vùng trời đó lập tức bao phủ bởi một cảnh tượng huyền ảo khiến mọi nơi chú ý, dị tượng như vậy rất có thể là có huyết mạch nghịch thiên sinh ra.

Càng quỷ dị là vô số ngôi sao chết trên không cũng vì thế mà tỏa sáng, thực vật mọc lên từ mặt đất.

"Cảnh tượng kia là đại địa chi tử?", Trời Tru Đất Diệt nhìn về phía xa rồi quay sang liếc nhau, dường như nhận ra đó là loại huyết mạch nào ra đời, nó chắc chắn là một huyết mạch nghịch thiên.

"Thời đại này cũng khủng bố quá rồi", trên Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm cũng đang nhìn, lẩm bẩm nói.

Đại Địa chi tử là huyết mạch gắn liền với chúng sinh, mảnh đất Đại Sở này, ở trong những năm tháng xa xưa trước đó cũng từng có một vị.

Thời đại ấy còn sớm hơn thời đại của Sở Hoàng, sau khi chết thì máu thịt của y đã biến thành linh mạch dưới lòng đất được đời sau tìm thấy.

Năm đó, Huyền Tông của Đại Sở chia tách, Chính Dương Tông đã xây dựng tông môn trên linh mạch Đại Địa, thực lực giẫm lên hai tông khác.

Vì Đại Địa linh mạch kia còn khiến Diệp Thành và gia tộc Hạo Thiên xuất hiện một đoạn nhân quả, mọi thứ đều là thần xui quỷ khiến.

"Đại Địa chi tử ra đời, chứng tỏ lại là một thời đại Hoàng kim nữa", Nguyệt Hoàng cũng nhìn lên trời, nhỏ giọng nói.

"Cũng có lẽ là một kiếp nạn", Sở Hoàng hít sâu một hơi, trong con ngươi tràn ngập tinh không toát ra chút lo lắng.

"Dẫn đứa bé kia đến đây đi", Đông Hoàng Thái Tâm ra lệnh.

"Đừng đi nữa", một tiếng mờ mịt vang lên từ trên không, Kiếm Thần Chư Thiên xuất hiện, đầu bạc áo trắng trông như tiên nhân.

"Ta đến thì đã bị người khác dẫn đi rồi", Kiếm Thần nói.

"Tốc độ của ngươi đứng đầu Chư Thiên mà còn có người nhanh hơn ngươi à?", Viêm Hoàng ngạc nhiên, có hơi khó tin.

"Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn biết bao, cao thủ giấu tài cũng vô số", Kiếm Thần lắc đầu cười: "Không tìm được khí tức kia, chỉ biết là một người có thể hiểu rõ mọi chuyện trên đời".
Chương 2330: Diệt ba tộc

Kiếm Thần còn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng nổ động trời chấn động cả Chư Thiên, âm thanh ấy truyền đến từ Nam Vực của Huyền Hoang Đại Lục.

Lại có một tộc giải phong ấn, hơn nữa còn không phải một cái.

Tại Nam Vực, ba ngọn Tiên Sơn bao la hùng vĩ lần lượt rơi xuống, quả thật vô cùng khủng bố, khí tức hoang dã lan ra khắp Huyền Hoang.

Nhìn kỹ mới biết là tộc nào, đó là Bát Kỳ Tộc, Phượng Điêu Tộc và Thần Bằng Tộc, khí thế ấy quả thật cực kỳ chấn động.

"Đợi các ngươi lâu rồi", Chiến Vương đạp không, xách theo rìu Khai Thiên đi thẳng đến Huyền Hoang, hết sức bá đạo.

Tám vị Hoàng Giả còn lại cũng như một mũi tên, xách theo Cực Đạo Đế Binh khiến Chư Thiên Vạn Vực run rẩy.

"Chín kiện Đế Binh không thể rời khỏi Đại Sở quá lâu, mọi người kiềm chết chút", Đông Hoàng Thái Tâm truyền thần thức nói.

"Quét ngang một đường luôn đi, không lâu đâu", chín vị Hoàng Giả đáp.

Nam Vực Huyền Hoang, núi đồi san sát, ba tộc lần lượt trở về.

Vạn Tộc ở Nam Vực, ba tộc kia cũng coi như tộc lớn, trong tộc cũng có Cực Đạo Đế Binh, Đế uy bàng bạc khiến đất trời biến sắc.

"Lại không phải tộc của ta", tại thành cổ Côn Luân, đám Quỳ Ngưu thở hổn hển, chỉ muốn văng tục, chờ đến đau dạ dày.

"Tất cả đều là kẻ thù của Thánh Thể, không biết chín vị tàn nhẫn kia của Thiên Đình có đến giết không?"

"Chắc chắn sẽ đến, chín vị Chuẩn Đế, chín kiện Cực Đạo Đế binh, dù là tộc nào cũng không chống đỡ nổi!"

"Là ai, kẻ nào đã giết con ta?", trong tiếng bàn tán, Bát Kỳ Hoàng gầm lên, sát khí lạnh lẽo thấu xương.

"Là ai, kẻ nào đã giết con ta?", Phượng Điêu Hoàng cũng tứ giận, Đế uy không chút kiêng nể bao phủ đất trời.

"Là ai, kẻ nào đã giết con ta?", Thần Bằng Hoàng đứng lặng trên không tựa như một vị vua, tiếng hét đầy giận dữ vang vọng khắp không trung.

Tiếng hét của ba vị Hoàng cực kỳ vang dội, nhưng lão tổ ba nhà lại cau mày ngừa đầu nhìn lên cao, cảm giác có đại năng đến.

Chín vị Hoàng Giả lần lượt xuất hiện, khí nuốt Bát Hoang.

Ba chủng tộc lớn hoảng sợ, lão tổ cũng lùi lại phía sau: "Chín... chín vị Chuẩn Đế, chín... chín kiện Cực Đạo Đế Binh".

Tự phong bế trăm năm, lúc này mới trở về đã gặp cảnh tượng này.

"Trong mấy năm rời đi này, Chư Thiên đã xảy ra biến đổi gì à?"

Ba tộc run sợ, mở ra kết giới bảo vệ tông môn, đội hình cỡ đó thì họ cũng sợ, tuyệt đối là nghiêng về một phía.

"Ta nói mà! Chín vị tàn nhẫn kia của Đại Sở chắc chắn sẽ đến", tu sĩ xung quanh tụ tập đến trông về Nam Vực phía xa.

"Lần này, lại sẽ máu chảy thành sông ư?"

"Chuyện này trách được ai, hồi đó Vạn Tộc truy nã, họ cũng cực kỳ hống hách, vì bắt Thánh Thể chẳng phải cũng điều động chín vị Chuẩn Đế và chín kiện Đế Binh cùng vô số cao thủ sao".

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, chín vị Hoàng Giả lập tức ra tay, chia làm ba đội lần lượt chạy về Bát Kỳ Tộc, Thần Bằng Tộc, Phượng Điêu Tộc, đội hình quả thật cực kỳ khủng bố.

Bỗng dưng vang lên một tiếng nổ lớn, ba tộc lần lượt bị tấn công, kết giới bảo vệ tông môn tuy mạnh, nhưng cũng khó cản nổi đòn tấn công của ba kiện Đế Binh, cũng chỉ có thể thành bài trí cho đẹp.

"Ta và ngươi không thù không oán, các ngươi khinh người vừa thôi", lão tổ ba tộc cầm Đế Binh nhà mình, giận dữ hét.

"Diệp Thành!", chín vị Hoàng Giả chỉ báo một cái tên.

"Diệp... Diệp Thành?", lão tổ ba tộc sửng sốt, đôi mắt trợn to, con ngươi co rút lại.

Hai từ đó còn hơn vô số lời giải thích, tròng lòng hiểu rõ chín người kia là đến báo thù cho Diệp Thành.

Nhưng họ lại hết sức kinh ngạc, bất ngờ với thân phận của Diệp Thành, thế mà lại có chín vị Chuẩn Đế cầm chín kiện Cực Đạo Đế Binh đến trả thù cho hắn.

Giờ phút này, dù có là thằng ngu cũng biết thân phận của Diệp Thành đáng sợ đến mức nào. Mà họ, lại chọc phải người ta, tai nạn ấy khiến người ta không kịp trở tay.

"Hắn giết thái tử tộc ta, coi như thanh toán xong, các ngươi định không chết không ngừng thật à", lão tổ ba tộc gầm lên.

Chín Hoàng không đáp, càng điên cuồng tấn công, chẳng có chút thương hại nào.

Ba tộc xác chết chất chồng như núi, máu tươi cũng chảy thành sông.

Sức chiến đấu hoàn toàn nghiêng về một phía, đây là một cuộc đồ sát.

Dù có Đế Binh bảo vệ thì sao, chúng ta cũng có, còn có chín kiện, ba chọi một, giết chết các ngươi.

Bầu trời Nam Vực bị bao phủ bởi một làn sương máu, trở nên tanh tưởi không thôi.

Quần chúng hết hồn, lần này còn đáng sợ hơn bốn tộc bị giết trước đó, chín Hoàng quét ngang bốn phía, không ai có thể ngăn cản.

Sự tấn công như vũ bão dẫn đến một kết quả chớp nhoáng.

Ba tộc đều bị tiêu diệt, bất kể là lão tổ hay đệ tử thì chẳng ai có thể may mắn tránh thoát, trở thành một vong hồn dưới Đế uy.

Trong giây phút hấp hối ấy, mọi người trong ba tộc còn đang tức giận chửi đổng.

Chửi ai? Đương nhiên là chửi thái tử nhà mình, nếu họ không chọc Diệp Thành thì đã chẳng khiến cả tộc bị liên lụy.

Truyền thừa của Đế Đạo đó! Trong dòng sông năm tháng ấy thế mà lại bị xóa sổ.

Là đời sau của Đại Đế, họ nào có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông, lại lấy đâu ra tư cách gặp những tiền bối đi trước.

Ba tộc bị diệt, không ai có thể trốn thoát, chỉ có Đế Binh chạy được. Chín Hoàng không ngăn cản, cũng không có khả năng cản lại.

Một trận chiến kinh khủng đến nhanh mà kết thúc cũng càng nhanh hơn.

Từ lúc bắt đầu đến lúc ba tộc bị diệt chỉ mất khoảng nửa tiếng, tốc độ ấy khiến Huyền Hoang run sợ.

Có người âm thầm cầu nguyện, nếu Vạn Tộc Nam Vực mở phong ấn thì hãy cùng nhau trở về, không thì hai ba cái mà về chắc chắn sẽ không ngăn cản được đòn tấn công của chín vị Hoàng Giả vô song kia.

Chín người kia cực kỳ tàn nhẫn, mỗi người còn xách theo Cực Đạo Đế Binh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom