-
Chương 2381-2385
Chương 2381: Vùng cấm xuất binh
Vừa ra lệnh, năm vùng cấm đồng loạt hưởng ứng. Một quan tài bằng đá nặng trịch nổ tung, một vị chiến sĩ khủng bố bước ra từ bên trong.
Bọn họ cực kỳ già nua, phủ kín bụi bặm, không biết đã tự phong ấn bao nhiêu năm, giờ đây lại tỉnh dậy.
Dòng máu yên lặng bao năm theo mệnh lệnh của Thiên Vương lại cháy lên, chiến ý ngập trời và sát khí lạnh lẽo như băng đan vào nhau cùng bay múa.
Ngũ Đại Thiên Vương đã nói bất cứ kẻ nào cũng không được đi ra khỏi vùng cấm.
Nhưng mệnh lệnh đó là ở trong tình huống Huyền Hoang không có chiến tranh.
Giờ Thiên Ma đã băng qua biển sao xông vào Huyền Hoang. Chúng đã đánh tới cửa thì đương nhiên vùng cấm cũng sẽ không sợ.
"Sau bao năm tháng, cuối cùng cũng có thể giết thoải mái rồi".
Tại vùng cấm Thiên Hư, Trời Tru Đất Diệt sóng vai xông ra, người cầm kích, người cầm thương, thế mà đều là Cực Đạo Đế Binh.
Tại Luyện Ngục, Minh Thổ, Vong Xuyên và Hoàng Tuyền cũng có đội hình như thế. Người nào người nấy khoác chiến giáp cổ xưa, tay cầm chiến kích lập lòe vẻ sắc bén.
Người chiến sĩ già cỗi dường như thiên binh thiên tướng đến từ thời đại xa xôi, nam như Chiến Thần Bát Hoang, nữ như một vị nữ vương cái thế.
"Trời ơi! Vùng cấm xuất binh rồi", chúng tu sĩ Huyền Hoang kinh ngạc hô.
Biết bao năm nay, vùng cấm đều bị người đời liệt vào vùng đất chết chóc. Ai mà ngờ, đến lúc quan trọng họ cũng sẽ tham gia chiến đấu.
"Má ơi! Gần... Gần trăm kiện Cực Đạo Đế Binh luôn!"
"Hèn chi đến cả Đại Đế cũng không dám chọc vùng cấm".
"Nhìn gì mà nhìn, đánh đi!", Trời Tru Đất Diệt quát đầy dũng mãnh, một kích một thương quét sạch hai ma tướng.
"Có tiền bố vùng cấm giúp đỡ, vậy còn sợ cái khỉ gì, xông lên", tiếng hò hét vang lên xung quanh, tu sĩ Huyền Hoang bị đánh rải rác lập tức hừng hực ý chí chiến đấu, liều mạng giết ngược lại.
Huyền Hoang đang ở kèo dưới nhờ có đội hình khổng lồ của vùng cấm đã trực tiếp lấy lại thế cục, ai ai cũng hết sức anh dũng.
Đội quân Thiên Ma bị đánh tan tác, bị giết chết hết lớp này đến lớp khác. Thiên Ma tướng cũng không tránh thoát, hết người này đến người khác tắm máu trên không trung.
Quan trọng là người của vùng cấm quá khủng bố, có rất nhiều Đế Binh.
So với Huyền Hoang thì Thiên Ma lại đáng thương hơn, dù Thiên Ma tướng rất đông đảo, lại không có Đế Binh nên bị đánh không ngóc đầu lên nổi.
Huyền Hoang đánh khí thế ngất trời, Đại Sở cũng đánh hăng say, quân cứu viện của Chư thiên vẫn đang không ngừng tràn vào với đội hình cực kỳ khổng lồ.
"Có ngon thì ra đánh coi!", Đấu Chiến Thánh Viên lão tổ quát rung trời, một đôi Hỏa Nhãn Kim Tình hừng hực ngọn lửa vàng kim.
Câu đó là nói với Thiên Ma Quân, đối thủ của ông ta chính là gã. Hai người đã đánh hơn tám trăm hiệp.
Thánh Viên lão tổ vừa dứt lời đã xách theo gậy sắt bước ra khỏi Đại Sở bay lên không, vì không muốn quấy nhiễu đến càn khôn của Chư Thiên Môn.
"Ngươi trốn được chắc?", Thiên Ma Quân cười lạnh, liếm liếm cái lưỡi đỏ như máu, nhấc chân đuổi theo vào tinh không.
"Ngươi, đi ra, một chọi một", Quỳ Ngưu lão tổ quát lên với Địa Ma Quân, sau đó cũng rời khỏi Đại Sở.
"Ngươi chết chắc", Địa Ma quân cười gằn, ác sát ngùn ngùn đuổi theo ra khỏi Đại Sở muốn chặt bỏ đầu đối phương.
Phía sau Quỳ Ngưu lão tổ và Thánh Viên lão tổ, lão tổ của năm vương tộc lớn và tộc viễn cổ cũng lần lượt bước ra khỏi Đại Sở.
"Chạy đâu cho thoát!", một đám Ma Quân và một đoàn ma tướng bị dẫn đi, tinh không rộng hơn nên mới có thể thoải mái đánh nhau.
Sở Huyên cũng rời đi, không biết là vì quá đẹp hay sao mà còn có ít nhất hơn mười vị Thiên Ma theo sát đằng sau.
Tuy họ đã rời đi, nhưng trận chiến ở Đại Sở vẫn còn tiếp tục.
Đội quân Thiên Ma như dòng thủy triều tấn công tường thành Nam Sở mấy lần, nhưng đều bị đội quân Thiên Huyền Môn đánh trở về, trận đấu diễn ra cực kỳ thảm thiết.
May mà có Thiên Huyền Môn trấn thủ, không thì Nam Sơn đã bị san bằng. Nhưng dù thế, tình hình chiến đấu cũng không mấy lạc quan.
"Bà mẹ nó!", tu sĩ Đại Sở chạy tới chạy lui trên tường thành, ai cũng xách theo vũ khí, dáng vẻ như muốn xông ra ngoài đánh một trận.
"300 năm trước bị chặn đánh, 300 năm sau vẫn bị chặn đánh. Đại Sở bọn ta có gương mặt thiếu đánh hả?"
"Có ngon thì xông vào, cho rằng chúng ta dễ bắt nạt chắc?"
"Không được, thật là ức chế mà, ta phải gọi một tiếng mới được", Tiểu Linh Oa nhảy tới nhảy lui, tức anh ách.
"Cha, có người đánh ta", phải nói không hổ là Bá Vương Long, tên đó vừa gào một cái đã vang lên rung trời.
Mà cũng phải nói, hắn ta vừa gào đã gây ra một vụ nổ không nhỏ.
Bầu trời Đại Sở ầm ầm chấn động, bị một cái móng rồng xé rách, sau đó là một tiếng rồng gầm khủng bố.
"Con ta đừng sợ, phụ hoàng tới đây!", một giọng nói hùng hồn như tiếng sấm đánh truyền xuống từ trên chín tầng trời khiến đất trời rung chuyển.
Đó là một con rồng màu vàng, khổng lồ như núi, mỗi một cái vảy đều lấp lánh ánh kim, rực rỡ như ngọc.
Khí tức của ông ta cũng cực kỳ bá đạo, uy áp Chuẩn Đế chấn động không trung khiến cho trái tim của các Chuẩn Đế Thiên Huyền Môn cũng run rẩy.
"Oa...", tu sĩ Đại Sở, thậm chí là tu sĩ của Thiên Huyền Môn đều đồng loạt ngẩng đầu lên âm thầm nuốt nước miếng.
Con rồng vô cùng khổng lồ, ở trước mặt nó, họ chỉ như những con kiến có thể bóp chết một cách dễ dàng.
"Hoàng tộc Bá Vương Long!", Chuẩn Đế Thiên Huyền Môn kinh ngạc nói.
Bá Vương Long, Bá Vương Long thật kìa. Ông ta là Bá Vương Long mang dòng máu hoàng tộc, là vua của Bá Vương Long Tộc và cũng là cha của Tiểu Linh Oa.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bá Vương Long Hoàng biến thành hình người, khoác áo giáp màu vàng, tóc đen như thác, dáng người cao to như núi.
Chương 2382: Kịch liệt
Hơn mười Thiên Ma tướng mặt mày dữ tợn, liếm cái lưỡi đỏ như máu xông tới, họ thật sự rất thích dòng máu của Bá Vương Long.
"Lên hết đi!", Bá Vương Long Hoàng quát, tay cầm Long Đao, giơ đao chém chết một vị Thiên Ma tướng.
Chúng Thiên Ma tướng cũng không cho là đúng, hết người này đến người khác xông lên thi triển nào là thần thông, nào là ma khí, ùn ùn không dứt.
Nhưng sự thật chứng minh, không tin cũng phải tin, Bá Vương Long Hoàng cực kỳ mạnh mẽ, cứ ai xông lên là lại bị giết.
"Cha của ngươi khủng bố thật đó!", đám Tạ Vân và Tư Đồ Nam nhìn mà chậc lưỡi không thôi, chưa thấy ai mạnh như vậy.
"Điệu thấp ấy mà", Tiểu Linh Oa mặt dày cười.
"Quả là bá đạo ghê", Chuẩn Đế Thiên Huyền Môn cũng thổn thức không thôi. Nếu một chọi một thì họ cũng sẽ bị đánh sấp mặt.
"Vẫn còn", một vị Chuẩn Đế già ngẩng đầu nhìn không trung nói.
Bầu trời vừa khép lại lại nứt ra, là bị một người đá rách, cả nửa bầu trời đều sụp xuống.
Một người đàn ông trung niên mặc áo giáp, khí tức tàn bạo, uy áp Chuẩn Đế nặng nề như núi cao, cũng xách theo một thanh Long Đao bước ra.
"Bạo Long Hoàng!", Chuẩn Đế Thiên Huyền Môn lại được phen hoảng sợ.
"Nhìn thấy không, đó là nhị gia của ta!", Tiểu Linh oa cười hì hì, dáng vẻ tràn ngập tự hào nói.
"Ta bấm tay tính toán, nhị gia của ngươi cũng chẳng hiền lành gì", Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân nói với vẻ đầy ẩn ý.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì bên ngoài thành Nam Sở đã vang lên tiếng nổ rung trời.
Hai Long Hoàng mạnh mẽ áp sát, ra tay không có bất cứ chiêu số gì, chỉ giơ đao lên chém xuống, giơ đao lên chém xuống, cực kỳ khủng bố.
Hết Thiên Ma tướng này đến Thiên Ma tướng khác bị giết, binh lính cũng hóa thành từng đám sương máu, mấy chục ngàn binh tướng nhưng chẳng ai có thể ngăn cản bước đi của họ.
Trận chiến đang gây cấn, vùng trời Đại Sở lại rung chuyển kêu ù ù.
Lần này, cả vòm trời đều sụp xuống, hai đại dương màu vàng cuồn cuộn tràn tới, cái nào cái nấy đều nặng nề như núi.
Trong đại dương ấy cuốn theo vô số con rồng, số lượng nhiều đến mức khiến người ta rợn da gà, kể cả là Chuẩn Đế cũng vậy.
Kia đương nhiên là cao thủ của Bá Vương Long Tộc và Bạo Long Tộc.
Hai Long Hoàng tới trước, bọn họ đến chậm hơn một chút.
Họ vừa mới đến đã trực tiếp đánh, không hề nói nhiều, tính tình đều cực kỳ nóng nảy, sức chiến đấu cũng vô cùng khủng bố.
Đội quân Thiên Ma hoàn toàn rối loạn, bị hai tộc đánh cho tơi bời.
"Đánh, đánh chết cho ta", Tiểu Linh Oa nhảy cẩng lên hò hét, kích động gầm rú như tiếng sói tru.
"Đánh, đánh chết cho ta!", tu sĩ Đại Sở cũng không chịu thua kém, không thể tham gia chiến đấu bèn đứng trên tường thành hò hét cổ vũ.
"Hai chư hầu lớn của thời đại Thái Cổ quả nhiên không thể khinh thường".
"Đúng là những chủng tộc càng xa xưa lại càng đáng sợ".
Quân cứu viện của Chư Thiên vẫn đang chém giết tại Đại Sở đều không nhịn được chậc lưỡi, so với hai Long Tộc ấy thì họ có vẻ yếu hơn rất nhiều.
"Cha, dẫn Chuẩn Đế đi đi, mấy con tôm tép còn lại cứ để cho tụi con", Tiểu Linh Oa truyền âm cho Bá Long Hoàng.
"Được thôi", Bá Vương Hoàng giơ chân đá phế một Chuẩn Đế Thiên Ma tướng, sau đó bèn xoay người rời khỏi Đại Sở.
"Chạy đi đâu", Thiên Ma tướng hai mắt đỏ ngầu, cũng lũ lượt đuổi theo, đếm kỹ chắc phải 30 người.
Bạo Long Hoàng cũng hiểu ý, giơ tay đánh bay một tên ma tướng, xoay người bỏ chạy vào tinh không.
"Giết!", chắc cũng phải có hai, ba mươi Thiên Ma tướng đuổi theo, trông có vẻ định đánh hội đồng, không giết được ông ta sẽ không bỏ qua.
Hai Long Tộc vô cùng ăn ý lần lượt rời khỏi Đại Sở, cả đám đều chạy ra ngoài, lại có một đám ma tướng bị dẫn đi.
Kế tiếp là Đại Thánh, cũng lũ lượt rời đi. Đại Thánh Thiên Ma cũng kéo nhau đuổi theo hết đội này đến đội khác.
Quân cứu viện của Chư Thiên cũng rất đáng tin, vừa vào đã dẫn đi một đám. Muốn đánh nhau, vậy tìm một chỗ rộng rãi đánh.
Vì vậy, cao thủ đỉnh cấp của đội quân Thiên Ma đều bị dẫn đi bảy tám phần, số còn lại mạnh nhất cũng chỉ là Thánh Vương.
"Còn nhìn gì nữa", Tiểu Linh Oa là người đầu tiên xông ra, biến thành bản thể Bá Vương Long, vóc dáng cũng cực kỳ to lớn quát.
"Xông lên", cửa thành Nam Sơn đồng loạt mở ra, chín phân điện của Thiên Đình đều xuất hiện, mấy chục ngàn tu sĩ đứng kín không trung.
"Xông lên", đội quân Thiên Huyền Môn lần lượt xông ra ngoài, Chuẩn Đế dẫn đầu xông vào chỗ nhiều người thi triển hết chiêu quần công này đến chiêu quần công khác. Thiên Ma lại bị tiêu diệt hết đợt này đến đợt khác.
"Xông lên!", Phục Nhai đang đánh trống cũng không thèm gõ, xách theo kiếm xông vào trong đội quân Thiên Ma.
Đây là một đám dã thú, một đám dã thú đang nổi điên.
Họ bị chặn trong Nam Sở mấy ngày, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Giờ đây, Chuẩn Đế và Đại Thánh của đội quân Thiên Ma đều bị dẫn đi, chỉ còn lại đám tôm tép thì còn sợ cái khỉ gì nữa!
Thiên Ma các người đông chứ gì, Đại Sở bọn ta cũng không thiếu.
Quan trọng là bọn ta cũng chẳng hiền lành gì, người dẫn đều vô cùng dũng mãnh, đánh nhau chưa sợ ai bao giờ.
Đội quân Thiên Ma ở Đại Sở bị đánh cho rơi rụng hết đám này đến đám khác.
Bọn họ không có Đế Binh, nhưng Thiên Huyền Môn có. Bọn họ đông, nhưng Thiên Huyền Môn còn đông hơn.
Sức chiến đấu hoàn toàn nghiêng về một bên, đội quân Thiên Ma lần lượt bị đánh cho tơi bời.
Bị đánh từ Nam Sở đến Nam Yến Đại Trạch, lại từ Nam Yến Đại Trạch rút về Trung Thông Đại Địa, từ Trung Thông Đại Địa bị đánh đến...
Đây là một khung cảnh cực kỳ đáng sợ, đội quân Thiên Ma và Thiên Huyền Môn Đại Sở che trời lấp đất như hai đại dương mênh mông rộng lớn.
Đều là đại dương, vậy coi sóng ai cao hơn, ai mạnh hơn.
Và hiển nhiên, cơn sóng của Thiên Huyền Môn dữ dội hơn Thiên Ma.
Chương 2383: Cuộc chiến đỉnh cao
Đại chiến tiên man đầy máu me và thảm thiết, lửa chiến tranh hừng hực tại chư thiên.
Bốn đạo thân Đế bị giết nhưng trên tin không vẫn còn bốn Cực Đạo Đế Uy, uy nghiêm làm cho tinh không chấn động
Đó là bản thể Thiên Ma Đế, thứ này vẫn chưa bị giết.
Đại Đế và Thánh Thể Đại Thành mới thật sự là huỷ trời diệt đất.
Diệp Thành đã đẫm máu, thánh thể bị tàn phá tới tàn tạ, gân cốt thịt máu đã lồ lộ, không còn hình người.
Mỗi một vết thương đều có Đế đạo pháp tắc lượn lờ, cắn nuốt khí huyết khiến cho vết thương vẫn không thể lành lại nhanh chóng.
Thiên Ma Đế cũng chẳng khá hơn là bao, bốn đạo thân Đế bị chém, ông ta bị cắn ngược, cũng tổn hại căn nguyên Đế.
Đế thân không ngừng vỡ ra, máu Đế tung toé, tuy vẫn khôi phục cực nhanh nhưng hoàn toàn chẳng theo kịp tốc độ bị thương.
“Giết!”. Đôi mắt Thiên Ma Đế đỏ ngầu, ông ta nghiến răng nghiến lợi, dữ tợn đáng sợ, Đế nổi giận còn hơn cả ba trăm năm trước.
Ông ta kêu gọi sấm sét, hàng tỷ tia tụ thành biển sét, chứa đựng ma sát và pháp tắc, cắn nuốt bầu trời.
“Chiến!”, Diệp Thành rống lên, dùng ra Hoàng Kim Thần Hải và Hỗn Độn Hải, cả hai giao hoà, thêm vào Hỗn Độn Đạo, đối kháng đối thủ.
Biển sét và Hoàng Kim Hỗn Độn Hải va chạm, đan xen ánh sáng tận thế, dị tượng đáng sợ hết cái này tới cái khác.
Thiên Ma Đế hừ lạnh, diễn tiến ra thần thông Đế đạo, hoà vào ngón tay, một ngón tay của Đế cứng rắn vững chắc, uy lực bá đạo.
Thánh thể của Diệp Thành bị chọc ra lỗ máu, máu văng tung toé.
Thánh Thể Đại Thành tất nhiên cũng không phải vừa, trúng một ngón tay thì trả đối phương một quyền, Đế thể mạnh mẽ cũng tán loạn.
Là hai hổ cắn nhau, con què con thương, Thiên Ma Đế rít lên, huyết tế tinh nguyên, một chưởng bao trùm tinh không, bàn tay diệt thế.
Diệp Thành bá đạo không lùi mà còn tiến, thiếu đốt huyết khí, khắp bàn tay màu vàng phủ đầy chữ Triện, một quyền đánh xuyên.
Bàn tay Đế nổ tung, tan thành mảnh nhỏ, văng khắp mọi nơi.
Nắm đấm của thánh thể cũng vỡ vụn, thánh cốt nhuốm máu, tản khắp tứ phương, rơi rụng biến thành tro bụi lịch sử.
“Giết!”, Thiên Ma Đế từ tây sang đông, một bước trải dài mang theo ma sát và Cực Đạo Đế Uy.
“Chiến!”, Diệp Thành cũng từ đông sang tây, đạp lên thời gian, máu màu vàng tán khắp trời cũng mang theo thánh uy bá đạo.
Mọi đòn tất công đều quy về căn nguyên, đơn giản mà thô bạo.
Một chưởng của Thiên Ma Đế đánh vỡ thánh thể, một tay Diệp Thành kéo ra xương sống của Đế, nắm trong tay vò thành tro.
Đối chiến nguyên thuỷ mà máu me, Thiên Ma Đế đánh một chưởng, Diệp Thành trả một quyền cho đến khi một phe bị đánh chết.
Máu Đế và máu Thánh đan xen, đánh vào nhau,từng giọt hoá thành hình người và hình rồng, chiến đấu trong không trung.
Lại lần nữa, hai người hoá thành rồng, một vàng một đen.
Thiên Ma Đế giận dữ, từng tiếng gào như tiếng sấm nổ.
Ông ta là Đế mạnh nhất mà không làm gì được một thánh thể, còn bị đối phương không ngừng đánh tan Đế thân.
Vô cùng nhục nhã, mặt mũi của Đế chẳng còn gì.
Diệp Thành cũng đánh tới điên, toàn thân, mỗi một giọt máu đều dâng trào tinh khí, thiêu đốt không ngừng hoàng kim khí huyết.
Đế rất khó giết, từ ba trăm năm trước, hắn đã giác ngộ điều này, ngay cả Huyết Kế Giới Hạn cũng bị đánh tan thì đã hiểu rồi.
Nhưng hắn có thể diệt Đế một lần thì có thể giết lần hai, một mạch Thánh Thể cương cường, đạo tâm bất khuất, không chết thì không ngừng.
Hắn là Diệp Thành, thánh chủ Thiên Đình, là Hoàng giả Đại Sở.
Hắn gánh nợ máu, được gửi gắm tâm nguyện của anh linh Đại Sở.
Mọi thứ buộc hắn phải trở thành Chiến Thần bất bại, phải giết Đế, dùng máu Đế để tế vong linh.
Đại chiến ngày càng thảm thiết, mỗi lần va chạm thì ngân hà đều tan nát.
Cuộc chiến đỉnh cao, từ tinh hà bỉ ngạn đánh tới rìa vũ trụ rồi từ rìa đánh tới tận cùng vũ trụ.
Từng hành tinh nổ tung, từng khoảng không đảo lộn, máu tươi nhuộm, hỗn loạn dâng.
Âm dương đảo ngược, càn khôn rối loạn, tất thảy pháp tắc đều trở thành thứ để trưng vì trận chiến của Đại Đế và thánh thể.
“Đây là cuộc chiến của Đại Đế và Thánh Thể Đại Thành sao?”
Trên Vạn vực chư thiên, nhiều tu sĩ ngẩng đầu.
Mức độ của trận chiến này, dù là Chuẩn Đế tiến vào thì cũng bị nghiền thành tro, Đại Đế quá mạnh.
Họ mong thánh thể thắng, nếu thánh thể thua, chư thiên vạn vực này còn ai đánh lại Đế nữa.
Một mạch thánh thể, một mạch cứu thế, truyền thuyết không sai!
Thời đại này không có thánh thể thì e là tinh không đã tan tành, chìm vào kỷ nguyên u ám.
“Nếu Đế Tôn còn sống thì đã dùng một cước đạp chế tên kia rồi!”, bên trời tây, Lục Thần mắng một tiếng.
Sau đó người này phun máu, hơi thở suy sút.
Tám Thần Tướng khác cũng như thế, ai cũng bị thương, đứng cũng không vững càng đừng nói chạy tới giúp, chỉ có thể nhìn tinh không mà cổ vũ.
“Hắn là Hoàng giả Đại Sở, tất nhiên sẽ thắng!”, tinh vực phương đông, chín Hoàng Đại Sở cũng không ngừng chảy máu ra từ khoé miệng, miệng cũng không chịu im.
Thân là tiền bối, đây là sự tin tưởng hậu bối, gánh vác danh Hoàng giả thì sẽ không ngừng tiến hành hành trình diệt Đế.
“Ba trăm năm trước hắn từng giết Đế, ba trăm năm sau sẽ thế!”, tinh không phương bắc, Đông Hoàng Thái Tâm rất kiên định.
Năm đó bà ấy đã đặt hết hi vọng lên Diệp Thành, tin tưởng hắn có thể viết lên thần thoại, hắn đã thắng, bà ấy cũng cược thắng.
Hiện nay bà ấy vẫn tin tưởng như cũ, thanh niên kia sẽ vì sinh linh vạn vực mà viết ra một truyền thuyết bất hủ.
“Hậu sinh khả uý!”, tinh vực phương nam, Thôn Thiên Ma Tôn, Phượng Hoàng và Khương Thái Hư cũng tỏ ra tin tưởng.
Diệp Thành và họ đều có một đoạn nhân quả có chém cũng không đứt.
Ma công của Thôn Thiên Ma Tôn, Phượng Hoàng Tiên Ngự của Phượng Hoàng, Lục Đạo Tiên Nhãn của Khương Thái Hư, đồng loạt kết nối số mệnh vào cùng nhau.
Hiện giờ đã không phải thời của họ, nhưng họ vẫn tin, bóng người bất khuất kia sẽ có thể nghịch thiên mà đi.
Dưới cái nhìn của vạn chúng, Đại Đế và thánh thể đấu tại chỗ sâu trong tinh không, chỉ còn dư âm rung trời tràn ra chư thiên.
“Giết!”, đại chiến tiên ma lại bùng nổ, tiếng gào rống và la hét không ngừng vang vọng.
Dù là Đại Sở, Huyền Hoang, chư thiên vạn vực, tất cả đều đang chiến đấu.
Máu chư thiên và máu Thiên Ma đan xen, tạo thành ngân hà màu máu, trải dài khắp chiến trường.
Tay cụt chân cụt, mảnh vỡ pháp khí che kín bầu trời, núi thây biển máu chân chính, địa ngục và suối vàng chân chính là đây.
ở nơi sâu trong tinh không chỉ còn lại tro bụi của tinh vực.
Thiên Ma Đế và Diệp Thành đánh tới đây, tinh không đen kịt, không thấy tinh cầu hay sinh linh nào.
Ánh sao và bóng tối chia thành hai thế giới.
Một bên u ám như Cửu U, núi thây biển xương khắp nơi, máu chảy thành sông, trăng sao mất đi ánh sáng, chỉ còn cảnh tượng tan vỡ thành hỗn độn sơ khai.
Bên khác là thánh quang sáng chói, tiên quang lấp lánh, dị sắc nổi lên, có sông núi tung hoành, có hoa cỏ sinh trưởng, vạn vật phát triển thành sông núi cỏ cây.
“Giết!”, Thiên Ma Đế rít lên, đôi mắt điên cuồng.
Ông ta lại dùng tinh nguyên để huyết tế, lấp đầy sự hao hụt, thi triển cực đạo Đế thuật, tản ra Đế uy, tản ra đạo tắc, uy lực kinh khủng.
“Chiến!”, mắt vàng của Diệp Thành toả ra thần quang.
Khí huyết hoàng kim thiêu đốt, rót vào thánh thể, tiên hoả, thiên lôi đều xuất hiện, lửa hoá thành cung thần, thiên lôi hoá tên thần.
Giương cung như trăng rằm, sấm sét làm tên, thêm vào Hỗn Độn Đạo, kèm theo sức mạnh Luân Hồi, từ khi tu đạo tới nay, đây là mũi tên mạnh nhất của hắn.
Tinh không ầm ầm, không chịu nổi uy áp của cả hai.
Hai bên va chạm, chư thiên, vạn vực chấn động, một quầng sáng huỷ diệt lan ra bốn phương.
Nơi nó đi qua, bầu trời sụp đổ, đất vỡ tan tành, cấp bậc Chuẩn Đế cũng bị nghiền thành tro tàn.
Chương 2384: Nhân quả ba trăm năm
Tận thế u ám, luồng sáng cuối cùng cũng đã bị tiêu diệt.
Thiên Ma Đế Mang và Lôi Đình Thần Tiễn cùng nhau luân hồi niết bàn.
Diệp Thành phun ra máu, suýt chút nữa đã ngã quỵ, thánh quang gần như bị chôn vùi, máu huyết đầm đìa, máu tươi chảy ròng đầy khắp cả Thánh thể.
Thiên Ma Đế cũng máu văng tung tóe khắp tinh không, ngay cả xương cốt cũng vỡ nát, đế quang chói mắt cũng bị thời gian mài mòn, bị vết thương xóa mờ.
Một đòn tấn công đỉnh cao nhất của các bậc chí tôn, không có thắng hay thua, mà chỉ có thua và bị thương, những vết sẹo trên người không cách nào xóa nhòa.
“Tại sao, tại sao ngươi còn chưa chết?”, Thiên Ma Đế rống lên, đôi mắt trợn tròn, đầy tơ máu trong mắt.
Ông ta cứ lần này đến lần khác đánh ngã thánh thể, nhưng Diệp Thành lại hết lần này đến lần khác đứng dậy, cứ như thể không giết chết được vậy.
Bậc đế vương chí cao vô thượng, cũng bị ép đến mức điên dại.
Sỉ nhục, vô cùng nhục nhã! Thể diện của Đế không còn gì cả, vinh quang đó, huy hoàng đó, đều chỉ là vật trang trí mà thôi.
“Có chết, cũng phải kéo theo ngươi xuống địa ngục”. Diệp Thành nói vang vọng, ý chí bất diệt tạo ra niềm tin chiến thắng.
“Giết”. Thiên Ma Đế rống gào, tay cầm Đế Kiếm lao đến.
“Chiến”. Diệp Thành nắm chặt Hiên Viên, cũng không lùi mà tiến lên.
Một Đại Đế vô thượng, nghiêng ngả di chuyển từ Đông sang Tây.
Một Thánh Thể Đại Thành, lảo đảo từ Tây sang Đông.
Một bước là một dấu chân đầy máu, kéo theo tàn tích đẫm máu.
Hai bậc chí tôn đã thế suy sức yếu, khí huyết khô cạn, pháp lực cạn kiệt, ngay cả tiên quang bảo vệ thân thể… Cũng mất rồi.
Đế mang theo vinh quang của Đế, Thánh Thể mang theo niềm kiêu hãnh của Thánh Thể, chết cũng phải trên con đường chinh phạt, liều chết lao lên.
Đại chiến không còn kinh thiên động địa mà lại thô bạo một cách nguyên thủy.
Thiên Ma Đế cầm kiếm, bổ một đường trên thánh thể.
Diệp Thành hạ kiếm trên người Đế, chém ra một vệt máu.
Ngươi chém ta một kiếm, ta có chết cũng phải đánh trả một kiếm.
Không ai phòng ngự, không ai tránh né, nếu có cũng chỉ có tấn công liên tục, điên cuồng vung Đế Kiếm, không biết mệt mỏi.
Tranh chấp giữa các bậc chí tôn, máu huyết tanh tưởi.
Ai mà ngờ được, một Đại Đế và một Thánh Thể Đại Thành lại chiến đấu dữ dội như vậy, muốn giết chết đối phương mới xong.
Thánh Cốt và Đế Huyết hòa lẫn, Đế Cốt và Thánh Huyết vương vãi, máu và xương chiến đấu, xương và máu tranh chấp, bọn chúng đều không cam chịu thất bại.
Lại là một cuộc chạm trán, kiếm Hiên Viên bị đánh bay đi.
Nó vẻ còn mệt hơn cả Diệp Thành, mất hết toàn bộ đế quang, xuyên vào tinh không, Cực Đạo Đế Uy cũng giảm đến cực điểm.
“Chết đi!”. Thiên Ma Đế cười hung hăng, hai tay cầm kiếm, tàn bạo khát máu, đâm một kiếm vào bả vai Diệp Thành.
“Trả ông một quyền”. Diệp Thành gào thét, một quyền đánh vào ngực Thiên Ma Đế, Đế Cốt cũng như Thánh Cốt vỡ nát, máu tươi đầm đìa.
Một kiếm của Đế, một quyền của Thánh Thế, cả hai đều bị thương nặng.
Diệp Thành lảo đảo, phun ra máu liên tục, suýt nữa đã ngã xuống.
Thiên Ma Đế cũng lùi mạnh ra sau, Cực Đạo Đế Kiếm trong tay cũng rơi ra, dính đầy Đế Huyết, phóng vào tinh không.
Ánh mắt hai người đều ảm đạm, nghiêng ngả lảo đảo, đứng cũng không vững, kiệt sức đến mức muốn ngã xuống, ngủ một giấc nghìn năm.
“Giết”. Thiên Ma Đế rống lên, kéo lê thân mình đầy máu lao về phía Diệp Thành, tóc tai rũ rượi tựa như một ác ma.
“Chiến”. Diệp Thành gào lên, Thánh Thể khập khiễng, cứng cáp, kiên trì không khuất phục, một quyền dùng hết huyết sắc.
Cuộc chinh phạt cuối cùng của hai bậc chí tôn, phản chiếu ánh sáng tận thế.
Đại Đế vung quyền đánh Thánh Thể lảo đảo, Thánh Thể vung quyền đánh Đại Đế ngả nghiêng, mỗi một quyền đánh ra như thể dùng hết sức lực vốn có.
Cuối cùng, Đại Đế ngã xuống, cũng không còn tâm sức đứng dậy được nữa.
Diệp Thành lảo đảo đi đến, kéo lê một đường máu.
Cách ba trăm năm, hắn lại một lần nữa leo lên người Thiên Ma Đế, vung quyền đẫm máu nện xuống.
“Một quyền này, là vì Thiên Đình, ba trăm năm vô ích”.
“Một quyền này, là vì Đại Sở, cho những linh hồn đã hy sinh oan uổng”.
“Một quyền này, là vì Chư Thiên, trả lại non sông ta”.
Diệp Thành đánh quyền này đến quyền khác, quyền nào cũng đẫm máu, đánh đến đầu Thiên Ma Đế cũng nổ tung, đánh đến mức xương máu thân thể Để bê bết.
Mỗi một quyền giáng xuống, đều có một tiếng gào thét, bi thương khổ sở, nỗi đau buồn bất tận, đau buồn không kể xiết.
Là do Thiên Ma xâm lược, phá vỡ giấc mộng hoàn hảo của hắn.
Là do Thiên Ma xâm lược, khiến ký ức hắn chỉ còn lại máu và nước mắt.
Có quá nhiều người hy sinh, quá nhiều người chôn xác nơi tha hương, một vùng non nước đó, đã bị bọn họ tàn phá hoang tàn khắp nơi.
Đây là thù, cũng là hận, thù âu phải báo, oán hận phải trả, tạo ra huyết kiếp động trời, bách tính phải đòi lại công lý.
“A…”. Thiên Ma Đế rít gào, đôi mắt đỏ au, mỗi khi muốn đứng lên đều bị một quyền của Diệp Thành đánh trả.
Đôi mắt của Đế, ánh mắt đó, hung tợn, tàn bạo, sát máu, oán hận, không cam lòng, cũng có cả nỗi sợ.
Ông ta thua rồi, Đế chí cao vô thượng, đã định sẽ thất bại nữa rồi.
Năm đó, ông ta thất bại thảm hại, bị một Thánh Thể tàn sát.
Bây giờ, ông ta càng thua thảm hơn, người giết chết ông ta đều cùng một người.
Nhân quả ba trăm năm, ông ta vẫn khó tránh khỏi số mệnh, kết cục của Đại Đế, vẫn là về Hoàng Tuyền bên bờ Bỉ Ngạn.
Lúc này, danh xưng Đại Đế, Vạn Vực Chí Tôn, đã trở thành… Chuyện buồn cười nhất thế gian.
“A…”. Tâm linh Đại Đế đã sụp đổ.
“Một quyền này, vì bách tính, nợ máu trả bằng máu”.
Diệp Thành thét gào, lại giáng quyền xuống, một quyền khiến đau đớn vô tận, đánh mạnh vào Thiên Ma Đế.
Nhân quả luân hồi, trận chiến số mệnh kéo dài hơn ba trăm năm, Thánh Thể lại thắng, nghịch thiên giết Đế, đòi lại nợ máu.
Chương 2385: Đánh lén
Máu và nước mắt đan xen, che mờ đôi mắt hắn, bi thương phẫn nộ.
Đế Huyết tung tóe khắp tinh không, tựa như năm đó, nhuộm khắp Đại Sở, bày tỏ lòng thành với những anh hùng đã hy sinh, với những linh hồn đã khuất trên bầu trời.
Thiên Ma Đế chết đi, thân thể ông ta mang theo Ma linh Chú Ấn cũng biến mất.
Các Thiên Ma Binh Tướng vẫn còn đang chém giết kia, cho dù là Đại Sở, Huyền Hoang, hay Tinh Hải, Vạn Vực, ai ai cũng hóa thành tro bụi, trở thành lớp bụi lịch sử.
Bọn họ dù chết vẫn gào thét, mang theo nỗi bất cam và uất hận, Đế chết rồi, ba trăm năm luân hồi một lần, bọn họ lại thất bại rồi.
“Thắng rồi, chúng ta thắng rồi”. Tu sĩ Đại Sở kích động rơi nước mắt, khóc không thành tiếng, nức nở từ sâu tận linh hồn.
“Thắng rồi, chúng ta thắng rồi”. Tu sĩ Huyền Hoang hét lớn, đều giơ cao vũ khí gãy nát của mình, vung vẩy hô hoán, chấn động đất trời.
“Thắng rồi, chúng ta thắng rồi”. Tu sĩ Chư Thiên thét gào, cho dù là lão bối hay tiền bối thì ai ai cũng run rẩy, rơi cả nước mắt.
“Hắn lại giết Đế lần nữa, kéo dài thần thoại bất hủ”.
“Thánh Thể nhất mạch, cuối cùng cũng không khiến bách tính Vạn Vực thất vọng”.
“Chúng ta… Già rồi”. Đại Sở Cửu Tinh, Cửu Đại Thần Tướng, Đông Hoa Lão Tử, Kiếm Thần, Ma Uyên đều cười đau buồn.
Đây không còn là thời đại của bọn họ nữa rồi, mà là thời đại của bọn họ, nhân kiệt đời sau sẽ dẫn dắt một truyền thuyết mới.
Một đời giết chết hai Đế, chiến tích nghịch thiên của hắn, xưa đến nay chưa ai có, cũng chưa chắc sau này sẽ có ai khác, hắn mới là thần thoại.
Chư thiên chấn động, hô hào vì hắn, cũng là vui mừng vì thắng lợi.
Nhưng trận chiến tiên ma này, cũng khiến rất nhiều anh kiệt tử trận.
Khắp tinh không đều là tiếng khóc thảm, có rất nhiều người đều đang đi tìm người thân.
Ở một vùng tinh không, thiết bổng của Thánh Viên Lão Tổ, nhuộm đầy màu tươi.
Ông ta chết rồi, đánh một mình, đánh đến mức cả người tan nát, thân chết đạo tiêu, cùng xuống Hoàng Tuyền với Thiên Ma Quân kia.
Ở một vùng tinh không, một chiếc búa sứt mẻ, dính đầy máu.
Đó là Quỳ Ngưu Lão Tổ, kéo theo Địa Ma Quân xuống địa ngục, Đế Đạo truyền thừa, cũng không hề bôi nhọ uy danh tổ tiên là Đế.
Một vùng tinh không khác, năm bộ quần áo đẫm máu, tung bay theo dòng cát chảy tinh hà.
Đó là Ngũ Đại Vương Tộc Lão Tổ Nam Vực, đánh đến chết đi, ai ai cũng giết chết một Ma Quân, chiến hồn bị đốt cháy ở Chư Thiên.
Một vùng tinh không khác, năm pháp khí vỡ vụn, đã mai một thần quang.
Đó là lão tổ năm tộc Viễn Cổ, tan thành tro bụi bay theo gió, chém chết vô số Thiên Ma, chiến đấu vì hậu thế.
Rất nhiều người tử trận, đa số các tông môn chủng tộc đều bị tiêu diệt.
Chư Thiên vạn vực, sụp đổ, thi thể chất thành núi, máu tươi chảy thành sông, đao thương kiếm kích, cắm đầy trên chiến trường.
Bọn họ đánh thắng trận lớn, nhưng lại thảm thiết đến mức khiến người ta muốn khóc, chiến tranh tàn khốc, khiến vũ trụ hồng hoang như tắm trong biển máu.
Trận chiến này, đã được định sẽ được hậu thế ghi nhớ, quét sạch vạn vực, mỗi một sinh mệnh đều trở thành một anh hùng.
Dưới thời tận thế, Diệp Thành bước đi với những bước chân nặng nề, khó khăn.
Bóng lưng hắn, cô độc hiu quạnh, phủ đầy lớp bụi năm tháng.
Đạo lộ của hắn là dùng xương máu để trải, từng bước chinh chiến, từng bước nghịch thiên, khắc cả thân và đạo vào vĩnh hằng.
“Ba năm, ta vẫn còn ba năm”. Giọng hắn khàn khàn, cười đầy đau thương, đối với ba năm này cũng tràn ngập khát khao.
Ba năm, hắn sẽ cưới vợ, sẽ sinh con, sẽ dạo chơi nhân gian hồng trần, sẽ không quan tâm đến thế gian hỗn loạn nữa.
Phía trước, có bảy luồng tiên quang xuất hiện, một thanh kiếm bảy màu xuất hiện trên bầu trời, nhìn kỹ lại thì chính là kiếm Tru Tiên.
Kiến Thượng Thương trong truyền thuyết, lúc này kêu lên trong im lặng, chém ra một dòng sông, chém về phía Diệp Thành yếu ớt.
“Kiếm Tru Tiên”. Ánh mắt Diệp Thành lạnh lẽo, tiến lên một bước nhưng lại loạng choạng, miệng phun mạnh máu tuôi.
Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, đến Thánh Thể cũng không kịp phản ứng.
Cậu lập tức bị trúng chiêu, bay đi, phun ra máu tươi, xương cốt văng khắp nơi, trên bầu trời ảm đạm vô cùng chói mắt.
Trong lúc bị đánh bay, thánh thể hắn run rẩy, Hồng Trần Lục Đạo đều chia ra, một trái một phải, tấn công kiếm Tru Tiên kia.
Kiếm Tru Tiên cười lạnh, lạnh băng không chút e sợ, như một tiên mang, xe rách hư không hư vô, lập tức trốn vào.
Lục Đạo - Hồng Trần vượt qua dòng sông Thời Gian, vẫn là một trái một phải, không phân trước sau, cùng lúc đuổi giết.
Kiếm Tru Tiên đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ để chém Diệp thành, giống như hắn đánh lén Thánh Thể Diệp Chiến lúc trước vậy.
Trong tinh không, sau khi ba người rời đi, lại rơi vào tĩnh mịch.
Diệp Thành rơi xuống tinh không như cánh hoa rơi xuống.
Lúc này, không còn là Chuẩn Đế đỉnh cao, cũng không phải Thánh Thể Đại Thành bá chủ thiên hạ, mà chỉ là một Thiên Cảnh thấp kém mà thôi.
Ánh mắt hắn ảm đạm không chút ánh sát, tóc hắn bạc trắng, ngọn lửa sinh mệnh của hắn cũng đang nhanh chóng dập tắt.
Hắn lại trở nên già nua, kiệt sức như muốn rời khỏi nhân gian.
Kiếm Tru Tiên đánh lén, trực tiếp chặt đứt sinh lộ của hắn, ba năm của hắn, cũng chỉ là một hy vọng xa vời.
Trong lúc mông lung, hắn như trông thấy một cô gái tuyệt thế, khoác đồ cưới, nhẹ nhàng nhảy múa, quay lại nhìn hắn cười.
Lần này, hắn nhìn rõ rồi, nhìn rõ gương mặt đó rồi.
Lần này, hắn nhìn rõ được ba năm tuổi thọ rồi, đến từ đâu: Nàng mặc đồ cưới, bước lên tế đàn, nằm bên cạnh hắn, ánh mặt dịu dàng ngấn nước.
“Nam Minh… Ngọc Thu”. Hắn bật khóc, nước mắt giàn giụa.
Vừa ra lệnh, năm vùng cấm đồng loạt hưởng ứng. Một quan tài bằng đá nặng trịch nổ tung, một vị chiến sĩ khủng bố bước ra từ bên trong.
Bọn họ cực kỳ già nua, phủ kín bụi bặm, không biết đã tự phong ấn bao nhiêu năm, giờ đây lại tỉnh dậy.
Dòng máu yên lặng bao năm theo mệnh lệnh của Thiên Vương lại cháy lên, chiến ý ngập trời và sát khí lạnh lẽo như băng đan vào nhau cùng bay múa.
Ngũ Đại Thiên Vương đã nói bất cứ kẻ nào cũng không được đi ra khỏi vùng cấm.
Nhưng mệnh lệnh đó là ở trong tình huống Huyền Hoang không có chiến tranh.
Giờ Thiên Ma đã băng qua biển sao xông vào Huyền Hoang. Chúng đã đánh tới cửa thì đương nhiên vùng cấm cũng sẽ không sợ.
"Sau bao năm tháng, cuối cùng cũng có thể giết thoải mái rồi".
Tại vùng cấm Thiên Hư, Trời Tru Đất Diệt sóng vai xông ra, người cầm kích, người cầm thương, thế mà đều là Cực Đạo Đế Binh.
Tại Luyện Ngục, Minh Thổ, Vong Xuyên và Hoàng Tuyền cũng có đội hình như thế. Người nào người nấy khoác chiến giáp cổ xưa, tay cầm chiến kích lập lòe vẻ sắc bén.
Người chiến sĩ già cỗi dường như thiên binh thiên tướng đến từ thời đại xa xôi, nam như Chiến Thần Bát Hoang, nữ như một vị nữ vương cái thế.
"Trời ơi! Vùng cấm xuất binh rồi", chúng tu sĩ Huyền Hoang kinh ngạc hô.
Biết bao năm nay, vùng cấm đều bị người đời liệt vào vùng đất chết chóc. Ai mà ngờ, đến lúc quan trọng họ cũng sẽ tham gia chiến đấu.
"Má ơi! Gần... Gần trăm kiện Cực Đạo Đế Binh luôn!"
"Hèn chi đến cả Đại Đế cũng không dám chọc vùng cấm".
"Nhìn gì mà nhìn, đánh đi!", Trời Tru Đất Diệt quát đầy dũng mãnh, một kích một thương quét sạch hai ma tướng.
"Có tiền bố vùng cấm giúp đỡ, vậy còn sợ cái khỉ gì, xông lên", tiếng hò hét vang lên xung quanh, tu sĩ Huyền Hoang bị đánh rải rác lập tức hừng hực ý chí chiến đấu, liều mạng giết ngược lại.
Huyền Hoang đang ở kèo dưới nhờ có đội hình khổng lồ của vùng cấm đã trực tiếp lấy lại thế cục, ai ai cũng hết sức anh dũng.
Đội quân Thiên Ma bị đánh tan tác, bị giết chết hết lớp này đến lớp khác. Thiên Ma tướng cũng không tránh thoát, hết người này đến người khác tắm máu trên không trung.
Quan trọng là người của vùng cấm quá khủng bố, có rất nhiều Đế Binh.
So với Huyền Hoang thì Thiên Ma lại đáng thương hơn, dù Thiên Ma tướng rất đông đảo, lại không có Đế Binh nên bị đánh không ngóc đầu lên nổi.
Huyền Hoang đánh khí thế ngất trời, Đại Sở cũng đánh hăng say, quân cứu viện của Chư thiên vẫn đang không ngừng tràn vào với đội hình cực kỳ khổng lồ.
"Có ngon thì ra đánh coi!", Đấu Chiến Thánh Viên lão tổ quát rung trời, một đôi Hỏa Nhãn Kim Tình hừng hực ngọn lửa vàng kim.
Câu đó là nói với Thiên Ma Quân, đối thủ của ông ta chính là gã. Hai người đã đánh hơn tám trăm hiệp.
Thánh Viên lão tổ vừa dứt lời đã xách theo gậy sắt bước ra khỏi Đại Sở bay lên không, vì không muốn quấy nhiễu đến càn khôn của Chư Thiên Môn.
"Ngươi trốn được chắc?", Thiên Ma Quân cười lạnh, liếm liếm cái lưỡi đỏ như máu, nhấc chân đuổi theo vào tinh không.
"Ngươi, đi ra, một chọi một", Quỳ Ngưu lão tổ quát lên với Địa Ma Quân, sau đó cũng rời khỏi Đại Sở.
"Ngươi chết chắc", Địa Ma quân cười gằn, ác sát ngùn ngùn đuổi theo ra khỏi Đại Sở muốn chặt bỏ đầu đối phương.
Phía sau Quỳ Ngưu lão tổ và Thánh Viên lão tổ, lão tổ của năm vương tộc lớn và tộc viễn cổ cũng lần lượt bước ra khỏi Đại Sở.
"Chạy đâu cho thoát!", một đám Ma Quân và một đoàn ma tướng bị dẫn đi, tinh không rộng hơn nên mới có thể thoải mái đánh nhau.
Sở Huyên cũng rời đi, không biết là vì quá đẹp hay sao mà còn có ít nhất hơn mười vị Thiên Ma theo sát đằng sau.
Tuy họ đã rời đi, nhưng trận chiến ở Đại Sở vẫn còn tiếp tục.
Đội quân Thiên Ma như dòng thủy triều tấn công tường thành Nam Sở mấy lần, nhưng đều bị đội quân Thiên Huyền Môn đánh trở về, trận đấu diễn ra cực kỳ thảm thiết.
May mà có Thiên Huyền Môn trấn thủ, không thì Nam Sơn đã bị san bằng. Nhưng dù thế, tình hình chiến đấu cũng không mấy lạc quan.
"Bà mẹ nó!", tu sĩ Đại Sở chạy tới chạy lui trên tường thành, ai cũng xách theo vũ khí, dáng vẻ như muốn xông ra ngoài đánh một trận.
"300 năm trước bị chặn đánh, 300 năm sau vẫn bị chặn đánh. Đại Sở bọn ta có gương mặt thiếu đánh hả?"
"Có ngon thì xông vào, cho rằng chúng ta dễ bắt nạt chắc?"
"Không được, thật là ức chế mà, ta phải gọi một tiếng mới được", Tiểu Linh Oa nhảy tới nhảy lui, tức anh ách.
"Cha, có người đánh ta", phải nói không hổ là Bá Vương Long, tên đó vừa gào một cái đã vang lên rung trời.
Mà cũng phải nói, hắn ta vừa gào đã gây ra một vụ nổ không nhỏ.
Bầu trời Đại Sở ầm ầm chấn động, bị một cái móng rồng xé rách, sau đó là một tiếng rồng gầm khủng bố.
"Con ta đừng sợ, phụ hoàng tới đây!", một giọng nói hùng hồn như tiếng sấm đánh truyền xuống từ trên chín tầng trời khiến đất trời rung chuyển.
Đó là một con rồng màu vàng, khổng lồ như núi, mỗi một cái vảy đều lấp lánh ánh kim, rực rỡ như ngọc.
Khí tức của ông ta cũng cực kỳ bá đạo, uy áp Chuẩn Đế chấn động không trung khiến cho trái tim của các Chuẩn Đế Thiên Huyền Môn cũng run rẩy.
"Oa...", tu sĩ Đại Sở, thậm chí là tu sĩ của Thiên Huyền Môn đều đồng loạt ngẩng đầu lên âm thầm nuốt nước miếng.
Con rồng vô cùng khổng lồ, ở trước mặt nó, họ chỉ như những con kiến có thể bóp chết một cách dễ dàng.
"Hoàng tộc Bá Vương Long!", Chuẩn Đế Thiên Huyền Môn kinh ngạc nói.
Bá Vương Long, Bá Vương Long thật kìa. Ông ta là Bá Vương Long mang dòng máu hoàng tộc, là vua của Bá Vương Long Tộc và cũng là cha của Tiểu Linh Oa.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bá Vương Long Hoàng biến thành hình người, khoác áo giáp màu vàng, tóc đen như thác, dáng người cao to như núi.
Chương 2382: Kịch liệt
Hơn mười Thiên Ma tướng mặt mày dữ tợn, liếm cái lưỡi đỏ như máu xông tới, họ thật sự rất thích dòng máu của Bá Vương Long.
"Lên hết đi!", Bá Vương Long Hoàng quát, tay cầm Long Đao, giơ đao chém chết một vị Thiên Ma tướng.
Chúng Thiên Ma tướng cũng không cho là đúng, hết người này đến người khác xông lên thi triển nào là thần thông, nào là ma khí, ùn ùn không dứt.
Nhưng sự thật chứng minh, không tin cũng phải tin, Bá Vương Long Hoàng cực kỳ mạnh mẽ, cứ ai xông lên là lại bị giết.
"Cha của ngươi khủng bố thật đó!", đám Tạ Vân và Tư Đồ Nam nhìn mà chậc lưỡi không thôi, chưa thấy ai mạnh như vậy.
"Điệu thấp ấy mà", Tiểu Linh Oa mặt dày cười.
"Quả là bá đạo ghê", Chuẩn Đế Thiên Huyền Môn cũng thổn thức không thôi. Nếu một chọi một thì họ cũng sẽ bị đánh sấp mặt.
"Vẫn còn", một vị Chuẩn Đế già ngẩng đầu nhìn không trung nói.
Bầu trời vừa khép lại lại nứt ra, là bị một người đá rách, cả nửa bầu trời đều sụp xuống.
Một người đàn ông trung niên mặc áo giáp, khí tức tàn bạo, uy áp Chuẩn Đế nặng nề như núi cao, cũng xách theo một thanh Long Đao bước ra.
"Bạo Long Hoàng!", Chuẩn Đế Thiên Huyền Môn lại được phen hoảng sợ.
"Nhìn thấy không, đó là nhị gia của ta!", Tiểu Linh oa cười hì hì, dáng vẻ tràn ngập tự hào nói.
"Ta bấm tay tính toán, nhị gia của ngươi cũng chẳng hiền lành gì", Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân nói với vẻ đầy ẩn ý.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì bên ngoài thành Nam Sở đã vang lên tiếng nổ rung trời.
Hai Long Hoàng mạnh mẽ áp sát, ra tay không có bất cứ chiêu số gì, chỉ giơ đao lên chém xuống, giơ đao lên chém xuống, cực kỳ khủng bố.
Hết Thiên Ma tướng này đến Thiên Ma tướng khác bị giết, binh lính cũng hóa thành từng đám sương máu, mấy chục ngàn binh tướng nhưng chẳng ai có thể ngăn cản bước đi của họ.
Trận chiến đang gây cấn, vùng trời Đại Sở lại rung chuyển kêu ù ù.
Lần này, cả vòm trời đều sụp xuống, hai đại dương màu vàng cuồn cuộn tràn tới, cái nào cái nấy đều nặng nề như núi.
Trong đại dương ấy cuốn theo vô số con rồng, số lượng nhiều đến mức khiến người ta rợn da gà, kể cả là Chuẩn Đế cũng vậy.
Kia đương nhiên là cao thủ của Bá Vương Long Tộc và Bạo Long Tộc.
Hai Long Hoàng tới trước, bọn họ đến chậm hơn một chút.
Họ vừa mới đến đã trực tiếp đánh, không hề nói nhiều, tính tình đều cực kỳ nóng nảy, sức chiến đấu cũng vô cùng khủng bố.
Đội quân Thiên Ma hoàn toàn rối loạn, bị hai tộc đánh cho tơi bời.
"Đánh, đánh chết cho ta", Tiểu Linh Oa nhảy cẩng lên hò hét, kích động gầm rú như tiếng sói tru.
"Đánh, đánh chết cho ta!", tu sĩ Đại Sở cũng không chịu thua kém, không thể tham gia chiến đấu bèn đứng trên tường thành hò hét cổ vũ.
"Hai chư hầu lớn của thời đại Thái Cổ quả nhiên không thể khinh thường".
"Đúng là những chủng tộc càng xa xưa lại càng đáng sợ".
Quân cứu viện của Chư Thiên vẫn đang chém giết tại Đại Sở đều không nhịn được chậc lưỡi, so với hai Long Tộc ấy thì họ có vẻ yếu hơn rất nhiều.
"Cha, dẫn Chuẩn Đế đi đi, mấy con tôm tép còn lại cứ để cho tụi con", Tiểu Linh Oa truyền âm cho Bá Long Hoàng.
"Được thôi", Bá Vương Hoàng giơ chân đá phế một Chuẩn Đế Thiên Ma tướng, sau đó bèn xoay người rời khỏi Đại Sở.
"Chạy đi đâu", Thiên Ma tướng hai mắt đỏ ngầu, cũng lũ lượt đuổi theo, đếm kỹ chắc phải 30 người.
Bạo Long Hoàng cũng hiểu ý, giơ tay đánh bay một tên ma tướng, xoay người bỏ chạy vào tinh không.
"Giết!", chắc cũng phải có hai, ba mươi Thiên Ma tướng đuổi theo, trông có vẻ định đánh hội đồng, không giết được ông ta sẽ không bỏ qua.
Hai Long Tộc vô cùng ăn ý lần lượt rời khỏi Đại Sở, cả đám đều chạy ra ngoài, lại có một đám ma tướng bị dẫn đi.
Kế tiếp là Đại Thánh, cũng lũ lượt rời đi. Đại Thánh Thiên Ma cũng kéo nhau đuổi theo hết đội này đến đội khác.
Quân cứu viện của Chư Thiên cũng rất đáng tin, vừa vào đã dẫn đi một đám. Muốn đánh nhau, vậy tìm một chỗ rộng rãi đánh.
Vì vậy, cao thủ đỉnh cấp của đội quân Thiên Ma đều bị dẫn đi bảy tám phần, số còn lại mạnh nhất cũng chỉ là Thánh Vương.
"Còn nhìn gì nữa", Tiểu Linh Oa là người đầu tiên xông ra, biến thành bản thể Bá Vương Long, vóc dáng cũng cực kỳ to lớn quát.
"Xông lên", cửa thành Nam Sơn đồng loạt mở ra, chín phân điện của Thiên Đình đều xuất hiện, mấy chục ngàn tu sĩ đứng kín không trung.
"Xông lên", đội quân Thiên Huyền Môn lần lượt xông ra ngoài, Chuẩn Đế dẫn đầu xông vào chỗ nhiều người thi triển hết chiêu quần công này đến chiêu quần công khác. Thiên Ma lại bị tiêu diệt hết đợt này đến đợt khác.
"Xông lên!", Phục Nhai đang đánh trống cũng không thèm gõ, xách theo kiếm xông vào trong đội quân Thiên Ma.
Đây là một đám dã thú, một đám dã thú đang nổi điên.
Họ bị chặn trong Nam Sở mấy ngày, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Giờ đây, Chuẩn Đế và Đại Thánh của đội quân Thiên Ma đều bị dẫn đi, chỉ còn lại đám tôm tép thì còn sợ cái khỉ gì nữa!
Thiên Ma các người đông chứ gì, Đại Sở bọn ta cũng không thiếu.
Quan trọng là bọn ta cũng chẳng hiền lành gì, người dẫn đều vô cùng dũng mãnh, đánh nhau chưa sợ ai bao giờ.
Đội quân Thiên Ma ở Đại Sở bị đánh cho rơi rụng hết đám này đến đám khác.
Bọn họ không có Đế Binh, nhưng Thiên Huyền Môn có. Bọn họ đông, nhưng Thiên Huyền Môn còn đông hơn.
Sức chiến đấu hoàn toàn nghiêng về một bên, đội quân Thiên Ma lần lượt bị đánh cho tơi bời.
Bị đánh từ Nam Sở đến Nam Yến Đại Trạch, lại từ Nam Yến Đại Trạch rút về Trung Thông Đại Địa, từ Trung Thông Đại Địa bị đánh đến...
Đây là một khung cảnh cực kỳ đáng sợ, đội quân Thiên Ma và Thiên Huyền Môn Đại Sở che trời lấp đất như hai đại dương mênh mông rộng lớn.
Đều là đại dương, vậy coi sóng ai cao hơn, ai mạnh hơn.
Và hiển nhiên, cơn sóng của Thiên Huyền Môn dữ dội hơn Thiên Ma.
Chương 2383: Cuộc chiến đỉnh cao
Đại chiến tiên man đầy máu me và thảm thiết, lửa chiến tranh hừng hực tại chư thiên.
Bốn đạo thân Đế bị giết nhưng trên tin không vẫn còn bốn Cực Đạo Đế Uy, uy nghiêm làm cho tinh không chấn động
Đó là bản thể Thiên Ma Đế, thứ này vẫn chưa bị giết.
Đại Đế và Thánh Thể Đại Thành mới thật sự là huỷ trời diệt đất.
Diệp Thành đã đẫm máu, thánh thể bị tàn phá tới tàn tạ, gân cốt thịt máu đã lồ lộ, không còn hình người.
Mỗi một vết thương đều có Đế đạo pháp tắc lượn lờ, cắn nuốt khí huyết khiến cho vết thương vẫn không thể lành lại nhanh chóng.
Thiên Ma Đế cũng chẳng khá hơn là bao, bốn đạo thân Đế bị chém, ông ta bị cắn ngược, cũng tổn hại căn nguyên Đế.
Đế thân không ngừng vỡ ra, máu Đế tung toé, tuy vẫn khôi phục cực nhanh nhưng hoàn toàn chẳng theo kịp tốc độ bị thương.
“Giết!”. Đôi mắt Thiên Ma Đế đỏ ngầu, ông ta nghiến răng nghiến lợi, dữ tợn đáng sợ, Đế nổi giận còn hơn cả ba trăm năm trước.
Ông ta kêu gọi sấm sét, hàng tỷ tia tụ thành biển sét, chứa đựng ma sát và pháp tắc, cắn nuốt bầu trời.
“Chiến!”, Diệp Thành rống lên, dùng ra Hoàng Kim Thần Hải và Hỗn Độn Hải, cả hai giao hoà, thêm vào Hỗn Độn Đạo, đối kháng đối thủ.
Biển sét và Hoàng Kim Hỗn Độn Hải va chạm, đan xen ánh sáng tận thế, dị tượng đáng sợ hết cái này tới cái khác.
Thiên Ma Đế hừ lạnh, diễn tiến ra thần thông Đế đạo, hoà vào ngón tay, một ngón tay của Đế cứng rắn vững chắc, uy lực bá đạo.
Thánh thể của Diệp Thành bị chọc ra lỗ máu, máu văng tung toé.
Thánh Thể Đại Thành tất nhiên cũng không phải vừa, trúng một ngón tay thì trả đối phương một quyền, Đế thể mạnh mẽ cũng tán loạn.
Là hai hổ cắn nhau, con què con thương, Thiên Ma Đế rít lên, huyết tế tinh nguyên, một chưởng bao trùm tinh không, bàn tay diệt thế.
Diệp Thành bá đạo không lùi mà còn tiến, thiếu đốt huyết khí, khắp bàn tay màu vàng phủ đầy chữ Triện, một quyền đánh xuyên.
Bàn tay Đế nổ tung, tan thành mảnh nhỏ, văng khắp mọi nơi.
Nắm đấm của thánh thể cũng vỡ vụn, thánh cốt nhuốm máu, tản khắp tứ phương, rơi rụng biến thành tro bụi lịch sử.
“Giết!”, Thiên Ma Đế từ tây sang đông, một bước trải dài mang theo ma sát và Cực Đạo Đế Uy.
“Chiến!”, Diệp Thành cũng từ đông sang tây, đạp lên thời gian, máu màu vàng tán khắp trời cũng mang theo thánh uy bá đạo.
Mọi đòn tất công đều quy về căn nguyên, đơn giản mà thô bạo.
Một chưởng của Thiên Ma Đế đánh vỡ thánh thể, một tay Diệp Thành kéo ra xương sống của Đế, nắm trong tay vò thành tro.
Đối chiến nguyên thuỷ mà máu me, Thiên Ma Đế đánh một chưởng, Diệp Thành trả một quyền cho đến khi một phe bị đánh chết.
Máu Đế và máu Thánh đan xen, đánh vào nhau,từng giọt hoá thành hình người và hình rồng, chiến đấu trong không trung.
Lại lần nữa, hai người hoá thành rồng, một vàng một đen.
Thiên Ma Đế giận dữ, từng tiếng gào như tiếng sấm nổ.
Ông ta là Đế mạnh nhất mà không làm gì được một thánh thể, còn bị đối phương không ngừng đánh tan Đế thân.
Vô cùng nhục nhã, mặt mũi của Đế chẳng còn gì.
Diệp Thành cũng đánh tới điên, toàn thân, mỗi một giọt máu đều dâng trào tinh khí, thiêu đốt không ngừng hoàng kim khí huyết.
Đế rất khó giết, từ ba trăm năm trước, hắn đã giác ngộ điều này, ngay cả Huyết Kế Giới Hạn cũng bị đánh tan thì đã hiểu rồi.
Nhưng hắn có thể diệt Đế một lần thì có thể giết lần hai, một mạch Thánh Thể cương cường, đạo tâm bất khuất, không chết thì không ngừng.
Hắn là Diệp Thành, thánh chủ Thiên Đình, là Hoàng giả Đại Sở.
Hắn gánh nợ máu, được gửi gắm tâm nguyện của anh linh Đại Sở.
Mọi thứ buộc hắn phải trở thành Chiến Thần bất bại, phải giết Đế, dùng máu Đế để tế vong linh.
Đại chiến ngày càng thảm thiết, mỗi lần va chạm thì ngân hà đều tan nát.
Cuộc chiến đỉnh cao, từ tinh hà bỉ ngạn đánh tới rìa vũ trụ rồi từ rìa đánh tới tận cùng vũ trụ.
Từng hành tinh nổ tung, từng khoảng không đảo lộn, máu tươi nhuộm, hỗn loạn dâng.
Âm dương đảo ngược, càn khôn rối loạn, tất thảy pháp tắc đều trở thành thứ để trưng vì trận chiến của Đại Đế và thánh thể.
“Đây là cuộc chiến của Đại Đế và Thánh Thể Đại Thành sao?”
Trên Vạn vực chư thiên, nhiều tu sĩ ngẩng đầu.
Mức độ của trận chiến này, dù là Chuẩn Đế tiến vào thì cũng bị nghiền thành tro, Đại Đế quá mạnh.
Họ mong thánh thể thắng, nếu thánh thể thua, chư thiên vạn vực này còn ai đánh lại Đế nữa.
Một mạch thánh thể, một mạch cứu thế, truyền thuyết không sai!
Thời đại này không có thánh thể thì e là tinh không đã tan tành, chìm vào kỷ nguyên u ám.
“Nếu Đế Tôn còn sống thì đã dùng một cước đạp chế tên kia rồi!”, bên trời tây, Lục Thần mắng một tiếng.
Sau đó người này phun máu, hơi thở suy sút.
Tám Thần Tướng khác cũng như thế, ai cũng bị thương, đứng cũng không vững càng đừng nói chạy tới giúp, chỉ có thể nhìn tinh không mà cổ vũ.
“Hắn là Hoàng giả Đại Sở, tất nhiên sẽ thắng!”, tinh vực phương đông, chín Hoàng Đại Sở cũng không ngừng chảy máu ra từ khoé miệng, miệng cũng không chịu im.
Thân là tiền bối, đây là sự tin tưởng hậu bối, gánh vác danh Hoàng giả thì sẽ không ngừng tiến hành hành trình diệt Đế.
“Ba trăm năm trước hắn từng giết Đế, ba trăm năm sau sẽ thế!”, tinh không phương bắc, Đông Hoàng Thái Tâm rất kiên định.
Năm đó bà ấy đã đặt hết hi vọng lên Diệp Thành, tin tưởng hắn có thể viết lên thần thoại, hắn đã thắng, bà ấy cũng cược thắng.
Hiện nay bà ấy vẫn tin tưởng như cũ, thanh niên kia sẽ vì sinh linh vạn vực mà viết ra một truyền thuyết bất hủ.
“Hậu sinh khả uý!”, tinh vực phương nam, Thôn Thiên Ma Tôn, Phượng Hoàng và Khương Thái Hư cũng tỏ ra tin tưởng.
Diệp Thành và họ đều có một đoạn nhân quả có chém cũng không đứt.
Ma công của Thôn Thiên Ma Tôn, Phượng Hoàng Tiên Ngự của Phượng Hoàng, Lục Đạo Tiên Nhãn của Khương Thái Hư, đồng loạt kết nối số mệnh vào cùng nhau.
Hiện giờ đã không phải thời của họ, nhưng họ vẫn tin, bóng người bất khuất kia sẽ có thể nghịch thiên mà đi.
Dưới cái nhìn của vạn chúng, Đại Đế và thánh thể đấu tại chỗ sâu trong tinh không, chỉ còn dư âm rung trời tràn ra chư thiên.
“Giết!”, đại chiến tiên ma lại bùng nổ, tiếng gào rống và la hét không ngừng vang vọng.
Dù là Đại Sở, Huyền Hoang, chư thiên vạn vực, tất cả đều đang chiến đấu.
Máu chư thiên và máu Thiên Ma đan xen, tạo thành ngân hà màu máu, trải dài khắp chiến trường.
Tay cụt chân cụt, mảnh vỡ pháp khí che kín bầu trời, núi thây biển máu chân chính, địa ngục và suối vàng chân chính là đây.
ở nơi sâu trong tinh không chỉ còn lại tro bụi của tinh vực.
Thiên Ma Đế và Diệp Thành đánh tới đây, tinh không đen kịt, không thấy tinh cầu hay sinh linh nào.
Ánh sao và bóng tối chia thành hai thế giới.
Một bên u ám như Cửu U, núi thây biển xương khắp nơi, máu chảy thành sông, trăng sao mất đi ánh sáng, chỉ còn cảnh tượng tan vỡ thành hỗn độn sơ khai.
Bên khác là thánh quang sáng chói, tiên quang lấp lánh, dị sắc nổi lên, có sông núi tung hoành, có hoa cỏ sinh trưởng, vạn vật phát triển thành sông núi cỏ cây.
“Giết!”, Thiên Ma Đế rít lên, đôi mắt điên cuồng.
Ông ta lại dùng tinh nguyên để huyết tế, lấp đầy sự hao hụt, thi triển cực đạo Đế thuật, tản ra Đế uy, tản ra đạo tắc, uy lực kinh khủng.
“Chiến!”, mắt vàng của Diệp Thành toả ra thần quang.
Khí huyết hoàng kim thiêu đốt, rót vào thánh thể, tiên hoả, thiên lôi đều xuất hiện, lửa hoá thành cung thần, thiên lôi hoá tên thần.
Giương cung như trăng rằm, sấm sét làm tên, thêm vào Hỗn Độn Đạo, kèm theo sức mạnh Luân Hồi, từ khi tu đạo tới nay, đây là mũi tên mạnh nhất của hắn.
Tinh không ầm ầm, không chịu nổi uy áp của cả hai.
Hai bên va chạm, chư thiên, vạn vực chấn động, một quầng sáng huỷ diệt lan ra bốn phương.
Nơi nó đi qua, bầu trời sụp đổ, đất vỡ tan tành, cấp bậc Chuẩn Đế cũng bị nghiền thành tro tàn.
Chương 2384: Nhân quả ba trăm năm
Tận thế u ám, luồng sáng cuối cùng cũng đã bị tiêu diệt.
Thiên Ma Đế Mang và Lôi Đình Thần Tiễn cùng nhau luân hồi niết bàn.
Diệp Thành phun ra máu, suýt chút nữa đã ngã quỵ, thánh quang gần như bị chôn vùi, máu huyết đầm đìa, máu tươi chảy ròng đầy khắp cả Thánh thể.
Thiên Ma Đế cũng máu văng tung tóe khắp tinh không, ngay cả xương cốt cũng vỡ nát, đế quang chói mắt cũng bị thời gian mài mòn, bị vết thương xóa mờ.
Một đòn tấn công đỉnh cao nhất của các bậc chí tôn, không có thắng hay thua, mà chỉ có thua và bị thương, những vết sẹo trên người không cách nào xóa nhòa.
“Tại sao, tại sao ngươi còn chưa chết?”, Thiên Ma Đế rống lên, đôi mắt trợn tròn, đầy tơ máu trong mắt.
Ông ta cứ lần này đến lần khác đánh ngã thánh thể, nhưng Diệp Thành lại hết lần này đến lần khác đứng dậy, cứ như thể không giết chết được vậy.
Bậc đế vương chí cao vô thượng, cũng bị ép đến mức điên dại.
Sỉ nhục, vô cùng nhục nhã! Thể diện của Đế không còn gì cả, vinh quang đó, huy hoàng đó, đều chỉ là vật trang trí mà thôi.
“Có chết, cũng phải kéo theo ngươi xuống địa ngục”. Diệp Thành nói vang vọng, ý chí bất diệt tạo ra niềm tin chiến thắng.
“Giết”. Thiên Ma Đế rống gào, tay cầm Đế Kiếm lao đến.
“Chiến”. Diệp Thành nắm chặt Hiên Viên, cũng không lùi mà tiến lên.
Một Đại Đế vô thượng, nghiêng ngả di chuyển từ Đông sang Tây.
Một Thánh Thể Đại Thành, lảo đảo từ Tây sang Đông.
Một bước là một dấu chân đầy máu, kéo theo tàn tích đẫm máu.
Hai bậc chí tôn đã thế suy sức yếu, khí huyết khô cạn, pháp lực cạn kiệt, ngay cả tiên quang bảo vệ thân thể… Cũng mất rồi.
Đế mang theo vinh quang của Đế, Thánh Thể mang theo niềm kiêu hãnh của Thánh Thể, chết cũng phải trên con đường chinh phạt, liều chết lao lên.
Đại chiến không còn kinh thiên động địa mà lại thô bạo một cách nguyên thủy.
Thiên Ma Đế cầm kiếm, bổ một đường trên thánh thể.
Diệp Thành hạ kiếm trên người Đế, chém ra một vệt máu.
Ngươi chém ta một kiếm, ta có chết cũng phải đánh trả một kiếm.
Không ai phòng ngự, không ai tránh né, nếu có cũng chỉ có tấn công liên tục, điên cuồng vung Đế Kiếm, không biết mệt mỏi.
Tranh chấp giữa các bậc chí tôn, máu huyết tanh tưởi.
Ai mà ngờ được, một Đại Đế và một Thánh Thể Đại Thành lại chiến đấu dữ dội như vậy, muốn giết chết đối phương mới xong.
Thánh Cốt và Đế Huyết hòa lẫn, Đế Cốt và Thánh Huyết vương vãi, máu và xương chiến đấu, xương và máu tranh chấp, bọn chúng đều không cam chịu thất bại.
Lại là một cuộc chạm trán, kiếm Hiên Viên bị đánh bay đi.
Nó vẻ còn mệt hơn cả Diệp Thành, mất hết toàn bộ đế quang, xuyên vào tinh không, Cực Đạo Đế Uy cũng giảm đến cực điểm.
“Chết đi!”. Thiên Ma Đế cười hung hăng, hai tay cầm kiếm, tàn bạo khát máu, đâm một kiếm vào bả vai Diệp Thành.
“Trả ông một quyền”. Diệp Thành gào thét, một quyền đánh vào ngực Thiên Ma Đế, Đế Cốt cũng như Thánh Cốt vỡ nát, máu tươi đầm đìa.
Một kiếm của Đế, một quyền của Thánh Thế, cả hai đều bị thương nặng.
Diệp Thành lảo đảo, phun ra máu liên tục, suýt nữa đã ngã xuống.
Thiên Ma Đế cũng lùi mạnh ra sau, Cực Đạo Đế Kiếm trong tay cũng rơi ra, dính đầy Đế Huyết, phóng vào tinh không.
Ánh mắt hai người đều ảm đạm, nghiêng ngả lảo đảo, đứng cũng không vững, kiệt sức đến mức muốn ngã xuống, ngủ một giấc nghìn năm.
“Giết”. Thiên Ma Đế rống lên, kéo lê thân mình đầy máu lao về phía Diệp Thành, tóc tai rũ rượi tựa như một ác ma.
“Chiến”. Diệp Thành gào lên, Thánh Thể khập khiễng, cứng cáp, kiên trì không khuất phục, một quyền dùng hết huyết sắc.
Cuộc chinh phạt cuối cùng của hai bậc chí tôn, phản chiếu ánh sáng tận thế.
Đại Đế vung quyền đánh Thánh Thể lảo đảo, Thánh Thể vung quyền đánh Đại Đế ngả nghiêng, mỗi một quyền đánh ra như thể dùng hết sức lực vốn có.
Cuối cùng, Đại Đế ngã xuống, cũng không còn tâm sức đứng dậy được nữa.
Diệp Thành lảo đảo đi đến, kéo lê một đường máu.
Cách ba trăm năm, hắn lại một lần nữa leo lên người Thiên Ma Đế, vung quyền đẫm máu nện xuống.
“Một quyền này, là vì Thiên Đình, ba trăm năm vô ích”.
“Một quyền này, là vì Đại Sở, cho những linh hồn đã hy sinh oan uổng”.
“Một quyền này, là vì Chư Thiên, trả lại non sông ta”.
Diệp Thành đánh quyền này đến quyền khác, quyền nào cũng đẫm máu, đánh đến đầu Thiên Ma Đế cũng nổ tung, đánh đến mức xương máu thân thể Để bê bết.
Mỗi một quyền giáng xuống, đều có một tiếng gào thét, bi thương khổ sở, nỗi đau buồn bất tận, đau buồn không kể xiết.
Là do Thiên Ma xâm lược, phá vỡ giấc mộng hoàn hảo của hắn.
Là do Thiên Ma xâm lược, khiến ký ức hắn chỉ còn lại máu và nước mắt.
Có quá nhiều người hy sinh, quá nhiều người chôn xác nơi tha hương, một vùng non nước đó, đã bị bọn họ tàn phá hoang tàn khắp nơi.
Đây là thù, cũng là hận, thù âu phải báo, oán hận phải trả, tạo ra huyết kiếp động trời, bách tính phải đòi lại công lý.
“A…”. Thiên Ma Đế rít gào, đôi mắt đỏ au, mỗi khi muốn đứng lên đều bị một quyền của Diệp Thành đánh trả.
Đôi mắt của Đế, ánh mắt đó, hung tợn, tàn bạo, sát máu, oán hận, không cam lòng, cũng có cả nỗi sợ.
Ông ta thua rồi, Đế chí cao vô thượng, đã định sẽ thất bại nữa rồi.
Năm đó, ông ta thất bại thảm hại, bị một Thánh Thể tàn sát.
Bây giờ, ông ta càng thua thảm hơn, người giết chết ông ta đều cùng một người.
Nhân quả ba trăm năm, ông ta vẫn khó tránh khỏi số mệnh, kết cục của Đại Đế, vẫn là về Hoàng Tuyền bên bờ Bỉ Ngạn.
Lúc này, danh xưng Đại Đế, Vạn Vực Chí Tôn, đã trở thành… Chuyện buồn cười nhất thế gian.
“A…”. Tâm linh Đại Đế đã sụp đổ.
“Một quyền này, vì bách tính, nợ máu trả bằng máu”.
Diệp Thành thét gào, lại giáng quyền xuống, một quyền khiến đau đớn vô tận, đánh mạnh vào Thiên Ma Đế.
Nhân quả luân hồi, trận chiến số mệnh kéo dài hơn ba trăm năm, Thánh Thể lại thắng, nghịch thiên giết Đế, đòi lại nợ máu.
Chương 2385: Đánh lén
Máu và nước mắt đan xen, che mờ đôi mắt hắn, bi thương phẫn nộ.
Đế Huyết tung tóe khắp tinh không, tựa như năm đó, nhuộm khắp Đại Sở, bày tỏ lòng thành với những anh hùng đã hy sinh, với những linh hồn đã khuất trên bầu trời.
Thiên Ma Đế chết đi, thân thể ông ta mang theo Ma linh Chú Ấn cũng biến mất.
Các Thiên Ma Binh Tướng vẫn còn đang chém giết kia, cho dù là Đại Sở, Huyền Hoang, hay Tinh Hải, Vạn Vực, ai ai cũng hóa thành tro bụi, trở thành lớp bụi lịch sử.
Bọn họ dù chết vẫn gào thét, mang theo nỗi bất cam và uất hận, Đế chết rồi, ba trăm năm luân hồi một lần, bọn họ lại thất bại rồi.
“Thắng rồi, chúng ta thắng rồi”. Tu sĩ Đại Sở kích động rơi nước mắt, khóc không thành tiếng, nức nở từ sâu tận linh hồn.
“Thắng rồi, chúng ta thắng rồi”. Tu sĩ Huyền Hoang hét lớn, đều giơ cao vũ khí gãy nát của mình, vung vẩy hô hoán, chấn động đất trời.
“Thắng rồi, chúng ta thắng rồi”. Tu sĩ Chư Thiên thét gào, cho dù là lão bối hay tiền bối thì ai ai cũng run rẩy, rơi cả nước mắt.
“Hắn lại giết Đế lần nữa, kéo dài thần thoại bất hủ”.
“Thánh Thể nhất mạch, cuối cùng cũng không khiến bách tính Vạn Vực thất vọng”.
“Chúng ta… Già rồi”. Đại Sở Cửu Tinh, Cửu Đại Thần Tướng, Đông Hoa Lão Tử, Kiếm Thần, Ma Uyên đều cười đau buồn.
Đây không còn là thời đại của bọn họ nữa rồi, mà là thời đại của bọn họ, nhân kiệt đời sau sẽ dẫn dắt một truyền thuyết mới.
Một đời giết chết hai Đế, chiến tích nghịch thiên của hắn, xưa đến nay chưa ai có, cũng chưa chắc sau này sẽ có ai khác, hắn mới là thần thoại.
Chư thiên chấn động, hô hào vì hắn, cũng là vui mừng vì thắng lợi.
Nhưng trận chiến tiên ma này, cũng khiến rất nhiều anh kiệt tử trận.
Khắp tinh không đều là tiếng khóc thảm, có rất nhiều người đều đang đi tìm người thân.
Ở một vùng tinh không, thiết bổng của Thánh Viên Lão Tổ, nhuộm đầy màu tươi.
Ông ta chết rồi, đánh một mình, đánh đến mức cả người tan nát, thân chết đạo tiêu, cùng xuống Hoàng Tuyền với Thiên Ma Quân kia.
Ở một vùng tinh không, một chiếc búa sứt mẻ, dính đầy máu.
Đó là Quỳ Ngưu Lão Tổ, kéo theo Địa Ma Quân xuống địa ngục, Đế Đạo truyền thừa, cũng không hề bôi nhọ uy danh tổ tiên là Đế.
Một vùng tinh không khác, năm bộ quần áo đẫm máu, tung bay theo dòng cát chảy tinh hà.
Đó là Ngũ Đại Vương Tộc Lão Tổ Nam Vực, đánh đến chết đi, ai ai cũng giết chết một Ma Quân, chiến hồn bị đốt cháy ở Chư Thiên.
Một vùng tinh không khác, năm pháp khí vỡ vụn, đã mai một thần quang.
Đó là lão tổ năm tộc Viễn Cổ, tan thành tro bụi bay theo gió, chém chết vô số Thiên Ma, chiến đấu vì hậu thế.
Rất nhiều người tử trận, đa số các tông môn chủng tộc đều bị tiêu diệt.
Chư Thiên vạn vực, sụp đổ, thi thể chất thành núi, máu tươi chảy thành sông, đao thương kiếm kích, cắm đầy trên chiến trường.
Bọn họ đánh thắng trận lớn, nhưng lại thảm thiết đến mức khiến người ta muốn khóc, chiến tranh tàn khốc, khiến vũ trụ hồng hoang như tắm trong biển máu.
Trận chiến này, đã được định sẽ được hậu thế ghi nhớ, quét sạch vạn vực, mỗi một sinh mệnh đều trở thành một anh hùng.
Dưới thời tận thế, Diệp Thành bước đi với những bước chân nặng nề, khó khăn.
Bóng lưng hắn, cô độc hiu quạnh, phủ đầy lớp bụi năm tháng.
Đạo lộ của hắn là dùng xương máu để trải, từng bước chinh chiến, từng bước nghịch thiên, khắc cả thân và đạo vào vĩnh hằng.
“Ba năm, ta vẫn còn ba năm”. Giọng hắn khàn khàn, cười đầy đau thương, đối với ba năm này cũng tràn ngập khát khao.
Ba năm, hắn sẽ cưới vợ, sẽ sinh con, sẽ dạo chơi nhân gian hồng trần, sẽ không quan tâm đến thế gian hỗn loạn nữa.
Phía trước, có bảy luồng tiên quang xuất hiện, một thanh kiếm bảy màu xuất hiện trên bầu trời, nhìn kỹ lại thì chính là kiếm Tru Tiên.
Kiến Thượng Thương trong truyền thuyết, lúc này kêu lên trong im lặng, chém ra một dòng sông, chém về phía Diệp Thành yếu ớt.
“Kiếm Tru Tiên”. Ánh mắt Diệp Thành lạnh lẽo, tiến lên một bước nhưng lại loạng choạng, miệng phun mạnh máu tuôi.
Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, đến Thánh Thể cũng không kịp phản ứng.
Cậu lập tức bị trúng chiêu, bay đi, phun ra máu tươi, xương cốt văng khắp nơi, trên bầu trời ảm đạm vô cùng chói mắt.
Trong lúc bị đánh bay, thánh thể hắn run rẩy, Hồng Trần Lục Đạo đều chia ra, một trái một phải, tấn công kiếm Tru Tiên kia.
Kiếm Tru Tiên cười lạnh, lạnh băng không chút e sợ, như một tiên mang, xe rách hư không hư vô, lập tức trốn vào.
Lục Đạo - Hồng Trần vượt qua dòng sông Thời Gian, vẫn là một trái một phải, không phân trước sau, cùng lúc đuổi giết.
Kiếm Tru Tiên đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ để chém Diệp thành, giống như hắn đánh lén Thánh Thể Diệp Chiến lúc trước vậy.
Trong tinh không, sau khi ba người rời đi, lại rơi vào tĩnh mịch.
Diệp Thành rơi xuống tinh không như cánh hoa rơi xuống.
Lúc này, không còn là Chuẩn Đế đỉnh cao, cũng không phải Thánh Thể Đại Thành bá chủ thiên hạ, mà chỉ là một Thiên Cảnh thấp kém mà thôi.
Ánh mắt hắn ảm đạm không chút ánh sát, tóc hắn bạc trắng, ngọn lửa sinh mệnh của hắn cũng đang nhanh chóng dập tắt.
Hắn lại trở nên già nua, kiệt sức như muốn rời khỏi nhân gian.
Kiếm Tru Tiên đánh lén, trực tiếp chặt đứt sinh lộ của hắn, ba năm của hắn, cũng chỉ là một hy vọng xa vời.
Trong lúc mông lung, hắn như trông thấy một cô gái tuyệt thế, khoác đồ cưới, nhẹ nhàng nhảy múa, quay lại nhìn hắn cười.
Lần này, hắn nhìn rõ rồi, nhìn rõ gương mặt đó rồi.
Lần này, hắn nhìn rõ được ba năm tuổi thọ rồi, đến từ đâu: Nàng mặc đồ cưới, bước lên tế đàn, nằm bên cạnh hắn, ánh mặt dịu dàng ngấn nước.
“Nam Minh… Ngọc Thu”. Hắn bật khóc, nước mắt giàn giụa.
Bình luận facebook