• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 466-470

Chương 466: Kẻ thù đến

“Ta gọi thiên lôi ra sẽ giúp được tiền bối thôi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn hiểu tâm trạng của Thiên Tông Lão Tổlúc này. Ông là tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên duy nhất của Thiên Tông thế gia, thế nhưng lại có đạo thương, nếu không vì vậy thì Thị Huyết Điện cũng không càn rỡ đến thế.

Diệp Thành có thể tưởng tượng được, nếu Thiên Tông Lão Tổ không thể phục hồi, rất có thể sẽ giáng xuống cảnh giới Chuẩn Thiên, cũng có thể sẽ vì đạo thương mà ảnh hưởng đến thọ nguyên. Nếu ông ấy chết, thực lực của Thiên Tông thế gia sẽ chịu đả kích mang tính huỷ diệt, bị Thị Huyết Điện nhắm đến, hậu quả khó lòng tưởng tượng.

“Ta cần chuẩn bị gì không? Linh đan hay là linh thảo gì đó ấy?”, có lẽ quá kích động nên tiền bối đã sống mấy trăm năm tuổi như ông ấy lúc này lại luống cuống như một đứa trẻ.

“Không cần, tiền bối nhắm mắt lại là được”, Diệp Thành mỉm cười: “Đương nhiên, người mở mắt ra cũng không sao”.

“Được, bây giờ luôn nhé”.

“Vâng!”, Diệp Thành nói rồi cầm thiên lôi đứng dậy.

Khi hắn chuẩn bị truyền thiên lôi vào cơ thể ông ấy thì cả toà linh sơn của Thiên Tông thế gia rung chuyển dữ dội.

Ầm! Đùng đùng!

Ngay sau đó, tiếng nổ ầm trời như sấm rung vang lên từ bên ngoài, dường như có vị nào tu vi cao siêu đang không ngừng bắn phá kết giới hộ sơn của Thiên Tông thế gia.

“Thị Huyết Điện”, Thiên Tông Lão Tổ đứng bật dậy, trong đôi mắt ảm đảm xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, sát khí lan tràn, có lẽ chính vì sát khí này đã khiến máu trào ra khỏi khoé miệng ông.

Chẳng bao lâu sau, gia chủ Sở Thiên Chấn và các trưởng lão của Thiên Tông thế gia đều đã tới rừng trúc nhỏ, sắc mặt ai cũng cực kỳ khó coi.

“Bao nhiêu người đến?”, Thiên Tông Lão Tổ trầm giọng hỏi.

“Một người cảnh giới Chuẩn Thiên, năm người cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, mười ba người cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, hai mươi mốt người cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy…”, Sở Thiên Chấn nhanh chóng đáp, càng nói sắc mặt càng khó coi.

“Làm lớn như vậy là có ý định nuốt chửng Thiên Tông thế gia chúng ta sao?”, Thiên Tông Lão Tổ lạnh lùng quát: “Bản lĩnh lớn lắm, không ngờ lại tìm được tới đây, chúng ta đã thật sự coi thường Thị Huyết Điện”.

“Phụ thân, chúng ta rút lui đi”, Sở Thiên Chấn bất đắc dĩ khuyên nhủ.

Sở Thiên Chấn biết rõ tình hình của Thiên Tông thế gia, trạng thái của Thiên Tông Lão Tổ lúc này đừng nói là thể hiện sức chiến đấu đỉnh phong, e rằng ngay cả sức chiến đấu của cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cũng khó mà phát huy. Thiên Tông thế gia không có tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên là Thiên Tông Lão Tổ, chắc chắn khó chống lại được Thị Huyết Điện.

“Kết giới hộ sơn có thể duy trì bao lâu?”

“Nhiều nhất là ba canh giờ”.

“Chờ chút”, Thiên Tông Lão Tổ hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Diệp Thành: “Tiểu hữu, cần bao lâu?”

“Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ kịp trước khi kết giới bị phá vỡ”, câu này của Diệp Thành khiến mấy người phía Sở Thiên Chấn sửng sốt, không hiểu hắn với Thiên Tông Lão Tổ đang nói gì.

“Được”, Thiên Tông Lão Tổ hô lên một tiếng vang dội, sau đó ông xoay người đặt một tay lên vai Sở Thiên Chấn: “Con tự chấp chưởng kết giới hộ sơn nhé, bằng mọi giá phải bảo vệ được Thiên Tông thế gia”.

“Phụ thân…”

“Tiểu hữu này có thể chữa lành đạo thương cho ta, lý do là gì khi nào qua nguy hiểm sẽ nói sau”, Thiên Tông Lão Tổ ngắt lời Sở Thiên Chấn.

“Có… có thể chữa lành đạo thương?”, vẻ mặt Sở Thiên Chấn và những người khác đều sững sờ, họ bất giác nhìn Diệp Thành đang đeo mặt nạ Quỷ Minh, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng họ biết vận mệnh của Thiên Tông thế gia vẫn còn.

“Tiểu hữu, nếu lần này Thiên Tông thế gia có thể sống sót qua nguy hiểm, chúng ta chắc chắn sẽ không quên ơn”, phía Sở Thiên Chấn chắp tay hành lễ với Diệp Thành, sau đó nhanh chóng bay ra khỏi rừng trúc nhỏ.

Bùm! Ầm! Đùng!

Mấy người vừa đi, toàn bộ linh sơn lại rung lên, kết giới hộ sơn khổng lồ cũng hứng chịu công kích dữ dội.

“Tiểu hữu, xin nhờ”, Thiên Tông Lão Tổ đã ngồi xếp bằng trên mặt đất.

“Cứ giao cho con”, Diệp Thành lại gọi thiên lôi ra, truyền vào cơ thể lão tổ Thiên Tông, mà lúc này hắn cũng đã mở Tiên Luân Nhãn, dường như có thể thông qua cơ thể ông ấy nhìn thấy vết nứt sâu trong linh hồn.

Roẹt! Roẹt!

Chẳng mấy chốc, thiên lôi đã bao phủ cơ thể lão tổ Thiên Tông, không chỉ thể xác mà cả linh hồn cũng được bao lấy, đặc biệt là vết nứt trên linh hồn kia lại càng được thiên lôi chú ý tới hơn.

“Thời gian không còn nhiều, tiền bối cố chịu nhé”, Diệp Thành vừa điều khiển thiên lôi vừa dùng Man Hoang Luyện Hồn luyện hoá linh hồn cho lão tổ Thiên Tông, tiến hành song song như vậy chắc chắn tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.

Có lẽ vì tác dụng kép của thiên lôi và Man Hoang Luyện Hồn nên Thiên Tông Lão Tổ bất giác đau đớn rên lên một tiếng, mặt ông thoáng chốc tái nhợt, trên trán còn toát mồ hôi lạnh.

“Tiểu hữu, ngươi không phải Tần Vũ đúng không?”, để chuyển hướng sự chú ý, Thiên Tông Lão Tổ tìm đề tài nói chuyện. Ông ấy nhìn hắn bằng ánh mắt ẩn ý sâu xa, có lẽ sợ hắn có gánh nặng nên ông còn mỉm cười nhẹ.

“Sao tiền bối lại kết luận con không phải Tần Vũ?”, Diệp Thành vừa điều khiển thiên lôi vừa mỉm cười.

“Bởi vì thiên lôi và lục mạch thần kiếm của ngươi”, Thiên Tông Lão Tổ cố gắng nhịn đau, ông vẫn nở nụ cười hiền từ: “Theo ta được biết, toàn bộ Đại Sở chỉ đệ tử tên Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông mới có thiên lôi màu đen, mà bí pháp lục mạch thần thông bất truyền, ngoài Đoàn Ngự của Hằng Nhạc Tông cũng chỉ người đó biết. Trận đồ bát quái ngoài Hoa Vân cũng chỉ người đó biết, mà người đó… cũng là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông, điều này có lẽ không phải trùng hợp!”

Nghe Thiên Tông Lão Tổ nói xong, Diệp Thành ung dung mỉm cười: “Xem ra con đã đánh giá thấp mạng lưới tình báo của Thiên Tông thế gia, không ngờ còn với được tới cả phía Nam Đại Sở”.

“Ngươi thật sự là Diệp Thành?”, để chứng thực suy đoán của mình, Thiên Tông Lão Tổngạc nhiên nhìn Diệp Thành, quên cả đau đớn trên người.

“Tiền bối nói phải, chính là con”.

“Sao có thể?”, Thiên Tông Lão Tổvội nói: “Theo ta biết thì ngươi đã chết, hơn nữa đêm đó thi thể ngươi cũng đã bị trộm mất”.

“Tất cả đều do trời cao ưu ái”, Diệp Thành chỉ mỉm cười chứ không nói ra bí mật của Tiên Luân Nhãn.

“Chẳng trách”, Thiên Tông Lão Tổ nở nụ cười bất lực: “Chẳng trách ngươi có thể dễ dàng đánh bại Lăng Hạo, chẳng trách bao nhiêu tu sĩ cảnh giới Không Minh của Bắc Chấn Thương Nguyên cũng không làm khó được ngươi, chẳng trách ngươi có thể dẫn ra được thiên kiếp có một không hai”.

“Tiền bối, mọi người đều nói con là ma, người nghĩ như thế nào về chính và tà?”, Diệp Thành vừa nói vừa nhìn lão tổ Thiên Tông.

“Làm gì có chính và tà”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười hiền hậu: “Nếu thật sự muốn ta nói thì nắm đấm mạnh mẽ là chính, thực lực yếu ớt là tà. Vì đây là thế giới kẻ mạnh làm chủ, kẻ yếu không có quyền lên tiếng”.

“Thật trùng hợp, quan điểm của con cũng giống tiền bối”, Diệp Thành cười vui vẻ.

“Ngày đó ngươi bị vây giết tứ phía, ta nghe nói rất nhiều rồi. Tiểu tử, đây chính là hiện thực tàn khốc, nếu ngươi ở cảnh giới Chuẩn Thiên, có lẽ không ai dám nói ngươi là ma. Quy luật tàn khốc là như thế, muốn xoay chuyển thì ngươi phải từng bước bước lên đỉnh phong và đặt ra quy tắc của riêng mình”.

“Vì vậy con đang nỗ lực đây, còn nữa, mong tiền bối hãy giữ bí mật về thân phận thật sự của con”.3

“Đó là đương nhiên”, Thiên Tông Lão Tổ cười thoải mái, chân thành nói: “Ngươi là quý nhân của Thiên Tông thế gia, lão phu nợ ngươi một ân huệ lớn, Thiên Tông thế gia nợ ngươi một ân huệ lớn. Khi nào ngươi cần tới lão phu, chắc chắn Thiên Tông thế gia sẽ toàn lực trợ giúp”.

“Lão nhân gia, người đừng thất hứa nhé!”

“Một lời của lão phu, tứ mã nan truy”.
Chương 467: Nội gián

Bùm! Đoàng!

Khi hai người nói chuyện, tiếng nổ đùng đoàng bên ngoài vẫn liên tục vang lên, chưa từng dừng lại.

Dù là trưởng lão hay đệ tử của Thiên Tông thế gia đều đang nỗ lực hết sức để bảo vệ kết giới hộ sơn, đây là thời khắc sinh tử, không ai dám xem nhẹ.

Trong rừng trúc nhỏ, Thiên Tông Lão Tổ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, cơn đau tận trong sâu thẳm linh hồn khiến ông hơi choáng váng.

Tuy nhiên cái giá của sự đau đớn dữ dội này cũng không phải không có lợi.

Được thiên lôi tôi luyện gần hai canh giờ, vết nứt trong linh hồn của ông đang dần lành lại, chữa lành hoàn toàn chỉ là vấn đề thời gian.

Không biết đến lúc nào, một làn gió thơm lướt qua rừng trúc, Tử Yên và Thanh Vân cùng nhau đi vào.

“Gia gia”, thấy Thiên Tông Lão Tổ ngồi xếp bằng trên đất với vẻ mặt đau đớn, mà Diệp Thành lại đang dùng thiên lôi màu đen kỳ dị bao phủ toàn thân ông ấy, sắc mặt hai cô gái chợt lạnh sau đó họ đồng loạt rút linh kiếm, hét lên: “Tần Vũ, ngươi đã làm gì gia gia ta?”

“Ta chỉ là một kẻ ở cảnh giới Linh Hư, có thể làm gì được gia gia cô?”, Diệp Thành thản nhiên đáp, tiếp tục điều khiển thiên lôi.

“Ngươi… Ngươi mau dừng tay”, hai người tiến về phía trước.

“Đứng yên đó, đừng nhúc nhích”, vào thời khắc quan trọng tôi luyện linh hồn, Diệp Thành không có tâm trạng nói chuyện phiếm với tỷ muội hai người, hắn quát lên một tiếng.

Chỉ là Tử Yên và Thanh Vân nào nghe lọt tai?

“Hắn đang giúp ta, đừng lại gần”, cuối cùng Thiên Tông Lão Tổ vẫn phải lên tiếng, lời của ông ấy hữu dụng hơn lời Diệp Thành nhiều, Tử Yên và Thanh Vân đang chuẩn bị ra tay lập tức dừng bước.

“Gia gia, hai người…”

“Đứng yên đó là được rồi”, có lẽ thật sự đang ở thời điểm mấu chốt, Thiên Tông Lão Tổ cũng không thừa tâm lực giải thích.

Mặc dù ông không giải thích, nhưng Tử Yên và Thanh Vân cũng không hỏi nhiều, họ chuyển tầm mắt đến Diệp Thành, mím môi rồi mới nói: “Xin lỗi, là chúng ta lỗ mãng”.

“Không sao, đây cũng không phải lần đầu ta bị hiểu lầm”, Diệp Thành nhún vai.

Hử?

Vừa dứt lời, Diệp Thành đột nhiên cau mày, sau đó hắn kéo Thiên Tông Lão Tổ đang ngồi khoanh chân dưới đất lùi lại.

Keng!

Hắn vừa lùi lại, một mũi tên dài đen kịt xuyên thủng không gian, có lẽ vì mang theo sát khí quá nặng nên cây trong rừng trúc đều bị chặt thành từng khúc.

“Ai?”, Tử Yên và Thanh Vân đứng chắn trước mặt Diệp Thành và Thiên Tông Lão Tổ, nếu như trước đó Diệp Thành không nhanh chóng lùi lại, có lẽ mũi tên đó đã đâm trúng tim hắn rồi.

Chỉ là đạo hạnh của các cô quá yếu, nhìn xung quanh cũng không tìm ra người đứng trong bóng tối.

Chỉ là, họ không tìm ra không có nghĩa Diệp Thành cũng không tìm ra. Khi bị đánh lén hắn đã mở Tiên Luân Nhãn, sau khi nhìn quanh một vòng thì phát hiện một lão già đeo mặt nạ đen, mặc quần áo đen đứng ở góc bí mật trong không gian.

“Nội gián sao?”, Diệp Thành lẩm bẩm, Thị Huyết Điện có thể chuẩn xác tìm được linh sơn của Thiên Tông thế gia như thế, nếu Thiên Tông thế gia không có nội gián thì thật kỳ lạ.

Lúc này, lão già áo đen lại một lần nữa bắn tên, phía trên mũi tên dài màu đen còn có điện mang bao quanh, chắc vì mũi tên đó quá đáng sợ nên không gian xung quanh cũng biến dạng.

Có lẽ biết thời gian cấp bách nên ông ta mới muốn mau chóng hành động, tiêu diệt Diệp Thành đang chữa thương cho Thiên Tông Lão Tổ.

“Đường đường là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh mà lại giở trò đánh lén, hèn nhát vậy sao?”, Diệp Thành lạnh lùng nói. Mặc dù hắn biết vị trí chính xác của lão già áo đen nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy.

Đối với sự châm chọc của Diệp Thành, lão già áo đen không đáp lại, đột nhiên ông ta bắn thêm một mũi tên nữa, mục tiêu chính là hắn.

Vút!

Mũi tên này như ánh sáng u tối, còn đáng sợ hơn mũi tên trước, nó mang theo sát khí huỷ diệt, uy lực kinh người, sức mạnh xuyên thấu mạnh mẽ vô song.

Thấy mũi tên dài lại xuất hiện, Tử Yên và Thanh Vân chắn phía trước Diệp Thành lập tức lấy binh khí ra bảo vệ hắn và Thiên Tông Lão Tổ, hai người hợp lực sử dụng cùng một loại thần thông, ngưng tụ thành lá chắn kiên cố.

Cheng! Rắc!

Hai âm thanh liên tiếp vang lên, mũi tên kinh hoàng đó phá vỡ phòng ngự của Tử Yên và Thanh Vân, hai người nôn ra máu ngay tại chỗ, bay ngược ra ngoài.

Keng!

Mũi tên dài không dừng lại, tiếp tục xuyên thủng không gian, nó đã ở vị trí cách Diệp Thành hơn một trượng.

Nó còn chưa tới gần, Diệp Thành đã cảm nhận được luồng sát khí đang ập tới, khoảng cách hơn mười trượng xung quanh hắn đã đóng băng.

Bang!

Cảnh tượng mũi tên đâm xuyên cơ thể Diệp Thành trong dự tính không xuất hiện, mũi tên đáng sợ ấy bắn trúng thanh kiếm Thiên Khuyết vừa to vừa nặng của Diệp Thành, mặc dù không bị thương nhưng sự chấn động kinh hoàng vẫn khiến hắn lùi lại vài bước.

Nhưng vẫn may, cho dù bị lùi lại nhưng Diệp Thành cũng kéo được Thiên Tông Lão Tổ lùi theo.

Giờ đây, khi đến thời khắc mấu chốt nhất, vết nứt linh hồn của Thiên Tông Lão Tổ đã chỉ còn mỏng như sợi tóc, nếu bây giờ gọi thiên lôi ra thì đạo thương rất có thể sẽ lại chuyển biến xấu lần nữa, Thiên Tông Lão Tổ cũng sẽ phải hứng chịu phản phệ đáng sợ.

Trong không gian bí mật, lão già áo đen thấy lại không thành công thì hơi mất kiên nhẫn, ông ta không có nhiều thời gian, nếu để cao thủ của Thiên Tông thế gia đuổi tới thì mọi chuyện sẽ thành công cốc.

Nghĩ đến đây, lão già áo đen trở nên hung hăng, nhảy vọt ra khỏi không gian bí mật, tay cầm thanh sát kiếm dài mỏng đen kịt lao thẳng tới chỗ Diệp Thành, tốc độ nhanh đến mức hắn phải sửng sốt, thanh kiếm này là nhất kiếm tuyệt sát.

“Buộc ta phải ra con át chủ bài đây mà!”, Diệp Thành thầm chửi một câu, thoáng chốc hắn gọi áo giáp Tiên Thiên Canh Khí ra, không chỉ hắn mà ngay cả Thiên Tông Lão Tổ cũng được phủ một tầng áo giáp Tiên Thiên Canh Khí dày cộp nặng trịch.

“Tiên Thiên Canh Khí”, người kia nheo mắt.

Bang! Rắc!

Nhất kiếm của người đó ma sát với áo giáp Tiên Thiên Canh Khí phóng ra tia lửa, áo giáp kiên cố vẫn bị kiếm của người đó đâm thủng, cũng chính vì có áo giáp ngăn lại nên nhát kiếm đó mới lệch đi, đâm xuyên qua vai Diệp Thành.

“Thực lực không yếu, nhưng muốn giết được ta thì ngươi còn kém lắm”, Diệp Thành hừ lạnh, tung một quyền ra.

Người kia nhanh chóng lùi lại để né, muốn trốn vào không gian một lần nữa.

“Đánh rồi lại muốn chạy, đâu có dễ thế!”, Diệp Thành đuổi theo, không nói nhiều lời lại tung thêm một quyền Bát Hoang nữa.

Đúng vậy, hắn đã rời khỏi vị trí bên cạnh Thiên Tông Lão Tổ, vì vết thương trong linh hồn của ông ấy đã hoàn toàn lành lại, mà đạo thương cũng không còn nữa. Có điều ông vẫn chưa đứng dậy, vì ông cần thời gian để trở lại trạng thái đỉnh phong.

“Tiểu hữu, phiền ngươi đối phó một lát”, Thiên Tông Lão Tổ không mở mắt, cơ thể ông đang điên cuồng hấp thu tinh lực trong thiên địa.

“Tiền bối yên tâm ngưng khí đi, tên này cứ giao cho con”, Diệp Thành mỉm cười.

Thấy tình hình không ổn, người áo đen vội vàng lùi lại, trốn vào không gian bí mật.

“Đi đâu?”, Diệp Thành hung hãn như một con mãnh thú, hắn sát phạt vào theo.

Ầm! Bùm! Keng! Cheng!

Chẳng mấy chốc những âm thanh như thế lần lượt vang lên trong không gian bí mật.

Phụt! Phụt!

Trong không gian bí mật tối tăm u ám, nhưng vẫn có huyết quang chợt hiện.

Thần thông ám sát của ông ta không yếu, nhưng đối mặt với kẻ địch thì thực lực còn kém xa, bị Diệp Thành đánh cho liên lục lùi về phía sau.

“Ngươi không phải Tần Vũ”, người áo đen liên tục trốn tránh nhất kiếm tuyệt sát nguy hiểm của Diệp Thành, ông ta nheo mắt nhìn hắn: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ngươi đoán xem?”, Diệp Thành ung dung định thân, làn khói xanh lơ lửng bên cạnh hắn rồi hoá thành một Diệp Thành khác, một bản thể, một đạo thân, bí pháp Nhất Khí Hoá Tam Thanh được hắn sử dụng cực kỳ điêu luyện.

“Nhất Khí Hoá Tam Thanh”, hiển nhiên người áo đen đã nhận ra bí thuật này, giọng điệu càng thêm kinh ngạc.

“Bây giờ là hai đấu một rồi”, Diệp Thành nhìn ông ta đầy hứng thú.

Nghe vậy, lão già áo đen chợt chém ra một kiếm, sau đó xoay người chạy ra khỏi không gian bí ẩn, tốc độ chạy trốn không hề chậm.

“Vẫn còn chạy”, Diệp Thành lập tức đuổi theo, nhưng đạo thân của hắn lại quay về rừng trúc, bảo vệ bên cạnh Thiên Tông Lão Tổ, đề phòng lại có người khác tới tập kích.

“Cảm ơn Tần Vũ sư huynh đã cứu”, thấy Diệp Thành đi ra, Tử Yên và Thanh Vân tiến lên chắp tay cảm ơn.

“Chuyện nhỏ thôi”.

Đùng! Đoàng!

Ngay sau đó, tiếng nổ lại vang lên từ một phía khác ở linh sơn, nhìn ra xa còn có thể thấy một người đeo mặt nạ đang đuổi theo giết một ông già mặc áo đen, có lẽ chấn động quá lớn nên thu hút sự chú ý của mọi người.

“Có chuyện gì vậy? Người mặc đồ đen kia là ai?”, trưởng lão của Thiên Tông thế gia vội vàng chạy tới.

“Bất kể là ai cũng phải giết ngay tại chỗ”, Sở Thiên Chấn quân lâm cửu tiêu, hét lớn một tiếng như đã nhận được truyền âm của Thiên Tông Lão Tổ.

Trong rừng trúc, Tử Yên và Thanh Vân nhìn Diệp Thành trong hư không, rồi lại nhìn Diệp Thành bên cạnh, vẻ mặt hai người đột nhiên trở nên kỳ lạ: “Hai… Hai Tần Vũ?”
Chương 468: Quen là tốt

Rầm! Đùng! Đoàng!

Tiếng nổ ầm vang vang lên liên tiếp, không chỉ kẻ mạnh của Thị Huyết Điện bên ngoài đang công phá kết giới mà còn có cả sự chấn động bên trong kết giới.

Lão già mặc đồ đen đã bị một nhóm trưởng lão của Thiên Tông thế gia tiêu diệt.

Lão già mặc đồ đen bị tiêu diệt, một nhóm trưởng lão xông lên, cứ thế bao quanh thân xác của lão ta, đợi tới khi tháo lớp mặt nạ của lão ta ra thì mọi người mới lạnh mặt và tỏ vẻ ngỡ ngàng.

“Lâm Thương Ưng là nội gián”.

“Thật không ngờ, chẳng trách mà Thị Huyết Điện có thể nắm bắt được linh sơn của Thiên Tông thế gia chuẩn xác đến vậy”.

“Cứ giết lão ta thế này thì dễ cho lão ta quá”.

Một nhóm trưởng lão mặt mày tức tối, bọn họ thấy rằng giết chết Lâm Thương Ưng như vậy là quá dễ dàng cho lão ta.

Khi mọi người còn đang mắng chửi thì một cánh tay đã vươn ra lục lọi trên người lão già mặc đồ đen, sau đó giật lấy túi đựng đồ của lão.

Cả nhóm trưởng lão nhìn mà thẫn thờ, lúc này mới quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy Diệp Thành đang nhét túi đựng đồ vào ngực áo.

Hi hi hi…!

Diệp Thành cười trừ: “Quen…quen rồi, quen rồi”.

Ha ha…!

Sau giây phút thẫn thờ, nhóm trưởng lão bật cười một cách quái dị: “Quen là tốt, quen là tốt”.

Rầm!

Cả nhóm người đang nói chuyện thì tiếng động kinh thiên động địa vang lên, cả linh sơn của Thiên Tông thế gia chao đảo.

Phụt!

Sở Thiên Chấn đứng sừng sững trong hư không duy trì kết giới lập tức phun ra máu, đòn đánh vừa rồi vô cùng mạnh mẽ khiến kết giờ mặc dù không bị công phá ngay lập tức nhưng cũng gặp phải phản phệ khủng khiếp.

Thấy vậy, Diệp Thành mới nhìn ra bên ngoài, vừa đưa mắt ra bên ngoài, hắn suýt chút nữa thì đái ra quần.

Bên ngoài chỉ toàn bóng người, có người đạp lên phi kiếm, có người cưỡi trên linh thú, có người điều khiển xe chiến đấu, người nào người nấy thần quang bao quanh, sát khí ngút trời. Hắn ước chừng chỉ tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng đã phải hơn bốn mươi người, lúc này bọn họ đang hợp lực đẩy cổ trận khổng lồ công phá kết giới của Thiên Tông thế gia.

“Thị Huyết Điện dứt khoát qúa, trận thế lớn như vậy là muốn thôn tính Thiên Tông thế gia luôn trong một lần sao?”, Diệp Thành tặc lưỡi, hắn thầm nghĩ Hằng Nhạc Tông không dễ gì mà cứ thích là tạo ra trận dung lớn thế này.

Sau khi thu lại ánh mắt, Diệp Thành lại nhìn vào kết giới của Thiên Tông thế gia, hắn nhận ra có rất nhiều khe hở trên kết giới, kết giới này bị công phá là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

“Nếu như để Thiên Tông Lão Tổ duy trì kết giới thì lại khác”, Diệp Thành thầm nhủ, hắn thầm nghĩ kết giới của Thiên Tông thế gia không phải không đủ kiên cố mà vì người duy trì kết giới chưa có đủ đạo hành.

“Tần Vũ”, khi Diệp Thành còn đang mải nhìn kết giới thì một tiếng gằn giọng rít lên.

Tới khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì mới phát hiện Lăng Hạo đang đùng đùng xông tới, sắc mặt khó coi đến mức kinh người. Chẳng phải vì thua nên hắn mới tức giận như vậy sao.

“Ngươi tỉnh rồi?”, thấy sắc mặt Lăng Hạo khó coi, Diệp Thành bất giác ho hắng.

“Ta không phục, ngươi phải chiến lại với ta”.

“Đối mặt với đại địch của Thiên Tông thế gia mà ngươi còn tâm trạng đánh nhau với ta sao?”, Diệp Thành cứ thế ngó lơ tên này: “Ngươi giỏi thế thì đợi lát nữa Thị Huyết Điện tấn công vào đây ngươi tìm tên nào ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà đánh”.

“Ngươi…”, Lăng Hạo bị chặn họng, mặt mày đỏ gay.

“Nào, nào, chúng ta cùng bàn bạc một chuyện”, phía này, Diệp Thành không coi mình là người ngoài, hắn rất tự nhiên đặt cánh tay lên người Lăng Hạo, tươi cười gian giảo: “Đợi lát nữa ngươi đi cùng ta, chúng ta cùng đánh một trận hoành tráng, những đồ cướp được thì chia ngươi một nửa, ta một nửa”.

“Chỉ dựa vào ngươi?”, sắc mặt Lăng Hạo vẫn rất khó coi, vả lại nhìn nụ cười gian xảo của Diệp Thành, hắn chỉ muốn xông lên đạp cho Diệp Thành một cái.

“Nghe ta đi, không sai đâu, thân là người của Thiên Tông thế gia, ngươi sẽ không sợ hãi chứ?”

Và đúng là nghe câu này của Diệp Thành, mặc dù Lăng Hạo cao ngạo không phục Diệp Thành nhưng nói tới nguy cơ của Thiên Tông thế gia lúc này, hắn vẫn muốn dốc sức.

“Ta sống vì Thiên Tông thế gia”, Lăng Hạo hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng thở phào và nói.

“Được”, Diệp Thành lập tức đẩy Lăng Hạo đi, cả hai tên chuồn mất tích mất tăm.

Rầm!

Cả hai vừa rời đi, kết giới hộ sơn của Thiên Tông thế gia bị đánh thủng.

Rầm!

Lại là một tiếng động kinh thiên động địa, kết giới kia lại một lần nữa bị đánh thủng một lỗ to.

Kế đó, một lão già mặc đồ tím bay từ trên trời xuống, uy lực mạnh mẽ của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên khiến hư không như muốn nổ tung. Lão ta cười không chút kiêng dè: “Sở Thương Tông, ông là lão già rụt cổ sao?”

“Có gan thì vào đây”, trưởng lão của Thiên Tông thế gia đồng loạt hô to, cảnh giới Chuẩn Thiên lợi hại lắm sao? Mẹ kiếp, vào đây. Trận thế tuyệt sát của Thiên Tông thế gia ta cũng không phải dễ chơi đâu.

Nghe vậy, lão già mặc đồ tím bên Thị Huyết Điện không dám xông vào vì kết giới mới chỉ bị phá tạo thành một lỗ hổng, chưa bị công phá hoàn toàn, kể cả một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên như ông ta cũng không dám khinh xuất mà xông vào. Nên biết rằng có lúc số lượng lớn có thể bù đắp khoảng cách về tu vi.

“Phá cho ta”, lão già mặc đồ tím hô lên.

Ông ta vừa dứt lời, trận pháp công kích của Thị Huyết Điện lại lần nữa thể hiện uy lực, thần mang rợp trời cứ thế đánh về phía kết giới của Thiên Tông thế gia.

Rầm! Rầm!

Lúc này, kết giới hộ sơn của Thiên Tông thế gia trở nên hết sức thê thảm, cả linh sơn bị bao vây.

“Mở cho ta”, lão già mặc đồ tím gằn giọng, lão ta đích thân ngự động bảo tháp màu tím giáng từ trên trời xuống khiến kết giới vốn dĩ đã bị công phá thê thảm kia lúc này bị công phá hoàn toàn.

“Giết cho ta”, lão già mặc đồ tím phất tay.

Đột nhiên, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện tràn vào như lũ cuốn, cuốn theo mây khói mờ mịt, sát khí ngút trời như dòng nước lũ muốn nhấn chìm Thiên Tông thế gia.

Chu Sát!

Sở Thiên Chấn hô lên, Chu Sát Trận vốn được bố trí sắn bên trong linh sơn lần lượt bắn ra thần quang, khí thế liên kết thành một mảng quét ra tinh hải chói loá. Những người của Thị Huyết Điện xung phong lên trước đều ngã rạp cả ra.

Chu Sát!

Trận pháp công kích của Thị Huyết Điện cũng không phải vừa, mười mấy đại trận sát khí ngút trời đánh ra thần mang khiến cho người của Thiên Tông thế gia bị thương, máu bắn tứ tung.

“Không được để kẻ nào sống sót, giết hết”, một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín của Thị Huyết Điện với bảo lư lơ lửng trên đầu sát phạt tới, phía sau lão ta còn có bóng người đông như kiến, khí thế mạnh mẽ. Bọn họ như con dao sắc nhọn muốn đâm vào tim của Thiên Tông thế gia.

Có điều, bọn họ vừa bước vào linh sơn, còn chưa đại khai sát giờ thì bên trong linh sơn, cuồng phong nổi dậy.

Nếu nhìn kĩ thì đó là một trận đồ xưa cũ bay ra, cứ thế lơ lửng trong không trung, xếp thành Chu Sát Đại Trận khổng lồ.

Vù! Vù!

Trận đồ kia mặc dù cũ kĩ nhưng lại vô cùng to lớn, nó lơ lửng trong hư không mang theo sát khí khiến người ta rợn người. Mỗi một đạo sát khí đều như ngọn núi nặng nề, trong đó còn có thanh long và loan phượng cùng bay lượn, sấm sét và hoả diệm cùng xuất hiện, đao mang, sát trận, tinh hải hỗn hợp, nuốt trọn tinh hoa đại địa, tạo ra uy lực khủng khiếp.

“Trận đồ mạnh quá”, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện mắc dù biến sắc nhưng lại hoang mang lùi về sau.

“Đến rồi còn muốn đi?”, không biết từ nơi nào vang lên giọng cười lạnh lùng.

Ngay sau đó, trận đồ lập tức di chuyển, như đang rực cháy, sát khí khủng khiếp giáng từ trên trời xuống. Đao mang, kiếm trận, tinh hải, lôi điện, hoả diệm bao trùm cả bầu trời.

Phụt! Phụt! Phụt!

Ngay sau đó, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện lập tức bị nhấn chìm, bọn họ không kịp lùi về sau, lập tức hoá thành vũng máu, đến cả kẻ mạnh ở tầng thứ chín cảnh giới Không Kinh cũng không dám tiến lên nửa bước.

Hai bên còn chưa chính thức giao chiến mà Thị Huyết Điện đã bị trận đồ mạnh mẽ kia đánh cho tới mức không kịp trở tay.

“Là ai tế gọi ra trận đồ bá đạo này?”, thấy trận thế hỗn loạn bên Thị Huyết Điện, kẻ mạnh của Thiên Tông thế gia lần lượt ngẩng đầu nhìn trận đồ, tất cả mọi người đều ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.

“Ngươi kiếm đâu ra trận đồ này vậy?”, trên đỉnh linh sơn của Thiên Tông thế gia, Lăng Hạo kinh ngạc nhìn vào hư không.

“Nhặt được”, Diệp Thành tuỳ hứng đáp lời, quả thực là hắn nhặt được, là hắn nhặt được từ Âm Sơn Lão Vu, hôm đó, sau khi Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân rời đi, hắn cứ thế nhặt luôn trận đồ này về tay mình.
Chương 469: Đại hỗn chiến

Phụt! Phụt!

Trong hư không mờ ảo, từng mảng trời nhuốm đỏ máu.

Diệp Thành và Lăng Hạo né trên đỉnh linh sơn, chúng tế gọi ra trận đồ mạnh mẽ khiến Thị Huyết Điện vừa xông và đã phải chịu thiệt thòi, rất nhiều kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh đều bị nhấn chìm trong đó. Tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư lại chẳng phải nói, tiếng kêu gào vang lên liên tiếp.

Khốn khiếp!

Tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Thị Huyết Điện lập tức gằn lên nạt nộ, binh khí bản mệnh mạnh mẽ bắn ra thần quang quét về phía trận đồ cũ kỹ kia.

Có điều, pháp khí bản mệnh của hắn đánh vào hư không, roẹt một tiếng trận đồ đã biến mất.

“Ta nói này, bí pháp dịch chuyển không gian của ngươi tên là gì nhỉ?”, trên đỉnh linh sơn, Diệp Thành bất giác nhìn sang Lăng Hạo đang thở dốc.

Không sai, trận đồ đột nhiên biến mất vì Lăng Hạo đã thi triển bí thuật dịch chuyển không gian đưa trận đồ vào không gian, nên mới né được sự truy sát của tu sĩ Chuẩn Thiên của Thị Huyết Điện.

Cũng vì Diệp Thành và Lăng Hạo hợp tác lại với nhau, có bí pháp dịch chuyển không gian của Lăng Hạo, lại thêm uy lực của trận đồ nên mới có thể tạo ra đòn công kích bá đạo.

“Càn Khôn Na Di”, Lăng Hạo thở dốc, sắc mặt hắn có phần tái nhợt, rõ ràng vì dịch chuyển trận đồ kia khiến hắn tổn hao tinh lực.

“Bí pháp này quả không tồi”, Diệp Thành xoa cằm, sau đó nhìn ra ngoài, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện đã lại lần nữa công kích đến.

“Lại lần nữa”, Lăng Hạo và Diệp Thành lần lượt kết ấn, cả hai hợp tác ăn ý. Lăng Hạo đem trận đồ đã dịch chuyển vào không gian trước đó hiện ra ngoài, còn Diệp Thành phụ trách điều khiển trận đồ.

Vù!

Ngay sau đó, trận đồ biến mất trước đó không lâu đã lại lần nữa hiện ra trong hư không, tái hiện thần uy.

Đáng chết!

Thấy vậy, tu sĩ ở cảnh giới Không Minh vội né tránh và lùi về sau, có người chạy rất nhanh nhưng có người đen đủi hơn bị trúng chiêu, lập tức bị đòn công kích của Chu Sát Trận nhấn chìm. Tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư cứ thế hoá thành làn khói bay đi.

Ở phía khác, tu sĩ Chuẩn Thiên của Thị Huyết Điện lại lần nữa ngự động binh khí bản mệnh.

Có điều, không đợi hắn ra tay, trận đồ kia lại biến mất không dấu tích.

Cảnh tượng tiếp theo hết sức dị thường, trận đồ lại hiển hiện rồi lại biến mất đột ngột, mỗi lần xuất hiện đều khiến người của Thị Huyết Điện ngã ra ngả rạp, dù chưa đại chiến nhưng Thị Huyết Điện đã tổn thất nặng nề.

Cấm cho ta!

Cuối cùng, tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Thị Huyết Điện thi triển đại thần thông, binh khí bản mệnh cứ thế phát ra thần quang chói lọi, uy lực mạnh mẽ cấm cố hư không với khoảng cách cả hàng chục nghìn trượng.

Hắn ta cũng chẳng phải kẻ ngốc, nhìn thấy trận đồ kia bị dịch chuyển vào không gian nên mới cấm cố hư không.

Giết!

Thấy hư không bị cấm cố, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện lần lượt xông lên.

Giết!

Phía Sở Thiên Chấn sục sôi khí huyết xông lên chiến đấu, dẫn theo ba trưởng lão xông về phía tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Thị Huyết Điện.

Phụt! Phụt!

Đột nhiên, máu bắn tung toé, khắp trời chỉ toàn là bóng người, ánh sáng chiếu rọi, đại chiến thảm khốc, liên tục có người mất đi vân tiêu, cũng có rất nhiều người xông vào thương không rồi tiếng nổ ầm vang vang lên liên tục hết sức chói tai.

Không chỉ hư không mà cả linh sơn đều có bóng người. Có thể khẳng định một điều rằng Thiên Tông thế gia đang ở thế yếu, không có tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên trấn giữ nên thương vong thảm khốc, máu tươi nhuốm đỏ cả linh sơn.

“Ta nói này, trận đồ kia có thể dịch chuyển được nữa không?”, thấy Thiên Tông thế gia liên tiếp phải lùi lại, Diệp Thành quay sang nhìn Lăng Hạo hỏi.

“Đó là cấm cố hư không của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, không gian hàng chục trượng đều bị phong bế, sao ta có thể giải nổi?”, Lăng Hạo vừa ho ra máu vừa nói: “Trừ phi ông ta giải trừ cấm cố hư không”.

Nói rồi, Lăng Hạo lau đi vệt máu nơi khoé miệng, sát phạt từ trên linh sơn xuống.

Thấy vậy, Diệp Thành cũng cười bất lực, hắn cũng luồn xuống khỏi linh sơn.

Vừa tham gia vào trận chiến, tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư đã ngự động binh khí.

Cút!

Diệp Thành khí huyết sục sôi, lập tức lôi ra roi Đả Thần Tiên quất thật mạnh vào binh khí kia khiến tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư của Thị Huyết Điện lập tức hôn mê.

Diệp Thành không nhìn nhiều, cứ thế đi tới, hắn giật luôn túi đựng đồ của người kia nhét vào ngực áo.

Phụt! Phụt!

Tiếp theo chính là lúc Diệp Thành đại triển thần uy. Hắn cứ thế lao lên sát phạt, mỗi lần ra tay, Thị Huyết Điện đều có kẻ mạnh ở cảnh giới Linh Hư phải đổ máu.

Tên này đúng là không vừa, có thể diệt cả tu sĩ ở cảnh giới Không Minh nhưng không đánh ở trên trời mà dùng roi Đả Thần Tiên đánh loạn ở dưới đất khiến cho rất ít tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư của Thị Huyết Điện địch được nổi một chiêu của hắn, cứ thế ngất lịm đi.

Chẳng còn cách nào vì Diệp Thành thích chơi như vậy, hắn cứ thế sát phạt rồi cứ thế cướp mau lẹ.

“Ngươi có thể đừng vô liêm sỉ như vậy được không?”, không lâu sau, Lăng Hạo đang ngự kiếm giao đấu với tu sĩ ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện cũng lên tiếng mắng chửi. Chúng ta đều đang phải liều mạng mà ngươi lại đi cướp đồ như vậy, rõ ràng khả năng chiến đấu mạnh mẽ nhưng lại cứ luồn lách trong đám tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư.

Khụ khụ…!

Diệp Thành ho hắng, hắn cảm thấy hơi ái ngại, thế rồi hắn dứt khoát sát phạt vào hư không. Diệp Thành không nói lời nào, vừa quất thật mạnh vào đầu tu sĩ mà lăng hạo đang giao chiến.

A…!

Đột nhiên, tu sĩ ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện kêu gào thảm thiết, thất khiếu chảy máu, hắn ta ôm đầu lùi về sau.

Cảnh này khiến Lăng Hạo sững người, hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào roi sắt đen xì trong tay Diệp Thành, sao hắn có thể không nhận ra được uy lực của cái roi đó chứ, đó chính là binh khí chuyên đánh vào linh hồn.

“Tên tiểu từ này đúng là nhiều bảo bối”, Lăng Hạo trầm trồ, trước có Chu Sát Trần Đồ, sau có soi Đả Thần Tiên.

“Ta quả thực không bằng ngươi”, trong đôi mắt Lăng Hạo hiện lên cái nhìn phức tạp, hắn thầm nhủ mình xếp sau Tần Vũ trong bảng xếp hạng Phong Vân cũng không phải không có lý do.

“Ngươi còn ngây ra đấy làm gì, mau lại giúp ta”, ở phía cách đó không xa vang lên tiếng mắng chửi của Diệp Thành.

Lúc này hắn đang đối đầu với một kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tư, thân hình có phần thảm hại.

Thế nhưng không phải hắn không đánh được tên kia mà vì hắn không muốn lật con bài áp chót ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy. Không dùng tới quân bài đó nên mới phải gọi Lăng Hạo.

Càn Khôn Thiên Địa, Nhất Chỉ Âm Dương.

Lăng Hạo lập tức hô lên, khi tên kia và Diệp Thành đang giao chiến khốc liệt, hắn đột nhiên ra tay chỉ vào sau lưng tên tu sĩ kia và đâm xuyên qua ngực trước của hắn.

Đáng chết!

Tên kia phẫn nộ vung tay khiến Lăng Hạo bị đánh lùi về sau phun ra máu.

Có điều khi hắn quay đầu lại thì sát kiếm màu đỏ đã chém tới. Diệp Thành di chuyển nhanh như cơn gió, nhanh tới mức vô ảnh, cứ thế tung ra đại chiêu Phong Thần Quyết với uy lực bá đạo, một kiếm đâm xuyên cơ thể tên kia.

Phách Thiên Chưởng!

Lăng Hạo lại lần nữa xông lên, hắn tung ra một chưởng đao khiến tên tu sĩ kia bị chém tới mức máu me nhơ nhuốc.

“Tiễn ngươi về tây thiên”, liên tiếp bị đánh, tên tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tư không có cơ hội đáp trả, hắn muốn đứng dậy chiến tiếp nhưng đòn Bát Hoang Chưởng của Diệp Thành đã đánh tới, đao mang dài trăm trượng cứ thế chém cho tên kia rụng rời.

Ừm?

Khả năng chiến đấu cao siêu của Diệp Thành khiến cho nhiều kẻ mạnh của Thị Huyết Điện phải bất ngờ. Ngay sau đó, một tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tư sát phạt đến, đại ấn khủng khiếp cứ thế đánh vào hư không.

Ôi trời!

Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn bị ép đến mức ngã nhào ra khỏi hư không khiến mặt đất tạo thành cái hố thật sâu.

Chết đi!

Tên tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín lại lần nữa vung tay. Thế nhưng đúng lúc này, một luồng áp lực mạnh mẽ hiển hiện, khí thế dồi dào lan ra khỏi khu rừng trúc, tiếp đó, một bàn tay vung ra khiến tên tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín của Thị Huyết Điện bị đánh bay đi.
Chương 470: Thiên Tông thần uy

Phụt!

Bị người khác tung một chưởng đánh bay, tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín bị đánh bay ra khỏi đó cả vài trăm trượng, miệng hộc máu.

“Sao có thể?”, người kia lảo đảo, nhìn về một hướng với vẻ mặt không sao tin nổi, kẻ có khả năng chiến đấu có thể tung một chưởng khiến ông ta bay đi như vậy cũng chỉ có thể là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mới làm được.

Không chỉ mình ông ta, cho dù là trận đại chiến trong không trung hay trên mặt đất thì cũng đều vì cú đánh khiến tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín mà dừng tay quan sát.

“Sở Thương Tông”, tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đang giao chiến với phía Sở Thiên Chấn nheo mắt, mặt mày tối sầm cả lại: “Bị đạo thương mà có thể có khả năng chiến đấu thế này sao?”

“Là lão tổ”, so với phía Thị Huyết Điện thì người của Thiên Tông thế gia tỏ ra vui mừng thấy rõ.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, một lão già mặc y phục trắng bước ra khỏi rừng trúc nhỏ giống như một vị vua.

Quả thực là Sở Thương Tông – Thiên Tông Lão Tổ của Thiên Tông thế gia, đạo thương được trị khỏi, ông ta lại lần nữa trở về trạng thái đỉnh phong, mặc dù khuôn mặt già nua nhưng khí huyết lại mạnh mẽ, toàn thân phát ra thần quang chói lọi. Đôi mắt không còn vẻ mệt mỏi nữa mà sâu thẳm như bầu trời sao mênh mông, đặc biệt là uy lực lớn mạnh khiến kẻ mạnh của Thị Huyết Điện bất giác run rẩy.

“Thị Khung, hôm nay ngươi dám mạo phạm vào Thiên Tông thế gia, ta sẽ cho ngươi một đi không trở lại”, đôi mắt xa xăm của Thiên Tông Lão Tổ cứ thế nhìn chằm chằm vào lão già mặc đồ tím ở cảnh giới Chuẩn Thiên trong đám người của Thị Huyết Điện.

Một lời nói kiên định mang theo sự tự tin và bá đạo tuyệt đối khiến Thị Khung run rẩy, cấm cố hư không cũng theo đó mà bị giải trừ.

Thấy vậy, Diệp Thành và Lăng Hạo chợt sáng mắt, cấm cố hư không vừa được giải trừ, trận đồ cũ kĩ bị phong bế bên trong không gian không gặp phải bất cứ hạn chế nào, bọn họ lại có thể đường đường chính chính giở trò rồi.

“Đúng là ngông cuồng”, lão già mặc đồ tím tên Thị Khung gằn giọng, lão ta đã di chuyển từ trong không gian, cứ thế sát phạt về phía Thiên Tông Lão Tổ, lão ta không nói lời nào, tung luôn ra một đạo phách thiên chưởng ấn: “Ta muốn xem xem ngươi lấy gì để diệt ta?”

Thấy vậy, Thiên Tông Lão Tổ lạnh mặt, dùng một tay diễn hoá đại đạo, một chưởng mạnh mẽ cứ thế được đánh ra.

Thế nhưng chưởng đánh bất phàm này trong mắt Diệp Thành còn ẩn chứa đạo ẩn vô tận, trông chưởng đánh như bình thường ấy nhưng mang theo rất nhiều bí pháp và sự biến hoá vô thường.

Bịch!

Chưởng đánh kia lập tức khiến Thị Khung bay đi, cánh tay nhơ nhuốc máu.

“Sao có thể? Chẳng phải ông ta có đạo thương sao?”, Thị Khung mặt mày kinh ngạc, cùng ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng khoảng cách trong khả năng chiến đấu lại một trời một vực, rõ ràng không cùng đẳng cấp.

“Khi uy danh của ta vang khắp Đại Sở thì ngươi mới chỉ ở cảnh giới Chân Dương thôi”, đương lúc Thị Khung ngỡ ngàng, Thiên Tông Lão Tổ đã bay vào hư không.

“Ta không tin”, Thị Khung gằn lên phẫn nộ, hai tay nhanh chóng kết ấn, hư không như rung chuyển, phía sau ông ta hiển hiện một biển máu cuộn trào, trong biển máu đó còn có oán niệm và tiếng gào thét.

“Ngươi còn kém lắm”, Thiên Tông Lão Tổ lạnh giọng, cũng chỉ cần một chưởng mang theo rất nhiều bí pháp và sự biến hoá khôn lường ngưng tụ thành một đạo tinh vũ trường hà trấn áp biển máu kia.

Phụt!

Thị Khung lại lần nữa phun ra máu lùi về sau. Thiên Tông Lão Tổ tiếp tục di chuyển trong hư không, vung tay lên như che lấp cả bầu trời.

A…!

Thị Khung phẫn nộ gào thét, ông ta tiếp tục đứng dậy chiến đấu.

Rầm!

Trận đại chiến của hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nổ ra, cả hai cứ thế sát phạt vào hư không, cả bầu trời rung chuyển.

Giết!

Bên dưới, sau tiếng hô của Sở Thiên Chấn, kẻ mạnh của Thiên Tông thế gia lần lượt lao về phía kẻ mạnh của Thị Huyết Điện. Sức mạnh của Thiên Tông Lão Tổ cho bọn họ thêm niềm tin và ý chí chiến đấu.

Giết!

Kẻ mạnh của Thị Huyết Điện mặc dù lo lắng nhưng vẫn phải xông lên.

Rầm! Đùng! Bang! Keng!

Sự khốc liệt của cuộc huyết chiến vượt ra ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. Kể cả tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng phải chịu thiệt, tạo ra màn mưa máu trong không trung.

Ở phía khác, Lăng Hạo đã lại lần nữa đem trận đồ khủng khiếp kia ra khỏi không gian, huyễn hoá thành Chu Sát Đại Trận hư không bá đạo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh
Đại tiên y
  • Vạn Kiếp
Chương 21-25

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom