Sau khi mấy tỷ đệ dùng xong bữa sáng, Nhược Vi phân phó Xuân Phân kêu mọi người đến họp. Mấy tháng tới nàng sẽ ở nơi này, nên ngay từ lúc bắt đầu liền muốn làm tốt mọi chuyện, bằng không về sau sẽ khó có thể đảm bảo mọi việc tốt đẹp.
Phòng nghị sự, Nhược Vi ngồi ở chủ vị, mấy người Xuân Phân đứng ở sau lưng Nhược Vi, tất cả người làm cũng tụ tập tại nơi này. Bọn họ biết Nhược Vi từ Liễu gia trang tới, cũng biết Nhược Vi là một chủ tử tốt khó gặp, nên khi nghe chủ tử kêu họ tập trung tại nơi này cũng không lo lắng.
Nhưng cũng có một số người vì chưa từng chung đụng với chủ tử nên trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, dù sao bọn họ đều ký văn tự bán đứt, chủ tử nói một câu là có thể đem bọn họ vào địa ngục, cũng có thể nâng bọn họ lên mây.
Nếu không phải thấy những người làm đi theo chủ tử tới đều có bộ dáng lạnh nhạt, thì mọi người cũng không có lo lắng như vậy.
Lúc Liễu Vượng mua những hạ nhân này cũng đã thông báo chủ tử là một người thân thiện, nhưng lại cực kỳ không thích những kẻ không biết giữ mồm giữ miệng, nên đặc biệt dặn dò những người này phải nhớ kỹ, làm việc cho tốt, chớ gây phiền toái gì.
Nhược Vi thản nhiên ngồi ở đó, khiến mấy người đứng ở dưới có chút không thở nổi. Mấy người Xuân Phân đi theo bên cạnh Nhược Vi đã lâu nên cũng quen với loại khí thế này của Nhược Vi, nhưng vẫn là nhịn không được mà thần phục dưới khí thế này.
“Kêu mọi người tụ tập tại nơi này là vì có mấy việc phải nói cho mọi người. Người từng cùng ta chung đụng cũng biết ta là hạng người gì. Nói chung ta không phải là người thích so đo, nhưng cũng không thể phạm vào ranh giới cuối cùng của ta, cho nên mọi người cũng không cần sợ.”
“Mặc dù ta ở Thanh Châu không lâu, nhưng cũng không thể không có quy củ, bắt đầu từ bây giờ nên có quy củ, đừng làm mất mặt Liễu gia.”
“Những người phải nhớ là không được ức hiếp người, cho dù ngươi có tài trí hơn người đi nữa, ở chỗ này của ta là không được như vậy, mọi người nên nhớ.”
“Liễu gia mặc dù không thể so sánh cùng quan gia, nhưng người làm của Liễu gia trang đều phải biết chữ, dĩ nhiên nếu các ngươi làm tốt thì cũng không phải là không có cơ hội, lúc đó ta sẽ tìm cơ hội dạy cho mọi người nhận biết chút chữ.”
“Ở Liễu gia làm việc, ngàn vạn lần không được có ý tưởng lộn xộn, đến lúc đó hại người lại hại mình. Nếu ai làm cái gì có hại cho Liễu gia, bản tiểu thư nhất định đưa đến quan phủ điều tra, chuyện như vậy cũng không phải là chưa từng xảy ra, và những người không nghe lời kia hiện tại đều không còn tồn tại. Ta tin tưởng mọi người nhất định sẽ theo quy củ mà làm việc.”
“Bốn người Xuân Phân là những người đã đi theo ta nhiều năm, có một số việc liền giao cho họ làm, bất quá bản tiểu thư cũng sẽ không sai khiến các ngươi như nô dịch, các ngươi cứ chăm chỉ làm việc của mình là được rồi, chỉ cần mọi người làm việc theo quy củ thì việc ban thưởng... Bản tiểu thư cũng không phải là người nhỏ mọn.”
“Đã nghe rõ ràng chưa?” Nhược Vi quét mắt nhìn đám người đứng ở dưới.
Mọi người chỉ cảm thấy đại tiểu thư thật là lợi hại, không nói lời nào cũng có thể hù chết người, lúc nói chuyện mặc dù rất dịu dàng, nhưng lại cảm giác thật dọa người.
Sau lưng mỗi người đều đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm về sau nhất định phải làm việc thật tốt, không được chọc giận đại tiểu thư, từ nội tâm của tất cả mọi người đều muốn làm theo lời Nhược Vi nói.
“Dạ, tiểu thư, bọn nô tài nghe rõ, nhất định sẽ làm việc thật tốt.”
“Nếu đã nghe rõ thì tốt, về sau nếu ai vi phạm thì cũng đừng trách tiểu thư ta tàn nhẫn. Được rồi, tất cả đi xuống đi, có chuyện gì ta sẽ kêu Xuân Phân đi tìm các ngươi.”
“Dạ, tiểu thư.” Mọi người lui ra ngoài.
Bình luận facebook