Lúc này trên đường cái, người người từ các hướng lui tới, trên đường cũng rất đông người, xe ngựa dừng ở trước mặt Vi các, nhưng cũng không gây chú ý gì. Dù sao bề ngoài xe ngựa như vậy, ở thành Thanh Châu này nhiều không kể xiết.
Liễu Phong cùng phu xe xuống xe ngựa, dọn băng ghế ra: “Tiểu thư, có thể xuống.” Liễu Phong cung kính hướng Nhược Vi nói.
Dẫn đầu ra ngoài là Xuân Phân cùng Hạ Chí, sau đó là Thu Phân cùng Đông Chí. Sau khi bốn tiểu nha hoàn xuống, chỉ thấy màn xe màu xanh này đang chậm rãi được vén lên.
Dưới sự soi sáng của ánh mặt trời, một bóng dáng làm hấp dẫn ánh mắt mọi người, có một số người đi đường đang tò mò mà trộm nhìn.
Đang lúc mọi người mong đợi, thì một cô gái mang cái khăn che mặt xuất hiện. Mặc dù không thấy rõ mặt mũi nhưng tất cả mọi người vẫn cảm thấy ngực như cứng lại, dáng người thướt tha, hai mắt trong suốt, ngũ quan như ẩn như hiện, khí thế cường đại, không khỏi hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
“Tiểu thư.” Xuân Phân tiến lên đỡ Nhược Vi xuống xe ngựa
Mặc dù Nhược Vi không phải tiểu thư quan gia, cũng không phải là tiểu thư đại thế gia, không cần thiết mang khăn che mặt để cho mình không thoải mái, nhưng trước khi lên đường, Hiên Viên Hạo đã liên tục yêu cầu nàng nhất định phải mang khăn che mặt khi ra ngoài, Nhược Vi cũng không muốn mình bị người ta chăm chú nhìn nên đồng ý điều kiện này.
Mặc dù năm năm trước Nhược Vi cũng chỉ là giai nhân thanh tú mà thôi, nhưng không ngờ chỉ trong thời gian năm năm này Nhược Vi lại có biến hóa lớn như vậy.
Nhược Vi nghĩ nguyên nhân có thể là bởi vì mình thường ăn những thứ bên trong không gian, lại thường ở trong không gian luyện công, cho nên mới như vậy. Bởi vì có linh khí, nên trên người Nhược Vi luôn là tản ra một loại hơi thở thân cận.
Vì vậy mặc kệ nét mặt Nhược Vi như thế nào, mọi người đều đánh giá Nhược Vi là người ngoài lạnh trong nóng.
Nhược Vi xuống xe ngựa, sau đó Đào Đào cùng Thụy ca cũng xuống xe. Mọi người thấy hai vị tiểu công tử, dáng dấp cũng rất đẹp mắt. Vị tiểu công tử có vóc dáng thấp hơn kia, trên mặt vẫn còn vẻ tươi cười, nhìn thật là đáng yêu. Một đại mụ có chút lớn tuổi vừa nhìn thấy thì trong lòng đã yêu đến chết.
“Tỷ tỷ, đây là cửa hàng nhà chúng ta sao?” Thụy ca liếc mắt nhìn cửa hàng trước mắt.
“Đúng nha, Thụy ca cần phải đi vào dạo một chút, đến lúc đó phải cho tỷ tỷ chút ý kiến nha.”
“Vâng.” Thụy ca dùng sức gật đầu một cái, chỉ cần mình có thể giúp đỡ tỷ tỷ là tốt rồi. Nhiều năm như vậy, tỷ tỷ vì muốn cho mình cùng đệ đệ cuộc sống tốt mà vẫn luôn rất vất vả, trong lòng Thụy ca hiểu rất rõ, cho nên chỉ cần tỷ tỷ muốn mình làm chuyện gì thì mình nhất định sẽ dốc hết sức đi làm.
“Đi thôi, vào xem một chút.” Nhược Vi lôi kéo tay hai đệ đệ vào trong Vi các. Khi đi tới trước cửa, thì có nhân viên phục vụ chào đón “Hoan nghênh quý khách, xin hỏi có thể giúp gì được cho tiểu thư không?”
Trên mặt nhân viên phục vụ mang theo nét cười, nhẹ giọng hỏi. “Không có việc gì, chúng ta tùy tiện xem một chút, nghe đại danh đã lâu.” Nhược Vi ứng phó nhân viên phục vụ.
Thành Thanh Châu mở những cửa hàng này, Nhược Vi còn chưa đến xem qua, nên có vài phần không biết là có chuyện tình dối trên gạt dưới xảy ra không, nếu như bị nàng tìm được, quyết không nương tay.
Hôm nay thừa cơ hội này khảo nghiệm một chút đi! Kết quả tra được mới là tin tưởng và chân thật nhất.
Về sau có cơ hội liền đi đến nơi có các cửa hàng để du ngoạn một phen, lại có thể thuận tiện tra xét cửa hàng, như vậy không phải là chuyện tốt sao.
Bình luận facebook