Hỏi phu xe đường đi hiệu sách, đoàn người đi tới hiệu sách, không bao lâu đã đến chỗ mà phu xe nói, Nhược Vi đánh giá xung quanh, hiệu sách được quét dọn rất sạch sẽ, người ra vào cũng toàn là những người thi thư hữu lễ, khiến lòng Nhược Vi sinh hảo cảm.
“Vào đi thôi.” Nhược Vi lôi kéo Đào Đào cùng Thụy ca vào hiệu sách.
Vào hiệu sách, không khí thư hương xông vào mặt, làm cho người ta trở nên bình tĩnh lại, buông tay Đào Đào và Thụy ca ra, Nhược Vi tiện tay cầm một quyển sách trên kệ lên, là quyển du ký, mở ra xem, trong sách ghi lại phong thổ các nơi, Nhược Vi đưa sách cho Xuân Phân cầm, bình thường sách như vậy chỉ cần nhìn thấy nhất định Nhược Vi sẽ mua về.
Thật ra thì những quyển sách như vậy có tác dụng rất lớn đối với Nhược Vi, không những có thể giết thời gian, còn có thể giúp kiếm tiền, những sách này ghi lại phong thổ các nơi, Nhược Vi xem rồi ghi nhớ ở trong đầu, khi mở Vi các ở những địa phương này, Nhược Vi sẽ áp dụng những gì đọc được, sản xuất ra những vật phẩm thích hợp cho những người tại đó sử dụng, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà bất luận Vi các mở đến đâu cũng buôn bán thành công.
Nhược Vi lại lục tìm thêm những loại sách mà sau này Thụy ca có thể dùng tới, thấy cậu bé sai vặt bên cạnh Thụy ca cũng đã ôm mấy quyển sách do Thụy ca tự mình tìm, Nhược Vi mới không tiếp tục tìm thêm nữa, những thứ nên tìm cũng đã tìm được gần hết rồi, trong thư phòng Liễu gia trang cũng đã có rất nhiều sách rồi, Nhược Vi nghĩ về sau sẽ từ từ thu góp thêm một vài loại sách hữu dụng đem về lưu giữ, trong nhà cũng xây một nơi cất giữ riêng, rất có ích cho đời sau.
“Chưởng quỹ tính tiền.” Xuân Phân cùng Tiểu Mộc đem sách mà chủ tử chọn được ôm đến chỗ tính tiền.
Chưởng quỹ đã chú ý đoàn người Nhược Vi trước rồi, chủ yếu là phong cách của đoàn Nhược Vi cũng không giống người bình thường, tự nhiên cũng gây sự chú ý của chưởng quỹ, sau đó chưởng quỹ lại thấy bọn họ chỉ cần nhìn trúng quyển sách nào thì không chút do dự mà lấy, trong lòng càng thêm xác định không phải là người bình thường, nhưng trên thực tế lần này chưởng quỹ nhìn lầm rồi, ít nhất mặt ngoài thì đoàn người Nhược Vi thật đúng là không phải nhân vật tài giỏi gì.
Chưởng quỹ rất cung kính tính tiền cho bọn họ, đợi đoàn người Nhược Vi ra khỏi hiệu sách, chưởng quỹ kia cảm thán một câu “Không biết là quý nhân nhà nào, rất có khí chất a.”
Lại nói đến đoàn người Nhược Vi sau khi ra khỏi hiệu sách, lại tiếp tục đi dạo các cửa hàng nổi danh ở Thanh Châu, cho đến gần tối đoàn người mới về đến nhà.
“Mệt quá, tỷ tỷ, Đào Đào đau chân.” Mấy năm gần đây người một nhà tập võ chưa từng nghe Đào Đào nói những lời mệt mỏi này, ngược lại hôm nay đi dạo phố một ngày lại khiến cậu nhóc Đào Đào thường xuyên tập võ lại hay làm ra vẻ một nam tử hán chưa từng kêu mệt phải cảm thấy mệt mỏi, nhìn có vẻ như bình thường không hay đi dạo phố.
“Tới đây, tỷ tỷ xoa cho đệ.” Nhược Vi ngoắc Đào Đào qua.
Đào Đào tựa vào người Nhược Vi mặc Nhược Vi xoa bóp cho cậu, Thụy ca lúc này vẫn còn đang ngồi thẳng tắp ở bên kia. “Thụy ca có mệt không, có muốn tỷ sai người xoa bóp cho đệ không.”
“Tỷ tỷ, Thụy ca không mệt, tỷ tỷ có mệt mỏi không, để Thụy ca đấm bóp cho tỷ tỷ.”
“Ôi, Thụy ca đúng là tri kỷ của tỷ, tỷ tỷ không mệt.”
“Thụy ca ngồi bên cạnh tỷ tỷ nói chuyện với tỷ tỷ một lát, đợi lát nữa là tới giờ ăn tối rồi.”
Bình luận facebook