Thụy ca nghe lời ngồi bên cạnh Nhược Vi. “Hôm nay Thụy ca đi dạo ở bên ngoài một ngày tiếp thu được gì nào.”
“Cuộc sống của dân chúng an nhàn.” Thụy ca không chút nghĩ ngợi đáp.
“Từ đâu mà Thụy ca nhìn thấy.”
“Hôm nay tỷ tỷ dẫn Thụy ca và đệ đệ đi rất nhiều nơi, có nơi chỉ đặc biệt có người giàu, cũng có nơi dân bản địa, người người sắc mặt hồng hào, những người giàu có kia có cẩm y ngọc thực* thì không nói, nhưng có thể thấy được cuộc sống dân chúng là ăn no mặc ấm.”
*Cẩm y ngọc thực: Là một thành ngữ ý chỉ cuộc sống xa hoa.
“Hơn nữa hôm nay cũng không nhìn thấy ăn xin, có thể thấy được quan viên thành Thanh Châu cai quản vô cùng tốt.”
Nhược Vi nghe được những lời này từ miệng Thụy ca - đứa trẻ chỉ mới mười tuổi, vừa hãnh diện lại đau xót, hãnh diện là vì đệ đệ của mình tài giỏi như vậy, đau xót chính là Thụy ca tuổi còn nhỏ lại không có cuộc sống vô ưu, lúc Nhược Vi mới vừa xuyên qua Thụy ca chỉ là đứa bé trưởng thành sớm hơn so với những đứa trẻ cùng lứa, hiện tại cho dù điều kiện gia đình đã tốt lên, mặc dù sau này không phải lo ăn mặc, ở phương diện học tập lại có khả năng rất lớn.
Thụy ca quá hiểu chuyện, có lúc khiến người làm tỷ tỷ là Nhược Vi vô cùng bất đắc dĩ, Thụy ca tự cho mình áp lực quá lớn, muốn chống đỡ vì người nhà nhưng lại quên mình chỉ mới có mười tuổi, tỷ tỷ của mình có thể bảo vệ hai ấu đệ.
“Tỷ tỷ, Thụy ca nói không đúng chỗ nào à, xin tỷ tỷ chỉ ra chỗ sai.” Thụy ca thấy Nhược Vi nhìn mình chằm chằm, không nói chuyện, còn tưởng rằng mình nói sai cái gì.
“Không có, Thụy ca nói rất hay, quan sát rất cẩn thận, tỷ tỷ thật vui mừng, chỉ là Thụy ca không cần tạo cho mình áp lực quá lớn, đệ chỉ mới có mười tuổi, không nên xem mình như người lớn, lúc cần thả lỏng thì nên thả lỏng”
“Bằng không tỷ tỷ cũng sẽ lo lắng có biết hay không, đệ xem Đào Đào kìa, chớ tạo cho mình áp lực quá lớn, còn có tỷ tỷ sẽ che gió che mưa cho các đệ mà.”
Nhược Vi vỗ bả vai Thụy ca. “Tuổi nào thì nên làm việc theo sức tuổi đó, nên biết hăng quá hóa dở, tỷ tỷ không mong đợi Thụy ca và Đào Đào ngày sau có thể phong hầu bái tướng, chỉ cần các đệ bình an sống qua hết cuộc đời này thì không còn mong gì khác nữa, cho nên sau này, lúc nên buông lỏng thì cũng đừng trói buộc mình biết không.”
“Thụy ca biết, ngày sau nhất định ghi nhớ lời của tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng phải bình an Thụy ca mới yên tâm.”
Giọng nói Thụy ca có chút nghẹn ngào, tỷ tỷ suy nghĩ mọi việc đều vì mình và đệ đệ, việc làm mấy năm nay cũng là vì mình và đệ đệ, hắn đều hiểu, chỉ là mình không thể nói ra những lời ngọt ngào như Đào Đào, mình luôn là cảm thấy rất xấu hổ, cho nên tỷ tỷ thấy mình như một ông lão thành thục cẩn thận, thật ra thì mình cũng không có nghiêm trọng như vậy.
Có lẽ sau này mình nên chăm sóc tỷ tỷ nhiều hơn.
“Thụy ca và Đào Đào sống tốt thì tỷ tỷ mới vui vẻ, cho nên về sau Thụy ca và Đào Đào phải sống thật vui vẻ, sau này Đào Đào phải nghe lời ca ca biết không.”
“Đào Đào biết, về sau sẽ nghe lời ca ca.”
“Vậy thì tốt, mặc dù đầu óc Thụy ca không linh hoạt giống như đệ, nhưng lại chững chạc hơn so với đệ, mặc dù hiện tại hai đệ còn nhỏ, nhưng Thụy ca và Đào Đào nên nhớ câu nói này của tỷ tỷ, máu mủ thân tình quan trọng hơn so bất kỳ cái gì.”
“Mặc kệ về sau các đệ bao nhiêu tuổi, hoặc là lấy vợ sinh con rồi, hay là đã thành trưởng bối, cũng không được quên những lời này, mặc kệ giờ phút này các đệ có hiểu lời này là có ý gì hay không, nhưngnhất định phải nhớ kỹ, là người có thể mềm lòng nhưng không được mềm yếu, phải tự mình gánh vác trách nhiệm không thể lùi bước, tỷ tỷ không hy vọng đệ đệ mình thương yêu nhất là loại người mà mọi người đều chán ghét, biết không.”
Bình luận facebook