Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
- Tiểu thư nhà tôi không phải phế vật! Các người nói cho sạch sẽ vào
Tiểu Khắc ta đây cũng rất là tức giận nha, đi đến đâu cũng thế, đi đến đâu cũng thế, đều là mỉa mai cô, thật là... nhạt nhẽo...
- Tiểu cô nương đây cũng mạnh mồm phết! Lần đánh đòn lần trước chưa đủ nỏ phải không? Lên đây, ta cũng đang rất là khó chịu đấy
Tên tổng quản lại định giơ tay ra tát Tiểu Khắc rồi, không thể có trò mới được à? Đúng là rất nhạt nhẽo. Vẫn như thường lệ, cô giơ tay ra chặn nhưng có đôi phần mới mẻ hơn như là vặn cổ tay nè
- Aaaaaa... đau... đau
Tên tổng quản đó liền kêu lên, cô cũng không muốn người ta gãy tay nên thôi dùng lời nói vậy, lời nói không được thì dùng vũ lực vậy...
- Các ngươi mắt mù à? Coi ta như không khí? Các ngươi đúng là rất to gan đấy! Có cần xem lại mắt của mình không?
Cô quát bọn họ ầm ĩ 1 trận, nhiều người nghe vậy cũng sợ nhưng cũng có 1 số người không biết trời cao đất dày, mặt dày phản kháng
- Cái con tiện nhân phế vật này, ngươi cũng muốn ăn đòn rồi phải không? Được, ta sẽ "chăm sóc" cho 2 ngươi thật tốt!!!
Nói rồi, tên tổng quản lấy gậy lại gần cô, Tiểu Khắc thấy vậy vô cùng hoảng sợ, còn cô độ kiên nhẫn đã quá mức chịu đựng, cười nhếch mép, nụ cười khinh bỉ chưa từng thấy, cũng không hỏi xem cô là ai cơ chứ? Tên tổng quản còn chưa kịp đánh cô, đã bị cô giơ tay lên bóp cổ
- A... a...
Tên tổng quản nghẹn thở, giương ánh mắt sợ hãi nhìn cô tất cả mọi người cũng đều giật mình nhìn cô sợ hãi
- Tiểu... tiểu thư... có gì từ từ nói chuyện
Tiểu Khắc cũng hoảng hốt nhìn cô, cố gắng khuyên cô
- " Tiện nhân"?"Phế vật"? Đây là những lời ngươi nên nói với chủ tử ngươi sao? Ta đặc biệt khó chịu... với những người không biết điều... Ngươi nói xem, ta có nên bẻ gãy cổ ngươi không?
Cô nhìn tên tổng quản với ánh mắt sát khí, tay càng lúc càng bóp chặt hơn
- Tiểu...tiểu...tiểu...thư... nô...tài...đã...biết...lỗi kính mong...tiểu thư...tha... cho...nô tài...1 mạng
Tên tổng quản cố gắng lấy hết sức lực ra nói, tại sao vị tiểu thư này lại trở nên đáng sợ như vậy?
- Thật chứ? Nếu ngươi nói dối.....?
Cô vừa nói đến câu cuối cùng, tay lại càng bóp chặt hơn
- A... nô tài... sẽ... tự... động... chết...
Tên tổng quản vừa nói xong cô liền thả tay ra, ngã xuống liền hít nấy hít để, đúng là vừa từ địa ngục ra mà. Cô thì đang cố gắng trấn tĩnh bản thân lại
"Mình... dù sao cũng là trưởng cảnh sát đặc nhiệm... không thể vì cảm xúc nhất thời mà ra tay hại người được, cũng may hắn còn trẻ, nếu già chắc chết từ lâu rồi"
- Ta đến là để lấy chút thảo dược, không vấn đề gì chứ?
Cô liếc nhìn xuống phía tên tổng quản. Tên tổng quản lắc đầu lia lịa chỉ thị cho người đi lấy, Tiểu Khắc thấy vậy liền đi đến gần tủ thảo dược, nói với người đấy. Lần này phòng Y Dược được 1 phen hú hồn rồi
- Ta cảnh cáo các ngươi, tốt nhất nên yên phận 1 chút tránh đừng để tình cảnh này lặp lại, các ngươi hiểu chứ?
Cô sau khi lấy được thảo dược quay ra đe dọa họ chút cho lần sau biết điều 1 chút
- Vâng!
Toàn bộ người của phòng Y Dược đồng thanh trả lời, đúng là nên cẩn thận 1 chút
- Tiểu thư, cô làm em sợ đấy!
Tiểu Khắc đi bên cạnh cô, vẫn còn hơi sợ sệt
- Lúc đấy ta không khống chế được mình, để em sợ rồi
Cô cười bất đắc dĩ
- À mà tiểu thư, ngày mai vương gia về đấy ạ!
- Phụ thân ta? Người đi đâu à?
Cô khó hiểu hỏi, mặt mũi thì cô chưa thấy, nhưng trong kí ức, ông là người yêu thương cô nhất cho nên cô cũng khá là mong chờ
- Vương gia là đi đến biên cương để đánh dẹp giặc ạ, người đã thắng trận nên trở về thôi ạ!
- Ồ!
Cô gật gù, khá là mong chờ đấy
Sau khi về đến phủ viện, cô lập tức chế ra thuốc giải, uống xong cô bắt đầu ngồi tu dưỡng để cho thuốc ngấm vào cơ thể cũng như điều tiết lại linh tiên. Ngồi điều chỉnh được 1 lúc, cô đột nhiên mặt mày nhăn nhó, xem ra số thuốc độc này đã chuẩn bị được đào thải ra, không chịu được nữa cô chạy ra ngoài kiếm chỗ nào đó kín đáo để đào thải
Ọe!!!... Ọe!!!
Khụ... khụ... Ọe!!!
.... Phụt!!!!
Cô nôn lấy nôn để rồi cuối cùng cũng lại phun ra 1 đống máu, màu sắc của loại máu này là màu đen, chính là sản phẩm của thuốc độc. Tất cả chất độc tố trong cơ thể nguyên chủ cuối cùng cũng được thải ra, bây giờ cô về tu luyện cũng nhẹ hơn
- Ôi.. mẹ...ơi... rốt cuộc... là ai.. hạ độc?
Cô hiện đang rất kiệt sức sau cuộc đào thải này, cô... nhất định phải tìm cho ra kẻ hạ độc rồi bắt người đó phải nếm trải những thứ cô đã từng trải qua, thậm chí còn hơn thế nữa
- Nhất định... mình sẽ băm vằm nát tên đó!!! Hơi kinh tí nhưng cơ thể đúng là thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, vào trong thôi
Cô nhìn xuống đống sản phẩm mà cô cho ra rồi đi loạng choạng vào trong
- Tiểu thư... cô đi đâu vậy? Cô không sao chứ?
Tiểu Khắc ở bên trong tìm cô mãi không thấy, loáng thoáng thấy cô bước vào, bước đi không vững liền lo lắng
- Ta không sao, kể từ bây giờ... ta... sẽ không còn là phế vật nữa
Cô tiến đến ngồi ở ghế, giơ tay nắm chặt, ánh mắt quả quyết sáng long lanh...
Hết chương 5
Tiểu Khắc ta đây cũng rất là tức giận nha, đi đến đâu cũng thế, đi đến đâu cũng thế, đều là mỉa mai cô, thật là... nhạt nhẽo...
- Tiểu cô nương đây cũng mạnh mồm phết! Lần đánh đòn lần trước chưa đủ nỏ phải không? Lên đây, ta cũng đang rất là khó chịu đấy
Tên tổng quản lại định giơ tay ra tát Tiểu Khắc rồi, không thể có trò mới được à? Đúng là rất nhạt nhẽo. Vẫn như thường lệ, cô giơ tay ra chặn nhưng có đôi phần mới mẻ hơn như là vặn cổ tay nè
- Aaaaaa... đau... đau
Tên tổng quản đó liền kêu lên, cô cũng không muốn người ta gãy tay nên thôi dùng lời nói vậy, lời nói không được thì dùng vũ lực vậy...
- Các ngươi mắt mù à? Coi ta như không khí? Các ngươi đúng là rất to gan đấy! Có cần xem lại mắt của mình không?
Cô quát bọn họ ầm ĩ 1 trận, nhiều người nghe vậy cũng sợ nhưng cũng có 1 số người không biết trời cao đất dày, mặt dày phản kháng
- Cái con tiện nhân phế vật này, ngươi cũng muốn ăn đòn rồi phải không? Được, ta sẽ "chăm sóc" cho 2 ngươi thật tốt!!!
Nói rồi, tên tổng quản lấy gậy lại gần cô, Tiểu Khắc thấy vậy vô cùng hoảng sợ, còn cô độ kiên nhẫn đã quá mức chịu đựng, cười nhếch mép, nụ cười khinh bỉ chưa từng thấy, cũng không hỏi xem cô là ai cơ chứ? Tên tổng quản còn chưa kịp đánh cô, đã bị cô giơ tay lên bóp cổ
- A... a...
Tên tổng quản nghẹn thở, giương ánh mắt sợ hãi nhìn cô tất cả mọi người cũng đều giật mình nhìn cô sợ hãi
- Tiểu... tiểu thư... có gì từ từ nói chuyện
Tiểu Khắc cũng hoảng hốt nhìn cô, cố gắng khuyên cô
- " Tiện nhân"?"Phế vật"? Đây là những lời ngươi nên nói với chủ tử ngươi sao? Ta đặc biệt khó chịu... với những người không biết điều... Ngươi nói xem, ta có nên bẻ gãy cổ ngươi không?
Cô nhìn tên tổng quản với ánh mắt sát khí, tay càng lúc càng bóp chặt hơn
- Tiểu...tiểu...tiểu...thư... nô...tài...đã...biết...lỗi kính mong...tiểu thư...tha... cho...nô tài...1 mạng
Tên tổng quản cố gắng lấy hết sức lực ra nói, tại sao vị tiểu thư này lại trở nên đáng sợ như vậy?
- Thật chứ? Nếu ngươi nói dối.....?
Cô vừa nói đến câu cuối cùng, tay lại càng bóp chặt hơn
- A... nô tài... sẽ... tự... động... chết...
Tên tổng quản vừa nói xong cô liền thả tay ra, ngã xuống liền hít nấy hít để, đúng là vừa từ địa ngục ra mà. Cô thì đang cố gắng trấn tĩnh bản thân lại
"Mình... dù sao cũng là trưởng cảnh sát đặc nhiệm... không thể vì cảm xúc nhất thời mà ra tay hại người được, cũng may hắn còn trẻ, nếu già chắc chết từ lâu rồi"
- Ta đến là để lấy chút thảo dược, không vấn đề gì chứ?
Cô liếc nhìn xuống phía tên tổng quản. Tên tổng quản lắc đầu lia lịa chỉ thị cho người đi lấy, Tiểu Khắc thấy vậy liền đi đến gần tủ thảo dược, nói với người đấy. Lần này phòng Y Dược được 1 phen hú hồn rồi
- Ta cảnh cáo các ngươi, tốt nhất nên yên phận 1 chút tránh đừng để tình cảnh này lặp lại, các ngươi hiểu chứ?
Cô sau khi lấy được thảo dược quay ra đe dọa họ chút cho lần sau biết điều 1 chút
- Vâng!
Toàn bộ người của phòng Y Dược đồng thanh trả lời, đúng là nên cẩn thận 1 chút
- Tiểu thư, cô làm em sợ đấy!
Tiểu Khắc đi bên cạnh cô, vẫn còn hơi sợ sệt
- Lúc đấy ta không khống chế được mình, để em sợ rồi
Cô cười bất đắc dĩ
- À mà tiểu thư, ngày mai vương gia về đấy ạ!
- Phụ thân ta? Người đi đâu à?
Cô khó hiểu hỏi, mặt mũi thì cô chưa thấy, nhưng trong kí ức, ông là người yêu thương cô nhất cho nên cô cũng khá là mong chờ
- Vương gia là đi đến biên cương để đánh dẹp giặc ạ, người đã thắng trận nên trở về thôi ạ!
- Ồ!
Cô gật gù, khá là mong chờ đấy
Sau khi về đến phủ viện, cô lập tức chế ra thuốc giải, uống xong cô bắt đầu ngồi tu dưỡng để cho thuốc ngấm vào cơ thể cũng như điều tiết lại linh tiên. Ngồi điều chỉnh được 1 lúc, cô đột nhiên mặt mày nhăn nhó, xem ra số thuốc độc này đã chuẩn bị được đào thải ra, không chịu được nữa cô chạy ra ngoài kiếm chỗ nào đó kín đáo để đào thải
Ọe!!!... Ọe!!!
Khụ... khụ... Ọe!!!
.... Phụt!!!!
Cô nôn lấy nôn để rồi cuối cùng cũng lại phun ra 1 đống máu, màu sắc của loại máu này là màu đen, chính là sản phẩm của thuốc độc. Tất cả chất độc tố trong cơ thể nguyên chủ cuối cùng cũng được thải ra, bây giờ cô về tu luyện cũng nhẹ hơn
- Ôi.. mẹ...ơi... rốt cuộc... là ai.. hạ độc?
Cô hiện đang rất kiệt sức sau cuộc đào thải này, cô... nhất định phải tìm cho ra kẻ hạ độc rồi bắt người đó phải nếm trải những thứ cô đã từng trải qua, thậm chí còn hơn thế nữa
- Nhất định... mình sẽ băm vằm nát tên đó!!! Hơi kinh tí nhưng cơ thể đúng là thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, vào trong thôi
Cô nhìn xuống đống sản phẩm mà cô cho ra rồi đi loạng choạng vào trong
- Tiểu thư... cô đi đâu vậy? Cô không sao chứ?
Tiểu Khắc ở bên trong tìm cô mãi không thấy, loáng thoáng thấy cô bước vào, bước đi không vững liền lo lắng
- Ta không sao, kể từ bây giờ... ta... sẽ không còn là phế vật nữa
Cô tiến đến ngồi ở ghế, giơ tay nắm chặt, ánh mắt quả quyết sáng long lanh...
Hết chương 5
Bình luận facebook