Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Từ sáng sớm hôm nay, nha hoàn của Thiên Hà Ngọc đã mang y phục đến cho cô, nghe bảo đó là tâm ý của Kim Thư di nương, hôm nay là ngày Thân Vương gia trở về phủ, không thể ăn mặc tùy tiện, rách rướm được
- Cái gì chứ? Chê ta không biết cách ăn mặc à? Lại còn rách rướm nữa chứ
Cô tức giận ném cái y phục đó xuống, lấy chân dậm dậm vài cái
- Tiểu thư, cô bớt giận, họ là đang muốn khiêu khích cô
Tiểu Khắc ở bên cạnh cũng ức không kém
- Còn sao nữa? Chắc chắn là vậy rồi... Để xem... cái này mà là y phục á?
Cô dùng 2 ngón tay xách y phục đó lên xem xét rồi lại quăng y phục đó xuống chỉ tay vào
- Vừa thô vừa bẩn, sờ vào còn chả mềm mại, ta sợ mặc vào còn khiến mình bị thương cũng nên, Tiểu Khắc, em nghĩ xem, nó làm từ vật liệu gì?
- Ừm... vải thô sơ???
- Vải thô sơ? Hờ... ta còn tưởng nó làm từ giấy bọc bánh bao cơ
Cô lắc đầu bó tay
- Tiểu thư, thế giờ làm sao bây giờ? Thân Vương gia cũng sắp trở về rồi... người lại chả có mấy y phục đẹp
Tiểu Khắc bối rối tỏ vẻ lo lắng
- ..... Không sao... tí em diễn với ta 1 vở kịch là được..
Cô suy nghĩ rồi đặt tay lên vai Tiểu Khắc gật gật đầu
Thế Phượng Chính Phủ Viện:
- Ha... mẫu thân, kế này của người thật tuyệt... tí nữa ả mặc thảo nào cũng bị coi là khinh phụ thân, phạm vào gia pháp, chúng ta kết hợp với Thịnh mama dùng gia pháp đánh ả, thế là chúng ta chả cần nhúng tay cũng đánh lại được
Thiên Hà Ngọc ngồi ở ghế cạnh Kim Thư di nương nói nhỏ với bà
- Ta là mẫu thân con mà...
Bà nhếch miệng cười rồi nhìn Thịnh mama bên cạnh cũng đang có vẻ đắc ý
- Ả Lâm Anh kia tí nữa đến đấy...
1 người nói
- Hứ, ả còn dám vác mặt tới gặp phụ thân?
- Thật, còn không biết xấu hổ? Con gái ta chắc chắn là hơn cô ta rồi
......................................
Ở bên ngoài, cô đã nghe thấy hết, xem ra cô phải cho bọn họ 1 bài học nhớ đời thì họ mới biết sợ. Cô từ từ tiến vào trong, thần thái vẫn bình tĩnh, xung quanh cô có rất nhiều lời ra tiếng vào, chủ yếu là khiến cô nhục
"Ta nhịn...ta nhịn..."
Cô tự tẩy não mình, cố gắng kiềm chế lại mình
- Mẫu thân, ả ta thật sự mặc kìa, xem ra phế vật vẫn chỉ là phế vật thôi
Thiên Hà Ngọc nhìn cô với ánh mắt đắc ý, miệng thì lẩm bẩm với Kim Thư di nương
- Suỵt, nói bé thôi... ả nghe thấy giờ...
Kim Thư di nương giơ tay lên miệng cười khinh bỉ
Cô đã nhìn thấy hết tất cả, đôi môi khẽ nhếch lên 1 đường cong mĩ miều. Cô lên trên ngồi ở ngay cạnh chỗ của phụ thân cô, đó chính là vị trí của trưởng tôn đích nữ, vị trí dưới 1 người trên mọi người trong phủ. Sắc khí của cô hôm nay vô cùng kun ngầu, ai nhìn vào cũng cảm thấy sợ sệt
- Phế vật hôm nay có vẻ lạ nhỉ... không giống mọi khi...
- Đúng đó... đúng đó..
..........................
- Thân Vương Gia Hồi Phủ!!!
Nghe xong, tất cả mọi người đều đứng dậy kể cả cô. Tiếng bước chân ngày càng gần, trên cánh cửa xuất hiện 1 người đàn ông trung niên, mặt mày nghiêm khắc, lạnh lùng bước vào, trông vô cùng oai nghiêm
- Thiếp Thân/ Hài Nhi Kính Mừng Vương Gia Hồi Phủ!!!
Tất cả thấy người đó bước vào đồng thanh kính cẩn lễ phép, người đó đi từng bước đến chỗ cạnh cô ngồi xuống cất giọng lãnh đạm
- Ngồi xuống hết đi!
Tất cả ngay lập tức ngồi xuống ngay ngắn, có lẽ vị phụ thân này của cô rất nghiêm khắc về gia giáo
- E hèm... con gái, lâu rồi chưa gặp con, con có khỏe không? Dạo này thế nào? Lâu không gặp con, phụ thân nhớ con chết được
Phụ thân cô đột nhiên chuyển giọng ngọt ngào nói với cô, giọng điệu vô cùng quan tâm. Ai nấy đều trố mắt ra nhìn vị vương gia vừa nãy vô cùng oai nghiêm đột nhiên trở thành ông cha cưng chiều con gái
Phụt!!!!
Cô đang "trang nghiêm" uống trà để phù hợp với không khí nghiêm túc và khí chất lãnh đạm của phụ thân cô vậy mà chỉ vài câu nói quan tâm của ổng mà cô phun hết nước ra ngoài. Trời đất, hình ảnh lạnh lùng nghiêm khắc vừa nãy coi như tan vỡ trong ấn tượng của cô rồi
- Phụ thân... con vẫn khỏe... vẫn khỏe...
Cô trả lời, nhìn thấy ổng đang cười 1 cách"biến thái" rồi nhìn cô tràn đầy sự ngọt ngào thì thật sự...
"Thật sự không nghĩ vừa rồi mình lại cảm thấy ngưỡng mộ ông ta"
Cô nghĩ mà thấy cạn ngôn cho bản thân mình, không biết mình lúc đấy đang nghĩ cái gì nữa
- Ây dô, đại tiểu thư của chúng ta hôm nay ăn mặc có hơi đặc biệt nha, không biết là thấy tự hào hay là nhục ta
Kim thư di nương thấy khó chịu vì vương gia quan tâm hỏi han cô mà không thèm liếc lấy những người ở dưới
- Con gái, sao con lại ăn mặc thế này? Người trong phủ đối xử với con tệ lắm sao?
Ông nghe vậy liền nhìn y phục của cô từ đầu đến cuối, cảm thấy hơi khó xử
"Rất tồi tệ, thậm chí còn khiến con gái ông phải chết đi, tôi đến đây chỉ trả lại những gì họ đã nợ con gái ông và tiện thể cũng báo hiếu hộ thôi"
Cô nghĩ, sắc mặt tối sầm xuống, không khí xung quanh đột nhiên lạnh lẽo đến mức sởn hết cả gai ốc
- Phụ thân, Thiên Hà Lâm Anh thế này là cố ý khiến phụ thân nhục đấy ạ, thế này là phạm vào môn quy, cần phạt theo gia pháp
Thiên Hà Ngọc lên tiếng cố ý rắc thêm muối thêm mắm vào để nó càng lúc càng "mặn"
- Chuyện này... Truyện chính ở -- trùmtruу ện.or g --
Ông khó xử không biết làm thế nào, còn chưa kịp nói hết Thiên Hà Ngọc đã chen vào nói
- Thịnh mama, mang gia pháp đến đây
- Dạ!
Thịnh mama nghe xong nhanh chóng lấy gia pháp đến, chính là roi thần công trong truyền thuyết, bất cứ bộ phim nào liên quan đến gia pháp đều có cả
Cô bắt đầu truy tìm kí ức, vị Thịnh mama này là người của Kim Thư di nương, chính xác hơn là của vị hoàng hậu trong cung, hoàng hậu lại chính là dì của bà ta cho nên phái Thịnh mama đến chỗ của bà ta,1 là để uy hiếp rằng đằng sau bà ta có hoàng hậu chống lưng, 2 là để cô không thể ra uy, ai ngờ đâu cô lại là "phế vật" cho nên bây giờ thay thành là vị mama mọi người đều tin tưởng dựa dẫm vào. Trùng hợp hơn Thịnh mama lại ghét cô, chỉ cần có lời nói của bà ta, ai cũng đều có thể ức hiếp cô được
"Thịnh mama à, tôi sẽ bắt bà trả cái giá khá đắt đấy!!!"
- Thịnh mama, ra tay đi
- Vâng!
Thịnh mama nhanh chóng dùng roi quật vài cái xuống đất, tất cả đều sợ hãi lùi lại, riêng cô thì vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng, chỉ khẽ cười khinh bỉ
- Bà dám ra tay với ta!?
Cô nói, ngữ điệu vô cùng lạnh lẽo, tàn khốc đến mức Thịnh mama phải run sợ, lùi lại 1 bước
Hết chương 6.
- Cái gì chứ? Chê ta không biết cách ăn mặc à? Lại còn rách rướm nữa chứ
Cô tức giận ném cái y phục đó xuống, lấy chân dậm dậm vài cái
- Tiểu thư, cô bớt giận, họ là đang muốn khiêu khích cô
Tiểu Khắc ở bên cạnh cũng ức không kém
- Còn sao nữa? Chắc chắn là vậy rồi... Để xem... cái này mà là y phục á?
Cô dùng 2 ngón tay xách y phục đó lên xem xét rồi lại quăng y phục đó xuống chỉ tay vào
- Vừa thô vừa bẩn, sờ vào còn chả mềm mại, ta sợ mặc vào còn khiến mình bị thương cũng nên, Tiểu Khắc, em nghĩ xem, nó làm từ vật liệu gì?
- Ừm... vải thô sơ???
- Vải thô sơ? Hờ... ta còn tưởng nó làm từ giấy bọc bánh bao cơ
Cô lắc đầu bó tay
- Tiểu thư, thế giờ làm sao bây giờ? Thân Vương gia cũng sắp trở về rồi... người lại chả có mấy y phục đẹp
Tiểu Khắc bối rối tỏ vẻ lo lắng
- ..... Không sao... tí em diễn với ta 1 vở kịch là được..
Cô suy nghĩ rồi đặt tay lên vai Tiểu Khắc gật gật đầu
Thế Phượng Chính Phủ Viện:
- Ha... mẫu thân, kế này của người thật tuyệt... tí nữa ả mặc thảo nào cũng bị coi là khinh phụ thân, phạm vào gia pháp, chúng ta kết hợp với Thịnh mama dùng gia pháp đánh ả, thế là chúng ta chả cần nhúng tay cũng đánh lại được
Thiên Hà Ngọc ngồi ở ghế cạnh Kim Thư di nương nói nhỏ với bà
- Ta là mẫu thân con mà...
Bà nhếch miệng cười rồi nhìn Thịnh mama bên cạnh cũng đang có vẻ đắc ý
- Ả Lâm Anh kia tí nữa đến đấy...
1 người nói
- Hứ, ả còn dám vác mặt tới gặp phụ thân?
- Thật, còn không biết xấu hổ? Con gái ta chắc chắn là hơn cô ta rồi
......................................
Ở bên ngoài, cô đã nghe thấy hết, xem ra cô phải cho bọn họ 1 bài học nhớ đời thì họ mới biết sợ. Cô từ từ tiến vào trong, thần thái vẫn bình tĩnh, xung quanh cô có rất nhiều lời ra tiếng vào, chủ yếu là khiến cô nhục
"Ta nhịn...ta nhịn..."
Cô tự tẩy não mình, cố gắng kiềm chế lại mình
- Mẫu thân, ả ta thật sự mặc kìa, xem ra phế vật vẫn chỉ là phế vật thôi
Thiên Hà Ngọc nhìn cô với ánh mắt đắc ý, miệng thì lẩm bẩm với Kim Thư di nương
- Suỵt, nói bé thôi... ả nghe thấy giờ...
Kim Thư di nương giơ tay lên miệng cười khinh bỉ
Cô đã nhìn thấy hết tất cả, đôi môi khẽ nhếch lên 1 đường cong mĩ miều. Cô lên trên ngồi ở ngay cạnh chỗ của phụ thân cô, đó chính là vị trí của trưởng tôn đích nữ, vị trí dưới 1 người trên mọi người trong phủ. Sắc khí của cô hôm nay vô cùng kun ngầu, ai nhìn vào cũng cảm thấy sợ sệt
- Phế vật hôm nay có vẻ lạ nhỉ... không giống mọi khi...
- Đúng đó... đúng đó..
..........................
- Thân Vương Gia Hồi Phủ!!!
Nghe xong, tất cả mọi người đều đứng dậy kể cả cô. Tiếng bước chân ngày càng gần, trên cánh cửa xuất hiện 1 người đàn ông trung niên, mặt mày nghiêm khắc, lạnh lùng bước vào, trông vô cùng oai nghiêm
- Thiếp Thân/ Hài Nhi Kính Mừng Vương Gia Hồi Phủ!!!
Tất cả thấy người đó bước vào đồng thanh kính cẩn lễ phép, người đó đi từng bước đến chỗ cạnh cô ngồi xuống cất giọng lãnh đạm
- Ngồi xuống hết đi!
Tất cả ngay lập tức ngồi xuống ngay ngắn, có lẽ vị phụ thân này của cô rất nghiêm khắc về gia giáo
- E hèm... con gái, lâu rồi chưa gặp con, con có khỏe không? Dạo này thế nào? Lâu không gặp con, phụ thân nhớ con chết được
Phụ thân cô đột nhiên chuyển giọng ngọt ngào nói với cô, giọng điệu vô cùng quan tâm. Ai nấy đều trố mắt ra nhìn vị vương gia vừa nãy vô cùng oai nghiêm đột nhiên trở thành ông cha cưng chiều con gái
Phụt!!!!
Cô đang "trang nghiêm" uống trà để phù hợp với không khí nghiêm túc và khí chất lãnh đạm của phụ thân cô vậy mà chỉ vài câu nói quan tâm của ổng mà cô phun hết nước ra ngoài. Trời đất, hình ảnh lạnh lùng nghiêm khắc vừa nãy coi như tan vỡ trong ấn tượng của cô rồi
- Phụ thân... con vẫn khỏe... vẫn khỏe...
Cô trả lời, nhìn thấy ổng đang cười 1 cách"biến thái" rồi nhìn cô tràn đầy sự ngọt ngào thì thật sự...
"Thật sự không nghĩ vừa rồi mình lại cảm thấy ngưỡng mộ ông ta"
Cô nghĩ mà thấy cạn ngôn cho bản thân mình, không biết mình lúc đấy đang nghĩ cái gì nữa
- Ây dô, đại tiểu thư của chúng ta hôm nay ăn mặc có hơi đặc biệt nha, không biết là thấy tự hào hay là nhục ta
Kim thư di nương thấy khó chịu vì vương gia quan tâm hỏi han cô mà không thèm liếc lấy những người ở dưới
- Con gái, sao con lại ăn mặc thế này? Người trong phủ đối xử với con tệ lắm sao?
Ông nghe vậy liền nhìn y phục của cô từ đầu đến cuối, cảm thấy hơi khó xử
"Rất tồi tệ, thậm chí còn khiến con gái ông phải chết đi, tôi đến đây chỉ trả lại những gì họ đã nợ con gái ông và tiện thể cũng báo hiếu hộ thôi"
Cô nghĩ, sắc mặt tối sầm xuống, không khí xung quanh đột nhiên lạnh lẽo đến mức sởn hết cả gai ốc
- Phụ thân, Thiên Hà Lâm Anh thế này là cố ý khiến phụ thân nhục đấy ạ, thế này là phạm vào môn quy, cần phạt theo gia pháp
Thiên Hà Ngọc lên tiếng cố ý rắc thêm muối thêm mắm vào để nó càng lúc càng "mặn"
- Chuyện này... Truyện chính ở -- trùmtruу ện.or g --
Ông khó xử không biết làm thế nào, còn chưa kịp nói hết Thiên Hà Ngọc đã chen vào nói
- Thịnh mama, mang gia pháp đến đây
- Dạ!
Thịnh mama nghe xong nhanh chóng lấy gia pháp đến, chính là roi thần công trong truyền thuyết, bất cứ bộ phim nào liên quan đến gia pháp đều có cả
Cô bắt đầu truy tìm kí ức, vị Thịnh mama này là người của Kim Thư di nương, chính xác hơn là của vị hoàng hậu trong cung, hoàng hậu lại chính là dì của bà ta cho nên phái Thịnh mama đến chỗ của bà ta,1 là để uy hiếp rằng đằng sau bà ta có hoàng hậu chống lưng, 2 là để cô không thể ra uy, ai ngờ đâu cô lại là "phế vật" cho nên bây giờ thay thành là vị mama mọi người đều tin tưởng dựa dẫm vào. Trùng hợp hơn Thịnh mama lại ghét cô, chỉ cần có lời nói của bà ta, ai cũng đều có thể ức hiếp cô được
"Thịnh mama à, tôi sẽ bắt bà trả cái giá khá đắt đấy!!!"
- Thịnh mama, ra tay đi
- Vâng!
Thịnh mama nhanh chóng dùng roi quật vài cái xuống đất, tất cả đều sợ hãi lùi lại, riêng cô thì vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng, chỉ khẽ cười khinh bỉ
- Bà dám ra tay với ta!?
Cô nói, ngữ điệu vô cùng lạnh lẽo, tàn khốc đến mức Thịnh mama phải run sợ, lùi lại 1 bước
Hết chương 6.
Bình luận facebook