• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (1 Viewer)

  • Chương 301-303

Chương 301 Vũ nữ nổi danh

“Ở đây có một nhân viên phục vụ tên là Tần Di Di phải không?"

Bạch Hạc vừa hỏi xong, hai nhân viên phục vụ liền nhìn nhau, trên mặt lần lượt hiện lên nụ cười thấu hiểu: "Cô ấy? Cô ấy đang bận."

“Cô ấy đang bận cái gì?” Bạch Hạc cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi:

“Cô ấy không phải là nhân viên phục vụ ở đây sao? Để cô ấy qua đây đi, chúng tôi là người quen của cô ấy, muốn cùng cô ấy trò chuyện.”

“Chỉ sợ cô ấy không có thời gian đâu.” Người phục vụ trực tiếp từ chối, nhưng lời nói rõ ràng mang theo ý nghĩa khác:

“Bây giờ là tám giờ, tiết mục vừa mới bắt đầu thôi. Cô ấy còn phải ở trên sân khấu nhảy múa cho mọi người vui vẻ.”

Loại trường hợp này, nhảy là nhảy cái gì? Tất cả mọi người đều tự hiểu rõ.

Nghe vậy, Bạch Hạc liền hoảng sợ: “Nhảy múa? Cô ấy... cô ấy không phải là…”

“Tần Di Di hiện tại chính là vũ nữ nổi danh ở chỗ chúng tôi!” Người phục vụ cười nói, đặt ly rượu xuống, rồi rời khỏi phòng.

Bạch Hạc có chút tâm thần bất định: “Chị Ngu Vãn, em đi ra ngoài xem một chút.”

“Chị đi cùng với em.” Sắc mặt Ngu Vãn bình tĩnh, cũng không bất ngờ khi biết kết quả của Tần Di Di như vậy.

Tuy rằng không biết tất cả quá trình Tiêu Kỳ Nhiên lật đổ Đàm Di Tông, nhưng cô có thể đoán được, kết cuộc của Tần Di Di sẽ không quá dễ chịu.

Không cần nói đến Tiêu gia, tính tình Chu thị sẽ không thể bỏ qua cho Tần Di Di.

Hai người từ trong phòng đi ra, hành lang bên ngoài là lan can trong suốt, có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng dưới lầu.

Một sân khấu được bố trí ở chính giữa tầng trệt, xung quanh là ánh đèn đủ màu chói lọi, ở giữa mơ hồ có người đang khiêu vũ trên sân khấu, kèm theo đó là tiếng đàn ông hò hét.

“Chúng ta đi xuống xem một chút đi.” Ngu Vãn thấp giọng nói, dẫn Bạch Hạc đi xuống lầu.

Chờ đến gần nhìn rõ hơn, hình ảnh còn hưng phấn và xa hoa hơn nhiều xoa với tưởng tượng.

Trên sân khấu, người phụ nữ chỉ dùng hai dải ruy băng rộng để che đi những bộ phận trọng yếu trên dưới. Nhìn qua thì so với không mặc gì cũng không có gì khác biệt lắm.

Cơ thể trắng muốt đang vặn vẹo theo âm nhạc. Ánh đèn quá chói mắt. Khuôn mặt của người phụ nữ che bằng mặt nạ lông vũ, khiến người ta không thể nhìn rõ mặt cô ấy. Nhưng với những hình ảnh gợi cảm như vậy, đàn ông cũng không quan tâm khuôn mặt trông như thế nào.

Cho dù lúc trước Bạch Hạc đi học ở nước ngoài, nhìn thấy một màn này cũng mặt đỏ tai hồng, mắt hoa lên vì không biết nên nhìn ở đâu.

Đây là ‘lễ hội’ của đám đàn ông. Một đám người hô to muốn kéo dải ruy băng trên người phụ nữ xuống, còn muốn tháo mặt nạ. Mọi người đều rất phấn khích.

Ngu Vãn thì thầm vài câu với nhân viên bên cạnh. Hai người đàn ông lực lưỡng lập tức đi tới, nói gì đó với người phụ nữ trên sân khấu, rồi trực tiếp nhấc bổng cô ấy lên, đưa cô ấy đến trước mặt Ngu Vãn.

“Sao lại đi rồi? Không nhảy nữa à?”

“Còn chưa xem đủ đâu! Thật mất hứng…”

Trong những tiếng oán giận, rất nhanh lại có cô gái mới thay thế, tầm mắt mọi người bị dời đi, không ai chú ý đến bọn họ nữa.

Ngu Vãn nhẹ nhàng nhờ hai người đàn ông lực lưỡng giúp đưa người phụ nữ vào phòng.

Khi bọn họ quay trở lại phòng riêng lúc đầu, người đàn ông lực lưỡng ném người phụ nữ đeo mặt nạ vào trong, người phụ nữ rõ ràng đã kiệt sức, trực tiếp ngã xuống đất.

Bạch Hạc đưa tay tháo mặt nạ của cô ta xuống, vừa nhìn thấy khuôn mặt Tần Di Di, không khỏi kinh ngạc:

“Di Di, thật sự là cô!”

Tần Di Di ngồi trên mặt đất thân thể rõ ràng run lên một chút, nhưng chỉ cúi đầu thấp hơn, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hạc.

“Tần tiểu thư.” Giọng nói của Ngu Vãn rất ôn hòa, có một loại cảm giác tinh tế khiến người ta buông lỏng cảnh giác: “Đừng sợ, chúng tôi là tới giúp cô.”

Nghe vậy, Tần Di Di cảnh giác ngẩng đầu lên, dùng một đôi mắt khẩn trương nhìn hai người bọn họ: “Giúp tôi? Làm sao có thể giúp tôi?”

Nghĩ đến tư thế cao ngạo của Chu phu nhân, cùng với năng lực cao ngất trời của bà ta, Tần Di Di liền sợ tới mức run rẩy, thậm chí còn sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại:

“Làm ơn thả tôi về đi, tôi còn chưa nhảy xong.”

“Nếu không khiến cho bọn họ vui vẻ, đêm nay tôi sẽ xong đời.” Tần Di Di lảo đảo đứng dậy, nhưng hai chân rõ ràng yếu ớt, lại lần nữa ngã xuống đất.

Ngu Vãn đi tới đỡ, ghé sát vào tai cô ta: “Tần tiểu thư, tin tưởng tôi, tôi có thể giúp cô.”

Tần Di Di nuốt nước bọt, ngây người nhìn người phụ nữ xa lạ này.

Trên người cô ta có một loại hương vị làm cho người ta rất an tâm.

“Tôi là Ngu Vãn, thật xin lỗi hôm nay dùng phương thức như vậy quen biết cô.”

Ngu Vãn vươn tay, cầm lấy tay Tần Di Di: “Tay cô lạnh quá, mặc thêm chút quần áo đi.”

Nói xong, Ngu Vãn đem áo gió mình mặc lúc đến khoác lên người Tần Di Di: “Đừng để bị cảm lạnh, có muốn uống cốc nước ấm không?”

Vừa nói, cô vừa đỡ Tần Di Di ngồi lên ghế sô pha, cẩn thận kéo cổ áo lại để trông không quá xấu hổ.

Tần Di Di cầm nước ấm Ngu Vãn đưa tới, nhớ tới đoạn thời gian khổ mà cô đã trải qua ở đây, người không phải người, quỷ không quỷ này, nước mắt cô trào ra.

"Cảm ơn... Cô là người đầu tiên ở đây quan tâm đến tôi." Hốc mũi Tần Di Di chua xót, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ, nói không được mấy câu, lại bắt đầu khóc như mưa.

Thấy thế, Ngu Vãn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, nhẹ nhàng an ủi: “Đều sẽ qua đi. Cô cứ khóc thật lớn cho đỡ đau đớn trong lòng đi.”

Bạch Hạc ở một bên nhìn một màn này, trong lòng không khỏi cảm khái, chị Ngu Vãn thật sự là thiên sứ, quanh thân đều tản mát ra ánh sáng của Thánh Mẫu.

Chờ Tần Di Di khóc xong bình tĩnh lại, mới chậm rãi nói: "Tôi phải về trước, xin phép."

Thấy Tần Di Di muốn đi, Ngu Vãn đột nhiên cất tiếng: “Tôi có biện pháp để cô ra khỏi đây.”

Tần Di Di đứng lại. Một lúc lâu sau, mới ngơ ngác mở miệng: "Không cần, tôi rất thích ở đây."

Ngu Vãn nhìn thấu lời nói dối của cô ta, trực tiếp vạch trần: “Trên cánh tay và đùi của cô có vết sẹo, rõ ràng cô ở đây sống rất vất vả.”

Ngu Vãn bỗng nhiên cất cao giọng chất vấn: “Vì sao cô lại nói dối?”

Bạch Hạc cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhìn thoáng qua cũng có thể biết Tần Di Di ở đây không tốt, tại sao cứ khăng khăng nói thích ở lại đây, từ chối sự giúp đỡ của người khác.

Tần Di Di há miệng, nhưng cuối cùng vẫn cười khổ một tiếng, lắc đầu: “Không ai có thể cứu tôi cả.”

Cô đắc tội Chu thị, sẽ không có cơ hội chạy thoát.

Điều cô có thể làm, chính là ở trong quán bar này, hết lần này đến lần khác dùng cơ thể nhảy múa, làm hài lòng những người đàn ông đó một cách rẻ rúng và nhục nhã.

"Tiêu Kỳ Nhiên cũng không thể sao?" Ngu Vãn bất thình lình bỗng nhiên hỏi ra miệng.

“Tiêu Kỳ Nhiên?” Tần Di Di nghe được cái tên này, trong lúc nhất thời thất thần: “Hắn sẽ không thể giúp tôi.”

“Tại sao?” Ánh mắt Ngu Vãn hơi trầm xuống, lại giống như lơ đãng hỏi: “Hai người không phải đã từng ở bên nhau sao? Nếu đã từng có tình cảm, vậy vì sao hắn không muốn giúp cô?”

Tần Di Di nở nụ cười, một nụ cười quỷ dị, xen lẫn không cam lòng cùng oán hận:

“Hắn chưa từng có tình cảm với tôi, ngay từ đầu hắn đã biết tôi là người của Đàm Di Tông. Hắn chỉ muốn lấy tôi làm lá chắn để bảo vệ người mà hắn thực sự muốn bảo vệ mà thôi!”

“Người hắn thực sự muốn bảo vệ là ai?” Ngu Vãn có thể cảm giác được, rất nhanh thôi, đáp án sẽ được phơi bày.
Chương 302 Nghĩ biện pháp

“Người hắn thực sự muốn bảo vệ là ai?”

Ngu Vãn vừa hỏi câu này ra khỏi miệng, cánh cửa phòng riêng đột nhiên bị mở ra một cách thô bạo, hai người đàn ông to lớn vừa mới đi vào, rất khách khí nói với Ngu Vãn:

“Tiểu thư, thời gian đã đến, đừng làm khó chúng tôi.”

Không đợi có câu trả lời, hai người đó lại một lần nữa tiến lên khiêng Tần Di Di đi ra ngoài.

Mà Tần Di Di gần như không phản kháng, dường như đã quen với tất cả những điều này mà không có bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào.

Phản kháng cũng không có hiệu quả!

“Chị Ngu Vãn, bọn họ sao lại nghe lời chị vậy?” Bạch Hạc nhìn một màn này, cảm thấy không thể tin được.

“Đó là người của mợ chị.” Ngu Vãn thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên sự lo lắng:

“Bọn họ cho chị nói chuyện với cô ấy một chút, chỉ vì chị là họ hàng của Đàm Di Tông.”

Ngu Vãn cảm thấy thật đáng tiếc.

Chỉ thiếu một chút, thiếu chút nữa là có thể từ trong miệng Tần Di Di biết được người Tiêu Kỳ Nhiên muốn bảo hộ là ai.

Nhưng trong lòng cô ta cũng biết, nếu muốn mượn Tần Di Di lần nữa nhất định sẽ kinh động đến mợ của cô ta.

Tạm thời cũng không cần chỉ vì Tần Di Di mà đắc tội nhà họ Chu.

Ngu Vãn thu hồi tâm tư, quay đầu nhìn Bạch Hạc, thân thiết nói: “Tiểu Hạc, vừa rồi em cũng nghe Tần tiểu thư nói rồi đấy, trong lòng anh họ của em có người mà anh ấy muốn bảo vệ.”

Bạch Hạc nặng nề gật đầu, đương nhiên cô nghe rõ, nhưng cô vẫn không muốn tin người mà anh họ yêu sâu đậm lại không phải là Ngu Vãn.

“Có vẻ anh họ em thật sự là không còn tình cảm với chị nữa rồi, không cần tiếp tục cưỡng cầu.” Ngu Vãn bất đắc dĩ cười cười, trông rất nhẹ nhõm:

“Xem ra, cuộc sống sau này chị phải dựa vào chính mình cùng Thượng Trạch Văn chống cự thôi.”

Nghe được sự bi thương trong lời nói của Ngu Vãn, Bạch Hạc lập tức trịnh trọng nói:

“Chị Ngu Vãn, em không thể trơ mắt nhìn chị nhảy vào hố lửa lần nữa, Thượng Trạch Văn là cầm thú, hắn sẽ giết chị!”

“Vậy chị phải làm gì đây? Chị đã không còn đường lui nữa rồi.”

“Em sẽ nghĩ biện pháp…” Bạch Hạc cau mày, đầu óc vận động nhanh chóng, muốn nghĩ ra biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả.

“Ngày đó ở công ty, chị có thể cảm nhận được, Thượng Trạch Văn rõ ràng rất sợ A Nhiên.” Ngu Vãn thờ ơ nói:

“Nếu chị cùng A Nhiên kết hôn, cho dù là giả cũng tốt, nói không chừng có thể dọa lui Thượng Trạch Văn.”

“Chỉ là, A Nhiên chắc sẽ không đồng ý đâu.”

Sau khi bị Ngu Vãn dẫn dắt như vậy, suy nghĩ của Bạch Hạc dần dần trở nên rõ ràng.



Sau một ngày cuối tuần đầy nắng, Giang Nguyệt và Thịnh Sóc Thành cùng nhau trở về Bắc Thành.

Dù đã sống ở Bắc Thành hơn 20 năm nhưng khi máy bay vừa hạ cánh, Giang Nguyệt vẫn có chút không chịu được sự lạnh lẽo ở đây.

Mùa thu ở Bắc Thành, thời tiết có vẻ trong lành, nhưng gió đã bắt đầu có hương vị của mùa đông.

Chờ đến khi bước xuống máy bay không khi lạnh càng rõ ràng hơn. Giang Ly hít một hơi khí lạnh, khí lạnh từ cổ họng đi thẳng đến phổi, cả người đều tỉnh táo.

“Lạnh à?” Thịnh Sóc Thành nhìn Giang Nguyệt rụt cổ, thấp giọng phân phó: “Trương Nghị, lấy một cái chăn đến đây.”

Trương Nghị ở hàng ghế phụ phía trước lập tức lấy ra một cái chăn mỏng, đưa cho Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt rụt rè đưa tay tiếp nhận, mở chăn ra đắp lên đầu gối, trong lòng không hiểu cảm thấy ấm áp, có một cảm giác rất khó tả.

Sự quan tâm chăm sóc không chút tạp chất này từ những người lớn tuổi khiến cô cảm thấy rất ấm áp.

“Lát nữa xuống xe cô nên mặc áo khoác vào. Nhà cũ bên kia quanh năm không có người ở, hơi lạnh.”

Giang Nguyệt nói một tiếng cảm ơn, hai tay nhẹ nhàng cầm chăn, ngón tay tùy ý nghịch mấy cái tua rua nhỏ trên đó.

Chiếc chăn dường như được đặt làm riêng, sờ vào có cảm giác mềm mại, có kết cấu rất cao cấp.

Thịnh Sóc Thành vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc mở mắt thoáng thấy những cử động nhỏ của ngón tay cô, không khỏi bật cười.

Cô gái nhỏ vẫn là cô gái nhỏ, cho dù là giả bộ trầm ổn hơn nữa, đôi khi vẫn sẽ lộ ra một ít chân tướng.

Trước khi đến, Giang Nguyệt nghĩ rằng ngôi nhà cũ trong miệng của Thịnh Sóc Thành phải là một biệt thự xa hoa xa xỉ. Nhưng không ngờ xe chạy thật lâu, lại lái đến một khu nhà cũ.

Giang Nguyệt nhớ rõ nơi này là phố Hỷ Lạc, cũng là nơi cha mẹ Kiều Cẩn Nhuận ở.

“Cô biết nơi này?” Thịnh Sóc Thành ngạc nhiên.

Giang Nguyệt giải thích có cha mẹ của một người bạn cũng sống ở đây, Thịnh Sóc Thành lúc này mới gật gật đầu, đem ảo giác chợt lóe lên trong lòng xua đi.

Xe chạy vào phố Hỷ Lạc, rẽ vào một con hẻm nhỏ, đi ngang qua nhà cha mẹ Kiều Cẩn Nhuận, trong lòng Giang Nguyệt không khỏi nhớ nhung.

Như Như bây giờ có khỏe không? Ba mẹ Kiều thân thể vẫn tốt chứ? Bác sĩ Kiều có dành thời gian để trở lại thăm họ không?

Đó là một gia đình rất ấm áp và hạnh phúc.

Đến khi xe dừng lại, Giang Nguyệt mới từ trong suy nghĩ tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa xe.

Thì ra trong phố Hỷ Lạc còn có một biệt thự riêng biệt. Nhưng cũng không xa hoa như trong tưởng tượng, hình như đã được sửa sang lại, mang phong cách kiến trúc của những tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây thịnh hành mười mấy năm trước.

"Thịnh tổng, chúng ta đến rồi."

Giang Nguyệt mặc áo khoác, xuống xe sau thành Thịnh Sóc, đứng trước cửa nhà.

Trên vách tường biệt thự quét sơn mới màu trắng, cửa ra vào là cửa sắt hoa văn màu đen, hai bên cửa trồng cây bách, hai bên cổng trồng cây bách, trên cành lá đã ngả vàng.

Trước cửa có lá rụng chất thành đống, giẫm lên phát ra tiếng kẽo kẹt.

Khi cánh cửa sắt được mở ra, âm thanh của kim loại và xích sắt va vào nhau, không dễ nghe lắm.

“Biệt thự này sau này mới được sửa lại.” Giọng nói của Thịnh Sóc Thành vang lên đều đều:

“Trước đây A Chỉ đã sống ở đây một thời gian, nhưng nhà cửa quá cũ nát, con hẻm này đã bị phá hủy hoàn toàn, vì vậy tôi đã mua lại nó.”

Nghe vậy, Giang Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới lời nói Tiêu Kỳ Nhiên cảnh cáo cô lúc trước.

Thịnh Sóc Thành đã từng vì người vợ đã mất của mình mà khiến cho cả con phố biến mất trong một đêm.

Lúc đó cô còn tưởng rằng là giết người diệt khẩu, thì ra là như này. Cô không nhịn được cười.

“Cười cái gì vậy?” Thịnh Sóc Thành quay đầu lại nhìn cô một cái: “Vào đi.”

Giang Nguyệt lập tức mím chặt môi, nhanh chóng đi vào.

Bên trong biệt thự thoạt nhìn rất sạch sẽ, không giống như là nơi không có người ở, ngay cả một lớp bụi cũng không có.

Nhưng một ngôi nhà không có ai sống sẽ rất vắng vẻ.

Trương Nghị đi tới bật hệ thống sưởi ấm, rót thêm hai ly nước cho bọn họ.

Giang Nguyệt nghĩ thầm, chắc là chỗ này có thuê người quét dọn, nhưng vì biết hôm nay Thịnh Sóc Thành trở về nên mới tránh đi.

Nếu không, cũng không đến mức một người giúp việc cũng không có.

Thịnh Sóc Thành ngồi trên sofa, dựa lưng vào thành ghế, đưa tay lên xoa giữa lông mày: “Lâu rồi tôi không về đây.”

Giang Nguyệt không nói gì, đưa mắt nhìn căn nhà này, cố gắng tìm kiếm dấu vết của chủ nhân đã từng ở trong đó.

“Không cần nhìn, A Chỉ chưa từng ở đây.”

Như thể biết được trong lòng Giang Nguyệt nghĩ gì, Thịnh Sóc Thành bỗng nhiên nói:

“Đây là địa chỉ cũ của cô ấy, nhưng căn nhà lại là nhà mới mà tôi xây lại cho cô ấy.”

Một ngôi nhà được xây dựng đặc biệt cho người ấy.

Giang Nguyệt nghe những lời này, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng rung động.

“Tôi nghĩ nếu cô ấy trở về, thì sẽ rất thích nơi này. Mọi thứ đều được trang trí theo phong cách cô ấy yêu thích.” Ngữ khí Thịnh Sóc Thành bình thản:

“Nếu như cô ấy thích, nói không chừng còn có thể ở chỗ này với tôi nhiều hơn một chút.”
Chương 303 Nhà cũ ở phố Hỷ Lạc

Giang Nguyệt yên lặng nghe, trong lòng cảm khái nói không nên lời.

Rốt cuộc là tình yêu thâm trầm bao nhiêu, mới có thể vì một người đã mất mua lại một con phố, rồi lại xây một căn biệt thự như vậy. Còn thường xuyên tới thăm, như thể người vẫn còn sống ở đây vậy.

Hóa ra cái chết chân chính, cũng không phải là thân thể suy vong, mà là bị mọi người lãng quên khỏi ký ức.

Tới nơi này, khí thế mạnh mẽ trên người Thịnh Sóc Thành rõ ràng đã yếu đi, ông trông thân thiện hơn nhiều so với bình thường.

Nhìn thấy Thịnh Sóc Thành như vậy, Giang Nguyệt không khó để đoán được, hai mươi năm qua, dù ngày hay đêm, Thịnh Sóc Thành mỗi lần nhớ nhung đều sẽ tới đây tìm kiếm hình bóng người vợ của mình.

“Mọi thứ đều ở trên gác mái, cô có thể tự mình lên xem.”

Giang Nguyệt giật mình, nhưng nhìn ra Thịnh Sóc Thành không có ý định cùng đi lên, cô đành phải mím môi nói:

“Mạo phạm rồi.”

Sau đó Giang Nguyệt đi lên cầu thang, đi về phía phòng ngủ trên lầu.

Thịnh Sóc Thành vẫn ngồi ở vị trí vừa rồi, bóng lưng rộng lớn của ông nhìn có chút tiêu điều.

Nhớ đến tận cùng, là cảm giác như thế nào?

Giang Nguyệt thu hồi tầm mắt, rón rén đi lên lầu, cẩn thận mở cửa ra, bên trong cũng được quét dọn vô cùng sạch sẽ không tì vết.

Căn phòng này đầy những thứ của phụ nữ.

Trên tủ treo mấy bộ váy, trên bàn có một quyển sách.

Bìa các tông cứng, nền màu đỏ đậm, tên sách in trên đó được dùng chữ vàng nổi, sờ lên rất có kết cấu.

Giấc Mộng Đêm Hè của Shakespeare.

Giang Nguyệt mở trang đầu tiên, trên đó có một dòng chữ nhỏ rất tao nhã, là viết tay:

‘Con đường đến với tình yêu đích thực không bao giờ là dễ dàng.’

Giang Nguyệt nhìn dòng chữ kia, trong đầu dần dần đem dòng chữ này cùng chủ nhân chữ viết liên tưởng cùng một chỗ.

Hiển nhiên, dòng chữ này là do chủ nhân của cuốn sách viết ra, đồng thời cũng là một câu nói rất nổi tiếng trong cuốn sách này.

Cô đọc thầm những từ này ở trong đầu.

Bộ dáng Lý Mộc Chỉ dần dần hình thành trong đầu Giang Nguyệt, từ một cái tên đơn giản, dần dần hóa thành một người có máu có thịt thật sự.

Giống như cố nhân gặp lại.

Cô cảm thấy cảm giác này rất kỳ diệu, bản thân cô không thể giải thích rõ ràng.

Quyển sách này Giang Nguyệt đã từng đọc rồi, cô đưa tay lật vài trang, một tấm ảnh từ trong sách đột ngột rơi ra, rớt xuống đất.

Giang Nguyệt vội vàng ngồi xuống nhặt lên, vừa nhìn liền sửng sốt, hô hấp trở nên ngưng trệ.

Trong ảnh là Thịnh Sóc Thành và Lý Mộc Chỉ khi còn trẻ, hai người đứng trong hoa viên, người phụ nữ ôm bó hoa hồng trắng, nụ cười dịu dàng và tươi tắn, dựa vào người đàn ông bên cạnh.

Tấm ảnh không được ép plastic, đã có một số vết xước trên đó.

Giang Nguyệt cầm bức ảnh đi đến gần cửa sổ, nhìn thấy những dấu vân tay trên đó dưới ánh nắng, cô chợt hiểu những vết xước này từ đâu mà ra.

Mỗi khi Thịnh Sóc Thành nhớ vợ, nhất định sẽ dùng ngón tay vuốt ve bức ảnh này nhiều lần, những vết chai trên tay ông chắc chắn sẽ làm trầy xước lớp phủ bóng loáng.

Những vết xước trên ảnh là dấu vết của nỗi nhớ.

Một chấn động cực lớn đánh thẳng vào ngực Giang Nguyệt, truyền khắp toàn thân, cô không thể khống chế rơi nước mắt. Vì không muốn làm ướt tấm ảnh, cô cố ý đưa nó ra xa một chút.

Thật sự rất kỳ lạ, nhìn thấy quá khứ lãng mạn của người khác, vậy mà lại nhịn không được muốn rơi nước mắt.

Cô đứng bên cửa sổ hít một hơi thật sâu, dần dần điều chỉnh cảm xúc của mình.

Khi quay lại, nhìn thấy Thịnh Sóc Thành đang đứng ở cửa, Giang Nguyệt hốt hoảng dùng lòng bàn tay lau nước mắt trên khóe mắt, nhanh chóng nở một nụ cười đàng hoàng:

“Thịnh tổng.”

“Gọi tôi là chú Thịnh cũng được.” Thịnh Sóc Thành cười khẽ một tiếng: “Không cần lúc nào cũng câu nệ như vậy.”

Giang Nguyệt còn có chút bối rối vì vừa rồi tâm tình không khống chế được, trên tay còn cầm tấm ảnh, ngơ ngác nhìn ông, có chút không biết làm sao.

Trong lúc vô tình toát ra cảm xúc chân thật, thật sự ngốc nghếch khiến người ta thích thú.

“Cô đang xem bức ảnh à?” Thịnh Sóc Thành đi tới: “Đó là ảnh chụp bằng máy ảnh cũ, tiếc là máy ảnh bị ngấm nước, toàn bộ dữ liệu trong đó đều bị mất sạch, chỉ còn lại tấm ảnh này đã được rửa ra từ trước.”

Trên đời này những chứng cứ cho chuyện hai người bọn họ ở cùng một chỗ, ngoại trừ ảnh cưới, có lẽ cũng chỉ có một tấm ảnh như vậy.

Rõ ràng là giọng điệu rất bình thản, nhưng Giang Nguyệt vẫn có thể cảm thấy có chút mất mát và tiếc nuối.

Cô định mở miệng nói vài lời an ủi, nhưng lại cảm thấy không thể nói nên lời.

Hơn 20 năm sống như vậy, làm sao ông cần sự an ủi từ một người ngoài cuộc như cô?

Giang Nguyệt đặt bức ảnh trở lại vào giữa cuốn sách và đặt nó trở lại vị trí ban đầu.

“Nơi này rất giống như có một người vẫn ở.” Giang Nguyệt đưa ra một số phân tích của riêng mình:

“Rất có hơi thở của cuộc sống.”

“Tất cả mọi thứ ở đây, đều là ta tự mình sửa sang lại đặt, hết thảy đều là dựa theo thói quen lúc còn sống của cô ấy, quyển sách kia cũng là cô ấy thích nhất.”

Ông nói xong, lại tự giễu cười cười: “Có phải giống tự lừa mình dối người hay không? Người đều đã đi rồi, tôi còn làm như vậy.”

“Không phải đâu.”

Đến lúc này, Giang Nguyệt thật sự có chút hối hận lúc ấy xúc động mà nói những thứ đó với Thịnh Sóc Thành.

Ngoài những phần mà cô nhìn thấy, tình yêu của ông ấy dành cho vợ từ đầu đến cuối đều rất sâu sắc.

Lúc rời khỏi nhà cũ, trái tim Giang Nguyệt nặng trĩu.

Vốn tưởng rằng Thịnh Sóc Thành sẽ đưa cô trở về, không ngờ ông lại nói muốn đi dạo một vòng.

Giang Nguyệt nghĩ ông rất ít khi tới đây, nhất định rất nhớ nơi này, cho nên đồng ý đi cùng ông.

So với tòa nhà cao chót vót, sắp xếp gọn gàng như trung tâm thành phố, phố Hỷ Lạc đích thật là một con hẻm rất cũ, ngay cả tòa nhà cũng xây rất thấp, chỉ có mấy tầng thấp.

Con hẻm được sửa rất rộng, không biết là trẻ con nhà ai, tụ tập cùng một chỗ, ngồi xổm ở ven đường bắn bi thủy tinh, hi hi ha ha đùa giỡn.

Thời gian dường như chậm lại.

Hai người vừa tản bộ, Thịnh Sóc Thành vừa nói với Giang Nguyệt, thật ra ông cũng chưa từng tới phố Hỷ Lạc, cũng chưa từng sống ở đây.

Năm đó ông và Lý Mộc Chỉ bởi vì chút vấn đề mà cãi nhau một trận. Lý Mộc Chỉ xúc động phẫn nộ mà rời khỏi Hoa Thành, điện thoại không liên lạc được, một chút tin tức cũng không có, giống như là bốc hơi khỏi thế gian.

Khi đó tin tức vẫn còn rất khó khăn, không có điện thoại di động liên lạc, các nơi giám sát cũng chưa phát triển. Xe trộm cắp không xác định danh tính cũng có khắp nơi, Lý Mộc Chỉ cứ thế mà biến mất.

Mặc dù Thịnh Sóc Thành lúc ấy đã là chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế quyền khuynh ngút trời. Thế nhưng vẫn phải mất một thời gian, vận dụng hết thảy nhân lực cùng vật lực, mất gần một năm mới có được tin tức của cô.

Đến khi tìm được thì Lý Mộc Chỉ đã ngủ sâu trong nghĩa trang tại Bắc Thành. Tin tức duy nhất mà ông nhận được cũng chỉ là trước đó Lý Mộc Chỉ đã sống ở phố Hỷ Lạc, trải qua hết phần đời còn lại.

Là Thịnh Sóc Thành chịu đựng đau đớn mang theo tro cốt của Lý Mộc Chỉ trở về Hoa Thành, an táng ở quê nhà.

“Lúc trước hai người vì sao lại cãi nhau?” Giang Nguyệt chăm chú lắng nghe, không khỏi hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Theo quan điểm của cô, Thịnh Sóc Thành không phải là một người dễ bốc đồng, ông càng không thể nỡ để cho người phụ nữ ông yêu thương phải khổ sở.

“Xin lỗi. Tôi không muốn đề cập đến chuyện này với bất kỳ ai.”

Giọng nói của Thịnh Sóc Thành chậm lại, nhưng có một sự nghiêm túc không thể bỏ qua:

“Việc này liên quan đến một số vấn đề cá nhân của tôi, không tiện tiết lộ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom