• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tình Nồng Khó Phai (2 Viewers)

  • Chương 211-218

Chương 211

Ngũ Vận Uyển nắm chặt lấy áo bệnh nhân của mình, nói khẽ: “Thật ra… anh không cần phải làm như vậy.”

“Không cần à?” Nam Bá đột nhiên nhướng mày, “Ngũ Vận Uyển, đây là vấn đề có cần hay không sao? Em cảm thấy anh sẽ thật sự trơ mắt nhìn em chết à?”

Ngũ Vận Uyển đột nhiên không biết phải đối mặt với ánh

mắt của Nam Bá thế nào, chỉ đành quay đầu đi, “Thật ra anh chỉ cần lo cho anh là được rồi, tôi không đáng để anh liều mạng đi cứu như vậy đâu”.

Nghe Ngũ Vận Uyển mở miệng ngậm miệng đều nói là “Không cần”, “Không đáng”, Nam Bá mặc dù không ngừng nhắc nhở mình đừng nổi nóng với cô nữa nhưng vẫn không nén được cơn giận.

Anh ta đứng dậy, bàn tay dán băng nắm lấy cằm Ngũ Vận Uyển ép cô phải ngẩng đầu nhìn mình trên giường bệnh, lạnh lùng nói: “Ngũ Vận Uyển, có đáng giá hay không, có cần hay không là do anh quyết định, em nói không tính!”

Ngũ Vận Uyển nhìn Nam Bá trước mắt, chỉ thấy ánh mắt thâm tình hoàn toàn không che giấu của anh ta.

Cô không khỏi hoảng loạn.

Không.

Không thể được.

Bây giờ cô và Nam Bá tuyệt đối không thể.

Cô nghĩ vậy thì thầm run sợ, vội vàng tránh tay của Nam Bá và lạnh lùng nói: “Nam Bá, anh chú ý thái độ của mình đi, đừng quên bây giờ tôi là thím của anh!”

Thím.

Từ này giống như gáo nước lạnh dội cho Nam Bá hoàn toàn cứng đờ.

Ngũ Vận Uyển mượn cơ hội tránh khỏi tay Nam Bá, nhíu mày nhìn anh ta, “Nam Bá, anh cũng sắp kết hôn với Tiểu Như rồi, tôi hi vọng chuyện thất lễ như hôm nay sẽ không xảy ra nữa”

Cô nói xong cũng không nhìn Nam Bá, trượt xe lăn rời khỏi phòng bệnh, chỉ để lại một mình anh ta ngồi đời đẫn trên giường.

Ngũ Vận Uyển ra khỏi phòng bệnh mới dừng xe lăn lại, dựa lưng vào ghế thở hổn hển.

Phản ứng kịch liệt của Nam Bá vừa rồi giống như một cái gai ghim chặt trong tim cô làm cô không thể nói được là cảm giác gì.

Trước kia, khi Nam Bá tìm mọi cách hành hạ, sỉ nhục mình, cô cho rằng anh ta chỉ hận mình phản bội nên mới muốn trả thù mình.

Nhưng hôm nay nhìn thấy tình cảm không hề che giấu

trong mắt Nam Bá, còn cả việc anh ta liều mạng cứu mình, cô mới biết được là mình đã sai rồi.
Chương 212

Anh ta còn chưa bỏ cô xuống, còn chưa hoàn toàn quên được cô.

Bởi vì anh ta không bỏ xuống được nên trước đó mới tìm mọi cách hành hạ cô, bởi vì không quên được nên sau khi biết chân tướng lại mong chờ điều gì đó không nên mong chờ.

Nhưng cho tới bây giờ, anh ta còn có gì có thể chờ mong nữa chứ?

Cô đã thành thím của anh ta, anh ta cũng sắp trở thành em rể của cô. Hai người bọn họ chắc chắn chỉ có thể làm người xa lạ quen thuộc nhất mà thôi.

Cái gai trong tim hình như đang không ngừng quấy đảo làm Ngũ Vận Uyển khó có thể chịu được.

Người từng nhớ mãi không quên tưởng sẽ sống bên nhau cả đời lại thành cục diện như bây giờ.

Nhưng Nam Bá, anh thật sự tới quá chậm, không phải chỉ chậm một, hai ngày mà chậm những hai năm…

Xe lăn của Ngũ Vận Uyển vừa ra, Dương Tá còn chưa kịp đẩy cô về thì Lâm Tiểu Như đột nhiên từ trong góc lao ra, cản đường cô.

Lúc này, trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Tiểu Như giàn giụa nước mắt, cắn chặt môi, “Ngũ Vận Uyển, tôi muốn nói chuyện với chị”.

Ngũ Vận Uyển hiểu rất rõ cá tính của Lâm Tiểu Như, nếu lúc này cô không nói chuyện với cô ta, cô ta chắc hẳn dây dưa với mình mãi không ngừng. Cô đành phải nén xuống đau khổ trong lòng, nói với Dương Tá bên cạnh: “Anh về trước đi.”

Dương Tá liếc nhìn Lâm Tiểu Như với vẻ không tin tưởng, nói khẽ: “Mợ chủ, tối ở đầu hàng lang, có việc gì mợ cứ gọi tôi.”

Ngũ Vận Uyển gật đầu.

Dương Tá vừa đi, chút ngụy trang cuối cùng của Lâm Tiểu Như cũng không còn, cô ta hét lên với Ngũ Vận Uyển như xé tim xé phổi: “Ngũ Vận Uyển! Con đàn bà không biết xấu hổ này, rốt cuộc mày muốn quấn lấy Nam Bá tới lúc nào?”

Ngũ Vận Uyển nhìn Lâm Tiểu Như không biết nên khóc hay cười, “Lâm Tiểu Như, con mắt nào của cô thấy tôi quấn lấy Nam Bá?”

“Mày đương nhiên đang quấn lấy Nam Bá rồi! Nếu không, tại sao anh ấy cỏ thể vì cứu mày mà bị thương nặng như vậy chứ?”

Vừa nghĩ tới Nam bá bị nhiều vết thương như vậy vì cứu Ngũ Vận Uyển, cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Con khốn, từ nhỏ đến lớn mày ngoài cướp đồ của tao thì còn có thể làm gì chứ?”
Chương 213

Ngũ Vận Uyển vốn lười để ý tới Lâm Tiểu Như nhưng nghe được lời này thì ảnh mắt chợt trở nên lạnh lùng, “Lâm Tiểu Như, cô hỏi lại lương tâm của mình xem rốt cuộc từ nhỏ đến lớn là ai thích cướp đồ của ai hả?”

Cấp một, cấp hai Ngũ Vận Uyển đều học ở trường tự với Lâm Tiểu Như.

Khi đó, cô không biết đã phải chịu bao nhiêu uất ức vì Lâm Tiểu Như.

Cô thầm mến một anh lớp trên, Lâm Tiểu Như lập tức đi tỏ tình, sau ba ngày hẹn hò thì đá người ta. Cô muốn lấy nhận danh hiệu học sinh ba tốt, cô ta bảo Khương Linh đi tặng quà, học sinh ba tốt kia thành cô ta. Cô tham gia câu lạc bộ, cô ta lại bảo cô giáo giải tán câu lạc bộ đó.

Lúc còn nhỏ cô vẫn đã không hiểu giữa cô và Lâm Tiểu Như, cô ta luôn là người được chú ý nhất, vì sao cô ta còn muốn nhằm vào mình như vậy?

Sau đó cô không thể chịu được nữa, vào thi cấp ba đã nhân cơ hội thi vào một trường bình thường mới thoát khỏi sự hành hạ của Lâm Tiểu Như.

Lâm Tiểu Như oán hận nhìn Ngũ Vận Uyển, “Chính là mày muốn cướp đồ của tao! Mày đừng tưởng tạo không biết, từ nhỏ mày đã ghen tỵ với tao, chỉ cần là đồ của tao thì mày đều muốn cướp nhưng trước đây chưa từng thành. công. Tao cũng không biết mày dùng bao nhiêu cách đáng xấu hổ, không ngờ lại thành công trong chuyện của Nam Bá lần này!”

Ngũ Vận Uyển quả thật kinh ngạc tới ngày người trước chứng bệnh hoang tưởng bị hại của Lâm Tiểu Như.

“Tùy cô muốn nghĩ thế nào cũng được.” Cô lười để ý tới Lâm Tiểu Như, “Nhưng tôi nói rõ cho cô biết là tôi đã kết hôn, không có hứng thú với người yêu của cô, cô thích thế nào thì tùy.”

Cô nói xong thì trượt xe lăn rời đi.

Lâm Tiểu Như oán hận nhìn theo Ngũ Vận Uyển rời đi, môi cũng sắp bị cắn đứt rồi.

Nhưng cô ta thật ra biết rõ Ngũ Vận Uyển nói không sai, tất cả vấn đề hình như không nằm ở chỗ cô mà là ở Nam Bá.

Lần này Nam Bá bị thương, đám cưới chắc chắn cũng sẽ phải hoãn lại. Cô ta thật sự sợ lần hoãn lại này sẽ dứt khoát biến thành hủy bỏ.

Rốt cuộc cô ta phải thế nào mới có thể giữ Nam Bá lại được chứ?

Ánh mắt cô ta chớp hiện, nhìn xuống bụng mình.

Chẳng lẽ… chỉ có cách đó thôi sao…

Ngũ Vận Uyển quay lại phòng bệnh, chỉ cảm thấy mắt mình càng lúc càng khó chịu nên quyết định nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng thế nào lại ngủ thiếp đi mất.

Sau khi ngủ, cô không biết có một người đàn ông đi cả chặng đường mệt nhọc bước vào trong phòng bệnh của cô.

Nhìn người phụ nữ nằm trên giường với gương mặt tái nhợt, trên người đầy những vết thương, sắc mặt Nam Ngự thâm trầm, sâu trong đôi mắt dường như có lửa giận thiêu đốt.

“Cậu Nam” Dương Tá đứng bên cạnh khẽ nói, “Mợ chủ đã không có gì đáng ngại nữa”

“Cậu đã điều tra ra được là ai ra tay chưa?” Nam Ngự lạnh lùng hỏi.

“Báo cáo hiện trường sẽ nhanh chóng được đưa qua.”

“Được.” Lúc này, Nam Ngự mới thu lại tầm mắt, “Trước đó, chúng ta tạm thời qua thăm một bệnh nhân khác.”
Chương 214

Dương Tá thoáng ngây người rồi mới chợt hiểu ra Nam Ngự muốn nói tới ai.

Nam Ngự trượt xe lăn ra ngoài, đi tới trước phòng bệnh của Nam Bá.

Nam Bá khó khăn lắm mới đuổi được Lâm Tiểu Như đi, đang ngồi ở trên giường bệnh cầm điện thoại và đờ người ra, do dự không biết có nên gửi tin nhắn cho Ngũ Vận Uyển, hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cô không, không ngờ lại nghe được tiếng gõ cửa đều đều.

“Vào đi.” Anh ta đang thấy lạ, không biết ai sẽ tới thăm mình. Nhưng khi cánh cửa được đẩy ra, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn bên ngoài, anh ta không khỏi đờ mặt ra.

“Chú?” Anh ta nói với vẻ kinh ngạc, “Sao chú quay lại?”

Nam Ngự không phải đang xử lý công việc của nhà họ Nam ở Mỹ với ba à? Sao chú ấy có thể về nhanh như vậy?

Chẳng lẽ chú ấy nghe nói Ngũ Vận Uyển xảy ra chuyện nên mới cố ý chạy về?

Nam Bá lập tức hiểu được, chợt thấy khó chịu.

Ngay cả ba anh ta biết anh ta bị thương cũng chỉ gọi điện thoại qua hỏi thăm

một lát nhưng Nam Ngự lại bỏ lại tất cả công việc để quay về?

“Ừ, nghe nói cậu bị thương vì Vận Uyển nên tôi tới thăm” Nam Ngự thản nhiên nói với giọng điệu khó lường.

Nam Bá khẽ nhíu mày, “Cảm ơn chủ quan tâm, Vận Uyển… bây giờ thím thế nào?”

Nghe ra được sự quan tâm không thể che giấu được trong giọng nói của Nam Bá, ánh mắt Nam Ngự chợt lạnh hơn, thậm chí không trả lời vấn đề này. Nhất thời trong phòng bệnh im ắng làm người ta cảm thấy xấu hổ.

“Xem ra cậu thật sự rất quan tâm đến vợ tôi” Một lúc lâu sau, Nam Ngự mới từ tốn lên tiếng, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, không biết tại sao lại loáng thoáng lộ ra cảm giác áp chế.

Nam Bá nghe ra được sự chiếm hữu Ngũ Vận Uyển như có như không trong giọng điệu của Nam Ngự, trái tim anh ta vô cớ bốc lên ngọn lửa tà.

Dù sao thì quan hệ giữa Nam Tiêu và Nam Ngự luôn rất căng thẳng, thực ra anh ta cũng chẳng tôn trọng người chú này của mình là bao, vì thể lúc này cũng lười phải giả vờ, chỉ cười khẩy nói: “Đúng vậy, suy cho cùng thì cũng là tình đầu mà, tất nhiên khá quan tâm”

Anh ta nói thế là muốn chọc tức Nam Ngự, nhưng Nam Ngự vẫn chỉ nở một nụ cười lạnh lùng, chậm rãi nói: “Vậy cảm ơn đã quan tâm”

Nam Bá lập tức bị nghẹn họng nói không nên lời, nhìn vẻ kiêu ngạo bẩm sinh trên khuôn mặt Nam Ngự, cuối cùng anh ta tức tối, bật dậy ngồi trên giường bệnh, quát: “Nam Ngự, tôi nói thẳng nhé, rốt cuộc chú tìm tôi là muốn làm gì?”

Nhìn bộ dạng có hơi nhớn nhác của Nam Bá, Nam Ngự chỉ nhàn nhạt cười: “Tất nhiên là cảm ơn cậu đã cứu vợ tôi”

Những lời Nam Ngự nói là thật.

Mặc dù hơi khó chịu khi Nam Bá cứu Ngũ Vận Uyển ra khỏi đám cháy, nhưng nếu không phải Nam Bá thì có khả năng anh đã không thể nào nhìn thấy. được Ngũ Vận Uyển nguyên vẹn thể này.
Chương 215

Những lời cảm ơn này vào tại Nam Bá lại chói tại đến khó tả!

Anh ta giận quá mà bật cười, nhìn Nam Ngự trên xe lăn, đáy mắt bỗng hiện lên vẻ mỉa mai: “Đúng vậy, là tôi cứu Vận Uyển ra khỏi đám cháy, không giống ai kia, cho dù lúc đó có ở hiện trường thì cũng chỉ có thể làm liên lụy đến Vận Uyển thôi nhỉ?”

Nam Bá vừa dứt lời, sắc mặt Nam Ngự lập tức trở nên lạnh lùng, Dương Tá ở bên cạnh càng tức giận, bước tới một bước: “Nam Bá, anh có ý gì?”

“Ý tôi rất rõ ràng rồi mà” Nam Bá ngừng cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn đôi chân của Nam Ngự trên xe lăn: “Chú là người tàn tật, chú dựa vào đâu để có thể cho Ngũ Vận Uyển hạnh phúc? Nếu sau này chú với Ngũ Vận Uyển gặp nguy hiểm giống thế thì chú có thể cứu cô ấy sao? Chú hoàn toàn không có khả năng, bởi vì chú chính là một thằng vô dụng! Chú hoàn toàn..”

Nam Bá còn chưa nói xong thì Nam Ngự đã đưa tay lên, nắm vào đầu gối

của Nam Bá ở dưới chăn bông một cách chuẩn xác.

Nam Bá giật mình, lập tức đề phòng nói: “Chú làm gì?”

Nói xong, anh ta cố gắng muốn hất tay Nam Ngự ra.

Nhưng không biết tại sao, cái nắm trông có vẻ tùy tiện của Nam Ngự lại ẩn chứa sức mạnh rất lớn, Nam Bá có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.

“Tôi chỉ là bậc cha chú, cảm thấy nên dạy quy tắc cho cậu” Vẫn không nhìn ra được Nam Ngự vui hay giận.

“Chú là cái đồ tàn tật!” Nam Bá vốn dĩ vô cùng kiêu ngạo, sao có thể chịu. đựng để Nam Ngự uy hiếp và sỉ nhục mình như vậy được, đột nhiên anh ta vùng vẫy mạnh hơn: “Chú bỏ tôi ra!”

Ánh mắt Nam Ngự sầm xuống, tay bỗng dùng sức!

Đột nhiên, Nam Bá cảm thấy đầu gối truyền đến cơn đau, mặt mày anh ta trắng bệch, ngồi liệt trên giường.

“Đừng có há miệng ngậm miệng là kêu tàn tật” Nam Ngự lại lên tiếng, giọng điệu thản nhiên hơn trước đó, lần này thêm hơi thở nguy hiểm: “Tôi có thể đảm bảo rằng tôi sẽ khiến cậu giống như tôi, nửa đời còn lại trải qua trên xe lăn đấy”

Nam Bá muốn phản bác theo bản năng, nhưng đầu gối truyền đến cơn đau kỳ lạ, trong lòng anh ta thật sự sợ hãi, lời đến bên miệng cũng nuốt xuống.

Anh ta biết, mặc dù Nam Ngư ngồi xe lăn nhưng từ nhỏ anh đã học đủ loại võ thuật, e là thật sự có thể làm hỏng luôn đầu gối của mình!

Thầy Nam Bá cuối cùng cũng dừng lại, Nam Ngự mới cười khẩy một tiếng, buông đầu gối của anh ta ra, quay xe lăn rời đi mà không thèm quay đầu.

“Nam Ngự!” Nhưng anh vẫn chưa ra khỏi phòng bệnh thì đột nhiên nghe thấy Nam Bá đang ở phía sau mình bỗng hét lên.

Anh vẫn không dừng xe lăn mà trượt ra ngoài cửa.

“Chú có biết không, vốn dĩ Ngũ Vận Uyển có thể được tôi cứu ra khỏi đám lửa mà không hề bị thương, nhưng cô ấy liều mạng quay lại để lấy đồ, vì thế mới hại hai chúng tôi bị vây trong đám cháy!”

Những lời nói của Nam Bá cuối cùng cũng khiến xe lăn của Nam Ngự dừng lại.

“Đồ gì?” Anh không quay đầu, chỉ lạnh lùng hỏi.

Nam BÁ không đáp.

Anh ta nhận ra Ngũ Vận uyển liều mạng muốn lấy sợi dây chuyền kia.
Chương 216

Có một lần say rượu, Nam Tiêu đã dùng giọng điệu chế giễu để nói Nam Ngự là kẻ si tình vô dụng, Mặc Chiêu Huyện đã chết mười năm rồi, anh còn ngốc nghếch quý trọng sợi dây chuyền thạch anh chẳng đáng giá đó.

Cho nên Ngũ Vận Uyển liều mạng muốn lấy được sợi dây chuyền đó hẳn là vì Nam Ngự.

Sự đố kỵ trong lòng như sắp phun ra lửa, Nam Bá hoàn toàn không muốn trả lời câu hỏi này của Nam Ngự, vì thế chỉ cười khẩy nói: “Nếu chú muốn biết thì tự đi hỏi cô ấy chẳng phải sẽ biết sao?

Nam Ngự khẽ cau mày, lười nói thêm với Nam Bá, anh lăn xe lăn rời khỏi phòng bệnh.

Về đến phòng bệnh của Ngũ Vận Uyển, Ngũ Vận Uyển vẫn đang ngủ say, khuôn mặt trắng bệch vùi vào gối trên giường bệnh, dường như vì vết thương trên người hơi đau nên khẽ cau đôi mày xinh đẹp, sắc mặc cũng tái hơn.

Nam Ngự chỉ cảm thấy trái tim mình lại co rút mạnh.

“Nói với người trong công ty, mấy ngày tới tôi tạm thời không quay lại công ty, có việc thì họp qua video, hoặc đến thẳng đây tìm tôi” Nam Ngự nén thấp giọng, nói với Dương Tá ở bên cạnh.

“Cậu Nam..” Dương Tả thật sự sững sờ, anh ấy theo Nam Ngự cũng vài năm rồi, chưa từng thấy Nam Ngự vì bất cứ chuyện gì mà nghỉ làm thế này.

Nhưng Nam Ngự lại mặc kệ anh ấy, chỉ trượt xe lăn đến đầu giường của Ngữ Vận Uyển, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve gò má cô, vô cùng dịu dàng.

Ngũ Vận Uyển vốn đang mơ, nhưng đột nhiên cô cảm nhận được một bàn tay to lớn chậm rãi vuốt ve gò má mình.

Xúc cảm của bàn tay đó rất quen thuộc, cô khẽ cau mày, mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng anh tuấn bên giường bệnh.

Cô sững sờ, nhanh chóng muốn ngồi dậy: “Nam Ngự?”

Nam Ngự lại ấn bả vai cô xuống: “Em đừng cử động, nằm mới tốt”

Ngũ Vận Uyển gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống.

“Em cảm thấy thế nào?” Nam Ngự lên tiếng, cho dù anh cố gắng khiến giọng điệu mình bình tĩnh hơn nhưng vẫn lộ ra vẻ tức giận.

Mặc dù Ngũ Vận Uyển không nhìn rõ nhưng cô láng máng cảm thấy có gì đó không ổn, cô khẽ cau mày, hỏi: “Nam Ngự, anh giận à?”

Nam Ngự im lặng không đáp.

Tức giận?

Nói chính xác hơn là anh sợ.

Lúc ở Mỹ, biết trong nhà bốc cháy, trong lòng anh xuất hiện nỗi sợ như vậy.

Giống như mười năm trước.

Nhưng anh không muốn nói những điều này với Ngũ Vận Uyển, chỉ nắm cổ tay cô, nhìn vết bỏng trên mu bàn tay cô, đáy mắt toát lên vẻ đau lòng.

“Vừa rồi Nam Bá nói với tôi, lúc bốc cháy em quay về phòng lấy đồ?” Nam Ngự không trả lời câu hỏi của Ngũ Vận Uyển, anh hỏi cô một câu khác.

Ngũ Vận Uyển sững sờ, lúc này đột nhiên nhớ ra gì đó.

“Phải rồi, tôi quay lại lấy cái này” Trước mắt cô rất mờ, vụng về tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống:

“Chắc chắn anh rất lo lắng về mặt dây chuyền này đúng không?”

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác lành lạnh, Nam Ngự sửng sốt, anh cúi đầu mới thấy trong lòng bàn tay mình là sợi dây chuyền mặt thạch kia.
Chương 217

Đáy mắt thoáng vẻ ngạc nhiên, anh lập tức ngẩng đầu nhìn Ngũ Vận Uyển, giọng điệu khó đoán: “Em đặc biệt quay về phòng là để lấy sợi dây chuyền này?”

Vì mắt Ngũ Vận Uyển không nhìn rõ nên cô không thấy được sắc mặt Nam Ngự lúc này, chỉ thành thật nói: “Ừm, tôi nghĩ chắc chắn anh sẽ lo lắng cho sợi dây chuyền này.”

Nam Ngự nắm chặt sợi dây chuyền, không thốt ra được câu nào.

Có thế nào anh cũng không ngờ, thứ Ngũ Vận Uyển liều mạng quay lại lấy là sợi dây chuyền này!

Cảm nhận được sự im lặng trong phòng bệnh, Ngũ Vận Uyến khẽ cau mày, hơi lo lắng và sốt ruột hỏi: “Nam Ngự, sao anh không nói gì, sợi dây chuyền có vấn đề gì à? Lẽ nào bị hỏng trong đám cháy rồi?”.

Nói xong, cô vội cúi đầu nhìn sợi dây chuyền, nhưng trước mắt cô mờ mịt,

mặt dây chuyền nhỏ như vậy nên cô không nhìn rõ được.

“Ngũ Vận Uyển, con mẹ nó có phải em bị điên không!”

Lúc cô đang nheo mắt cố gắng nhìn rõ mặt dây chuyền đó thì không ngờ bên tại vang lên tiếng quát giận dữ của Nam Ngự.

Ngũ Vận Uyển bỗng ngơ ra.

Quen nhau lâu vậy rồi, cô chưa từng nghe Nam Ngự chửi tục bao giờ, càng chưa từng nghe giọng điệu anh kích động như vậy.

Cô không khỏi cau mày: “Nam Ngự, sao anh.”

Cô còn chưa nói xong thì Nam Ngự đã thẳng thừng quát cô tiếp: “Vì sợi dây chuyền này mà em chạy về phòng? Em có biết lần này em may mắn lắm không, nếu vận may kém một chút thôi thì có thể em đã chết rồi!”

Nam Ngự lúc này thật sự là thở hổn hển.

Cái người phụ nữ ngốc nghếch Ngũ Vận Uyển này! Vì sợi dây chuyền mà ngay cả mạng sống của mình cũng chẳng màng sao!

Đúng, với anh mà nói thì sợi dây chuyền này thật sự rất quan trọng, vì đây là thứ duy nhất người đó để lại cho anh.

Nhưng một sợi dây chuyền quan trọng sao có thể so ngang hàng với Ngũ Vận Uyển!

Từ lúc biết trong nhà bị cháy đến giờ, anh luôn lo lắng cho Ngũ Vận Uyển, thậm chí đã quên mất sự tồn tại của sợi dây chuyền này lâu rồi.

Nhưng bây giờ Ngũ Vận Uyển lại nói với anh, cô vì sợi dây chuyền này nên mới khiến bản thân mình gặp nguy hiểm, mới bị thương nhiều như vậy!

Điều này sao có thể khiến anh không giận được đây?

Giọng điệu Nam Ngự rất hung dữ, hoàn toàn khác so với vẻ điềm tĩnh và nho nhã thường ngày của anh.

Vì đôi mắt nên Ngũ Vận Uyển không nhìn rõ được vẻ lo lắng và sợ hãi trong đáy mắt Nam Ngự, thế nên lời quát giận dữ này vào tai cô chỉ còn lại ý trách móc.

Cô hoàn toàn không ngờ mình cố hết sức để giữ lấy sợi dây chuyền này cho anh, cuối cùng lại bị anh quát như vậy?

Trước đó trong đám cháy cô luôn kiềm nén nỗi sợ hãi, bây giờ lại chịu ấm ức khiển mũi cô cay xè, mắt không khỏi đỏ lên.

Thấy đỏ như vậy, mắt càng đau hơn nên cô chỉ đành cúi đầu dụi.

Lúc này Nam Ngự rất tức giận, thậm chí anh chẳng để ý đến vẻ khác lạ của Ngũ Vận Uyển, chỉ nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, góc cạnh của sợi dây chuyền đâm vào lòng bàn tay anh khiến an bực bội cúi đầu.
Chương 218

Lần đầu tiên sau mười năm, nhìn thấy sợi dây chuyền này, cuối cùng anh không còn cảm thấy áy náy và bất lực nữa mà là tức giận.

Là vì sợi dây chuyền này nên Ngũ Vận Uyển mới bị thương, mới gặp nguy hiểm.

Nếu sợi dây chuyền này vẫn còn đó, liệu rằng lần sau xảy ra chuyện tương tự, người phụ nữ ngốc nghếch Ngũ Vận Uyển vẫn sẽ đưa ra quyết định dại dột và nguy hiểm như vậy?

Nam Ngự biết, suy nghĩ hiện tại của mình rất không lý trí, như một con người hoàn toàn khác so với bản thân luôn bình tĩnh của ngày thường, nhưng anh không khống chế được mà nghĩ như vậy.

Nhìn sắc mặt tái nhợt và vô số vết bỏng trên người của Ngũ Vận Uyển trước mắt, trong lòng anh bỗng bốc lên ngọn lửa, anh giơ tay lên ném sợi dây chuyền trong tay ra ngoài.

Cạch!

Âm thanh lanh lảnh vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh, Ngũ Vận Uyển vốn đang cúi đầu dụi mắt ngẩng phắt đầu lên.

Mặc dù không nhìn rõ chuyện gì xảy ra những âm thanh vừa rồi vẫn khiến cô trong lòng cô dâng lên dự cảm không lành.

“Nam Ngự, anh làm gì thế?”

Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, lửa giận trong đôi mắt đen sâu thẳm vẫn chưa tan, lạnh lùng nói: “Tôi đập vỡ mặt dây chuyền rồi.”

“Cái gì! Anh điên rồi à!” Ngũ Vận Uyển bỗng chốc suy sụp, lập tức bật dậy khỏi giường. Cô không nhìn rõ mảnh vỡ của sợi dây chuyền, chỉ có thể nắm lấy tay Nam Ngự, muốn tìm sợi dây chuyền: “Anh thật sự đập rồi à? Rốt cuộc anh nghĩ gì thế? Đó là dây chuyền bạn gái cũ để lại cho anh mà!”

Nam Ngự không ngờ Ngũ Vận Uyển lại biết nguồn gốc của sợi dây chuyền.

Nhưng lúc này anh cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ dùng một tay nắm lấy cổ tay Ngũ Vận Uyển, tay kia ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, bỗng chốc khoảng cách giữa hai người dán sát vào nhau.

“Ngũ Vận Uyển” Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói vẫn mang theo chút giận dữ:

“Tôi nói cho em biết, nếu sợi dây chuyền này khiến em gặp nguy hiểm, vậy thì tôi thà đập vỡ nó!”

Ngũ Vận Uyển vốn còn đang suy sụp sờ tay Nam Ngự, nhưng nghe anh nói thế thì cô bỗng sững người.

Nam Ngự nói vậy là có ý gì?

Anh… đập sợi dây chuyền này vì cô?

Nhưng sao có thể chứ… Chẳng phải sợi dây chuyền này là của người bạn gái anh từng thích cho anh sao, chẳng phải là thứ quan trọng nhất với anh à, tại sao lại vì cô…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom