Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 244-250
Nam Ngự nhanh chóng đi đến chỗ Ngũ Vận Uyển đang đứng, khuôn mặt xinh đẹp hơi trắng bệch, anh ôm lấy Ngũ Vận Uyển, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, thấp giọng hỏi: "Ngũ Vận Uyển, em không sao chứ?"
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới đột nhiên phản ứng lại và nhìn Nam Ngự đang đứng trước mặt mình, luống cuống thấp giọng nói: "Nam Ngự, sao anh lại đứng lên rồi? Xe lăn của anh đâu!"
Phải biết, đây là quá karaoke đấy! Có bao nhiêu người đang nhìn, nếu để người khác nhận ra Nam Ngự và truyền đến tại Nam Tiêu thì bao nhiêu năm vất vả giấu giếm của Nam Ngự chẳng phải sẽ đổ xuống sông xuống biển sao?
Nói rồi, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Dương Tá tay đẩy xe lăn đang vội vàng chạy tới từ cuối hành lang, rõ ràng là vừa rồi Nam Ngự chạy quá nhanh, anh ấy không theo kịp.
So với sự hoảng sợ của Ngũ Vận Uyển, lúc này Nam Ngự không có tâm trạng quan tâm đến chuyện này, anh nhìn khuôn mặt ửng hồng bất thường của Ngũ Vận Uyển và nhiệt độ cao trong lòng, anh đột nhiên hiểu ra điều gì,
"Ngũ Vận Uyển, em bị người ta đánh thuốc rồi?"
Ngũ Vận Uyển vốn dĩ đang lo lắng cho Nam Ngự nên không để ý đến cơ thể của mình, nhưng lúc này, Nam Ngự nói như vậy, cô mới nhận ra rằng khi được Nam Ngự ôm lấy, nhiệt độ cơ thể cô trở nên nóng hơn, như có một ngọn lửa đang liên tục cháy trong cơ thể cô vậy.
Cô muốn nói gì đó nhưng không ngờ còn chưa kịp nói ra thì đã biến thành một tiếng líu ríu dịu dàng, bản thân cô cũng phát hiện ra sự mị hoặc trong giọng nói của mình.
Lúc này, Dương Tá mới thở hổn hển đẩy xe lăn đến bên cạnh Nam Ngự, hoảng sợ nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không ai nhìn thấy Nam Ngự, sau đó mới vội vàng hạ giọng nói: “Cậu Nam, cậu mau ngồi xuống đi"
Nhưng Nam Ngự dường như không nghe thấy những gì anh ấy nói vậy, chỉ đột nhiên cúi xuống bế Ngũ Vận Uyển lên!
"Cậu Nam, cậu muốn. ."
Dương Tá sợ tới mức muốn hỏi luôn và ngay, nhưng Nam Ngự đã bị
Ngũ Vận Uyển lên và nhanh chóng đi ra ngoài rồi, vừa đi vừa thấp giọng nói:
"Lập tức đặt cho tôi một phòng ở khách sạn bên cạnh!"
Nam Ngự đưa Ngũ Vận Uyển đến phòng khách sạn bằng tốc độ nhanh nhất có thể, thậm chí không thèm để ý đến việc trên đường có vài người chỉ trỏ mình.
Đển phòng khách sạn, anh không nói gì liền ném Ngũ Vận Uyển vào bồn tắm, mở nước lạnh ào ào dội lên người cô, còn nghiêm nghị nói:
"Ngũ Vận Uyển, em mau tỉnh táo lại cho tôi"
Nước lạnh lập tức dập tắt cơn nóng như thiêu đốt trên da của Ngũ Vận Uyển, nhưng nó hoàn toàn không thể dập tắt ngọn lửa trong người cô.
Ngược lại, sự tương phản quá lớn giữa cái lạnh bên ngoài và cái nóng bên trong khiến cơ thể cô vô cùng khó chịu.
Cô khổ sở cuộn mình trong bồn tắm, cả người chật vật nói:
"Khó chịu... đau quá.."
Nhìn dáng vẻ khổ sở của Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự chỉ cảm thấy tim mình như bị đâm.
Đồng thời, anh cũng nhận ra rằng một số vết thương trên người Ngũ Vận Uyển vẫn chưa lành, bị ngâm nước làm bằng gạc tuột ra.
Không chỉ có vậy, Nam Ngư cũng nhanh chóng nhận ra rằng loại thuốc trên người Ngũ Vận Uyển rõ ràng là rất mạnh, dù anh có dội nước lạnh như thế nào thì màu ửng đỏ trên mặt Ngũ Vận Uyển vẫn không thể phai đi. Hơn nữa theo thời gian, tác dụng của thuốc ngày càng mạnh, vẻ ửng đỏ của cô cũng thể hiện trạng thái bệnh và dáng vẻ đau đớn.
Chết tiệt!
Rốt cuộc là ai!
Cho cô dùng thuốc mạnh như vậy!
Nhìn thấy Ngũ Vận Uyển khổ sở như vậy, Nam Ngự cuối cùng cũng không đành lòng, lập tức bể Ngũ Vận Uyển ra khỏi bồn tắm, lột sạch quần áo đã ướt trên người cô, nhanh chóng lau khô rồi bế trở lại
giường trong phòng.
Anh bật điều hòa trong phòng xuống mức thấp nhất, nhưng người Ngũ Vận Uyển vẫn vô cùng nóng.
Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy càng ngày càng khó chịu, giống như có vô số con kiến đang không ngừng cắn vào xương của cô vậy.
Trong cơn cơn đau chỉ có bóng hình của Nam Ngự trước mặt giống như cọng rơm cứu mạng của cô.
“Đây là em tự mình muốn, đừng trách tôi”
Cả người Ngũ Vận Uyển bây giờ giống như bị lửa thiêu đốt, sao còn có thể nghe thấy Nam Bá đang nói cái gì, chỉ khổ sở thì thào nói: "Cứu... cứu tôi."
Vẻ âm u trong mắt Nam Ngự càng đậm hơn, cổ họng thắt lại, cúi người đè lên người phụ nữ nhỏ bé nóng rực trên giường.
Anh chặn đôi môi nóng rực của cô, nuốt hết những lời thì thào khổ sở của cô, không ngừng chà xát.
Nhưng anh vẫn không vội.
Đây là lần đầu tiên của anh và Ngũ Vận Uyển.
Dù anh không hề muốn lần đầu tiên của anh và Ngũ Vận Uyển xảy ra trong tình huống Ngũ Vận Uyển uống thuốc.
Nhưng sự việc đã đến mức này, anh cũng không muốn nhịn nữa.
Anh muốn cô, đã muốn cô từ rất lâu rồi.
Anh biết, cho dù là uống thuốc thì Ngũ Vận Uyển có trí nhớ và cảm giác được, cho nên anh muốn cho cô những gì tốt nhất.
Nghĩ đến đây, anh càng dịu dàng hơn, đôi môi mỏng rơi lên dái tai mẫn cảm của Ngũ Vận Uyển, anh thấp giọng nói: "Ngũ Vận Uyển, em có sợ không?"
Cảm nhận được sức nặng và lửa nóng khác trên người, trong đầu Ngũ Vận Uyển đúng là đã bất giác nghĩ đến hai năm trước.
Nỗi đau bị cướp đoạt...
Thành thật mà nói, về phương diện này, cô luôn bị mắc kẹt trong cơn ác mộng của hai năm trước.
Nhưng không ngờ lần này cuối cùng cô cũng có thể bước ra và tận hưởng hạnh phúc của một người phụ nữ bình thường.
Cũng không biết đã qua bao lâu, lửa nóng trong người cô từ từ mất đi, cô cũng mệt mỏi, cuối cùng mềm nhũn trên giường rồi chìm vào giấc ngủ...
Ngày hôm sau, Ngũ Vận Uyển bị đánh thức vì quá lạnh.
Không còn cách nào, hôm qua Nam Ngự đã bật điều hòa xuống mức thấp nhất, không lạnh mới lạ.
Ngũ Vận Uyển run rẩy thức dậy liền thấy Nam Ngự nằm bên cạnh cô, khuôn mặt đẹp trai đang ngủ say dưới ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, hoàn hảo như một món đồ thủ mỹ nghệ công được chạm khắc nên.
Nhất thời Ngũ Vận Uyển nhìn đến ngẩn người.
cho đến khi Nam Ngự nhắm mắt, trầm giọng nói: "Nhìn đủ chưa?"
Ngũ Vận Uyển mới phản ứng lại, thật ra Nam Ngự đã dậy từ lâu rồi, vội vàng quay người đi.
Nhưng cô còn chưa kịp quay đi, Nam Ngự đã nắm lấy vai cô và ôm vào lòng.
Ngũ Vận Uyển và vào lồng ngực rắn chắc của Nam Ngự, tim của cô lập tức đập loạn lên.
Nam Ngự nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thấp giọng hỏi: "Tối hôm qua em có hài lòng không?"
Ngũ Vận Uyển sững sờ, sau đó tai đỏ lên.
“Hài lòng cái gì!”
Cố xấu hổ lẩm bẩm, “Là anh lợi dụng lúc người ta gặp nạn!"
"Thế à?" Nam Ngự không tức giận, chỉ nhẹ nhàng cười,
"Sao tôi lại cảm thấy mình cứu em lúc nguy nan nhỉ?"
Ngũ Vận Uyển cắn răng mắng:
"Không biết xấu hổ"
“Tôi không biết xấu hổ?”
Nam Ngự càng cười vui vẻ hơn,
“Vậy em có thể cho tôi thêm mấy cơ hội không biết xấu hổ nữa không?"
Ngũ Vận Uyển xấu hổ không nói nên lời.
Cô phát hiện ra cái tên Nam Ngự này là một con sói xám lớn cụp đuôi, bề ngoài thì ra vẻ đạo mạo, nhưng thực ra xấu xa từ trong xương!
Cuối cùng...
Cuối cùng cô cũng đã thoát ra khỏi nỗi ám ảnh của hai năm trước rồi.
Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể lấy chồng và sinh con như những người phụ nữ bình thường, nhưng không ngờ cuối cùng cô cũng gặp được một người đàn ông có thể cùng cô bước ra.
Dù không biết hôm qua tên khốn nào đã đánh thuốc mình, nhưng đâu đó trong lòng cô vẫn có chút biết ơn người đó.
Về điểm này, thật ra cô đã nhận ra từ lâu rồi.
Nhưng vốn dĩ, cô định sẽ giấu kín tình cảm này trong lòng, bởi vì cô cảm thấy Nam Ngự không thể nào thích mình.
Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cũng cảm nhận được tình cảm trong lòng Nam Ngự.
Vì vậy, cô mới quyết định cho Nam Ngự và bản thân một cơ hội.
Nam Ngự không ngờ rằng Ngũ Vận Uyển lại nói điều này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó anh không kìm được mà ôm Ngũ Vận Uyển chặt hơn, như muốn người phụ nữ nhỏ bé này hòa vào trong cơ thể mình vậy.
“Anh cũng vậy.” Anh thấp giọng nói, nhẹ nhàng không giống chính mình nữa,
“Hơn nữa, anh còn sớm hơn em rất nhiều”
Ngũ Vận Uyển sửng sốt, còn chưa kịp nhận ra câu nói này của Nam Ngự có ý gì thì Nam Ngự đột nhiên cúi đầu, ngậm lấy môi cô, chặn đứng mọi nghi vấn của cô.
Sau nụ hôn dây dưa, Nam Ngự mới buông cô ra, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói:
"Ngũ Vận Uyển, không có tác dụng của thuốc, lại thêm một lần nữa nhé?"
Ngũ Vận Uyển còn không kịp hiểu một lần nữa" của Nam Ngự là một lần gì, Nam Ngự đã lại ngậm lấy môi cô.
Chẳng bao lâu sau, nghi hoặc của cô đã được giải đáp bằng hành động thực tế của Nam Ngự.
Trong vô số những ngày sau đó, mỗi khi Ngũ Vận Uyển lưng đau ê ẩm dậy khỏi giường đều sẽ oán trách, sao lúc đầu mình lại đồng ý lên thuyền giặc của Nam Ngự thế?
Trong một căn phòng khác của khách sạn, Nam Bá mơ màng mở mắt ra, đầu nặng trĩu lạ thường, ký ức đêm qua chậm rãi hiện lên trước mắt anh ta.
Anh ta nhớ rằng đã chơi rất hăng trong quán karaoke, họ đều uống rất nhiều rượu. Tửu lượng của anh ta đêm đó rất kém, hoàn toàn không phải trình độ bình thường của anh ta, hơn nữa cả người cảm thấy
nóng rực, rất kỳ lạ.
Tối qua anh ta mơ hồ nhìn thấy Ngũ Vận Uyển loạng choạng bước ra khỏi cửa phòng hát, anh ta sợ cô gặp nguy hiểm, vùng vẫy đứng dậy đi theo, sau đó hình như có người nào đó đỡ anh ta, còn Ngũ Vận Uyển thì cứ vậy biến mất...
Khi Nam Bá đang nằm trên giường và nhớ lại cảnh tượng đêm qua, một người phụ nữ vươn cánh tay như ngọc của mình ra và nhẹ nhàng vuốt tóc anh ta.
Anh ta giật mình, nhìn thấy Lâm Tiểu Như bên cạnh đang không mặc quần áo, đang nhìn anh ta bằng ánh mắt dịu dàng và ngượng ngùng.
Khi Nam Bá nhìn thấy Lâm Tiểu Như ăn mặc không chỉnh tề nằm bên cạnh mình và đống hỗn độn trong phòng, anh ta lập tức hiểu ra hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi.
Trong lòng cảm thấy tuyệt vọng.
Làm sao có thể... rõ ràng anh ra đã định sẽ không đụng vào Lâm Tiểu Như nữa rồi mà, sao lại như vậy...
cùng lúc đó, Lâm Tiểu Như quấn lấy anh ta như rắn, đè lên người anh ta, ánh mắt càng trở nên mị hoặc.
Phải thừa nhận rằng bản lĩnh quyến rũ của Lâm Tiểu Như rất lợi hại. Sự đụng chạm như lửa đốt của cô ta khiến Nam Bá vẫn đang có men say trong người gần như không thể kìm nổi!
Nhưng chút lý trí cuối cùng vẫn khiến anh ta dùng sức đẩy Lâm Tiểu Như ra, xuống giường, nhặt quần áo trên sàn lên rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Về phần Lâm Tiểu Như, cô ta cứ như vậy bị Nam Bá vứt ở trên giường của khách sạn.
Lâm Tiểu Như ngơ ngác tại chỗ, thật sự không thể kìm nén được nỗi căm hận trong lòng!
Mình đã năm lần bảy lượt dâng đến tận cửa như vậy rồi mà lần nào cũng bị đâm đến chảy máu đầu, lần nào Nam Bá cũng không đón nhận! Nếu như đổi thành Ngũ Vận Uyển liệu anh ấy có còn từ chối nữa không?
Tối hôm qua, nếu không phải cô ta cho thuốc mê vào ly rượu của Nam Bá từ trước, có phải anh ta sẽ không bao giờ đụng vào cô ta không!
Lâm Tiểu Như vẫn nhớ rõ cảnh tượng hai người dây dưa đêm qua.
Nhưng điều khiến cô ta nhớ rõ là khi dây dưa Nam Bá vẫn không ngừng gọi tên của Ngũ Vận Uyển.
Nghĩ đến đây, tay Lâm Tiểu Như siết chặt lại, gần như sắp đâm rách lòng bàn tay rồi!
Trong lúc vui sướng buông thả như vậy, trong lòng anh ta vẫn luôn nghĩ đến người phụ nữ đáng ghét kia!
Đáng ghét!
Buồn nôn!
Nhưng, cơ hội đã giành được thì nhất định không thể dễ dàng buông tay, cho nên đêm qua cô ta đã nhẫn nhịn. Vì có được Nam Bám cô ta làm gì cũng xứng đáng!
Trong nhà vệ sinh, Nam Bá mở vòi nước ở mức to nhất, dòng nước lạnh dội vào mặt anh ta, khiến tâm trạng của anh ta hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cảnh tượng diễn ra đêm qua trông có vẻ bình thường, nhưng mọi thứ dường như đã được sắp xếp kỹ càng.
Lâm Tiểu Như xuất hiện trước cửa phòng hát, tửu lượng, lên giường...
Anh ta nghĩ đến những bức ảnh mà Lâm Tiểu Như đã phát trong bữa tiệc, anh ta càng ngày càng cảm thấy Lâm Tiểu Như trông có vẻ dễ thương đáng yêu này rất không đơn giản.
Anh ta bắt đầu trở nên sợ hãi.
Xem ra, anh ta nên điều tra nhiều hơn về Lâm Tiểu Như nhỉ?
Nam Bá tắm rửa qua loa xong liền đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Lâm Tiểu Như đã mặc quần áo tươi cười nhìn mình, liền vội vàng rời ánh mắt sang chỗ khác, không muốn nói chuyện với cô ta.
Dù khuôn mặt của hai chị em họ hơi giống nhau nhưng bộ dạng khi cười thì cô ta không bao giờ có thể so sánh được với Ngũ Vận Uyển.
Anh ta cúi đầu, nhanh chóng thu dọn đồng hồ và điện thoại di động cùng những vật dụng khác trên bàn, nhàn nhạt nói với cô ta: "Hôm nay anh có rất nhiều việc phải làm, anh đi trước đây."
"Nam Bá!"
Lâm Tiểu Như vội vàng muốn nói gì đó, nhưng Nam Bá hoàn toàn không liếc nhìn cô ta một cái, cửa phòng rầm một tiếng đóng lại.
Lâm Tiểu Như ngơ ngác tại chỗ, khóe miệng hạ xuống.
Tay phải của cô ta không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, ánh mắt lóe lên.
Nam Bá, anh không muốn để ý đến em đúng không? Không sao, em chỉ mong bận rộn cả buổi tối sẽ có thu hoạch.
Người ta nói đứa con là sợi dây tình cảm của hai người, chỉ cần cô ta mang thai, cả đời này anh ta đừng hòng đá cô ta đi!
Nam Bá vội vàng ra khỏi khách sạn, nhanh chóng bấm số điện thoại của trợ lý, bảo anh ta điều tra những bức ảnh trong tay Lâm Tiểu Như lấy được bằng cách nào càng sớm càng tốt, nhất là bức ảnh không có trong điện thoại di động của anh ta.
Chân tướng của hai năm trước là gì, người đứng sau là ai? Trước khi về nước, Nam Bá hoàn toàn không nghĩ đến những nghi hoặc này.
Bên kia, sau khi Lâm Tiểu Như trang điểm xong liền đi đến sảnh chính của khách sạn, tình cờ gặp được Ngũ Vận Uyển đang ngồi trên ghế sofa.
Ngũ Vận Uyển đang đợi Nam Ngự trả phòng, cũng không ngờ lại gặp Lâm Tiểu Như, lập tức sững sờ.
Mà khoảnh khắc Lâm Tiểu Như nhìn thấy Ngũ Vận Uyển, khóe miệng không
khỏi nhếch lên cười.
Ngũ Vận Uyển xuất hiện tại khách sạn vào thời gian này lẽ nào cho thấy kế hoạch đánh thuốc mê đêm qua của cô ta đã thành công rồi không?
"Ngũ Vận Uyển, sao chị lại ngồi ở đây thể? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi, sao lại khiến chị trở nên mệt mỏi như vậy? Chẳng lẽ là..." Lâm Tiểu Như đến gần Ngũ Vận Uyến kéo dài giọng nói, "Tôi chỉ không biết là ai mà may
mắn như vậy, lại có thể dây dưa với cô Ngũ của chúng ta cả đêm?"
Lâm Tiểu Như muốn nhìn Ngũ Vận Uyển mất mặt, nhìn thấy vẻ mặt bị xúc phạm của cô, trong lòng cô ta liền cảm thấy sảng khoái!
Ngũ Vận Uyển khẽ cau mày.
Làm sao Lâm Tiểu Như lại biết chuyện tối hôm qua của cô và Nam Ngự?
"Ôi, sao lại không nói gì, không lẽ ngại rồi à? Trời ơi, loại người không buông tha cho bất kỳ người đàn ông nào như chị mà còn ngại cơ à? Không biết nếu chuyện bẩn thỉu tối hôm qua của chị bị sếp Nam biết được sẽ thế nào nhỉ?"
Mặt Ngũ Vận Uyển trắng bệch.
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới đột nhiên phản ứng lại và nhìn Nam Ngự đang đứng trước mặt mình, luống cuống thấp giọng nói: "Nam Ngự, sao anh lại đứng lên rồi? Xe lăn của anh đâu!"
Phải biết, đây là quá karaoke đấy! Có bao nhiêu người đang nhìn, nếu để người khác nhận ra Nam Ngự và truyền đến tại Nam Tiêu thì bao nhiêu năm vất vả giấu giếm của Nam Ngự chẳng phải sẽ đổ xuống sông xuống biển sao?
Nói rồi, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Dương Tá tay đẩy xe lăn đang vội vàng chạy tới từ cuối hành lang, rõ ràng là vừa rồi Nam Ngự chạy quá nhanh, anh ấy không theo kịp.
So với sự hoảng sợ của Ngũ Vận Uyển, lúc này Nam Ngự không có tâm trạng quan tâm đến chuyện này, anh nhìn khuôn mặt ửng hồng bất thường của Ngũ Vận Uyển và nhiệt độ cao trong lòng, anh đột nhiên hiểu ra điều gì,
"Ngũ Vận Uyển, em bị người ta đánh thuốc rồi?"
Ngũ Vận Uyển vốn dĩ đang lo lắng cho Nam Ngự nên không để ý đến cơ thể của mình, nhưng lúc này, Nam Ngự nói như vậy, cô mới nhận ra rằng khi được Nam Ngự ôm lấy, nhiệt độ cơ thể cô trở nên nóng hơn, như có một ngọn lửa đang liên tục cháy trong cơ thể cô vậy.
Cô muốn nói gì đó nhưng không ngờ còn chưa kịp nói ra thì đã biến thành một tiếng líu ríu dịu dàng, bản thân cô cũng phát hiện ra sự mị hoặc trong giọng nói của mình.
Lúc này, Dương Tá mới thở hổn hển đẩy xe lăn đến bên cạnh Nam Ngự, hoảng sợ nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không ai nhìn thấy Nam Ngự, sau đó mới vội vàng hạ giọng nói: “Cậu Nam, cậu mau ngồi xuống đi"
Nhưng Nam Ngự dường như không nghe thấy những gì anh ấy nói vậy, chỉ đột nhiên cúi xuống bế Ngũ Vận Uyển lên!
"Cậu Nam, cậu muốn. ."
Dương Tá sợ tới mức muốn hỏi luôn và ngay, nhưng Nam Ngự đã bị
Ngũ Vận Uyển lên và nhanh chóng đi ra ngoài rồi, vừa đi vừa thấp giọng nói:
"Lập tức đặt cho tôi một phòng ở khách sạn bên cạnh!"
Nam Ngự đưa Ngũ Vận Uyển đến phòng khách sạn bằng tốc độ nhanh nhất có thể, thậm chí không thèm để ý đến việc trên đường có vài người chỉ trỏ mình.
Đển phòng khách sạn, anh không nói gì liền ném Ngũ Vận Uyển vào bồn tắm, mở nước lạnh ào ào dội lên người cô, còn nghiêm nghị nói:
"Ngũ Vận Uyển, em mau tỉnh táo lại cho tôi"
Nước lạnh lập tức dập tắt cơn nóng như thiêu đốt trên da của Ngũ Vận Uyển, nhưng nó hoàn toàn không thể dập tắt ngọn lửa trong người cô.
Ngược lại, sự tương phản quá lớn giữa cái lạnh bên ngoài và cái nóng bên trong khiến cơ thể cô vô cùng khó chịu.
Cô khổ sở cuộn mình trong bồn tắm, cả người chật vật nói:
"Khó chịu... đau quá.."
Nhìn dáng vẻ khổ sở của Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự chỉ cảm thấy tim mình như bị đâm.
Đồng thời, anh cũng nhận ra rằng một số vết thương trên người Ngũ Vận Uyển vẫn chưa lành, bị ngâm nước làm bằng gạc tuột ra.
Không chỉ có vậy, Nam Ngư cũng nhanh chóng nhận ra rằng loại thuốc trên người Ngũ Vận Uyển rõ ràng là rất mạnh, dù anh có dội nước lạnh như thế nào thì màu ửng đỏ trên mặt Ngũ Vận Uyển vẫn không thể phai đi. Hơn nữa theo thời gian, tác dụng của thuốc ngày càng mạnh, vẻ ửng đỏ của cô cũng thể hiện trạng thái bệnh và dáng vẻ đau đớn.
Chết tiệt!
Rốt cuộc là ai!
Cho cô dùng thuốc mạnh như vậy!
Nhìn thấy Ngũ Vận Uyển khổ sở như vậy, Nam Ngự cuối cùng cũng không đành lòng, lập tức bể Ngũ Vận Uyển ra khỏi bồn tắm, lột sạch quần áo đã ướt trên người cô, nhanh chóng lau khô rồi bế trở lại
giường trong phòng.
Anh bật điều hòa trong phòng xuống mức thấp nhất, nhưng người Ngũ Vận Uyển vẫn vô cùng nóng.
Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy càng ngày càng khó chịu, giống như có vô số con kiến đang không ngừng cắn vào xương của cô vậy.
Trong cơn cơn đau chỉ có bóng hình của Nam Ngự trước mặt giống như cọng rơm cứu mạng của cô.
“Đây là em tự mình muốn, đừng trách tôi”
Cả người Ngũ Vận Uyển bây giờ giống như bị lửa thiêu đốt, sao còn có thể nghe thấy Nam Bá đang nói cái gì, chỉ khổ sở thì thào nói: "Cứu... cứu tôi."
Vẻ âm u trong mắt Nam Ngự càng đậm hơn, cổ họng thắt lại, cúi người đè lên người phụ nữ nhỏ bé nóng rực trên giường.
Anh chặn đôi môi nóng rực của cô, nuốt hết những lời thì thào khổ sở của cô, không ngừng chà xát.
Nhưng anh vẫn không vội.
Đây là lần đầu tiên của anh và Ngũ Vận Uyển.
Dù anh không hề muốn lần đầu tiên của anh và Ngũ Vận Uyển xảy ra trong tình huống Ngũ Vận Uyển uống thuốc.
Nhưng sự việc đã đến mức này, anh cũng không muốn nhịn nữa.
Anh muốn cô, đã muốn cô từ rất lâu rồi.
Anh biết, cho dù là uống thuốc thì Ngũ Vận Uyển có trí nhớ và cảm giác được, cho nên anh muốn cho cô những gì tốt nhất.
Nghĩ đến đây, anh càng dịu dàng hơn, đôi môi mỏng rơi lên dái tai mẫn cảm của Ngũ Vận Uyển, anh thấp giọng nói: "Ngũ Vận Uyển, em có sợ không?"
Cảm nhận được sức nặng và lửa nóng khác trên người, trong đầu Ngũ Vận Uyển đúng là đã bất giác nghĩ đến hai năm trước.
Nỗi đau bị cướp đoạt...
Thành thật mà nói, về phương diện này, cô luôn bị mắc kẹt trong cơn ác mộng của hai năm trước.
Nhưng không ngờ lần này cuối cùng cô cũng có thể bước ra và tận hưởng hạnh phúc của một người phụ nữ bình thường.
Cũng không biết đã qua bao lâu, lửa nóng trong người cô từ từ mất đi, cô cũng mệt mỏi, cuối cùng mềm nhũn trên giường rồi chìm vào giấc ngủ...
Ngày hôm sau, Ngũ Vận Uyển bị đánh thức vì quá lạnh.
Không còn cách nào, hôm qua Nam Ngự đã bật điều hòa xuống mức thấp nhất, không lạnh mới lạ.
Ngũ Vận Uyển run rẩy thức dậy liền thấy Nam Ngự nằm bên cạnh cô, khuôn mặt đẹp trai đang ngủ say dưới ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, hoàn hảo như một món đồ thủ mỹ nghệ công được chạm khắc nên.
Nhất thời Ngũ Vận Uyển nhìn đến ngẩn người.
cho đến khi Nam Ngự nhắm mắt, trầm giọng nói: "Nhìn đủ chưa?"
Ngũ Vận Uyển mới phản ứng lại, thật ra Nam Ngự đã dậy từ lâu rồi, vội vàng quay người đi.
Nhưng cô còn chưa kịp quay đi, Nam Ngự đã nắm lấy vai cô và ôm vào lòng.
Ngũ Vận Uyển và vào lồng ngực rắn chắc của Nam Ngự, tim của cô lập tức đập loạn lên.
Nam Ngự nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thấp giọng hỏi: "Tối hôm qua em có hài lòng không?"
Ngũ Vận Uyển sững sờ, sau đó tai đỏ lên.
“Hài lòng cái gì!”
Cố xấu hổ lẩm bẩm, “Là anh lợi dụng lúc người ta gặp nạn!"
"Thế à?" Nam Ngự không tức giận, chỉ nhẹ nhàng cười,
"Sao tôi lại cảm thấy mình cứu em lúc nguy nan nhỉ?"
Ngũ Vận Uyển cắn răng mắng:
"Không biết xấu hổ"
“Tôi không biết xấu hổ?”
Nam Ngự càng cười vui vẻ hơn,
“Vậy em có thể cho tôi thêm mấy cơ hội không biết xấu hổ nữa không?"
Ngũ Vận Uyển xấu hổ không nói nên lời.
Cô phát hiện ra cái tên Nam Ngự này là một con sói xám lớn cụp đuôi, bề ngoài thì ra vẻ đạo mạo, nhưng thực ra xấu xa từ trong xương!
Cuối cùng...
Cuối cùng cô cũng đã thoát ra khỏi nỗi ám ảnh của hai năm trước rồi.
Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể lấy chồng và sinh con như những người phụ nữ bình thường, nhưng không ngờ cuối cùng cô cũng gặp được một người đàn ông có thể cùng cô bước ra.
Dù không biết hôm qua tên khốn nào đã đánh thuốc mình, nhưng đâu đó trong lòng cô vẫn có chút biết ơn người đó.
Về điểm này, thật ra cô đã nhận ra từ lâu rồi.
Nhưng vốn dĩ, cô định sẽ giấu kín tình cảm này trong lòng, bởi vì cô cảm thấy Nam Ngự không thể nào thích mình.
Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cũng cảm nhận được tình cảm trong lòng Nam Ngự.
Vì vậy, cô mới quyết định cho Nam Ngự và bản thân một cơ hội.
Nam Ngự không ngờ rằng Ngũ Vận Uyển lại nói điều này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó anh không kìm được mà ôm Ngũ Vận Uyển chặt hơn, như muốn người phụ nữ nhỏ bé này hòa vào trong cơ thể mình vậy.
“Anh cũng vậy.” Anh thấp giọng nói, nhẹ nhàng không giống chính mình nữa,
“Hơn nữa, anh còn sớm hơn em rất nhiều”
Ngũ Vận Uyển sửng sốt, còn chưa kịp nhận ra câu nói này của Nam Ngự có ý gì thì Nam Ngự đột nhiên cúi đầu, ngậm lấy môi cô, chặn đứng mọi nghi vấn của cô.
Sau nụ hôn dây dưa, Nam Ngự mới buông cô ra, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói:
"Ngũ Vận Uyển, không có tác dụng của thuốc, lại thêm một lần nữa nhé?"
Ngũ Vận Uyển còn không kịp hiểu một lần nữa" của Nam Ngự là một lần gì, Nam Ngự đã lại ngậm lấy môi cô.
Chẳng bao lâu sau, nghi hoặc của cô đã được giải đáp bằng hành động thực tế của Nam Ngự.
Trong vô số những ngày sau đó, mỗi khi Ngũ Vận Uyển lưng đau ê ẩm dậy khỏi giường đều sẽ oán trách, sao lúc đầu mình lại đồng ý lên thuyền giặc của Nam Ngự thế?
Trong một căn phòng khác của khách sạn, Nam Bá mơ màng mở mắt ra, đầu nặng trĩu lạ thường, ký ức đêm qua chậm rãi hiện lên trước mắt anh ta.
Anh ta nhớ rằng đã chơi rất hăng trong quán karaoke, họ đều uống rất nhiều rượu. Tửu lượng của anh ta đêm đó rất kém, hoàn toàn không phải trình độ bình thường của anh ta, hơn nữa cả người cảm thấy
nóng rực, rất kỳ lạ.
Tối qua anh ta mơ hồ nhìn thấy Ngũ Vận Uyển loạng choạng bước ra khỏi cửa phòng hát, anh ta sợ cô gặp nguy hiểm, vùng vẫy đứng dậy đi theo, sau đó hình như có người nào đó đỡ anh ta, còn Ngũ Vận Uyển thì cứ vậy biến mất...
Khi Nam Bá đang nằm trên giường và nhớ lại cảnh tượng đêm qua, một người phụ nữ vươn cánh tay như ngọc của mình ra và nhẹ nhàng vuốt tóc anh ta.
Anh ta giật mình, nhìn thấy Lâm Tiểu Như bên cạnh đang không mặc quần áo, đang nhìn anh ta bằng ánh mắt dịu dàng và ngượng ngùng.
Khi Nam Bá nhìn thấy Lâm Tiểu Như ăn mặc không chỉnh tề nằm bên cạnh mình và đống hỗn độn trong phòng, anh ta lập tức hiểu ra hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi.
Trong lòng cảm thấy tuyệt vọng.
Làm sao có thể... rõ ràng anh ra đã định sẽ không đụng vào Lâm Tiểu Như nữa rồi mà, sao lại như vậy...
cùng lúc đó, Lâm Tiểu Như quấn lấy anh ta như rắn, đè lên người anh ta, ánh mắt càng trở nên mị hoặc.
Phải thừa nhận rằng bản lĩnh quyến rũ của Lâm Tiểu Như rất lợi hại. Sự đụng chạm như lửa đốt của cô ta khiến Nam Bá vẫn đang có men say trong người gần như không thể kìm nổi!
Nhưng chút lý trí cuối cùng vẫn khiến anh ta dùng sức đẩy Lâm Tiểu Như ra, xuống giường, nhặt quần áo trên sàn lên rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Về phần Lâm Tiểu Như, cô ta cứ như vậy bị Nam Bá vứt ở trên giường của khách sạn.
Lâm Tiểu Như ngơ ngác tại chỗ, thật sự không thể kìm nén được nỗi căm hận trong lòng!
Mình đã năm lần bảy lượt dâng đến tận cửa như vậy rồi mà lần nào cũng bị đâm đến chảy máu đầu, lần nào Nam Bá cũng không đón nhận! Nếu như đổi thành Ngũ Vận Uyển liệu anh ấy có còn từ chối nữa không?
Tối hôm qua, nếu không phải cô ta cho thuốc mê vào ly rượu của Nam Bá từ trước, có phải anh ta sẽ không bao giờ đụng vào cô ta không!
Lâm Tiểu Như vẫn nhớ rõ cảnh tượng hai người dây dưa đêm qua.
Nhưng điều khiến cô ta nhớ rõ là khi dây dưa Nam Bá vẫn không ngừng gọi tên của Ngũ Vận Uyển.
Nghĩ đến đây, tay Lâm Tiểu Như siết chặt lại, gần như sắp đâm rách lòng bàn tay rồi!
Trong lúc vui sướng buông thả như vậy, trong lòng anh ta vẫn luôn nghĩ đến người phụ nữ đáng ghét kia!
Đáng ghét!
Buồn nôn!
Nhưng, cơ hội đã giành được thì nhất định không thể dễ dàng buông tay, cho nên đêm qua cô ta đã nhẫn nhịn. Vì có được Nam Bám cô ta làm gì cũng xứng đáng!
Trong nhà vệ sinh, Nam Bá mở vòi nước ở mức to nhất, dòng nước lạnh dội vào mặt anh ta, khiến tâm trạng của anh ta hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cảnh tượng diễn ra đêm qua trông có vẻ bình thường, nhưng mọi thứ dường như đã được sắp xếp kỹ càng.
Lâm Tiểu Như xuất hiện trước cửa phòng hát, tửu lượng, lên giường...
Anh ta nghĩ đến những bức ảnh mà Lâm Tiểu Như đã phát trong bữa tiệc, anh ta càng ngày càng cảm thấy Lâm Tiểu Như trông có vẻ dễ thương đáng yêu này rất không đơn giản.
Anh ta bắt đầu trở nên sợ hãi.
Xem ra, anh ta nên điều tra nhiều hơn về Lâm Tiểu Như nhỉ?
Nam Bá tắm rửa qua loa xong liền đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Lâm Tiểu Như đã mặc quần áo tươi cười nhìn mình, liền vội vàng rời ánh mắt sang chỗ khác, không muốn nói chuyện với cô ta.
Dù khuôn mặt của hai chị em họ hơi giống nhau nhưng bộ dạng khi cười thì cô ta không bao giờ có thể so sánh được với Ngũ Vận Uyển.
Anh ta cúi đầu, nhanh chóng thu dọn đồng hồ và điện thoại di động cùng những vật dụng khác trên bàn, nhàn nhạt nói với cô ta: "Hôm nay anh có rất nhiều việc phải làm, anh đi trước đây."
"Nam Bá!"
Lâm Tiểu Như vội vàng muốn nói gì đó, nhưng Nam Bá hoàn toàn không liếc nhìn cô ta một cái, cửa phòng rầm một tiếng đóng lại.
Lâm Tiểu Như ngơ ngác tại chỗ, khóe miệng hạ xuống.
Tay phải của cô ta không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, ánh mắt lóe lên.
Nam Bá, anh không muốn để ý đến em đúng không? Không sao, em chỉ mong bận rộn cả buổi tối sẽ có thu hoạch.
Người ta nói đứa con là sợi dây tình cảm của hai người, chỉ cần cô ta mang thai, cả đời này anh ta đừng hòng đá cô ta đi!
Nam Bá vội vàng ra khỏi khách sạn, nhanh chóng bấm số điện thoại của trợ lý, bảo anh ta điều tra những bức ảnh trong tay Lâm Tiểu Như lấy được bằng cách nào càng sớm càng tốt, nhất là bức ảnh không có trong điện thoại di động của anh ta.
Chân tướng của hai năm trước là gì, người đứng sau là ai? Trước khi về nước, Nam Bá hoàn toàn không nghĩ đến những nghi hoặc này.
Bên kia, sau khi Lâm Tiểu Như trang điểm xong liền đi đến sảnh chính của khách sạn, tình cờ gặp được Ngũ Vận Uyển đang ngồi trên ghế sofa.
Ngũ Vận Uyển đang đợi Nam Ngự trả phòng, cũng không ngờ lại gặp Lâm Tiểu Như, lập tức sững sờ.
Mà khoảnh khắc Lâm Tiểu Như nhìn thấy Ngũ Vận Uyển, khóe miệng không
khỏi nhếch lên cười.
Ngũ Vận Uyển xuất hiện tại khách sạn vào thời gian này lẽ nào cho thấy kế hoạch đánh thuốc mê đêm qua của cô ta đã thành công rồi không?
"Ngũ Vận Uyển, sao chị lại ngồi ở đây thể? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi, sao lại khiến chị trở nên mệt mỏi như vậy? Chẳng lẽ là..." Lâm Tiểu Như đến gần Ngũ Vận Uyến kéo dài giọng nói, "Tôi chỉ không biết là ai mà may
mắn như vậy, lại có thể dây dưa với cô Ngũ của chúng ta cả đêm?"
Lâm Tiểu Như muốn nhìn Ngũ Vận Uyển mất mặt, nhìn thấy vẻ mặt bị xúc phạm của cô, trong lòng cô ta liền cảm thấy sảng khoái!
Ngũ Vận Uyển khẽ cau mày.
Làm sao Lâm Tiểu Như lại biết chuyện tối hôm qua của cô và Nam Ngự?
"Ôi, sao lại không nói gì, không lẽ ngại rồi à? Trời ơi, loại người không buông tha cho bất kỳ người đàn ông nào như chị mà còn ngại cơ à? Không biết nếu chuyện bẩn thỉu tối hôm qua của chị bị sếp Nam biết được sẽ thế nào nhỉ?"
Mặt Ngũ Vận Uyển trắng bệch.
Bình luận facebook