• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tình Nồng Khó Phai (3 Viewers)

  • Chương 234-240

Ngũ Vận Uyển sửng sốt.




Sao tình tiết chuyện này giống với tình huống vụ hoả hoạn lúc trước của cô thế?



Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, vì cô biết bây giờ Nam Ngự mới kể đến vấn đề mấu chốt, cho nên cô chỉ vểnh tại lên lắng nghe thật kỹ.



Năm đó sau khi tỉnh lại, Nam Ngự đã trốn thoát thế nào? Anh có bỏ người bạn gái Chiêu Huyên ở lại không quan tâm không?




Nam Ngự nhìn bia mộ trước mặt, chậm rãi nói tiếp.



“Sau khi tỉnh lại tôi phát hiện sợi dây thừng trên tay đã được cải, không chỉ vậy Chiêu Huyên ở bên cạnh cũng đã biến mất.”



Ngũ Vận Uyển lập tức ngây người.



Lúc trước cô còn nghĩ hai người Nam Ngự bị trói thì sao anh thảo được dây, nhưng không ngờ anh lại nói sợi dây đã tự cởi sẵn?



Mà tại sao Chiêu Huyên lại mất tích?



Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không ngờ lại là đáp án này, cô không kìm được hỏi: “Anh chắc chứ?”



Lúc này Nam Ngự liếc mắt nhìn cô: “Em cũng không tin tôi?”





“Trong đám cháy, tôi tỉnh lại thấy Mặc Chiêu Huyên không ở bên cạnh, tôi cố gắng tìm kiếm khắp nhà kho nhưng cũng không thấy”



Nam. Ngự thấp giọng kể tiếp: “Cô ấy mất tích, lại thêm dây trói của tôi đã được cởi, ban đầu tôi cũng nghĩ cô ấy rời đi trước, hoặc có người khác vào đưa cô ấy đi sau đó cởi trói cho tôi, vậy nên tôi mới rời đi được. Nhưng sau này cảnh sát điều tra vụ việc đã nói với tôi rằng điều đó là không thể

“Sao lại không thể?”



“Bởi vì bọn họ tìm thấy thi thể cháy đen của Mặc Chiêu Huyên ở hiện trường, và vẫn đang bị trói, họ đối chiếu DNA, xác định đó chính là cô ấy. Không chỉ vậy, họ còn tìm thấy dao lam trên mặt đất, hắn chính là con dao đã cắt sợi dây trói trên người tôi, mà trên tay tôi cũng có những vết xước do dao cứa vào”
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn sững sờ.



Mọi thứ ở hiện trường đều chứng minh là Nam Ngự dùng dao lam cắt sợi dây thừng, sau đó bỏ chạy một mình, bỏ mặc Mặc Chiêu Huyên.




Tuy nhiên trong trí nhớ của Nam Ngự lại không phải như vậy.



Theo lẽ thường, khả năng lớn nhất là Nam Ngự nói dối, che giấu những việc vô tình vô nghĩa mình đã làm.




“Cho nên đây chính là chân tướng sự việc của năm đó” Lúc này Nam Ngự chầm chậm nói, ngẩng đầu lên nhìn Ngũ Vận Uyển: “Một là phiên bản trong trí nhớ của tôi, một là phiên bản mọi người điều tra ra. Ngũ Vận Uyển, em tin cái nào?”



Ngũ Vận Uyển không ngờ Nam Ngự lại tự dưng hỏi mình như vậy, cô rất ngỡ ngàng.



Cô nhìn vào đôi mắt đen của Nam Ngự, nó bí ẩn như đá vỏ chai, dường như cô còn loáng thoáng trông thấy sự mong chờ như có như không trong đó.



Một tia đau lòng lướt qua trong mắt Ngũ Vận Uyển, cô nhẹ giọng đáp: “Tôi tin anh”



Ánh mắt Nam Ngự loé lên, nhưng ngay sau đó anh nhếch môi: “Dù em có nói thật hay không thì nghe em nói vậy, tôi vẫn rất vui”



Nói xong anh nhìn đi nơi khác, nhưng lúc này Ngũ Vận Uyển đột nhiên ngồi xổm trước mặt anh, cô nắm tay anh, song song với tầm mắt của anh.



“Tôi nói nghiêm túc đấy”



Ngũ Vận Uyển nói một cách chân thành: “Giống như lúc đầu anh lựa chọn tin tôi, tôi cũng tin anh. Cho dù bằng chứng có đưa ra kết luận thế nào, chỉ cần anh nói, tôi đều tin”





Nhưng cô nói, cô tin anh.

1633606030786.png

“Mười năm trước khi điều tra vụ án này, để chứng minh mình nói thật, thậm chí tôi còn từng thôi miên, từng điều trị tâm lý. Đúng là tất cả các chuyên gia đều chứng minh tôi không nói dối, nhưng bác sĩ tâm lý nói có thể vì lúc đó tôi bị tiêm thuốc mê, lại gặp cú sốc quá lớn nên bị rối loạn trí nhớ, quên mất mình dùng dao lam cắt dây thừng thể nào, quên mất mình bỏ lại Mặc Chiêu Huyên ra sao. Có thể là tôi tự dựng lên một ký ức giả cho mình, vì tôi không dám đối mặt với những sai lầm mình đã gây ra”




Ngũ Vận Uyển ngớ ra, buột miệng hỏi: “Sao có thể?”



Nam Ngự mà cô biết là người mạnh mẽ không thể nghi ngờ, sao có thể tự lừa dối mình và trốn tránh được?




“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ là không thể” Nụ cười khổ bên khoé miệng Nam Ngự càng rõ hơn, anh đưa tay vuốt ve gò má Ngũ Vận Uyên, thấp giọng nói: “Nhưng đúng là tôi của năm đó hơi sợ hãi, dù sao khi ấy tôi vẫn chưa đủ trưởng thành.”



Ngũ Vận Uyển sửng sốt.



Đúng!



Suýt nữa cô đã quên Nam Ngự của mười năm trước không phải Nam Ngự mà cô biết bây giờ, nói thẳng ra cũng chỉ là một đứa trẻ, vụ bắt cóc đáng sợ như vậy sẽ khiến anh sợ hãi nhường nào?



Nhưng cô chỉ mất tập trung trong giây lát rồi nhanh chóng nắm lấy tay Nam Ngự, khi lên tiếng lần nữa, giọng điệu cô đã đầy kiên định: “Không đâu Nam Ngự, cho dù là anh của mười năm trước cũng sẽ không bao giờ làm chuyện đó”



Ngũ Vận Uyển nói lời này không chút do dự, dường như mang theo sức mạnh, Nam Ngự nhìn cô, bất giác nhoẻn miệng cười.



“Ngũ Vận Uyển, em thật ngốc” Anh đưa tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng điệu mang theo sự thương yêu mà chính anh cũng cảm thấy xa lạ: “Tin người khác một cách mù quáng thế này, cẩn thận bị lừa”







“Đúng thế” Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, ánh mắt bất giác tối đi: “Em có biết mấy ngày trước khi tôi biết nhà mình xảy ra hoả hoạn, tôi đã sợ thế nào không?”
1633606040832.png

“Hoả hoạn”



Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, tiếp tục thấp giọng nói: “Đã cướp đi người con gái tôi thích một lần, tôi không muốn bị cướp đi lần thứ hai”




Ngũ Vận Uyển cảm thấy đầu mình như có tiếng nổ, cô chết lặng, nhìn Nam Ngự với vẻ khó tin.



Người con gái anh thích?



Lần thứ hai?



Ý Nam Ngự là gì?



Thật ra ý trong lời nói của Nam Ngự rất đơn giản, nhưng Ngũ Vận Uyển cảm thấy mọi chuyện quá ảo diệu, cô không dám suy nghĩ kỹ, càng không dám bảo anh xác nhận.



Vì vậy cô chỉ ngơ ngác nhìn anh, hai mắt tròn xoe, miệng hé mở, giống như chú cá vàng nhỏ bị cạn nước.



Dáng vẻ này của Ngũ Vận Uyển thật sự rất ngốc nghếch, chọc cười Nam Ngự khiến anh bật cười thành tiếng.



Lúc này Ngũ Vận Uyển mới nhận ra điều gì đó, cô nhanh chóng ngậm miệng lại, muốn đứng dậy.



Nhưng không ngờ cô vừa đứng lên, Nam Ngự đã đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo mạnh cô vào lòng.



Ngũ Vận Uyển ngồi trên đùi anh, còn chưa kịp kêu lên đã bị Nam Ngự nắm lấy cằm, môi anh phủ lên môi cô, nuốt hết toàn bộ tiếng kêu của cô.



Khác với nụ hôn phớt khi nãy, nụ hôn lần này mang theo sự bá đạo và chiếm hữu.



Anh nhanh chóng tách môi Ngũ Vận Uyển ra, tấn công liên tục, tay cũng ôm cô chặt hơn như muốn hoà cô vào trong máu mình.



Hôn một lúc lâu anh mới lưu luyến buông cô ra, nhìn cô gái nhỏ mặt đỏ bừng như quả táo trong lòng, tim anh anh mềm nhũn, anh nói nhỏ bên tai cô: “Ngũ Vận Uyển, cảm ơn em đã tin tôi”





Khâu Duyệt vừa thấy Ngũ Vận Uyển đến đã không kìm được châm biếm:



“Ôi chao, thì ra cô Ngũ của chúng ta đi làm rồi à? Tôi còn tưởng chỗ dựa phía sau cô vững chắc lắm, có thể để cô nằm ở nhà kiếm tiền!”



Khâu Duyệt nhìn Ngũ Vận Uyển, trong mắt là vẻ oán hận khó tả.
Trước đây cô ta gặp Lâm Tiểu Như ở trung tâm mua sắm, cô ta vốn tưởng có thể mượn tay Lâm Tiểu Như giải quyết Ngũ Vận Uyển. Nhưng không biết vì sao sau khi cô ta nói với Lâm Tiểu Như Xong, cô ta chỉ vội vàng bỏ đi, rất lâu không thấy động tĩnh gì.



Quả nhiên những cô chủ giàu có đều vô dụng!




Nhưng cô ta cũng không có cách nào tự đối phó với Ngũ Vận Uyển, chỉ có thể dựa vào miệng lưỡi nhanh nhẹn, sắc bén.



Ngũ Vận Uyển không có tâm trạng để ý đến Khâu Duyệt, người khác cũng không muốn quan tâm cô ta.




Hiểu Mai nắm tay Ngũ Vận Uyển, hào hứng kể chuyện: “Chị Vận Uyển, chị không biết đúng không? Mấy nhà máy độc ác mà chúng ta vạch trần trước đây cuối cùng cũng bị kiện, tất cả công nhân đều đã lấy lại được tiền lương”



“Thật sao?” Ngũ Vận Uyển nghe thấy tin này cũng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.



Thời buổi này người lao động đều ở thế yếu, có thể nhận lại tiền lương trừ khi làm lớn chuyện, nếu không thật sự rất hiếm khi thành công.



“Đúng vậy, không chỉ thể mọi người đều nói đó là công lao của toà soạn chúng ta, nên còn trao thưởng cho chúng ta nữa!”



Hiểu Mai nói càng hào hứng hơn, lấy điện thoại ra search cho Ngũ Vận Uyển xem:



“Tương tự như giải thưởng cống hiến xã hội gì đó, mặc dù không phải giải thưởng lớn nhưng cũng khiến toà soạn của chúng ta nổi tiếng hơn! Trên Weibo mọi người đều nói chúng ta là những nhà báo có lương tâm nhất”



Ngũ Vận Uyển ngây người.



Vấn đề tiền lương này e là thật sự không liên quan đến toà soạn họ, nhưng dù thế nào toà soạn có danh tiếng tốt hơn cũng rất tốt cho việc tài trợ quảng cáo và tiêu thụ.





Nam Bá bị thương còn nghiêm trọng hơn cô nhiều, nhanh vậy đã quay lại làm việc rồi?



Cô còn chưa kịp suy nghĩ thì Hiểu Mai ở bên cạnh đã kéo cánh tay cô, liên tục bảo: “Chị Vận Uyển, tối nay chị nhất định phải đến nhé”
1633606068039.png

Sau một ngày bận rộn, cuối cùng đến tối Ngũ Vận Uyển cũng thấy Nam Bá bước ra khỏi văn phòng tổng biên tập, trên mặt anh ta vẫn còn quấn băng gạc.



Nam Bà nhìn thấy cô ở văn phòng cũng sững người, nhưng rồi nhanh chóng nói với mọi người trong văn phòng: “Tan làm rồi, chúng ta đến quán karaoke bên cạnh đi”




Mọi người hò reo rồi cùng nhau xuống lầu, bắt taxi đến quán karaoke cách công ty không xa.



Nhưng không ngờ mọi người vừa lục tục đi vào thì thấy có một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp ở cửa quán karaoke vẫy tay với họ: “Nam Bá, đây, ở đây!”




Nhìn thấy người phụ nữ ấy, Ngũ Vận Uyển sững sờ.



Là Lâm Tiểu Như.



Lâm Tiểu Như hôm nay ăn mặc rất gợi cảm, áo ba lỗ đen nửa người và váy ngắn, thân hình nóng bỏng, các đồng nghiệp nam của toà soạn đều nhìn ngẩn ngơ.



Họ vừa bước tới, Lâm Tiểu Như đã lập tức bước lên, khoác tay Nam Bá một cách vô cùng tự nhiên, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười mê hồn:



“Nam Bá, em đặt phòng riêng rồi, chúng ta cùng vào đi”.



Nam Bá nhìn thấy Lâm Tiểu Như thì cau mày: “Sao em lại ở đây?”



“Không phải anh gọi cho em bảo các anh tới đây dự tiệc sao? Em nghĩ thêm em nữa cũng không đông nên tới” Lâm Tiểu Như cười quyến rũ, cô ta nhìn mọi người: “Mọi người sẽ hoan nghênh tôi chứ?”



Mọi người sửng sốt, vội vàng trả lời: “Đương nhiên rồi, vợ tổng biên tập có thể tới đương nhiên chúng tôi rất vui”



Lâm Tiểu Như càng cười vui vẻ hơn, nhìn Nam Bá: “Anh xem, mọi người đã nói vậy rồi, anh sẽ không đuổi em đi đúng không?”







Trong trí nhớ của cô, Nam Bá không hút thuốc, sao bây giờ lại hút nhiều như thế?



Nhưng cô cũng biết những chuyện này không liên quan đến mình, vì vậy cô chỉ muốn nhanh chóng đi vòng qua để vào nhà vệ sinh.



Không ngờ Nam Bá đã nhìn thấy cô, anh ta gọi tên cô: “Ngũ Vận Uyển?”
Bước chân Ngũ Vận Uyển khựng lại, cô quay đầu: “Tổng biên tập Nam?”



Lúc này Nam Bá đi tới trước mặt cô, mùi khói thuốc nồng hơn, cô bất giác chân mũi.




Không biết vì sao so với mùi xì gà nhàn nhạt trên người Nam Ngự, cô thật sự không thích mùi khói thuốc trên người Nam Bá, nhưng cô chỉ khẽ nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Tổng biên tập Nam, xin hỏi có chuyện gì không?”



“sức khoẻ em thế nào rồi?” Nam Bá cụp mắt nhìn cô.



“Khoẻ hơn nhiều rồi” Ngũ Vận Uyển lùi về sau mấy bước, mùi thuốc lá mới giảm bớt.




Nam Bá nhạy cảm phát hiện ra động tác này của cô, nở nụ cười đắng chát: “Sao thế? Em vẫn ghét mùi khói à?”



Ngũ Vận Uyển còn chưa trả lời anh ta đã bổ sung thêm: “Nhưng Nam Ngự cũng hút, dường như em không ghét mà?”



Ngũ Vận Uyển thật sự không muốn nhắc đến Nam Ngự với Nam Bá, cô nhìn ra được Nam Bá đã hơi say rồi, tranh chấp càng không có ý nghĩa gì, vì thế cô không trả lời mà đi vòng qua Nam Bá, bước vào nhà vệ sinh nữ.



Lần này Nam Bá không đuổi theo, trước khi Ngũ Vận Uyển vào nhà vệ sinh không kìm được quay đầu lại, cô thấy anh ta suy sụp tinh thần dựa vào tường, châm thêm một điếu thuốc nữa, càng hút hăng hơn.



Tim Ngũ Vận Uyến khẽ nhói lên.



Thấy Nam Bá như vậy, trong lòng cô không thể không có cảm giác, nhưng cô biết bây giờ mình đã không còn tư cách để quan tâm bất cứ chuyện gì của anh ta.



Cô thất thần bước đến bồn rửa mặt, định tạt nước lạnh vào mặt, nhưng lúc này buồng vệ sinh phía sau cô đột nhiên mở ra.



Ngũ Vận Uyển cau mày ngẩng đầu, từ trong gương nhìn thấy Lâm Tiểu Như phía sau lưng đang mặt mày âm u nhìn mình.



Trong lòng cô cảm thấy mình thật xui xẻo.



Sao ra ngoài đi vệ sinh lại đụng phải nhiều người như vậy.





"Tôi phải hỏi chị muốn làm gì mới đúng chứ!" Lâm Tiểu Như hiển nhiên có chút say, quát Ngũ Vận Uyển, "Chị đã nói gì với Nam Bá ở bên ngoài! Có phải chị lại muốn tiếp cận anh ấy không!"

1633606089704.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom