Nguyễn Phương Bin
ღ Kim Nguyệt Dạ, bin yêu anh ღ
-
Chương 7: Có người đang ghen!
Rảo bước nhanh trên con đường đến thư viện, mặt hắn mỗi lúc một đỏ rồi trở nên đen xì khi nhìn cô cười tươi nhìn Quân. Hai người ngồi sát nhau, đầu tựa đầu, hai mắt dán vào quyển sách nơi tay hắn chỉ cho cô. Quân nhìn cô:
- Ừ, em cứ về ôn kỹ dạng này thể nào cũng là câu một điểm.
Cô vui lắm, hai mắt sáng long lanh nhìn Quân đáp:
- Cảm ơn anh, mà cũng muộn rồi hay em mời anh đi ăn nhé!
Cô vừa nói xong, hắn đi vào cầm cặp sách, kéo cô đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh. Hắn rất giận, tay nắm chặt bàn tay cô khiến nó đỏ rát. Cô đau ứa nước mắt, vùng vẫy kéo tay mình khỏi tay hắn:
- Bỏ ra, bỏ tay tôi ra!
Hắn trừng mắt nhìn cô, tiếp tục kéo nhưng cô vẫn không chịu kém cạnh, hai người giằng co nhau. Quân nhìn thái độ khó chịu của cô liền nắm bàn tay còn lại nói:
- Cô ấy đang học trong thư viện, anh không có quyền mang đi khi chưa được phép!
Nghe thấy câu đó, mặt hắn đã đen lại càng đen hơn, trừng mắt nhìn Quân:
- Tôi không cần biết cô ta có muốn hay không nhưng tôi muốn là được rồi. Anh đừng xía vào chuyện của người khác, bố mẹ anh vẫn đang làm trong chi nhánh bên Pháp của gia đình tôi đấy! Anh nên cẩn thận.
Quân buồn, lại một lần nữa anh không thể giữ cô. Anh nhìn cô nói:
- Xin lỗi! Anh không thể giúp được em.
Cô quay sang căm tức nhìn hắn. Nói nhẹ nhàng:
- Không sao đâu, em sẽ đi với Hoàng.
Hắn buông lỏng tay hơn kéo cô đi. Trên các dãy hành lang, các học sinh thì thầm bàn tán, có người nhìn cô bằng ánh mắt ganh tị, cũng có những ánh mắt ganh gét và cả ánh mắt buồn của những ai yêu thầm cô. Trong đầu cô lúc này chỉ toàn những câu nồng nặc mùi thuốc súng: "Minh Hoàng! Đồ chết tiệt, ai cho anh kéo tôi đi!; Anh cứ đợi đấy, tôi nhất định sẽ trả thù!"
Hắn đi trước, cô lẽo đẽo theo sau. Quay qua mở cửa xe rồi đẩy cô vào trong không thương tiếc. Cô uất ức nhưng chẳng làm được gì, hắn giỏi võ cô có trốn đằng trời. Có vẻ hắn vẫn không nguôi cơn giận nhưng trong đầu cô cũng chẳng biết hắn giận cái gì. Cô không nợ tiền, cũng đã hết hạn làm ô xin vậy tại sao hắn giận. Lái xe một cách điên cuồng, lao nhanh ra đường lớn, xe đi qua kèm theo một cơn lốc bụi mù. Tuy biết hắn không muốn chết nhưng cô ngồi trong xe cũng chẳng bớt lo lắng. Cô còn muốn sống, còn nhiều ước mơ chưa thực hiện. Nếu lỡ hắn mất tập trung gây ra tai hạn giao thông rồi cô chết thì sao? Càng nghĩ cô càng sợ, gương mặt tái mét. Cô nhìn hắn lắp bắp nói:
- Minh Hoàng ơi... bạn đi... chậm lại được không? Tôi sợ lắm! Tôi chưa muốn chết đâu!
Hoàng quay qua nhìn cô gương mặt sợ hãi, anh rất buồn cười nhưng cố lấy giọng lạnh lùng:
- Tôi cũng đâu muốn chết! Nếu cô nghe lời tôi thì tôi sẽ không tức giận và không lái xe như điên thế này đâu!
Cô ấm ức ra mặt, cô nói:
- Tại sao tôi phải nghe lời anh? Tôi hết hạn ô xin rồi còn đâu? Anh cũng đừng quá đáng nhé!
Hắn cứng họng, không nói được bèn im lặng tỏ vẻ lạnh lùng. Sau một hồi đua tốc độ, chiếc xe dừng lại tại một cánh đồng hoa cúc, xung quanh là dòng sông xanh biếc. Cô dỗi hắn, chẳng buồn để ý đến xung quanh chỉ mong sao sớm về nhà, bây giờ cũng gần năm giờ rồi. Hắn nhìn cô hậm hực cảm thấy lòng buồn thiu. Chỉ muốn mang cô đi chơi ai dè cô lại giận, không thèm ngó ngàng gì đến hắn hay cô thích Quân rồi, chỉ ở cùng Quân mới vui. Cái ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến hắn buồn hẳn. Từ lần đầu gặp, hắn thấy cô thật dễ thương nhưng không mít ướt, rất tự lập và có cái gì đó thật khuyến rũ từ nụ cười. Cô cười rất đẹp, hai mắt cô to tròn, đen láy; miệng chúm chím trái tim và đôi má hồng. Nhưng có vẻ từ khi hắn gặp cô thì cô ít cười, suốt ngày cắm mặt vào quyển sách để học hay say sưa ăn bim bim, nụ cười của cô thật khó tìm vậy mà cô ngồi bên Quân thì cười cả buổi. Trong lòng hắn bắt đầu lo sợ rằng cô thích Quân, không phải hắn. Xe dừng lại ở cổng nhà dì Hương, hắn nhìn cô đôi mắt mang nét đượm buồn nói:
- Cho tôi xin lỗi, vừa nãy tôi hơi mất bình tĩnh nên mới làm cô buồn, tha lỗi cho tôi nha!
Cô nhìn hắn tỏ vẻ nghi ngờ, thật sự rất ngạc nhiên khi nghe hắn nói. Trong tâm trí cô Hoàng là con người lạnh lùng, ít nói và thiếu đi sự ấm áp nhưng giờ đây, con người trước mặt cô khác hoàn toàn. Anh có hơi nóng nảy nhưng anh biết xin lỗi khi làm sai. Có lẽ cô đã khai quật được thêm một điểm tốt của anh. Cô tỏ vẻ bất mãn nói:
- Anh mất bình tĩnh thì sao kéo tui dô, tôi đâu làm anh mất bình tĩnh!
Hắn nhìn cô, cái miệng chu ra đáng yêu vô cùng, bất giác anh nói:
- Tất nhiên là có liên quan vì Hoàng...
- Vì gì? Sao nói có nửa vậy? - Cô tò mò nhìn hắn
Nhận ra được lời nói của mình, hắn vừa trả lời vừa kéo tay cô ra ngoài:
- Vì... Mà thôi không cần biết đâu, về đi!
Cô thật chẳng hiểu gì, hắn cứ nói nửa vời vậy ai mà chịu nổi. Hơn nữa, cái tính tò mò của cô bỗng nhiên trỗi dậy ác liệt, cô chuẩn bị nói thì hắn đẩy cô ra khỏi chiếc xe, không cho cô cơ hội tò mò. Nhìn hắn, cô ức muốn chết, con người gì đâu mà lúc nóng lúc lạnh. Hắn đóng cửa xe, nhìn theo lưng cô nói thầm:
- Vì Hoàng yêu Kiều Anh... và Kiều Anh chỉ được thân thiết với mình Hoàng thôi.
________________________________________________________________________
Sáng hôm sau:
Cô lê bước vào lớp trong sự mệt mỏi, đây là tác hại của việc thức khuya học bài tối qua. Vừa vào lớp, cái đầu tiên cô nhận được là ánh mắt hình viên đạn của lũ con gái, soi mói của bon trai và ngạc nhiên của Thảo Trang và Bảo Nhi. Nhi vội chạy kéo tay cô vào chỗ, mắt nhìn cô không giời tỏ vẻ nghiêm túc:
- Kiều Anh, cái chuyện bà với Hoàng nắm tay nhau cùng đi ở trường là sao hả? Mọi người đồn ầm ĩ lên, còn có điều không tốt về bà nữa!
Cô nhìn Nhi, ngạc nhiên hết cỡ hét lên:
- Cái gì? Hình như tôi nghe nhầm!
Cô vừa nói xong, bao con mắt nhìn cô soi mói nhưng cô vẫn mặc kệ. Cô theo phong thái dịu dàng, đoan trang nhưng lúc này không làm quá không được, cô nhất định phải làm cho ra nhẽ. Không thể để cho tên Hoàng làm cho cô gặp rắc rối được, nhỏ Lan Ngọc mà biết thì cô nguy to. Nhà nhỏ giàu, con người lại nhiều mưu kế nên việc hại cô không có gì là khó. Cô tức giận nói với Nhi và Trang:
- Mọi việc không như những học sinh ấy nói đâu, tớ bị ép mà. Lúc đó hắn lôi tớ như tù nhân chứ nắm tay tình cảm cái gì! Sao có thể phóng đại như vậy chứ!
Cô vừa nói xong, nhỏ Lan Ngọc kéo theo một số đứa con gái khác gương mặt dữ tợn vào lớp. Đứa nào đứa đấy đề hung dữ, tưởng chừng đến để đánh nhau. Cô ta cười nhếch mép vỗ tay tán thưởng Kiều Anh:
- Cô giỏi nhỉ? Diễn xuất cũng xâu đấy! Hay cô ngủ với Hoàng rồi nên anh ấy mới kéo cô đi! Cái loại người như cô được Hoàng nắm tay chắc thích lắm nhỉ? Cái loại con gái trơ trẽn!
Cô mặt đỏ ngầu, hai tay nắm chặt. Giọng run run kiềm chế cơn tức giận:
- Cô im miệng ngay cho tôi. Đừng tưởng lấn tới thì tôi không dám làm gì cô.
Thảo Trang và Bảo Nhi hai người dữ chặt cô, họ biết cô khi tức giận thì những đứa làm cô tức không trừng có thể vào bệnh viện. Thảo Trang trợn trừng mắt, nhìn Lan Ngọc quát:
- Tôi cho cô hai phút để rời khỏi đây, những việc cô nói coi như chưa có gì. Còn không thì đừng trách chúng tôi sẽ nặng tay với cô!
Ngọc nhếch mép, làm điệu tiểu thư với mấy đứa bên cạnh. Một đứa trong đám nói khinh bỉ:
- Thôi đi! Cô nghĩ cô là ai hả? Cả hai người đừng cứng họng nữa. Thảo Trang, cô đừng tưởng mẹ cô là hiệu trưởng thì cậy quyền nhé!
Trang nghe thấy mặt đỏ dần, chưa kịp lên tiếng thì Ngọc tiếp tục lấn tới:
- Trời ơi, ba người không được bố mẹ dạy dỗ hả? Tên nghe thì đẹp đấy nhưng đều như nhau cả thôi... dựa trai mà sống. Không biết nhục!
Cô không thể chịu nổi nữa, cô ta có thể nói cô nhưng không được phép động đến ba mẹ cô. Cô đưa tay tát thẳng vào mặt Lan Ngọc:
- Bốp... Tôi cho cô biết, ba mẹ không dạy tôi được nhiều nhưng không dạy tôi đi sỉ nhục người khác như cô! Cô có thể nói tôi không ra gì nhưng cô không được phép nói họ. Cái tát này là vì cô sỉ nhục ba mẹ tôi, nhớ lấy!
Lan Ngọc cảm thấy sự tê dại từ khuôn mặt. Năm ngón tay Kiều Anh in hằn trên mặt, hai má đỏ lừ. Cô vội định quay đi nhưng Kiều Anh nhanh hơn, cô đưa tay tát thẳng vào bên má thứ hai của Lan Ngọc:
- Bốp... Tôi nói cho cô biết, tôi tha cho cô không có nghĩa là Nhi tha cho cô, cái tát này tôi làm thay cho Nhi! Nhớ lấy và đừng bao giờ động đến bạn tôi còn Trang thì tùy nhỏ thôi nhưng tôi biết chắc là không chỉ cái tát thôi đâu!
Lan Ngọc sợ sệt, hai má nhỏ in hằn bàn tay năm ngón rõ nét, vội nhìn sang Thảo Trang. Thảo Trang tháo cúc tay áo, Trang đạp một cú vào bụng Ngọc, Lan Ngọc không tránh kịp, nhận một cú đạp giáng trời, toàn thân ê ẩm. Mấy người đi cùng Ngọc mặt mũi ai cũng tái mép, run run đỡ Ngọc ra khỏi lớp. Trước khi chúng đi Trang còn gửi tặng một câu:
- Nhớ nhé! Lần sau dẫn đám có gan tý đi. Lúc đi mặt mũi hùng hổ, lúc về mặt xám tay run. Ha... ha...
- Ừ, em cứ về ôn kỹ dạng này thể nào cũng là câu một điểm.
Cô vui lắm, hai mắt sáng long lanh nhìn Quân đáp:
- Cảm ơn anh, mà cũng muộn rồi hay em mời anh đi ăn nhé!
Cô vừa nói xong, hắn đi vào cầm cặp sách, kéo cô đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh. Hắn rất giận, tay nắm chặt bàn tay cô khiến nó đỏ rát. Cô đau ứa nước mắt, vùng vẫy kéo tay mình khỏi tay hắn:
- Bỏ ra, bỏ tay tôi ra!
Hắn trừng mắt nhìn cô, tiếp tục kéo nhưng cô vẫn không chịu kém cạnh, hai người giằng co nhau. Quân nhìn thái độ khó chịu của cô liền nắm bàn tay còn lại nói:
- Cô ấy đang học trong thư viện, anh không có quyền mang đi khi chưa được phép!
Nghe thấy câu đó, mặt hắn đã đen lại càng đen hơn, trừng mắt nhìn Quân:
- Tôi không cần biết cô ta có muốn hay không nhưng tôi muốn là được rồi. Anh đừng xía vào chuyện của người khác, bố mẹ anh vẫn đang làm trong chi nhánh bên Pháp của gia đình tôi đấy! Anh nên cẩn thận.
Quân buồn, lại một lần nữa anh không thể giữ cô. Anh nhìn cô nói:
- Xin lỗi! Anh không thể giúp được em.
Cô quay sang căm tức nhìn hắn. Nói nhẹ nhàng:
- Không sao đâu, em sẽ đi với Hoàng.
Hắn buông lỏng tay hơn kéo cô đi. Trên các dãy hành lang, các học sinh thì thầm bàn tán, có người nhìn cô bằng ánh mắt ganh tị, cũng có những ánh mắt ganh gét và cả ánh mắt buồn của những ai yêu thầm cô. Trong đầu cô lúc này chỉ toàn những câu nồng nặc mùi thuốc súng: "Minh Hoàng! Đồ chết tiệt, ai cho anh kéo tôi đi!; Anh cứ đợi đấy, tôi nhất định sẽ trả thù!"
Hắn đi trước, cô lẽo đẽo theo sau. Quay qua mở cửa xe rồi đẩy cô vào trong không thương tiếc. Cô uất ức nhưng chẳng làm được gì, hắn giỏi võ cô có trốn đằng trời. Có vẻ hắn vẫn không nguôi cơn giận nhưng trong đầu cô cũng chẳng biết hắn giận cái gì. Cô không nợ tiền, cũng đã hết hạn làm ô xin vậy tại sao hắn giận. Lái xe một cách điên cuồng, lao nhanh ra đường lớn, xe đi qua kèm theo một cơn lốc bụi mù. Tuy biết hắn không muốn chết nhưng cô ngồi trong xe cũng chẳng bớt lo lắng. Cô còn muốn sống, còn nhiều ước mơ chưa thực hiện. Nếu lỡ hắn mất tập trung gây ra tai hạn giao thông rồi cô chết thì sao? Càng nghĩ cô càng sợ, gương mặt tái mét. Cô nhìn hắn lắp bắp nói:
- Minh Hoàng ơi... bạn đi... chậm lại được không? Tôi sợ lắm! Tôi chưa muốn chết đâu!
Hoàng quay qua nhìn cô gương mặt sợ hãi, anh rất buồn cười nhưng cố lấy giọng lạnh lùng:
- Tôi cũng đâu muốn chết! Nếu cô nghe lời tôi thì tôi sẽ không tức giận và không lái xe như điên thế này đâu!
Cô ấm ức ra mặt, cô nói:
- Tại sao tôi phải nghe lời anh? Tôi hết hạn ô xin rồi còn đâu? Anh cũng đừng quá đáng nhé!
Hắn cứng họng, không nói được bèn im lặng tỏ vẻ lạnh lùng. Sau một hồi đua tốc độ, chiếc xe dừng lại tại một cánh đồng hoa cúc, xung quanh là dòng sông xanh biếc. Cô dỗi hắn, chẳng buồn để ý đến xung quanh chỉ mong sao sớm về nhà, bây giờ cũng gần năm giờ rồi. Hắn nhìn cô hậm hực cảm thấy lòng buồn thiu. Chỉ muốn mang cô đi chơi ai dè cô lại giận, không thèm ngó ngàng gì đến hắn hay cô thích Quân rồi, chỉ ở cùng Quân mới vui. Cái ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến hắn buồn hẳn. Từ lần đầu gặp, hắn thấy cô thật dễ thương nhưng không mít ướt, rất tự lập và có cái gì đó thật khuyến rũ từ nụ cười. Cô cười rất đẹp, hai mắt cô to tròn, đen láy; miệng chúm chím trái tim và đôi má hồng. Nhưng có vẻ từ khi hắn gặp cô thì cô ít cười, suốt ngày cắm mặt vào quyển sách để học hay say sưa ăn bim bim, nụ cười của cô thật khó tìm vậy mà cô ngồi bên Quân thì cười cả buổi. Trong lòng hắn bắt đầu lo sợ rằng cô thích Quân, không phải hắn. Xe dừng lại ở cổng nhà dì Hương, hắn nhìn cô đôi mắt mang nét đượm buồn nói:
- Cho tôi xin lỗi, vừa nãy tôi hơi mất bình tĩnh nên mới làm cô buồn, tha lỗi cho tôi nha!
Cô nhìn hắn tỏ vẻ nghi ngờ, thật sự rất ngạc nhiên khi nghe hắn nói. Trong tâm trí cô Hoàng là con người lạnh lùng, ít nói và thiếu đi sự ấm áp nhưng giờ đây, con người trước mặt cô khác hoàn toàn. Anh có hơi nóng nảy nhưng anh biết xin lỗi khi làm sai. Có lẽ cô đã khai quật được thêm một điểm tốt của anh. Cô tỏ vẻ bất mãn nói:
- Anh mất bình tĩnh thì sao kéo tui dô, tôi đâu làm anh mất bình tĩnh!
Hắn nhìn cô, cái miệng chu ra đáng yêu vô cùng, bất giác anh nói:
- Tất nhiên là có liên quan vì Hoàng...
- Vì gì? Sao nói có nửa vậy? - Cô tò mò nhìn hắn
Nhận ra được lời nói của mình, hắn vừa trả lời vừa kéo tay cô ra ngoài:
- Vì... Mà thôi không cần biết đâu, về đi!
Cô thật chẳng hiểu gì, hắn cứ nói nửa vời vậy ai mà chịu nổi. Hơn nữa, cái tính tò mò của cô bỗng nhiên trỗi dậy ác liệt, cô chuẩn bị nói thì hắn đẩy cô ra khỏi chiếc xe, không cho cô cơ hội tò mò. Nhìn hắn, cô ức muốn chết, con người gì đâu mà lúc nóng lúc lạnh. Hắn đóng cửa xe, nhìn theo lưng cô nói thầm:
- Vì Hoàng yêu Kiều Anh... và Kiều Anh chỉ được thân thiết với mình Hoàng thôi.
________________________________________________________________________
Sáng hôm sau:
Cô lê bước vào lớp trong sự mệt mỏi, đây là tác hại của việc thức khuya học bài tối qua. Vừa vào lớp, cái đầu tiên cô nhận được là ánh mắt hình viên đạn của lũ con gái, soi mói của bon trai và ngạc nhiên của Thảo Trang và Bảo Nhi. Nhi vội chạy kéo tay cô vào chỗ, mắt nhìn cô không giời tỏ vẻ nghiêm túc:
- Kiều Anh, cái chuyện bà với Hoàng nắm tay nhau cùng đi ở trường là sao hả? Mọi người đồn ầm ĩ lên, còn có điều không tốt về bà nữa!
Cô nhìn Nhi, ngạc nhiên hết cỡ hét lên:
- Cái gì? Hình như tôi nghe nhầm!
Cô vừa nói xong, bao con mắt nhìn cô soi mói nhưng cô vẫn mặc kệ. Cô theo phong thái dịu dàng, đoan trang nhưng lúc này không làm quá không được, cô nhất định phải làm cho ra nhẽ. Không thể để cho tên Hoàng làm cho cô gặp rắc rối được, nhỏ Lan Ngọc mà biết thì cô nguy to. Nhà nhỏ giàu, con người lại nhiều mưu kế nên việc hại cô không có gì là khó. Cô tức giận nói với Nhi và Trang:
- Mọi việc không như những học sinh ấy nói đâu, tớ bị ép mà. Lúc đó hắn lôi tớ như tù nhân chứ nắm tay tình cảm cái gì! Sao có thể phóng đại như vậy chứ!
Cô vừa nói xong, nhỏ Lan Ngọc kéo theo một số đứa con gái khác gương mặt dữ tợn vào lớp. Đứa nào đứa đấy đề hung dữ, tưởng chừng đến để đánh nhau. Cô ta cười nhếch mép vỗ tay tán thưởng Kiều Anh:
- Cô giỏi nhỉ? Diễn xuất cũng xâu đấy! Hay cô ngủ với Hoàng rồi nên anh ấy mới kéo cô đi! Cái loại người như cô được Hoàng nắm tay chắc thích lắm nhỉ? Cái loại con gái trơ trẽn!
Cô mặt đỏ ngầu, hai tay nắm chặt. Giọng run run kiềm chế cơn tức giận:
- Cô im miệng ngay cho tôi. Đừng tưởng lấn tới thì tôi không dám làm gì cô.
Thảo Trang và Bảo Nhi hai người dữ chặt cô, họ biết cô khi tức giận thì những đứa làm cô tức không trừng có thể vào bệnh viện. Thảo Trang trợn trừng mắt, nhìn Lan Ngọc quát:
- Tôi cho cô hai phút để rời khỏi đây, những việc cô nói coi như chưa có gì. Còn không thì đừng trách chúng tôi sẽ nặng tay với cô!
Ngọc nhếch mép, làm điệu tiểu thư với mấy đứa bên cạnh. Một đứa trong đám nói khinh bỉ:
- Thôi đi! Cô nghĩ cô là ai hả? Cả hai người đừng cứng họng nữa. Thảo Trang, cô đừng tưởng mẹ cô là hiệu trưởng thì cậy quyền nhé!
Trang nghe thấy mặt đỏ dần, chưa kịp lên tiếng thì Ngọc tiếp tục lấn tới:
- Trời ơi, ba người không được bố mẹ dạy dỗ hả? Tên nghe thì đẹp đấy nhưng đều như nhau cả thôi... dựa trai mà sống. Không biết nhục!
Cô không thể chịu nổi nữa, cô ta có thể nói cô nhưng không được phép động đến ba mẹ cô. Cô đưa tay tát thẳng vào mặt Lan Ngọc:
- Bốp... Tôi cho cô biết, ba mẹ không dạy tôi được nhiều nhưng không dạy tôi đi sỉ nhục người khác như cô! Cô có thể nói tôi không ra gì nhưng cô không được phép nói họ. Cái tát này là vì cô sỉ nhục ba mẹ tôi, nhớ lấy!
Lan Ngọc cảm thấy sự tê dại từ khuôn mặt. Năm ngón tay Kiều Anh in hằn trên mặt, hai má đỏ lừ. Cô vội định quay đi nhưng Kiều Anh nhanh hơn, cô đưa tay tát thẳng vào bên má thứ hai của Lan Ngọc:
- Bốp... Tôi nói cho cô biết, tôi tha cho cô không có nghĩa là Nhi tha cho cô, cái tát này tôi làm thay cho Nhi! Nhớ lấy và đừng bao giờ động đến bạn tôi còn Trang thì tùy nhỏ thôi nhưng tôi biết chắc là không chỉ cái tát thôi đâu!
Lan Ngọc sợ sệt, hai má nhỏ in hằn bàn tay năm ngón rõ nét, vội nhìn sang Thảo Trang. Thảo Trang tháo cúc tay áo, Trang đạp một cú vào bụng Ngọc, Lan Ngọc không tránh kịp, nhận một cú đạp giáng trời, toàn thân ê ẩm. Mấy người đi cùng Ngọc mặt mũi ai cũng tái mép, run run đỡ Ngọc ra khỏi lớp. Trước khi chúng đi Trang còn gửi tặng một câu:
- Nhớ nhé! Lần sau dẫn đám có gan tý đi. Lúc đi mặt mũi hùng hổ, lúc về mặt xám tay run. Ha... ha...
Bình luận facebook