Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-10
Chương 10: Chuyện vặt
Một thời gian sau, Uyển Sam cô dần đã thích nghi với nhịp sống thường ngày. Vu Quân càng ngày càng vô sỉ, cứ canh lúc không có ông Chương lại giở thói trêu chọc. Tiếng cười nắc nẻ của anh khi trông vẻ mặt ủy khuất của cô vang lên khắp nhà. Đến người làm cũng rủ rỉ tai với nhau:
- Cậu chủ từ trước đến nay... Chưa bao giờ vui như vậy
Vẫn như mọi ngày, Vu Quân lại đưa cô tới trường. Anh quay sang nói:
- Hôn an...
Uyển Sam nhào người về phía anh, chạm môi vào bên má Vu Quân, hành động này ngăn lại ý nhắc nhở của cô. Xong Uyển Sam buông ra, thấy nét mặt Vu Quân đơ ra một lúc. Đây có phải lần đầu cô tự giác không để anh nhắc không? Vu Quân tự vấn, anh trầm ngâm ngẫm nghĩ mặc vật nhỏ bên cạnh đnag bồn chồn, cô thỏ thẻ:
- Anh...anh không mở chốt cửa sao?
Vu Quân kéo mình lại thực tại, xoa đầu cô khen:
- Uyển Sam ngoan... Đi học về rồi anh đón
Cô gật đầu rồi nhanh chóng xuống xe, chạy nhanh vào trường học
Hôm đó tại trường
Uyển Sam đi dạo trên hành lang, cô vừa từ lớp học thêm hội họa về, toan vào thẳng lớp thì tiếng cãi nhau to đầu bên kia kéo lấy sự tò mò của Uyển Sam. Cậu học sinh thuộc diện sự quan tâm của xã hội, bình thường luôn lấm lét, giờ đang nằm bẹp dí dưới đất. Trên là ba tên con trai nhà trọc phú, chắc đnag giỏ thói bắt nạt. Một tên trong số đó ngồi thụp lên người cậu, kéo cổ áo cậu dậy, nói:
- Mày có thấy bản thân mình đang làm ô uế cái trường này không?
Cậu học sinh kia mồm túa máu, hơi thở hấp hối vì có lẽ bị mất sức, lắp bắp:
- Xin...xin các người...tha cho tôi
Vừa ngắt lời, cả ba xông vào đấm túi bụi cậu học sinh đó. Đám xung quanh đứng xem chỉ trỏ, có vài đứa cười khúc khích như thể chuyện này rất hay. Về phía Uyển Sam, hai đôi ngài cô đã nhíu lại, bất chợt hét lớn:
- Dừng tay
Cô mạnh mẽ tiến lại, hét vào mặt ba tên kia:
- Ba đánh một... Không thấy nhục à?
Một trong số những tên đó hùng hồn tiến lại phía cô, cà rởn:
- Em là ai từ đâu bước đến nới đây dịu dàng chân phương?
Hắn ngân nga hát rồi cười ồ lên, như một hiệu ứng, cả đám học sinh còn lại lúc khúc cười, như thể trò đùa. Uyển Sam nhìn xung quanh, hai tay cuộn thành nắm đấm rồi bất ngờ vung lên đánh vào mép hắn. Tên đó ngã khụy xuống, máu nơi mép chảy ra. Chính Uyển Sam khi thấy vậy cũng bất ngờ. Cô quay ra đỡ cậu bạn kia dậy, hỏi han:
- Để tôi đưa cậu xuống y tế...
Tên kia chợt gầm lên:
- Con nhãi kia... Đứng lại
Nói rồi hắn lao lại cầm theo vật sắc nhọn, Uyển Sam dơ tay lên đỡ, vô ý bị xước sâu bên cánh tay, vẻ mặt cô tức điên lên, lùi lại tránh rồi nhanh thoăn thoắt, Uyển Sam đá vào sau gối hắn, đạp ngã nằm xuống sàn. Hai tên kia chạy lại cũng không khá hơn, chắc chỉ được cái to xác nên đi bắt nạt
Tiếng thầy phụ trách vang lên:
- Này này... Đám học sinh kia...
Một lúc sau cả bốn người đều được đưa lên văn phòng hiệu trưởng. Dĩ nhiên là có gọi phụ huynh tới. Ba tên to xác kia có chỗ dựa, ngay lập tức buông bỏ dáng vẻ bắt nạt ban nãy, trở nên nhu mì hệt nhue những thằng bám váy mẹ, ỷ hơi cha. Duy chỉ có Uyển Sam là chưa có ai ở đây. Một bà mẹ trong số tên kia chạy lại, hét lớn vào mặt cô:
- Thứ con gái mất nết.. Tôi rất mong chờ xem bố mẹ cô đây là ai?
Mấy bà mẹ xót con, lầm lì nhìn cô. Còn các ông bố chắc đang toan tính xem nên đưa ra hình phạt hay điều kiện bồi thường gì, vẻ mặt đăm chiêu nghĩ ngợi. Đám đó đứng xì xào to nhỏ, thật không nghĩ là những người có điều kiện, học thức và ứng xử lại có hạn vô cùng. Chờ mãi, một ông bố đi lại, vẻ vênh váo hỏi:
- Không biết liệu bố mẹ cháu bận trăm công nghìn việc gì? Chẳng lẽ không hiểu sự quan trọng của thời gian sao?
Ngay sau đó ngoài cửa, tiếng ông Chương vang lên:
- Cái xe chắc lại phải bán đồng nát... Nâng đời lên dòng mới, vì nó ta đến muộn
Giọng nói này.... Ngay lập tức đám phụ huynh và ba tên kia quay lại, ai ai cũng trố mắt ra, kẻ lặp bặp nói:
- Ngài... Ngài Chương?
Bọn họ vẫn chưa hiểu chuyện đang xảy ra. Theo sau là Vu Quân đứng cao ngạo, lầm lì nhìn từng tên một. Ánh mắt anh như chuẩn bị có sự giết chóc. Bọn họ nhìn anh, lại lập bập hỏi:
- Ngài Chương và cậu nhà... Cất công đến đây liệu là có việc gì?
Ông Chương tiến vào khệ nệ ngồi xuống ghế, Vu Quân đứng sau cha, ông gọi:
- Con không mau ra với ta, còn đứng thu lu tại đấy?
Uyển Sam được gọi thì nhanh tiến lại, đám người kia nhìn cô rồi không khỏi muối mặt. Ông Chương hề hà, nói:
- Ta tới vì được ban giám hiệu Nhà trường bảo, con gái ở trường xảy ra chút chuyện vặt...
Cả đám lại một phen thất kinh, từ trước đến nay ai cũng biết Chương gia chỉ có độc nhất một con là Chương Vu Quân. Nếu vậy. Uyển Sam đây có thể là nhận nuôi. Nhưng dù phán đoán như nào, động vào người của Chương gia, coi như khó mà bảo toàn
Một thời gian sau, Uyển Sam cô dần đã thích nghi với nhịp sống thường ngày. Vu Quân càng ngày càng vô sỉ, cứ canh lúc không có ông Chương lại giở thói trêu chọc. Tiếng cười nắc nẻ của anh khi trông vẻ mặt ủy khuất của cô vang lên khắp nhà. Đến người làm cũng rủ rỉ tai với nhau:
- Cậu chủ từ trước đến nay... Chưa bao giờ vui như vậy
Vẫn như mọi ngày, Vu Quân lại đưa cô tới trường. Anh quay sang nói:
- Hôn an...
Uyển Sam nhào người về phía anh, chạm môi vào bên má Vu Quân, hành động này ngăn lại ý nhắc nhở của cô. Xong Uyển Sam buông ra, thấy nét mặt Vu Quân đơ ra một lúc. Đây có phải lần đầu cô tự giác không để anh nhắc không? Vu Quân tự vấn, anh trầm ngâm ngẫm nghĩ mặc vật nhỏ bên cạnh đnag bồn chồn, cô thỏ thẻ:
- Anh...anh không mở chốt cửa sao?
Vu Quân kéo mình lại thực tại, xoa đầu cô khen:
- Uyển Sam ngoan... Đi học về rồi anh đón
Cô gật đầu rồi nhanh chóng xuống xe, chạy nhanh vào trường học
Hôm đó tại trường
Uyển Sam đi dạo trên hành lang, cô vừa từ lớp học thêm hội họa về, toan vào thẳng lớp thì tiếng cãi nhau to đầu bên kia kéo lấy sự tò mò của Uyển Sam. Cậu học sinh thuộc diện sự quan tâm của xã hội, bình thường luôn lấm lét, giờ đang nằm bẹp dí dưới đất. Trên là ba tên con trai nhà trọc phú, chắc đnag giỏ thói bắt nạt. Một tên trong số đó ngồi thụp lên người cậu, kéo cổ áo cậu dậy, nói:
- Mày có thấy bản thân mình đang làm ô uế cái trường này không?
Cậu học sinh kia mồm túa máu, hơi thở hấp hối vì có lẽ bị mất sức, lắp bắp:
- Xin...xin các người...tha cho tôi
Vừa ngắt lời, cả ba xông vào đấm túi bụi cậu học sinh đó. Đám xung quanh đứng xem chỉ trỏ, có vài đứa cười khúc khích như thể chuyện này rất hay. Về phía Uyển Sam, hai đôi ngài cô đã nhíu lại, bất chợt hét lớn:
- Dừng tay
Cô mạnh mẽ tiến lại, hét vào mặt ba tên kia:
- Ba đánh một... Không thấy nhục à?
Một trong số những tên đó hùng hồn tiến lại phía cô, cà rởn:
- Em là ai từ đâu bước đến nới đây dịu dàng chân phương?
Hắn ngân nga hát rồi cười ồ lên, như một hiệu ứng, cả đám học sinh còn lại lúc khúc cười, như thể trò đùa. Uyển Sam nhìn xung quanh, hai tay cuộn thành nắm đấm rồi bất ngờ vung lên đánh vào mép hắn. Tên đó ngã khụy xuống, máu nơi mép chảy ra. Chính Uyển Sam khi thấy vậy cũng bất ngờ. Cô quay ra đỡ cậu bạn kia dậy, hỏi han:
- Để tôi đưa cậu xuống y tế...
Tên kia chợt gầm lên:
- Con nhãi kia... Đứng lại
Nói rồi hắn lao lại cầm theo vật sắc nhọn, Uyển Sam dơ tay lên đỡ, vô ý bị xước sâu bên cánh tay, vẻ mặt cô tức điên lên, lùi lại tránh rồi nhanh thoăn thoắt, Uyển Sam đá vào sau gối hắn, đạp ngã nằm xuống sàn. Hai tên kia chạy lại cũng không khá hơn, chắc chỉ được cái to xác nên đi bắt nạt
Tiếng thầy phụ trách vang lên:
- Này này... Đám học sinh kia...
Một lúc sau cả bốn người đều được đưa lên văn phòng hiệu trưởng. Dĩ nhiên là có gọi phụ huynh tới. Ba tên to xác kia có chỗ dựa, ngay lập tức buông bỏ dáng vẻ bắt nạt ban nãy, trở nên nhu mì hệt nhue những thằng bám váy mẹ, ỷ hơi cha. Duy chỉ có Uyển Sam là chưa có ai ở đây. Một bà mẹ trong số tên kia chạy lại, hét lớn vào mặt cô:
- Thứ con gái mất nết.. Tôi rất mong chờ xem bố mẹ cô đây là ai?
Mấy bà mẹ xót con, lầm lì nhìn cô. Còn các ông bố chắc đang toan tính xem nên đưa ra hình phạt hay điều kiện bồi thường gì, vẻ mặt đăm chiêu nghĩ ngợi. Đám đó đứng xì xào to nhỏ, thật không nghĩ là những người có điều kiện, học thức và ứng xử lại có hạn vô cùng. Chờ mãi, một ông bố đi lại, vẻ vênh váo hỏi:
- Không biết liệu bố mẹ cháu bận trăm công nghìn việc gì? Chẳng lẽ không hiểu sự quan trọng của thời gian sao?
Ngay sau đó ngoài cửa, tiếng ông Chương vang lên:
- Cái xe chắc lại phải bán đồng nát... Nâng đời lên dòng mới, vì nó ta đến muộn
Giọng nói này.... Ngay lập tức đám phụ huynh và ba tên kia quay lại, ai ai cũng trố mắt ra, kẻ lặp bặp nói:
- Ngài... Ngài Chương?
Bọn họ vẫn chưa hiểu chuyện đang xảy ra. Theo sau là Vu Quân đứng cao ngạo, lầm lì nhìn từng tên một. Ánh mắt anh như chuẩn bị có sự giết chóc. Bọn họ nhìn anh, lại lập bập hỏi:
- Ngài Chương và cậu nhà... Cất công đến đây liệu là có việc gì?
Ông Chương tiến vào khệ nệ ngồi xuống ghế, Vu Quân đứng sau cha, ông gọi:
- Con không mau ra với ta, còn đứng thu lu tại đấy?
Uyển Sam được gọi thì nhanh tiến lại, đám người kia nhìn cô rồi không khỏi muối mặt. Ông Chương hề hà, nói:
- Ta tới vì được ban giám hiệu Nhà trường bảo, con gái ở trường xảy ra chút chuyện vặt...
Cả đám lại một phen thất kinh, từ trước đến nay ai cũng biết Chương gia chỉ có độc nhất một con là Chương Vu Quân. Nếu vậy. Uyển Sam đây có thể là nhận nuôi. Nhưng dù phán đoán như nào, động vào người của Chương gia, coi như khó mà bảo toàn
Bình luận facebook