Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-5
Chương 5: Are you lost, baby girl
Cơ thể cô thực ngọt ngào, chính anh đang ngầm thừa nhận điều này. Vu Quân trước nay là một tay chơi sành sỏi, anh có quan hệ với rất nhiều phụ nữ, họ đều là những người có kinh nghiệm, khiến anh khá hài lòng. Nhưng khi thấy cô, thấy cái vẻ luôn nơm nớp lo sợ, rồi miễn cưỡng chịu đựng khiến anh thêm khao khát hơn bao giờ hết.
Vu Quân lân la từ cổ lên mút dưới vành tai cô, dường như đang không kiểm soát bản thân. Uyển Sam ngay sau đó đưa tay lên áp môi anh, hơi thở hấp hối nhẹ nhàng nói:
- Đừng... Đừng mà
Ngón tay thon áp trước môi anh, vô sỉ mà Vu Quân há miệng ra, ngậm lấy hai ngón tay cô, đưa vào trong liếm láp vui vẻ. Đầu ngón tay con gái rất nhạy cảm, dây thần kinh truyền đi khắp người, Uyển Sam nhanh chóng rụt tay lại, dịch bọt trong miệng Vu Quân dính đẫm lên hai đầu ngón
Sau cùng Vu Quân nghiêm mình đứng thẳng dậy, tiến về tủ lấy chiếc áo mới cho cô. Cũng như ban nãy, anh nhẹ nhàng mặc vào cho Uyển Sam và cài từng cúc áo một. Xong cô vẫn ngồi quay lưng lại, chưa dám nằm xuống hay có hành động gì. Vu Quân nói:
- Quay lại đây
Uyển Sam nặng nề xoay mình lại, cúi gập đầu xuống không ngửng lên. Bàn tay anh nâng cằm cô ngửng cả khuôn mặt lên, ngón tay cái rờ lên hai môi mọng, đưa hẳn vào trong chọc lấy chiếc lưỡi đỏ hồng. Uyển Sam khó chịu, ngón tay liên tục càn quấy bên trong khuôn miệng này, cô cắn mạnh một cái khiến anh nhăn mặt dựt tay ra. Uyển Sam rụt rè nói:
- Xin lỗi
Vu Quân vẫn kiên nhẫn, anh mạnh bạo áp tay vào hai bên má cô, nhéo lấy yêu chiều rồi cười tươi rói:
- Đừng khách sáo vậy... Chúng ta là anh em, phải không?
Cô e thẹn đáp:
- Vâng...
Anh thả tay ra, ép cô:
- Lúc nãy em mới xưng hô chú cháu với anh sao... Trông anh đâu già vậy
Vu Quân cúi thấp xuống bên tai cô, trầm mặc nói:
- Gọi anh đi, Uyển Sam
Hơi nóng từ miệng Vu Quân phả ra, trực tiếp vào tai cô, vành tai ửng đỏ lên liên tục. Bên miệng cô cũng áp bên tai anh, hơi thở cô hấp hối như nào, anh đều thấy thích thú nên càng muốn trêu trọc. Uyển Sam miễn cưỡng nói:
- Anh...anh Quân
Như đã thỏa mãn lòng mình, Vu Quân chịu đứng lên. Trước khi rời đi không quên hôn lên trán cô cưng nựng. Uyển Sam nhìn theo bóng dáng anh rời đi, miệng lẩm bẩm:
- Ba mẹ... Con sẽ trả thù...
Mấy ngày sau, lần nào Vu Quân cũng tới, anh đều giở thói trêu trọc, có những lúc nghe thấy cả tiếng cười khúc khích của Uyển Sam. Ông Chương trong một lần bên ngoài nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả, bước vào châm chọc:
- Hai đứa... Thân nhau quá
Vu Quân thấy ba nghiêm túc trở lại, cả hai cùng chào ông Chương. Uyển Sam chào ông xưng là ngài. Chương Cảnh Điền liền nói:
- Ngày mai con về nhà rồi... Mà không gọi ta một câu "Ba" sao?
Uyển Sam để ý vế đầu tiên, lắp bắp hỏi lại:
- Mai... Mai sao ạ?
Ông Chương tiến lại gần, vui đùa châm chọc:
- Sao chứ? Còn không mau gọi ta một tiếng Ba chứ?
Uyển Sam nhẹ nhàng đáp lại:
- Vâng thưa ba
Ông Chương cười lớn, bên cạnh Vu Quân cũng giãn cơ mặt ra thoải mái. Uyển Sam liếc nhìn rồi cũng giả bộ vui tươi, thực tâm trong lòng vừa vui sướng vì cái cảm giác và hoàn cảnh này, cô chờ đợi lâu lắm rồi.
Hôm sau, Uyển Sam được xuất viện, xe của ông Chương trước bệnh viện, đồ đạc của cô được đưa lên xe. Vừa đi ông vừa nói chuyện rất hào hứng, Uyển Sam lại biết cách và vô cùng khéo léo nên ông Chương khá ưng ý. Đến nhà, cô khệ nệ lấy túi đồ ra, ông hỏi:
- Là gì vậy Uyển Sam?
Cô đáp:
- À, vài bộ quần áo của con
Ông phủi tay, nói:
- Ta nghĩ con nên lấy những thứ quan trọng ra, còn lại quần áo đem cho hay vứt đi. Vì quần áo đồ dùng sách vở của con đã ở trên phòng, đầy đủ hết
Uyển Sam hơi lớ ngớ, nhanh ra soạn đồ rồi cùng ông bước vào nhà. Vừa đi cô vừa ngó nghiêng xung quanh, đây mới ở sân vườn mà rộng quá, nhìn xung quanh không thấy đâu là hàng rào nhà, chỉ thấy bãi cỏ xanh, có vài cây được trồng cao lớn. Tòa nhà trước mặt cô to vĩ đại, cả đời Uyển Sam đây được nhìn lần đầu tiên, cô lơ mơ đưa mắt lên, miệng lẩm bẩm đếm xem bao nhiêu ô cửa sổ, để đoán xem là bao nhiêu phòng. Vào sảnh nhà, cô choáng ngợp bởi tất cả sàn, cột chống đều được lát gạch đá vàng. Các ngóc ngách trong nhà rộng không kể, đồ vật bày trang trí nhìn qua thấy được giá trị đắt tiền. Sâu trong bếp là đông người làm. Ông Chương cúi nhìn đồng hồ, nói:
- Uyển Sam à, ta phải đi có chút việc. Giờ con đi lên cầu thang bên phải, rẽ trái, đếm từ căn phòng đầu tiên bên trái đến phòng số 8, đó là phòng của con
Uyển Sam gật đầu tuy chưa hiểu nhưng nhanh chóng chào ông Chương. Cô ngó nhìn xung quanh, lời dặn ông Chương lúc nãy đã nhanh chóng được cô quên mất, cô đi đến cầu thang nhưng có đến hai hướng lên tầng. Uyển Sam chọn bừa rồi chạy lên, đếm đếm nhưng có vẻ sai nên căn phòng nào cũng đóng.
Uyển Sam lại chạy bên phía cầu thang bên kia, lần này may thay có căn phòng mở, hiếu kì mà cô đặt chân vào. Căn phòng này rộng quá, đi mãi không xem hết ngóc ngách bên trong. Cho đến khi Uyển Sam thấy tấm ảnh lớn treo trên tường, người đàn ông ngồi trên ghế da to, đằng sau là con rắn lớn. Dó chính là Vu Quân, ánh mắt đấy như đang nhìn thấu xuống cô, cả con rắn ấy. Uyển Sam biết đây là phòng của anh ấy, định quay đi nhưng đã nghe tiếng nói:
- Are you lost, baby girl?
Cơ thể cô thực ngọt ngào, chính anh đang ngầm thừa nhận điều này. Vu Quân trước nay là một tay chơi sành sỏi, anh có quan hệ với rất nhiều phụ nữ, họ đều là những người có kinh nghiệm, khiến anh khá hài lòng. Nhưng khi thấy cô, thấy cái vẻ luôn nơm nớp lo sợ, rồi miễn cưỡng chịu đựng khiến anh thêm khao khát hơn bao giờ hết.
Vu Quân lân la từ cổ lên mút dưới vành tai cô, dường như đang không kiểm soát bản thân. Uyển Sam ngay sau đó đưa tay lên áp môi anh, hơi thở hấp hối nhẹ nhàng nói:
- Đừng... Đừng mà
Ngón tay thon áp trước môi anh, vô sỉ mà Vu Quân há miệng ra, ngậm lấy hai ngón tay cô, đưa vào trong liếm láp vui vẻ. Đầu ngón tay con gái rất nhạy cảm, dây thần kinh truyền đi khắp người, Uyển Sam nhanh chóng rụt tay lại, dịch bọt trong miệng Vu Quân dính đẫm lên hai đầu ngón
Sau cùng Vu Quân nghiêm mình đứng thẳng dậy, tiến về tủ lấy chiếc áo mới cho cô. Cũng như ban nãy, anh nhẹ nhàng mặc vào cho Uyển Sam và cài từng cúc áo một. Xong cô vẫn ngồi quay lưng lại, chưa dám nằm xuống hay có hành động gì. Vu Quân nói:
- Quay lại đây
Uyển Sam nặng nề xoay mình lại, cúi gập đầu xuống không ngửng lên. Bàn tay anh nâng cằm cô ngửng cả khuôn mặt lên, ngón tay cái rờ lên hai môi mọng, đưa hẳn vào trong chọc lấy chiếc lưỡi đỏ hồng. Uyển Sam khó chịu, ngón tay liên tục càn quấy bên trong khuôn miệng này, cô cắn mạnh một cái khiến anh nhăn mặt dựt tay ra. Uyển Sam rụt rè nói:
- Xin lỗi
Vu Quân vẫn kiên nhẫn, anh mạnh bạo áp tay vào hai bên má cô, nhéo lấy yêu chiều rồi cười tươi rói:
- Đừng khách sáo vậy... Chúng ta là anh em, phải không?
Cô e thẹn đáp:
- Vâng...
Anh thả tay ra, ép cô:
- Lúc nãy em mới xưng hô chú cháu với anh sao... Trông anh đâu già vậy
Vu Quân cúi thấp xuống bên tai cô, trầm mặc nói:
- Gọi anh đi, Uyển Sam
Hơi nóng từ miệng Vu Quân phả ra, trực tiếp vào tai cô, vành tai ửng đỏ lên liên tục. Bên miệng cô cũng áp bên tai anh, hơi thở cô hấp hối như nào, anh đều thấy thích thú nên càng muốn trêu trọc. Uyển Sam miễn cưỡng nói:
- Anh...anh Quân
Như đã thỏa mãn lòng mình, Vu Quân chịu đứng lên. Trước khi rời đi không quên hôn lên trán cô cưng nựng. Uyển Sam nhìn theo bóng dáng anh rời đi, miệng lẩm bẩm:
- Ba mẹ... Con sẽ trả thù...
Mấy ngày sau, lần nào Vu Quân cũng tới, anh đều giở thói trêu trọc, có những lúc nghe thấy cả tiếng cười khúc khích của Uyển Sam. Ông Chương trong một lần bên ngoài nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả, bước vào châm chọc:
- Hai đứa... Thân nhau quá
Vu Quân thấy ba nghiêm túc trở lại, cả hai cùng chào ông Chương. Uyển Sam chào ông xưng là ngài. Chương Cảnh Điền liền nói:
- Ngày mai con về nhà rồi... Mà không gọi ta một câu "Ba" sao?
Uyển Sam để ý vế đầu tiên, lắp bắp hỏi lại:
- Mai... Mai sao ạ?
Ông Chương tiến lại gần, vui đùa châm chọc:
- Sao chứ? Còn không mau gọi ta một tiếng Ba chứ?
Uyển Sam nhẹ nhàng đáp lại:
- Vâng thưa ba
Ông Chương cười lớn, bên cạnh Vu Quân cũng giãn cơ mặt ra thoải mái. Uyển Sam liếc nhìn rồi cũng giả bộ vui tươi, thực tâm trong lòng vừa vui sướng vì cái cảm giác và hoàn cảnh này, cô chờ đợi lâu lắm rồi.
Hôm sau, Uyển Sam được xuất viện, xe của ông Chương trước bệnh viện, đồ đạc của cô được đưa lên xe. Vừa đi ông vừa nói chuyện rất hào hứng, Uyển Sam lại biết cách và vô cùng khéo léo nên ông Chương khá ưng ý. Đến nhà, cô khệ nệ lấy túi đồ ra, ông hỏi:
- Là gì vậy Uyển Sam?
Cô đáp:
- À, vài bộ quần áo của con
Ông phủi tay, nói:
- Ta nghĩ con nên lấy những thứ quan trọng ra, còn lại quần áo đem cho hay vứt đi. Vì quần áo đồ dùng sách vở của con đã ở trên phòng, đầy đủ hết
Uyển Sam hơi lớ ngớ, nhanh ra soạn đồ rồi cùng ông bước vào nhà. Vừa đi cô vừa ngó nghiêng xung quanh, đây mới ở sân vườn mà rộng quá, nhìn xung quanh không thấy đâu là hàng rào nhà, chỉ thấy bãi cỏ xanh, có vài cây được trồng cao lớn. Tòa nhà trước mặt cô to vĩ đại, cả đời Uyển Sam đây được nhìn lần đầu tiên, cô lơ mơ đưa mắt lên, miệng lẩm bẩm đếm xem bao nhiêu ô cửa sổ, để đoán xem là bao nhiêu phòng. Vào sảnh nhà, cô choáng ngợp bởi tất cả sàn, cột chống đều được lát gạch đá vàng. Các ngóc ngách trong nhà rộng không kể, đồ vật bày trang trí nhìn qua thấy được giá trị đắt tiền. Sâu trong bếp là đông người làm. Ông Chương cúi nhìn đồng hồ, nói:
- Uyển Sam à, ta phải đi có chút việc. Giờ con đi lên cầu thang bên phải, rẽ trái, đếm từ căn phòng đầu tiên bên trái đến phòng số 8, đó là phòng của con
Uyển Sam gật đầu tuy chưa hiểu nhưng nhanh chóng chào ông Chương. Cô ngó nhìn xung quanh, lời dặn ông Chương lúc nãy đã nhanh chóng được cô quên mất, cô đi đến cầu thang nhưng có đến hai hướng lên tầng. Uyển Sam chọn bừa rồi chạy lên, đếm đếm nhưng có vẻ sai nên căn phòng nào cũng đóng.
Uyển Sam lại chạy bên phía cầu thang bên kia, lần này may thay có căn phòng mở, hiếu kì mà cô đặt chân vào. Căn phòng này rộng quá, đi mãi không xem hết ngóc ngách bên trong. Cho đến khi Uyển Sam thấy tấm ảnh lớn treo trên tường, người đàn ông ngồi trên ghế da to, đằng sau là con rắn lớn. Dó chính là Vu Quân, ánh mắt đấy như đang nhìn thấu xuống cô, cả con rắn ấy. Uyển Sam biết đây là phòng của anh ấy, định quay đi nhưng đã nghe tiếng nói:
- Are you lost, baby girl?
Bình luận facebook