Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-90
Chương 90: 1 cơ hội... Tôi cầu xin em
Câu trả lời của anh khiến cô im bặt. Ghen với thằng nhóc sơ sinh chưa tròn 1 tuổi ư? Uyển Sam bỗng nổi đóa lên, hai lông mày cô nhíu lại:
- Anh thần kinh rồi. Không ai đi ghen với con trai mình hết
Chỉ như chớp lấy thời cơ, Vu Quân búng tay một cái, vẻ mặt hồ hởi:
- Đúng. Gia Thành là con trai anh, thiếu gia của Chương thị. Em vừa nói ra, cuối cùng em cũng đồng ý điều này
Hóa ra nam nhân cố nói lắt léo chỉ trực chờ cô rối rắm là sẽ chịu thú nhận. Từ khi về lại Chương gia, Uyển Sam luôn không chịu nhận rằng Gia Thành là con trai của Vu Quân anh. Với cô, đứa con đầu tiên cũng sự mong chờ thay đổi của cô với anh đã biến mất kể từ đêm hôm ấy. Dù đã trôi qua nhưng thi thoảng nghĩ lại cũng khiến cô rùng mình, bước đi trên cầu thang cũng cực kì cẩn thận, đến độ mà rón rén. Trái ngược với biểu cảm vui mừng kia, Uyển Sam gằm mặt xuống, lẳng lặng:
- Dù cho sự thật chứng minh Gia Thành là trai anh, nhưng Vu Quân... Anh có biết là, anh không xứng đáng không?
Đây là lần thứ bao nhiêu Uyển Sam nhấn mạnh điều này, anh không phủ nhận, ngược lại còn hoàn toàn đồng ý. Nếu như đêm đó không mất kiểm soát, không bất giác mà xổ ra hết oán hận, không vì chút lời kích bác,...tất cả chỉ là Nếu như. Vả lại lòng tự tôn Vu Quân quá cao, đúng là Chương thị đã hại chết ba mẹ Uyển Sam, cũng vì có tội. Sau Uyển Sam thành công trả thù cho ông bà Tiêu, đổi được mạng của Chương Cảnh Điền thì bấy giờ nam nhân mới thấu được nỗi đau mất đi người thân, mất đi một tượng đài mình hằng tôn thờ và noi theo.
Không khí cả hai rơi vào trầm tư, ngột ngạt trong phòng. Uyển Sam toan quay bước đi, Vu Quân ngay tức khắc nắm tay cô lại, quyết liệt ôm chặt cứng cô trong lòng, tay vòng tay ôm trước eo bụng nhỏ nữ nhân, liên tục hỏi:
- Uyển Sam, hãy nói cho tôi đi... Tôi phải làm sao? Em muốn tôi thay đổi như nào? Cần bù đắp những gì? Em hãy nói hết ra, đừng giấu trong lòng... Tôi cực kì bức bối khi mỗi ngày đều thấy em, chạm được vào em nhưng ngỡ như chỉ là thân xác không hồn. Đừng bài xích tôi như vậy...
Từng đợt hơi nóng phả vào bên tai cô, vòng tay anh rắn chắc giữ chặt, quyết không chịu để Uyển Sam rời đi nếu như chưa nhận được lời giải thích thích đáng.
- Mỗi ngày đều nhìn em và con, rất muốn lại gần, khao khát cái cảm giác gia đình nhỏ của bản thân. Nhưng tôi sợ... Cực kì sợ em giữ cái thái độ dửng dưng, thờ ơ ấy. Em như một người khác, chịu sự sắp đặt của tôi nhưng chỉ là một cách chống đỡ để hai mẹ con em được yên thân. Em nghĩ vậy, phải không?
Uyển Sam ngắt lại một nhịp thở. Từ đầu đến giờ, Vu Quân nói rất đúng. Cô đứng chôn chân, tấm lưng nhỏ để cả thân hình nam nhân giữ chặt trong lòng. Vòng tay anh ngày một siết chặt, giọng hạ thấp hết mức:
- 1 cơ hội... Tôi chỉ cần duy nhất 1 cơ hội để được bù đắp lại cho em, cùng em và Gia Thành là một gia đình... Thời gian của tôi không còn nhiều nữa rồi, sợ rằng không kịp mất... 1 cơ hội, tôi cầu xin em
Vu Quân vòng đến trước mặt cô, nâng khuôn mặt cô lên đối diện với sự thỉnh cầu của anh. Uyển Sam ánh mắt dè dặt nhìn xuống dưới, sau cùng rời khỏi phòng, không đáp nửa lời, không ai biết rốt cuộc tâm trạng giờ ra sao
Mấy ngày sau
Vu Quân không còn ở nhà nhiều như trước, có hôm đi hai ba ngày rồi về, có hôm đêm bất ngờ cũng đi ra ngoài. Điều này cũng khiến Uyển Sam hơi tò mò, kể từ hôm đó hai người ít gặp nhau hơn.
Một hôm nọ
Đã đêm rồi, Uyển Sam vẫn trằn trọc, thời tiết thất thường cũng khiến cô khó chịu theo. Bỗng dưới sân có tiếng xe đi vào. Uyển Sam tò mò lén nhìn ra cửa sổ, người bước xuống chẳng phải là bác sĩ riêng của Chương gia sao, hôm nay có thêm 1 y tá nữa, họ tiến bước vào sảnh nhà. Uyển Sam cũng len lén mở cửa phòng ra xem sao, bên dưới là A Điền và thím Liên cùng họ bắt đầu qua phòng Vu Quân. Thi thoảng cứ 2-3 ngày vị bác sĩ đó lại tới, dạo này sắc mặt mọi người trong Chương thị cũng ỉu xìu.
Hôm nay cô lại qua phòng Gia Thành, pha sữa cho thằng bé uống rồi bế dỗ ăn, luẩn quần quanh phòng, xe của vị bác sĩ kia lại tới, nhẩm nghĩ lại, đã mấy ngày rồi chưa thấy Vu Quân ra khỏi phòng, ngược lại người làm, A Điền, Tiểu Thiết và Trình Cán, thím Liên lại rất hay túc trực bên đó cùng bác sĩ. Hay Vu Quân anh lại đang gặp chuyện gì? Tiếng Gia Thành khóc phá đi dòng suy nghĩ của cô. Uyển Sam lại dỗ dành thằng bé rồi tạm quên đi chuyện này
Xong xuôi, cô bước ra khỏi phòng lại thấy hai bà vú đứng khuất đó, như đang nói chuyện gì bí mật, vẫn nghe loáng thoáng được:
- Này... Ngài Chương dạo này đã xuống sức vậy rồi...
- Ừ, mắc bệnh này, coi như khó. Cũng do trước đây ngài sa đà vào rượu chè, thuốc lá... Đến độ mà nhập viện mấy lần
- Biết thế.. Những cũng do vì thương nhớ cô chủ
Câu trả lời của anh khiến cô im bặt. Ghen với thằng nhóc sơ sinh chưa tròn 1 tuổi ư? Uyển Sam bỗng nổi đóa lên, hai lông mày cô nhíu lại:
- Anh thần kinh rồi. Không ai đi ghen với con trai mình hết
Chỉ như chớp lấy thời cơ, Vu Quân búng tay một cái, vẻ mặt hồ hởi:
- Đúng. Gia Thành là con trai anh, thiếu gia của Chương thị. Em vừa nói ra, cuối cùng em cũng đồng ý điều này
Hóa ra nam nhân cố nói lắt léo chỉ trực chờ cô rối rắm là sẽ chịu thú nhận. Từ khi về lại Chương gia, Uyển Sam luôn không chịu nhận rằng Gia Thành là con trai của Vu Quân anh. Với cô, đứa con đầu tiên cũng sự mong chờ thay đổi của cô với anh đã biến mất kể từ đêm hôm ấy. Dù đã trôi qua nhưng thi thoảng nghĩ lại cũng khiến cô rùng mình, bước đi trên cầu thang cũng cực kì cẩn thận, đến độ mà rón rén. Trái ngược với biểu cảm vui mừng kia, Uyển Sam gằm mặt xuống, lẳng lặng:
- Dù cho sự thật chứng minh Gia Thành là trai anh, nhưng Vu Quân... Anh có biết là, anh không xứng đáng không?
Đây là lần thứ bao nhiêu Uyển Sam nhấn mạnh điều này, anh không phủ nhận, ngược lại còn hoàn toàn đồng ý. Nếu như đêm đó không mất kiểm soát, không bất giác mà xổ ra hết oán hận, không vì chút lời kích bác,...tất cả chỉ là Nếu như. Vả lại lòng tự tôn Vu Quân quá cao, đúng là Chương thị đã hại chết ba mẹ Uyển Sam, cũng vì có tội. Sau Uyển Sam thành công trả thù cho ông bà Tiêu, đổi được mạng của Chương Cảnh Điền thì bấy giờ nam nhân mới thấu được nỗi đau mất đi người thân, mất đi một tượng đài mình hằng tôn thờ và noi theo.
Không khí cả hai rơi vào trầm tư, ngột ngạt trong phòng. Uyển Sam toan quay bước đi, Vu Quân ngay tức khắc nắm tay cô lại, quyết liệt ôm chặt cứng cô trong lòng, tay vòng tay ôm trước eo bụng nhỏ nữ nhân, liên tục hỏi:
- Uyển Sam, hãy nói cho tôi đi... Tôi phải làm sao? Em muốn tôi thay đổi như nào? Cần bù đắp những gì? Em hãy nói hết ra, đừng giấu trong lòng... Tôi cực kì bức bối khi mỗi ngày đều thấy em, chạm được vào em nhưng ngỡ như chỉ là thân xác không hồn. Đừng bài xích tôi như vậy...
Từng đợt hơi nóng phả vào bên tai cô, vòng tay anh rắn chắc giữ chặt, quyết không chịu để Uyển Sam rời đi nếu như chưa nhận được lời giải thích thích đáng.
- Mỗi ngày đều nhìn em và con, rất muốn lại gần, khao khát cái cảm giác gia đình nhỏ của bản thân. Nhưng tôi sợ... Cực kì sợ em giữ cái thái độ dửng dưng, thờ ơ ấy. Em như một người khác, chịu sự sắp đặt của tôi nhưng chỉ là một cách chống đỡ để hai mẹ con em được yên thân. Em nghĩ vậy, phải không?
Uyển Sam ngắt lại một nhịp thở. Từ đầu đến giờ, Vu Quân nói rất đúng. Cô đứng chôn chân, tấm lưng nhỏ để cả thân hình nam nhân giữ chặt trong lòng. Vòng tay anh ngày một siết chặt, giọng hạ thấp hết mức:
- 1 cơ hội... Tôi chỉ cần duy nhất 1 cơ hội để được bù đắp lại cho em, cùng em và Gia Thành là một gia đình... Thời gian của tôi không còn nhiều nữa rồi, sợ rằng không kịp mất... 1 cơ hội, tôi cầu xin em
Vu Quân vòng đến trước mặt cô, nâng khuôn mặt cô lên đối diện với sự thỉnh cầu của anh. Uyển Sam ánh mắt dè dặt nhìn xuống dưới, sau cùng rời khỏi phòng, không đáp nửa lời, không ai biết rốt cuộc tâm trạng giờ ra sao
Mấy ngày sau
Vu Quân không còn ở nhà nhiều như trước, có hôm đi hai ba ngày rồi về, có hôm đêm bất ngờ cũng đi ra ngoài. Điều này cũng khiến Uyển Sam hơi tò mò, kể từ hôm đó hai người ít gặp nhau hơn.
Một hôm nọ
Đã đêm rồi, Uyển Sam vẫn trằn trọc, thời tiết thất thường cũng khiến cô khó chịu theo. Bỗng dưới sân có tiếng xe đi vào. Uyển Sam tò mò lén nhìn ra cửa sổ, người bước xuống chẳng phải là bác sĩ riêng của Chương gia sao, hôm nay có thêm 1 y tá nữa, họ tiến bước vào sảnh nhà. Uyển Sam cũng len lén mở cửa phòng ra xem sao, bên dưới là A Điền và thím Liên cùng họ bắt đầu qua phòng Vu Quân. Thi thoảng cứ 2-3 ngày vị bác sĩ đó lại tới, dạo này sắc mặt mọi người trong Chương thị cũng ỉu xìu.
Hôm nay cô lại qua phòng Gia Thành, pha sữa cho thằng bé uống rồi bế dỗ ăn, luẩn quần quanh phòng, xe của vị bác sĩ kia lại tới, nhẩm nghĩ lại, đã mấy ngày rồi chưa thấy Vu Quân ra khỏi phòng, ngược lại người làm, A Điền, Tiểu Thiết và Trình Cán, thím Liên lại rất hay túc trực bên đó cùng bác sĩ. Hay Vu Quân anh lại đang gặp chuyện gì? Tiếng Gia Thành khóc phá đi dòng suy nghĩ của cô. Uyển Sam lại dỗ dành thằng bé rồi tạm quên đi chuyện này
Xong xuôi, cô bước ra khỏi phòng lại thấy hai bà vú đứng khuất đó, như đang nói chuyện gì bí mật, vẫn nghe loáng thoáng được:
- Này... Ngài Chương dạo này đã xuống sức vậy rồi...
- Ừ, mắc bệnh này, coi như khó. Cũng do trước đây ngài sa đà vào rượu chè, thuốc lá... Đến độ mà nhập viện mấy lần
- Biết thế.. Những cũng do vì thương nhớ cô chủ
Bình luận facebook