Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-11
Chương 11: Không có lỡ như
Tô Dật Hàm nhìn vào ánh sáng trong mắt Bạch Tịch Nguyệt và thấy trong mắt cô anh không thể thấy một tia tham lam nào ngoài một chút mừng rỡ. Mặc dù có hơi bất ngờ nhưng anh không quá để ý mà là ngồi xuống ghế da thật đắt tiền một lần nữa rồi mỉm cười nói: “Tất nhiên số tiền 3 tỷ này sẽ thuộc về cô và không thiếu một xu nào. Nếu bác sĩ Bạch không tin thì có thể kiểm tra.”
“Không cần kiểm tra tôi tin tưởng nhân cách của anh Tô nhưng tôi cũng biết anh trả cho tôi nhiều tiền như vậy không chỉ đơn giản là để đến khám bệnh tại nhà có phải trong đó bao gồm cả phí bịt miệng đúng không?” Dứt lời Bạch Tịch Nguyệt khóa chiếc vali lại và xách nó trong tay.
Cô thầm nghĩ trong TV cũng thường chiếu những bộ phim kiểu này mà. Để ngăn chặn bí mật của mình bị tiết lộ ra ngoài người nhà giàu sẽ cho những người biết bí mật đó một số tiền lớn để giữ bí mật nếu không thì sẽ bị giết người diệt khẩu… Do đó chắc hẳn anh Tô đây cũng có ý như thế này.
“Tốt lắm tôi thích những người phụ nữ vừa thông minh vừa biết điều. Nếu bác sĩ Bạch đã hiểu hết tôi cũng không phí công nói nhiều nữa.” Tô Dật Hàm nói với giọng trầm thấp sâu xa.
Bạch Tịch Nguyệt không thể không âm thầm cười khẩy. Ai cần anh thích chứ nếu không phải vì tiền cô cũng sẽ không ở một nơi nguy hiểm như vậy quá lâu.
“Tục ngữ có câu lấy tiền thay họa. Anh Tô yên tâm dù tôi có thấy hay nghe được gì ở đây ngày hôm nay tôi cũng sẽ kín miệng như bưng. Tôi còn có việc khác nên đi trước đây.”
Tô Dật Hàm nghe thấy giọng điệu của cô rất bảo thủ như thể cô thường làm những việc như vậy không khỏi nhìn kỹ hai mắt của cô.
Thậm chí còn lên tiếng gọi lại người phụ nữ đang gấp gáp rời đi kia: “Đợi chút đã bác sĩ Bạch lát nữa cô muốn đi đâu để tôi kêu người đưa cô đi.”
Anh ấy vừa dứt lời một người đàn ông cao to đeo kính đen lặng lẽ bước vào từ cửa.
Bạch Tịch Nguyệt giật nảy mình rồi vội vã xua tay: “Không cần không cần phải phiền phức như vậy tôi tự bắt taxi đi là được cảm ơn ý tốt của anh Tô.”
Tô Dật Hàm không khỏi bật cười vì hành động của Bạch Tịch Nguyệt: “Ha ha thú vị đây.”
“Cái gì thú vị?” Một giọng nói lạnh lùng hàm chứa nét trầm đặc thù của đàn ông vang lên từ phía sau anh ấy.
Tô Dật Hàm hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông đã thay bộ quần áo khác nhưng kiểu tóc vẫn gọn gàng thời trang. Đối với một đứa em trai biết rõ anh có chứng thích sạch sẽ nghiêm trọng thì không thể không ngạc nhiên trợn to mắt: “Anh hai anh không tắm mà ra ngay luôn á?”
Ánh mắt của Tô Dật Trần khẽ lướt qua bóng dáng sắp biến mất ở ngoài cửa kia hai hàng lông mày bất giác áp sát lại gần nhau trên khuôn mặt lạnh lùng có một tia buồn bực khó tả.
Nghĩ đến việc mình chưa bao giờ có phản ứng sinh lý trước bất kỳ người phụ nữ nào mà trong khi cô kiểm tra lúc nãy lại có phản ứng rõ ràng.
Cảm giác vi diệu này vừa mập mờ vừa lạ lẫm khiến lòng anh như bị thứ gì đó lấp kín.
Bởi vì ngón tay mảnh khảnh của người phụ nữ đó chạm vào sao?
Hay là vì khi nhìn thấy cô ấy cười trộm cơn tức giận không thể kìm nén trong lòng anh đã kích thích cơ thể của anh vậy nên anh mới có phản ứng sinh lý với cô ấy?
Tô Dật Hàm thấy anh mình hơi suy tư nhìn về phía cổng bèn thầm cười khúc khích rồi trêu chọc: “Anh hai đừng nhìn nữa người ta đã cầm tiền đi từ lâu rồi.”
Tô Dật Trần lấy lại tinh thần lạnh lùng nói: “Trả bao nhiêu?”
Tô Dật Hàm tùy tiện giơ một bàn tay lên: “Trả 3 tỷ tiền mặt thế nào em cũng hào phóng nhỉ.”
Tô Dật Trần lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Em dư tiền lắm hả?”
Mặc dù với thân phận và địa vị của hai người 3 tỷ tiền mặt chẳng là gì cả. Nhưng đối với người bình thường mà nói thì đây là một số tiền rất lớn vậy mà người phụ nữ đó cũng dám nhận cô ấy thiếu tiền đến vậy à?
“Làm ơn anh hai à em còn không phải vì tốt cho anh sao lỡ như cô bác sĩ Bạch đó thực sự kiểm tra ra anh có vấn đề gì… Em phải cho người ta thêm phí bịt miệng nữa.” Tô Dật Hàm cười nói đầy sâu xa.
Hàng lông mày anh tuấn của Tô Dật Trần hơi nhíu lại giọng nói lạnh đến đáng sợ: “Người phụ nữ đó nói anh có vấn đề à?”
“Không có em chỉ nói là lỡ như…” Tô Dật Hàm ăn ngay nói thật.
Thật ra thì không cần kiểm tra anh cũng biết cơ thể Tô Dật Trần không có bất kỳ vấn đề gì sở dĩ mời Bạch Tịch Nguyệt đến kiểm tra cũng chỉ để ba mẹ bọn anh yên tâm mà thôi.
Đôi mắt lạnh lùng sắc bén của Tô Dật Trần liếc nhìn anh ta anh quả quyết: “Không có lỡ như.”
Cơ thể của anh anh tự biết rõ anh không hề có bất cứ vấn đề gì huống hồ là nơi tượng trưng cho lòng tự trọng của đàn ông.
“Tất nhiên em biết không có lỡ như bác sĩ Bạch người ta đã nói là cơ thể của anh rất khỏe mạnh nhưng mà…” Tô Dật Hàm hơi chần chừ không biết có nên nhắc lại lời của Bạch Tịch Nguyệt cho anh nghe hay không.
Lúc đầu anh không quá rõ câu nói đó có ý gì nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại có vẻ như anh đã biết chuyện gì xảy ra hơn nữa anh cũng hơi hối hận khi nhắc tới chuyện này.’
Tô Dật Hàm nhìn vào ánh sáng trong mắt Bạch Tịch Nguyệt và thấy trong mắt cô anh không thể thấy một tia tham lam nào ngoài một chút mừng rỡ. Mặc dù có hơi bất ngờ nhưng anh không quá để ý mà là ngồi xuống ghế da thật đắt tiền một lần nữa rồi mỉm cười nói: “Tất nhiên số tiền 3 tỷ này sẽ thuộc về cô và không thiếu một xu nào. Nếu bác sĩ Bạch không tin thì có thể kiểm tra.”
“Không cần kiểm tra tôi tin tưởng nhân cách của anh Tô nhưng tôi cũng biết anh trả cho tôi nhiều tiền như vậy không chỉ đơn giản là để đến khám bệnh tại nhà có phải trong đó bao gồm cả phí bịt miệng đúng không?” Dứt lời Bạch Tịch Nguyệt khóa chiếc vali lại và xách nó trong tay.
Cô thầm nghĩ trong TV cũng thường chiếu những bộ phim kiểu này mà. Để ngăn chặn bí mật của mình bị tiết lộ ra ngoài người nhà giàu sẽ cho những người biết bí mật đó một số tiền lớn để giữ bí mật nếu không thì sẽ bị giết người diệt khẩu… Do đó chắc hẳn anh Tô đây cũng có ý như thế này.
“Tốt lắm tôi thích những người phụ nữ vừa thông minh vừa biết điều. Nếu bác sĩ Bạch đã hiểu hết tôi cũng không phí công nói nhiều nữa.” Tô Dật Hàm nói với giọng trầm thấp sâu xa.
Bạch Tịch Nguyệt không thể không âm thầm cười khẩy. Ai cần anh thích chứ nếu không phải vì tiền cô cũng sẽ không ở một nơi nguy hiểm như vậy quá lâu.
“Tục ngữ có câu lấy tiền thay họa. Anh Tô yên tâm dù tôi có thấy hay nghe được gì ở đây ngày hôm nay tôi cũng sẽ kín miệng như bưng. Tôi còn có việc khác nên đi trước đây.”
Tô Dật Hàm nghe thấy giọng điệu của cô rất bảo thủ như thể cô thường làm những việc như vậy không khỏi nhìn kỹ hai mắt của cô.
Thậm chí còn lên tiếng gọi lại người phụ nữ đang gấp gáp rời đi kia: “Đợi chút đã bác sĩ Bạch lát nữa cô muốn đi đâu để tôi kêu người đưa cô đi.”
Anh ấy vừa dứt lời một người đàn ông cao to đeo kính đen lặng lẽ bước vào từ cửa.
Bạch Tịch Nguyệt giật nảy mình rồi vội vã xua tay: “Không cần không cần phải phiền phức như vậy tôi tự bắt taxi đi là được cảm ơn ý tốt của anh Tô.”
Tô Dật Hàm không khỏi bật cười vì hành động của Bạch Tịch Nguyệt: “Ha ha thú vị đây.”
“Cái gì thú vị?” Một giọng nói lạnh lùng hàm chứa nét trầm đặc thù của đàn ông vang lên từ phía sau anh ấy.
Tô Dật Hàm hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông đã thay bộ quần áo khác nhưng kiểu tóc vẫn gọn gàng thời trang. Đối với một đứa em trai biết rõ anh có chứng thích sạch sẽ nghiêm trọng thì không thể không ngạc nhiên trợn to mắt: “Anh hai anh không tắm mà ra ngay luôn á?”
Ánh mắt của Tô Dật Trần khẽ lướt qua bóng dáng sắp biến mất ở ngoài cửa kia hai hàng lông mày bất giác áp sát lại gần nhau trên khuôn mặt lạnh lùng có một tia buồn bực khó tả.
Nghĩ đến việc mình chưa bao giờ có phản ứng sinh lý trước bất kỳ người phụ nữ nào mà trong khi cô kiểm tra lúc nãy lại có phản ứng rõ ràng.
Cảm giác vi diệu này vừa mập mờ vừa lạ lẫm khiến lòng anh như bị thứ gì đó lấp kín.
Bởi vì ngón tay mảnh khảnh của người phụ nữ đó chạm vào sao?
Hay là vì khi nhìn thấy cô ấy cười trộm cơn tức giận không thể kìm nén trong lòng anh đã kích thích cơ thể của anh vậy nên anh mới có phản ứng sinh lý với cô ấy?
Tô Dật Hàm thấy anh mình hơi suy tư nhìn về phía cổng bèn thầm cười khúc khích rồi trêu chọc: “Anh hai đừng nhìn nữa người ta đã cầm tiền đi từ lâu rồi.”
Tô Dật Trần lấy lại tinh thần lạnh lùng nói: “Trả bao nhiêu?”
Tô Dật Hàm tùy tiện giơ một bàn tay lên: “Trả 3 tỷ tiền mặt thế nào em cũng hào phóng nhỉ.”
Tô Dật Trần lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Em dư tiền lắm hả?”
Mặc dù với thân phận và địa vị của hai người 3 tỷ tiền mặt chẳng là gì cả. Nhưng đối với người bình thường mà nói thì đây là một số tiền rất lớn vậy mà người phụ nữ đó cũng dám nhận cô ấy thiếu tiền đến vậy à?
“Làm ơn anh hai à em còn không phải vì tốt cho anh sao lỡ như cô bác sĩ Bạch đó thực sự kiểm tra ra anh có vấn đề gì… Em phải cho người ta thêm phí bịt miệng nữa.” Tô Dật Hàm cười nói đầy sâu xa.
Hàng lông mày anh tuấn của Tô Dật Trần hơi nhíu lại giọng nói lạnh đến đáng sợ: “Người phụ nữ đó nói anh có vấn đề à?”
“Không có em chỉ nói là lỡ như…” Tô Dật Hàm ăn ngay nói thật.
Thật ra thì không cần kiểm tra anh cũng biết cơ thể Tô Dật Trần không có bất kỳ vấn đề gì sở dĩ mời Bạch Tịch Nguyệt đến kiểm tra cũng chỉ để ba mẹ bọn anh yên tâm mà thôi.
Đôi mắt lạnh lùng sắc bén của Tô Dật Trần liếc nhìn anh ta anh quả quyết: “Không có lỡ như.”
Cơ thể của anh anh tự biết rõ anh không hề có bất cứ vấn đề gì huống hồ là nơi tượng trưng cho lòng tự trọng của đàn ông.
“Tất nhiên em biết không có lỡ như bác sĩ Bạch người ta đã nói là cơ thể của anh rất khỏe mạnh nhưng mà…” Tô Dật Hàm hơi chần chừ không biết có nên nhắc lại lời của Bạch Tịch Nguyệt cho anh nghe hay không.
Lúc đầu anh không quá rõ câu nói đó có ý gì nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại có vẻ như anh đã biết chuyện gì xảy ra hơn nữa anh cũng hơi hối hận khi nhắc tới chuyện này.’
Bình luận facebook