• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tình yêu không thể đạt được (4 Viewers)

  • Chap-9

Chương 9: Chỗ tôi không được







“Sầm” một tiếng cánh cửa sau lưng bị Tô Dật Hàm từ bên ngoài đóng lại.
Bạch Tịch Nguyệt bỗng chốc rơi vào bóng tối tiếng cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.
Nhưng vừa nghĩ đến Tô Dật Hàm vừa mới đồng ý cho cô gấp đôi tiền khám bệnh cô cắn răng kiên trì đến cùng tìm tòi trong phòng.
Bác sĩ Đông y khám bệnh theo kiểu nhìn nghe hỏi sờ. Mà bây giờ một màn đen kịt cho dù là thuật chữa bệnh của cô có cao siêu đến đâu nhưng cái gì cũng không thấy được thì làm sao chữa bệnh cứu người đây. Không lâu sau đó cuối cùng cô cũng mò được cái công tắc điện ở trên tường.
Nhưng cô chưa kịp ấn bật thì một âm thanh u ám lạnh lẽ của người đàn ông ở nơi nào đó dữ tợn vang lên: “Không được mở đèn!”
Bạch Tịch Nguyệt dọa sợ giật nảy mình tay run cầm cập ấn vào công tắc trong chốc lát cả căn phòng bừng sáng lên.
Cô để ý tới người đàn ông kia đầu tiên vẻ mặt u ám tàn ác ngũ quan giống như bị dao rạch vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị khiến cho người ta vừa nhìn mà cảm thấy phát run.
Đặc biệt là cặp mắt đen hẹp dài của anh ta cả căn phòng bỗng tản ra một sức uy hiếp giết người lại giống như vừa nhìn vào vực sâu không thấy đáy vậy có chút không chú ý dường như bị đôi mắt hẹp dài kia hấp dẫn đến mức mất cả ý thức.
Nhưng vẫn là cái gương mặt đẹp trai làm cho người ta vừa nhìn đã đem lòng yêu thương khiến cho Bạch Tịch Nguyệt kinh hãi lùi về phía sau vài bước.
Lúc này con người hờ hững của người đàn ông cũng lạnh lùng lướt qua mặt của Bạch Tịch Nguyệt.
Hai người dường như cùng lúc kêu lên: “Là anh là cô?”
Bạch Tịch Nguyệt trợn to hai mắt đúng là oan gia ngõ hẹp mà có chết cũng không nghĩ ở đây lại đụng phải cái người họ Tô này!
Tô Dật Trần cũng không ngờ được cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại người con gái này thêm lần nào nữa. Thế mà hôm nay lại gặp vẫn trên danh nghĩa là bác sĩ cơ chứ.
“Cô là bác sĩ?” Bạch Dật Trần là đang nghi ngờ thân phận của cô càng nghi ngờ mục đích lần này xuất hiện trước mặt anh là cái gì?
Bạch Tịch Nguyệt không vui nhíu lông mày anh còn dám nghi ngờ khả năng của cô thế là cô chế giễu lại: “Anh bị bệnh?”
Khuôn mặt đẹp đẽ của Tô Dật Trần lập tức tối sầm xuống sau đó không nói lời nào liền cởi dây thắt lưng ra chuẩn bị cởi quần.
Bạch Tịch Nguyệt bị hành động của anh làm cho kinh hãi: “Này anh làm cái gì vậy hả?”
“Cô không phải đến để khám bệnh cho tôi hay sao?” Bạch Dật Trần ném cho cô cái nhìn lành lạnh chỉ vào bộ phận quan trọng dưới thân trầm giọng nói: “Chỗ này của tôi không ổn phiền cô kiểm tra kĩ giúp tôi!”
Không biết có phải Bạch Tịch Nguyệt ảo tưởng hay không lúc anh nói: “Kiểm tra kĩ.” Anh cố tình nhấn mạnh mấy chữ này.
Hiện tại anh rõ ràng đang không vui.
Nhưng cô cũng làm sao mà vui hơn anh được chứ?
Biết được chỗ anh muốn kiểm tra mặt Bạch Tịch Nguyệt không kiểm soát bỗng đỏ lên. Trước kia Tô Dật Hàm không hề nói việc muốn cô khám bộ phận kín đáo của người đàn ông này!
“Còn không qua đây?” Giống như cố ý trả thù Tô Dật Trần lạnh lùng thúc giục cô thậm chí còn cố tình khích đểu cô: “Chẳng phải nói trong mắt của bệnh viện các cô không phân biệt giới tính sao sợ à?”
Bạch Tịch Nguyệt thầm hít sâu một hơi nghĩ đến một khoản tiền sắp chuyển vào tài khoản cô cắn môi chịu đựng.
Tìm được hộp dụng cụ đặt vào trong góc nhẹ nhàng mở ra đeo bao tay khử trùng lên cố gắng bình tĩnh hết sức nói: “Được rồi anh có thể cởi quần.”
Tô Dật Trần lạnh nhạt nhìn trạng thái đã bắt đầu của nữ bác sĩ nhưng mà đối với sự ra lệnh của cô lại không có bất kì hành động gì.
Bởi vì cái cảm giác ưu việt bẩm sinh của anh thuộc về thân phận cao quý của cấp trên điều này nói với anh rằng không một ai có thể chỉ huy anh phải làm gì.
Bạch Tịch Nguyệt đợi anh mấy giây từ đầu đến cuối vẫn không thấy người đàn ông này có bất cứ hành động gì. Nghĩ đến thân phận của anh ở quán bar cứ nghĩ anh ngại đối diện với bệnh của mình cô liền hờ hững nói: “Yên tâm đi tôi rất có chuyên môn cho dù là chỗ nào bị bệnh tôi cũng sẽ không cười nhạo hay kì thị đâu cởi đi.”
Tô Dật Trần là một người đàn ông là người có lòng tự tôn mãnh liệt mà lại bị một nữ bác sĩ trẻ hoài nghi “năng lực” của anh anh thật sự muốn thể hiện ra bản thân rất cay cú.
Nếu không phải vì chán ghét không ưa những người phụ nữa luôn muốn trèo lên giường của anh thì anh cũng sẽ không chọn cách giữ trong sạch cho bản thân điều này rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm rằng thân thể anh có vấn đề.
Thật sự anh hoàn toàn có thể giống như trước kia lạnh lùng từ chối bất cứ loại kiểm tra nào nhưng không biết tại sao lúc này anh không muốn người phụ nữ trước mắt cũng có cái hiểu lầm này.
Giống như tiếp thu được lời của Bạch Tịch Nguyệt Tô Dật Trần chậm rãi nâng hai tay đang duỗi ở bên cạnh lên cởi hết toàn bộ những thứ tháo buộc trên người xuống bình tĩnh im lặng chờ đợi bước tiếp theo của cô.
Lúc Bạch Tịch Nguyệt chậm rãi cúi đầu xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn nhuộm một màu đỏ đáng ngờ nhưng nói đi cũng phải nói lại. Trước đây lúc cô vẫn học ở trường đều tham khảo theo mô phỏng của thầy còn tiếp xúc với bộ phận quan trọng của đàn ông ở khoảng cách gần như này thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Để không ảnh hướng đến phán đoán cô đành ngồi xổm xuống để tiện kiểm tra.
Chỉ là không biết có phải trùng hợp hay không khi cô kiểm tra vô tình đụng trúng cái ở giữa hai đầu gối của anh ta thật sự có chút không nhịn được cười.
Nhưng vì chứng minh năng lực của bản thân cô rất nhanh đem sự chú ý của mình tập trung nhìn vào nơi nên chú ý.’
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom