• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tình yêu không thể đạt được (4 Viewers)

  • Chap-14

Chương 14: Tôi đến chỗ riêng tư nhất của anh cũng nhìn qua rồi







Tô Dật Trần nhìn bóng lưng đang dần rời xa anh giọng điệu không mấy vui vẻ nói: “Em có vẻ rất rảnh rỗi.”
“Hả?” Tô Dật Hàm không hiểu anh trả lời như vậy là sao.
“Ngày mai việc đàm phán với Mike em tự mình đi một chuyến đi.” Tô Dật Trần hạ thấp giọng nói.
“Không phải chứ anh à em chỉ là muốn buôn chuyện một chút thôi mà anh lại định để em đến đất nước K xa xôi như vậy có tùy hứng quá không vậy?” Tô Dật Hàm ấm ức nói: “Nói thật em cũng là vì quan tâm anh thôi khó khăn lắm anh mới tìm được người khiến anh có hứng thú như bác sĩ Bạch nên anh phải tìm hiểu nhiều thêm chút đi nếu không đến già anh cũng không tìm được bạn gái đâu em cũng vì lo lắng cho anh thôi.”
“Hoàng thượng không vội mà thái giám đã vội.” Tô Dật Trần lạnh lùng trả lời một câu sau đó liền cúp máy đi thẳng đến chỗ để xe.
Tô Dật Hàm nhìn vào màn hình điện thoại muốn khóc mà khóc không ra nước mắt: “Em sao lại là thái giám chứ em cũng là vì muốn tốt cho anh thôi mà!”
Tô Dật Trần sau khi ngồi lên xe chưa đầy một phút xe đã khởi động. Thoáng nhìn thấy phía bên kia đường Bạch Tịch Nguyệt đang đứng nói gì đó với người đàn ông lái xe chở bánh mỳ hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô trông có vẻ rất kích động.
Lái xe Triệu Thiên Kỳ tất nhiên cũng nhìn thấy cảnh đó: “Anh Tô chúng ta có cần qua đó giúp đỡ chút không.”
“Không cần tiếp tục lái xe đi.” Anh không phải người rảnh rỗi thích quan tâm chuyện của người khác cũng không có lòng nhiệt tình đến như vậy cô gái này đã không coi anh ra gì thì anh cũng không cần phải quan tâm đến cô nữa.
“Vâng.” Triệu Thiên Kỳ đáp lại anh một tiếng rồi lập tức vào số chuẩn bị tăng tốc.
Nhưng ngay lúc này Bạch Tịch Nguyệt đột nhiên từ chỗ xe chở bánh mỳ chạy tới chặn trước đầu xe Tô Dật Trần.
Cũng may lúc đó Triệu Thiên Kỳ phản ứng nhanh tính năng của xe Bentley cũng cao nếu không lúc cô đột ngột chạy đến như vậy chắc chắn đã tông ngã rồi.
Tô Dật Trần đang nhắm mắt thư giãn liền thản nhiên mở to đôi mắt nhìn cô gái với khuôn đang tỏ rõ vẻ lo lắng nóng ruột.
Triệu Thiên Kỳ quay đầu lại thăm dò hỏi một câu: “Anh Tô anh xem…”
Tô Dật Trần vốn định không để ý đến nhưng thấy cô cứ năn nỉ anh hạ cửa kính xuống không còn cách nào khác anh đành ấn chốt hạ kính.
Nhưng giọng điệu liền biến thành một người lạ lạnh lùng nói: “Chuyện gì vậy?”
Bạch Tịch Nguyệt cũng biết bản thân tự nhiên lao tới như vậy là không lịch sự chút nào nhưng thực sự không còn cách nào khác. Vừa nãy khó khăn lắm cô mới chặn được chiếc xe bánh mỳ có thể chở cô về thành phố cô cũng đã nói rõ rằng cô sẽ trả tiền nhưng đâu ai ngờ được đối phương không chỉ muốn tăng gấp đôi tiền phí mà còn muốn lợi dụng cô.
Cô làm sao có thể đồng ý với những yêu cầu vô lý như vậy được chứ vừa hay lúc đó xe của Tô Dật Trần đi ngang qua cô liền lập tức rời khỏi chỗ xe chở bánh mỳ lao về hướng xe của anh.
“Hihi anh Tô là như vậy xe của anh cũng về thành phố đúng chứ có thể phiền anh thuận đường cho tôi về cùng với được không?” Bạch Tịch Nguyệt nghĩ đến bản thân đang rất cần sự giúp đỡ cho nên có gắng hết sức thể hiện sự nhẹ nhàng lịch sự.
“Đưa cô đến đâu.” Tô Dật Trần vẫn tỏ ra lạnh lùng như cũ giọng điệu chế giễu nói: “Quán bar?”
Khuôn mặt cô liền cứng đờ lại không ngờ rằng mình lại bị anh đánh bại như vậy nhưng trong lòng nghĩ đến ở bệnh viện đang rất gấp cho nên cố nén lại khẽ nở một nụ cười nói: “Tất nhiên là không phải như vậy tôi đang có việc gấp cần đến bệnh viện một chuyến nể tình chúng ta cũng có quen biết anh giúp tôi lần này đi.”
“Cũng có quen biết? Tôi và cô quen nhau sao?” Tô Dật Trần lạnh lùng nói.
Bạch Tịch Nguyệt và Tô Dật Trần lần đầu tiên gặp nhau liền biết ngay anh không giống với người bình thường nhưng thật không ngờ rằng cô đã nói đến mức như vậy rồi mà anh vẫn không đồng ý.
Nhưng lúc này thời gian thật sự rất gấp cô cũng không còn quan tâm nhiều như vậy nữa vừa kéo cửa xe ra vừa nói: “Quen đó sao lại không quen được chứ tôi đến những nơi riêng tư nhất của anh cũng đã nhìn qua rồi vẫn chưa đủ quen sao?”
Triệu Thiên Kỳ ngồi ở ghế lái như chết lặng đi khi nghe những lời của Bạch Tịch Nguyệt đến thở cũng không dám thở mạnh sợ rằng chỉ cần một tiếng động nhỏ của mình cũng sẽ làm kích động sự tức giận của người đàn ông ngồi phía sau.
Chỉ có thể ngồi bất động im lặng quan sát Tô Dật Trần qua gương chiếu hậu.
Nhìn sắc mặt càng lúc càng xám lại của anh Triệu Thiên Kỳ cũng bắt đầu âm thầm chuẩn bị chỉ đợi Tô Dật Trần mở miệng anh ấy lập tức hành động lôi cô gái dám ăn nói điên cuồng này xuống xe.
Bạch Tịch Nguyệt lúc này cũng mới nhận thức được những lời mình vừa nói làm cô có chút xấu hổ nhưng cô cũng không phải cố ý ai bảo anh đến một chút thương hại cũng không có không cho cô lên xe thì đúng thật là thấy chết mà không cứu.
Chuyện cũng đến nước này rồi cô khó khắn lắm mới lên được xe cho nên dù nói thế nào cô nhất định cũng không xuống.
Nhìn thấy thời gian trôi qua từng phút từng giây Bạch Tịch Nguyệt thực sự không thể chờ được nữa. Thấy xe vẫn chưa nổ máy cô đành phải kiên trì đến cùng nói với người đàn ông ngồi trước mặt: “Phiền anh rồi tài xế làm ơn lái xe đi được không cảm ơn anh. ”
Tô Dật Trần không nói Triệu Thiên Kỳ làm sao dám đi đương nhiên anh ta sẽ không lái xe rồi.
Khuôn mặt của Tô Dật Trần vẫn lạnh lùng như cũ hơi thở của anh tỏa ra thậm chí còn lạnh hơn cả máy điều hòa trong xe. Cùng với luồng khí mạnh mẽ toát ra từ anh khiến cho không gian nhỏ bé này bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Cho đến khi người đàn ông ảm đạm nói ra hai từ lạnh băng: “Ra ngoài.”
Triệu Thiên Kỳ mới nhẹ nhõm thở một hơi vì nếu như Tô Dật Trần mà nói từ “giết” thì khả năng là anh ta thực sự không do dự mà ra tay rồi.’
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom