Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 101 SỰ THẬT CHUYỆN CẮT BỎ QUẢ THẬN BÊN TRÁI
CHƯƠNG 101: SỰ THẬT CHUYỆN CẮT BỎ QUẢ THẬN BÊN TRÁI
Cửa kí túc xá mở rộng, trong phòng khách, cô gái ngã oặt xuống đất, vẻ mặt ngây ngốc đờ ra nhìn nền gạch.
Cứ giương mắt như vậy, ngơ ngác nhìn nền gạch, một dòng nước mắt long lanh, từ từ trượt xuống khuôn mặt.
Từng cho rằng, chuyện người ta nói về nụ cười của nàng Monalisa là một con mắt của Monalisa đang khóc còn một con mắt đang cười là chuyện sai lầm và không thể đến nhường nào.
Giản Đường cũng luôn cảm thấy, đó chẳng qua là do trùng hợp, là do cách dùng màu sắc của hoạ sĩ, sau đó được người đời sau tuyên truyền phóng đại lên.
Trên đời này, làm sao có thể tồn tại chuyện một con mắt đang khóc, một con mắt đang cười đây?
Quá hoang đường!
Nhưng hôm nay, Giản Đường cảm thấy, trên đời này, có tồn tại cùng lúc hai loại tâm trạng khác biệt.
Ví như chính mình lúc này, cũng như thế.
Sự vui vẻ của việc trả thù, khiến cô muốn cười thật to, tâm trạng người thân coi như rác rưởi, lại khiến cô đau đớn tê liệt mà muốn khóc... Cuối cùng, dòng nước mắt này, đã có vẻ hơi điên cuồng.
Cô không biết là đang cười lại khóc, hay là đang khóc lại nở nụ cười nữa.
Ngày hôm sau
Trong nhà lớn nhà họ Thẩm, trên ghế sofa ở phòng khách, có một người đàn ông ngồi rất nho nhã.
Mà đối diện với sofa, có một đôi vợ chồng trung niên đang khép nép lấy lòng.
Phía sau người đàn ông, có một ông quản gia đứng trông rất nghiêm túc, tóc đã hoa râm, vẻ mặt thận trọng.
Ánh mắt của Thẩm Tư Cương đảo qua món quà trên bàn trà trước mặt, rồi nhìn vào đôi vợ chồng trung niên đối diện.
Hơi cong môi lên, “Ý của tổng giám đốc Giản, tôi đã hiểu.” Trong ánh mắt của anh có vẻ khinh thường, nói xong câu đó, dứt khoát đứng lên, gọi một tiếng: “Chú Hạ, tiễn tổng giám đốc Giản và bà Giản về.”
“Vâng, thưa cậu.”
Quản gia Hạ đi lên trước, hơi cúi người, làm một tư thế “Mời”: “Gần đây cậu chủ bận chuyện, ý của ông Giản và bà Giản, cậu chủ đã rõ ràng. Tôi tiễn hai vị ra cửa.”
“Món quà này...” Giản Chương Đằng hơi khẩn trương, vẻ mặt nhìn Thẩm Tư Cương đầy mong đợi.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu, môi cười khẽ: “Tấm lòng của tổng giám đốc Giản, cứ để lại đi.”
Nghe vậy, trong lòng Giản Chương Đằng mạnh mẽ thở phào một hơi... Nhận quà rồi, cũng tức là hứa hẹn sẽ không bởi vì nghiệt chủng kia mà đến liên lụy tới tập đoàn Giản Thị, và những người khác ở nhà họ Giản nữa.
“Tổng giám đốc Thẩm cứ làm việc đi, tạm biệt, tạm biệt.”
Tâm trạng của Giản Chương Đằng thoải mái hơn nhiều, đi theo quản gia Hạ trông vẻ thận trọng kia ra ngoài.
Dừng lại bên cạnh xe của bọn họ, quản gia Hạ đứng cách vợ chồng Giản Chương Đằng hai mét.
Trước khi Giản Chương Đằng lên xe, đột nhiên hơi do dự, quay lại, nhìn quản gia Hạ: “Quản gia Hạ, là do chúng tôi không dạy dỗ cho tốt cái đứa nghiệt chủng kia, hại đứa nhỏ tốt như Viên Miên, xin lỗi quản gia Hạ.”
Nếu như Giản Đường có ở đây, sợ rằng cô sẽ cảm thấy thật bi ai... Cô còn chưa nhận tội, người bố đẻ này của cô cũng đã nhận tội hộ cô rồi.
Trên gương mặt không một biểu cảm của quản gia Hạ, vẫn thận trọng như cũ, lạnh nhạt bảo: “Viên Miên đã qua đời ba năm rồi, nếu như đây là số mệnh của Viên Miên, tôi đành chịu.
Tội nghiệt do cô Giản gây ra, thì để cô Giản tự gánh trả, không liên quan đến ông bà Giản. Mặc dù tôi chỉ là quản gia nhà họ Thẩm, nhưng vẫn biết phân rõ trắng đen đúng sai.
Nghe nói... sáng nay ông Giản đăng báo, hoàn toàn cắt đứt quan hệ bố con với cô Giản?”
“Quản gia có thể hiểu rõ mọi chuyện, Giản Chương Đằng tôi thấy thật xấu hổ. Nghiệt chủng này không thể giữ lại, nhà họ Giản cũng không chịu nổi sóng gió nữa. Nếu như đăng báo có thể khiến lòng tổng giám đốc Thẩm và quản gia thoải mái hơn nhiều, Giản Chương Đằng tôi cũng không uổng công một lần làm điều bất thiện.”
Trên khuôn mặt già nua nghiêm khắc của quản gia Hạ, rốt cục lộ ra nụ cười: “Đã không còn sớm, ông Giản và bà Giản đi nhé.”
Nhìn xe Giản Chương Đằng lái ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm, quản gia Hạ mới xoay người, trở về.
Đi thẳng lên tầng hai, “Thưa cậu, họ đi rồi.”
“Ừ.” Trong tay Thẩm Tư Cương còn đang cầm món quà mà Giản Chương Đằng đưa tới, giơ ở trước mắt, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp đánh giá, đáy mắt lộ vẻ châm chọc, giơ tay lên một cái, món quà đã vứt xuống chân quản gia Hạ: “Vứt đi.”
“Vâng, thưa cậu.” Quản gia Hạ cúi người xuống muốn nhặt quà dưới đất lên, bên tai lại vang lên tiếng người đàn ông hỏi:
“Kêu chú đi điều tra chuyện người phụ nữ kia đã trải qua ở trong ngục, đã điều tra xong chưa?”
Quản gia Hạ cúi người xuống, hơi run lên, đôi mắt già nua lóe lên một cái, lập tức biến mất không thấy bóng dáng, đáp rất thận trọng:
“Cậu chủ nói tới cô Giản sao.” Tay quản gia Hạ nhặt món quà dưới đất lên, đứng thẳng người lại, “Cô Giản mới vào nhà giam, lòng vẫn kiêu ngạo, chọc cho vài người căm phẫn, chịu không ít nỗi khổ.”
Hàng mi của Thẩm Tư Cương hơi nhíu lại: “Thận của cô ấy xảy ra chuyện gì?”
Chọc cho người ta căm phẫn, thì chắc chắn phải chịu đòn rồi, vậy thận sao lại bị cắt bỏ ở đó.
“Trong chuyện này có điều hiểu lầm.” Quản gia Hạ nghiêm trang nói rằng: “Cô Giản cũng do đen đủi, trong đó có phạm nhân bị bệnh, xuất phát từ mục đích trị liệu, cần cắt bỏ một quả thận, bình thường cô Giản đắc tội không ít người, nên bị người ta tính toán, diễn ra một màn đổi người.
Có điều cô Giản đúng là bị tai bay vạ gió.”
Quản gia Hạ nói xong, ngẩng đầu một cái liền thấy một đôi mắt như cười như không đang nhìn mình, nét mặt của quản gia Hạ không lộ ra, nhưng trong lòng thì run lên, “Thưa cậu, cô Giản đúng là rất bi thảm, tuy tôi rất hận cô Giản, nhưng cô Giản suy cho cùng cũng là người bạn tốt nhất của Viên Miên trên đời này.
Tôi có hận cô Giản hơn nữa, cũng sẽ không giấu giếm việc này với cậu thay nhà giam đó.”
Ngụ ý là, ông nghe ngóng được chỉ có bấy nhiêu, còn về chuyện, bên kia có nói sai không, thì ông cũng không biết.
Thẩm Tư Cương nheo mắt lại, đáy mắt lộ vẻ trầm tư, nhớ tới, tính cách ba năm trước đây của Giản Đường... quả thực rất đường hoàng, bỗng chốc rơi từ trên đỉnh núi xuống bùn lầy, trong lúc nhất thời không chịu nổi, cũng không phải không có khả năng.
Lại nghĩ tới những gì ngày đó Giản Đường đã nói, không có thái độ của Thẩm Tư Cương anh, những người đó sao dám động đến cô... Chung quy, dáng vẻ hiện tại của cô, không thoát được quan hệ với Thẩm Tư Cương anh.
Khoát tay với quản gia Hạ: “Chú đi xuống đi.”
Quản gia Hạ hơi do dự.
“Có chuyện thì cứ nói thẳng.”
Quản gia Hạ gật đầu: “Thưa cậu... nghe nói cô Giản làm việc ở Đông Kinh?”
Trên ghế sofa, đôi mắt lạnh nhạt của người đàn ông rơi vào trên mặt của quản gia Hạ, thấy nhịp tim của quản gia Hạ đập cực nhanh, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, chính lúc đó, ánh mắt lạnh nhạt kia, lườm rất sắc từ trên mặt của quản gia Hạ:
“Chú Hạ nghe nói nhiều chuyện thật.”
Một câu nói hời hợt, lại khiến thần kinh của quản gia Hạ căng thẳng: “Không phải, thưa cậu, tôi chỉ...”
“Tôi hiểu, chú Hạ quan tâm đến hung thủ hại chết con gái mình, chuyện này cũng dễ hiểu. Có điều chú Hạ này, chức trách của chú là quản lý biệt thự này.”
Tiếng cảnh cáo nhẹ nhàng, trong lòng quản gia Hạ thất vọng, vội vàng nói: “Cậu chủ nói phải.”
“Ừ, đi xuống đi.”
Thẩm Tư Cương đang cảnh cáo quản gia Hạ, không nên nhúng tay vào chuyện sau khi Giản Đường ra tù, nếu như cho anh biết, chưa chắc đã có thể được lợi.
Hạ quản gia đi ra khỏi phòng ngủ, trong tay bóp chặt món quà của Giản Chương Đằng, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên, cắn răng thật mạnh một cái!
Viên Miên chết rồi, mà con người ti tiện kia chỉ phải chịu ba năm tù giam mà thôi!
Không phải chỉ là mất một quả thận thôi sao?
Viên Miên nhà ông mất đi là cả một mạng sống!
Cửa kí túc xá mở rộng, trong phòng khách, cô gái ngã oặt xuống đất, vẻ mặt ngây ngốc đờ ra nhìn nền gạch.
Cứ giương mắt như vậy, ngơ ngác nhìn nền gạch, một dòng nước mắt long lanh, từ từ trượt xuống khuôn mặt.
Từng cho rằng, chuyện người ta nói về nụ cười của nàng Monalisa là một con mắt của Monalisa đang khóc còn một con mắt đang cười là chuyện sai lầm và không thể đến nhường nào.
Giản Đường cũng luôn cảm thấy, đó chẳng qua là do trùng hợp, là do cách dùng màu sắc của hoạ sĩ, sau đó được người đời sau tuyên truyền phóng đại lên.
Trên đời này, làm sao có thể tồn tại chuyện một con mắt đang khóc, một con mắt đang cười đây?
Quá hoang đường!
Nhưng hôm nay, Giản Đường cảm thấy, trên đời này, có tồn tại cùng lúc hai loại tâm trạng khác biệt.
Ví như chính mình lúc này, cũng như thế.
Sự vui vẻ của việc trả thù, khiến cô muốn cười thật to, tâm trạng người thân coi như rác rưởi, lại khiến cô đau đớn tê liệt mà muốn khóc... Cuối cùng, dòng nước mắt này, đã có vẻ hơi điên cuồng.
Cô không biết là đang cười lại khóc, hay là đang khóc lại nở nụ cười nữa.
Ngày hôm sau
Trong nhà lớn nhà họ Thẩm, trên ghế sofa ở phòng khách, có một người đàn ông ngồi rất nho nhã.
Mà đối diện với sofa, có một đôi vợ chồng trung niên đang khép nép lấy lòng.
Phía sau người đàn ông, có một ông quản gia đứng trông rất nghiêm túc, tóc đã hoa râm, vẻ mặt thận trọng.
Ánh mắt của Thẩm Tư Cương đảo qua món quà trên bàn trà trước mặt, rồi nhìn vào đôi vợ chồng trung niên đối diện.
Hơi cong môi lên, “Ý của tổng giám đốc Giản, tôi đã hiểu.” Trong ánh mắt của anh có vẻ khinh thường, nói xong câu đó, dứt khoát đứng lên, gọi một tiếng: “Chú Hạ, tiễn tổng giám đốc Giản và bà Giản về.”
“Vâng, thưa cậu.”
Quản gia Hạ đi lên trước, hơi cúi người, làm một tư thế “Mời”: “Gần đây cậu chủ bận chuyện, ý của ông Giản và bà Giản, cậu chủ đã rõ ràng. Tôi tiễn hai vị ra cửa.”
“Món quà này...” Giản Chương Đằng hơi khẩn trương, vẻ mặt nhìn Thẩm Tư Cương đầy mong đợi.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu, môi cười khẽ: “Tấm lòng của tổng giám đốc Giản, cứ để lại đi.”
Nghe vậy, trong lòng Giản Chương Đằng mạnh mẽ thở phào một hơi... Nhận quà rồi, cũng tức là hứa hẹn sẽ không bởi vì nghiệt chủng kia mà đến liên lụy tới tập đoàn Giản Thị, và những người khác ở nhà họ Giản nữa.
“Tổng giám đốc Thẩm cứ làm việc đi, tạm biệt, tạm biệt.”
Tâm trạng của Giản Chương Đằng thoải mái hơn nhiều, đi theo quản gia Hạ trông vẻ thận trọng kia ra ngoài.
Dừng lại bên cạnh xe của bọn họ, quản gia Hạ đứng cách vợ chồng Giản Chương Đằng hai mét.
Trước khi Giản Chương Đằng lên xe, đột nhiên hơi do dự, quay lại, nhìn quản gia Hạ: “Quản gia Hạ, là do chúng tôi không dạy dỗ cho tốt cái đứa nghiệt chủng kia, hại đứa nhỏ tốt như Viên Miên, xin lỗi quản gia Hạ.”
Nếu như Giản Đường có ở đây, sợ rằng cô sẽ cảm thấy thật bi ai... Cô còn chưa nhận tội, người bố đẻ này của cô cũng đã nhận tội hộ cô rồi.
Trên gương mặt không một biểu cảm của quản gia Hạ, vẫn thận trọng như cũ, lạnh nhạt bảo: “Viên Miên đã qua đời ba năm rồi, nếu như đây là số mệnh của Viên Miên, tôi đành chịu.
Tội nghiệt do cô Giản gây ra, thì để cô Giản tự gánh trả, không liên quan đến ông bà Giản. Mặc dù tôi chỉ là quản gia nhà họ Thẩm, nhưng vẫn biết phân rõ trắng đen đúng sai.
Nghe nói... sáng nay ông Giản đăng báo, hoàn toàn cắt đứt quan hệ bố con với cô Giản?”
“Quản gia có thể hiểu rõ mọi chuyện, Giản Chương Đằng tôi thấy thật xấu hổ. Nghiệt chủng này không thể giữ lại, nhà họ Giản cũng không chịu nổi sóng gió nữa. Nếu như đăng báo có thể khiến lòng tổng giám đốc Thẩm và quản gia thoải mái hơn nhiều, Giản Chương Đằng tôi cũng không uổng công một lần làm điều bất thiện.”
Trên khuôn mặt già nua nghiêm khắc của quản gia Hạ, rốt cục lộ ra nụ cười: “Đã không còn sớm, ông Giản và bà Giản đi nhé.”
Nhìn xe Giản Chương Đằng lái ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm, quản gia Hạ mới xoay người, trở về.
Đi thẳng lên tầng hai, “Thưa cậu, họ đi rồi.”
“Ừ.” Trong tay Thẩm Tư Cương còn đang cầm món quà mà Giản Chương Đằng đưa tới, giơ ở trước mắt, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp đánh giá, đáy mắt lộ vẻ châm chọc, giơ tay lên một cái, món quà đã vứt xuống chân quản gia Hạ: “Vứt đi.”
“Vâng, thưa cậu.” Quản gia Hạ cúi người xuống muốn nhặt quà dưới đất lên, bên tai lại vang lên tiếng người đàn ông hỏi:
“Kêu chú đi điều tra chuyện người phụ nữ kia đã trải qua ở trong ngục, đã điều tra xong chưa?”
Quản gia Hạ cúi người xuống, hơi run lên, đôi mắt già nua lóe lên một cái, lập tức biến mất không thấy bóng dáng, đáp rất thận trọng:
“Cậu chủ nói tới cô Giản sao.” Tay quản gia Hạ nhặt món quà dưới đất lên, đứng thẳng người lại, “Cô Giản mới vào nhà giam, lòng vẫn kiêu ngạo, chọc cho vài người căm phẫn, chịu không ít nỗi khổ.”
Hàng mi của Thẩm Tư Cương hơi nhíu lại: “Thận của cô ấy xảy ra chuyện gì?”
Chọc cho người ta căm phẫn, thì chắc chắn phải chịu đòn rồi, vậy thận sao lại bị cắt bỏ ở đó.
“Trong chuyện này có điều hiểu lầm.” Quản gia Hạ nghiêm trang nói rằng: “Cô Giản cũng do đen đủi, trong đó có phạm nhân bị bệnh, xuất phát từ mục đích trị liệu, cần cắt bỏ một quả thận, bình thường cô Giản đắc tội không ít người, nên bị người ta tính toán, diễn ra một màn đổi người.
Có điều cô Giản đúng là bị tai bay vạ gió.”
Quản gia Hạ nói xong, ngẩng đầu một cái liền thấy một đôi mắt như cười như không đang nhìn mình, nét mặt của quản gia Hạ không lộ ra, nhưng trong lòng thì run lên, “Thưa cậu, cô Giản đúng là rất bi thảm, tuy tôi rất hận cô Giản, nhưng cô Giản suy cho cùng cũng là người bạn tốt nhất của Viên Miên trên đời này.
Tôi có hận cô Giản hơn nữa, cũng sẽ không giấu giếm việc này với cậu thay nhà giam đó.”
Ngụ ý là, ông nghe ngóng được chỉ có bấy nhiêu, còn về chuyện, bên kia có nói sai không, thì ông cũng không biết.
Thẩm Tư Cương nheo mắt lại, đáy mắt lộ vẻ trầm tư, nhớ tới, tính cách ba năm trước đây của Giản Đường... quả thực rất đường hoàng, bỗng chốc rơi từ trên đỉnh núi xuống bùn lầy, trong lúc nhất thời không chịu nổi, cũng không phải không có khả năng.
Lại nghĩ tới những gì ngày đó Giản Đường đã nói, không có thái độ của Thẩm Tư Cương anh, những người đó sao dám động đến cô... Chung quy, dáng vẻ hiện tại của cô, không thoát được quan hệ với Thẩm Tư Cương anh.
Khoát tay với quản gia Hạ: “Chú đi xuống đi.”
Quản gia Hạ hơi do dự.
“Có chuyện thì cứ nói thẳng.”
Quản gia Hạ gật đầu: “Thưa cậu... nghe nói cô Giản làm việc ở Đông Kinh?”
Trên ghế sofa, đôi mắt lạnh nhạt của người đàn ông rơi vào trên mặt của quản gia Hạ, thấy nhịp tim của quản gia Hạ đập cực nhanh, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, chính lúc đó, ánh mắt lạnh nhạt kia, lườm rất sắc từ trên mặt của quản gia Hạ:
“Chú Hạ nghe nói nhiều chuyện thật.”
Một câu nói hời hợt, lại khiến thần kinh của quản gia Hạ căng thẳng: “Không phải, thưa cậu, tôi chỉ...”
“Tôi hiểu, chú Hạ quan tâm đến hung thủ hại chết con gái mình, chuyện này cũng dễ hiểu. Có điều chú Hạ này, chức trách của chú là quản lý biệt thự này.”
Tiếng cảnh cáo nhẹ nhàng, trong lòng quản gia Hạ thất vọng, vội vàng nói: “Cậu chủ nói phải.”
“Ừ, đi xuống đi.”
Thẩm Tư Cương đang cảnh cáo quản gia Hạ, không nên nhúng tay vào chuyện sau khi Giản Đường ra tù, nếu như cho anh biết, chưa chắc đã có thể được lợi.
Hạ quản gia đi ra khỏi phòng ngủ, trong tay bóp chặt món quà của Giản Chương Đằng, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên, cắn răng thật mạnh một cái!
Viên Miên chết rồi, mà con người ti tiện kia chỉ phải chịu ba năm tù giam mà thôi!
Không phải chỉ là mất một quả thận thôi sao?
Viên Miên nhà ông mất đi là cả một mạng sống!
Bình luận facebook