Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 103 AI CÓ THỂ NHỊN ĐƯỢC THÌ NGƯỜI ĐÓ KHÔNG PHẢI ĐÀN ÔNG
CHƯƠNG 103: AI CÓ THỂ NHỊN ĐƯỢC THÌ NGƯỜI ĐÓ KHÔNG PHẢI ĐÀN ÔNG
Bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời hơi gắt, Giản Đường lại kéo áo khoác trên người kín thêm, con đường nhỏ trong rừng kia, hôm nay hơi ít người, nhưng mỗi người đi qua bên người cô, đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô.
“Người này... có phải đầu óc có vấn đề không?”
Một đôi vợ chồng son đi vượt qua cô, vẫn không quên quay đầu lại liếc nhìn cô thêm một cái, nhỏ giọng bàn tán, mặc dù không nói trước mặt Giản Đường, nhưng cũng không cố ý kề tai thì thầm.
Tiếng bàn tán vụn vặt, vang lên sau đầu cô, đã tập mãi thành thói quen rồi, đối với những người chung quanh thỉnh thoảng đi qua rồi thường hay lộ vẻ ngạc nhiên này, cô đã tập mãi thành thói quen rồi.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời ngay trên đỉnh đầu, cô hiểu trang phục hiện tại của cô ở trong mắt người khác, có bao nhiêu sợ hãi.
Tất cả mọi người đều mặc áo ngắn tay quần soóc váy ngắn, trên người cô bịt quá kín, không lộ ra chỗ nào.
Liếc mắt nhìn áo sơ mi dài tay trên người, cô có chút hối hận... đáng ra phải mặc áo khoác dày hơn.
Từng đợt đau đớn trong người, bên cạnh lại là một đôi người yêu, đạp xe lảo đảo đi qua bên người cô.
Cô gái mặc bộ váy trắng, chàng trai thì mặc áo sơ mi trắng, cô gái có vẻ hoạt bát, từ xa đã có thể nghe được tiếng nói chuyện nhanh nhảu:
“Này này, đi thôi, lát nữa chúng ta đến công viên, hôm nay trời đẹp, không đi thì rất đáng tiếc.”
“Được, được, tất cả nghe theo em, chúng ta đến công viên.”
“Buổi tối dựng lều dã ngoại nhé? Em đã mua lều trại.”
Vừa nói chuyện, xe vừa đi qua bên người Giản Đường.
“Này! Chờ một chút.”
“Gì cơ?” Đôi người yêu đó hơi ngạc nhiên, chàng trai chống một chân xuống đất, ngừng lại: “Chị kêu chúng tôi?...” Lại quan sát Giản Đường từ trên xuống dưới một phen, khuôn mặt chàng trai rất thanh tú, chân mày màu cafe nhạt thanh tú nhíu lên, “Có việc ư?” Gương mặt đầy vẻ hoài nghi... đây, đây, chắc không phải người điên chứ?
Giản Đường ngây ngẩn cả người... Cô không định gọi cặp đôi trẻ đó lại, nhưng vẫn không nhịn được gọi lại.
“Chị... không sao chứ?” Cô bé ngồi phía sau để tóc kiểu học sinh xinh xắn, nhuộm thành màu hạt dẻ, nghiêng đầu, vươn tay ra, vẫy vẫy trước mặt Giản Đường.
Giản Đường ngẩn ngơ, “Tôi...” tôi gì đây?
Vì sao bỗng nhiên lại gọi hai người xa lạ bọn họ lại chứ?
“Chị muốn hỏi đường hả, không sao, chị hỏi đi, bạn trai em biết hết, đường ở khu này đều biết.”
Giọng cô gái tràn đầy sức sống thanh xuân, Giản Đường vội vã cụp mắt xuống, chớp chớp mắt, giơ tay lên khẽ lau khóe mắt chua xót, mới nhẹ nhàng nói:
“Tôi, tôi... hôm nay trời sẽ mưa đó. Tôi xem dự báo thời tiết nói vậy.”
Cô nói xong, xoay người rời đi, chân không tiện, đi có chút xoắn xuýt, nhưng nhìn từ bước chân, thì có vẻ hơi vội vã.
Tiếng đối thoại của cặp đôi trẻ bên tai, càng ngày càng xa.
Mơ hồ còn có thể nghe được: “Ơ? Dự báo thời tiết bảo hôm nay sẽ mưa sao?”
Chàng trai cũng tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc: “Có thể... là chị ấy xem nhầm? Có điều chị ấy thực sự là một người tốt...”
Thanh âm từ từ xa dần, Giản Đường cười khổ một tiếng... Người tốt ư?
Nếu bọn họ biết cô đã từng ngồi tù, không biết, có thể còn nói mình là người tốt không?
Đi lung tung không có mục đích về phía trước.
Lúc ngẩng đầu lên, Giản Đường ngây dại...
Người đàn ông dưới cây đa, áo sơ mi trắng, quần thể thao màu ka-ki, chợt đập vào mắt.
Anh ta đứng ở dưới bóng cây, tay cắm vào túi quần, vẻ mặt cứng ngắc cười với mình, lộ ra hàm răng trắng, vì vậy, ngay cả không khí như mọc ra bong bóng màu hồng...
Trong lúc ngẩn ngơ, cô như thấy được mùa hè năm đó.
Dưới cây đa còn lớn hơn cây này, người thiếu niên kia mặc áo sơ mi trắng, quần ka-ki, giày đá bóng màu trắng, đứng dưới bóng cây, cô vội vã chạy tới, vẻ mặt anh đầy sốt ruột, lạnh nhạt thúc giục:
“Chậm chết đi được, con gái đúng là phiền phức, nhanh lên nào, còn không nhanh lên, là anh đi đấy.”
Anh nói đi, lại vẫn đứng dưới cây đa, yên tĩnh chờ cô.
Là chuyện khi nào rồi?
À... Đầu tháng ba năm ấy...
Bắt đầu từ lúc nào, quan hệ của cô và anh, trở nên xung khắc, trở nên không thể cải thiện, trở nên xa lạ có khoảng cách?
Dĩ nhiên, không nhớ gì cả...
“Thẩm...” Mắt cô mơ màng, mở miệng gọi người đàn ông dưới bóng cây.
Đột nhiên người đàn ông dưới bóng cây, cất tiếng trong trẻo, nhẹ nhàng gọi cô: “Giản Đường, anh đã biết, ở đây, có thể đợi được em mà.”
Một tiếng gọi nhanh nhẹn này, khiến Giản Đường run lên, thần trí tỉnh táo lại, nhìn dưới cây đa, người đàn ông đút một ngón tay trong túi quần, khóe miệng cô, cười khổ một cách khó tả...
Không phải người đàn ông kia...
“Anh Tiêu, chào anh.”
Cô mềm giọng, lễ phép bắt chuyện với người đàn ông phía dưới tàng cây.
Tiêu Hoành nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng, nghiêng đầu nói với cô: “Em lại đây, cách xa như vậy, làm gì? Tới đây nào.”
Anh ta lại vẫy tay về phía cô.
Giản Đường chậm rãi tiến lên: “Anh Tiêu, đang chờ tôi?”
Nếu cô không nghe nhầm, vừa rồi anh ta quả thực nói như vậy.
“Đúng, anh chờ em.” Tiêu Hoành nhẹ nhàng nói rằng: “Giản Đường, em vẫn chưa trả lời anh đấy, làm bạn gái của anh nhé?”
Giản Đường ngạc nhiên.
“Thời gian trước đi Milan, có một dự án cần gấp, máy bay sáng nay vừa đến thành phố S, anh đã chạy tới nơi này rồi, biết ngay ở chỗ này có thể gặp được em mà.
Giản Đường, làm bạn gái anh được không?”
Tim Giản Đường đập nhanh hơn nửa nhịp, ngẩng đầu một cái, liền chạm phải một đôi mắt sáng lấp lánh, đôi mắt này và người đàn ông kia, hoàn toàn khác nhau, cô vẫn luôn chậm nửa nhịp, ngơ người nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp đẽ gần trong gang tấc kia.
Trong đầu hơi lộn xộn, dùng từ theo trào lưu hiện tại mà nói, thì là đang treo máy.
Ngơ người nhìn gương mặt đó.
“Này, em còn nhìn anh chằm chằm như thế nữa, anh sẽ không khách sáo nữa đâu.”
Giọng Tiêu Hoành mang theo nét cười, đột nhiên vang lên bên tai.
Giản Đường giật mình một cái, ngẩn ngơ ngẩng đầu, chớp chớp mắt: “Gì cơ?”
Thấy cô như vậy, Tiêu Hoành nhịn không được cười lên: “Như vậy.” Dứt lời, một bóng đen đè xuống, Giản Đường chỉ cảm thấy trên cánh môi chợt mềm mại rồi biến mất.
“Không trách anh được, là tại em nhìn anh chằm chằm như thế. Ai có thể nhịn được, thì người đó không phải là đàn ông.”
Tiêu Hoành nói, đôi mắt chợt sáng lên, nhìn chằm chằm Giản Đường: “Tai em đỏ lên kìa.”
Anh ta không nói còn may, vừa nói, bên tai Giản Đường đã đỏ như sắp rỉ máu.
“Giản Đường,” Tiêu Hoành đột nhiên giơ tay, nắm hai tay của Giản Đường vào trong lòng bàn tay mình, nâng lên ngực, “Tìm hiểu đi.”
Thời gian anh ta ở Milan dài như vậy, anh ta cũng nghĩ tới tất cả những điều này, cuối cùng, anh ta vô cùng xác định, anh ta muốn người con gái này, không có vì sao, chính bởi dáng vẻ vành tai đỏ lên của cô, làm cho anh ta không ngừng rung động.
Hương vị thơm ngon trên đôi môi kia, làm cho anh ta muốn ngừng mà không được.
Chuyện yêu đương, ai nói nhất định phải thích gương mặt của một người phụ nữ?
Mỗi một lần trêu cô, cũng có thể làm cho tâm trạng của anh ta thoải mái và sung sướng vô cùng.
“Giản Đường, tìm hiểu đi!” Anh ta nói: “Để anh chăm sóc em.”
Bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời hơi gắt, Giản Đường lại kéo áo khoác trên người kín thêm, con đường nhỏ trong rừng kia, hôm nay hơi ít người, nhưng mỗi người đi qua bên người cô, đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô.
“Người này... có phải đầu óc có vấn đề không?”
Một đôi vợ chồng son đi vượt qua cô, vẫn không quên quay đầu lại liếc nhìn cô thêm một cái, nhỏ giọng bàn tán, mặc dù không nói trước mặt Giản Đường, nhưng cũng không cố ý kề tai thì thầm.
Tiếng bàn tán vụn vặt, vang lên sau đầu cô, đã tập mãi thành thói quen rồi, đối với những người chung quanh thỉnh thoảng đi qua rồi thường hay lộ vẻ ngạc nhiên này, cô đã tập mãi thành thói quen rồi.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời ngay trên đỉnh đầu, cô hiểu trang phục hiện tại của cô ở trong mắt người khác, có bao nhiêu sợ hãi.
Tất cả mọi người đều mặc áo ngắn tay quần soóc váy ngắn, trên người cô bịt quá kín, không lộ ra chỗ nào.
Liếc mắt nhìn áo sơ mi dài tay trên người, cô có chút hối hận... đáng ra phải mặc áo khoác dày hơn.
Từng đợt đau đớn trong người, bên cạnh lại là một đôi người yêu, đạp xe lảo đảo đi qua bên người cô.
Cô gái mặc bộ váy trắng, chàng trai thì mặc áo sơ mi trắng, cô gái có vẻ hoạt bát, từ xa đã có thể nghe được tiếng nói chuyện nhanh nhảu:
“Này này, đi thôi, lát nữa chúng ta đến công viên, hôm nay trời đẹp, không đi thì rất đáng tiếc.”
“Được, được, tất cả nghe theo em, chúng ta đến công viên.”
“Buổi tối dựng lều dã ngoại nhé? Em đã mua lều trại.”
Vừa nói chuyện, xe vừa đi qua bên người Giản Đường.
“Này! Chờ một chút.”
“Gì cơ?” Đôi người yêu đó hơi ngạc nhiên, chàng trai chống một chân xuống đất, ngừng lại: “Chị kêu chúng tôi?...” Lại quan sát Giản Đường từ trên xuống dưới một phen, khuôn mặt chàng trai rất thanh tú, chân mày màu cafe nhạt thanh tú nhíu lên, “Có việc ư?” Gương mặt đầy vẻ hoài nghi... đây, đây, chắc không phải người điên chứ?
Giản Đường ngây ngẩn cả người... Cô không định gọi cặp đôi trẻ đó lại, nhưng vẫn không nhịn được gọi lại.
“Chị... không sao chứ?” Cô bé ngồi phía sau để tóc kiểu học sinh xinh xắn, nhuộm thành màu hạt dẻ, nghiêng đầu, vươn tay ra, vẫy vẫy trước mặt Giản Đường.
Giản Đường ngẩn ngơ, “Tôi...” tôi gì đây?
Vì sao bỗng nhiên lại gọi hai người xa lạ bọn họ lại chứ?
“Chị muốn hỏi đường hả, không sao, chị hỏi đi, bạn trai em biết hết, đường ở khu này đều biết.”
Giọng cô gái tràn đầy sức sống thanh xuân, Giản Đường vội vã cụp mắt xuống, chớp chớp mắt, giơ tay lên khẽ lau khóe mắt chua xót, mới nhẹ nhàng nói:
“Tôi, tôi... hôm nay trời sẽ mưa đó. Tôi xem dự báo thời tiết nói vậy.”
Cô nói xong, xoay người rời đi, chân không tiện, đi có chút xoắn xuýt, nhưng nhìn từ bước chân, thì có vẻ hơi vội vã.
Tiếng đối thoại của cặp đôi trẻ bên tai, càng ngày càng xa.
Mơ hồ còn có thể nghe được: “Ơ? Dự báo thời tiết bảo hôm nay sẽ mưa sao?”
Chàng trai cũng tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc: “Có thể... là chị ấy xem nhầm? Có điều chị ấy thực sự là một người tốt...”
Thanh âm từ từ xa dần, Giản Đường cười khổ một tiếng... Người tốt ư?
Nếu bọn họ biết cô đã từng ngồi tù, không biết, có thể còn nói mình là người tốt không?
Đi lung tung không có mục đích về phía trước.
Lúc ngẩng đầu lên, Giản Đường ngây dại...
Người đàn ông dưới cây đa, áo sơ mi trắng, quần thể thao màu ka-ki, chợt đập vào mắt.
Anh ta đứng ở dưới bóng cây, tay cắm vào túi quần, vẻ mặt cứng ngắc cười với mình, lộ ra hàm răng trắng, vì vậy, ngay cả không khí như mọc ra bong bóng màu hồng...
Trong lúc ngẩn ngơ, cô như thấy được mùa hè năm đó.
Dưới cây đa còn lớn hơn cây này, người thiếu niên kia mặc áo sơ mi trắng, quần ka-ki, giày đá bóng màu trắng, đứng dưới bóng cây, cô vội vã chạy tới, vẻ mặt anh đầy sốt ruột, lạnh nhạt thúc giục:
“Chậm chết đi được, con gái đúng là phiền phức, nhanh lên nào, còn không nhanh lên, là anh đi đấy.”
Anh nói đi, lại vẫn đứng dưới cây đa, yên tĩnh chờ cô.
Là chuyện khi nào rồi?
À... Đầu tháng ba năm ấy...
Bắt đầu từ lúc nào, quan hệ của cô và anh, trở nên xung khắc, trở nên không thể cải thiện, trở nên xa lạ có khoảng cách?
Dĩ nhiên, không nhớ gì cả...
“Thẩm...” Mắt cô mơ màng, mở miệng gọi người đàn ông dưới bóng cây.
Đột nhiên người đàn ông dưới bóng cây, cất tiếng trong trẻo, nhẹ nhàng gọi cô: “Giản Đường, anh đã biết, ở đây, có thể đợi được em mà.”
Một tiếng gọi nhanh nhẹn này, khiến Giản Đường run lên, thần trí tỉnh táo lại, nhìn dưới cây đa, người đàn ông đút một ngón tay trong túi quần, khóe miệng cô, cười khổ một cách khó tả...
Không phải người đàn ông kia...
“Anh Tiêu, chào anh.”
Cô mềm giọng, lễ phép bắt chuyện với người đàn ông phía dưới tàng cây.
Tiêu Hoành nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng, nghiêng đầu nói với cô: “Em lại đây, cách xa như vậy, làm gì? Tới đây nào.”
Anh ta lại vẫy tay về phía cô.
Giản Đường chậm rãi tiến lên: “Anh Tiêu, đang chờ tôi?”
Nếu cô không nghe nhầm, vừa rồi anh ta quả thực nói như vậy.
“Đúng, anh chờ em.” Tiêu Hoành nhẹ nhàng nói rằng: “Giản Đường, em vẫn chưa trả lời anh đấy, làm bạn gái của anh nhé?”
Giản Đường ngạc nhiên.
“Thời gian trước đi Milan, có một dự án cần gấp, máy bay sáng nay vừa đến thành phố S, anh đã chạy tới nơi này rồi, biết ngay ở chỗ này có thể gặp được em mà.
Giản Đường, làm bạn gái anh được không?”
Tim Giản Đường đập nhanh hơn nửa nhịp, ngẩng đầu một cái, liền chạm phải một đôi mắt sáng lấp lánh, đôi mắt này và người đàn ông kia, hoàn toàn khác nhau, cô vẫn luôn chậm nửa nhịp, ngơ người nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp đẽ gần trong gang tấc kia.
Trong đầu hơi lộn xộn, dùng từ theo trào lưu hiện tại mà nói, thì là đang treo máy.
Ngơ người nhìn gương mặt đó.
“Này, em còn nhìn anh chằm chằm như thế nữa, anh sẽ không khách sáo nữa đâu.”
Giọng Tiêu Hoành mang theo nét cười, đột nhiên vang lên bên tai.
Giản Đường giật mình một cái, ngẩn ngơ ngẩng đầu, chớp chớp mắt: “Gì cơ?”
Thấy cô như vậy, Tiêu Hoành nhịn không được cười lên: “Như vậy.” Dứt lời, một bóng đen đè xuống, Giản Đường chỉ cảm thấy trên cánh môi chợt mềm mại rồi biến mất.
“Không trách anh được, là tại em nhìn anh chằm chằm như thế. Ai có thể nhịn được, thì người đó không phải là đàn ông.”
Tiêu Hoành nói, đôi mắt chợt sáng lên, nhìn chằm chằm Giản Đường: “Tai em đỏ lên kìa.”
Anh ta không nói còn may, vừa nói, bên tai Giản Đường đã đỏ như sắp rỉ máu.
“Giản Đường,” Tiêu Hoành đột nhiên giơ tay, nắm hai tay của Giản Đường vào trong lòng bàn tay mình, nâng lên ngực, “Tìm hiểu đi.”
Thời gian anh ta ở Milan dài như vậy, anh ta cũng nghĩ tới tất cả những điều này, cuối cùng, anh ta vô cùng xác định, anh ta muốn người con gái này, không có vì sao, chính bởi dáng vẻ vành tai đỏ lên của cô, làm cho anh ta không ngừng rung động.
Hương vị thơm ngon trên đôi môi kia, làm cho anh ta muốn ngừng mà không được.
Chuyện yêu đương, ai nói nhất định phải thích gương mặt của một người phụ nữ?
Mỗi một lần trêu cô, cũng có thể làm cho tâm trạng của anh ta thoải mái và sung sướng vô cùng.
“Giản Đường, tìm hiểu đi!” Anh ta nói: “Để anh chăm sóc em.”
Bình luận facebook