Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 102 THẨM TƯ CƯƠNG CẬU TIÊU ĐỜI RỒI
CHƯƠNG 102: THẨM TƯ CƯƠNG CẬU TIÊU ĐỜI RỒI
Thẩm Tư Cương đột nhiên không muốn đến Đông Kinh nữa.
“Gần đây sao không đến Đông Kinh nữa?” Bạch Dương Hàng ngồi trên bàn làm việc Thẩm Tư Cương trông rất không có hình tượng.
Thẩm Tư Cương chẳng thèm liếc mắt, Hi Thần khẽ cười: “Làm sao, Dương Hàng, cậu mong cậu ta đến Đông Kinh làm gì?”
Bạch Dương Hàng liếc mắt nhìn Hi Thần đầy khinh bỉ, bên trong có nhiều chuyện lắm, lúc trước Hi Thần không ở trong nước, căn bản không biết.
“Này, cậu chắc không phải là vì cô ấy chứ?” Bạch Dương Hàng dùng ngón tay gõ bàn.
Thẩm Tư Cương không nói gì, Hi Thần tỏ vẻ hóng hớt bắt chuyện: “Ai? Ai? Bởi vì cô ấy? Cô ấy là ai?” Gương mặt vừa cười vừa nhiều chuyện:
“Ái chà, tổng giám đốc Thẩm có đối tượng để mong nhớ rồi? Người đẹp nào vậy? Lúc nào mang tới cho các anh em xem thử.”
Bạch Dương Hàng tỏ vẻ có chút hả hê: “Hi Thần, tôi cảm thấy cậu mà tiếp tục gợn đòn nữa, là sẽ bị đánh đó.”
“Lượn! Liên quan gì tới cậu! Tôi hỏi cậu ta mà, tổng giám đốc Thẩm, ai vậy, người đẹp nào mà bắt được trái tim của tổng giám đốc Thẩm của chúng ta đây?”
Một quyền bất chợt, trực tiếp đập tới khuôn mặt gợn đòn của Hi Thần, mắt Hi Thần chợt co rụt lại, vội vã tránh thoát, vỗ ngực một cái: “Thằng ác ôn! Thẩm Tư Cương, cậu ra tay lén lút!”
Bạch Dương Hàng cười vui sướng: “Ngu ngốc, đã nhắc nhở cậu rồi, cậu còn gợn đòn nữa, nhất định sẽ bị đánh, không tin, đáng đời.”
Hi Thần tỏ vẻ nghi ngờ nhìn nhìn Bạch Dương Hàng và Thẩm Tư Cương, đột nhiên tỏ vẻ hiểu ra: “Trời ơi! Không phải là Giản Đường chứ?”
“Bốp!”
Giờ thì hay rồi, dứt lời, Hi Thần thực sự đã bị đánh.
“Trời ơi trời ơi trời ơi! Tôi đoán đúng rồi! Tôi chắc chắn đã đoán đúng!” Nếu không... sao lại bị đánh? “Thẩm Tư Cương, cậu mau nói cho tôi biết, lúc tôi không ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trong cặp mắt đào hoa của Hi Thần là thần thái sáng láng, tỏa ánh sáng hóng hớt lòe lòe, một ánh mắt sắc như dao “xoẹt” qua người anh ta, Thẩm Tư Cương bình tĩnh hỏi: “Cậu muốn ăn đấm, hay muốn ăn tát.”
“Ơ...”
Bạch Dương Hàng móc Hi Thần một cái, kéo Hi Thần ra sau, quay đầu nhìn Thẩm Tư Cương sau bàn làm việc:
“Rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào?”
Cây bút parker trong tay Thẩm Tư Cương ngừng lại, một lát sau, gác bút lên bàn, anh híp mắt trầm tư.
Bạch Dương Hàng cũng không thúc giục.
Thẩm Tư Cương đột nhiên ngẩng đầu lên, nói với Bạch Dương Hàng rằng:
“Tôi muốn nhìn thấy Giản Đường của ba năm trước đây.”
Lời nói này vừa vang lên, không riêng Bạch Dương Hàng, mà ngay cả Hi Thần cũng ngớ ra.
“Thời gian không thể quay về.” Bạch Dương Hàng từ tốn nói: “Bây giờ cô ấy chính là như vậy, cậu không thay đổi được cô ấy.”
“Tôi không hề nghĩ là sẽ thay đổi cô ấy.” Người đàn ông ở sau bàn làm việc nói với vẻ thành thật: “Tôi không thích dáng vẻ bây giờ của cô ấy, Giản Đường mà linh hồn không có tôn nghiêm tự tôn, thì không phải là Giản Đường.”
“Cậu có thể nhắm mắt làm ngơ mà.” Đối với Bạch Dương Hàng, Thẩm Tư Cương đang tự chuốc lấy phiền toái, không thích thì không đi gặp thôi.
“Cô ấy muốn đi, cậu thả cô ấy đi là được.” Bạch Dương Hàng thấy Thẩm Tư Cương không nói lời nào, lại bổ sung.
Không ngờ, anh ta chỉ đề nghị như vậy, mà thái độ của Thẩm Tư Cương lại vô cùng đáng ngờ, lập tức chuyển thành lạnh lùng mà nói rằng: “Không thể! Cô ấy muốn rời khỏi tôi sao, nằm mơ đi!”
Lần này, không riêng Bạch Dương Hàng nhìn ra vấn đề, mà ngay cả chàng playboy Hi Thần trước nay chỉ lo hóng hớt, cũng nhìn ra vấn đề rồi.
“Thẩm Tư Cương, cậu tiêu đời rồi.” Bạch Dương Hàng tuyên bố.
Vẻ mặt vốn luôn cười cười cợt cợt của Hi Thần cũng mất đi vẻ tươi cười, chỉ còn lại một vẻ nghiêm túc: “Hội chứng Stockholm, cậu vừa vặn là một kiểu cực đoan ngược lại.”
“Cho nên cậu không đến Đông Kinh, là vì cô ấy? Bởi vì điều gì ở cô ấy đây? Cậu không muốn gặp lại cô ấy? Hay là cậu... sợ nhìn thấy cô ấy?” Suy cho cùng thì Bạch Dương Hàng đúng là bác sĩ, một nhát thấy máu!
“Sao có thể chứ?” Anh sẽ sợ nhìn thấy cô sao? Tuyệt đối không thể nào.
“Cậu yêu cô ấy.” Hi Thần tiếp lời Bạch Dương Hàng, nói.
Người đàn ông phía sau bàn làm việc, chậm rãi nở nụ cười nhạt trên khuôn mặt điển trai như điêu khắc: “Chuyện này càng không thể nào!”
Anh sẽ yêu người phụ nữ kia á?
Nằm mơ giữa ban ngày!
Hi Thần hỏi: “Nếu không, vậy vì sao gần đây cậu không đến Đông Kinh nữa?”
“Tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian đi đến đó giải trí.”
Bạch Dương Hàng và Hi Thần nghe vậy, liếc nhau, rõ ràng không tin lời nhảm nhí này.
“Thẩm Tư Cương, cậu sợ nhìn thấy Giản Đường đã trở nên đáng ghét kia hả? Hôm đó trước mặt chúng ta cô ấy nhục mạ Hạ Viên Miên, chết chưa hết tội, nhục mạ Hạ Viên Miên xuống địa ngục... Cô ấy không còn là Giản Đường ba năm trước đây, đã trở nên xấu xí khó coi, không chỉ là bề ngoài, mà cả nội tâm của cô ấy, cũng làm cho người ta chán ghét... Cậu không muốn gặp lại Giản Đường như vậy đúng không?” Cho nên mới không đến Đông Kinh nữa.
Hi Thần lẳng lặng nghe Bạch Dương Hàng nói, thì ra lúc anh ta không có ở đây, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nếu như Bạch Dương Hàng nói, Giản Đường nhục mạ Hạ Viên Miên, thì chắc chắn là đúng. Nhục mạ một người bị cô hại chết, dáng vẻ này, quả thật làm cho người ta chán ghét.
Bạch Dương Hàng luôn có thể đâm trúng nỗi đau!
Giữa hai hàng lông mày của Thẩm Tư Cương, dần nổi lên vẻ độc ác!
“Cậu im miệng!” Sắc mặt tái xanh: “Cô ấy không nên vì một người ngoài, mà biến mình thành người đáng ghét như vậy! Không đáng!”
Đáy mắt của Bạch Dương Hàng và Hi Thần, đồng thời hiện ra vẻ khiếp sợ!
Nhất là Bạch Dương Hàng!
Hôm đó, anh ta có mặt!
Chuyện gì xảy ra, anh ta biết rất rõ ràng!
Giản Đường nhục mạ Hạ Viên Miên đã chết ba năm trước như thế nào, anh ta cũng thấy rất rõ ràng!
Nhưng bây giờ, điều Thẩm Tư Cương nghĩ tới đầu tiên, không phải là Hạ Viên Miên chết rồi, còn phải bị Giản Đường sỉ nhục, mà Thẩm Tư Cương lại để ý tới chuyện Giản Đường không nên vì Hạ Viên Miên mà biến thành người đáng ghét như vậy, anh cảm thấy Giản Đường vì Hạ Viên Miên mà biến thành bộ dạng xấu xí này là không đáng!
Bạch Dương Hàng khiếp sợ dò xét người đàn ông sau bàn làm việc... Thẩm Tư Cương! Cậu rốt cuộc có biết cậu thay đổi rồi không!
Rốt cuộc cậu có biết, tim của mình, đang bắt đầu thay đổi không!
Ánh mắt Bạch Dương Hàng rất phức tạp, nếu như là Giản Đường của ba năm trước đây, anh ta sẽ giơ hai tay hai chân, tán thành Thẩm Tư Cương và Giản Đường. Nhưng Giản Đường của bây giờ, không xứng với Thẩm Tư Cương!
Xấu xí!
Hèn mọn!
Thấp hèn!
Không hề ý thức được mình là tội phạm đang bị cải tạo!
Cô không xứng với Thẩm Tư Cương!
Vẻ mặt Bạch Dương Hàng rất phức tạp, trong lòng là phong ba mãnh liệt, híp mắt một cái, chung quy không nhắc nhở sự thay đổi tình cảm của Thẩm Tư Cương với Giản Đường.
“Nếu tôi là cậu, thì sẽ vứt cô ấy đến nơi mình không nhìn thấy.” Bạch Dương Hàng lạnh nhạt nhắc nhở: “Hạ Viên Miên chết, liên quan chặt chẽ đến cô ấy.
Cậu chỉ giật mình vì Giản Đường quá mức thay đổi, dù sao đều là bạn bè cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Thẩm Tư Cương, cậu chỉ nhất thời giật mình vì sự thay đổi của cô ấy, như vậy mà thôi.”
Thẩm Tư Cương im lặng một lát, nói một câu: “Để tôi suy nghĩ lại một lát cho rõ.”
Có vài điều, anh chưa từng tiếp xúc, nhất thời không nghĩ thông, mình rốt cuộc muốn gì.
Có không hiểu chuyện tình cảm hơn nữa, Thẩm Tư Cương cũng vẫn ý thức được sự thay đổi của mình... Anh không thể làm như không thấy cô! Cho dù người phụ nữ này đáng chết, bây giờ biến thành cái bộ dạng xấu xí này! Anh cũng không thể bóp chết cô!
Trước khi Bạch Dương Hàng và Hi Thần rời khỏi phòng làm việc của Thẩm Tư Cương, Hi Thần kéo Bạch Dương Hàng: “Tại sao cậu lại cố nói với cậu ta những lời đó?”
Anh ta cũng không tin, anh ta cũng có thể nhìn ra vấn đề, tên Bạch Dương Hàng tinh quái này lại không nhìn ra!
Bạch Dương Hàng chỉ quét mắt nhìn Hi Thần lạnh nhạt: “Vẻ ngoài có thể biến dạng, nhưng tâm hồn thì sao? Tâm hồn xấu xa đến như vậy, ghi hận với người bị cô ấy hại chết, nhục mạ một người đã mất ba năm là không được chết yên lành, sau khi chết sẽ xuống địa ngục, trọn đời không được siêu sinh...
Cậu cảm thấy, Giản Đường của hôm nay, còn xứng đôi với Thẩm Tư Cương nữa sao?”
Hi Thần á khẩu không trả lời được.
Thẩm Tư Cương đột nhiên không muốn đến Đông Kinh nữa.
“Gần đây sao không đến Đông Kinh nữa?” Bạch Dương Hàng ngồi trên bàn làm việc Thẩm Tư Cương trông rất không có hình tượng.
Thẩm Tư Cương chẳng thèm liếc mắt, Hi Thần khẽ cười: “Làm sao, Dương Hàng, cậu mong cậu ta đến Đông Kinh làm gì?”
Bạch Dương Hàng liếc mắt nhìn Hi Thần đầy khinh bỉ, bên trong có nhiều chuyện lắm, lúc trước Hi Thần không ở trong nước, căn bản không biết.
“Này, cậu chắc không phải là vì cô ấy chứ?” Bạch Dương Hàng dùng ngón tay gõ bàn.
Thẩm Tư Cương không nói gì, Hi Thần tỏ vẻ hóng hớt bắt chuyện: “Ai? Ai? Bởi vì cô ấy? Cô ấy là ai?” Gương mặt vừa cười vừa nhiều chuyện:
“Ái chà, tổng giám đốc Thẩm có đối tượng để mong nhớ rồi? Người đẹp nào vậy? Lúc nào mang tới cho các anh em xem thử.”
Bạch Dương Hàng tỏ vẻ có chút hả hê: “Hi Thần, tôi cảm thấy cậu mà tiếp tục gợn đòn nữa, là sẽ bị đánh đó.”
“Lượn! Liên quan gì tới cậu! Tôi hỏi cậu ta mà, tổng giám đốc Thẩm, ai vậy, người đẹp nào mà bắt được trái tim của tổng giám đốc Thẩm của chúng ta đây?”
Một quyền bất chợt, trực tiếp đập tới khuôn mặt gợn đòn của Hi Thần, mắt Hi Thần chợt co rụt lại, vội vã tránh thoát, vỗ ngực một cái: “Thằng ác ôn! Thẩm Tư Cương, cậu ra tay lén lút!”
Bạch Dương Hàng cười vui sướng: “Ngu ngốc, đã nhắc nhở cậu rồi, cậu còn gợn đòn nữa, nhất định sẽ bị đánh, không tin, đáng đời.”
Hi Thần tỏ vẻ nghi ngờ nhìn nhìn Bạch Dương Hàng và Thẩm Tư Cương, đột nhiên tỏ vẻ hiểu ra: “Trời ơi! Không phải là Giản Đường chứ?”
“Bốp!”
Giờ thì hay rồi, dứt lời, Hi Thần thực sự đã bị đánh.
“Trời ơi trời ơi trời ơi! Tôi đoán đúng rồi! Tôi chắc chắn đã đoán đúng!” Nếu không... sao lại bị đánh? “Thẩm Tư Cương, cậu mau nói cho tôi biết, lúc tôi không ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trong cặp mắt đào hoa của Hi Thần là thần thái sáng láng, tỏa ánh sáng hóng hớt lòe lòe, một ánh mắt sắc như dao “xoẹt” qua người anh ta, Thẩm Tư Cương bình tĩnh hỏi: “Cậu muốn ăn đấm, hay muốn ăn tát.”
“Ơ...”
Bạch Dương Hàng móc Hi Thần một cái, kéo Hi Thần ra sau, quay đầu nhìn Thẩm Tư Cương sau bàn làm việc:
“Rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào?”
Cây bút parker trong tay Thẩm Tư Cương ngừng lại, một lát sau, gác bút lên bàn, anh híp mắt trầm tư.
Bạch Dương Hàng cũng không thúc giục.
Thẩm Tư Cương đột nhiên ngẩng đầu lên, nói với Bạch Dương Hàng rằng:
“Tôi muốn nhìn thấy Giản Đường của ba năm trước đây.”
Lời nói này vừa vang lên, không riêng Bạch Dương Hàng, mà ngay cả Hi Thần cũng ngớ ra.
“Thời gian không thể quay về.” Bạch Dương Hàng từ tốn nói: “Bây giờ cô ấy chính là như vậy, cậu không thay đổi được cô ấy.”
“Tôi không hề nghĩ là sẽ thay đổi cô ấy.” Người đàn ông ở sau bàn làm việc nói với vẻ thành thật: “Tôi không thích dáng vẻ bây giờ của cô ấy, Giản Đường mà linh hồn không có tôn nghiêm tự tôn, thì không phải là Giản Đường.”
“Cậu có thể nhắm mắt làm ngơ mà.” Đối với Bạch Dương Hàng, Thẩm Tư Cương đang tự chuốc lấy phiền toái, không thích thì không đi gặp thôi.
“Cô ấy muốn đi, cậu thả cô ấy đi là được.” Bạch Dương Hàng thấy Thẩm Tư Cương không nói lời nào, lại bổ sung.
Không ngờ, anh ta chỉ đề nghị như vậy, mà thái độ của Thẩm Tư Cương lại vô cùng đáng ngờ, lập tức chuyển thành lạnh lùng mà nói rằng: “Không thể! Cô ấy muốn rời khỏi tôi sao, nằm mơ đi!”
Lần này, không riêng Bạch Dương Hàng nhìn ra vấn đề, mà ngay cả chàng playboy Hi Thần trước nay chỉ lo hóng hớt, cũng nhìn ra vấn đề rồi.
“Thẩm Tư Cương, cậu tiêu đời rồi.” Bạch Dương Hàng tuyên bố.
Vẻ mặt vốn luôn cười cười cợt cợt của Hi Thần cũng mất đi vẻ tươi cười, chỉ còn lại một vẻ nghiêm túc: “Hội chứng Stockholm, cậu vừa vặn là một kiểu cực đoan ngược lại.”
“Cho nên cậu không đến Đông Kinh, là vì cô ấy? Bởi vì điều gì ở cô ấy đây? Cậu không muốn gặp lại cô ấy? Hay là cậu... sợ nhìn thấy cô ấy?” Suy cho cùng thì Bạch Dương Hàng đúng là bác sĩ, một nhát thấy máu!
“Sao có thể chứ?” Anh sẽ sợ nhìn thấy cô sao? Tuyệt đối không thể nào.
“Cậu yêu cô ấy.” Hi Thần tiếp lời Bạch Dương Hàng, nói.
Người đàn ông phía sau bàn làm việc, chậm rãi nở nụ cười nhạt trên khuôn mặt điển trai như điêu khắc: “Chuyện này càng không thể nào!”
Anh sẽ yêu người phụ nữ kia á?
Nằm mơ giữa ban ngày!
Hi Thần hỏi: “Nếu không, vậy vì sao gần đây cậu không đến Đông Kinh nữa?”
“Tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian đi đến đó giải trí.”
Bạch Dương Hàng và Hi Thần nghe vậy, liếc nhau, rõ ràng không tin lời nhảm nhí này.
“Thẩm Tư Cương, cậu sợ nhìn thấy Giản Đường đã trở nên đáng ghét kia hả? Hôm đó trước mặt chúng ta cô ấy nhục mạ Hạ Viên Miên, chết chưa hết tội, nhục mạ Hạ Viên Miên xuống địa ngục... Cô ấy không còn là Giản Đường ba năm trước đây, đã trở nên xấu xí khó coi, không chỉ là bề ngoài, mà cả nội tâm của cô ấy, cũng làm cho người ta chán ghét... Cậu không muốn gặp lại Giản Đường như vậy đúng không?” Cho nên mới không đến Đông Kinh nữa.
Hi Thần lẳng lặng nghe Bạch Dương Hàng nói, thì ra lúc anh ta không có ở đây, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nếu như Bạch Dương Hàng nói, Giản Đường nhục mạ Hạ Viên Miên, thì chắc chắn là đúng. Nhục mạ một người bị cô hại chết, dáng vẻ này, quả thật làm cho người ta chán ghét.
Bạch Dương Hàng luôn có thể đâm trúng nỗi đau!
Giữa hai hàng lông mày của Thẩm Tư Cương, dần nổi lên vẻ độc ác!
“Cậu im miệng!” Sắc mặt tái xanh: “Cô ấy không nên vì một người ngoài, mà biến mình thành người đáng ghét như vậy! Không đáng!”
Đáy mắt của Bạch Dương Hàng và Hi Thần, đồng thời hiện ra vẻ khiếp sợ!
Nhất là Bạch Dương Hàng!
Hôm đó, anh ta có mặt!
Chuyện gì xảy ra, anh ta biết rất rõ ràng!
Giản Đường nhục mạ Hạ Viên Miên đã chết ba năm trước như thế nào, anh ta cũng thấy rất rõ ràng!
Nhưng bây giờ, điều Thẩm Tư Cương nghĩ tới đầu tiên, không phải là Hạ Viên Miên chết rồi, còn phải bị Giản Đường sỉ nhục, mà Thẩm Tư Cương lại để ý tới chuyện Giản Đường không nên vì Hạ Viên Miên mà biến thành người đáng ghét như vậy, anh cảm thấy Giản Đường vì Hạ Viên Miên mà biến thành bộ dạng xấu xí này là không đáng!
Bạch Dương Hàng khiếp sợ dò xét người đàn ông sau bàn làm việc... Thẩm Tư Cương! Cậu rốt cuộc có biết cậu thay đổi rồi không!
Rốt cuộc cậu có biết, tim của mình, đang bắt đầu thay đổi không!
Ánh mắt Bạch Dương Hàng rất phức tạp, nếu như là Giản Đường của ba năm trước đây, anh ta sẽ giơ hai tay hai chân, tán thành Thẩm Tư Cương và Giản Đường. Nhưng Giản Đường của bây giờ, không xứng với Thẩm Tư Cương!
Xấu xí!
Hèn mọn!
Thấp hèn!
Không hề ý thức được mình là tội phạm đang bị cải tạo!
Cô không xứng với Thẩm Tư Cương!
Vẻ mặt Bạch Dương Hàng rất phức tạp, trong lòng là phong ba mãnh liệt, híp mắt một cái, chung quy không nhắc nhở sự thay đổi tình cảm của Thẩm Tư Cương với Giản Đường.
“Nếu tôi là cậu, thì sẽ vứt cô ấy đến nơi mình không nhìn thấy.” Bạch Dương Hàng lạnh nhạt nhắc nhở: “Hạ Viên Miên chết, liên quan chặt chẽ đến cô ấy.
Cậu chỉ giật mình vì Giản Đường quá mức thay đổi, dù sao đều là bạn bè cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Thẩm Tư Cương, cậu chỉ nhất thời giật mình vì sự thay đổi của cô ấy, như vậy mà thôi.”
Thẩm Tư Cương im lặng một lát, nói một câu: “Để tôi suy nghĩ lại một lát cho rõ.”
Có vài điều, anh chưa từng tiếp xúc, nhất thời không nghĩ thông, mình rốt cuộc muốn gì.
Có không hiểu chuyện tình cảm hơn nữa, Thẩm Tư Cương cũng vẫn ý thức được sự thay đổi của mình... Anh không thể làm như không thấy cô! Cho dù người phụ nữ này đáng chết, bây giờ biến thành cái bộ dạng xấu xí này! Anh cũng không thể bóp chết cô!
Trước khi Bạch Dương Hàng và Hi Thần rời khỏi phòng làm việc của Thẩm Tư Cương, Hi Thần kéo Bạch Dương Hàng: “Tại sao cậu lại cố nói với cậu ta những lời đó?”
Anh ta cũng không tin, anh ta cũng có thể nhìn ra vấn đề, tên Bạch Dương Hàng tinh quái này lại không nhìn ra!
Bạch Dương Hàng chỉ quét mắt nhìn Hi Thần lạnh nhạt: “Vẻ ngoài có thể biến dạng, nhưng tâm hồn thì sao? Tâm hồn xấu xa đến như vậy, ghi hận với người bị cô ấy hại chết, nhục mạ một người đã mất ba năm là không được chết yên lành, sau khi chết sẽ xuống địa ngục, trọn đời không được siêu sinh...
Cậu cảm thấy, Giản Đường của hôm nay, còn xứng đôi với Thẩm Tư Cương nữa sao?”
Hi Thần á khẩu không trả lời được.
Bình luận facebook