Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 66 NẾU ĐAU THÌ CẮN ĐI.
CHƯƠNG 66. NẾU ĐAU THÌ CẮN ĐI.
Nếu như có một ngày, trên thế giới này xuất hiện một người có thể khiến khiến tâm trạng của tôi rối loạn, tôi sẽ tự mình tìm hiểu cô ấy.
Đó là giác ngộ của Thẩm Tư Cương từ thời thiếu niên.
Là người thừa kế của nhà họ Thẩm, người cầm lái tương lai, từ nhỏ Thẩm Tư Cương đã được giáo dục vô cùng nghiêm khắc, đồng thời cũng là sự giáo dục tàn nhẫn lạnh lùng nhất, ông nội anh đích thân dạy cháu nội mình thành một cỗ máy vô tình.
Ông nội anh nói: “Cháu không được yếu đuối, nếu như có một ngày xuất hiện một người có thể dễ dàng ảnh hưởng đến quyết định của cháu, ảnh hưởng đến tâm trạng của cháu, thì người đó chính là kẻ địch đáng sợ nhất. A Tu, đối với kẻ địch cháu phải tự tay giết chết cô ta.”
Khi Thẩm Tư Cương nói với Bạch Dương Hàng câu đó, ngoại trừ kinh ngạc ra thì Bạch Dương Hàng chỉ cảm thấy chắc là Thẩm Tư Cương đang đùa thôi, thời trẻ con ai chẳng nói mấy câu mà lúc đó bản thân mình cho là 'ngầu lòi', sau này lớn rồi nhớ lại mới thấy đó là tuổi trẻ bồng bột?
Có lẽ, Bạch Dương Hàng đã quên rằng Thẩm Tư Cương từng nói một câu như vậy, có lẽ Bạch Dương Hàng cũng chỉ coi đó như một trò đùa, đã quăng chuyện đó ra khỏi đầu từ lâu rồi.
Nhưng… đảm bảo Bạch Dương Hàng không ngờ rằng, thời niên thiếu của người khác và thời niên thiếu của Thẩm Tư Cương hoàn toàn không giống nhau.
Bên giường, những ngón tay của người đàn ông đang khóa lấy cổ họng của cô gái… chỉ khóa chứ không dùng sức bóp.
Anh nghi ngờ, vì sao đứa con gái đáng chết này luôn luôn dễ dàng kích động tâm trạng của anh?
Tại sao cô luôn có thể dễ dàng chọc giận anh?
Tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của cô ấy, lại khiến anh không kiềm chế nổi muốn chạy đến xem cô ấy thế nào.
Anh ngồi trên sô pha, không muốn chỉ vì một câu rên rỉ đau đớn của cô mà chạy vội đến xem.
Anh đã rất cố gắng để kiếm chế bản thân.
Anh thật sự dùng hết sức để khống chế bản thân… Đều là do cô ta! Do tiếng rên đau đớn hết lần này đến lần khác của cô ta!
Những ngón tay thon dài của anh, khớp ngón tay rõ ràng, đặt trên cổ cô… anh nghiến răng, từng chút từng chút một siết chặt bàn tay …Không sao, chỉ cần siết mạnh một chút là có thể giải quyết được đứa con gái dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trạng của mình rồi.
Vậy là sẽ không bị cô ảnh hưởng nữa, sẽ không hành động khác thường, nửa đêm đưa cô vào viện nữa.
Hạ Viên Miên cũng chưa bao giờ được đãi ngộ như thế.
“Khụ… khụ… a… ha …” Cô đau đớn cuộn mình lại, hàng lông mày cau chặt lại vì đau.
Gương mặt ướt đẫm mồ hôi dưới ánh đèn in rõ vào trong mắt anh.
Những ngón tay đang đặt trên cổ cô, đột nhiên… buông ra… không làm được! Anh không làm tiếp được!
Buông tay ra, Thẩm Tư Cương như thể kiệt sức, chống tay đỡ mép giường thở mạnh, cuối cùng anh cũng bình thường lại.
Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy cô gái trên giường giãy dụa đau đớn.
Đầu tiên chỉ là tiếng rên nhỏ, sau đó cô cuộn người lại, nhưng dường như vẫn còn rất đau đớn nên chỉ có thể giãy dụa, sau cùng đau đến mức lăn lộn trên giường.
Chẳng mấy chốc đã động đến kim tiêm truyền trên mu bàn tay, máu theo dây dẫn chảy ngược vào trong bình nước biển.
Thẩm Tư Cương một tay ấn chặt tay cô, cô đang tiêm truyền không thể động đậy được, những bộ phận khác cũng không chịu yên, giãy giụa lật tới lật lui, Thẩm Tư Cương hết cách, đã làm thì làm cho xong, một tay khác túm lấy tay cô, anh đè nửa người lên người cô mới giữ cho cô không vùng vẫy lung tung được nữa.
“Ưm… thả…”
Thẩm Tư Cương nghe thấy tiếng cô nói mơ đứt quãng của cô, rõ ràng là đau đến mức không nói lên lời, vậy mà từ đầu đến cuối cô chỉ ậm ừ những âm thanh vô nghĩa, không hề kêu một tiếng ‘đau’ nào.
Rõ ràng là đau mà không hề kêu một tiếng… bỗng dưng anh thấy tim mình đau nhói.
“Tỉnh tỉnh! Tỉnh dậy đi!” Anh chống một tay, thô lỗ vỗ vào mặt cô, “Này! Mau tỉnh lại! Cô muốn ngủ đến bao giờ đây?”
Giản Đường mở mắt, nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng cảm giác đau đớn dội lên, đau kiểu này… cô cắn răng!
Đôi môi tái nhợt, giờ thêm một dấu răng.
Thẩm Tư Cương bất mãn nheo mát, “Cô làm sao thế?”
A…?
“Tại sao tôi lại ở đây?”
“Cô cho rằng là vì sao?” Thẩm Tư Cương liền nhìn Giản Đường, “Chảng phải là đã bảo với cô rồi sao, chưa khỏi ốm thì đừng đi làm, đi làm rồi ngất xỉu lại gây thêm phiền toái cho tôi.”
“Xin…. A ư…” Lại một cơn đau nữa dội lên, Giản Đường đang nói chuyện, song cơn đau khiến cô trợn mắt.
“Ưm!” cơn đau đó có thể giày vò chết người, Giản Đường vẫn còn lý trí, vẫn còn biết trước mặt cô còn cả Thẩm Tư Cương.
Không thể để anh ta nhìn thấy cảnh này được!
Không thể để Thẩm Tư Cương cười cô được!
Cho dù cô… đã bao nhiều lần trở thành trò cười trước mặt anh ta!
Ông trời như thể không muốn cho cô yên, sấm chớp rền vang, cảm giác đau đớn ở phần eo lại càng dữ dội, cơn đau đớn ở phần chân như thể chui ra từ trong xương cốt.
Trước kia cứ thay đổi thời tiết là đau không nói nổi, nhưng ba năm rồi cô cũng quen dần, sau lúc ban đàu sẽ không khó chịu đến vậy nữa.
Quen với đau rồi thì lúc cơn đau ăn vào sâu cốt tủy, cắn răng chịu đựng một lát rồi cũng sẽ qua.
Nhưng hôm nay cơn đau này lại lần nữa khiến cô trải nghiệm cảm giác đau đớn sau khi mất đi thận trái, cơn đau đầu tiên ăn sâu vào kí ức.
Tại sao… bao nhiêu lâu chưa từng đau như vậy rồi mà tại sạo hôm nay.
Trong đầu cô hỗn loạn, rất nhiều thứ loạn xạ lướt nhanh trong đầu cô… có lẽ là do đuối nước, sốt liên tiếp vài ngày, lại thêm nhiều lần ngất xỉu.
Dường như cô… rất lâu rồi chưa đau như vậy, cũng rất lâu rồi chưa chăm sóc cơ thể này tử tế… hình như là từ sau khi cô thiếu quả thận bên trái.
Không biết từ lúc nào răng cô đã nghiến chặt lấy môi, bờ môi cô đã rướm máu.
Thẩm Tư Cương khống chế được tay cô nhưng lại không ngăn được cô tự cắn mình, nhìn thấy môi cô rướm máu đỏ tươi, Thẩm Tư Cương không nói một câu nào, nhấc tay ép cô phải mở miệng ra rồi nhét tay mình vào miệng cô.
“Nếu như đau quá.” Giọng nói trầm trầm, nhạt nhẽo của người đàn ông vang lên, “Cắn đi.”
Giản Đường trợn mắt, lặng im nhìn gương mặt điển trai của anh, đột nhiên! Cô há miệng cắn thật mạnh!
Anh thoáng cau mày, nhưng vẫn không nói một câu nào, mặc cho cô cắn nát tay mình.
Giản Đường không biết tại sao mình lại cắn anh ta, có thể là khi quyết định há miệng cô đang phẫn nộ, nỗi đau của cô là do anh ta gây ra, mà cơn đau này đau đến mức nào cô cũng không thể nói ra được, cũng không thể dùng bất kỳ một tính từ nào để miêu tả được, cô chỉ có thể há miệng cắn… Thẩm Tư Cương, chúng ta cùng nhau trải nghiệm xem, bây giờ tôi đang đau đến mức nào!
Cắn chặt cánh tay anh, trong miệng bắt đầu có vị tanh tanh mặn mặn… Cô biết, đó là máu của anh, đột nhiên hai mắt cô trào lệ.
Nếu như có một ngày, trên thế giới này xuất hiện một người có thể khiến khiến tâm trạng của tôi rối loạn, tôi sẽ tự mình tìm hiểu cô ấy.
Đó là giác ngộ của Thẩm Tư Cương từ thời thiếu niên.
Là người thừa kế của nhà họ Thẩm, người cầm lái tương lai, từ nhỏ Thẩm Tư Cương đã được giáo dục vô cùng nghiêm khắc, đồng thời cũng là sự giáo dục tàn nhẫn lạnh lùng nhất, ông nội anh đích thân dạy cháu nội mình thành một cỗ máy vô tình.
Ông nội anh nói: “Cháu không được yếu đuối, nếu như có một ngày xuất hiện một người có thể dễ dàng ảnh hưởng đến quyết định của cháu, ảnh hưởng đến tâm trạng của cháu, thì người đó chính là kẻ địch đáng sợ nhất. A Tu, đối với kẻ địch cháu phải tự tay giết chết cô ta.”
Khi Thẩm Tư Cương nói với Bạch Dương Hàng câu đó, ngoại trừ kinh ngạc ra thì Bạch Dương Hàng chỉ cảm thấy chắc là Thẩm Tư Cương đang đùa thôi, thời trẻ con ai chẳng nói mấy câu mà lúc đó bản thân mình cho là 'ngầu lòi', sau này lớn rồi nhớ lại mới thấy đó là tuổi trẻ bồng bột?
Có lẽ, Bạch Dương Hàng đã quên rằng Thẩm Tư Cương từng nói một câu như vậy, có lẽ Bạch Dương Hàng cũng chỉ coi đó như một trò đùa, đã quăng chuyện đó ra khỏi đầu từ lâu rồi.
Nhưng… đảm bảo Bạch Dương Hàng không ngờ rằng, thời niên thiếu của người khác và thời niên thiếu của Thẩm Tư Cương hoàn toàn không giống nhau.
Bên giường, những ngón tay của người đàn ông đang khóa lấy cổ họng của cô gái… chỉ khóa chứ không dùng sức bóp.
Anh nghi ngờ, vì sao đứa con gái đáng chết này luôn luôn dễ dàng kích động tâm trạng của anh?
Tại sao cô luôn có thể dễ dàng chọc giận anh?
Tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của cô ấy, lại khiến anh không kiềm chế nổi muốn chạy đến xem cô ấy thế nào.
Anh ngồi trên sô pha, không muốn chỉ vì một câu rên rỉ đau đớn của cô mà chạy vội đến xem.
Anh đã rất cố gắng để kiếm chế bản thân.
Anh thật sự dùng hết sức để khống chế bản thân… Đều là do cô ta! Do tiếng rên đau đớn hết lần này đến lần khác của cô ta!
Những ngón tay thon dài của anh, khớp ngón tay rõ ràng, đặt trên cổ cô… anh nghiến răng, từng chút từng chút một siết chặt bàn tay …Không sao, chỉ cần siết mạnh một chút là có thể giải quyết được đứa con gái dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trạng của mình rồi.
Vậy là sẽ không bị cô ảnh hưởng nữa, sẽ không hành động khác thường, nửa đêm đưa cô vào viện nữa.
Hạ Viên Miên cũng chưa bao giờ được đãi ngộ như thế.
“Khụ… khụ… a… ha …” Cô đau đớn cuộn mình lại, hàng lông mày cau chặt lại vì đau.
Gương mặt ướt đẫm mồ hôi dưới ánh đèn in rõ vào trong mắt anh.
Những ngón tay đang đặt trên cổ cô, đột nhiên… buông ra… không làm được! Anh không làm tiếp được!
Buông tay ra, Thẩm Tư Cương như thể kiệt sức, chống tay đỡ mép giường thở mạnh, cuối cùng anh cũng bình thường lại.
Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy cô gái trên giường giãy dụa đau đớn.
Đầu tiên chỉ là tiếng rên nhỏ, sau đó cô cuộn người lại, nhưng dường như vẫn còn rất đau đớn nên chỉ có thể giãy dụa, sau cùng đau đến mức lăn lộn trên giường.
Chẳng mấy chốc đã động đến kim tiêm truyền trên mu bàn tay, máu theo dây dẫn chảy ngược vào trong bình nước biển.
Thẩm Tư Cương một tay ấn chặt tay cô, cô đang tiêm truyền không thể động đậy được, những bộ phận khác cũng không chịu yên, giãy giụa lật tới lật lui, Thẩm Tư Cương hết cách, đã làm thì làm cho xong, một tay khác túm lấy tay cô, anh đè nửa người lên người cô mới giữ cho cô không vùng vẫy lung tung được nữa.
“Ưm… thả…”
Thẩm Tư Cương nghe thấy tiếng cô nói mơ đứt quãng của cô, rõ ràng là đau đến mức không nói lên lời, vậy mà từ đầu đến cuối cô chỉ ậm ừ những âm thanh vô nghĩa, không hề kêu một tiếng ‘đau’ nào.
Rõ ràng là đau mà không hề kêu một tiếng… bỗng dưng anh thấy tim mình đau nhói.
“Tỉnh tỉnh! Tỉnh dậy đi!” Anh chống một tay, thô lỗ vỗ vào mặt cô, “Này! Mau tỉnh lại! Cô muốn ngủ đến bao giờ đây?”
Giản Đường mở mắt, nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng cảm giác đau đớn dội lên, đau kiểu này… cô cắn răng!
Đôi môi tái nhợt, giờ thêm một dấu răng.
Thẩm Tư Cương bất mãn nheo mát, “Cô làm sao thế?”
A…?
“Tại sao tôi lại ở đây?”
“Cô cho rằng là vì sao?” Thẩm Tư Cương liền nhìn Giản Đường, “Chảng phải là đã bảo với cô rồi sao, chưa khỏi ốm thì đừng đi làm, đi làm rồi ngất xỉu lại gây thêm phiền toái cho tôi.”
“Xin…. A ư…” Lại một cơn đau nữa dội lên, Giản Đường đang nói chuyện, song cơn đau khiến cô trợn mắt.
“Ưm!” cơn đau đó có thể giày vò chết người, Giản Đường vẫn còn lý trí, vẫn còn biết trước mặt cô còn cả Thẩm Tư Cương.
Không thể để anh ta nhìn thấy cảnh này được!
Không thể để Thẩm Tư Cương cười cô được!
Cho dù cô… đã bao nhiều lần trở thành trò cười trước mặt anh ta!
Ông trời như thể không muốn cho cô yên, sấm chớp rền vang, cảm giác đau đớn ở phần eo lại càng dữ dội, cơn đau đớn ở phần chân như thể chui ra từ trong xương cốt.
Trước kia cứ thay đổi thời tiết là đau không nói nổi, nhưng ba năm rồi cô cũng quen dần, sau lúc ban đàu sẽ không khó chịu đến vậy nữa.
Quen với đau rồi thì lúc cơn đau ăn vào sâu cốt tủy, cắn răng chịu đựng một lát rồi cũng sẽ qua.
Nhưng hôm nay cơn đau này lại lần nữa khiến cô trải nghiệm cảm giác đau đớn sau khi mất đi thận trái, cơn đau đầu tiên ăn sâu vào kí ức.
Tại sao… bao nhiêu lâu chưa từng đau như vậy rồi mà tại sạo hôm nay.
Trong đầu cô hỗn loạn, rất nhiều thứ loạn xạ lướt nhanh trong đầu cô… có lẽ là do đuối nước, sốt liên tiếp vài ngày, lại thêm nhiều lần ngất xỉu.
Dường như cô… rất lâu rồi chưa đau như vậy, cũng rất lâu rồi chưa chăm sóc cơ thể này tử tế… hình như là từ sau khi cô thiếu quả thận bên trái.
Không biết từ lúc nào răng cô đã nghiến chặt lấy môi, bờ môi cô đã rướm máu.
Thẩm Tư Cương khống chế được tay cô nhưng lại không ngăn được cô tự cắn mình, nhìn thấy môi cô rướm máu đỏ tươi, Thẩm Tư Cương không nói một câu nào, nhấc tay ép cô phải mở miệng ra rồi nhét tay mình vào miệng cô.
“Nếu như đau quá.” Giọng nói trầm trầm, nhạt nhẽo của người đàn ông vang lên, “Cắn đi.”
Giản Đường trợn mắt, lặng im nhìn gương mặt điển trai của anh, đột nhiên! Cô há miệng cắn thật mạnh!
Anh thoáng cau mày, nhưng vẫn không nói một câu nào, mặc cho cô cắn nát tay mình.
Giản Đường không biết tại sao mình lại cắn anh ta, có thể là khi quyết định há miệng cô đang phẫn nộ, nỗi đau của cô là do anh ta gây ra, mà cơn đau này đau đến mức nào cô cũng không thể nói ra được, cũng không thể dùng bất kỳ một tính từ nào để miêu tả được, cô chỉ có thể há miệng cắn… Thẩm Tư Cương, chúng ta cùng nhau trải nghiệm xem, bây giờ tôi đang đau đến mức nào!
Cắn chặt cánh tay anh, trong miệng bắt đầu có vị tanh tanh mặn mặn… Cô biết, đó là máu của anh, đột nhiên hai mắt cô trào lệ.
Bình luận facebook