Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 67 NỤ HÔN ẬP ĐẾN
CHƯƠNG 67. NỤ HÔN ẬP ĐẾN
Thẩm Tư Cương đè lên người cô, cúi đầu im lặng nhìn cô và những giọt nước mắt của cô
Giản Đường nhắm mắt lại.
Thời gian từng chút từng chút một trôi đi.
Cuối cùng, hàng lông mày của cô cũng giãn ra.
Thẩm Tư Cương đưa mắt nhìn túi nước biển, đã cạn thấy đáy.
Lại qua một lúc, anh thuần thục rút kim truyền ra hộ cô.
Lúc nhỏ ông nội từng để anh học võ, không ít lần phải thực chiến, bị thương, chuyện tiêm truyền hiển nhiên chỉ là chuyện nhỏ.
“Dậy đi.” Rút kim ra rồi, Thẩm Tư Cương lạnh lùng nói với Giản Đường, “Cô còn định nằm ỳ ra đó bao lâu? Cút về chỗ cô nên ở đi.”
Anh đuổi cô đi.
Giản Đường cúi đầu, im lặng ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường.
“Dép.” Anh lại quăng một đôi dép cỡ lớn đến cho cô, vừa nhìn là biết của anh.
Giản Đường liếc đôi chân mình một cái: “Giày của tôi đâu?
Thẩm Tư Cương khoanh tay trước ngực, nhìn về phía Giản Đường cười lạnh: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Cô không quan tâm đến tình hình sức khỏe của mình, cố chấp đi làm rồi ngất ở chỗ Tô Mịch.
Còn làm phiền công ty gọi bác sĩ đến khám bệnh, tiêm truyền cho cô nữa.”
“Vậy giày của tôi đâu?” Giản Đường không hiểu, cái này thì có liên quan gì đến việc giày của cô biến mất?
“Ha~ Cái này mà còn phải nói sao? Cô ngất ở chỗ Tô Mịch, chẳng lẽ cô cho rằng tôi bế cô về phòng ngủ của tôi, gọi bác sĩ đến khám sao?”
“Là chị Tô?”
“Ha ha, chỉ có Tô Mịch tốt quá mức cần thiết nên mới gọi bác sĩ khám bệnh cho cô, cô tiêm truyền ở chỗ cô ta , có lẽ giày của cô cũng rơi ở chỗ Tô Mịch.
Có điều chỗ của Tô Mịch dù sao cũng là văn phòng của tổng giám đốc Đông Kinh, một nhân viên quèn như cô nằm truyền nước ở đó, dù sao cũng làm tổn hại đến hình ảnh của Đông Kinh, tạm thời chỉ có chỗ của tôi là thích hợp nhất để cho cô ở lại.”
Tổng số câu mà Thẩm Tư Cương nói hôm nay còn nhiều hơn những gì anh nói trong một tuần, nhưng chính anh lại không phát hiện ra điều đó.
“Cô tưởng rằng tôi thích để cho cô ở đây?”
Giản Đường gục đầu, không nói một câu nào… đương nhiên cô rất rõ ràng người đàn ông trước mặt ghê tởm và căm ghét mình đến mức nào.
Cô quá rõ anh hận mình đến mức nào.
“Cám ơn tổng giám đốc Thẩm, tôi… còn nữa, xin lỗi.”
Cám ơn, xin lỗi… ngoại trừ hai câu này ra, cô không biết nói gì khác với anh sao?
Dù là đứng trước mặt Lục Thâm hay Tiêu Hoành, cô cũng sẽ tự nhiên gần gũi hơn thế này?
Không nghĩ thì không sao, cứ nghĩ như vậy, ngọn lửa không tên vừa tắt trong anh lại bùng lên lần nữa.
Đột nhiên, anh vươn tay ra kéo cô vào lòng, Giản Đường không không kịp phản ứng, bàn tay nắm lấy eo cô bỗng nhiên trượt xuống, ngay giây sau, mặt mũi Giản Đường tái nhợt…cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng bàn tay nóng rực của Thẩm Tư Cương đang đặt lên eo trái của cô.
Thẩm Tư Cương! Anh dựa vào cái gì?
“Nói cho tôi biết, tại sao Tiêu Hoành lại biết được chỗ này của cô lại thiếu mất một quả thận?”
Hơi thở của Giản Đường cứng lại.
Câu nói vừa rồi của Thẩm Tư Cương lặp đi lặp lại trong não cô, cô choáng váng thất thần.
Hình ảnh này rơi vào trong mắt anh, từ trong đáy mắt thoáng hiện lên vẻ ghen tỵ, chỉ là bản thân anh không phát hiện ra điều đó.
“Nói cho tôi biết!”
Giản Đường hoảng hốt… anh ta – Thẩm Tư Cương làm thế nào mà biết được chuyện Tiêu Hoành biết được bí mật của cô?
Anh ta điều tra?... suy nghĩ này lóe lên trong đầu Giản Đường, bỗng nhiên cơn giận bùng lên trong đầu Giản Đường một cách không lý do!
Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì cơ chứ?!
Dựa vào cái gì mà anh ta muốn làm gì với cô thì làm!!
Cho dù cô có là phạm nhân, cô đã từng ngồi tù đi chăng nữa!1
“Không nói?” Lửa giận trong lòng Thẩm Tư Cương càng cháy mạnh.
Nheo mắt… chẳng lẽ cô ta và Tiêu Hoành thực sự có gian díu với nhau?
“Hắn ta đã nhìn thấy thân thể trần truồng của cô?”
Lúc câu này thốt ra, tim Giản Đường đột nhiên quặn thắt!
Thẩm Tư Cương! Anh coi tôi là dạng người gì?”
Người đàn ông đang tức giận, lại càng hiểu nhầm trầm trọng… cô không nói?
“Bao nhiêu tiền?”
Giản Đường trợn mắt trừng trừng! Không dám tin! Cô chỉ cảm thấy giờ phút này đến thở cũng đau đớn.
Bao nhiêu tiền?
Ha ha…
“Anh Tiêu không cần tiền.”
“Tôi tự nguyện cho anh ấy xem.”
“Công tử đẹp trai nhiều tiền như anh Tiêu, ai chẳng thích?”
“Tổng giám đốc Thẩm chẳng phải cũng biết sao? Tôi không đáng tiền mà.”
“Nhưng anh Tiêu là người dịu dàng, tôi lại tự nguyện… ồ, nụ hôn của anh Tiêu đến giờ tôi vẫn không quên được đấy.”
Thẩm Tư Cương, trong mắt anh tôi chính là một con điếm thế nên anh mới nói ra những câu như thế.
Thẩm Tư Cương, tôi chính là một con điếm!
“Nếu như anh Tiêu muốn thì tôi cũng vui vẻ để cho anh ấy chơi miễn phí. Nụ hôn của anh Tiêu khiến người ta khó mà quên được như thế, thì nếu lên giường với anh ấy chắc cũng sẽ khiến người ta sung sướng nhớ mãi, tôi mong được chuốc say anh Tiêu một lần để có thể lên…”
“Ưm!”
Còn chưa nói hết câu, Giản Đường đã không nói thêm được một từ nào nữa.
Nụ hôn ngang ngược như một cơn bão ập đến!
Gương mặt điển trai của Thẩm Tư Cương tràn đầy giận dữ.
Đôi môi này đã nói ra những câu gì vậy?
Đến tận bây giờ cô vẫn chưa quên nụ hôn của Tiêu Hoành?
Nếu như Tiêu Hoành đồng ý thì cô cũng vui vẻ cho Tiêu Hoành chơi cô?
Cô muốn lên giường với hắn ta?
Những câu nói như vậy mà cô cũng có thể nói ra một cách nhẹ bẫng như vậy?
Cơn giận chồng chất, mỗi một câu cô nói lại làm lửa giận của anh bốc cao thêm một tầng, cuối cùng, Thẩm Tư Cương cũng không nhịn nổi nữa, cúi đầu chặn đôi môi không ngừng mấp máy khiến người ta phiền lòng lại.
Anh hôn Giản Đường, trong đầu toàn là những lời đánh giá của Giản Đường về Tiêu Hoành… nụ hôn của Tiêu Hoành khiến cho cô nhớ mãi không quên?
Ha~
Nụ hôn của Thẩm Tư Cương quấn quýt triền miên, Giản Đường nhanh chóng bị nhấn chìm… cũng không phải là anh chưa bao giờ hôn cô, nhưng sao nụ hôn hôm nay có gì khác lạ?
Hơi thở nóng bỏng, cô sắp chết chìm trong nụ hôn của anh.
“Ưm…” Đầu óc mơ hồ, cô bất giác rên khẽ.
Nhưng tiếng rên đó lại giống thuốc kích dục biến lửa giận của người đàn ông chuyển thành dục vọng, anh đẩy cô lên giường,
Cô vốn là một tay mơ, nói thì hung hăng nhưng nếu súng thật đạn thật ra trận thì cô chính là gà của gà.
Nhưng không ngờ, cuối cùng sao lại…
Rốt cuộc thì Thẩm Tư Cương cũng không làm đến cuối cùng, không phải là anh không muốn mà là đột nhiên nhớ ra cơ thể tàn tạ của cô hôm nay đã phải chịu đựng quá nhiều tổn thương.
Anh đột nhiên ngồi bật dậy, người con gái trên giường hai mắt mờ nước long lanh, dục vọng trong đáy mắt anh càng đậm, nhưng khi lên tiếng thì lại nói, “Mặt mũi đỏ ửng thế kia, cô tưởng là tôi sẽ động đến cô lần nữa thật sao? Kiểu phụ nữ như cô chơi một lần là chán. Hơn nữa… Giản Đường, tôi còn ghét cô bẩn.”
Nói xong, liền sải bước ra ngoài, chỉ trong chốc lát người con gái nằm trên giường mặt mũi trắng bệch như ma!
Kiểu phụ nữ như cô, một lần là chán, hơn nữa… Giản Đường, tôi còn ghét cô bẩn… a, hóa ra anh ta chỉ tò mò cảm giác lên giường với một phạm nhân như cô là như thế nào thôi.
Trong mắt anh ta, Giản Đường cô chính là một món đồ chơi nhàm chán có cũng được không có cũng không sao… không có gì đáng buồn cả, ba năm trước cũng như thế còn gì?
Giản Đường, tôi ghét cô bẩn…
“Cầm mồm, câm mồm, câm mồm!” Cô bịt chặt hai tai, muốn đuổi cái giọng nói đó ra khỏi đầu!
“Cầm mồm! Anh câm mồm! Cầm mồm, câm mồm, câm mồm! Aaaa!” đau khổ, cô không dám hét to, đè giọng xuống hết mức.
Từng tiếng từng tiếng trầm khàn, đầy đè nén! Khiến người ta không thở nổi!
Thẩm Tư Cương đè lên người cô, cúi đầu im lặng nhìn cô và những giọt nước mắt của cô
Giản Đường nhắm mắt lại.
Thời gian từng chút từng chút một trôi đi.
Cuối cùng, hàng lông mày của cô cũng giãn ra.
Thẩm Tư Cương đưa mắt nhìn túi nước biển, đã cạn thấy đáy.
Lại qua một lúc, anh thuần thục rút kim truyền ra hộ cô.
Lúc nhỏ ông nội từng để anh học võ, không ít lần phải thực chiến, bị thương, chuyện tiêm truyền hiển nhiên chỉ là chuyện nhỏ.
“Dậy đi.” Rút kim ra rồi, Thẩm Tư Cương lạnh lùng nói với Giản Đường, “Cô còn định nằm ỳ ra đó bao lâu? Cút về chỗ cô nên ở đi.”
Anh đuổi cô đi.
Giản Đường cúi đầu, im lặng ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường.
“Dép.” Anh lại quăng một đôi dép cỡ lớn đến cho cô, vừa nhìn là biết của anh.
Giản Đường liếc đôi chân mình một cái: “Giày của tôi đâu?
Thẩm Tư Cương khoanh tay trước ngực, nhìn về phía Giản Đường cười lạnh: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Cô không quan tâm đến tình hình sức khỏe của mình, cố chấp đi làm rồi ngất ở chỗ Tô Mịch.
Còn làm phiền công ty gọi bác sĩ đến khám bệnh, tiêm truyền cho cô nữa.”
“Vậy giày của tôi đâu?” Giản Đường không hiểu, cái này thì có liên quan gì đến việc giày của cô biến mất?
“Ha~ Cái này mà còn phải nói sao? Cô ngất ở chỗ Tô Mịch, chẳng lẽ cô cho rằng tôi bế cô về phòng ngủ của tôi, gọi bác sĩ đến khám sao?”
“Là chị Tô?”
“Ha ha, chỉ có Tô Mịch tốt quá mức cần thiết nên mới gọi bác sĩ khám bệnh cho cô, cô tiêm truyền ở chỗ cô ta , có lẽ giày của cô cũng rơi ở chỗ Tô Mịch.
Có điều chỗ của Tô Mịch dù sao cũng là văn phòng của tổng giám đốc Đông Kinh, một nhân viên quèn như cô nằm truyền nước ở đó, dù sao cũng làm tổn hại đến hình ảnh của Đông Kinh, tạm thời chỉ có chỗ của tôi là thích hợp nhất để cho cô ở lại.”
Tổng số câu mà Thẩm Tư Cương nói hôm nay còn nhiều hơn những gì anh nói trong một tuần, nhưng chính anh lại không phát hiện ra điều đó.
“Cô tưởng rằng tôi thích để cho cô ở đây?”
Giản Đường gục đầu, không nói một câu nào… đương nhiên cô rất rõ ràng người đàn ông trước mặt ghê tởm và căm ghét mình đến mức nào.
Cô quá rõ anh hận mình đến mức nào.
“Cám ơn tổng giám đốc Thẩm, tôi… còn nữa, xin lỗi.”
Cám ơn, xin lỗi… ngoại trừ hai câu này ra, cô không biết nói gì khác với anh sao?
Dù là đứng trước mặt Lục Thâm hay Tiêu Hoành, cô cũng sẽ tự nhiên gần gũi hơn thế này?
Không nghĩ thì không sao, cứ nghĩ như vậy, ngọn lửa không tên vừa tắt trong anh lại bùng lên lần nữa.
Đột nhiên, anh vươn tay ra kéo cô vào lòng, Giản Đường không không kịp phản ứng, bàn tay nắm lấy eo cô bỗng nhiên trượt xuống, ngay giây sau, mặt mũi Giản Đường tái nhợt…cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng bàn tay nóng rực của Thẩm Tư Cương đang đặt lên eo trái của cô.
Thẩm Tư Cương! Anh dựa vào cái gì?
“Nói cho tôi biết, tại sao Tiêu Hoành lại biết được chỗ này của cô lại thiếu mất một quả thận?”
Hơi thở của Giản Đường cứng lại.
Câu nói vừa rồi của Thẩm Tư Cương lặp đi lặp lại trong não cô, cô choáng váng thất thần.
Hình ảnh này rơi vào trong mắt anh, từ trong đáy mắt thoáng hiện lên vẻ ghen tỵ, chỉ là bản thân anh không phát hiện ra điều đó.
“Nói cho tôi biết!”
Giản Đường hoảng hốt… anh ta – Thẩm Tư Cương làm thế nào mà biết được chuyện Tiêu Hoành biết được bí mật của cô?
Anh ta điều tra?... suy nghĩ này lóe lên trong đầu Giản Đường, bỗng nhiên cơn giận bùng lên trong đầu Giản Đường một cách không lý do!
Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì cơ chứ?!
Dựa vào cái gì mà anh ta muốn làm gì với cô thì làm!!
Cho dù cô có là phạm nhân, cô đã từng ngồi tù đi chăng nữa!1
“Không nói?” Lửa giận trong lòng Thẩm Tư Cương càng cháy mạnh.
Nheo mắt… chẳng lẽ cô ta và Tiêu Hoành thực sự có gian díu với nhau?
“Hắn ta đã nhìn thấy thân thể trần truồng của cô?”
Lúc câu này thốt ra, tim Giản Đường đột nhiên quặn thắt!
Thẩm Tư Cương! Anh coi tôi là dạng người gì?”
Người đàn ông đang tức giận, lại càng hiểu nhầm trầm trọng… cô không nói?
“Bao nhiêu tiền?”
Giản Đường trợn mắt trừng trừng! Không dám tin! Cô chỉ cảm thấy giờ phút này đến thở cũng đau đớn.
Bao nhiêu tiền?
Ha ha…
“Anh Tiêu không cần tiền.”
“Tôi tự nguyện cho anh ấy xem.”
“Công tử đẹp trai nhiều tiền như anh Tiêu, ai chẳng thích?”
“Tổng giám đốc Thẩm chẳng phải cũng biết sao? Tôi không đáng tiền mà.”
“Nhưng anh Tiêu là người dịu dàng, tôi lại tự nguyện… ồ, nụ hôn của anh Tiêu đến giờ tôi vẫn không quên được đấy.”
Thẩm Tư Cương, trong mắt anh tôi chính là một con điếm thế nên anh mới nói ra những câu như thế.
Thẩm Tư Cương, tôi chính là một con điếm!
“Nếu như anh Tiêu muốn thì tôi cũng vui vẻ để cho anh ấy chơi miễn phí. Nụ hôn của anh Tiêu khiến người ta khó mà quên được như thế, thì nếu lên giường với anh ấy chắc cũng sẽ khiến người ta sung sướng nhớ mãi, tôi mong được chuốc say anh Tiêu một lần để có thể lên…”
“Ưm!”
Còn chưa nói hết câu, Giản Đường đã không nói thêm được một từ nào nữa.
Nụ hôn ngang ngược như một cơn bão ập đến!
Gương mặt điển trai của Thẩm Tư Cương tràn đầy giận dữ.
Đôi môi này đã nói ra những câu gì vậy?
Đến tận bây giờ cô vẫn chưa quên nụ hôn của Tiêu Hoành?
Nếu như Tiêu Hoành đồng ý thì cô cũng vui vẻ cho Tiêu Hoành chơi cô?
Cô muốn lên giường với hắn ta?
Những câu nói như vậy mà cô cũng có thể nói ra một cách nhẹ bẫng như vậy?
Cơn giận chồng chất, mỗi một câu cô nói lại làm lửa giận của anh bốc cao thêm một tầng, cuối cùng, Thẩm Tư Cương cũng không nhịn nổi nữa, cúi đầu chặn đôi môi không ngừng mấp máy khiến người ta phiền lòng lại.
Anh hôn Giản Đường, trong đầu toàn là những lời đánh giá của Giản Đường về Tiêu Hoành… nụ hôn của Tiêu Hoành khiến cho cô nhớ mãi không quên?
Ha~
Nụ hôn của Thẩm Tư Cương quấn quýt triền miên, Giản Đường nhanh chóng bị nhấn chìm… cũng không phải là anh chưa bao giờ hôn cô, nhưng sao nụ hôn hôm nay có gì khác lạ?
Hơi thở nóng bỏng, cô sắp chết chìm trong nụ hôn của anh.
“Ưm…” Đầu óc mơ hồ, cô bất giác rên khẽ.
Nhưng tiếng rên đó lại giống thuốc kích dục biến lửa giận của người đàn ông chuyển thành dục vọng, anh đẩy cô lên giường,
Cô vốn là một tay mơ, nói thì hung hăng nhưng nếu súng thật đạn thật ra trận thì cô chính là gà của gà.
Nhưng không ngờ, cuối cùng sao lại…
Rốt cuộc thì Thẩm Tư Cương cũng không làm đến cuối cùng, không phải là anh không muốn mà là đột nhiên nhớ ra cơ thể tàn tạ của cô hôm nay đã phải chịu đựng quá nhiều tổn thương.
Anh đột nhiên ngồi bật dậy, người con gái trên giường hai mắt mờ nước long lanh, dục vọng trong đáy mắt anh càng đậm, nhưng khi lên tiếng thì lại nói, “Mặt mũi đỏ ửng thế kia, cô tưởng là tôi sẽ động đến cô lần nữa thật sao? Kiểu phụ nữ như cô chơi một lần là chán. Hơn nữa… Giản Đường, tôi còn ghét cô bẩn.”
Nói xong, liền sải bước ra ngoài, chỉ trong chốc lát người con gái nằm trên giường mặt mũi trắng bệch như ma!
Kiểu phụ nữ như cô, một lần là chán, hơn nữa… Giản Đường, tôi còn ghét cô bẩn… a, hóa ra anh ta chỉ tò mò cảm giác lên giường với một phạm nhân như cô là như thế nào thôi.
Trong mắt anh ta, Giản Đường cô chính là một món đồ chơi nhàm chán có cũng được không có cũng không sao… không có gì đáng buồn cả, ba năm trước cũng như thế còn gì?
Giản Đường, tôi ghét cô bẩn…
“Cầm mồm, câm mồm, câm mồm!” Cô bịt chặt hai tai, muốn đuổi cái giọng nói đó ra khỏi đầu!
“Cầm mồm! Anh câm mồm! Cầm mồm, câm mồm, câm mồm! Aaaa!” đau khổ, cô không dám hét to, đè giọng xuống hết mức.
Từng tiếng từng tiếng trầm khàn, đầy đè nén! Khiến người ta không thở nổi!
Bình luận facebook