Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 96 ĐÁNG PHẢI ĐIÊN LÂU RỒI
CHƯƠNG 96: ĐÁNG PHẢI ĐIÊN LÂU RỒI
“Thẩm Tu...” Bạch Dương Hàng vừa định nói chuyện thì nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng sợ của Thẩm Tư Cương, trong lòng anh cũng thấy ớn lạnh.
Thẩm Tư Cương không để ý đến Bạch Dương Hàng, đôi mắt phượng hẹp dài của anh vẫn nhìn chằm chằm vào Giản Đường. Lúc này, vẻ mặt anh thật đáng sợ!
Đối mặt với người phụ nữ này, anh không chỉ tức giận mà còn muốn trút hết bực bội đã đè nén trong lòng!
“Cô thật sự không học được biết điều.”
Giọng nói của anh rất lạnh lùng và tàn bạo.
Bạch Dương Hàng khiếp sợ, anh hết nhìn Thẩm Tư Cương, lại nhìn Giản Đường. Bầu không khí trong phòng vô cùng căng thẳng!
Bề ngoài nhìn thì yên tĩnh, nhưng thật ra lại đang có sóng ngầm cuồn cuộn!
Khi nhìn thấy bóng dáng của người đang đứng trước cửa phòng bệnh, người phụ nữ trên giường bệnh rụt vai lại. Cô hận người này, nhưng cũng sợ người này.
Khuôn mặt cô dần dần tái nhợt đi.
“Ba năm rồi mà cô vẫn không biết điều hơn chút nào, ngược lại cô càng tệ hại hơn.” Giọng nói của anh lạnh lùng, lạnh lùng đến mức đủ khiến trái tim người ta băng giá!
Mặc dù đã gặp rất nhiều lần, Giản Đường vẫn không dám chống lại Thẩm Tư Cương. Mặc dù cô đã thất vọng hết lần này tới lần khác, mặc dù cô luôn tự nói với mình “tôi không quan tâm”, cô chỉ muốn “cố gắng” sống sót, “cố gắng” trả nợ, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy đau đớn đến tê dại.
“Vậy anh lại tống tôi vào tù đi!” Không kìm chế được sự tức giận trong lòng mình, cô quát lớn: “Thẩm Tư Cương, anh lại tống tôi vào tù đi!
Tôi nói cho anh biết, một lần ba năm, hai lần ba năm, ba lần ba năm!
Hay là vô số lần ba năm!
Cho dù tới ngày tôi chết, tôi vẫn lấy mạng sống của mình ra nguyền rủa Hạ Viên Miên xuống địa ngục!”
Trước kia cô tốt với Hạ Viên Miên bao nhiêu, thì bây giờ cô lại căm ghét người này bấy nhiêu!
Ba năm qua, cô sống ở nơi không nhìn thấy ánh mặt trời, cô có rất nhiều thời gian để suy nghĩ cẩn thận về chuyện xảy ra tối hôm đó.
Ba năm cũng đủ để cô suy nghĩ cẩn thận được một số chuyện.
Chẳng qua, mãi đến ngày cô ra tù, cô vẫn không dám tin. Cô giống như cố thôi miên mình, không ngừng tự nói với mình: Nhất định là có hiểu nhầm, nhất định là do cô ở trong tù bị những kẻ thối nát đen tối kia hành hạ và sỉ nhục quá nhiều, cho nên trái tim cô cũng cũng trở nên xấu xa. Cô nhìn ai cũng thấy giống người xấu, cô đang giận chó đánh mèo lên người Hạ Viên Miên mà thôi.
Sau rất nhiều lần tự lừa gạt chính mình, rất nhiều lần tự nói với mình, không phải Hạ Viên Miên sai, là trái tim của cô trở nên xấu xa, nên mới suy nghĩ về Hạ Viên Miên theo chiều hướng xấu xa.
Nhưng khi ở trong phòng bao riêng của Đông Kinh, nghe Anh Cương chất vấn tại sao cô lại ép Hạ Viên Miên uống hết một chai rượu whisky, Giản Đường đã không thể lừa gạt mình được nữa.
Hóa ra, không phải trái tim cô trải qua nhiều đau khổ nên trở thành xấu xa.
Mà từ đầu đến cuối, cô đã tin nhầm cô gái luôn tươi cười ngọt ngào, có vẻ rất đáng yêu, dịu dàng và hay xấu hổ kia!
Hạ Viên Miên, Hạ Viên Miên!
Cô tự nghĩ, mình chưa từng đối xử tệ với người này, còn cô ta lại không ngừng diễn trò trước mặt mình. Mỗi khi cô ta nói với cô “Thật ra em không thích anh Cương”, rốt cuộc cô ta đang ấp ủ ý đồ xấu xa gì?
Mỗi khi cô theo đuổi Thẩm Tư Cương và bị anh từ chối một cách vô tình, Hạ Viên Miên lại tới an ủi cô, cổ vũ cô. Còn cô vẫn luôn chân thành tin tưởng và cảm động vì cô ta.
Thậm chí Giản Đường có thể cảm nhận được, mỗi lần cô tỏ tình với Thẩm Tư Cương thất bại, Hạ Viên Miên đứng bên cạnh nhìn thấy tất cả, cô ta vừa an ủi cô, vừa hả hê chê cười cô bị cô ta đùa giỡn..
Giản Đường không muốn nhớ lại những chuyện đó nữa. Nhưng dù cô làm thế nào chúng cũng không chịu buông tha cô, chúng giống như nước thủy triều khi đê vỡ vậy, tràn về phía cô, như thể muốn nhấn chìm cô!
Những ký ức trước kia lại ùa về!
Vẻ mặt Hạ Viên Miên khó xử nói: Em không thích anh Cương.
Hạ Viên Miên ấm áp như mặt trời nhỏ an ủi cô: Không sao đâu, tính tình của anh Cương là như vậy đấy. Nhưng chị Tiểu Đường cũng rất tốt mà, anh Cương sẽ hiểu được tấm lòng của chị thôi.
Hạ Viên Miên thẹn thùng nói: Chị Tiểu Đường, hình như em thích một người, nhưng em lại sợ anh Cương. Chị phải nhanh chóng tán đổ anh Cương đấy. Chỉ có như vậy thì em mới không cần phải sợ anh Cương nữa. Bởi vì đến lúc đó, em đã có chị Tiểu Đường giúp em thuyết phục anh Cương.
Còn đêm đó, gương mặt Hạ Viên Miên đầy vẻ khờ dại kéo cô: Chị Tiểu Đường, chị dẫn em đi quán bar chơi đi. Em chưa từng đến đó, em thật sự rất tò mò. Chị Tiểu Đường, chúng ta đi tới quán Bóng Đêm đi. Em nghe bạn học nói trong đó có một anh rất đẹp trai và hát rất hay.
Thật buồn cười, cô lại ngây thơ tin những lời nói đó!
Sau đó thì sao... Sau đó, Hạ Viên Miên bị cưỡng bức. Còn cô thì sao? Cô bị Thẩm Tư Cương đưa vào tù. Một lần vào là ba năm liền, cô bị sỉ nhục, chịu áp bức và bị hành hạ suốt ba năm, còn mang tội giết người cả đời nữa.
Thật đáng hận!
Cô không thể kìm chế được sự căm hận, không khống chế được sự phẫn nộ trong lòng mình, cô không thể khống chế được nữa!
Cô ngẩng đầu, cười mà như khóc, mắt cô cay xè, nhưng cô lại nhắc nhở mình không được khóc!
“Thẩm Tư Cương! Anh có bản lĩnh thì giết chết tôi đi!
Cho dù anh có giết chết tôi, tôi cũng sẽ nói như vậy!
Hạ Viên Miên không được chết tử tế!
Hạ Viên Miên chết chưa hết tội!
Hạ Viên Miên, cô ta đáng bị như vậy!
Hạ Viên Miên xuống địa ngục đi! Tôi sẽ dùng hết quãng đời còn lại để nguyền rủa cô ta! Hạ Viên Miên cả đời không được siêu sinh!”
Cô lấy hết sức lực của mình để gào hét lên!
Cô gần như nói liền một hơi. Từ sau khi cô ra tù, cô chưa từng nói chuyện suôn sẻ và nhanh như vậy, nói ra hết tâm tư trong lòng mình như vậy!
Cô... cô sắp phát điên rồi!
Cô đã từng tin tưởng bao nhiêu thì bây giờ lại đau bấy nhiêu!
Cô đã từng tốt bao nhiêu thì bây giờ lại hận bấy nhiêu!
Từ sau khi Anh Cương chất vấn cô trong căn phòng kia, cô sắp phát điên rồi, đáng ra cô phải điên từ lâu rồi mới đúng. Còn gì có thể đau bằng bị người bạn tốt mà mình tin tưởng nhất đâm một dao sau lưng, mà một dao này gần như muốn lấy đi tính mạng của mình!
Không... không phải là gần như nữa, nó đã lấy mạng của Giản Đường rồi!
Giản Đường đã không còn gì nữa, Giản Đường không còn sự mạnh mẽ và tôn nghiêm... Vậy còn là Giản Đường nữa sao?
Cô bị mọi thứ đè nén, tư tưởng cũng bị đè nén, những điều đó đã đè nén thành lòng căm hận đang muốn bùng cháy trong giây phút này!
Nhưng cuối cùng cô vẫn không vượt qua được vài lời nói hời hợt của Thẩm Tư Cương. Lúc nào anh cũng có biện pháp dùng một câu nói để khiến cô rơi vào ranh giới của sự suy sụp!
“Hạ Viên Miên phải xuống địa ngục! Tôi sẽ dùng hết quãng đời còn lại để nguyền rủa! Hạ Viên Miên cả đời không được siêu sinh!”
“Bốp!”
Khi tiếng tát vang lên, tiếng gào hét lập tức ngừng lại, không khí trong phòng bệnh lúc này dường như đông cứng!
Trên giường bệnh, đầu cô gái bị lệch sang một bên, mái tóc rối bời che đi hơn nửa khuôn mặt, nửa gương mặt còn lại bị bóng tối che khuất.
Cô chỉ động nhẹ là gương mặt bên trái lại đau, cái đau dần dần chạy vào tới tận tim.
Cô không dùng tay sờ, khóe miệng đã có chút máu rỉ ra với tốc độ cực chậm, chảy xuống, tí tách... Một giọt đỏ tươi nhỏ xuống đệm.
“Giản Đường, trước mặt Thẩm Tư Cương cô không nên nói về Viên Miên như vậy. Cô không nên quá bướng bỉnh. Chỉ cần nói vài lời dễ nghe là anh ấy sẽ bỏ qua thôi.” Trái tim Bạch Dương Hàng đập rất nhanh. Bây giờ, tình hình đã vượt ra ngoài dự đoán của anh. Anh rất sợ Giản Đường lại vịt chết còn mạnh miệng nên vội vàng nói lời giảng hòa, khuyên Giản Đường phải mềm mỏng. Sau khi tình hình bớt căng thẳng, anh sẽ lại khuyên Thẩm Tư Cương quên chuyện này đi.
Bất kể thế nào, những lời Giản Đường vừa nguyền rủa đều quá độc ác. Hơn nữa Hạ Viên Miên đã qua đời, dù thế nào cô cũng không nên sỉ nhục một người đã mất như vậy... Bạch Dương Hàng nhíu mày không hài lòng, nhìn lướt qua người phụ nữ nằm trên giường bệnh.
Thẩm Tư Cương vẫn thờ ơ lạnh lùng như vậy, từ trước đến giờ anh vẫn luôn là tổng giám đốc Thẩm dám làm dám chịu. Lúc này, cánh tay kia của anh lại giống như bị bỏng vậy. Anh không thể khống chế được, bàn tay giấu sau lưng đang run rẩy.
Đôi mắt âm u của anh nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh. Khi nhìn thấy vết máu trên đệm, đôi mắt ấy lại hiện lên sự hối hận... Bàn tay giấu sau lưng kia càng run rẩy mạnh hơn.
Anh không đánh giá Hạ Viên Miên tốt hay xấu, dáng vẻ của Hạ Viên Miên cũng mờ nhạt trong đầu anh rồi. Nhưng dáng vẻ ba năm trước đây của cô gái này vẫn khắc sâu trong đầu anh.
Anh không thể bỏ mặc Giản Đường được!
Giản Đường, cô ấy không nên biến thành bộ dạng đáng ghét, oán trời trách đất như bây giờ. Anh... anh không muốn nhìn thấy một Giản Đường có dáng vẻ tệ hại như vậy.
Đáng lẽ Giản Đường phải tự tin, đường hoàng, mạnh mẽ, tùy ý và cởi mở mới phải!
Nếu như Giản Đường biến thành bộ dạng xấu xa và đáng ghét như vậy... Anh không cho phép!
“Sau này, đừng để tôi nghe thấy những lời này nữa.” Anh nặng nề nói.
Người phụ nữ trên giường bệnh quay về phía người khác không nhìn thấy, cô chạm vào vết thương trên khóe miệng rồi cười không ra tiếng... “Tổng giám đốc Thẩm, hoặc là anh thả tôi đi, hoặc là đưa tôi trở lại nơi đó.” Cô quay đầu lại nhìn anh. Cô lặng lẽ cười với vẻ tuyệt vọng và khiêu khích!
Nhà tù đã giam giữ tự do của cô trong ba năm.
Ba năm sau, anh lại dùng quyền thế giam giữ tự do của cô.
Nếu như vậy, ở tù hay không có khác gì nhau đâu?
Hoặc là anh thả cô đi, để cô từ nay về sau được tự do. Hoặc là anh tống cô vào tù, để cô mất tự do thêm lần nữa.
Sau khi ra tù, đây là lần đầu tiên cô hất cằm thật cao. Nếu không xét đến dáng vẻ chật vật của cô, thì lúc này khuôn mặt cô kiêu ngạo tới chói mắt, khóe miệng cô cong lên đầy vẻ càn rỡ. Cô lặng lẽ cười, đây là sự khiêu khích, sự khiêu khích trong tuyệt vọng!
Sự khiêu khích này giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa!
Thẩm Tư Cương, anh lựa chọn đi!
Bạch Dương Hàng nhìn tới ngây người!
Thẩm Tư Cương nhìn tới ngây dại!
Giản Đường!
Trong lòng hai người gần như cùng lúc bật ra hai chữ!
Đây là Giản Đường!
Đây mới là Giản Đường!
Giản Đường!
Cô chật vật, nửa gương mặt của cô sưng lên rất khó coi, vết máu trên khóe miệng cô vẫn đang rỉ ra. Rõ ràng cô đang rất đau!
Chỉ có điều, cô lại lặng lẽ cười. Dù chạm vào vết thương bên miệng, nhưng cô không hề chớp mắt lấy một cái, chân mày cũng không nhíu lại. Cô kiêu ngạo hất cằm lên... Đây mới là Giản Đường!
Nhưng... cô nói gì vậy?
Hoặc là thả cô đi, hoặc là đưa cô vào tù một lần nữa?
Sự ngây dại trong mắt Thẩm Tư Cương dần dần tiêu tan, thay vào đó là sự lạnh lùng. Anh thản nhiên nói: “Ra ngoài.”
Bạch Dương Hàng sợ hãi, anh muốn nói gì đó nhưng lại thấy ánh mắt lạnh như băng kia nhìn mình. Anh đành cắn răng, lặng lẽ lùi ra ngoài phòng bệnh, rất tâm lý mà đóng cửa lại.
“Cô đã biết sai chưa?”
Giọng nói trầm và lạnh lùng vang lên.
“Thẩm Tu...” Bạch Dương Hàng vừa định nói chuyện thì nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng sợ của Thẩm Tư Cương, trong lòng anh cũng thấy ớn lạnh.
Thẩm Tư Cương không để ý đến Bạch Dương Hàng, đôi mắt phượng hẹp dài của anh vẫn nhìn chằm chằm vào Giản Đường. Lúc này, vẻ mặt anh thật đáng sợ!
Đối mặt với người phụ nữ này, anh không chỉ tức giận mà còn muốn trút hết bực bội đã đè nén trong lòng!
“Cô thật sự không học được biết điều.”
Giọng nói của anh rất lạnh lùng và tàn bạo.
Bạch Dương Hàng khiếp sợ, anh hết nhìn Thẩm Tư Cương, lại nhìn Giản Đường. Bầu không khí trong phòng vô cùng căng thẳng!
Bề ngoài nhìn thì yên tĩnh, nhưng thật ra lại đang có sóng ngầm cuồn cuộn!
Khi nhìn thấy bóng dáng của người đang đứng trước cửa phòng bệnh, người phụ nữ trên giường bệnh rụt vai lại. Cô hận người này, nhưng cũng sợ người này.
Khuôn mặt cô dần dần tái nhợt đi.
“Ba năm rồi mà cô vẫn không biết điều hơn chút nào, ngược lại cô càng tệ hại hơn.” Giọng nói của anh lạnh lùng, lạnh lùng đến mức đủ khiến trái tim người ta băng giá!
Mặc dù đã gặp rất nhiều lần, Giản Đường vẫn không dám chống lại Thẩm Tư Cương. Mặc dù cô đã thất vọng hết lần này tới lần khác, mặc dù cô luôn tự nói với mình “tôi không quan tâm”, cô chỉ muốn “cố gắng” sống sót, “cố gắng” trả nợ, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy đau đớn đến tê dại.
“Vậy anh lại tống tôi vào tù đi!” Không kìm chế được sự tức giận trong lòng mình, cô quát lớn: “Thẩm Tư Cương, anh lại tống tôi vào tù đi!
Tôi nói cho anh biết, một lần ba năm, hai lần ba năm, ba lần ba năm!
Hay là vô số lần ba năm!
Cho dù tới ngày tôi chết, tôi vẫn lấy mạng sống của mình ra nguyền rủa Hạ Viên Miên xuống địa ngục!”
Trước kia cô tốt với Hạ Viên Miên bao nhiêu, thì bây giờ cô lại căm ghét người này bấy nhiêu!
Ba năm qua, cô sống ở nơi không nhìn thấy ánh mặt trời, cô có rất nhiều thời gian để suy nghĩ cẩn thận về chuyện xảy ra tối hôm đó.
Ba năm cũng đủ để cô suy nghĩ cẩn thận được một số chuyện.
Chẳng qua, mãi đến ngày cô ra tù, cô vẫn không dám tin. Cô giống như cố thôi miên mình, không ngừng tự nói với mình: Nhất định là có hiểu nhầm, nhất định là do cô ở trong tù bị những kẻ thối nát đen tối kia hành hạ và sỉ nhục quá nhiều, cho nên trái tim cô cũng cũng trở nên xấu xa. Cô nhìn ai cũng thấy giống người xấu, cô đang giận chó đánh mèo lên người Hạ Viên Miên mà thôi.
Sau rất nhiều lần tự lừa gạt chính mình, rất nhiều lần tự nói với mình, không phải Hạ Viên Miên sai, là trái tim của cô trở nên xấu xa, nên mới suy nghĩ về Hạ Viên Miên theo chiều hướng xấu xa.
Nhưng khi ở trong phòng bao riêng của Đông Kinh, nghe Anh Cương chất vấn tại sao cô lại ép Hạ Viên Miên uống hết một chai rượu whisky, Giản Đường đã không thể lừa gạt mình được nữa.
Hóa ra, không phải trái tim cô trải qua nhiều đau khổ nên trở thành xấu xa.
Mà từ đầu đến cuối, cô đã tin nhầm cô gái luôn tươi cười ngọt ngào, có vẻ rất đáng yêu, dịu dàng và hay xấu hổ kia!
Hạ Viên Miên, Hạ Viên Miên!
Cô tự nghĩ, mình chưa từng đối xử tệ với người này, còn cô ta lại không ngừng diễn trò trước mặt mình. Mỗi khi cô ta nói với cô “Thật ra em không thích anh Cương”, rốt cuộc cô ta đang ấp ủ ý đồ xấu xa gì?
Mỗi khi cô theo đuổi Thẩm Tư Cương và bị anh từ chối một cách vô tình, Hạ Viên Miên lại tới an ủi cô, cổ vũ cô. Còn cô vẫn luôn chân thành tin tưởng và cảm động vì cô ta.
Thậm chí Giản Đường có thể cảm nhận được, mỗi lần cô tỏ tình với Thẩm Tư Cương thất bại, Hạ Viên Miên đứng bên cạnh nhìn thấy tất cả, cô ta vừa an ủi cô, vừa hả hê chê cười cô bị cô ta đùa giỡn..
Giản Đường không muốn nhớ lại những chuyện đó nữa. Nhưng dù cô làm thế nào chúng cũng không chịu buông tha cô, chúng giống như nước thủy triều khi đê vỡ vậy, tràn về phía cô, như thể muốn nhấn chìm cô!
Những ký ức trước kia lại ùa về!
Vẻ mặt Hạ Viên Miên khó xử nói: Em không thích anh Cương.
Hạ Viên Miên ấm áp như mặt trời nhỏ an ủi cô: Không sao đâu, tính tình của anh Cương là như vậy đấy. Nhưng chị Tiểu Đường cũng rất tốt mà, anh Cương sẽ hiểu được tấm lòng của chị thôi.
Hạ Viên Miên thẹn thùng nói: Chị Tiểu Đường, hình như em thích một người, nhưng em lại sợ anh Cương. Chị phải nhanh chóng tán đổ anh Cương đấy. Chỉ có như vậy thì em mới không cần phải sợ anh Cương nữa. Bởi vì đến lúc đó, em đã có chị Tiểu Đường giúp em thuyết phục anh Cương.
Còn đêm đó, gương mặt Hạ Viên Miên đầy vẻ khờ dại kéo cô: Chị Tiểu Đường, chị dẫn em đi quán bar chơi đi. Em chưa từng đến đó, em thật sự rất tò mò. Chị Tiểu Đường, chúng ta đi tới quán Bóng Đêm đi. Em nghe bạn học nói trong đó có một anh rất đẹp trai và hát rất hay.
Thật buồn cười, cô lại ngây thơ tin những lời nói đó!
Sau đó thì sao... Sau đó, Hạ Viên Miên bị cưỡng bức. Còn cô thì sao? Cô bị Thẩm Tư Cương đưa vào tù. Một lần vào là ba năm liền, cô bị sỉ nhục, chịu áp bức và bị hành hạ suốt ba năm, còn mang tội giết người cả đời nữa.
Thật đáng hận!
Cô không thể kìm chế được sự căm hận, không khống chế được sự phẫn nộ trong lòng mình, cô không thể khống chế được nữa!
Cô ngẩng đầu, cười mà như khóc, mắt cô cay xè, nhưng cô lại nhắc nhở mình không được khóc!
“Thẩm Tư Cương! Anh có bản lĩnh thì giết chết tôi đi!
Cho dù anh có giết chết tôi, tôi cũng sẽ nói như vậy!
Hạ Viên Miên không được chết tử tế!
Hạ Viên Miên chết chưa hết tội!
Hạ Viên Miên, cô ta đáng bị như vậy!
Hạ Viên Miên xuống địa ngục đi! Tôi sẽ dùng hết quãng đời còn lại để nguyền rủa cô ta! Hạ Viên Miên cả đời không được siêu sinh!”
Cô lấy hết sức lực của mình để gào hét lên!
Cô gần như nói liền một hơi. Từ sau khi cô ra tù, cô chưa từng nói chuyện suôn sẻ và nhanh như vậy, nói ra hết tâm tư trong lòng mình như vậy!
Cô... cô sắp phát điên rồi!
Cô đã từng tin tưởng bao nhiêu thì bây giờ lại đau bấy nhiêu!
Cô đã từng tốt bao nhiêu thì bây giờ lại hận bấy nhiêu!
Từ sau khi Anh Cương chất vấn cô trong căn phòng kia, cô sắp phát điên rồi, đáng ra cô phải điên từ lâu rồi mới đúng. Còn gì có thể đau bằng bị người bạn tốt mà mình tin tưởng nhất đâm một dao sau lưng, mà một dao này gần như muốn lấy đi tính mạng của mình!
Không... không phải là gần như nữa, nó đã lấy mạng của Giản Đường rồi!
Giản Đường đã không còn gì nữa, Giản Đường không còn sự mạnh mẽ và tôn nghiêm... Vậy còn là Giản Đường nữa sao?
Cô bị mọi thứ đè nén, tư tưởng cũng bị đè nén, những điều đó đã đè nén thành lòng căm hận đang muốn bùng cháy trong giây phút này!
Nhưng cuối cùng cô vẫn không vượt qua được vài lời nói hời hợt của Thẩm Tư Cương. Lúc nào anh cũng có biện pháp dùng một câu nói để khiến cô rơi vào ranh giới của sự suy sụp!
“Hạ Viên Miên phải xuống địa ngục! Tôi sẽ dùng hết quãng đời còn lại để nguyền rủa! Hạ Viên Miên cả đời không được siêu sinh!”
“Bốp!”
Khi tiếng tát vang lên, tiếng gào hét lập tức ngừng lại, không khí trong phòng bệnh lúc này dường như đông cứng!
Trên giường bệnh, đầu cô gái bị lệch sang một bên, mái tóc rối bời che đi hơn nửa khuôn mặt, nửa gương mặt còn lại bị bóng tối che khuất.
Cô chỉ động nhẹ là gương mặt bên trái lại đau, cái đau dần dần chạy vào tới tận tim.
Cô không dùng tay sờ, khóe miệng đã có chút máu rỉ ra với tốc độ cực chậm, chảy xuống, tí tách... Một giọt đỏ tươi nhỏ xuống đệm.
“Giản Đường, trước mặt Thẩm Tư Cương cô không nên nói về Viên Miên như vậy. Cô không nên quá bướng bỉnh. Chỉ cần nói vài lời dễ nghe là anh ấy sẽ bỏ qua thôi.” Trái tim Bạch Dương Hàng đập rất nhanh. Bây giờ, tình hình đã vượt ra ngoài dự đoán của anh. Anh rất sợ Giản Đường lại vịt chết còn mạnh miệng nên vội vàng nói lời giảng hòa, khuyên Giản Đường phải mềm mỏng. Sau khi tình hình bớt căng thẳng, anh sẽ lại khuyên Thẩm Tư Cương quên chuyện này đi.
Bất kể thế nào, những lời Giản Đường vừa nguyền rủa đều quá độc ác. Hơn nữa Hạ Viên Miên đã qua đời, dù thế nào cô cũng không nên sỉ nhục một người đã mất như vậy... Bạch Dương Hàng nhíu mày không hài lòng, nhìn lướt qua người phụ nữ nằm trên giường bệnh.
Thẩm Tư Cương vẫn thờ ơ lạnh lùng như vậy, từ trước đến giờ anh vẫn luôn là tổng giám đốc Thẩm dám làm dám chịu. Lúc này, cánh tay kia của anh lại giống như bị bỏng vậy. Anh không thể khống chế được, bàn tay giấu sau lưng đang run rẩy.
Đôi mắt âm u của anh nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh. Khi nhìn thấy vết máu trên đệm, đôi mắt ấy lại hiện lên sự hối hận... Bàn tay giấu sau lưng kia càng run rẩy mạnh hơn.
Anh không đánh giá Hạ Viên Miên tốt hay xấu, dáng vẻ của Hạ Viên Miên cũng mờ nhạt trong đầu anh rồi. Nhưng dáng vẻ ba năm trước đây của cô gái này vẫn khắc sâu trong đầu anh.
Anh không thể bỏ mặc Giản Đường được!
Giản Đường, cô ấy không nên biến thành bộ dạng đáng ghét, oán trời trách đất như bây giờ. Anh... anh không muốn nhìn thấy một Giản Đường có dáng vẻ tệ hại như vậy.
Đáng lẽ Giản Đường phải tự tin, đường hoàng, mạnh mẽ, tùy ý và cởi mở mới phải!
Nếu như Giản Đường biến thành bộ dạng xấu xa và đáng ghét như vậy... Anh không cho phép!
“Sau này, đừng để tôi nghe thấy những lời này nữa.” Anh nặng nề nói.
Người phụ nữ trên giường bệnh quay về phía người khác không nhìn thấy, cô chạm vào vết thương trên khóe miệng rồi cười không ra tiếng... “Tổng giám đốc Thẩm, hoặc là anh thả tôi đi, hoặc là đưa tôi trở lại nơi đó.” Cô quay đầu lại nhìn anh. Cô lặng lẽ cười với vẻ tuyệt vọng và khiêu khích!
Nhà tù đã giam giữ tự do của cô trong ba năm.
Ba năm sau, anh lại dùng quyền thế giam giữ tự do của cô.
Nếu như vậy, ở tù hay không có khác gì nhau đâu?
Hoặc là anh thả cô đi, để cô từ nay về sau được tự do. Hoặc là anh tống cô vào tù, để cô mất tự do thêm lần nữa.
Sau khi ra tù, đây là lần đầu tiên cô hất cằm thật cao. Nếu không xét đến dáng vẻ chật vật của cô, thì lúc này khuôn mặt cô kiêu ngạo tới chói mắt, khóe miệng cô cong lên đầy vẻ càn rỡ. Cô lặng lẽ cười, đây là sự khiêu khích, sự khiêu khích trong tuyệt vọng!
Sự khiêu khích này giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa!
Thẩm Tư Cương, anh lựa chọn đi!
Bạch Dương Hàng nhìn tới ngây người!
Thẩm Tư Cương nhìn tới ngây dại!
Giản Đường!
Trong lòng hai người gần như cùng lúc bật ra hai chữ!
Đây là Giản Đường!
Đây mới là Giản Đường!
Giản Đường!
Cô chật vật, nửa gương mặt của cô sưng lên rất khó coi, vết máu trên khóe miệng cô vẫn đang rỉ ra. Rõ ràng cô đang rất đau!
Chỉ có điều, cô lại lặng lẽ cười. Dù chạm vào vết thương bên miệng, nhưng cô không hề chớp mắt lấy một cái, chân mày cũng không nhíu lại. Cô kiêu ngạo hất cằm lên... Đây mới là Giản Đường!
Nhưng... cô nói gì vậy?
Hoặc là thả cô đi, hoặc là đưa cô vào tù một lần nữa?
Sự ngây dại trong mắt Thẩm Tư Cương dần dần tiêu tan, thay vào đó là sự lạnh lùng. Anh thản nhiên nói: “Ra ngoài.”
Bạch Dương Hàng sợ hãi, anh muốn nói gì đó nhưng lại thấy ánh mắt lạnh như băng kia nhìn mình. Anh đành cắn răng, lặng lẽ lùi ra ngoài phòng bệnh, rất tâm lý mà đóng cửa lại.
“Cô đã biết sai chưa?”
Giọng nói trầm và lạnh lùng vang lên.
Bình luận facebook