Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 97 THẨM TƯ CƯƠNG NẶNG TÌNH MÀ TỰ MÌNH KHÔNG HAY BIẾT
CHƯƠNG 97: THẨM TƯ CƯƠNG NẶNG TÌNH MÀ TỰ MÌNH KHÔNG HAY BIẾT
Anh hỏi cô biết sai chưa ư?
Sai à?
Cái gì là đúng?
Cái gì là sai chứ?
“Tôi không sai.”
Cô nói.
Trái tim cô rất đau đớn!
Anh lại có thể hỏi cô đã biết sai chưa à?
Ha ha!
“Tổng giám đốc Thẩm, nếu anh nói tôi sai, vậy tôi cũng chỉ có thể nhận là có sai. Nhưng anh hỏi tôi đã biết sai chưa à?” Cô hất cằm lên với vẻ kiêu ngạo đầy chói mắt. Dù khóe miệng bị thương nhưng cô vẫn mỉm cười, trông cô thật giống Giản Đường đầy nổi bật như Bến Nhà Rồng năm đó: “Tôi không biết mình sai ở đâu.”
Hận!
Giản Đường căm hận Hạ Viên Miên đến mức không thể lừa gạt được mình nữa. Cô tự nói với mình, cứ điên thêm một lần thì cũng có sao chứ? Cùng lắm cô lại bị đưa vào cái nơi ăn thịt người kia!
“Thả tôi đi!” Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bóng người kia: “Thả tôi đi!”
Cô ấy lại muốn rời khỏi mình đến thế sao?
Thả cô ấy đi? Thả cô ấy rời đi, để cô có đôi có cặp với Lục Sinh sao?
Thẩm Tư Cương nhớ lại, trong giấc mơ người con gái này gọi “A Lục A Lục” với vẻ tha thiết, trong lòng anh lại thấy tức giận. Anh lạnh lùng nhìn về phía người phụ nữ nằm trên giường: “Cô nên sớm bỏ ý định này đi. Giữa tôi và cô, nếu tôi không nói dừng thì cô vĩnh viễn cũng đừng mong có thể dừng lại được!”
Cô muốn rời đi sao? Muốn sống hạnh phúc yêu đương mỗi ngày với Lục Sinh kia à?
Cô nằm mơ đi!
Giản Đường lại run rẩy, nhưng cô vẫn hất cao cằm nói: “Thẩm Tư Cương! Anh vừa hỏi tôi đã biết sai chưa? Tôi nghĩ lại rồi.” Cô mỉm cười nói: “Tôi biết sai rồi!”
Trong mắt cô hiện ra sự đau đớn, trong lúc lơ đãng cô lại giấu nỗi đau đớn đó vào sâu trong lòng. Cô nhìn anh, nói với vẻ rất nghiêm túc:
“Tôi sai, tôi đã sai hoàn toàn. Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi chính là đã thích anh!
Tôi sai rồi! Sai thì phải sửa. Tôi sửa!”
Ánh mắt cô nghiêm túc như vậy, gằn từng câu từng chữ “tôi sai rồi”. Ánh mắt này thật giống với cô năm đó, hết lần này tới lần khác đứng trước mặt của anh, tỏ tình với anh. Đúng vậy, giống như đúc!
Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường bệnh. Ánh mắt cô... nghiêm túc giống như năm đó đã tỏ tình với anh... Dường như hình ảnh cô gái kiêu ngạo năm đó tỏ tình lại hiện lên trước mắt anh. Nhưng lúc này, vẫn gương mặt ấy, vẫn nghiêm túc hệt như năm đó nhưng lại nói với anh “Cô sai rồi”!
Cô nói cô sai rồi, cô muốn sửa!
Cô muốn sửa thế nào?
Ngực anh đột nhiên đau đớn và buồn bực, anh có cảm giác mình sắp phát điên rồi!
Anh chỉ biết cô gái đáng chết này đang sốt sắng muốn rời khỏi anh để sánh đôi hạnh phúc bên Lục Sinh!
Anh không cho phép!
“Giản Đường, không phải tôi đã nói, cho dù là thứ tôi không cần, người khác cũng đừng mong chạm vào sao?” Giọng nói của Thẩm Tư Cương lại nhẹ nhàng một cách kỳ lạ. Nhưng vào giờ phút này, giọng nói nhẹ nhàng, êm tai ấy khiến người ta sởn tóc gáy.
Giản Đường thở một cách khó nhọc. Cô nắm chặt lấy tấm đệm, không biết sao cô lại nín thở. Đôi mắt căng thẳng trừng lớn, nhìn chằm chằm vào bóng người đang thong thả bước về phía mình.
Lộc cộc... Lộc cộc...
Mỗi lần tiếng giày da bước trên sàn nhà vang lên, tim Giản Đường lại thắt lại.
Người đàn ông kia bước từng bước về phía cô khiến cô thấy áp lực, cô sắp không thở được nữa rồi.
Anh cách cô càng lúc càng gần, sắc mặt Giản Đường cũng càng lúc càng trắng bệch. Nhưng cô vẫn hất cao cằm, không chịu cúi đầu xuống.
Gương mặt trắng bệch của cô dần dần đỏ lên một cách không bình thường, ngón tay của cô vẫn siết chặt lấy đệm... Bất kể cô che giấu thế nào cũng không giấu được sự thật là cô sợ anh.
Đôi mắt đen kịt của người đàn ông không bỏ sót một động tác, một nét mặt nào của cô... Rõ ràng cô sợ anh!
Giản Đường sợ anh!
Khi ý thức được điều này, trong mắt anh hiện lên sự giận dữ!
Chính anh cũng không phát hiện ra sự thật là Giản Đường sợ anh. Điều này còn khiến anh khó chấp nhận hơn việc cô lăng mạ Hạ Viên Miên!
“Bất luận là Giản Đường của ba năm trước đây, hay là ba năm sau.” Thân thể cao lớn của anh đã đứng trước mặt cô, anh nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh kia từ trên cao, vô cùng lạnh lùng nói:
“Từ trước tới nay, chuyện giữa tôi và cô, lời cô nói đều không được tính.”
Trong đầu Thẩm Tư Cương có một nhận định rất cố chấp:
Giản Đường chỉ có thể yêu Thẩm Tư Cương, Giản Đường cũng chỉ có thể thuộc về Thẩm Tư Cương. Tất cả mọi thứ của Giản Đường đều phải là của Thẩm Tư Cương. Cho dù là ánh mắt, là biểu cảm của cô cũng không thể thuộc về bất cứ người nào cả!
Trừ anh ra, ai cũng không được, Hạ Viên Miên cũng không được!
Anh tức giận không chỉ vì người phụ nữ đáng chết này đã dùng ba năm biến mình trở nên chanh chua, cay nghiệt. Thứ anh muốn chính là Giản Đường của ba năm trước đây, chứ không phải một người phụ nữ có tâm địa xấu xa lại chua ngoa như vậy.
Anh tức giận còn vì người phụ nữ xấu xa và chua ngoa này lại muốn dùng cả quãng đời còn lại để nguyền rủa một người đã chết cách đây ba năm!
Giản Đường muốn dùng hết quãng đời còn lại để nguyền rủa Hạ Viên Miên sao? Cả quãng đời còn lại của Giản Đường đều thuộc về Thẩm Tư Cương anh. Giản Đường dựa vào gì mà dùng thứ thuộc về anh để đi nguyền rủa một người đã chết chứ?
Trong mắt Thẩm Tư Cương, cả Lục Sinh và Hạ Viên Miên đều khiến anh thấy chướng mắt.
Thẩm Tư Cương không phát hiện ra, lúc này anh đã xem Giản Đường thành vật sở hữu của mình. Điều này rất bất thường, nhưng anh lại không phát hiện ra, không biết từ khi nào anh đã có tình cảm sâu sắc với người phụ này. Bằng không trong tương lai anh cũng sẽ không phải hối hận!
Bất chợt!
Thân thể cao lớn đột nhiên cúi xuống, anh giơ tay ra kéo mạnh người cô vào trong lòng mình. Đôi môi mỏng của anh ghé sát bên tai cô, hơi thở nóng hổi thổi vào vành tai nhỏ nhắn của cô.
Cô muốn tự do, còn muốn rời khỏi anh sao? Người phụ nữ đáng chết này đừng có mơ. Anh cười lạnh, ghé sát vào bên tai cô rồi lạnh lùng nói:
“Đồ của tôi, cho dù tôi không cần thì người khác cũng đừng mong có thể chạm vào. Giản Đường, cô muốn hạnh phúc, muốn được tự do sao? Cả đời này cũng đừng hòng! Tội phạm giết người cũng xứng có được hạnh phúc sao?”
Người phụ nữ đáng chết này muốn sánh đôi bên Lục Sinh, muốn sống hạnh phúc cùng người đàn ông khác sao? Cô cứ nằm mơ đi!
Thẩm Tư Cương cảm nhận được rõ ràng người phụ nữ đang được anh ôm chặt trong lòng kia đột nhiên cứng đờ. Không hiểu sao, anh cảm thấy rất đau đớn, nhưng anh đã nhanh chóng khống chế được nó... Ai bảo cô khiến anh không thoải mái, cô khiến anh không vui, cô khiến trái tim anh bức bối và khó chịu.
Đồng tử trong mắt Giản Đường đột nhiên co lại, mỗi lần hít thở cô đều cảm thấy đau đớn giống như bị bỏng vậy... Giản Đường, cô muốn hạnh phúc, muốn tự do sao? Cả đời này cũng đừng mong có được! Tội phạm giết người cũng xứng có được tự do và hạnh phúc sao?
Cô mở miệng muốn phản bác: Cô không phải kẻ giết người. Cô không hại chết Hạ Viên Miên.
Nhưng trong giờ khắc ấy, lời nói đã nghẹn lại trong cổ họng cô... Không, cô là tội phạm giết người, cô nợ một mạng người. Thẩm Tư Cương... nói không sai.
Cô đúng là người như vậy!
Tội phạm giết người cũng xứng có được tự do và hạnh phúc sao?
Đúng, đúng vậy. Tội phạm giết người cũng xứng để có được tự do và hạnh phúc sao? A Lộc đã mất mạng vì cô, đó là một mạng người đấy!
Cả đời này cô cũng không thể trả hết nợ!
Gương mặt cô đỏ bừng, đôi môi hết trắng lại xanh, cô run rẩy nói: “Tổng giám đốc Thẩm nói rất đúng, người như tôi còn muốn hy vọng xa vời vào tự do thì chính là sai lầm lớn nhất.” Còn hạnh phúc lại càng là hy vọng xa vời hơn nữa.
Lời nói lạnh lùng của Thẩm Tư Cương giống như mũi dao cắm vào ngực Giản Đường.
Giản Đường đích thân thừa nhận lại chẳng khác nào tự cắm một dao nữa vào ngực mình!
Trong phút chốc, cơ thể đang cứng đờ của cô mất hết sức lực, mềm nhũn dựa vào vai Thẩm Tư Cương, mặc cho anh ôm.
Thẩm Tư Cương, anh lại thắng rồi.... Giản Đường từ từ nhắm mắt lại, che giấu nỗi đau đớn trong đôi mắt mình.
“Đừng dùng quãng đời còn lại để nguyền rủa Hạ Viên Miên nữa.” Giọng của người đàn ông nhẹ nhàng và từ tốn nói: “Cô làm gì còn quãng đời còn lại chứ?” Cả quãng đời còn lại của cô đều thuộc về tôi, không liên quan tới người khác... Trong lòng anh thầm bổ sung thêm những lời này.
Anh lại không biết mình đã tổn thương cô quá nhiều.
Khóe miệng cô cong lên: “Đúng, tổng giám đốc Thẩm nói gì cũng đúng cả.” Cô rõ ràng muốn giãy giụa, rõ ràng oán hận Hạ Viên Miên, rõ ràng để anh nhìn thấy cô đau đớn, nhưng cuối cùng anh lại phang cho cô một câu “Cô làm gì còn quãng đời còn lại nữa.” Câu nói này đã ghim tất cả những oán trách và căm hận vào sâu lại trong cõi lòng cô.
Cô làm gì còn quãng đời còn lại nữa... Vậy cô lấy đâu ra quãng đời còn lại để có thể oán trách và căm hận Hạ Viên Miên?
Cho nên cô không thể oán trách và căm hận nữa sao?
Ngày hôm nay, cô lấy hết dũng khí để vùng vẫy, cuối cùng cô lại mệt mỏi tới mức không còn sức lực để vùng vẫy nữa.
Thẩm Tư Cương, tôi bỏ cuộc rồi. Tôi không vùng vẫy nữa, tôi mệt mỏi đến mức không còn chút sức lực nào để vùng vẫy nữa rồi...
Trong đầu cô lại xuất hiện ý nghĩ cam chịu. Cô nghĩ, cô sẽ không phản kháng nữa, cô sẽ giống như một con rối gỗ, chờ tới khi anh chán ghét tất cả những điều này, chờ tới khi anh thậm chí không muốn nhìn thấy cô nữa, ném cô vào trong góc phòng phủ đầy bụi. Có lẽ tới khi đó, cô có thể lặng lẽ rời đi.
“Giản Đường, không cần nguyền rủa Hạ Viên Miên nữa. Cô ấy đã chết, còn cô vẫn sống. Cô biến mình trở thành kẻ chanh chua như vậy chỉ vì một người chết thì thật đáng buồn, cũng không đáng đâu.” Một người chết không đáng để người phụ nữ này biến mình trở nên chanh chua. Thật sự không đáng!
Giản Đường hơi sửng sốt, trong giây phút ngắn ngủi đó, dường như cô nghe thấy sự quan tâm trong lời nói của Thẩm Tư Cương. Nhưng... có thể như vậy sao? Haha! Đôi môi cô hơi cong lên, gương mặt bên trái của cô đã đau tới mức tê dại, trái tim cô dường như đã chìm vào đáy biển sâu, lạnh đến thấu xương.
Một giây tiếp theo, Giản Đường lại thấy thân thể của mình bay lên. Cô chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ giơ tay ôm chặt lấy cổ của người đàn ông này theo phản xạ.
Thẩm Tư Cương cảm nhận được sức lực từ hai cánh tay đang ôm chặt lấy cổ mình kia, đôi môi mỏng của anh hơi cong lên, anh bế người phụ nữ trong lòng lên rồi thong thả ra khỏi phòng bệnh: “Ra viện.”
Người đàn ông bế người phụ nữ đi thẳng về phía thang máy.
“Tôi có thể tự đi được.” Giản Đường nói xong lại muốn xuống.
Nhưng anh gắt gao ôm chặt lấy cô: “Phải ngoan.”
Nghe thấy hai chữ nhẹ nhàng này, trái tim Giản Đường run rẩy theo phản xạ, trong mắt cô lóe lên sự sợ hãi, không dám cử động thêm nữa.
Thẩm Tư Cương đặt Giản Đường vào vị trí ghế phụ, anh cúi người, thắt dây an toàn cho cô: “Tôi đưa cô về ký túc xá.”
Dọc đường đi, Giản Đường luôn cảm thấy căng thẳng... Cô sợ người này.
Anh hỏi cô biết sai chưa ư?
Sai à?
Cái gì là đúng?
Cái gì là sai chứ?
“Tôi không sai.”
Cô nói.
Trái tim cô rất đau đớn!
Anh lại có thể hỏi cô đã biết sai chưa à?
Ha ha!
“Tổng giám đốc Thẩm, nếu anh nói tôi sai, vậy tôi cũng chỉ có thể nhận là có sai. Nhưng anh hỏi tôi đã biết sai chưa à?” Cô hất cằm lên với vẻ kiêu ngạo đầy chói mắt. Dù khóe miệng bị thương nhưng cô vẫn mỉm cười, trông cô thật giống Giản Đường đầy nổi bật như Bến Nhà Rồng năm đó: “Tôi không biết mình sai ở đâu.”
Hận!
Giản Đường căm hận Hạ Viên Miên đến mức không thể lừa gạt được mình nữa. Cô tự nói với mình, cứ điên thêm một lần thì cũng có sao chứ? Cùng lắm cô lại bị đưa vào cái nơi ăn thịt người kia!
“Thả tôi đi!” Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bóng người kia: “Thả tôi đi!”
Cô ấy lại muốn rời khỏi mình đến thế sao?
Thả cô ấy đi? Thả cô ấy rời đi, để cô có đôi có cặp với Lục Sinh sao?
Thẩm Tư Cương nhớ lại, trong giấc mơ người con gái này gọi “A Lục A Lục” với vẻ tha thiết, trong lòng anh lại thấy tức giận. Anh lạnh lùng nhìn về phía người phụ nữ nằm trên giường: “Cô nên sớm bỏ ý định này đi. Giữa tôi và cô, nếu tôi không nói dừng thì cô vĩnh viễn cũng đừng mong có thể dừng lại được!”
Cô muốn rời đi sao? Muốn sống hạnh phúc yêu đương mỗi ngày với Lục Sinh kia à?
Cô nằm mơ đi!
Giản Đường lại run rẩy, nhưng cô vẫn hất cao cằm nói: “Thẩm Tư Cương! Anh vừa hỏi tôi đã biết sai chưa? Tôi nghĩ lại rồi.” Cô mỉm cười nói: “Tôi biết sai rồi!”
Trong mắt cô hiện ra sự đau đớn, trong lúc lơ đãng cô lại giấu nỗi đau đớn đó vào sâu trong lòng. Cô nhìn anh, nói với vẻ rất nghiêm túc:
“Tôi sai, tôi đã sai hoàn toàn. Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi chính là đã thích anh!
Tôi sai rồi! Sai thì phải sửa. Tôi sửa!”
Ánh mắt cô nghiêm túc như vậy, gằn từng câu từng chữ “tôi sai rồi”. Ánh mắt này thật giống với cô năm đó, hết lần này tới lần khác đứng trước mặt của anh, tỏ tình với anh. Đúng vậy, giống như đúc!
Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường bệnh. Ánh mắt cô... nghiêm túc giống như năm đó đã tỏ tình với anh... Dường như hình ảnh cô gái kiêu ngạo năm đó tỏ tình lại hiện lên trước mắt anh. Nhưng lúc này, vẫn gương mặt ấy, vẫn nghiêm túc hệt như năm đó nhưng lại nói với anh “Cô sai rồi”!
Cô nói cô sai rồi, cô muốn sửa!
Cô muốn sửa thế nào?
Ngực anh đột nhiên đau đớn và buồn bực, anh có cảm giác mình sắp phát điên rồi!
Anh chỉ biết cô gái đáng chết này đang sốt sắng muốn rời khỏi anh để sánh đôi hạnh phúc bên Lục Sinh!
Anh không cho phép!
“Giản Đường, không phải tôi đã nói, cho dù là thứ tôi không cần, người khác cũng đừng mong chạm vào sao?” Giọng nói của Thẩm Tư Cương lại nhẹ nhàng một cách kỳ lạ. Nhưng vào giờ phút này, giọng nói nhẹ nhàng, êm tai ấy khiến người ta sởn tóc gáy.
Giản Đường thở một cách khó nhọc. Cô nắm chặt lấy tấm đệm, không biết sao cô lại nín thở. Đôi mắt căng thẳng trừng lớn, nhìn chằm chằm vào bóng người đang thong thả bước về phía mình.
Lộc cộc... Lộc cộc...
Mỗi lần tiếng giày da bước trên sàn nhà vang lên, tim Giản Đường lại thắt lại.
Người đàn ông kia bước từng bước về phía cô khiến cô thấy áp lực, cô sắp không thở được nữa rồi.
Anh cách cô càng lúc càng gần, sắc mặt Giản Đường cũng càng lúc càng trắng bệch. Nhưng cô vẫn hất cao cằm, không chịu cúi đầu xuống.
Gương mặt trắng bệch của cô dần dần đỏ lên một cách không bình thường, ngón tay của cô vẫn siết chặt lấy đệm... Bất kể cô che giấu thế nào cũng không giấu được sự thật là cô sợ anh.
Đôi mắt đen kịt của người đàn ông không bỏ sót một động tác, một nét mặt nào của cô... Rõ ràng cô sợ anh!
Giản Đường sợ anh!
Khi ý thức được điều này, trong mắt anh hiện lên sự giận dữ!
Chính anh cũng không phát hiện ra sự thật là Giản Đường sợ anh. Điều này còn khiến anh khó chấp nhận hơn việc cô lăng mạ Hạ Viên Miên!
“Bất luận là Giản Đường của ba năm trước đây, hay là ba năm sau.” Thân thể cao lớn của anh đã đứng trước mặt cô, anh nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh kia từ trên cao, vô cùng lạnh lùng nói:
“Từ trước tới nay, chuyện giữa tôi và cô, lời cô nói đều không được tính.”
Trong đầu Thẩm Tư Cương có một nhận định rất cố chấp:
Giản Đường chỉ có thể yêu Thẩm Tư Cương, Giản Đường cũng chỉ có thể thuộc về Thẩm Tư Cương. Tất cả mọi thứ của Giản Đường đều phải là của Thẩm Tư Cương. Cho dù là ánh mắt, là biểu cảm của cô cũng không thể thuộc về bất cứ người nào cả!
Trừ anh ra, ai cũng không được, Hạ Viên Miên cũng không được!
Anh tức giận không chỉ vì người phụ nữ đáng chết này đã dùng ba năm biến mình trở nên chanh chua, cay nghiệt. Thứ anh muốn chính là Giản Đường của ba năm trước đây, chứ không phải một người phụ nữ có tâm địa xấu xa lại chua ngoa như vậy.
Anh tức giận còn vì người phụ nữ xấu xa và chua ngoa này lại muốn dùng cả quãng đời còn lại để nguyền rủa một người đã chết cách đây ba năm!
Giản Đường muốn dùng hết quãng đời còn lại để nguyền rủa Hạ Viên Miên sao? Cả quãng đời còn lại của Giản Đường đều thuộc về Thẩm Tư Cương anh. Giản Đường dựa vào gì mà dùng thứ thuộc về anh để đi nguyền rủa một người đã chết chứ?
Trong mắt Thẩm Tư Cương, cả Lục Sinh và Hạ Viên Miên đều khiến anh thấy chướng mắt.
Thẩm Tư Cương không phát hiện ra, lúc này anh đã xem Giản Đường thành vật sở hữu của mình. Điều này rất bất thường, nhưng anh lại không phát hiện ra, không biết từ khi nào anh đã có tình cảm sâu sắc với người phụ này. Bằng không trong tương lai anh cũng sẽ không phải hối hận!
Bất chợt!
Thân thể cao lớn đột nhiên cúi xuống, anh giơ tay ra kéo mạnh người cô vào trong lòng mình. Đôi môi mỏng của anh ghé sát bên tai cô, hơi thở nóng hổi thổi vào vành tai nhỏ nhắn của cô.
Cô muốn tự do, còn muốn rời khỏi anh sao? Người phụ nữ đáng chết này đừng có mơ. Anh cười lạnh, ghé sát vào bên tai cô rồi lạnh lùng nói:
“Đồ của tôi, cho dù tôi không cần thì người khác cũng đừng mong có thể chạm vào. Giản Đường, cô muốn hạnh phúc, muốn được tự do sao? Cả đời này cũng đừng hòng! Tội phạm giết người cũng xứng có được hạnh phúc sao?”
Người phụ nữ đáng chết này muốn sánh đôi bên Lục Sinh, muốn sống hạnh phúc cùng người đàn ông khác sao? Cô cứ nằm mơ đi!
Thẩm Tư Cương cảm nhận được rõ ràng người phụ nữ đang được anh ôm chặt trong lòng kia đột nhiên cứng đờ. Không hiểu sao, anh cảm thấy rất đau đớn, nhưng anh đã nhanh chóng khống chế được nó... Ai bảo cô khiến anh không thoải mái, cô khiến anh không vui, cô khiến trái tim anh bức bối và khó chịu.
Đồng tử trong mắt Giản Đường đột nhiên co lại, mỗi lần hít thở cô đều cảm thấy đau đớn giống như bị bỏng vậy... Giản Đường, cô muốn hạnh phúc, muốn tự do sao? Cả đời này cũng đừng mong có được! Tội phạm giết người cũng xứng có được tự do và hạnh phúc sao?
Cô mở miệng muốn phản bác: Cô không phải kẻ giết người. Cô không hại chết Hạ Viên Miên.
Nhưng trong giờ khắc ấy, lời nói đã nghẹn lại trong cổ họng cô... Không, cô là tội phạm giết người, cô nợ một mạng người. Thẩm Tư Cương... nói không sai.
Cô đúng là người như vậy!
Tội phạm giết người cũng xứng có được tự do và hạnh phúc sao?
Đúng, đúng vậy. Tội phạm giết người cũng xứng để có được tự do và hạnh phúc sao? A Lộc đã mất mạng vì cô, đó là một mạng người đấy!
Cả đời này cô cũng không thể trả hết nợ!
Gương mặt cô đỏ bừng, đôi môi hết trắng lại xanh, cô run rẩy nói: “Tổng giám đốc Thẩm nói rất đúng, người như tôi còn muốn hy vọng xa vời vào tự do thì chính là sai lầm lớn nhất.” Còn hạnh phúc lại càng là hy vọng xa vời hơn nữa.
Lời nói lạnh lùng của Thẩm Tư Cương giống như mũi dao cắm vào ngực Giản Đường.
Giản Đường đích thân thừa nhận lại chẳng khác nào tự cắm một dao nữa vào ngực mình!
Trong phút chốc, cơ thể đang cứng đờ của cô mất hết sức lực, mềm nhũn dựa vào vai Thẩm Tư Cương, mặc cho anh ôm.
Thẩm Tư Cương, anh lại thắng rồi.... Giản Đường từ từ nhắm mắt lại, che giấu nỗi đau đớn trong đôi mắt mình.
“Đừng dùng quãng đời còn lại để nguyền rủa Hạ Viên Miên nữa.” Giọng của người đàn ông nhẹ nhàng và từ tốn nói: “Cô làm gì còn quãng đời còn lại chứ?” Cả quãng đời còn lại của cô đều thuộc về tôi, không liên quan tới người khác... Trong lòng anh thầm bổ sung thêm những lời này.
Anh lại không biết mình đã tổn thương cô quá nhiều.
Khóe miệng cô cong lên: “Đúng, tổng giám đốc Thẩm nói gì cũng đúng cả.” Cô rõ ràng muốn giãy giụa, rõ ràng oán hận Hạ Viên Miên, rõ ràng để anh nhìn thấy cô đau đớn, nhưng cuối cùng anh lại phang cho cô một câu “Cô làm gì còn quãng đời còn lại nữa.” Câu nói này đã ghim tất cả những oán trách và căm hận vào sâu lại trong cõi lòng cô.
Cô làm gì còn quãng đời còn lại nữa... Vậy cô lấy đâu ra quãng đời còn lại để có thể oán trách và căm hận Hạ Viên Miên?
Cho nên cô không thể oán trách và căm hận nữa sao?
Ngày hôm nay, cô lấy hết dũng khí để vùng vẫy, cuối cùng cô lại mệt mỏi tới mức không còn sức lực để vùng vẫy nữa.
Thẩm Tư Cương, tôi bỏ cuộc rồi. Tôi không vùng vẫy nữa, tôi mệt mỏi đến mức không còn chút sức lực nào để vùng vẫy nữa rồi...
Trong đầu cô lại xuất hiện ý nghĩ cam chịu. Cô nghĩ, cô sẽ không phản kháng nữa, cô sẽ giống như một con rối gỗ, chờ tới khi anh chán ghét tất cả những điều này, chờ tới khi anh thậm chí không muốn nhìn thấy cô nữa, ném cô vào trong góc phòng phủ đầy bụi. Có lẽ tới khi đó, cô có thể lặng lẽ rời đi.
“Giản Đường, không cần nguyền rủa Hạ Viên Miên nữa. Cô ấy đã chết, còn cô vẫn sống. Cô biến mình trở thành kẻ chanh chua như vậy chỉ vì một người chết thì thật đáng buồn, cũng không đáng đâu.” Một người chết không đáng để người phụ nữ này biến mình trở nên chanh chua. Thật sự không đáng!
Giản Đường hơi sửng sốt, trong giây phút ngắn ngủi đó, dường như cô nghe thấy sự quan tâm trong lời nói của Thẩm Tư Cương. Nhưng... có thể như vậy sao? Haha! Đôi môi cô hơi cong lên, gương mặt bên trái của cô đã đau tới mức tê dại, trái tim cô dường như đã chìm vào đáy biển sâu, lạnh đến thấu xương.
Một giây tiếp theo, Giản Đường lại thấy thân thể của mình bay lên. Cô chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ giơ tay ôm chặt lấy cổ của người đàn ông này theo phản xạ.
Thẩm Tư Cương cảm nhận được sức lực từ hai cánh tay đang ôm chặt lấy cổ mình kia, đôi môi mỏng của anh hơi cong lên, anh bế người phụ nữ trong lòng lên rồi thong thả ra khỏi phòng bệnh: “Ra viện.”
Người đàn ông bế người phụ nữ đi thẳng về phía thang máy.
“Tôi có thể tự đi được.” Giản Đường nói xong lại muốn xuống.
Nhưng anh gắt gao ôm chặt lấy cô: “Phải ngoan.”
Nghe thấy hai chữ nhẹ nhàng này, trái tim Giản Đường run rẩy theo phản xạ, trong mắt cô lóe lên sự sợ hãi, không dám cử động thêm nữa.
Thẩm Tư Cương đặt Giản Đường vào vị trí ghế phụ, anh cúi người, thắt dây an toàn cho cô: “Tôi đưa cô về ký túc xá.”
Dọc đường đi, Giản Đường luôn cảm thấy căng thẳng... Cô sợ người này.
Bình luận facebook