Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 98 NGƯỜI THÂN
CHƯƠNG 98: NGƯỜI THÂN
Thời gian vẫn không ngừng trôi qua.
Hết giờ làm việc.
Tô Mịch kín đáo đưa tất cả những tấm séc kia cho Giản Đường.
“chị Mịch, cảm ơn chị.” Giản Đường không từ chối, cô sẽ giấu kỹ số tiền này. Đợi đến khi Thẩm Tư Cương chán ghét hoàn toàn trò chơi này, cô sẽ cầm theo số tiền này và rời khỏi nơi đây, đi thật xa và không trở lại nữa.
Giản Đường ra khỏi phòng làm việc của Tô Mịch. Cô cẩn thận nhét tấm séc và tiền mặt vào chiếc túi vải của mình. Giản Đường xoa nhẹ với vẻ trân trọng... A Lộc, đây là chìa khóa cho giấc mơ Nhĩ Hưng của hai chúng ta. A Lộc, anh hãy chờ em, em nhất định sẽ cố gắng hoàn thành lời hứa của mình.
Cô lại nghĩ đến tro cốt của A Lộc còn gửi trong nhà tang lễ.... A Lộc à, chờ em! Em nhất định sẽ tự mình đưa anh đi ngắm trời xanh mây trắng ở Nhĩ Hưng!
Buổi tan ca ngày hôm nay, khó khăn lắm cô mới hoang phí chút đỉnh, cô gọi một chiếc taxi.
Chiếc xe taxi dừng lại dưới khu ký túc xá, Giản Đường xuống xe và cẩn thận ôm chặt chiếc túi vải trong ngực mình.
Sau khi trả tiền xong, cô đi thẳng lên trên tầng.
Cô thường về nhà vào lúc đêm khuya nên cũng quen với sự yên tĩnh của hành lang này.
Vừa đi cô vừa tìm chìa khóa phòng ký túc. Khi ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy có bóng người đang đứng trước cửa phòng mình. Ánh đèn mập mờ của hàng lang rọi chiếu vào hai bóng người đứng trước cửa phòng khiến Giản Đường hoảng sợ. Cô run tay khiến chiếc chìa khóa rơi xuống đất.
Nhìn hai bóng người đứng ở cửa phòng ký túc kia, cô cảm thấy thời gian như dừng lại.
Cô mở miệng muốn gọi hai từ đã lâu không gọi ra kia. Nhưng cuối cùng… cô cúi thấp đầu, khẽ nói:
“Chào ông Giản, bà Giản.”
Đây là bố mẹ cô!
Nhưng cô đã không thể gọi bọn họ là bố mẹ nữa.
Cô cúi đầu, không muốn để hai người trước mặt nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình lúc này!
Cô cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng hai tiếng “ông Giản” và “bà Giản” lại có phần nghẹn ngào, nó tố cáo sự bối rối trong lòng cô.
Tim bà Giản như muốn ngừng đập: “Đường Đường, con có khỏe không?” Bà Giản rất đẹp. Mặc dù bà là người đẹp tuổi xế chiều nhưng phong cách vẫn dịu dàng như trước. Bà Giản vừa gọi một tiếng Đường Đường, khóe mắt chợt ửng đỏ.
Tiếng “Đường Đường” ấy cũng khiến khóe mắt đỏ ửng của Giản Đường cay xè.
Hành lang rất yên tĩnh, Giản Đường không trả lời câu hỏi của bà Giản ngay. Cô cúi đầu thấp hơn nữa, chỉ hận không thể vùi đầu vào trong ngực mình. Cánh tay cô buông thõng xuống nhưng không biết đã bắt đầu run rẩy từ khi nào.
Giản Chương Đằng nhìn cô con gái trước mặt mình với ánh mắt sắc bén. Lúc này, đang ở trong hành lang, ông ta sợ ảnh hưởng tới hàng xóm, ông ta sợ mất mặt, bằng không, ông ta hận không thể tát cô vài cái!
Con bé hư hỏng này cũng biết mất mặt sao? Cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn bọn họ à?
“Bà Giản.” Giản Đường cố kìm chế sự nghẹn ngào trong lòng, viền mắt cô càng thêm cay xè. Cô không ngờ rằng sau khi ra tù sẽ gặp lại bố mẹ mình trong tình cảnh như vậy. Mẹ của cô hỏi cô, có khỏe không ư?...”Tôi, tôi vẫn khỏe.”
Giản Đường cố kìm chế xúc động, trả lời.
“Đường Đường, con mở cửa ra trước đã. Mẹ và bố con có chuyện muốn nói với con.”
Bà Giản nói xong, trong giờ khắc ấy Giản Đường không biết mình đang có cảm xúc gì. Cô không biết mình đang vui mừng hay đau đớn nữa.
Cô cảm thấy rất bối rối, cúi xuống nhặt chiếc chìa khoá lên rồi chậm rãi đi tới trước cửa. “Lạch cạch”, cánh cửa được mở ra.
“Mời vào.”
Từ sau khi Giản Đường nhìn thấy bố mẹ mình, cô cố ý hạ thấp giọng để giọng nói của mình dịu dàng hơn... Cô không muốn mình lại chật vật trước mặt bố mẹ, những người đã sinh ra cô, nuôi nấng cô!
Cho nên, cho dù cô biết mình làm vậy giống như muối bỏ biển, nhưng cô vẫn cố gắng làm.
Tạm thời Giản Chương Đằng và bà Giản cũng không cảm nhận được điểm mấu chốt, bọn họ chỉ cho rằng Giản Đường bị cảm nên giọng nói hơi khàn mà thôi.
Sau khi vào phòng, Giản Đường không được tự nhiên, chân tay gượng gạo và hơi hoảng loạn: “Ông Giản, bà Giản, để tôi... tôi đi lấy nước cho hai người.”
Trong lúc hoảng loạn, cô đặt túi vải của mình lên trên bàn, vội vàng đi vào bếp, rót nước cho Giản Chương Đằng và bà Giản.
Nước này cô mới đun sôi lúc sáng, sau khi đổ nước từ phích nước ra hai cái bát sứ trắng, cô lại thấy hối hận. Vì sao lúc trước cô không mua mấy cái cốc thủy tinh chứ? Nếu có thì bây giờ đã không phải xấu hổ thế này.
Mỗi tay cô cầm một cái bát rồi đi vào phòng khách: “Ông Giản, bà Giản, trong nhà... trong nhà không có sẵn cốc. Nhưng hai người yên tâm, bát này đã được rửa rất sạch sẽ.”
Bà Giản chợt thấy buồn bã... Bà không dám tin vào mắt mình nữa. Đây thật sự là Tiểu Đường, cô con gái mà bà luôn nâng niu trân trọng sao?
Giản Đường đi tới trước bàn, định đặt bát nước xuống bàn, cô vừa ngẩng đầu lên thì cả người cứng đờ, trên mặt cũng trắng bệch! Chiếc túi vải được cô đặt trên bàn đang mở ra, bên trong lộ ra mấy chồng tiền mặt và những tấm séc nằm ngang dọc!
“Giản Đường, con nói cho bố biết, con lấy số tiền này ở đâu!”
Giọng nói đầy uy nghiêm của Giản Chương Đằng vang lên. Giản Đường run rẩy tới mức hai bát nước nóng không ngừng sóng ra ngoài. Đây là nước đun sôi được rót vào phích nước, dù qua một ngày nhưng nó vẫn còn rất nóng. Nhưng Giản Đường giống như mất cảm giác vậy, mặc cho nước nóng chảy xuống bàn tay mình.
“Ông Giản.” Cô cố gắng bình tĩnh. “Uống nước trước đã...”
“Bốp!”
Giản Chương Đằng nổi giận hất bát nước nóng trên tay của Giản Đường ra, nước nóng đổ xuống cánh tay Giản Đường, cũng bắn cả lên mặt và lên cổ cô!
Quần áo cô lập tức ngấm nước, hơi nóng khiến Giản Đường bỏng rát tới mức nhíu mày.
“Chương Đằng, ông làm gì thế?” Gương mặt của bà Giản trắng bệch, vội vàng đỡ cánh tay của Giản Đường: “Đường Đường, con để mẹ xem nào. Nóng như vậy...”
“Vương Mộng Kha! Bà cút ra ngay! Chính tại bà dung túng cho nó, nó mới có kết cục như ngày hôm nay!” Một cánh tay thô lỗ gạt bà Giản ra. Bà Giản không kịp đề phòng, chân lảo đảo rồi ngã xuống đất: “Chương Đằng, tôi xin ông hãy bớt giận đi. Sao ông không nghe xem con nói thế nào, dù thế nào thì ông cũng không thể đánh nó được.”
Sắc mặt Giản Đường trắng bệch, cô vội vàng đi tới, muốn đỡ bà Giản lên. Nhưng cổ tay cô lại bị kéo lại: “Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu động vào mẹ cô!”
Câu nói ấy khiến Giản Đường đứng đờ người ra tựa như một bức tượng... Một lúc sau, cô hỏi: “Mong ông Giản thả tay ra, ông đừng đụng vào một người dơ bẩn như tôi, nó sẽ khiến ông bẩn theo đấy.”
Giản Chương Đằng hất cánh tay của Giản Đường ra: “Cô bớt nói những lời chua ngoa như vậy đi. Giản Đường, cô giải thích cho tôi về số tiền này đi!” Ông ta nghiêm khắc chỉ về phía cái túi vải trên bàn: “Sao cô có được chúng!”
Từ đầu tới cuối Giản Đường vẫn luôn cúi đầu. Từ lúc mới gặp, Giản Chương Đằng và bà Giản đều không nhìn thấy gương mặt của Giản Đường. Cái bọn họ nhìn thấy chẳng qua chỉ là sự thân thuộc của bố mẹ với con gái ruột thịt của mình, còn có tài liệu do thám tử tư gửi tới, nói rõ con gái bọn họ - Giản Đường, sống ở trong gian phòng này!
Giản Đường cúi thấp đầu, bàn tay cô run rẩy, cô nghe lời chất vấn của bố mình, khóe miệng cô lại lặng lẽ cong lên, mỉm cười trong im lặng…
“Ông Giản hỏi tôi kiếm được những đồng tiền này bằng cách nào, chi bằng hỏi nhận được số tiền này từ người đàn ông nào! Còn nữa, còn dùng thứ gì để đổi lấy được số tiền này từ người đàn ông đó.” Cô cười khẽ... Cô đã sớm bị bọn họ vứt bỏ rồi. Cô làm sao có thể quên được sự thật này chứ?
Thời gian vẫn không ngừng trôi qua.
Hết giờ làm việc.
Tô Mịch kín đáo đưa tất cả những tấm séc kia cho Giản Đường.
“chị Mịch, cảm ơn chị.” Giản Đường không từ chối, cô sẽ giấu kỹ số tiền này. Đợi đến khi Thẩm Tư Cương chán ghét hoàn toàn trò chơi này, cô sẽ cầm theo số tiền này và rời khỏi nơi đây, đi thật xa và không trở lại nữa.
Giản Đường ra khỏi phòng làm việc của Tô Mịch. Cô cẩn thận nhét tấm séc và tiền mặt vào chiếc túi vải của mình. Giản Đường xoa nhẹ với vẻ trân trọng... A Lộc, đây là chìa khóa cho giấc mơ Nhĩ Hưng của hai chúng ta. A Lộc, anh hãy chờ em, em nhất định sẽ cố gắng hoàn thành lời hứa của mình.
Cô lại nghĩ đến tro cốt của A Lộc còn gửi trong nhà tang lễ.... A Lộc à, chờ em! Em nhất định sẽ tự mình đưa anh đi ngắm trời xanh mây trắng ở Nhĩ Hưng!
Buổi tan ca ngày hôm nay, khó khăn lắm cô mới hoang phí chút đỉnh, cô gọi một chiếc taxi.
Chiếc xe taxi dừng lại dưới khu ký túc xá, Giản Đường xuống xe và cẩn thận ôm chặt chiếc túi vải trong ngực mình.
Sau khi trả tiền xong, cô đi thẳng lên trên tầng.
Cô thường về nhà vào lúc đêm khuya nên cũng quen với sự yên tĩnh của hành lang này.
Vừa đi cô vừa tìm chìa khóa phòng ký túc. Khi ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy có bóng người đang đứng trước cửa phòng mình. Ánh đèn mập mờ của hàng lang rọi chiếu vào hai bóng người đứng trước cửa phòng khiến Giản Đường hoảng sợ. Cô run tay khiến chiếc chìa khóa rơi xuống đất.
Nhìn hai bóng người đứng ở cửa phòng ký túc kia, cô cảm thấy thời gian như dừng lại.
Cô mở miệng muốn gọi hai từ đã lâu không gọi ra kia. Nhưng cuối cùng… cô cúi thấp đầu, khẽ nói:
“Chào ông Giản, bà Giản.”
Đây là bố mẹ cô!
Nhưng cô đã không thể gọi bọn họ là bố mẹ nữa.
Cô cúi đầu, không muốn để hai người trước mặt nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình lúc này!
Cô cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng hai tiếng “ông Giản” và “bà Giản” lại có phần nghẹn ngào, nó tố cáo sự bối rối trong lòng cô.
Tim bà Giản như muốn ngừng đập: “Đường Đường, con có khỏe không?” Bà Giản rất đẹp. Mặc dù bà là người đẹp tuổi xế chiều nhưng phong cách vẫn dịu dàng như trước. Bà Giản vừa gọi một tiếng Đường Đường, khóe mắt chợt ửng đỏ.
Tiếng “Đường Đường” ấy cũng khiến khóe mắt đỏ ửng của Giản Đường cay xè.
Hành lang rất yên tĩnh, Giản Đường không trả lời câu hỏi của bà Giản ngay. Cô cúi đầu thấp hơn nữa, chỉ hận không thể vùi đầu vào trong ngực mình. Cánh tay cô buông thõng xuống nhưng không biết đã bắt đầu run rẩy từ khi nào.
Giản Chương Đằng nhìn cô con gái trước mặt mình với ánh mắt sắc bén. Lúc này, đang ở trong hành lang, ông ta sợ ảnh hưởng tới hàng xóm, ông ta sợ mất mặt, bằng không, ông ta hận không thể tát cô vài cái!
Con bé hư hỏng này cũng biết mất mặt sao? Cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn bọn họ à?
“Bà Giản.” Giản Đường cố kìm chế sự nghẹn ngào trong lòng, viền mắt cô càng thêm cay xè. Cô không ngờ rằng sau khi ra tù sẽ gặp lại bố mẹ mình trong tình cảnh như vậy. Mẹ của cô hỏi cô, có khỏe không ư?...”Tôi, tôi vẫn khỏe.”
Giản Đường cố kìm chế xúc động, trả lời.
“Đường Đường, con mở cửa ra trước đã. Mẹ và bố con có chuyện muốn nói với con.”
Bà Giản nói xong, trong giờ khắc ấy Giản Đường không biết mình đang có cảm xúc gì. Cô không biết mình đang vui mừng hay đau đớn nữa.
Cô cảm thấy rất bối rối, cúi xuống nhặt chiếc chìa khoá lên rồi chậm rãi đi tới trước cửa. “Lạch cạch”, cánh cửa được mở ra.
“Mời vào.”
Từ sau khi Giản Đường nhìn thấy bố mẹ mình, cô cố ý hạ thấp giọng để giọng nói của mình dịu dàng hơn... Cô không muốn mình lại chật vật trước mặt bố mẹ, những người đã sinh ra cô, nuôi nấng cô!
Cho nên, cho dù cô biết mình làm vậy giống như muối bỏ biển, nhưng cô vẫn cố gắng làm.
Tạm thời Giản Chương Đằng và bà Giản cũng không cảm nhận được điểm mấu chốt, bọn họ chỉ cho rằng Giản Đường bị cảm nên giọng nói hơi khàn mà thôi.
Sau khi vào phòng, Giản Đường không được tự nhiên, chân tay gượng gạo và hơi hoảng loạn: “Ông Giản, bà Giản, để tôi... tôi đi lấy nước cho hai người.”
Trong lúc hoảng loạn, cô đặt túi vải của mình lên trên bàn, vội vàng đi vào bếp, rót nước cho Giản Chương Đằng và bà Giản.
Nước này cô mới đun sôi lúc sáng, sau khi đổ nước từ phích nước ra hai cái bát sứ trắng, cô lại thấy hối hận. Vì sao lúc trước cô không mua mấy cái cốc thủy tinh chứ? Nếu có thì bây giờ đã không phải xấu hổ thế này.
Mỗi tay cô cầm một cái bát rồi đi vào phòng khách: “Ông Giản, bà Giản, trong nhà... trong nhà không có sẵn cốc. Nhưng hai người yên tâm, bát này đã được rửa rất sạch sẽ.”
Bà Giản chợt thấy buồn bã... Bà không dám tin vào mắt mình nữa. Đây thật sự là Tiểu Đường, cô con gái mà bà luôn nâng niu trân trọng sao?
Giản Đường đi tới trước bàn, định đặt bát nước xuống bàn, cô vừa ngẩng đầu lên thì cả người cứng đờ, trên mặt cũng trắng bệch! Chiếc túi vải được cô đặt trên bàn đang mở ra, bên trong lộ ra mấy chồng tiền mặt và những tấm séc nằm ngang dọc!
“Giản Đường, con nói cho bố biết, con lấy số tiền này ở đâu!”
Giọng nói đầy uy nghiêm của Giản Chương Đằng vang lên. Giản Đường run rẩy tới mức hai bát nước nóng không ngừng sóng ra ngoài. Đây là nước đun sôi được rót vào phích nước, dù qua một ngày nhưng nó vẫn còn rất nóng. Nhưng Giản Đường giống như mất cảm giác vậy, mặc cho nước nóng chảy xuống bàn tay mình.
“Ông Giản.” Cô cố gắng bình tĩnh. “Uống nước trước đã...”
“Bốp!”
Giản Chương Đằng nổi giận hất bát nước nóng trên tay của Giản Đường ra, nước nóng đổ xuống cánh tay Giản Đường, cũng bắn cả lên mặt và lên cổ cô!
Quần áo cô lập tức ngấm nước, hơi nóng khiến Giản Đường bỏng rát tới mức nhíu mày.
“Chương Đằng, ông làm gì thế?” Gương mặt của bà Giản trắng bệch, vội vàng đỡ cánh tay của Giản Đường: “Đường Đường, con để mẹ xem nào. Nóng như vậy...”
“Vương Mộng Kha! Bà cút ra ngay! Chính tại bà dung túng cho nó, nó mới có kết cục như ngày hôm nay!” Một cánh tay thô lỗ gạt bà Giản ra. Bà Giản không kịp đề phòng, chân lảo đảo rồi ngã xuống đất: “Chương Đằng, tôi xin ông hãy bớt giận đi. Sao ông không nghe xem con nói thế nào, dù thế nào thì ông cũng không thể đánh nó được.”
Sắc mặt Giản Đường trắng bệch, cô vội vàng đi tới, muốn đỡ bà Giản lên. Nhưng cổ tay cô lại bị kéo lại: “Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu động vào mẹ cô!”
Câu nói ấy khiến Giản Đường đứng đờ người ra tựa như một bức tượng... Một lúc sau, cô hỏi: “Mong ông Giản thả tay ra, ông đừng đụng vào một người dơ bẩn như tôi, nó sẽ khiến ông bẩn theo đấy.”
Giản Chương Đằng hất cánh tay của Giản Đường ra: “Cô bớt nói những lời chua ngoa như vậy đi. Giản Đường, cô giải thích cho tôi về số tiền này đi!” Ông ta nghiêm khắc chỉ về phía cái túi vải trên bàn: “Sao cô có được chúng!”
Từ đầu tới cuối Giản Đường vẫn luôn cúi đầu. Từ lúc mới gặp, Giản Chương Đằng và bà Giản đều không nhìn thấy gương mặt của Giản Đường. Cái bọn họ nhìn thấy chẳng qua chỉ là sự thân thuộc của bố mẹ với con gái ruột thịt của mình, còn có tài liệu do thám tử tư gửi tới, nói rõ con gái bọn họ - Giản Đường, sống ở trong gian phòng này!
Giản Đường cúi thấp đầu, bàn tay cô run rẩy, cô nghe lời chất vấn của bố mình, khóe miệng cô lại lặng lẽ cong lên, mỉm cười trong im lặng…
“Ông Giản hỏi tôi kiếm được những đồng tiền này bằng cách nào, chi bằng hỏi nhận được số tiền này từ người đàn ông nào! Còn nữa, còn dùng thứ gì để đổi lấy được số tiền này từ người đàn ông đó.” Cô cười khẽ... Cô đã sớm bị bọn họ vứt bỏ rồi. Cô làm sao có thể quên được sự thật này chứ?
Bình luận facebook