Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
6549.
Mỗi một câu sau giá lạnh hơn câu trước, như con dao mỹ thuật vậy, từng nhát từng nhát rọc lên tim cô.
Bỗng chốc, nước mắt cô rơi như mưa, nghẹn ứ họng.
- Xin lỗi ....
Nếu như có lựa chọn, cô tuyệt đối không lựa chọn cách này.
- Một câu xin lỗi, là có thể xem mọi chuyện đã xong?
Anh cười lạnh một tiếng,
- Cố Hoan, cô có ngây thơ quá không ?
Cơ thể cô rùng lên một cái.
Cảm giác kinh hoàng lan rộng toàn thân.
Ánh mắt nham hiểm của anh, lườm qua những người đàn ông còn đang trong cuộc vui ở bên cạnh đấy,
- Cho cô 2 sự lựa chọn, lấy lòng bọn họ, hay là nhảy xuống dưới từ đây!
Xuýt ~ Cô hít một hơi lạnh.
Kinh hãi thoáng qua trong ánh mắt, trong không ngờ rằng, cách anh trả đũa, lại có thể tàn nhẫn đến vậy!
Ngón tay run rẩy lên, nhìn thấy bọn đàn ông kinh tởm ấy, sau lại nhìn qua cửa sổ ở sau lưng.
Lòng siết chặt lại.
Bất kể lựa chọn nào, đối với cô cũng là cách trả thù tàn khốc nhất.
Đôi mắt oán hận nhìn anh, cô đau buồn cười một tiếng,
- Bắc Minh Mặc, không còn lựa chọn thứ 3 sao?
Nước mắt không kiềm được rơi xuống.
Ánh mắt anh run lên một cái, thốt lên câu nói hiểm ác,
- Có, đó chính là cả nhà cô tùy táng, một mình cô sống qua ngày!
Nát mặt cô tức khắc trở nên trắng xác.
Biết rất rõ, người đàn ông có thể gọi mưa gọi gió ở Thành phố A như anh, tuyệt đối nói ra là làm được.
Cố Hoan hít môt hơi sâu, máu chảy trong người trở nên lạnh giá.
Không ngờ hành động giúp cha, lại trở thành hại cha hại cả bản thân.
Nhắm tịt mắt, cô trầm tư vài phút.
Sau đó mới mở mắt, có thể dần dần lui ra từ lòng anh.
Ôm chặt lấy ngực, che đi sự trần truồng của bản thân.
Sau đó, đứng thẳng người.
Cở thể mỏng manh run rẩy trước mắt anh.
Làn da trắng nõn mượt mà dưới ánh đèn trắng phản xạ trở nên óng ánh bóng láng hơn.
Cô bất lực dùng tay che đi những bộ phận hổ hẹn ấy.
Nhìn anh với ánh mắt sâu sắc,
- Bắc Minh Mặc, những gì tôi đã làm tôi sẽ một mình chịu trách nhiệm, hy vọng anh đừng tiếp tục làm khó người nhà tôi.
Người nhà từ miêng cô nói ra, chỉ bao gồm Dương Dương và mẹ.
Nhưng lọt vào tai anh lại lầm tưởng là nhà họ Cố.
Anh chế nhạo cười một tiếng. không có hành động gì chỉ nhìn động tác từng bước lui về sau của cô.
Cuối cùng cô cười một cách thê lương.
Sau đó quay người, chỉ vài bước xông ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt, cứ thế mà nhảy xuống dưới ....
Ầm ~
Dưới lầu vang lên một tiếng nặng nề
Những người đàn ông đang chìm đắm trong xuân sắc kịch tính đáo cũng đột nhiên ngớ người ra.
Đều nhìn nhau mặt đối mặt,
- Bắc Minh tổng, lúc nãy tôi không nhìn lầm chứ? Cô thư ký của anh ....
- Nhảy, nhảy lầu rồi?
- Bắc Minh tổng, không cần phải chơi lớn đến vậy chứ ....
- .... xảy ra án mạng rồi ....
- Nhanh! Nếu không kinh động đến giới truyền thông là toi mất ...
Trong nháy mắt, cả bọn đều hoảng loạn lên.
Ai ai cũng là người có mặt mũi ở Thành phố A, sao có thể gây ra tin phản diện được?
Sợ sự việc sẽ làm lớn chuyện, bọn họ đều nhanh tay luấn quấn mặc lại quần áo.
Chân mày của Bắc Minh Mặc vẫn là sự lạnh lùng như mọi khi.
Từ trên bậc thềm bước ra, chiếc đùi sâu lớp quần tây của anh, vẫn chưa khỏi hẳn.
Chỉ là có cây giá đỡ bằng thép chống cự, nên mới có thể đi lại bình thường.
Từng bước từng bước đi đến bên cửa sổ, anh cúi mắt xuống nhìn ----
Bãi cỏ dưới bóng tối, là một sự yên tĩnh.
Một cơ thể trắng nõn, như một đóa hoa anh đào trắng nở rộ dưới màn đêm, sạch sẽ, thanh lạnh, nhưng lại toát lên sự mê hoặc chí mạng.
Không một mảnh che thân hiện vào mắt anh.
Lòng của anh như bị một vật thể kéo lê, ngón tay toát lên một sự ê buốt.
Sau đó, từ trong túi áo lấy một điếu xì gà ra.
Châm lên.
Tựa bên cửa sổ, chầm chậm hút điếu thuốc.
Từng cụm từng cụm khói, nhưng những vầng mây trắng, lan tỏa ra.
Trong mắt vẫn hiện rõ hình ảnh cơ thể trắng toát nằm bên dưới, trong đầu hiện lên, nụ cười thê lương thảm thiết của cô trước khi nhảy xuống.
Nụ cười đó, như một đóa hoa anh đào nở rộ, làm cay đôi mắt của anh.
Thế nhân có hay, hoa anh đào, là một trong những loài hoa trường tình nhất nhưng cũng là ngắn ngủi nhất trên thế giới.
Khi nở vô cùng rực rỡ chói lọi.
Khi tàn không ô không uế.
Thế nhưng từ lúc hoa nở đến hoa tàn, chỉ vọn vẹn ngắn ngủi trong 10 ngày.
Thế là không còn mùi thơm nữa....
Bầu trời ban đêm, chưa từng xanh thẳm như bây giờ.
Ánh sao lấp lánh, trôi dạt mênh mông.
Cố Hoan tĩnh lặng nằm đó, mở to đôi mắt đen tuyền, không nháy một cái.
Từ lầu 3 nhảy xuống đây, cô không ngờ, lại là cảm giác như vậy.
Toàn thân ê buốt không động đậy được.
Sắp chết rồi sao?
Cảm giác thân nhiệt từng chút từng chút một bị chảy mất đi, ngón tay dần dần mất cảm giác ....
Tiếp theo, cô nhìn lên trời, bên cửa sổ đó hiện lên bóng người.
Khuôn mặt băng giá của Bắc Minh Mặc lọt vào đôi mắt đen tuyền của cô.
Đột nhiên, một sự cay xé không báo trước trỗi dậy trong mắt, bỗng chốc làm mờ đi đôi mắt của cô.
Cô rõ ràng nhìn thấy, anh đứng bên cửa sổ, thản nhiên châm một điếu thuốc.
Tư thế tao nhã, ngạo mạn.
Giống như một con báo lạnh tĩnh nhưng âm trầm.
Ngụy trang càng thờ ơ, càng tập kích từ tứ phương.
Bỗng dưng, một chiến chăn trắng toát đắp lên ----
Cô chưa kịp phản ứng, cơ thể đã bị một tấm chăn che lại thật kín đáo.
Bên tai vang lên một tiếng thở dài;
- Cô Cố, cô khổ vậy để làm gì chứ? Ngàn lần không nên vạn lần không nên đắc tội với ông chủ....
Môi Cố Hoan run lên một cái, ngước mắt, khuôn mặt thật thà của Hình Hỏa lọt vào mắt cô.
Hình Hỏa vừa đưa tấm chăn cho cô quấn, vừa nói:
- Công trình ‘Shine’ là một trong những dự án quan trọng nhất trong lĩnh vực kiến trúc tầm quốc tế của ông chủ, đồng thời, nó và Dạ Ánh Nhất Phẩm cũng có một khái niệm như nhau, đều là món quà tặng cho Tố tiểu thư! Cô Cố không nên làm bậy như vậy!
Công trình ‘Shine’, Dạ Ánh Nhất Phẩm?
Rất hiển nhiên, ‘Dạ’ đại diện cho Bắc Minh Mặc, vậy còn ‘ánh’ (Shine) thì sao?
Lòng Cố Hoan bỗng dưng thắt lại.
Tim cô như bị một vật gì đó xé toạc ra một vết hở, nhỏ máu ra .
Cô cứng họng ,
- .....Tố tiểu thư?
Hình Hỏa cúi nhìn cô một cái, kinh hãi vì bản thân đã nói nhiều, chỉ còn cách chuyển chủ đề, như thở phào một hơi,
- Cũng may là cô nhảy xuống đây, cô Cố!
Cố Hoan không hiểu.
- Hài ....
Hình Hỏa lại thở một hơi,
- Cô sờ dưới người cô , sẽ hiểu.
Ngón tay cô vừa chạm, lúc này mới phát hiện, dưới người cô không phải là mặt đất cứng cáp, mà là một tấm đệm hơi cao su mềm nhũng.
Hình Hỏa lắc lắc đầu, nhanh chóng xả hơi tấm nệm dưới người cô.
Vẻ mặt bất lực:
- Cô Cố, thật ra tấm nệm hơi này đã chuẩn bị xong trước lúc cô đến đây rồi, ông chủ có lòng muốn khảo cô, dù sao cô cũng đã làm sai. Trực tiếp lấy bản vẽ của ông chủ, đưa cho đội ngũ Cố Thị tham gia, biểu hiện Cố Thị trong cuộc tranh đấu thầu đó quả thật là hoàn mỹ không chỗ chê.
Cặp mày Hình Hỏa càng cau càng sâu, trên tay vừa xả hơi tấm nệm, vừa tiếp tục nói,
- Bởi vì cuộc thi là công khai, bây giờ ai ai cũng tưởng bản vẽ đó đến từ tay Cố Thị. Cô nói xem cô làm như vậy, không lẽ kêu ông chủ tự ra tán mồm của bản thân ông chủ sao?
Đôi môi Cố Hoan trắng bệt, lúc này mới hiểu ra lý do khiến Bắc Minh Mặc tức giận như vậy.
Nghĩ lại, cô vẫn không ngờ cha cô nham hiểm như vậy.
Nếu như Bắc Minh Mặc đứng ra, yêu cầu điều tra nguồn gốc của bản vẽ đó, vậy tức là Bắc Minh Mặc tự thừa nhận bản thân quản lý không tốt, mới để người khác có cơ hội như vậy.
Nếu như Bắc Minh Mặc không lựa chọn bản vẽ đó, trực tiếp loại bỏ Cố Thị, vậy cũng chính là đang tán bản thân một bạt tay.
Trực tiếp phủ nhận giá trị của bản vẽ!
Dù gì những bản vẽ đó, vốn dĩ đến từ nội bộ Bắc Minh Thị, thậm chí có khả năng đích thân Bắc Minh Mặc vẽ ra.
Để Cố Thị lọt vòng, Bắc Minh Mặc lại không thể nhẫn nhịn được.
Nếu như Cố Thị bị loại, lại khiến cho công chúng có nhiều suy luận, bởi vì thành tích của Cố Thị trong vòng thi thứ nhất, là dựa trên tổng điểm xếp vào hàng nhất!
Giờ lọt vòng cũng không phải, loại vòng cũng không xong.
Khó trách Bắc Minh Mặc lại giận điên như vậy!
Hình Hỏa lắc đầu thở dài, nhìn thấy vẻ mặt trắng toát của Cố Hoan:
- Cũng may cô Cố nhảy xuống, nếu như cô lựa chọn trốn chạy hay phản kháng gì đó, e rằng sẽ càng khiến ông chủ có sự trả đũa đáng sợ hơn.
Thì ra ....
Anh ta ép cô nhảy lầu, chỉ là một sự khảo nghiệm tàn nhẫn.
Cô phải đoán ra chứ, Bắc Minh Mặc sao có thể dễ dàng dùng cái chết trừng phạt một người đã phản bội anh ta chứ?
Cố Hoan đột nhiên nghẹn ứ.
Nếu như cô lựa chọn, lấy lòng những người quan chức kinh tởm đó thì sao?
Hậu quả sẽ là thế nào? Đáp án này có lẽ suốt đời cô cũng không đoán ra được.
Trong lúc đó, cô nghẹn ứ họng đến nổi không nói nên lời.
- Hãy nhớ lấy, cô Cố.
Hình Hỏa nghiêm túc nhìn Cố Hoan,
- Đừng làm cho ông chủ giận nữa, nhất là những việc liên quan đến công trình ‘Shine’.
Cô cười thê lương, đột nhiên nhận ra rồi.
- Là những việc liên quan đến cô Cố chứ gì?!
Hình Hỏa nhìn nhìn cô, không lên tiếng.
Vậy có nghĩa là mặc nhận rồi.
Ngón tay Cố Hoan run rẩy, từ trên tấm nệm hơi bò dậy.
Cú nhảy lúc nãy, thiếu chút nữa mất cả hồn.
Nghĩ lại bản thân cũng không ngốc, sao lại tự dưng nghe lời anh ta thế này, nói nhảy là nhảy chứ?
Chỉ là lúc đó, cô thật sự giận anh ta quá.
Những người đàn ông dơ bẩn đó, bữa tiệc dơ bẩn đó, và còn .... anh ta dơ bẩn đó!
Đều khiến cho cô kinh tởm đến phát điên.
Chắc là do tức thời nóng nẩy, cũng có thể do tình thế khủng hoảng, nói nhảy là nhảy.
Ngón tay nắm chặt lấy tấm chăn đang quấn trên người, đôi môi trắng xác của cô run lên một cái,
- Hình Hỏa, Tố tiểu thư đó, có phải là Soso không?
Hình Hỏa xếp gọn lại tấm nệm đã xả hết hơi, ngước mắt nhìn Cố Hoan một cái.
Cuối cùng thở dài một tiếng, gật gật đầu.
Cố Hoan bỗng chỗ nét mặt trắng xác.
Thì ra, Soso không phải trong lời đồn, mà thật sự chân chân thật thật tồn tại trong cuộc đời của Bắc Minh Mặc.
Đầu óc cô chợt nhớ lại cảnh tượng tối qua, trong quán bar Zeús, Bạch Mộ Tây mở miệng là ‘chị dâu’ đó.
Lúc này đột nhiên hiểu ra, đó không phải đang nói Bùi Đại Nhi.
Mà là đang nói đến Soso mới đúng!