Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
- Hơ hơ, nếu như cô đã đoán ra, thì tôi cũng không giấu cô nữa. Đúng thật là tôi hy vọng cô có thể giúp tôi khử đi người phụ nữ bên cạnh lão nhị, để lão nhị có thể ngoan ngoãn cưới Đại Nhi về làm vợ.
Đôi mày cô bất giác cau lại thật chặt, hình ảnh nhảy lầu kinh hãi xảy ra tối qua, vẫn còn như y xuất hiện trong đầu, đến giờ vẫn sợ hãi.
Bất lực cười cười,
- Bắc Minh lão gia, e rằng tôi phụ lòng kỳ vọng của ông rồi.
Cô làm sao có bản lĩnh đó, dù chỉ là đánh cắp bản vẽ, để Cố Thị có thể vào vòng, đã phải nhận lấy sự trả đũa tàn nhẫn của anh ta rồi.
Huống chi là khử trừ đi Soso bên cạnh anh ta?
Sau lưng bỗng dưng ớn lạnh, cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
- Đừng định đoạt sớm như vậy.
Bắc Minh Chính Thiên cầm ly trà lên, nhấp một ngụm, nở nụ cười cao thâm,
- Cô chỉ cần trong những sự kiện liên quan đến ‘Shine’, tiếp tục quấy nhiễu, tôi dám chắc chắn, sẽ có người không chịu ngồi yên nữa ….
Ánh mắt Cố Hoan lóa lên, đột nhiên cảm thấy bản thân như một con thỏ vô tội, bị người khác quẳng vào giữa đàn sói, sau đó lại có thêm một con hổ lảng vảng xung quanh ….
***
Từ biệt xong Bắc Minh lão gia.
Cố Hoan vẫn như mọi khi, đúng giờ đi đến làm việc ở tòa nhà Bắc Minh Thị.
Cuộc cá cược 7 ngày, cuối cùng cũng đã trải qua đến ngày thứ 5.
Bây giờ, cô chỉ cầu cho những ngày còn lại có thể bình yên trải qua.
Dù sao, chỉ cần cô thắng được vụ cược này, Bắc Minh Mặc sẽ phải trả tự do cho cô.
Tự do …. Là điều cô mong chờ nhất hiện nay!
Đi đến trước cửa phòng làm việc quen thuộc của Tổng tài, cô hít một hơn thật sâu, nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng nham hiểm của Bắc Minh Mặc tối qua, đến nay ngón tay vẫn còn run rẩy.
Cốc cốc cốc.
Sau vài tiếng gõ cửa, cô đẩy cửa bước vào ---
- Uh, biết rồi. Dì đừng lo lắng, con sẽ cho người tiếp tục tìm kiếm …
Bắc Minh Mặc nắm chặt điện thoại, còn đang nói chuyện.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn qua Cố Hoan đang bước vào.
Cố Hoan đứng yên người, chờ anh nói xong điện thoại.
Từ sau tối hôm qua, bây giờ cô chỉ nhìn Bắc Minh Mặc, toàn thân không kiềm được trở nên lạnh toát.
Người đàn ông lạnh như băng này, nhìn có vẻ thanh nhã vô hại, nhưng lại khiến bạn trong lúc không phòng bị nhất, cho bạn một nhát dao thật lạnh thật đau!
Bắc Minh Mặc ngắt điện thoại, ấn đường vẫn còn lưu lại vết cau có.
- Đi trễ ba phút.
Giọng nói thấp trầm của anh phát ra,
- Làm thư ký như kiểu của cô, tôi nên nói là tiền của lão già ấy dễ kiếm quá, hay là do tôi dễ bị cô qua mặt?
Nét mặt cô kinh hãi, cắn chặt môi,
- Xin lỗi, vì có chuyện đột xuất xảy ra, nên ….
- Nên, có thể đi trễ?
Anh lạnh lùng nhếch mày.
Khẩu khí thanh nhàn như tối qua không hề có chuyện gì xảy ra.
Anh đối với sự việc cô đánh cắp bản vẽ ngày hôm qua, không hề nhắc đến một chữ.
Cô vội vàng lắc đầu, sợ rằng tên này lại làm ra chuyện gì đấy để trả thù cô, liền nói,
- Không phải. Tôi không muốn viện cớ cho bản thân, vì tôi đi trễ, nên là tôi sẽ tự phạt mình …
- Tự phạt mình?
Anh cười nhạo một tiếng,
- Phạt sao đây?
- Cái, cái đó …
Trong lúc gấp gáp, cô nói,
- Phạt tôi lau nhà, chà toilet, làm vệ sinh!
Nói xong, cũng không chờ anh có cơ hội phủ định, cô vội vã chạy ra ngoài phòng làm việc.
Một lúc sau, mang theo cây lau nhà đến, cong lưng xuống chà chà chà thật mạnh lên sàn nhà.
Như muốn chà cho tróc lớp của sàn nhà ra vậy.
Cố Hoan nghĩ trong lòng, nếu như làm như vậy có thể lấy công chuộc tội, lòng cô cũng cảm thấy tốt hơn.
Dù sao vì muốn giúp đỡ Cố Thị đã sử dụng thủ đoạn không chính đáng, lấy được hạng Nhất ở vòng đấu thầu đầu tiên, lòng cô vẫn cảm thấy bất an.
Bắc Minh Mặc nhìn thấy hình dáng bận rộn trước mặt, ánh mắt sâu thẳm.
Xem ra cú nhảy tối qua, đích thực đã làm cô hoảng sợ.
Nếu như không, thì giờ đây, cô đã không có vẻ kinh hãi như một con chim nhỏ, sợ rằng sẽ chọc giận anh.
Thôi vậy, anh xoa xoa cái trán nhức nhói.
Chỉ cần cô ấy không chạm vào giới hạn của anh, anh đều có thể mở một mắt nhắm một mắt.
Lúc này, chiếc điện thoại bên tay lại reo lên ---
- Ông chủ, trong nhà Bắc Minh gọi điện đến nói rằng, vẫn chưa tìm thấy tiểu thiếu gia Trình Trình, phu nhân lo lắng đến ngất xỉu rồi …
Anh lạnh mặt,
- Cậu về nhà ổn định họ, lệnh cho mọi người triển khai, toàn thành phố tìm kiếm.
- Vâng, ông chủ.
Đầu dây bên kia phát ra tiếng của Hình Hỏa.
- Ngoài ra, kín đáo xử lý, đừng làm kinh động đến phía cảnh sát và giới truyền thông.
Chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực khống chế của anh, anh tuyệt đối không để bản thân và gia đình lộ diện trước mặt công chúng.
- Vâng, ông chủ …. Phải rồi, ông chủ, buổi tiệc sinh nhật của cô Tố ngày mai…
Hình Hỏa nhắc nhở với giọng điệu cẩn trọng.
- Tiến hành theo kế hoạch.
Bắc Minh Mặc thản nhiên nói một câu.
- …. Vậy ông chủ, ngài đi không?
Hình Hỏa đắn đo bàng hoàng hỏi.
Một lúc im lặng, Bắc Minh Mặc vô tình nhìn qua bóng dáng đang làm việc cần cù của Cố Hoan, nhạt nhẽo thốt lên,
- Đi.
Sau đó, ngắt điện thoại.
Động tác nhanh gọn chắc như đinh đóng cột.
***
Buổi chiều, Cố Hoan im lặng ngồi trên ghế sofa.
Lau nhà hết nguyên buổi sáng, chà toilet chà lâu như vậy, cô đã mệt mỏi lã người.
Chỉ muốn lập tức nằm dài lên ghế sofa, ngủ một giấc thật ngon.
Cô nhìn thấy, Bắc Minh Mặc lại nghe điện thoại.
Hình như hôm nay, điện thoại cá nhân của anh nhiều hơn thì phải. Không ngừng lặp lại từ ‘ tìm tiếp’, ‘ tiếp tục tìm kiếm’, ‘ cử nhiều người hơn tìm tất cả các ngõ ngách trong thành phố’ ….
Cố Hoan nghi hoặc, rốt cuộc anh ta đang tìm cái gì?
Cô nhìn thấy Bắc Minh Mặc ngắt điện thoại, trên trán như hiện lên vẻ bất an.
Ngắt điện thoại xong, cơ thể thon dài tuấn tú của anh đứng dậy.
Đôi mắt chim ưng nhìn sang Cố Hoan đang ngồi trên sofa, chăm chú một lúc, nói:
- Đi với tôi một chuyến.
- Hả, đi đâu?
Cô ngớ người, chưa kịp phản ứng.
Anh trực tiếp lấy chiếc áo khoác, khoác lên người, vừa chỉnh đốn lại tay áo, vừa nhíu mày, lạc lẽo nói hai chữ ---
- Kiếm người.
Đôi mày cô bất giác cau lại thật chặt, hình ảnh nhảy lầu kinh hãi xảy ra tối qua, vẫn còn như y xuất hiện trong đầu, đến giờ vẫn sợ hãi.
Bất lực cười cười,
- Bắc Minh lão gia, e rằng tôi phụ lòng kỳ vọng của ông rồi.
Cô làm sao có bản lĩnh đó, dù chỉ là đánh cắp bản vẽ, để Cố Thị có thể vào vòng, đã phải nhận lấy sự trả đũa tàn nhẫn của anh ta rồi.
Huống chi là khử trừ đi Soso bên cạnh anh ta?
Sau lưng bỗng dưng ớn lạnh, cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
- Đừng định đoạt sớm như vậy.
Bắc Minh Chính Thiên cầm ly trà lên, nhấp một ngụm, nở nụ cười cao thâm,
- Cô chỉ cần trong những sự kiện liên quan đến ‘Shine’, tiếp tục quấy nhiễu, tôi dám chắc chắn, sẽ có người không chịu ngồi yên nữa ….
Ánh mắt Cố Hoan lóa lên, đột nhiên cảm thấy bản thân như một con thỏ vô tội, bị người khác quẳng vào giữa đàn sói, sau đó lại có thêm một con hổ lảng vảng xung quanh ….
***
Từ biệt xong Bắc Minh lão gia.
Cố Hoan vẫn như mọi khi, đúng giờ đi đến làm việc ở tòa nhà Bắc Minh Thị.
Cuộc cá cược 7 ngày, cuối cùng cũng đã trải qua đến ngày thứ 5.
Bây giờ, cô chỉ cầu cho những ngày còn lại có thể bình yên trải qua.
Dù sao, chỉ cần cô thắng được vụ cược này, Bắc Minh Mặc sẽ phải trả tự do cho cô.
Tự do …. Là điều cô mong chờ nhất hiện nay!
Đi đến trước cửa phòng làm việc quen thuộc của Tổng tài, cô hít một hơn thật sâu, nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng nham hiểm của Bắc Minh Mặc tối qua, đến nay ngón tay vẫn còn run rẩy.
Cốc cốc cốc.
Sau vài tiếng gõ cửa, cô đẩy cửa bước vào ---
- Uh, biết rồi. Dì đừng lo lắng, con sẽ cho người tiếp tục tìm kiếm …
Bắc Minh Mặc nắm chặt điện thoại, còn đang nói chuyện.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn qua Cố Hoan đang bước vào.
Cố Hoan đứng yên người, chờ anh nói xong điện thoại.
Từ sau tối hôm qua, bây giờ cô chỉ nhìn Bắc Minh Mặc, toàn thân không kiềm được trở nên lạnh toát.
Người đàn ông lạnh như băng này, nhìn có vẻ thanh nhã vô hại, nhưng lại khiến bạn trong lúc không phòng bị nhất, cho bạn một nhát dao thật lạnh thật đau!
Bắc Minh Mặc ngắt điện thoại, ấn đường vẫn còn lưu lại vết cau có.
- Đi trễ ba phút.
Giọng nói thấp trầm của anh phát ra,
- Làm thư ký như kiểu của cô, tôi nên nói là tiền của lão già ấy dễ kiếm quá, hay là do tôi dễ bị cô qua mặt?
Nét mặt cô kinh hãi, cắn chặt môi,
- Xin lỗi, vì có chuyện đột xuất xảy ra, nên ….
- Nên, có thể đi trễ?
Anh lạnh lùng nhếch mày.
Khẩu khí thanh nhàn như tối qua không hề có chuyện gì xảy ra.
Anh đối với sự việc cô đánh cắp bản vẽ ngày hôm qua, không hề nhắc đến một chữ.
Cô vội vàng lắc đầu, sợ rằng tên này lại làm ra chuyện gì đấy để trả thù cô, liền nói,
- Không phải. Tôi không muốn viện cớ cho bản thân, vì tôi đi trễ, nên là tôi sẽ tự phạt mình …
- Tự phạt mình?
Anh cười nhạo một tiếng,
- Phạt sao đây?
- Cái, cái đó …
Trong lúc gấp gáp, cô nói,
- Phạt tôi lau nhà, chà toilet, làm vệ sinh!
Nói xong, cũng không chờ anh có cơ hội phủ định, cô vội vã chạy ra ngoài phòng làm việc.
Một lúc sau, mang theo cây lau nhà đến, cong lưng xuống chà chà chà thật mạnh lên sàn nhà.
Như muốn chà cho tróc lớp của sàn nhà ra vậy.
Cố Hoan nghĩ trong lòng, nếu như làm như vậy có thể lấy công chuộc tội, lòng cô cũng cảm thấy tốt hơn.
Dù sao vì muốn giúp đỡ Cố Thị đã sử dụng thủ đoạn không chính đáng, lấy được hạng Nhất ở vòng đấu thầu đầu tiên, lòng cô vẫn cảm thấy bất an.
Bắc Minh Mặc nhìn thấy hình dáng bận rộn trước mặt, ánh mắt sâu thẳm.
Xem ra cú nhảy tối qua, đích thực đã làm cô hoảng sợ.
Nếu như không, thì giờ đây, cô đã không có vẻ kinh hãi như một con chim nhỏ, sợ rằng sẽ chọc giận anh.
Thôi vậy, anh xoa xoa cái trán nhức nhói.
Chỉ cần cô ấy không chạm vào giới hạn của anh, anh đều có thể mở một mắt nhắm một mắt.
Lúc này, chiếc điện thoại bên tay lại reo lên ---
- Ông chủ, trong nhà Bắc Minh gọi điện đến nói rằng, vẫn chưa tìm thấy tiểu thiếu gia Trình Trình, phu nhân lo lắng đến ngất xỉu rồi …
Anh lạnh mặt,
- Cậu về nhà ổn định họ, lệnh cho mọi người triển khai, toàn thành phố tìm kiếm.
- Vâng, ông chủ.
Đầu dây bên kia phát ra tiếng của Hình Hỏa.
- Ngoài ra, kín đáo xử lý, đừng làm kinh động đến phía cảnh sát và giới truyền thông.
Chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực khống chế của anh, anh tuyệt đối không để bản thân và gia đình lộ diện trước mặt công chúng.
- Vâng, ông chủ …. Phải rồi, ông chủ, buổi tiệc sinh nhật của cô Tố ngày mai…
Hình Hỏa nhắc nhở với giọng điệu cẩn trọng.
- Tiến hành theo kế hoạch.
Bắc Minh Mặc thản nhiên nói một câu.
- …. Vậy ông chủ, ngài đi không?
Hình Hỏa đắn đo bàng hoàng hỏi.
Một lúc im lặng, Bắc Minh Mặc vô tình nhìn qua bóng dáng đang làm việc cần cù của Cố Hoan, nhạt nhẽo thốt lên,
- Đi.
Sau đó, ngắt điện thoại.
Động tác nhanh gọn chắc như đinh đóng cột.
***
Buổi chiều, Cố Hoan im lặng ngồi trên ghế sofa.
Lau nhà hết nguyên buổi sáng, chà toilet chà lâu như vậy, cô đã mệt mỏi lã người.
Chỉ muốn lập tức nằm dài lên ghế sofa, ngủ một giấc thật ngon.
Cô nhìn thấy, Bắc Minh Mặc lại nghe điện thoại.
Hình như hôm nay, điện thoại cá nhân của anh nhiều hơn thì phải. Không ngừng lặp lại từ ‘ tìm tiếp’, ‘ tiếp tục tìm kiếm’, ‘ cử nhiều người hơn tìm tất cả các ngõ ngách trong thành phố’ ….
Cố Hoan nghi hoặc, rốt cuộc anh ta đang tìm cái gì?
Cô nhìn thấy Bắc Minh Mặc ngắt điện thoại, trên trán như hiện lên vẻ bất an.
Ngắt điện thoại xong, cơ thể thon dài tuấn tú của anh đứng dậy.
Đôi mắt chim ưng nhìn sang Cố Hoan đang ngồi trên sofa, chăm chú một lúc, nói:
- Đi với tôi một chuyến.
- Hả, đi đâu?
Cô ngớ người, chưa kịp phản ứng.
Anh trực tiếp lấy chiếc áo khoác, khoác lên người, vừa chỉnh đốn lại tay áo, vừa nhíu mày, lạc lẽo nói hai chữ ---
- Kiếm người.
Last edited:
Bình luận facebook