Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Trình Trình nói như vẻ thanh nhàn nhẹ nhõm.
Dương Dương trừng to mắt,
- Sao cơ? Cậu nhẫn tâm để mình làm một đứa trẻ lưu lạc sao?
- Đương nhiên là không. Cậu về nhà Bắc Minh, làm một thiếu gia nhà giàu.
Trình Trình vẻ mặt bình lặng.
Dương Dương thì không bình lặng nổi!
- Ở nhà cậu không có gì vui cả! đi đến đâu cũng có cả đám người hầu theo sau, kể cả mắc cầu đi vệ sinh, cũng có người theo hỏi ‘tiểu thiếu gia có cần tôi giúp cậu không?’ ‘mạ ơi’, chuyện đi cầu người khác cũng có thể giúp đỡ được sao?
- Cố Dương Dương!
Trình Trình ngắt lời cuả cậu,
- Nói chuyện văn hóa một tí.
- ờ ờ.
Dương Dương đối phó ừ ừ hai tiếng,
- Loại cỏ dại như mình nói chuyện là vậy đó. Dù sao có đánh chết mình cũng không về nhà cậu nữa đâu! Không được, mình phải về nói với mẹ ….
Nói xong, Dương Dương quay lưng bỏ đi, nhân cơ hội về nhà trước Trình Trình.
- Dương Dương ----
Trình Trình gọi cậu lại,
- Không được nói cho mẹ biết.
- Tại sao? Bà ngoại không được nói, mình còn có thể hiểu được, tại sao mẹ cũng không được nói?
Dương Dương gãi gãi cái đầu nhỏ.
Đôi mắt đen thẳm của Trình Trình lóa lên một tia sáng,
- Bởi vì bây giờ ba là ông chủ của mẹ.
- Hả?
Khuôn mặt nhỏ của Dương Dương trở nên mơ màng.
Trình Trình bậm chặt môi, cau lại đôi mày nhỏ, nhớ lại tình cảnh lần trước mẹ đi tìm ông chủ trong đêm khuya.
Cậu thở dài, trầm giọng nói,
- Có vẻ, mẹ không biết có sự tồn tại của mình, ba không biết có sự tồn tại của cậu, và mẹ không biết ba có mình, ba cũng không biết mẹ có cậu. Cậu không cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ sao? Trên đời này có cặp đôi ba mẹ nào, có thể đến ba mẹ của con mình là ai cũng không biết chứ?
Dương Dương như có vẻ nghe hiểu được một chút, hình như là như vậy thật,
- Cũng phải ha, tại sao nhở? ừa ừa, mình đi hỏi mẹ xem …
Nói xong, cơ thể nhỏ nhắn đi thẳng về trước không chút đắn đo.
- Cố Dương Dương!
Trình Trình lại một lần nữa gọi cậu, không kiềm được phải trợn hai mắt, đứa trẻ này sao khó nói chuyện quá vậy?
Dương Dương trừng to mắt,
- Sao cơ? Cậu nhẫn tâm để mình làm một đứa trẻ lưu lạc sao?
- Đương nhiên là không. Cậu về nhà Bắc Minh, làm một thiếu gia nhà giàu.
Trình Trình vẻ mặt bình lặng.
Dương Dương thì không bình lặng nổi!
- Ở nhà cậu không có gì vui cả! đi đến đâu cũng có cả đám người hầu theo sau, kể cả mắc cầu đi vệ sinh, cũng có người theo hỏi ‘tiểu thiếu gia có cần tôi giúp cậu không?’ ‘mạ ơi’, chuyện đi cầu người khác cũng có thể giúp đỡ được sao?
- Cố Dương Dương!
Trình Trình ngắt lời cuả cậu,
- Nói chuyện văn hóa một tí.
- ờ ờ.
Dương Dương đối phó ừ ừ hai tiếng,
- Loại cỏ dại như mình nói chuyện là vậy đó. Dù sao có đánh chết mình cũng không về nhà cậu nữa đâu! Không được, mình phải về nói với mẹ ….
Nói xong, Dương Dương quay lưng bỏ đi, nhân cơ hội về nhà trước Trình Trình.
- Dương Dương ----
Trình Trình gọi cậu lại,
- Không được nói cho mẹ biết.
- Tại sao? Bà ngoại không được nói, mình còn có thể hiểu được, tại sao mẹ cũng không được nói?
Dương Dương gãi gãi cái đầu nhỏ.
Đôi mắt đen thẳm của Trình Trình lóa lên một tia sáng,
- Bởi vì bây giờ ba là ông chủ của mẹ.
- Hả?
Khuôn mặt nhỏ của Dương Dương trở nên mơ màng.
Trình Trình bậm chặt môi, cau lại đôi mày nhỏ, nhớ lại tình cảnh lần trước mẹ đi tìm ông chủ trong đêm khuya.
Cậu thở dài, trầm giọng nói,
- Có vẻ, mẹ không biết có sự tồn tại của mình, ba không biết có sự tồn tại của cậu, và mẹ không biết ba có mình, ba cũng không biết mẹ có cậu. Cậu không cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ sao? Trên đời này có cặp đôi ba mẹ nào, có thể đến ba mẹ của con mình là ai cũng không biết chứ?
Dương Dương như có vẻ nghe hiểu được một chút, hình như là như vậy thật,
- Cũng phải ha, tại sao nhở? ừa ừa, mình đi hỏi mẹ xem …
Nói xong, cơ thể nhỏ nhắn đi thẳng về trước không chút đắn đo.
- Cố Dương Dương!
Trình Trình lại một lần nữa gọi cậu, không kiềm được phải trợn hai mắt, đứa trẻ này sao khó nói chuyện quá vậy?
Last edited:
Bình luận facebook