Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Tốt thôi, thật ra cô rất muốn ăn một bữa thịnh soạn.
Nếu như Bắc Minh Mặc để cô mời, ăn bánh mì, cô vẫn mời nổi mà.
Nhưng lại nhận được cú trợn mắt khinh bỉ của anh.
- Ơ, vậy ăn … ăn quán lề đường vậy ….
Bức quá túi tiền của cô thả tí máu vậy.
Đôi mày của anh càng cau lại chặt hơn, hiển nhiên là không đồng ý với quyết định của cô.
- Hay là ăn KFC?
Được thôi, 100 mấy tiền gà rán, cô vẫn có thể chi được.
Mép miệng anh nhếch lên,
- Ăn món Trùng Khánh.
Giọng nói quyết đoán ấy đưa ra quyết định cuối cùng.
Sau đó, chiếc xe lái về hướng quán ăn Trùng Khánh nổi tiếng ở A thị.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cau có lại, sao nỡ lòng nào, lại phải tốn ít nhất cũng mấy nghìn rồi đây….
Một lúc im lặng, đột nhiên, anh thốt ra một câu ----
- Tôi không thích ăn ‘khai fong cải’
Giọng điệu như bất cần, giống như đang nói là không muốn ăn món ăn rác rưởi vậy.
Hả?
Cô ngớ người vài giây, một lúc sau mới hiểu ra.
Tên này chắc là đang nói, anh ta không ăn KFC, K – khai F – fong C – cải ?
Ơ ~
Câu nói đùa lạnh lẽo.
***
Chiếc xe một lúc sau dừng lại ở nhà hàng Trùng Khánh.
Nhà hàng vẫn như mọi khi, khách vào ăn rất đông đúc.
Cố Hoan theo sau Bắc Minh Mặc, theo thói quen của Bắc Minh Mặc, dù đi đến đâu, cũng phải mở một căn phòng, ăn riêng.
Nhưng, Cố Hoan lại không muốn theo ý của anh, cô gọi anh lại,
- Tổng Tài, hay chúng ta ngồi bên ngoài đi, náo nhiệt chút.
Một là, trong phòng rất hầm, ăn đồ ăn không có không khí. Ngoài sảnh lớn đông người, ăn cũng vui hơn.
Hai là, trải qua sự việc tối qua, bây giờ cô bỗng mắc bệnh sợ Bắc Minh Mặc, ngồi ở sảnh lớn cô có cảm giác an toàn hơn. Chí ít anh có kêu cô nhảy lầu hay gì đi nữa, sảnh ăn ở lầu một, nhảy không chết ….
Bắc Minh Mặc nhướng mày, nhìn quét qua hình ảnh náo nhiệt trong sảnh, cau mày theo bản năng.
Anh không thích những nơi đông người. Người càng nhiều chứng tỏ càng bẩn.
Cố Hoan lần này học khôn ra rồi, liền gọi phục vụ sắp xếp chỗ ngồi trong sảnh …
***
Cuối cùng, ở vị trí kế bên cửa sổ, hai người ngồi vào bàn.
Cô gọi một nồi nước lẩu uyên ương, cùng với một đĩa rau đắt tiền hơn giá thị trường gấp 10 lần.
Lúc nồi lẩu uyên ương được mang lên, anh lạnh lùng nhìn nhìn nồi nước lẩu một bên dầu ớt đỏ chói, một bên là nước lẩu ngọt.
Sau đó nhìn tiếp sang đĩa rau xanh tươi, nhếch nhếch miệng, mỉa mai ---
- Cô định lấy canh ớt cay này trộn cơm, sau đó ăn mấy cọng rau là xong chuyện sao? Cố Hoan, cô tuổi con thỏ hả?
Cô bễu bễu môi,
- Thỏ con đâu có ăn cơm với ớt cay chứ!
Tiếp theo, anh gọi món, từng món từng món được đặt lên bàn ….
Đôi mắt của Cố Hoan càng nhìn càng to, trong miệng còn lẻm bẻm nói theo ----
- …. Nhất phẩm kim ngưu trưởng, cá chưng thúy ngọc, thỏ bát phúc, thịt vịt xé, hải sâm hảo hạn, sườn heo chiên, nấm trà mỹ ….
Đọc đến phía sau, Cố cô nương không tiếp nổi nữa, trực tiếp trợn trắng hai mắt, chỉ thiếu là sùi bọt mép thôi,
- Tổng Tài, anh muốn ăn nghèo tôi sao?
Bắc Minh Mặc mỉa mai lạnh hứ một tiếng,
- Ăn một bữa đã ăn nghèo sao, Cố Hoan cô cũng vô tích sự quá đấy.
Cố Hoan vừa nghe, trên mặt liền không một giọt máu, Tổng Tài đại nhân nói vậy, có nghĩa là chầu này cô phải khao sao?
- …. Chỉ có hai người, có cần ăn nhiều đến vậy không?
Hu hu, cô có thể chỉ mời anh ăn cơm trộn canh chua cay không?
Anh bỗng có lòng nhẫn nại khó tin, giải thích
- Tôi không thích ăn quá lạnh tĩnh
- Lạnh tĩnh?
Cô trừng to hai mắt, nhìn một vòng trong sảnh, bàn của những người xung quanh đang ăn hân hoan, ở đây ít nhiều gì cũng trên trăm người, làm gì mà lạnh tĩnh chứ ….
Anh bậm bậm môi, không lên tiếng.
Chắc là do từ khi còn nhỏ thường xuyên phải ăn cơm một mình, một người một chén, khó tránh được sự lạnh tĩnh.
Vì thế sau này, anh dặn dò người làm mỗi lần phải làm món ăn đầy một bàn, cho dù chỉ có một người ăn, nhìn cũng cảm thấy náo nhiệt.
- Người kì lạ.
Cố Hoan oán trách nhìn nhìn anh, lẩm bẩm một câu.
Sau khi lên món đủ một bàn, dường như khắp mặt bàn đều bị che lắp.
Cố Hoan đã toát mồ hôi ướt đẫm người, cô dường như nhìn thấy con số tiết kiệm trong tài khoản của cô đang giảm xuống một cách nhanh chóng.
Tối nay, xem như cô và Bắc Minh Mặc chính thức ăn một bữa cơm thịnh soạn, không ngờ rằng, chỉ một bữa cơm khiến cô trở về lại thời kỳ trước giải phóng.
- Không phải nói đói rồi sao, ăn đi.
Anh có thói quen ra lệnh, bất kể ở đâu, dường như lúc nào cũng ở vị trí cao nhất.
Cố Hoan hít một hơi thật sâu, lại thở ra.
Tốt thôi, nếu như là cô mời, vậy cô phải ăn cho đáng mới được …
Nhưng nào ngờ, vừa mới cầm đũa lên, một giọng nói ẻo lả vang lên ----
- A, anh Bắc Minh, anh cũng ở đây sao …
Giọng nói đó, cho dù có hóa thành tro bụi, Cố Hoan cũng sẽ nhận ra.
Đôi mày cau lại theo bản năng, tâm trạng vốn dĩ đã không được tốt, nay càng trở nên tệ hơn.
- Sao hôm nay trùng hợp thế, không ngờ lại gặp anh Bắc Minh ở đây, chúng tôi cùng ngồi ăn chung nhé, không ngại chứ? Hơ hơ hơ ….
Cố An Kỳ vừa nói, vừa tự ý đi đến gần.
Theo bên cạnh cô là một anh chàng có gương mặt thư sinh.
Cố Hoan nhìn qua anh chàng thư sinh đấy, trong lòng rung một cái.
Bắc Minh Mặc án binh bất động nhếch nhếch mày.
Cố An Kỳ biết rõ Bắc Minh Mặc sẽ không làm khó dễ cô, dù sao anh cũng là người của đại gia tộc, luôn có phẩm chất và giao dục tốt.
Nói xong, Cố An Kỳ tự tung tự tác ngồi xuống ghế bên phải của Bắc Minh Mặc. Nở nụ cười rạng rỡ trên mặt.
Cố Hoan thì ngồi bên trái của Bắc Minh Mặc.
Nét mặt cô càng lúc càng sầm xuống, tay nắm chặt đũa, càng nắm càng chặt.
Trong lòng nghĩ, sao con người Cố An Kỳ có thể vô liêm sĩ đến như vậy?
Thế nhưng, Cố An Kỳ lại nổi tiếng vì sự vô liên sỹ này,
- Hì hì, anh Bắc Minh, anh chỉ có hai người, chắc là ăn không hết những món trên bàn này rồi, hay là chúng ta cùng giúp nhau tiêu hao đồ ăn này nha?
Cô ta vừa nói, anh chàng thư sinh lúc nãy đứng bên cạnh cô ta cũng cùng nhau ngồi vào bàn.
- Bắc Minh Tổng, chào anh, tôi là bạn của Cố An Kỳ, Tôn Quân Hạo.
Anh chàng thư sinh lễ phép tự giới thiệu bản thân, từ tốn nhìn nhìn Bắc Minh Mặc, sau đó khi nhìn qua Cố Hoan, ánh mắt hiển nhiên khựng lại một nhịp, sau đó không nói gì cả.
- Anh Bắc Minh, Quân Hạo bây giờ là đại biểu cố vấn kiến trúc cấp cao của Cố Thị, em và anh ấy đến đây để bàn công việc thôi, không có gì đâu ạ.
Cố An Kỳ khéo léo giải thích.
Nghe lọt vào tai Cố Hoan, chẳng đáng gì cả.
Tên Bắc Minh Mặc này, ngoài người phụ nữ tên Soso kia ra, sợ rằng chắc không ai có cơ hội rồi? Cố An Kỳ ở đó là tự tác đa tình.
Cố An Kỳ phản khách vị chủ, tự cầm đũa, cần mẫn gắp thức ăn vào chén của Bắc Minh Mặc, lại vừa lấy lòng cười nói:
- Anh Bắc Minh, đây, em đích thân gắp sườn cho anh nè. Nhà hàng này em thường hay đến lắm, mùi vị cũng rất ngon.
Cố Hoan tay nắm chặt đũa, thật hận bản thân không có nội công thâm hậu, một trưởng có thể nghiền cho đôi đũa thành tro bụi, cũng để cho Cố An Kỳ thấy được sự lợi hại của cô. Dựa vào đâu cô khao bữa này, Cố An Kỳ còn đến ăn theo chứ?
Thế nhưng, giấc mơ có hoàn mỹ đến đâu thì hiện thực vẫn là gai gọt.
Cho dù ánh mắt của cô đã đâm Cố An Kỳ hàng nghìn nhát, vẫn không thể ngăn cản tâm tư nịnh nọt của người phụ nữ này.
Tôn Quân Hạo ngồi bên cạnh, rất khiêm nhường lịch lãm, lâu lâu hay nhìn sang Cố Hoan, ánh mắt thể hiện tâm trạng phức tạp.
Cố Hoan không quan tâm đến những việc này, chỉ chăm chăm nhìn vào chén của Bắc Minh Mặc, chỉ sau một lúc, Cố An kỳ đã gắp thức ăn đầy chén của anh.
Môi cô nhếch nhếch lên, tên Bắc Minh Mặc này bị thói quen sạch sẽ, Cố An Kỳ chẳng khác gì đang xoáy vào huyệt chết của anh ta.
- Khụ khụ ….
Cố Hoan giả vờ làm bộ thanh thanh cổ họng, trên mặt nở nụ cười toe toét,
- Tổng tài, Cố tiểu thư nhiệt tình thật đó, anh cũng nể mặt ăn tí đi ….
Bắc Minh Mặc nhìn qua cô.
Dù chỉ là một ánh mắt rất nhạt, cũng khiến Cố Hoan cảm nhận, ánh mắt sắt bén đấy đã xoạc xoạc tùng xẻo cô hai lần.
Thế nhưng, Cố An Kỳ lại thấy bực mình, nhăn nhăn mày ---
- Tôi và anh Bắc Minh nói chuyện, khi nào đến lượt một cô thư ký nhỏ như cô xen vào?
Úi ~ . Cố Hoan nhếch nhếch môi, uổng công cô đã chết đi sống lại lấy cắp bản vẽ cho Cố Thị, để Cố An Kỳ có thể chiến thắng một cách vẻ vang.
Người phụ nữ này không những không cảm kích cô, ngược lại còn nói với cô những câu khó nghe nữa chứ!
Nỗi lòng tích lũy bao nhiêu năm nay, thù mới hận cũ dồn lại, khiến lòng Cố Hoan bùng lên một ngọn lửa rạo rực.
Mặt vẫn nở nụ cười, đột nhiên cô đưa tay ra, cản trước mặt Cố An Kỳ, tay cầm lấy chén của Bắc Minh Mặc đặt trước mặt cô,
- Cô Cố không biết sao, Tổng tài của chúng tôi không ăn cay mà ?
Cố An Kỳ khựng lại, ánh mắt nhanh chóng trở nên hung dữ.
Cố Hoan miệng cười mỉm, nhìn qua khuôn mặt vô cảm của Bắc Minh Mặc.
Sau đó, trước mặt anh, gắp từng chút từng chút thức ăn Cố An Kỳ lúc nãy gắp cho anh, trực tiếp quẳng lên bàn.
Có vẻ như Cố An Kỳ càng tức giận, cô lại càng quẳng càng vui.
Nếu như Bắc Minh Mặc để cô mời, ăn bánh mì, cô vẫn mời nổi mà.
Nhưng lại nhận được cú trợn mắt khinh bỉ của anh.
- Ơ, vậy ăn … ăn quán lề đường vậy ….
Bức quá túi tiền của cô thả tí máu vậy.
Đôi mày của anh càng cau lại chặt hơn, hiển nhiên là không đồng ý với quyết định của cô.
- Hay là ăn KFC?
Được thôi, 100 mấy tiền gà rán, cô vẫn có thể chi được.
Mép miệng anh nhếch lên,
- Ăn món Trùng Khánh.
Giọng nói quyết đoán ấy đưa ra quyết định cuối cùng.
Sau đó, chiếc xe lái về hướng quán ăn Trùng Khánh nổi tiếng ở A thị.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cau có lại, sao nỡ lòng nào, lại phải tốn ít nhất cũng mấy nghìn rồi đây….
Một lúc im lặng, đột nhiên, anh thốt ra một câu ----
- Tôi không thích ăn ‘khai fong cải’
Giọng điệu như bất cần, giống như đang nói là không muốn ăn món ăn rác rưởi vậy.
Hả?
Cô ngớ người vài giây, một lúc sau mới hiểu ra.
Tên này chắc là đang nói, anh ta không ăn KFC, K – khai F – fong C – cải ?
Ơ ~
Câu nói đùa lạnh lẽo.
***
Chiếc xe một lúc sau dừng lại ở nhà hàng Trùng Khánh.
Nhà hàng vẫn như mọi khi, khách vào ăn rất đông đúc.
Cố Hoan theo sau Bắc Minh Mặc, theo thói quen của Bắc Minh Mặc, dù đi đến đâu, cũng phải mở một căn phòng, ăn riêng.
Nhưng, Cố Hoan lại không muốn theo ý của anh, cô gọi anh lại,
- Tổng Tài, hay chúng ta ngồi bên ngoài đi, náo nhiệt chút.
Một là, trong phòng rất hầm, ăn đồ ăn không có không khí. Ngoài sảnh lớn đông người, ăn cũng vui hơn.
Hai là, trải qua sự việc tối qua, bây giờ cô bỗng mắc bệnh sợ Bắc Minh Mặc, ngồi ở sảnh lớn cô có cảm giác an toàn hơn. Chí ít anh có kêu cô nhảy lầu hay gì đi nữa, sảnh ăn ở lầu một, nhảy không chết ….
Bắc Minh Mặc nhướng mày, nhìn quét qua hình ảnh náo nhiệt trong sảnh, cau mày theo bản năng.
Anh không thích những nơi đông người. Người càng nhiều chứng tỏ càng bẩn.
Cố Hoan lần này học khôn ra rồi, liền gọi phục vụ sắp xếp chỗ ngồi trong sảnh …
***
Cuối cùng, ở vị trí kế bên cửa sổ, hai người ngồi vào bàn.
Cô gọi một nồi nước lẩu uyên ương, cùng với một đĩa rau đắt tiền hơn giá thị trường gấp 10 lần.
Lúc nồi lẩu uyên ương được mang lên, anh lạnh lùng nhìn nhìn nồi nước lẩu một bên dầu ớt đỏ chói, một bên là nước lẩu ngọt.
Sau đó nhìn tiếp sang đĩa rau xanh tươi, nhếch nhếch miệng, mỉa mai ---
- Cô định lấy canh ớt cay này trộn cơm, sau đó ăn mấy cọng rau là xong chuyện sao? Cố Hoan, cô tuổi con thỏ hả?
Cô bễu bễu môi,
- Thỏ con đâu có ăn cơm với ớt cay chứ!
Tiếp theo, anh gọi món, từng món từng món được đặt lên bàn ….
Đôi mắt của Cố Hoan càng nhìn càng to, trong miệng còn lẻm bẻm nói theo ----
- …. Nhất phẩm kim ngưu trưởng, cá chưng thúy ngọc, thỏ bát phúc, thịt vịt xé, hải sâm hảo hạn, sườn heo chiên, nấm trà mỹ ….
Đọc đến phía sau, Cố cô nương không tiếp nổi nữa, trực tiếp trợn trắng hai mắt, chỉ thiếu là sùi bọt mép thôi,
- Tổng Tài, anh muốn ăn nghèo tôi sao?
Bắc Minh Mặc mỉa mai lạnh hứ một tiếng,
- Ăn một bữa đã ăn nghèo sao, Cố Hoan cô cũng vô tích sự quá đấy.
Cố Hoan vừa nghe, trên mặt liền không một giọt máu, Tổng Tài đại nhân nói vậy, có nghĩa là chầu này cô phải khao sao?
- …. Chỉ có hai người, có cần ăn nhiều đến vậy không?
Hu hu, cô có thể chỉ mời anh ăn cơm trộn canh chua cay không?
Anh bỗng có lòng nhẫn nại khó tin, giải thích
- Tôi không thích ăn quá lạnh tĩnh
- Lạnh tĩnh?
Cô trừng to hai mắt, nhìn một vòng trong sảnh, bàn của những người xung quanh đang ăn hân hoan, ở đây ít nhiều gì cũng trên trăm người, làm gì mà lạnh tĩnh chứ ….
Anh bậm bậm môi, không lên tiếng.
Chắc là do từ khi còn nhỏ thường xuyên phải ăn cơm một mình, một người một chén, khó tránh được sự lạnh tĩnh.
Vì thế sau này, anh dặn dò người làm mỗi lần phải làm món ăn đầy một bàn, cho dù chỉ có một người ăn, nhìn cũng cảm thấy náo nhiệt.
- Người kì lạ.
Cố Hoan oán trách nhìn nhìn anh, lẩm bẩm một câu.
Sau khi lên món đủ một bàn, dường như khắp mặt bàn đều bị che lắp.
Cố Hoan đã toát mồ hôi ướt đẫm người, cô dường như nhìn thấy con số tiết kiệm trong tài khoản của cô đang giảm xuống một cách nhanh chóng.
Tối nay, xem như cô và Bắc Minh Mặc chính thức ăn một bữa cơm thịnh soạn, không ngờ rằng, chỉ một bữa cơm khiến cô trở về lại thời kỳ trước giải phóng.
- Không phải nói đói rồi sao, ăn đi.
Anh có thói quen ra lệnh, bất kể ở đâu, dường như lúc nào cũng ở vị trí cao nhất.
Cố Hoan hít một hơi thật sâu, lại thở ra.
Tốt thôi, nếu như là cô mời, vậy cô phải ăn cho đáng mới được …
Nhưng nào ngờ, vừa mới cầm đũa lên, một giọng nói ẻo lả vang lên ----
- A, anh Bắc Minh, anh cũng ở đây sao …
Giọng nói đó, cho dù có hóa thành tro bụi, Cố Hoan cũng sẽ nhận ra.
Đôi mày cau lại theo bản năng, tâm trạng vốn dĩ đã không được tốt, nay càng trở nên tệ hơn.
- Sao hôm nay trùng hợp thế, không ngờ lại gặp anh Bắc Minh ở đây, chúng tôi cùng ngồi ăn chung nhé, không ngại chứ? Hơ hơ hơ ….
Cố An Kỳ vừa nói, vừa tự ý đi đến gần.
Theo bên cạnh cô là một anh chàng có gương mặt thư sinh.
Cố Hoan nhìn qua anh chàng thư sinh đấy, trong lòng rung một cái.
Bắc Minh Mặc án binh bất động nhếch nhếch mày.
Cố An Kỳ biết rõ Bắc Minh Mặc sẽ không làm khó dễ cô, dù sao anh cũng là người của đại gia tộc, luôn có phẩm chất và giao dục tốt.
Nói xong, Cố An Kỳ tự tung tự tác ngồi xuống ghế bên phải của Bắc Minh Mặc. Nở nụ cười rạng rỡ trên mặt.
Cố Hoan thì ngồi bên trái của Bắc Minh Mặc.
Nét mặt cô càng lúc càng sầm xuống, tay nắm chặt đũa, càng nắm càng chặt.
Trong lòng nghĩ, sao con người Cố An Kỳ có thể vô liêm sĩ đến như vậy?
Thế nhưng, Cố An Kỳ lại nổi tiếng vì sự vô liên sỹ này,
- Hì hì, anh Bắc Minh, anh chỉ có hai người, chắc là ăn không hết những món trên bàn này rồi, hay là chúng ta cùng giúp nhau tiêu hao đồ ăn này nha?
Cô ta vừa nói, anh chàng thư sinh lúc nãy đứng bên cạnh cô ta cũng cùng nhau ngồi vào bàn.
- Bắc Minh Tổng, chào anh, tôi là bạn của Cố An Kỳ, Tôn Quân Hạo.
Anh chàng thư sinh lễ phép tự giới thiệu bản thân, từ tốn nhìn nhìn Bắc Minh Mặc, sau đó khi nhìn qua Cố Hoan, ánh mắt hiển nhiên khựng lại một nhịp, sau đó không nói gì cả.
- Anh Bắc Minh, Quân Hạo bây giờ là đại biểu cố vấn kiến trúc cấp cao của Cố Thị, em và anh ấy đến đây để bàn công việc thôi, không có gì đâu ạ.
Cố An Kỳ khéo léo giải thích.
Nghe lọt vào tai Cố Hoan, chẳng đáng gì cả.
Tên Bắc Minh Mặc này, ngoài người phụ nữ tên Soso kia ra, sợ rằng chắc không ai có cơ hội rồi? Cố An Kỳ ở đó là tự tác đa tình.
Cố An Kỳ phản khách vị chủ, tự cầm đũa, cần mẫn gắp thức ăn vào chén của Bắc Minh Mặc, lại vừa lấy lòng cười nói:
- Anh Bắc Minh, đây, em đích thân gắp sườn cho anh nè. Nhà hàng này em thường hay đến lắm, mùi vị cũng rất ngon.
Cố Hoan tay nắm chặt đũa, thật hận bản thân không có nội công thâm hậu, một trưởng có thể nghiền cho đôi đũa thành tro bụi, cũng để cho Cố An Kỳ thấy được sự lợi hại của cô. Dựa vào đâu cô khao bữa này, Cố An Kỳ còn đến ăn theo chứ?
Thế nhưng, giấc mơ có hoàn mỹ đến đâu thì hiện thực vẫn là gai gọt.
Cho dù ánh mắt của cô đã đâm Cố An Kỳ hàng nghìn nhát, vẫn không thể ngăn cản tâm tư nịnh nọt của người phụ nữ này.
Tôn Quân Hạo ngồi bên cạnh, rất khiêm nhường lịch lãm, lâu lâu hay nhìn sang Cố Hoan, ánh mắt thể hiện tâm trạng phức tạp.
Cố Hoan không quan tâm đến những việc này, chỉ chăm chăm nhìn vào chén của Bắc Minh Mặc, chỉ sau một lúc, Cố An kỳ đã gắp thức ăn đầy chén của anh.
Môi cô nhếch nhếch lên, tên Bắc Minh Mặc này bị thói quen sạch sẽ, Cố An Kỳ chẳng khác gì đang xoáy vào huyệt chết của anh ta.
- Khụ khụ ….
Cố Hoan giả vờ làm bộ thanh thanh cổ họng, trên mặt nở nụ cười toe toét,
- Tổng tài, Cố tiểu thư nhiệt tình thật đó, anh cũng nể mặt ăn tí đi ….
Bắc Minh Mặc nhìn qua cô.
Dù chỉ là một ánh mắt rất nhạt, cũng khiến Cố Hoan cảm nhận, ánh mắt sắt bén đấy đã xoạc xoạc tùng xẻo cô hai lần.
Thế nhưng, Cố An Kỳ lại thấy bực mình, nhăn nhăn mày ---
- Tôi và anh Bắc Minh nói chuyện, khi nào đến lượt một cô thư ký nhỏ như cô xen vào?
Úi ~ . Cố Hoan nhếch nhếch môi, uổng công cô đã chết đi sống lại lấy cắp bản vẽ cho Cố Thị, để Cố An Kỳ có thể chiến thắng một cách vẻ vang.
Người phụ nữ này không những không cảm kích cô, ngược lại còn nói với cô những câu khó nghe nữa chứ!
Nỗi lòng tích lũy bao nhiêu năm nay, thù mới hận cũ dồn lại, khiến lòng Cố Hoan bùng lên một ngọn lửa rạo rực.
Mặt vẫn nở nụ cười, đột nhiên cô đưa tay ra, cản trước mặt Cố An Kỳ, tay cầm lấy chén của Bắc Minh Mặc đặt trước mặt cô,
- Cô Cố không biết sao, Tổng tài của chúng tôi không ăn cay mà ?
Cố An Kỳ khựng lại, ánh mắt nhanh chóng trở nên hung dữ.
Cố Hoan miệng cười mỉm, nhìn qua khuôn mặt vô cảm của Bắc Minh Mặc.
Sau đó, trước mặt anh, gắp từng chút từng chút thức ăn Cố An Kỳ lúc nãy gắp cho anh, trực tiếp quẳng lên bàn.
Có vẻ như Cố An Kỳ càng tức giận, cô lại càng quẳng càng vui.
Last edited:
Bình luận facebook