Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
6550.
Lòng cô dường như bị rút đi trống rỗng, bước chân trở nên loạng choạng.
Khó trách, Bạch Mộ Tây lại nói, Bắc Minh Mặc sao nỡ đẩy cô ra làm bia đỡ đạn cho người khác chứ?
Sao nỡ lòng đẩy cô đến trước mặt Bùi Đại Nhi, đỡ một kiếm cho Soso!
Trời ơi...
Từng đốt ngón tay cô trở nên trắng toát.
Thì ra bản thân, chỉ là một con cờ cho anh ta lợi dụng mà thôi.
và anh ta từ đầu đến đuôi muốn bảo vệ lấy, cũng chỉ là người phụ nữ có tên Soso đó sao?
- Cô Cố, hay là tôi đưa cô về nhà?
Hình Hỏa lo lắng nhìn nhìn cô.
Cố Hoan cắn chặt môi, ngẩng đầu.
Ánh mắt trống rỗng và u buồn, nhìn chăm chú về hướng cửa sổ lầu 3 ----
Lúc nãy người đàn ông lạnh lùng đứng hút thuốc ấy, giờ đã không thấy bóng dáng đâu ....
Cô nhợt nhạt lắc lắc đầu,
- Không cần đâu, cảm ơn anh Hình Hỏa.
Lần đầu tiên, cũng xem như đã nếm được thế nào là đau tim xé phổi.
Cũng khó trách, đêm đó Bắc Minh Mặc ôm cô vào lòng, nặng nề làm sao dịu dàng làm sao.
Nhưng lại nói với cô: Hoan Hoan, đừng yêu anh.
Đừng yêu anh.
Trái tim đau đến nỗi, có thể nặn ra máu.
Đã yêu anh ta rồi sao?
Cô không biết, chỉ cảm thấy tứ chi lạnh buốt.
Cũng không bằng sự giá lạnh trong lòng.
Và tim cô, đau như bị dao cắt ra từng lát.
Cuối cùng, lê theo tấm chăn, sải đôi chân nặng nề như bị xiềng xích, quay người bỏ đi ....
***
Hình Hỏa nhìn bóng dáng mỏng manh của Cố Hoan, loạng loạng choạng choạng.
Không kiềm được thở dài.
Những năm nay, không ít những người con gái tiếp cận ông chủ, nhưng cuối cùng cũng không thành công.
Chỉ có Cố Hoan, người phụ nữ thật sự tiếp cận được với ông chủ.
Nhưng thì ra, cũng là là cảnh tượng huyền ảo, cũng không địch lại Tố tiểu thư ....
***
Màn đêm buông xuống, trong khu nhà cũ kỹ, yên tĩnh khác thường.
Có lẽ vì sáng nay đội xe cảnh sát ấy, cuối cùng vẫn không tóm được ai.
Nhưng buổi tối, trong khu nhà vốn dĩ đã yên tĩnh.
Cố Hoan không biết bản thân về nhà như thế nào.
Vừa vào cửa, Vu Phan vội vàng chạy đến,
- a, Hoan Hoan con bị sao thế này?
Nhìn thấy con gái quấn chiếc chăn màu trắng, đầu tóc bù xù, thậm chí tay chân còn có những chỗ bầm tím.
Vu Phan sợ giật cả người.
- Không lẽ là ....
Những từ Vu Phan nghĩ đến , ăn cướp? cưỡng bức? Hay là gì?
Cố Hoan cố kiềm nước mắt, bất lực cười với mẹ một cái.
Thản nhiên lắc lắc đầu,
- Mẹ, con không sao. Con vào trong tắm rửa.
- Dương Dương ăn xong cơm rồi, khóa mình trong phòng một mình, không biết đang làm gì trong đó, chắc là ngủ rồi.
Vu Phan gật gật đầu, có chút áy náy nhìn nhìn Cố Hoan.
- Hoan Hoan, ba con ông ấy ...
- Dương Dương bị hoảng sợ ?
Vừa nhắc đến con trai, cô liền không có tâm trạng đau lòng nữa, phải lấy lại tinh thần tỉnh táo.
- Cũng không phải.
Vu Phan lắc lắc đầu,
- Đứa con Dương Dương đó rất kiên cường, không khóc không quấy, Hoan Hoan, mẹ biết phương thức của ba con có chút kích liệt quá, nhưng ông ấy thật sự không làm hại đến nó, ông ấy không phải là người chuyện gì cũng dám làm ....
- Hơ ....
Cố Hoan nghĩ đến sự trã đũa tàn nhẫn của Bắc Minh Mặc lúc nãy, cười lạnh lùng,
- Con còn mong mong ta chuyện gì cũng dám làm, ít ra cũng bị bỏ tù 8 năm 10 năm không ra hại người nữa!
Ánh mắt Vu Phan thoáng qua sự áy náy. Không lên tiếng nữa.
Cố Hoan quay người đi vào phòng tắm. ....
***
Trong phòng.
Trên giường, bên cửa sổ.
Hiện lên hai hình bóng lười lười nằm đấy.
Ánh trăng xuyên qua màn cửa, dịu dàng soi vào trong nhà.
- Bắc Minh Tư Trình, rốt cuộc cậu muốn ở lì trong nhà mình đến khi nào?
- ....
- cậu lại nói không được nói cho bà ngoại biết là có 2 Dương Dương, bởi vì sợ ông ngoại sẽ làm việc xấu với chúng ta.
- ....
- Nhưng mà, cứ trốn trong phòng mãi thế này, cũng không phải là cách. Chán chết đi được!
- ....
- Quan trọng là, hôm nay bà ngoại làm giò heo chua ngọt, mình cảm nhịn đau lén lút chia cho cậu một phần đó!
- ...
- Cậu có biết, cướp lương thực của người khác là việc đáng xấu hổ không! Khó khăn lắm mình mới được nuôi béo lên, tuyệt đối không thể vì cậu phải chịu đói ốm một lần nữa!
- ....
- Đói ốm rồi sẽ không còn đẹp trai nữa. Không đẹp trai nữa, Triệu Tịnh Di hoa khôi trong lớp chúng ta sẽ không thích mình nữa.
- ....
- Bắc Minh Tư Trình, cậu có biết, mẹ vốn dĩ chỉ thuộc về mình thôi! Cậu không được tranh với mình đâu đó. Còn bên ba người chim, khi nào mình nhớ ba, sẽ đi thăm ba giúp cậu .....
- ...
- Còn nữa nha, Bắc Minh Tư Trình, trước đó cậu thi môn nào cũng 100 điểm, mình cảm thấy áp lực to như núi. Vì thế, về sau mỗi lần có kỳ thi, cậu phải giả dạng mình đi thi đó.
- ....
- Cậu biết đó, từ 50 điểm lên 100 điểm, đó gọi là vinh dự; từ 100 điểm rớt còn 50 điểm, đó gọi là sỉ nhục. Mình Cố Dương Dương anh minh một thời, tuyệt đối không làm chuyện sỉ nhục như vậy ...
- ....
- Được thôi, mình hứa với cậu, chỉ cần có kỳ thi, mình sẽ để cậu về đây gặp mẹ.
- ....
- Nè, rốt cuộc cậu bị câm hay là không khí vậy? Mình nói chuyện cậu có nghe không đấy?
- ....
- Bắc Minh Tư Trình ----
‘Hỉ bảo’ muốn nổi giận.
- Cậu về đi!
‘Cool bảo’ lúc này mới nhợt nhạt trả lời một câu,
- Cậu về nhà Bắc Minh.
- Cái gì?
‘Hỉ bảo’ tức giận, trừng mắt, nghiến răng.
- Cậu về nhà Bắc Minh.
‘Cool bảo’ thản nhiên thốt lên.
- Như vậy, bà ngoại sẽ không nghi ngờ có hai người Dương Dương, mình và cậu không cần nhốt trong phòng mỗi ngày vậy đến phát chán, cậu càng không cần lén lút chừa cơm cho mình ăn, cũng không ai giành giò heo của cậu. Quan trọng là, nhà Bắc Minh thứ gì cũng có, cậu không cần lo lắng sẽ bị bỏ đói đến ốm, tốt nhất cũng nên suy nghĩ làm sao khống chế cân nặng đừng bị béo phì tốt hơn. Chuyện thi thố cậu không cần lo, chỉ cần có mình, tuyệt đối không xảy ra chuyện sỉ nhục như vậy. cuối cùng, Triệu Tịnh Như có thích cậu hay không, không cần phải lo lắng, bởi vì hôm trước bạn ấy vừa ghi lá thư tỏ tình với mình rồi.
‘Hỉ bảo’ thề, trước giờ ít nói như cậu ấy, đây có thể là từ khi sinh ra, nói được câu dài nhất dài nhất.
- ....
‘Hỉ bảo’ im lặng 3 giây, trên đỉnh đầu có quạ bay qua, trên trán liền hiện lên 3 nếp nhăn
- Bắc Minh Tư Trình!
‘Hỉ bảo’ đang muốn nổi giận, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân ----
Ngay tức khắc, trong phòng xôn xôn xao xao rối cả lên ....
***
Ngoài cửa, Cố Hoan vừa lau khô mái tóc ướt, vừa nói với Vu Phan:
- Mẹ, mẹ cũng mệt cả ngày rồi, mau đi nghỉ đi. Con vào xem con trai thế nào.
Vu Phan gật gật đầu,
- Ừ, vậy con cũng nghỉ sớm đi.
Nói xong, Vu Phan đi vào phòng ngủ.
Cố Hoan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa bờ vai đau nhức.
Trong đầu nghĩ lại cảnh tượng từ lầu 3 nhảy xuống, đến nay vẫn kinh hoàng vô cùng.
Giây phút đó, cô thật sự tưởng bản thân muốn chết rồi!
Trong lòng thắt lại, cô khe khẽ thở dài, kéo của phòng, cửa bị khóa.
Lập tức, cô lấy ra chìa khóa, cắm vào ổ ---
Lách cách ~
Cửa mở. trong phòng tối tăm, im phăng phắc.
Dưới ánh trăng hơi vàng, vẫn có thể nhìn thấy trên giường nhô lên một hình bóng nho nhỏ.
Ánh mắt cô bất giác trở nên dịu dàng, tay nhẹ chân nhẹ đi đến bên giường, sợ làm bảo bối thức giấc.
Tựa người bên giường con trai, cô đưa tay, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của đứa con....
Trong lòng bỗng trầm tĩnh trở lại, đầy ấp niềm hạnh phúc.
- Ư ...
Đứa con bé bỏng trong chăn ư a một tiếng,
- Mẹ ...
Ngón tay Cố Hoan dừng lại, ánh mắt đầy yêu thương,
- Làm con tỉnh giấc hả, bảo bối?
- Không có ...
Đứa con trong chăn đấy xoay người lại, chui vào lòng cô,
- Nhớ mẹ ....
Cố Hoan khẽ cười,
- Con trai ngốc, gần đây mẹ bận công việc, nên mới rất ít khi về nhà. Mẹ cũng nhớ con lắm.
- Dạ ...
Lại một tiếng trẻ con lười lười vang lên, cậu bé vùi đầu vào trong lòng cô, dùng sức hít thật nhiều mùi hương của mẹ.
Cô Hoan ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vô lên lưng cậu,
- Hôm nay ... ông ngoại có làm con sợ không?
- .... không ạ.
- Xin lỗi, bảo bối, là mẹ không thể bảo vệ con....
Cô thở nhẹ, khóe mắt ứ lệ.
Nếu như có thể, cô thật sự không muốn con trai biết được, ông ngoại của nó lại là một ngoài xấu xa như vậy.
- Mẹ .... ông ngoại muốn mẹ làm gì vậy ạ?
Cô bậm môi, giọng nói có hơi khàn khàn, không muốn nói cho con trai biết những việc ghê tởm như vậy,
- Không có gì, bảo bối, mọi việc đã qua rồi. Ngoan ngoãn ngủ nào ...
- Dạ ...
Cậu bé nghe xong vâng lời.
Cô nhẹ nhàng vỗ lên lưng nhỏ của cậu thành nhịp, hát những bài hát ru ngủ, giống như suốt 5 năm nay, cô vẫn luôn ru con ngủ vậy, dần dần chìm vào giấc ngủ....
Có lẽ vì đều mệt mỏi rồi, nguyên căn nhà rất nhanh im lặng trở lại.
Chỉ nghe thấy những tiếng thở khe khẽ vì ngủ say ....
***
Dưới gầm giường, còn đang giấu một đứa trẻ đang quậy cọ tay chân!
Bắc Minh Tư Trình cậu thật khốn khiếp, cả gan quẳng mình xuống giường giường giường giường ....
***
Trời vừa sáng.
Cố Hoan nhận được điện thoại của Bắc Minh lão gia, liền vội vàng ra cửa.
Buổi sáng trong khách sạn, bóng người vắng vẻ.
Bắc Minh Chính Thiên vẻ mặt nghiêm túc ngồi đấy, nhìn vào Cố Hoan đang ngồi đối diện, cau mày.
- Cố Hoan, nghe nói hôm qua Cố Thị nhất chiến thành danh, thành tích tổng điểm được xếp hạng cao nhất.
Sắc mặt Cố Hoan có hơi trắng, bậm môi, mắt nhìn vào đĩa điểm tâm kiểu Tây tinh tế trên bàn, tinh thần căng thẳng.
Không nói một lời.
Lão gia tiếp tục nói,
- Nghe nói hôm qua lão nhị rất tức giận. Gọi cô đi xã giao ở tiệm nhà hàng món Nhật?
Cố Hoan ngước đôi mắt xinh đẹp lên,
- Bắc Minh lão gia muốn trách hỏi tôi chuyện gì ạ ?
- Trách hỏi?
Bắc Minh lão gia cao thâm nhướng mày, đột nhiên cười ra tiếng,
- Ha ha ha ...
Cố Hoan cau mày, không hiểu ông ấy vì sao cười.
- Có thể khiến cho lão nhị tức giận đến vậy, Cố Hoan ơi Cố Hoan, tôi thật sự đã xem thường khả năng của cô rồi.
Bắc Minh Chính Thiên cười nói với giọng khoái chí, dường như cảm thấy đáng tiếc bản thân lúc đó không thể xem vở kịch hay ngay tại hiện trường,
- Cô làm tốt lắm!