Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Câu nói của loài người đó, cô không nghe nhầm!
Đối phương còn là Cố An Kỳ của ngày hôm qua đã sử dụng thủ đoạn bất chính để đoạt giải nhất trong buổi đấu thầu đầu tiên!!
Bắc Minh Mặc lại nói ra câu như vậy với cô ta!
Còn cô thì sao, Cố Hoan đây thì đáng phải chịu đựng cảnh bị bắt ép nhảy lầu ư?
Nghĩ đến vậy, Cố Hoan càng nghiến chặt răng hơn.
Bắc Minh Mặc anh hay lắm, tiêu chuẩn một trời một vực, tên khốn khiếp vô nhân tính!
- Thật sao?
Cố An Kỳ lập tức kích động đến hai mắt nở đào hoa,
- Em xem như anh Bắc Minh đồng ý rồi nhé. Hay là ngày mai đến nhà em đi, em làm mấy món ăn đơn giản cho anh dung thử?
Cố Hoan càng tức giận hơn, dựa vào đâu phải nhìn hai người anh anh em em thân mật vậy chứ!
Thế là, không chờ Bắc Minh Mặc đáp lại, cô lập tức dựa vào người Bắc Minh Mặc, to gan khoác lên tay Bắc Minh Mặc, làm ra vẻ như con chim nhỏ nũng nịu bên cạnh anh, cười nói với Cố An Kỳ,
- Hi hi hi …. Anh Nhị Mặc hứa với tôi là tối mai đi xem phim rồi, chắc là không qua nhà cô Cố được rồi …
Câu ‘anh Nhị Mặc’ của Cố Hoan, gọi một cách thân mật vô cùng, chiều chuộng vô cùng.
Đến cô còn không nhịn được da gà nổi lên khắp người.
Cố An Kỳ quả nhiên xanh mặt ngay.
Trừng chăm chăm vào cánh tay của Bắc Minh Mặc đang bị Cố Hoan ôm chặt ấy, đâu chỉ gan to bằng trời, gan háo sắc to bằng trời luôn rồi!
- Anh Nhị Mặc ?
Cô nghiến chặt răng, cắn răng hỏi câu.
- Hi hi hi ….
Cố Hoan cười hì hì ra, trực tiếp tựa cả người lên cánh tay của Bắc Minh Mặc.
Cười toe toét như một đóa hoa đang nở.
Ngước mặt lên, cô nhìn Bắc Minh Mặc, đúng lúc tên đó cũng nhìn xuống, ánh mắt của anh và cô chạm nhau giữa khoảng không ….
Nụ cười Cố Hoan trở nên ngượng ngùng, ‘mạ’ ơi, ánh mắt tên này có thể lạnh hơn được nữa không?
Thế nhưng, đã diễn rồi thì phải diễn cho trót, cô mặc kệ, đầu cúi thấp xuống, dựa vào lòng của Bắc Minh Mặc, nhìn Cố Anh Kỳ, cố ý mắc cỡ cười nói:
- Ơ … cô Cố không biết cũng không phải là lạ, Nhị Mặc là xưng hô yêu dấu của tôi với anh ấy. Dù sao thì ảnh cũng là lão nhị trong nhà Bắc Minh, mà gọi anh ấy là Mặc Mặc, thì lại con nít quá, nên gọi là Nhị Mặc vậy ….
Cô nở nụ cười ngây thơ, một câu ‘ Nhị Mặc’ như là ‘Nhị Hóa’ (đồ ngốc) vậy, được mắng tên Bắc Minh Mặc này luôn.
Cằm của Bắc Minh Mặc hơi co giật lại, không dễ phát hiện.
Cố An Kỳ hiếp mắt lại,
- Anh Bắc Minh, anh thật sự để cho cô ta làm càn vậy sao? Không lẽ anh thật sự thích cô ta rồi sao?
- Úi ~ , cô Cố nói vậy nghĩa là sao nhỉ? Có nghe chua chat vậy?
Cố Hoan cố ý nhìn vẻ mặt tái xanh của Cố An Kỳ, trong lòng không biết vui đến mức nào.
Thế nhưng nào ngờ, Bắc Minh Mặc đột nhiên rút tay lại, lấy khỏi người cô ----
Cô còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên anh quay qua một tay ôm trọn cô vào lòng, môi cứ thế mà hôn xuống …
- uhm ….
Cố Hoan bất ngờ.
Nụ hôn này, xảy ra quá bất ngờ, khiến cho những người có mặt, ngoài Bắc Minh Mặc ra, đều ngớ ngẩn người.
Độ kinh ngạc của Cố An Kỳ thì không cần phải nói rồi.
Tôn Quân Hạo cũng nhìn ngớ ra, nhưng sau đó phát lờ đi nhanh chóng.
Cố hoan thì vẻ mặt giận dỗi!
Tên này lại một lần tập kích cô thành công!
Đôi môi lạnh mang theo chút mùi vị trừng phạt, anh giày vô cô đến không thở ra được.
Cô muốn chống lại, muốn thoát ra, muốn mọi thứ …
Thế nhưng, khi lườm thấy khuôn mặt của Cố An Kỳ tối sầm vì bị bất ngờ, sự phản kháng trong lòng Cố Hoan, lập tức tiêu tan.
Ngược lại còn rất cởi mở dang hai tay, choàng lấy đầu của Bắc Minh Mặc, ngón tay xen vào mái tóc đen óng ả mượt mà của anh.
Còn cố ý phát ra những tiếng kinh tởm,
- uhm ….uhm…. uhm….
Cố tình chọc tức Cố An Kỳ!
Cố An Kỳ nhìn một lúc không chịu đựng được nữa, nhưng vì hình tượng, cô vẫn nhẫn nhịn:
- Anh Bắc Minh, hay chúng ta ăn cơm trước đi ….
Lúc này Bắc Minh Mặc mới ngưng lại.
Cố Hoan cảm thấy như có một luồng gió lạnh ập xuống.
Nhìn thấy tên này thả cô ra một cách vô tâm, chấn chỉnh lại tâm trạng quay mặt đi, giọng nói trầm thấp nói với Cố An Kỳ,
- Cô thấy rồi đó, em ấy rất đeo người. Ăn bữa cơm thôi cũng không yên thân.
Giọng nói rất chiều chuộng, như là anh và Cố Hoan thật sự là có mối quan hệ gì đó vậy!
Mép miệng Cố Hoan giật giật lên. Tên này lại có thể tao nhã như con người vậy!
Lén lút thở phào nhẹ nhõm, nói thật, nụ hôn lúc nãy, thật sự khiến trái tim cô đập mạnh loạn xạ, huyết áp cũng tăng cao.
Cô phải hoàn hồn lại mới được.
Cố An Kỳ sắc mặt trắng bệt. Phẫn nộ trừng mắt nhìn Cố Hoan,
- Anh Bắc Minh, thực ra em đều hiểu cả, em không để tâm đâu, em luôn có lòng kiên nhẫn để chờ anh mà ….
Câu nói này sao nghe giống như trong vở kịch sến súa lúc 8 giờ vậy, có vẻ như nghìn năm chờ đợi một lần ngoảnh đầu.
Bắc Minh Mặc nhếch nhếch mày, không lên tiếng.
Nhưng lại cầm đũa lên, gắp những cọng rau lúc nãy Cố Hoan đưa cho anh, bỏ vào miệng bắt đầu ăn ….
Cố Hoan ngớ người ra.
Lúc nãy tên này không phải còn nói, rau cô gọi đều là cho thỏ ăn sao?
Cố An Kỳ cũng ngớ người theo. Nhưng điều khiến cô ngớ ra, là Bắc Minh Mặc thật sự ăn thức ăn của Cố Hoan gắp cho anh!
Thế là, một bữa cơm diễn ra trong một bầu không khí quái dị …
Trong lúc ăn, Cố An Kỳ vẫn vô liêm sỹ tiếp tục quyến rũ Bắc Minh Mặc ----
- Anh Bắc Minh, em nghe nói ăn hải sâm bổ cho đàn ông lắm, nè, anh ăn nhiều vào ….
Ngay lúc đôi đũa của cô ta, gắp miếng hải sâm lại muốn bỏ vào chén của Bắc Minh Mặc, Cố Hoan tay chân lanh lẹ, đưa tay ra, quyết đoán ngăn cản lại ---
Nhưng là đao quang kiếm ảnh vậy!
Cố Hoan nở nụ cười thân thiện:
- Hải sâm đích thực là tráng dương bổ thận, thế nhưng cô Cố à, cô đang nói Nhị Mặc nhà chúng tôi thận không tốt sao?
Sau đó, còn ngây thơ vô tội chớp chớp mắt với Bắc Minh Mặc, nụ cười gian xảo.
Cố An Kỳ hoảng hồn.
Lập tức gắp hải sâm bỏ vào chén cô ta, lắc đầu liên tục,
- Tôi không có ý đó, anh Bắc Minh anh đừng hiểu lầm ….
Bắc Minh Mặc hơi hơi nhếch môi, không lên tiếng. Tên này đúng thật là ăn không nói ngủ không lời trong kinh điển.
Lại một hồi im lặng quái dị.
Bữa cơm vẫn đang tiếp tục ….
Đối phương còn là Cố An Kỳ của ngày hôm qua đã sử dụng thủ đoạn bất chính để đoạt giải nhất trong buổi đấu thầu đầu tiên!!
Bắc Minh Mặc lại nói ra câu như vậy với cô ta!
Còn cô thì sao, Cố Hoan đây thì đáng phải chịu đựng cảnh bị bắt ép nhảy lầu ư?
Nghĩ đến vậy, Cố Hoan càng nghiến chặt răng hơn.
Bắc Minh Mặc anh hay lắm, tiêu chuẩn một trời một vực, tên khốn khiếp vô nhân tính!
- Thật sao?
Cố An Kỳ lập tức kích động đến hai mắt nở đào hoa,
- Em xem như anh Bắc Minh đồng ý rồi nhé. Hay là ngày mai đến nhà em đi, em làm mấy món ăn đơn giản cho anh dung thử?
Cố Hoan càng tức giận hơn, dựa vào đâu phải nhìn hai người anh anh em em thân mật vậy chứ!
Thế là, không chờ Bắc Minh Mặc đáp lại, cô lập tức dựa vào người Bắc Minh Mặc, to gan khoác lên tay Bắc Minh Mặc, làm ra vẻ như con chim nhỏ nũng nịu bên cạnh anh, cười nói với Cố An Kỳ,
- Hi hi hi …. Anh Nhị Mặc hứa với tôi là tối mai đi xem phim rồi, chắc là không qua nhà cô Cố được rồi …
Câu ‘anh Nhị Mặc’ của Cố Hoan, gọi một cách thân mật vô cùng, chiều chuộng vô cùng.
Đến cô còn không nhịn được da gà nổi lên khắp người.
Cố An Kỳ quả nhiên xanh mặt ngay.
Trừng chăm chăm vào cánh tay của Bắc Minh Mặc đang bị Cố Hoan ôm chặt ấy, đâu chỉ gan to bằng trời, gan háo sắc to bằng trời luôn rồi!
- Anh Nhị Mặc ?
Cô nghiến chặt răng, cắn răng hỏi câu.
- Hi hi hi ….
Cố Hoan cười hì hì ra, trực tiếp tựa cả người lên cánh tay của Bắc Minh Mặc.
Cười toe toét như một đóa hoa đang nở.
Ngước mặt lên, cô nhìn Bắc Minh Mặc, đúng lúc tên đó cũng nhìn xuống, ánh mắt của anh và cô chạm nhau giữa khoảng không ….
Nụ cười Cố Hoan trở nên ngượng ngùng, ‘mạ’ ơi, ánh mắt tên này có thể lạnh hơn được nữa không?
Thế nhưng, đã diễn rồi thì phải diễn cho trót, cô mặc kệ, đầu cúi thấp xuống, dựa vào lòng của Bắc Minh Mặc, nhìn Cố Anh Kỳ, cố ý mắc cỡ cười nói:
- Ơ … cô Cố không biết cũng không phải là lạ, Nhị Mặc là xưng hô yêu dấu của tôi với anh ấy. Dù sao thì ảnh cũng là lão nhị trong nhà Bắc Minh, mà gọi anh ấy là Mặc Mặc, thì lại con nít quá, nên gọi là Nhị Mặc vậy ….
Cô nở nụ cười ngây thơ, một câu ‘ Nhị Mặc’ như là ‘Nhị Hóa’ (đồ ngốc) vậy, được mắng tên Bắc Minh Mặc này luôn.
Cằm của Bắc Minh Mặc hơi co giật lại, không dễ phát hiện.
Cố An Kỳ hiếp mắt lại,
- Anh Bắc Minh, anh thật sự để cho cô ta làm càn vậy sao? Không lẽ anh thật sự thích cô ta rồi sao?
- Úi ~ , cô Cố nói vậy nghĩa là sao nhỉ? Có nghe chua chat vậy?
Cố Hoan cố ý nhìn vẻ mặt tái xanh của Cố An Kỳ, trong lòng không biết vui đến mức nào.
Thế nhưng nào ngờ, Bắc Minh Mặc đột nhiên rút tay lại, lấy khỏi người cô ----
Cô còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên anh quay qua một tay ôm trọn cô vào lòng, môi cứ thế mà hôn xuống …
- uhm ….
Cố Hoan bất ngờ.
Nụ hôn này, xảy ra quá bất ngờ, khiến cho những người có mặt, ngoài Bắc Minh Mặc ra, đều ngớ ngẩn người.
Độ kinh ngạc của Cố An Kỳ thì không cần phải nói rồi.
Tôn Quân Hạo cũng nhìn ngớ ra, nhưng sau đó phát lờ đi nhanh chóng.
Cố hoan thì vẻ mặt giận dỗi!
Tên này lại một lần tập kích cô thành công!
Đôi môi lạnh mang theo chút mùi vị trừng phạt, anh giày vô cô đến không thở ra được.
Cô muốn chống lại, muốn thoát ra, muốn mọi thứ …
Thế nhưng, khi lườm thấy khuôn mặt của Cố An Kỳ tối sầm vì bị bất ngờ, sự phản kháng trong lòng Cố Hoan, lập tức tiêu tan.
Ngược lại còn rất cởi mở dang hai tay, choàng lấy đầu của Bắc Minh Mặc, ngón tay xen vào mái tóc đen óng ả mượt mà của anh.
Còn cố ý phát ra những tiếng kinh tởm,
- uhm ….uhm…. uhm….
Cố tình chọc tức Cố An Kỳ!
Cố An Kỳ nhìn một lúc không chịu đựng được nữa, nhưng vì hình tượng, cô vẫn nhẫn nhịn:
- Anh Bắc Minh, hay chúng ta ăn cơm trước đi ….
Lúc này Bắc Minh Mặc mới ngưng lại.
Cố Hoan cảm thấy như có một luồng gió lạnh ập xuống.
Nhìn thấy tên này thả cô ra một cách vô tâm, chấn chỉnh lại tâm trạng quay mặt đi, giọng nói trầm thấp nói với Cố An Kỳ,
- Cô thấy rồi đó, em ấy rất đeo người. Ăn bữa cơm thôi cũng không yên thân.
Giọng nói rất chiều chuộng, như là anh và Cố Hoan thật sự là có mối quan hệ gì đó vậy!
Mép miệng Cố Hoan giật giật lên. Tên này lại có thể tao nhã như con người vậy!
Lén lút thở phào nhẹ nhõm, nói thật, nụ hôn lúc nãy, thật sự khiến trái tim cô đập mạnh loạn xạ, huyết áp cũng tăng cao.
Cô phải hoàn hồn lại mới được.
Cố An Kỳ sắc mặt trắng bệt. Phẫn nộ trừng mắt nhìn Cố Hoan,
- Anh Bắc Minh, thực ra em đều hiểu cả, em không để tâm đâu, em luôn có lòng kiên nhẫn để chờ anh mà ….
Câu nói này sao nghe giống như trong vở kịch sến súa lúc 8 giờ vậy, có vẻ như nghìn năm chờ đợi một lần ngoảnh đầu.
Bắc Minh Mặc nhếch nhếch mày, không lên tiếng.
Nhưng lại cầm đũa lên, gắp những cọng rau lúc nãy Cố Hoan đưa cho anh, bỏ vào miệng bắt đầu ăn ….
Cố Hoan ngớ người ra.
Lúc nãy tên này không phải còn nói, rau cô gọi đều là cho thỏ ăn sao?
Cố An Kỳ cũng ngớ người theo. Nhưng điều khiến cô ngớ ra, là Bắc Minh Mặc thật sự ăn thức ăn của Cố Hoan gắp cho anh!
Thế là, một bữa cơm diễn ra trong một bầu không khí quái dị …
Trong lúc ăn, Cố An Kỳ vẫn vô liêm sỹ tiếp tục quyến rũ Bắc Minh Mặc ----
- Anh Bắc Minh, em nghe nói ăn hải sâm bổ cho đàn ông lắm, nè, anh ăn nhiều vào ….
Ngay lúc đôi đũa của cô ta, gắp miếng hải sâm lại muốn bỏ vào chén của Bắc Minh Mặc, Cố Hoan tay chân lanh lẹ, đưa tay ra, quyết đoán ngăn cản lại ---
Nhưng là đao quang kiếm ảnh vậy!
Cố Hoan nở nụ cười thân thiện:
- Hải sâm đích thực là tráng dương bổ thận, thế nhưng cô Cố à, cô đang nói Nhị Mặc nhà chúng tôi thận không tốt sao?
Sau đó, còn ngây thơ vô tội chớp chớp mắt với Bắc Minh Mặc, nụ cười gian xảo.
Cố An Kỳ hoảng hồn.
Lập tức gắp hải sâm bỏ vào chén cô ta, lắc đầu liên tục,
- Tôi không có ý đó, anh Bắc Minh anh đừng hiểu lầm ….
Bắc Minh Mặc hơi hơi nhếch môi, không lên tiếng. Tên này đúng thật là ăn không nói ngủ không lời trong kinh điển.
Lại một hồi im lặng quái dị.
Bữa cơm vẫn đang tiếp tục ….
Last edited: