Tôi bực bội vỗ mạnh vào đầu mấy cái, nỗi hối hận cứ thế trào dâng.
Sắp đến giờ ăn trưa rồi.
Vốn dĩ muốn xa rời drama một chút, ai dè vừa mới đặt mông xuống thì đã bị các chị em bủa vây.
“Bà chủ trưa nay ăn gì thế ạ?”
“Bà chủ ơi, có thể khao chúng em một bữa được không?”
“Diệp Phi là người như thế nào chứ, cô ấy đâu phải người dễ dàng phung phí tiền bạc của chồng, đừng có nằm mơ nữa.”
Mọi người cứ lời nối lời, bầu không khí vô cùng rôm rả.
Không được, nếu cứ tiếp tục như thế này, mối tình với nam thần của tôi sẽ thật sự đổ bể mất.
Tôi lấy lý do rời khỏi đó, từ hành lang chạy qua cầu thang máy trở lại văn phòng.
Không biết có phải vì là giờ ăn trưa nên văn phòng của Phó Chiếu Thành lại vắng vẻ như thế hay không.
Tôi chọn đại một chỗ rồi ngồi xuống.
Cách một khung cửa kính, tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đang nghe điện thoại của sếp.
Anh ấy bận thật, tôi tự nhủ như vậy rồi kiên nhẫn ngồi đợi thêm một lúc.
…
Nửa tiếng sau.
“Diệp Phi?”
“Sếp.”
Phó Chiếu Thành cuối cùng cũng xong việc của mình.
“Lần sau cứ thế vào trong, không cần phải đợi ở bên ngoài như thế.”
“...”
“Đi, đi ăn cơm.”
Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo tôi mò đến vào giờ ăn trưa của người ta chứ.
Nhà hàng mà chúng tôi tới là một nhà hàng kiểu Nhật, vừa bước vào đã thấy thoang thoảng mùi thịt bò Wagyu.
Phó Chiếu Thành chu đáo gọi món, sau đó còn giúp tôi sắp xếp dụng cụ trên bàn.
“Có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Anh nói một cách tự nhiên như thể chúng tôi thân thiết lắm
Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, vẫn còn chưa qua 24h đồng hồ, còn nước còn tát…
Chỉ cần nói rõ mọi chuyện lúc này, mọi thứ sẽ trở lại đúng quỹ đạo của nó.
Tôi lấy đà hít thật sâu, Phó Chiếu Thành không biết vì sao tự nhiên bật cười.
“Cứ từ từ nói, tôi đang nghe mà.”
“...”
Aishh, sếp vừa dứt lời, tôi thậm chí còn căng thẳng hơn.
Biết cất lời như thế nào bây giờ.
Nói rằng đã tỏ tình nhầm người, xin sếp hãy coi nó như gió thoảng qua tai ư?
Ý chính thì chính là như thế, nhưng làm sao có thể thẳng thừng như vậy được chứ?
Vì công tác chuẩn bị của tôi quá lâu nên trong thời gian này Phó Chiếu Thành đã cắt xong phần thịt của mình, sau đó còn tự nhiên đẩy sang cho tôi.
Quả thực là một người có thiên phú làm “bạn trai”
Thịt bò vô tội mà, làm sao tôi có thể ngó lơ nó được chứ
Không từ chối ý tốt của sếp nữa, tôi bắt đầu công cuộc đánh chén.
Dù gì ăn xong cũng vẫn còn thời gian, lúc đó nói vẫn chưa muộn.
Các cụ có câu, có thực mới vực được đạo mà…
“Diệp Phi.”
“...”
Đến cụ thân sinh ra tôi cũng không gọi tôi một cách dịu dàng như vậy bao giờ.
Phó Chiếu Thành đưa điện thoại ra phía trước, trực tiếp giải đáp những hoài nghi lúc này của tôi.
Biệt hiệu của tôi trên Wechat của sếp đã đổi thành “Phi Phi”.
Khá lắm.
Khả năng đánh lạc hướng đối phương của anh quả không tệ, chỉ mới đó mà đã khiến tôi không kịp trở tay rồi.
“Em lưu tên tôi là gì?”
“...”
“Phó Tổng?”
Rất rõ ràng, anh không thích cách xưng hô trang trọng này.
“Từ ngày trước rồi ạ.”
Không gọi anh là Phó Tổng chẳng nhẽ gọi là Poker
“Đổi ngay.”
“Đổi thành gì ạ?”
“Tùy em.”
“Nhưng không được tùy tiện.”
Bình luận facebook