13.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, tôi buồn bã đi vào quán bar lần trước.
Kể từ ngày hôm ấy, tôi vẫn chưa trở lại đây.
Nhưng khi tiếng nhạc nổi lên, tôi nhận ra bài hát này vẫn là bài hát cũ.
Còn có cả "người cũ" nữa.
"Không phải là bà chủ sao?"
Từ Hạo Triết s.ay khướt, lảo đảo đi đến cạnh tôi.
Mùi r.ượu nồng nặc khiến tôi cảm thấy khó chịu.
"Tôi bị đá rồi, còn chưa đến một tuần nữa, cmn chứ!"
Từ Hạo Triết ơi là Từ Hạo Triết, xem ra anh vốn dĩ không có cái gọi là hình tượng, tất cả chỉ đều do tôi ảo tưởng mà thôi.
"Đúng rồi, tôi nghe nói Jana và Phó Chiếu Thành đã ở bên nhau rồi, hôm qua tôi còn tận mắt trông thấy đấy."
"Diệp Phi à, tôi khuyên thật lòng, bọn họ đều là một giuộc như nhau cả thôi, chắc chắn sẽ không thật lòng với những kẻ tầm thường như chúng ta."
"Có điều, cô là phụ nữ, cũng vớt vát được không ít, không giống tôi, bỏ ra bao công sức cuối cùng vẫn như muối bỏ bể."
Từ Hạo Triết càng nói, mùi r.ượu nồng nặc càng bủa vây lấy tôi.
"Nghĩ kĩ thì, cũng không thiệt lắm, dù sao mục đích của chúng ta đều giống nhau."
Từ Hạo Triết ra vẻ chúng tôi thân thiết lắm và tôi cũng chẳng khác gì anh ta, điều này làm tôi càng thêm nóng m,áu.
Yêu đương mà tính toán như vậy, thật cạn lời
...
Đi trên đường phố thênh thang, những cơn gió mát lạnh giúp tôi thổi đi gần hết những tạp trần lúc nãy.
Nhưng bên tai vẫn văng vẳng lời nói của Từ Hạo Triết, đặc biệt là câu chuyện về buổi hẹn hò của ai kia.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi bắt taxi rồi đi đến chỗ đó.
Lúc bác tài lái xe, tâm trạng của tôi phức tạp vô cùng.
Nửa muốn đi lại nửa muốn về, nhưng cuối cùng cũng đến nơi rồi.
Đi đến nơi tôi bối rối nhìn quanh, nhưng không phát hiện bóng hình quen thuộc nào cả.
Đang vào lúc tôi thở phào nhẹ nhõm thì bóng đèn của khu VIP bất ngờ phát sáng.
Người đàn ông quen thuộc và người phụ nữ tôi mới chỉ gặp mặt một lần kia cùng nhau xuất hiện ở đó, người phụ nữ cười vô cùng vui vẻ, bóng hình của người đàn ông thì đổ dài trên nền đất.
Tôi nở nụ cười nhẹ nhõm, mớ cảm xúc hỗn độn cuối cùng đã được tháo gỡ.
Lúc nước mắt rơi xuống tôi mới nhận ra cô gái cứng đầu nào đó cũng biết tổn thương rồi...
Vậy mà nó vẫn cứng miệng động viên mình: "Khóc gì chứ, vốn dĩ là không phù hợp, mày cũng nhận được rất nhiều rồi còn gì."
Quay đầu là bờ!
Tính đến thời điểm này, mọi thứ cũng được xem là một hành trình trọn vẹn rồi.
14.
Khi gặp lại Phó Chiếu Thành, tôi không còn do dự việc nói lời chia tay nữa.
Đương nhiên, cả chuyện hiểu lầm lúc đầu.
Duy chỉ có cái tên Từ Hạo Triết là không nói ra vì điều này thực sự khiến tôi cảm thấy càng xấu hổ hơn nữa.
"Vậy là em nhận nhầm người nên mới tỏ tình với tôi?"
Tôi hiên ngang nhìn thẳng vào mắt anh: "Xin lỗi sếp!"
"Vậy người đó là ai?"
Không lớn tiếng, không phẫn nộ, khả năng kiềm chế cảm xúc của sếp thực tốt.
Tôi đấu tranh tư tưởng nửa ngày, cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra sự thật.
"Là Từ Hạo Triết, nhưng em nói lời chia tay với sếp không phải vì anh ta, em không còn tình cảm với anh ta nữa rồi."
Nói xong, cả người tôi nhẹ bẫng.
"Ừm, vậy thì tốt rồi."
"???"
Rõ ràng là một câu nói đơn giản vậy mà tôi lại không hiểu cho lắm.
Thấy tôi mắt chữ o mồm chữ a, anh nói tiếp: "Em nghĩ rằng sếp của em cũng ngốc như em sao?"
"Điều mà tôi thật sự không biết chỉ là em đã buông bỏ được cậu ta hay chưa. Ngày hôm nay xem như mọi thứ đã sáng tỏ rồi."
Ơ...
Tôi lấy hết dũng khí, hỏi thêm một câu nữa.
"Sếp và chị gái kia thì sao?"
"Jana và tôi không phải là người xa lạ nhưng càng không phải là kiểu quan hệ đó."
"Có một số chuyện của trước kia, sau khi trở thành vợ tôi em sẽ rõ."
"Ai làm vợ anh???"
"Kể từ khi em bước ra khỏi phòng làm việc của bố, cả gia tộc đã biết em sẽ là vợ tôi rồi."
"..."
"???"
"Em còn chưa biết rốt cuộc anh yêu em nhiều như thế nào?"
"Thử thì sẽ biết thôi."
Phó Chiếu Thành đứng dậy kéo tôi sát lại bên anh.
"Anh muốn làm gì?"
"Để em thử chứ làm gì?"
Phó Chiếu Thành chớp mắt, đôi mắt thâm tình chứa đựng đầy cám dỗ.
Có phải bản thân đang tr.èo lên tàu hải tặc hay không đến giờ này tôi cũng không rõ nữa.
Nhưng dù sao thì tôi sẽ không xuống đâu...
Bình luận facebook