• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot TÔI CÙNG NAM THẦN XUYÊN VÀO SỦNG VĂN NỮ PHỤ (1 Viewer)

  • Chương 2

“Không muốn, em diễn không hay.” Tô Vân Y chắc như đinh đóng cột phủ nhận bản thân.



Người đại diện của cô ấy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn tức giận: “Em không diễn hay thì còn ai diễn hay nữa? Tô Vân Y, em đừng quên mình chính là diễn viên đạo diễn La đích thân chỉ định đi thử vai, hôm nay chỉ cần đi qua đi lại trên sân khấu thôi, diễn thế nào cũng được, cuối cùng vai diễn vẫn về tay em thôi.”

À, tôi nhớ ra rồi.

Trong truyện gốc, cuối cùng vai nữ chính của bộ phim thật sự thuộc về Tô Vân Y. Thủy Tuyền ngơ ngẩn thần hồn, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ có Lưu Nhất – bạn thân nhất trần đời dùng chất giọng không cao không thấp an ủi cậu ta, vừa khéo những lời này bị đạo diễn nghe thấy. Thế là đạo diễn vung tay một cái, quyết định để Thủy Tuyền sắm vai nữ phụ. Sau này chẳng ai ngờ phim mới quay được một nửa thì Tô Vân Y dính vào những vụ bê bối, đạo diễn phải chạy ngược chạy xuôi tìm biên kịch sửa lại kịch bản, chính thức đưa Thủy Tuyền lên làm nữ chính.

Đang mải nhớ lại tình tiết truyện thì nghe thấy giọng nói mừng rỡ của Tô Vân Y: “Thật ạ? Diễn thế nào cũng được?”

Người đại diện: “Thật.”

Tôi vẫn muốn nghe lén thêm chút nữa, nhưng Thủy Tuyền bên kia chắc đã hàn huyên xong với Triệu Thanh Xuyên rồi, cậu ta đang í ới gọi tôi như muốn lấy mạng.

Tôi đành lưu luyến nói lời tạm biệt với chị gái váy trắng xinh tươi rồi quay lại chỗ Thủy Tuyền.

Triệu Thanh Xuyên vẫn đứng cùng cậu ta, dùng hành động thực tế nói với tôi, cô chính là người vô hình.

Tôi cũng lười chào hỏi hắn, quay sang hỏi thẳng Thủy Tuyền: “Cậu đã biết khi nào đến lượt mình thử vai chưa?”

Thủy Tuyền ngây ra: “Không biết.”

Tôi: “Vậy hai người vừa nói chuyện gì đấy?”

Thủy Tuyền ngại ngùng nhìn Triệu Thanh Xuyên, nhỏ giọng nói: “Đã mấy tuần nay tớ chưa gặp anh Thanh Xuyên, kể cho anh ấy nghe tình hình gần đây của tớ, sau đó hẹn nhau buổi tối cùng đi ăn. Tiểu Nhất, cậu đi cùng nhé….”

“Tớ không đi.” Tôi thẳng thừng từ chối, chán ghét lườm Triệu Thanh Xuyên: “Xin cậu đấy, chị hai tôi ơi, hôm nay cậu phải thử vai, hãy nói về chủ đề chính được không… Không đúng, nói đến chủ đề chính, trước hết giải quyết xong chuyện thử vai đi rồi hãy bàn đến chuyện ăn uống được chứ?”

Tôi càng nói càng hăng.

Con bé Thủy Tuyền này giống y như cô đồng nghiệp không đáng tin cậy trước đây của tôi vậy. Tôi phân rõ công việc rồi, hẹn ngày nộp bản thảo rồi, bảo cô ta đi tìm tài liệu để nâng cao hiệu quả, thế mà cô ta chỉ bận ăn ăn uống uống, tám chuyện với người ta cả tiếng đồng hồ.

Tôi hoàn thành xong phần việc của mình quay sang hỏi cô ta tài liệu đâu, cô ta mới vỗ đầu một cái: “Thôi chết, tôi quên mất rồi.”

Thù mới hận cũ xông thẳng lên não, tôi càng nhìn càng không ưa nổi Thủy Tuyền và Triệu Thanh Xuyên, nhưng lúc này trong lòng lại tự hỏi, việc gì mình phải can dự vào chuyện của nữ chính, vậy nên xoay người toan bỏ đi, nhưng bị Thủy Tuyền kéo lại: “Tiểu Nhất, cậu đừng giận mà…”

???

Tôi quay đầu nói: “Tớ không giận, tớ chỉ lười quan tâm chuyện của cậu thôi.”

Thủy Tuyền chớp chớp mắt, bắt đầu nghẹn ngào: “Tiểu Nhất, thế này mà còn nói cậu không giận. Chúng ta là bạn thân, sao cậu có thể không quan tâm tớ được…”

Tôi thề, ở với Thủy Tuyền nửa tiếng nữa thôi tôi sẽ bị mắc chứng “bạn thân PTSD”* mất.

*PTSD: chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương

“Đủ rồi.” Triệu Thanh Xuyên lạnh lùng cất lời: “Không phải chỉ là một buổi thử vai thôi sao? Chuyện bé như con kiến cứ thích xé ra thành con voi, Tiểu Tuyền là bạn thân chứ không không phải đầy tớ của cô, sao cô phải đay nghiến như thế?”

Nói xong anh ta rút điện thoại ra gọi điện, người nghe hình như là đạo diễn, Triệu Thanh Xuyên hỏi thăm vài câu có lệ rồi định luôn thời gian Thủy Tuyền vào thử vai: “Đi thôi, nửa tiếng sau đến lượt chúng ta.”

Má nó, có quan hệ đúng là tốt thật, nước mắt tôi âm thầm tuôn rơi.

Triệu Thanh Xuyên cúp máy, liếc mắt đánh giá tôi, sâu xa nói với Thủy Tuyền: “Tiểu Tuyền, sau này chọn bạn mà chơi, ai cũng đối xử hết lòng là không được đâu, biết chưa?”

“Anh Thanh Xuyên, anh đừng nói vậy, Tiểu Nhất không cố ý, cậu ấy chỉ lo cho em thôi…”

Triệu Thanh Xuyên hận không thể rèn sắt thành thép: “Em đừng lương thiện quá, em cứ thế này nên mới bị người có dã tâm lừa dối.”

Cho anh có cơ hội thể hiện nên anh được nước lấn tới đấy à?

Tôi quay lại, lạnh lùng nhìn Triệu Thanh Xuyên: “Này, anh trai à, bớt lại đi. Máy quay đâu có hướng về phía anh, sao lại kính nghiệp đến nỗi diễn trò thế này chứ? Lúc anh đóng phim chỉ cần dùng một nửa diễn xuất này thôi là điểm của phim anh đóng đã không chỉ có 3.7 rồi.”

Triệu Thanh Xuyên giận tím mặt: “Cô!”

Tôi nhăn mày: “Cô cái gì mà cô, tôi là bố anh đây này.”

Trận tranh cãi nảy lửa này khiến Triệu Thanh Xuyên nổi khùng muốn động tay động chân với tôi, nhưng bị Thủy Tuyền cố hết sức ngăn lại.

Triệu Thanh Xuyên hít hai hơi thật sâu, dùng ánh mắt giết chết tôi trong vòng ba giây, sau đó quay sang dịu dàng nói với Thủy Tuyền: “Tiểu Tuyền, anh vào trước đây, lát nữa trợ lý đạo diễn sẽ ra đón em, em cứ đi vào thử vai là được.”

Thủy Tuyền gật mạnh đầu: “Vâng, em biết rồi ạ, anh Thanh Xuyên.”

Sau khi tiễn Triệu Thanh Xuyên đi, cậu ta lại quay sang chất vấn tôi: “Tiểu Nhất, sao cậu có thể nói anh Thanh Xuyên vậy chứ…”

Đã lộ mặt thật ra rồi, tôi dứt khoát cho nó tan nát đến cùng luôn: “Anh ta là anh của cậu, không phải anh của tớ.”

Trong mắt Thủy Tuyền tràn ngập vẻ kinh ngạc, đang định nói thì một cái đầu lộ ra sau cánh cửa, sau đó giọng lanh lảnh xướng tên: “Người tiếp theo, Thủy Tuyền.”

Tôi theo Thủy Tuyền vào trong.

Đây là một căn phòng rất rộng, nhìn sơ qua cũng phải một đến hai trăm mét vuông, trên tường gắn một chiếc gương lớn, ngoài ra còn có vài chiếc máy quay ở vị trí trung tâm. Hai bên chia thành hai dãy, một dãy xếp một trăm cái ghế, các nghệ sĩ đã thử vai xong đang ngồi đó, bên còn lại xếp năm bộ bàn ghế, bốn người ngồi đó nhìn thôi cũng đoán được toàn là các nhân vật lão làng, còn có cả thằng ngốc Triệu Thanh Xuyên.

Tôi ngồi hàng ghế đầu, ôm tâm tư muốn xem trò vui quan sát.

Thủy Tuyền đứng ở chính giữa, khuôn mặt trông lanh lợi khéo léo vô cùng.

Trợ lý đạo diễn đưa cho cậu ta hai trang kịch bản rồi nói: “Mười phút sau bắt đầu thử vai.”

Triệu Thanh Xuyên bình tĩnh nói: “Tiểu Tuyền, cố lên, đừng căng thẳng, em làm được mà.”

Nói một cách công bằng thì Thủy Tuyền là nữ chính, tất nhiên diễn xuất không chê vào đâu được. Tối thiểu nhất có thể học thuộc lời thoại, cảm xúc có, tiểu tiết có, ánh mắt có thể thay đổi cũng có, dù vẫn hơi giả trân, nhưng tổng thể không có vấn đề gì lớn.

Nhìn biểu cảm của đạo diễn La ngồi trên đầu kia là biết, ông ta rất hài lòng với hình tượng của Thủy Tuyền.

“Được rồi, cô qua bên kia nghỉ ngơi trước đi.” Trợ lý đạo diễn dẫn Thủy Tuyền đến ngồi cạnh tôi, sau đó chạy ra cửa gọi người tiếp theo: “Tiếp theo, Tô Vân Y.”

Tới rồi! Nữ phụ độc ác tới rồi!

Tôi sửa sang lại quần áo, ngồi thẳng người, bỗng dưng thấy kích thích lạ thường.

Tôi nhớ truyện gốc đã tả sơ qua, diễn xuất của Tô Vân Y rất tuyệt, nếu không bị tống vào tù thì địa vị trong giới phim ảnh có khi còn cao hơn Thủy Tuyền, mà trước khi ngồi tù cô ấy đã có trong tay ngôi vị tam kim ảnh hậu* rồi.

*Tam kim ảnh hậu: 3 giải thưởng về diễn xuất lớn nhất: giải thưởng Kim Kê (đại lục), giải thưởng Kim Tượng (Hồng Kông) và giải thưởng Kim Mã (Đài Loan).

Tuy lúc nãy trong phòng kia cô ấy có biểu hiện hơi lạ, nhưng chắc không ảnh hưởng gì đến mạch truyện đâu.

Tôi vẫn đang mải suy nghĩ thì Tô Vân Y đẩy cửa bước vào.

Ủa?

Chân trần, trên tay cầm đôi giày cao gót.

Hình như cô ấy cũng cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên khắp phòng nên bất đắc dĩ vẫy tay: “Tôi có thể giải thích, đi giày cao thế này tôi không đứng vững được.”

Đạo diễn La nhăn mày, ra hiệu cho trợ lý đưa kịch bản cho cô ấy: “Mười phút sau bắt đầu thử vai.”

Tô Vân Y bình tĩnh đọc kịch bản mười phút rồi ném kịch bản qua một bên, hít sâu một hơi: “Được rồi, bắt đầu đi.”

Tôi rất mong chờ được xem diễn xuất của cô ấy.

Sau đó… sau đó tôi được thưởng thức một màn biểu diễn không một mỹ ngữ nào có thể hình dung được.

Tô Vân Y cũng thử vai nữ chính như Thủy Tuyền, vai công chúa Trưởng Bình mạnh mẽ đầy quyết đoán.

Họ thử diễn đoạn công chúa Trưởng Bình phát hiện thanh mai trúc mã cũng chính là phò mã phản bội nàng câu kết với địch bán nước hại dân, sau khi giết chết y mới phát hiện ra mình trách oan, đau đớn đến tuyệt vọng, nhưng vẫn phải giữ hình tượng kiêu hãnh của một nàng công chúa.

Dựa theo truyện gốc, diễn phân cảnh này hoàn toàn có thể nhìn ra diễn xuất của diễn viên.

Diễn xuất của Tô Vân Y, nếu buộc phải tìm một từ để hình dung, thì chỉ có thể là: đã dốt còn ham học vẹt.

“Phò mã, Trưởng Bình ta tự nhận mình không tệ bạc với chàng, Đại Ngụy ta cũng chưa từng có lỗi với chàng.” Tô Vân Y hét lên, khuôn mặt cực kì hời hợt: “Sao chàng lại… sao chàng có thể…”

Sau đó cô ấy khựng lại: “Xin lỗi, tôi quên mất rồi, lời thoại sau đó là gì ấy nhỉ?”

Mấy lão đạo diễn mặt mày xám xịt.

Tô Vân Y chạy chân trần đến một góc phòng, nhặt tờ kịch bản ban nãy vừa bị cô ấy ném đi, đọc xong lại chạy lại về trước ống kính máy quay, khó khăn đọc nốt lời thoại còn lại.

Đám người bên dưới mặt đen như đít nồi, không chờ đạo diễn La mở lời, Triệu Thanh Xuyên đã thờ ơ nói: “Nghe nói đây chính là người đạo diễn La đích thân mời đến thử vai nữ chính.”

Đạo diễn La lạnh lùng chất vấn: “Tô Vân Y, cô diễn cái gì vậy?”

Tô Vân Y mở to mắt: “Không phải đâu đạo diễn, tại quản lý nói với tôi, cô ấy nói tôi diễn thế nào cũng được, thể nào vai nữ chính cũng về tay tôi thôi.”

Triệu Thanh Xuyên cười khẩy một cái.

“Nhưng ông đừng chọn tôi nhé, tôi không diễn được thật.” Tô Vân Y nhìn quanh phòng một lượt, bỗng nhiên ánh mắt cô ấy dừng lại trên người Thủy Tuyền đang ngồi bên cạnh tôi, chỉ tay về phía này: “Đạo diễn, hay là… ông chọn cô ấy đi. Nữ chính diễn nữ chính, hợp quá còn gì, sau này tôi cũng không cần làm trò gì nữa.”

Nữ chính diễn nữ chính?

Tôi trợn tròn mắt, cẩn thận xác nhận nửa phút mới chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.

Nhớ lại cuộc trò chuyện kì lạ giữa Tô Vân Y và người đại diện lúc nãy, trong đầu tôi hiện lên một ý nghĩ: Chẳng lẽ chị gái xinh đẹp này cũng là người xui xẻo xuyên không?

Lúc lòng tôi đang rối như tơ vò thì Thuỷ Tuyền ngồi bên cạnh đã đứng lên, phẩy tay lia lịa: “Không đâu không đâu, sao lại chọn em được? Chị Tô, em xem những phim chị diễn rồi, chị diễn rất đạt, sao hôm nay lại cố tình nhường em?”

Không ngờ Tô Vân Y càng nhìn cậu ta càng khiếp sợ: “Đừng… Đừng mà, em không xứng, chị mới là chị em.”

Tiếp theo hai người họ bắt đầu vở kịch chị nhường tôi nhịn, chắp tay thi lễ với nhau, ai không biết còn tưởng ở đây tổ chức hoạt động giảng giải văn minh loài người.

Lúc Thủy Tuyền biểu hiện rõ ràng ý muốn nhường vai nữ chính cho Tô Vân Y, tôi thấy rõ Triệu Thanh Xuyên ngồi ở kia tràn ngập vẻ đau lòng không nỡ.

Mẹ kiếp, anh đã xót em gái thanh mai chúc mã của anh phải chịu oan ức đến thế sao không tự đầu tư hẳn một bộ phim đi, cả bộ phim chỉ có một mình cậu ta diễn, cậu ta chính là cái rốn của vũ trụ, đảm bảo chẳng một ai tranh nổi cái vai nữ chính của cậu ta.

Tô Vân Y kiên quyết khiêm nhường, nhưng Thủy Tuyền vẫn khăng khăng không chịu. Tôi thấy chị gái xinh đẹp kia nhìn như sắp khóc đến nơi, trong lòng chắc nịch một điều, cô ấy không muốn dây dưa gì với nữ chính. Vậy nên tôi kéo góc áo Thủy Tuyền: “Bạn yêu à, được đấy chứ, người ta đã có ý muốn tặng thì mình cứ nhận thôi. Nếu cậu thật sự không muốn diễn vai nữ chính thì đã không đến đây thử vai rồi, đúng chứ?”

Thủy Tuyền mở to mắt nhìn tôi vài giây, sau đó nghiêm túc dạy đời tôi: “Tiểu Nhất, cậu không hiểu đâu, làm người quan trọng nhất phải biết rõ mình đang ở đâu. Rõ ràng vừa rồi chị Tô cố tình diễn như thế, muốn nhường vai cho tớ, nhưng tớ không cần chị ấy làm như vậy. Nếu có thua, tớ cũng muốn thua đường đường chính chính.”

Nghe cậu ta nói vậy, trên mặt mấy lão già kia hiện rõ vẻ tán thưởng.

Mà Triệu Thanh Xuyên thì càng không cần nhắc tới, nếu đây không phải nơi công cộng chắc giờ này ạnh ta đã lao tới cho nữ chính một cái ôm, sau đó thủ thỉ bên tai khen cậu ta tám câu mười chữ. Mà từ nhỏ đến lớn anh ta vẫn hay làm thế mà.

Người như thế mà cũng làm thần tượng được, thể loại máu chó trong giới giải trí này tôi ngấy đến tận cổ rồi.

Nội tâm tôi âm thầm cảm thán, nhân tiện nhìn về phía Tô Vân Y: “Chị em à, vất vả rồi, em cũng không còn cách nào khác.”

Tô Vân Y đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt, vẫn cố gắng giãy giụa đến hơi thở cuối cùng: “Không phải vậy đâu, cô hiểu lầm rồi, cô đường đường chính chính thắng tôi mới đúng…”

“Đủ rồi.” Đạo diễn La vung tay: “Quyết định vậy đi, vai công chúa Trưởng Bình do Vân Y đảm nhận. Thủy Tuyền, cô tên Thủy Tuyền đúng không, bộ phim này vẫn còn một nhân vật quan trọng khác là tình địch của công chúc Trưởng Bình, một ca kĩ thanh lâu, nếu diễn tốt sẽ bật lên được, cô có đồng ý nhận vai này không?”

Thủy Tuyền tràn đầy kiên định gật đầu: “Đạo diễn La, cháu đồng ý.”

Tô Vân Y sắp khóc đến nơi: “Đạo diễn, không được đâu, tôi thật sự không diễn được, vừa nãy là biểu hiện bình thường của tôi rồi đó.”

“Tô Vân Y!” Đạo diễn La quát lên, lạnh nhạt nhìn cô ấy cảnh cáo: “Khiêm tốn quá đà chính là khoe khoang, cô đừng có quá đáng.”

Tô Vân Y cứng họng, lập tức ngậm miệng.

Tôi nhìn bãi chiến trường trước mắt, bỗng nhiên nhận ra có chỗ không đúng. Ca kĩ thanh lâu mà đạo diễn La vừa nói là vai nữ phụ Thủy Tuyền đảm nhận trong truyện, sau này mới được lên làm nữ chính.

Nhưng trong truyện, Tô Vân Y thật sự đã dùng diễn xuất của mình thuyết phục đạo diễn La, cuối cùng đạo diễn La mới đành đẩy nữ chính mình đã chọn xuống thành ca kĩ thanh lâu.

Nhưng bây giờ Tô Vân Y biểu hiện thế này, họ phải hoàn toàn nhận định được vai nữ chính rồi mới đúng. Nhớ lại khoảng thời gian trước, tôi không bắt xe theo mạch truyện nhưng ảnh đế lại chủ động dừng xe tìm người. Chẳng lẽ dù người ngoài cuộc chúng tôi có cố gắng thế nào thì kịch bản vẫn sẽ phát triển như cũ hay sao?

Trên đường trở về tôi thấy hơi nôn nao. Mặc dù Thủy Tuyền không được diễn vai nữ chính, nhưng đã mở ra cho mình không gian phát triển rất lớn, nên cậu ta vẫn thấy rất mãn nguyện.

Cậu ta hồn nhiên cười tươi, đôi mắt sáng rực ấy nhìn sang khuôn mặt tôi chợt biến thành dè dặt: “Tiểu Nhất, tớ diễn vai này cậu thấy không vui à?”

???

Khốn kiếp, tôi mới im lặng một lúc thôi mà cậu đã chụp cho tôi cái mũ này rồi?

Thấy Triệu Thanh Xuyên ngồi ghế lái ném cho tôi một ánh nhìn đầy “thiện cảm”, tôi vội giả tạo cười: “Sao lại thế được? Tiểu Tuyền, chúng ta là bạn thân mà, cậu có thể nhận được vai diễn này tớ thật lòng vui thay cho cậu.”

Thủy Tuyền cắn môi, tiếp tục dè dặt nhìn tôi: “Nhưng tớ thấy cậu hình như không được vui cho lắm…”

“Tiểu Tuyền, cậu đừng nghĩ nhiều, chỉ cần nhớ rõ chúng ta là bạn thân là được, niềm vui của cậu cũng là niềm vui của tớ.”

Tôi nắm tay cậu ta, chân thành nhìn cậu ta: “Tớ chỉ đang lo cho buổi phỏng vấn ba ngày nữa thôi, đáng lẽ lịch là hôm nay, nhưng tớ phải đưa cậu đi thử vai nên chuyển sang ba ngày sau rồi.”

Phải đấy, tôi đang ám chỉ, à không, phải nói là khai sáng cho nữ chính, tôi vì cậu ta đã phải trả giá những gì, cố gắng khiến nữ chính thức tỉnh lương tâm, để sau này lúc cậu ta lôi tôi ra làm lốp xe dự phòng cũng đừng thấy thoải mái vui vẻ như thế.

Những kẻ làm thuê như chúng tôi chưa bao giờ phải hy sinh vô ích.

Biểu cảm trên mặt Thủy Tuyền thật sự rất kì diệu. Loại phản ứng kì diệu này bắt nguồn từ đâu nhỉ? Có lẽ từ trước tới nay cậu ta luôn xem chuyện Lưu Nhất hy sinh vì cậu ta không một lời oán trách là lẽ đương nhiên, nhưng giờ đây khi tôi đã bóc trần sự thật, cậu ta không thể giả câm giả điếc được nữa.

Tôi ung dung thưởng thức biểu cảm của nữ chính, sau đó nghe cậu ta hỏi mình: “Tiểu Nhất, tại sao cậu phải đi phỏng vấn vậy?”

???

Tôi đơ người tại chỗ: “Chẳng phải năm nay chúng ta tốt nghiệp đấy ư? Tốt nghiệp rồi không nên đi tìm việc làm à?”

Thủy Tuyền đáp: “Tiểu Nhất, cậu không cần phải khổ như vậy, đừng ép bản thân đi phỏng vấn. Trước đây chú Tề đã nói với tớ rồi, khi nào tớ tốt nghiệp sẽ được vào thẳng công ty của chú ấy. Để tớ về nhà nói với chú Tề một tiếng, bảo chú ấy cũng giúp cậu sắp xếp một chỗ tốt trong công ty.”

Ồ, được lắm, suýt chút nữa tôi quên mất, Thủy Tuyền là con nhà giàu.

Đương nhiên không phải tiền của bố mẹ Thủy Tuyền, mà là của bố dượng cậu ta, cũng chính là bố của Tề Thiên Thâm.

Trong truyện cũng nhắc tới, bố Tề Thiên Thâm – Tề Dương buôn bán ngọc quý, tài sản lên đến hàng trăm triệu, sau này Thủy Tuyền tham dự một buổi dạ tiệc nào đó, trên cổ cũng đeo một chiếc dây chuyền phỉ thúy có giá trị cực cao, là Tề Dương chuẩn bị cho cậu ta.

Có thể nói, Tề Dương đối xử với cậu ta còn tốt hơn cả con gái ruột. Đây cũng chính là chỗ tôi thích nhất ở cuốn truyện này. Vì cha mẹ của Lưu Nhất chỉ là công nhân bình thường, vất vả cả đời cũng không kiếm nổi một phần mười số tiền mua chiếc dây chuyền Thủy Tuyền đeo, sau khi Lưu Nhất bị hủy dung thì bị chồng chưa cưới hủy hôn, không những thế còn ép họ phải bồi thường tiền lễ hỏi.

Nhưng số tiền đó đã tiêu vào khoản thuốc men chữa trị cho Lưu Nhất, cha mẹ Lưu Nhất ngay đến số tiền ấy cũng không kiếm ra được, cuối cùng vẫn phải nhờ Mộ Dung Linh đứng ra thay Lưu Nhất trả lại số tiền này. Điều kiện tiên quyết chính là Lưu Nhất phải cách Thủy Tuyền càng xa càng tốt, tránh để Thủy Tuyền nhìn thấy cô bị thương lại áy náy tự trách bản thân, ăn không ngon ngủ không yên.

Nghĩ tới đây tôi lại thấy buồn nôn, ngay lập tức rút điện thoại ra đánh giá một sao hết tất cả những bộ phim Mộ Dung Linh từng đóng, thậm chí còn để lại bình luận: Diễn xuất của nam chính quá tệ, nhân phẩm cũng không tốt, đổi người đi.

Cất điện thoại xong tôi quay sang Thủy Tuyền, lắc nhẹ đầu: “Thôi, lĩnh vực của công ty chú Tề không nằm trong phạm vi hiểu biết của tớ, hơn nữa tớ đã hẹn xong lịch phỏng vấn rồi.”

Thủy Tuyền lại cắn môi: “Thôi được rồi, Tiểu Nhất, cậu muốn làm gì?”

“Quản lý sản phẩm.”

Thủy Tuyền dùng biểu cảm trên mặt mình để nói cho tôi biết, cậu ta không biết nghề này phải làm gì.

Tôi cũng chẳng buồn giải thích, dựa vào cửa kính xe nghịch điện thoại.

Tôi không để ý đến cậu ta, cậu ta lại bắt đầu ăn năn: “Tiểu Nhất, không biết tại sao tớ luôn cảm thấy chúng ta dần trở nên xa cách, có phải cậu có thành kiến gì với tớ không? Chúng ta là bạn thân, đừng giấu nhau chuyện gì…”

Cô gái này lại nữa rồi.

Tôi thở dài, thở dài nối tiếp thở dài, buông điện thoại xuống nhìn Thủy Tuyền: “Tớ có chuyện muốn thương lượng với cậu.”

Thủy Tuyền vui vẻ đáp lời: “Tiểu Nhất, có chuyện gì cậu cứ nói đi, chỉ cần là chuyện tớ có thể giúp tớ nhất định sẽ giúp hết khả năng.”

“Lúc đoàn phim của các cậu tổ chức nghi lễ khởi quay cậu có thể đưa tớ đi theo không?” Tôi nói: “Không có gì đâu, tớ chỉ muốn làm quen với Tô Vân Y thôi.”

Chị gái xinh đẹp, chúng ta đều là phận xui xẻo xuyên không không thành nữ chính, nếu kịch bản đã bắt chúng ta theo nó, không bằng chúng ta bẻ cong kịch bản luôn đi!

Nghe thấy tôi muốn làm quen với Tô Vân Y, Thủy Tuyền hơi giật mình: “Tiểu Nhất, cậu làm quen với chị ta làm gì? Tớ nghe nói tính tình của Tô Vân Y không được tốt cho lắm…”

Cậu không phải là nữ chính đơn thuần lương thiện đó sao? Đây không phải lời thoại của cậu mà?

Trong truyện, Thủy Tuyền ngốc nghếch muốn làm bạn với Tô Vân Y, khi ấy Lưu Nhất đã dùng chính những lời này khuyên nhủ cậu ta, nhưng cậu ta đâu chịu để những lời bạn nói vào tai, cuối cùng y như rằng bị Tô Vân Y hãm hại, suýt chút nữa bị đạo diễn giở quy tắc ngầm. Cũng may vừa khéo Triệu Thanh Xuyên chạy tới đúng lúc cứu cậu ta.

Tôi nói: “Không tốt thì không tốt, chẳng sao hết, ai bảo chị ấy xinh đẹp như thế.”

Thủy Tuyền nhìn tôi, khuôn mặt không giấu được sự khó chịu, may mà cuối cùng cậu ta vẫn đồng ý.

Tôi một lần nữa từ chối lời mời ăn cơm chung của cậu ta, bảo Triệu Thanh Xuyên dừng xe trước cửa cửa hàng tiện lợi bên cạnh.

Anh ta quay lầu nhìn tôi, ánh mắt rõ ràng đang nói “Xem như cô thức thời.”

Bỏ đi, cha không dạy được con, bà đây không thèm chấp.

Tôi ở nhà chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ba ngày sau, trong khoảng thời gian này nhận được chín cuộc điện thoại, tóm tắt chung chung lại là thế này:

Tề Thiên Thâm bảo cậu ta hỏi tôi có muốn ba người cùng đi du lịch Thủy Tộc Quán không. Tôi biết thừa thằng nhãi đểu cáng này lại muốn lợi dụng chuyện Lưu Nhất thích cậu ta tranh thủ phát triển tình cảm với Thủy Tuyền, vậy nên tôi thẳng thừng từ chối.

Sau khi cậu ta và Triệu Thanh Xuyên ăn cơm xong thì xui xẻo gặp phải fan cuồng của Triệu Thanh Xuyên. Họ mắng mỏ cậu ta thậm tệ rồi lại bày tỏ tình cảm vô bờ bến với Triệu Thanh Xuyên. Triệu Thanh Xuyên khẩn cấp gọi cho quản lý, cơm canh vẫn chưa kịp ăn xong. Tôi không thèm nể tình nói anh ta là cái loại idol không có nhân phẩm, đáng đời! Thế là một lúc sau anh ta lại gọi đến kích động cãi nhau với tôi cả nửa giờ, cuối cùng bị tôi mắng cho không cãi lại được nữa mới tức điên người cúp máy.

Mộ Dung Linh không biết lấy đâu ra số điện thoại của cậu ta, còn add wechat cậu ta, mời cậu ta tham dự một bữa tiệc của các nhân vật nổi tiếng tổ chức vào một tháng sau. Thủy Tuyền hy vọng tôi đi cùng, tôi nhớ lại tình tiết trong truyện, nhân cách thứ hai thích hóng drama của tôi đồng ý ngay.

Đúng là nữ chính có khác, chỉ ba ngày ngắn ngủi vậy mà có thể trở nên xuất sắc như thế. Nhìn lại cuộc sống chán ngắt chui rúc xó nhà điên cuồng với một trăm đề thi phỏng vấn, trong thoáng chốc tôi cảm thấy trên đời này không còn gì đáng thương hơn.

Tại sao tôi xuyên không rồi mà vẫn phải làm trâu làm ngựa trong văn phòng cơ chứ?

Sáng hôm sau, tôi vẽ xong bản demo trang sức chuẩn bị đi phỏng vấn.

Nào ngờ vừa mới bước xuống tầng đã thấy chiếc Ferrari đỏ rực của Triệu Thanh Xuyên đỗ ngay trước cửa nhà.

Thủy Tuyền ngồi ở ghế lái phụ ló đầu ra khỏi cửa kính, dè dặt nói: “Tiểu Nhất, để bọn tớ đưa cậu đi phỏng vấn.”

Tôi đơ luôn.

Nếu ngồi chiếc xe này đi phỏng vấn công việc với mức lương sáu nghìn tệ, sợ là người ta sẽ tưởng tôi là đứa nhà giàu muốn trải nghiệm cuộc sống của một thường dân.

Tôi mở miệng định từ chối, Triệu Thanh Xuyên phía sau Thủy Tuyền lại bắt đầu khó ở: “Đừng nói nhảm nữa, lên xe nhanh lên.”

Ô hay, tôi đây trời sinh nóng tính, để tôi xem xem anh có thể ép tôi kiểu gì?

Coi như Triệu Thanh Xuyên không tồn tại, tôi giơ tay bắt xe, Thuỷ Tuyền ngồi ghế lái phụ oan ức gọi một tiếng: “Tiểu Nhất–“

“Tiểu Tuyền, em đừng để ý đến cô ta nữa.” Giọng Triệu Thanh Xuyên lạnh băng: “Đồ con gái không biết xấu hổ, không xứng với tấm chân tình em bỏ ra đâu. Có xe mà không ngồi, đã thế không phí tiền bắt xe, anh đã đồng ý chở cô ta đi rồi, vậy mà. Nói không ngoa chứ anh còn sợ cô ta làm bẩn xe của anh.”

“Triệu Thanh Xuyên, tôi đã cho anh thể diện rồi đấy nhé?” Tôi nhìn Triệu Thanh Xuyên cười khẩy: “Lần trước bị mắng còn chưa đủ à? Bây giờ tôi còn có việc, không thèm chấp anh làm gì, nếu anh không phục thì chờ tôi phỏng vấn xong chúng ta battle tiếp nhé.”

Anh ta phẫn nộ: “Cô! Thô lỗ!”

Tôi cười nhạt: “Anh! Đần độn!”

Nói xong câu này thì một chiếc taxi dừng ở ven đường, tôi mở cửa xe ngồi vào, báo địa chỉ, sau đó qua kính chiếu hậu thấy Thủy Tuyền mở cửa xuống xe.

Triệu Thanh Xuyên cũng theo xuống, hai người lôi lôi kéo kéo ở ven đường một lúc, cuối cùng Triệu Thanh Xuyên đẩy Thủy Tuyền lên xe đuổi theo xe chúng tôi.

Anh trai à, anh muốn làm gì?

Chiếc Ferrari đỏ rực của Triệu Thanh Xuyên vô cùng bắt mắt, vả lại tên này là thần tượng được cả triệu người hâm mộ, vậy mà ngu ngốc đến mức ra ngoài không đeo nổi một cái kính râm. Thế là khi xe của anh ta dừng ở trước cửa công ty tôi đi phỏng vấn, vài nhân viên đi mua cà phê cùng mấy người bên quản lý nguồn nhân lực xuống dưới đón tôi sợ đến ngây người.

HR* không dám tin nhìn qua, run rẩy hỏi tôi: “… Đó không phải là Triệu Thanh Xuyên đấy ư?”

*HR: Người làm bên quản lý nguồn nhân lực

“Phải.”

“Sao anh ấy lại xuất hiện ở đây? Lẽ nào cô quen anh ấy?”

“Không quen, chắc là đi ngang qua thôi.” Tôi thấy cô ta vẫn đang dáo dác nhìn về phía Triệu Thanh Xuyên, không thể làm gì hơn ngoài ho khan ám hiệu: “Chào cô, chúng ta còn buổi phỏng vấn đúng không?”

“…Hân hạnh hân hạnh.” Cô ta hoàn hồn đưa tôi lên tầng.

Toàn bộ quá trình phỏng vấn không có gì đáng nói, phần tự giới thiệu bản thân tôi đã thuộc làu làu, người phỏng vấn hỏi tôi mấy vấn đề chuyên môn cũng trong phạm vi hiểu biết của tôi hết.

Nói thật, đã là nhân viên trước khi xuyên không vào đây, mặc dù không phải bên quản lý sản phẩm, nhưng ngày nào cũng phải giao tiếp với họ đã khiến tôi đạt đến trình độ nhất định rồi, không khác là bao so với ngành của tôi.

Có điều bên phỏng vẫn không những không biểu thị sự hài lòng mà còn ném hồ sơ của tôi sang một bên, sau đó nói với tôi: “Cô Lưu Nhất, hoàn cảnh của cô chúng tôi cũng biết, chúng tôi rất hài lòng về cô. Nhưng cô nói xem, tiền lương có phải không phù hợp với ngành nghề này không, cô thấy chúng tôi đưa ra mức 3000 cô có thể chấp nhận không?”

???

Anh trai à, ở đô thị cấp một này ăn bát mì chua cay còn mất hai mươi tệ, tiền lương 3000, còn là ngành nghề liên quan đến truyền thông, anh xác định anh không dối lừa kẻ ngu si đó chứ?

Tôi nói: “Cứ coi như vừa tốt nghiệp đi, nhưng tôi cũng đã có kinh nghiệm thực tập, còn có cả nền tảng, vừa rồi đã nêu bao quát được vấn đề đang tồn tại trong khâu sản phẩm của quý công ty hiện nay, cũng đã đề ra hướng giải quyết sơ lược, tôi cho rằng năng lực của mình không chỉ dừng lại ở một sinh viên mới ra trường…”

Anh ta nói: “Nói rất có lý, vậy cô xem 3500 cô thấy thế nào? Không thể nhiều hơn được nữa đâu.”

Tôi cầm hồ sơ đi thẳng.

Quả nhiên, dù là thế giới hiện đại hay thế giới trong truyện, dù đây là truyện ngôn tình sủng ngọt ngu ngốc, thì tư bản vẫn không có nhân tính như nhau.

Lúc tôi xuống đã không thấy bóng dáng của Thủy Tuyền và Triệu Thanh Xuyên đâu nữa, tôi cũng chẳng buồn quan tâm xem hai người họ đang ở đâu, thẳng tiến ngồi tàu điện ngầm về nhà.

Về đến nhà tôi nhận được tin nhắn của Thủy Tuyền, cậu ta nói Triệu Thanh Xuyên lại bị fan hâm mộ nhận ra nên họ đành đi trước, không đón tôi được.

“Hiểu rồi. Cậu nói với Triệu Thanh Xuyên, nếu đã là người nổi tiếng, không có chuyện gì thì ra ngoài ít thôi, đừng có nhiều chuyện như thế, rảnh rỗi thì tập diễn xuất đi. Cậu nhìn ba bộ phim anh ta đóng đi, thảm hại đến nỗi điểm của cả ba cộng lại còn chưa đến điểm tuyệt đối nữa.”

Tôi mất tinh thần nằm trên giường một lát, sau đó nhanh chóng phác họa lại tình tiết trong đầu.

Dân làm thuê lấy lại tinh thần, đúng là khiến người ta kinh hãi.

Nửa tháng sau, bộ phim truyền hình đầu tay <Tần hoài yên liễu> của Thủy Tuyền chính thức khởi quay.

Trong truyện có viết, bộ phim này rất đặc biệt, đạo diễn chia thành hai bản, một bản chia thành 36 tập phim truyền hình, còn một bản cắt thành phim điện ảnh.

Bỏ ra một phần tiền quay phim, thu về được gấp đôi phần tiền ấy, phương pháp tiết kiệm này đúng là đáng học tập.

Ngày khởi quay Thủy Tuyền thật sự gọi tôi đến. Hơn nữa chắc vì lo cho an toàn của cậu ta mà Tề Thiên Thâm cũng tới.

Đối mặt với một Lưu Nhất không như ngày thường quấn quít bám lấy mình, rõ ràng Tề Thiên Thâm rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn đã không thèm để ý đến tôi. Bởi vì nam chính Triệu Thanh Xuyên cũng đến.

Trong truyện, Triệu Thanh Xuyên là thanh mai trúc mã của Thủy Tuyền, hai người đã quen nhau từ thời mẫu giáo. Còn Tề Thiên Thâm, mặc dù sống chung một nhà với Thủy Tuyền, sớm chiều quấn quít bên nhau, nhưng mẹ của Thủy Tuyền lấy Tề Dương khi cậu ta đã mười hai tuổi. Xét về thời gian thì Tề Thiên Thâm thua, xét về khoảng cách thì Triệu Thanh Xuyên cũng không thắng. Nhưng đến cuối cùng Thủy Tuyền không chọn thời gian hay khoảng cách, cậu ta chọn ảnh đế Mộ Dung Linh.

Chuyện này cũng đã chứng minh, trong thế giới ngôn tình, đến trước hay đến sau, ngắn ngủi hay lâu dài không phải là quy tắc hữu dụng.

Tôi và Thủy Tuyền vừa xuống xe đã thấy Triệu Thanh Xuyên đứng cách đó không xa. Thuỷ Tuyền chưa kịp lên tiếng Tề Thiên Thâm đứng sau lưng đã khó chịu ra mặt.

Trời đất ơi, đây chẳng phải là màn kịch tôi thích xem nhất đó sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom