Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Tôi vỗ đùi cái đét, lùi về sau vài bước, nhường sân chơi lại cho hai anh nam phụ lên sàn. Haizz, thế này mà không có hạt dưa xem kịch hay, tiếc thật, trong tay tôi chỉ có một ly trà sữa.
Tề Thiên Thâm tiến lên một bước chắn trước mặt Thủy Tuyền, khó chịu nhìn Triệu Thanh Xuyên.
Triệu Thanh Xuyên cố tình vờ như không thấy hắn, chăm chú nhìn Thủy Tuyền: “Tiểu Tuyền, chúng ta đi thôi, đạo diễn đã chờ rất lâu rồi.”
Tề Thiên Thâm lạnh nhạt nói: “Không cần phiền đến anh Triệu, tôi tự đưa Tiểu Tuyền đi được.”
“Có gì phiền đâu chứ? Sau này trong đoàn phim tôi và Tiểu Tuyền còn ở chung với nhau ba tháng nữa kia. Nghe nói anh Tề làm luật sư, vậy chắc công việc bề bộn lắm, cuộc sống rất bận rộn. Nhưng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Tuyền.”
“À, thân là một luật sư, tôi tiếp nhận vài vụ bên lề có liên quan đến anh Triệu đây đấy.” Tề Thiên Thâm nói: “Nói thật, giao Tiểu Tuyền vào tay loại người như anh, tôi không yên tâm.”
Triệu Thanh Xuyên phản bác: “Tiếc rằng chuyện này không phải do anh quyết định. Nếu Tiểu Tuyền muốn đóng bộ phim này, người thật sự biết nghĩ cho em ấy sẽ tôn trọng quyết định của em ấy.”
Ánh mắt hai người giao nhau, khói lửa văng tứ phía.
Đánh nhau đi! Có bản lĩnh thì đánh nhau đi!
Thủy Tuyền nhìn trái ngó phải một lúc, cuối cùng vẫn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang tôi. Tôi gạt tay cậu ta, biểu thị rằng mình cũng không biết làm gì.
Hai người kia giằng co một lúc thì phía sau truyền đến một giọng nữ: “Triệu Thanh Xuyên, Thủy Tuyền, mau qua đây đi, đừng lề mề nữa, đạo diễn đang giục rồi kìa.”
Tôi quay đầu, Tô Vân Y vừa cắt tóc ngắn đứng hiên ngang trước mắt tôi.
Lúc nhìn qua tôi, cô ấy bất ngờ cau mày: “Sao cô lại ở đây?”
Hay lắm, cô đúng thật cũng xuyên không!
Trong truyện, ngày khai máy hôm nay Lưu Nhất không xuất hiện vì nhận lời mời đến một công ty quảng cáo nhỏ, còn suýt bị nhân viên chủ quản của công ty kia quấy rối tình dục. Cô chạy ra khỏi công ty lập tức gọi cho Thủy Tuyền cầu xin giúp đỡ. Thủy Tuyền đang bận chơi trò mờ ám với Triệu Thanh Xuyên nên không nghe máy, thế nhưng Lưu Nhất không hề trách cứ Thủy Tuyền. Cô ấy còn lo cậu ta đơn độc trong giới giải trí đầy rẫy cạm bẫy, nên quyết định không đi tìm việc làm nữa mà làm trợ lý cho Thuỷ Tuyền.
Tôi cố nhớ nhanh tình tiết, sau đó trao cho Tô Vân Y một nụ cười ngọt ngào: “Chị à, em tới tìm chị.”
Tô Vân Y: ?
Toàn bộ quá trình của buổi nghi lễ khai máy tôi chỉ ngồi xổm một bên uống trà sữa, Tô Vân Y thường dùng ánh mắt kì lạ nhìn tôi.
Sau khi hoàn thành xong nghi lễ, Tô Vân Y vào phòng trang phục thay đồ, tôi cũng vội chạy vào theo.
Tô Vân Y tháo khăn trùm đầu xuống, tự nhiên ngồi xuống ghế: “Cô không phải nữ chính… Cô không phải bạn thân của Thủy Tuyền sao? Cứ đi theo tôi làm gì thế?”
Tôi nói: “Chị à, em biết chị không phải Tô Vân Y, chúng ta bàn chuyện hợp tác đi.”
Tô Vân Y: “Không phải chứ người anh em, cậu cũng xuyên không hả!?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, chị à, em…”
“Đừng có gọi chị nữa.” Tô Vân Y bỗng tỏ ra đau lòng tột độ: “Người anh em à, tôi là nam.”
Đầu tôi choáng váng.
“Nam… Là nam mà cũng xuyên được vào truyện ngọt sao? Tôi nghĩ các anh phải thích mấy truyện giả tưởng chứ.”
Tô Vân Y giơ tay lên tháo mi giả xuống, dùng khăn ướt lau hết lớp phấn son trên mặt: “Tôi chưa bao giờ đọc truyện giả tưởng, truyện này cũng chẳng phải loại tôi thích. Có một khoảng thời gian phải tăng ca liên miên, ngày nào cũng viết code mười mấy tiếng, nên lúc nghỉ ngơi mới muốn thay đổi không khí, đàn em trong công ty giới thiệu cho tôi cuốn truyện này, tên gì mà <Toàn bộ giới giải trí đều thích tôi thì làm sao bây giờ>”
Tên truyện thốt ra từ miệng anh ta khiến tôi ngượng đến nỗi da đầu tê dại, ngón chân không kìm được bắt đầu ngọ nguậy.
“Rồi anh đọc hả?”
“Ừ, vì em gái kia bảo đọc truyện này không cần dùng não, ngọt ngào từ đầu đến cuối.”
Tô Vân Y nói mình mới đọc được hơn nửa, định để hôm sau đọc tiếp, ai ngờ tỉnh dậy đã phát hiện bản thân biến thành Tô Vân Y trong truyện, thức dậy trong căn phòng xa hoa trong thành phố, mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm, tỉnh dậy trên chiếc giường rộng năm mét. Chưa kịp phản ứng gì thì quản lý đã đẩy cửa đi vào, kéo anh ấy từ trên giường nhét thẳng vào xe, nói phải đưa anh đến tham gia buổi thử vai của đạo diễn La.
Anh ấy nước mắt lưng tròng kể lại, nhưng tôi không có thời gian để ý đến mấy giọt nước mắt ấy, vì tôi phát hiện ra một chi tiết vô cùng quan trọng.
“Viết code… Chị gái, à không, người anh em, anh cũng là lập trình viên hả?”
Tôi và Tô Vân Y bốn mắt nhìn nhau, từ hai bên mép tóc có thể nhìn thấu lòng ngưỡng mộ.
Tô Vân Y lao tới nắm tay tôi, vừa nắm lại vội buông ra ngay, buông ra rồi lại nắm: “Ôi tôi quên mất, thân xác tôi bây giờ là của một cô gái. Người anh em Lưu Nhất, ra là học chung ngành hả? Chẳng lẽ cậu cũng là con trai?”
“Trước đó tôi bên tiêu thụ, sau đó chuyển ngành.” Tôi nói: “Còn nữa, tôi không phải nam, tên tôi cũng không phải Lưu Nhất, tôi tên là Hạ Quy Tuyết.”
Xuyên không gần một tháng, Thủy Tuyền luôn gọi cái tên Tiểu Nhất, lúc cãi nhau với Triệu Thanh Xuyên hắn cũng gọi tôi là Lưu Nhất, dường như tôi đã quên mất tên thật của mình là gì.
Không ngờ bây giờ vẫn có thể nói ra, từ tận đáy lòng thật sự rất muốn khóc.
“Hạ Quy Tuyết.” Tô Vân Y nhắc lại tên tôi lần nữa, có lẽ vì phép lịch sự nên anh cũng chia sẻ với tôi tên thật của mình: “Trước khi đến đây tôi tên Thẩm Lang, là một lập trình viên.”
Thẩm Lang? Thẩm Lang???
Tôi kinh hãi thốt lên: “Đàn anh!”
Anh ấy còn ngạc nhiên hơn tôi: “Cô biết tôi hả?”
Sao có thể không biết?
Thẩm Lang, đàn anh cùng ngành lớn hơn tôi hai tuổi, xuất thân là lập trình viên phần mềm chuyên nghiệp, kiến thức thâm sâu, nổi danh độc quyền năm hạng mục, có cống hiến rất to lớn cho ngành lập trình nước nhà.
Trước khi tôi xuyên không anh ấy đã là một lập trình viên tiếng tăm lẫy lừng rồi.
Tôi nói: “Năm ngoái được tham gia buổi giao lưu với những người cùng ngành, tôi đã nghe anh diễn thuyết rồi. Tiếc rằng hôm đó đến muộn nên đành phải ngồi hàng ghế cuối cùng, không có cơ hội trao đổi với anh, chỉ nhớ anh là một chàng trai lạnh lùng, mặt không cảm xúc từ đầu đến cuối.”
Thẩm Lang nhếch môi: “Người anh em, đấy không phải là lạnh lùng, mà là mệt mỏi. Ngay đêm hôm trước tôi bị bắt tăng ca đến hai giờ sáng mà vẫn phải cố nhịn không ngáp ngủ, nếu đổi lại là cô thì cũng vậy thôi.”
Tôi mở miệng, mới nói được hai chữ thì phía sau bỗng phát ra tiếng cửa bị đẩy ra, sau đó giọng Thủy Tuyền vọng vào: “Tiểu Nhất, ra là cậu ở đây.”
Tôi quay đầu lại, thấy cậu ta đang đứng trước cửa, mắt nhìn lướt qua tôi rồi chuyển sang Thẩm Lang: “Chị Tô cũng ở đây ạ? Đạo diễn La nhờ em đi thông báo một tiếng, tối nay có buổi tiệc mừng khai máy, chị Tô nhớ đến đúng giờ nhé.”
Thẩm Lang cười giả lả: “Ok, không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ. Cảm ơn em gái Thủy Tuyền đã nhắc nhở nhé.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Thủy Tuyền nhìn tôi, tôi cũng nhìn cậu ta.
Tôi nói: “Thủy Tuyền, cậu đi trước đi, tớ nói chuyện với chị gái xinh đẹp này thêm lúc nữa, lát nữa sẽ đi tìm cậu.”
Thủy Tuyền không kìm được sự mất mát, tôi chạy qua đóng cửa lại, xoay người nhìn Thẩm Lang: “Người anh em, anh biết nịnh hót thật đấy.”
“Xin cô đấy Hạ Quy Tuyết, đây là nữ chính, nữ chính đó.” Thẩm Lang nhìn tôi, gỡ lớp mặt nạ tươi cười vừa rồi xuống: “Tôi sợ làm mất lòng cô ta thì ngay ngày mai thôi sẽ bị nam chính ám sát.”
“… Nói thật, hình tượng trước đây anh để lại cho tôi, cùng với hành động anh biểu hiện bây giờ… khác nhau một trời một vực.”
Thẩm Lang dùng khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Tô Vân Y nhìn tôi: “Hình tượng gì?”
“Anh là lão làng trong ngành, cũng rất giống nhân vật nam chính trong tiểu thuyết đó chứ? Chưa nói đến chủ tịch ngang ngược si tình gì đó… thì ít nhất cũng phải là kiểu lạnh lùng lãnh đạm chứ.”
Tôi vừa nói vừa cho thêm ví dụ minh họa: “Giống như Mộ Dung Linh hay Triệu Thanh Xuyên trong truyện này ấy…”
Thẩm Lang bật cười: “Không phải đó là loại não tàn sao?”
“…”
Tôi cười lạnh, nhắc cho anh đỡ quên chuyện cũ: “Đừng quên, bữa tiệc mừng khai máy tối nay Mộ Dung Linh cũng tới đấy. Trong truyện gốc anh có tình cảm sâu đậm với gã ảnh đế này, mạnh dạn công khai theo đuổi, còn ở trước đám truyền thông tỏ tình, cuối cùng bị người ta thẳng thừng từ chối.”
Nụ cười của Thẩm Lang lập tức biến mất: “Câm miệng.”
Anh ấy mạnh bạo tẩy trang, đang định chạy ra ngoài rửa mặt thì bị tôi cưỡng ép ấn xuống ghế: “Xin nhờ người anh em, tốt xấu gì bây giờ anh cũng là dáng vẻ xinh đẹp đoan trang, sở hữu khuôn mặt của nữ minh tinh hàng đầu, có thể đừng thô lỗ như vậy được không?”
Thẩm Lang bị tôi đè xuống chỉnh trang lại, sau đó mới theo tôi ra ngoài.
Trên đường tôi vừa đi vừa nói: “Nói thử xem, anh có phát hiện ra không, hình như chúng ta cố trốn tránh thế nào cũng không thay đổi được mạch truyện. Anh thấy đấy, buổi thử vai biểu hiện tệ thế mà cuối cùng vẫn được giao vai nữ chính…”
Thẩm Lang gật đầu: “Thật ra tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ chỉ có một căn cứ đó thôi, chưa thể kết luận được điều gì. Tôi thấy, nếu chúng ta thử thay đổi một chút, nắm được đủ thông tin thì có thể chứng minh hoặc phủ định quan điểm này.”
Sinh viên ưu tú tốt nghiệp khoa kỹ thuật trường chúng ta có khác, lập luận chặt chẽ y như tôi vậy.
Lúc tôi và Thẩm Lang trở lại đoàn phim thì Thủy Tuyền vẫn đang ở đó. Cách đây nửa tiếng cậu ta đi gọi người, bây giờ vẫn chưa đi khỏi đây ư?
Quan trọng hơn chính là, hai người Triệu Thanh Xuyên và Tề Thiên Thâm một trái một phải đứng trước mặt cậu ta, phía sau mỗi người đều đỗ một chiếc xe.
Chạng vạng sáu giờ tối, ánh chiều tà nhuộm dưới trời hoàng hôn, sắc trời u ám, chiếc Ferrari đỏ rực của Triệu Thanh Xuyên nhìn vẫn chói mắt như thường.
Tôi và Thẩm Lang dừng bước, tôi lấy tay chọc chọc anh: “Xem kịch chút chứ?”
“Xem một chút.”
Sau đó hai chúng tôi đứng ung dung xem trò hay.
Triệu Thanh Xuyên nhìn Tề Thiên Thâm, khóe môi treo một nụ cười khinh thường: “Anh Tề, xin anh hiểu rõ, tôi mới là người hợp tác với Tiểu Tuyền trong đoàn phim, bữa tiệc khai máy cũng do đoàn phim chúng tôi tổ chức, hình như anh không liên quan lắm thì phải. Anh Tề không nên mặt dày đi theo, còn đòi Tiểu Tuyền ngồi xe của anh chứ? Chẳng lẽ lương của luật sư Tề không đủ, kinh tế khó khăn, không thể không đến bữa tiệc này?”
Tề Thiên Thâm lạnh lùng nhìn lại anh ta: “Tiểu Tuyền là em gái tôi, tôi có nghĩa vụ đảm bảo an toàn cho em ấy. Nhìn vào tháng trước anh Triệu lái xe chở ba cô gái đi hóng gió bị phóng viên chụp lại, tôi đã nhận ra, tôi phải đích thân đưa Tiểu Tuyền qua đó, tránh bị bộ mặt giả dối của anh Triệu đây lừa.”
Thủy Tuyền khó xử nhìn đông ngó tây: “Anh, anh Thanh Xuyên, hai anh đừng như vậy… Em phải qua đó thôi, nếu đến muộn đạo diễn biết sẽ không vui.”
Cuối cùng tôi cũng nắm bắt được tình hình, hai người này tranh nhau đòi đưa Thủy Tuyền đến nơi tổ chức bữa tiệc khai máy nên mới cãi nhau, giằng co mãi không dừng.
Đại ca, các anh rảnh thật đấy.
Thẩm Lang đứng cạnh tôi cong môi cười: “Hạ Quy Tuyết, chẳng lẽ ban đầu trong lòng cô hình tượng của tôi là thế này ấy hả?”
“Ôi… Văn học có cái hay của văn học, đừng để ý những chi tiết này.”
Tôi rút điện thoại ra tra bản đồ, phát hiện nơi tổ chức tiệc khai máy cách chỗ quay phim gần tám cây số, giờ này vẫn còn rảnh rỗi đứng đây cãi nhau, chắc nửa tiếng nữa mới đến nơi mất.
Vậy nên, làm gì bây giờ?
Hình như Triệu Thanh Xuyên đã thấy tôi và Thẩm Lang, hắn khinh thường nhìn tôi, sau đó quay sang nói với Thủy Tuyền: “Tiểu Tuyền, em quyết định đi, xem ngồi xe ai qua đó. Anh không ép em nữa, em nói gì anh cũng nghe em.”
Nghe vậy, Tề Thiên Thâm thấy mình cũng không được lép vế, nhanh trí đế thêm một câu: “Tiểu Tuyền, anh cũng nghe theo em.”
Thủy Tuyền khó xử đứng giữa hai người họ một lúc, lề mề không đưa ra được quyết định.
Sự chần chừ của cậu ta, ai không biết còn tưởng cậu ta đang chọn chồng.
Giữa lúc tôi còn thấy sốt ruột thay thì Thủy Tuyền nhìn thấy tôi: “Tiểu Nhất!”
Trong lòng chợt có dự cảm không lành: “… Sao?”
“Tiểu Nhất, cậu quyết định đi, tớ muốn ngồi chung xe với cậu.”
… Đúng là nữ chính, mầm mống tai họa, rất thông minh.
Liếc mắt thấy Tề Thiên Thâm và Triệu Thanh Xuyên đang nhìn tôi uy hiếp, tôi lặng lẽ kéo vạt áo của Thẩm Lang: “Xin lỗi, tôi định bắt xe cùng chị Tô tới đó.”
Thủy Tuyền vội nói: “Tớ cũng bắt xe với cậu.”
“Lưu Nhất!” Triệu Thanh Xuyên hung dữ trừng mắt với tôi: “Cô bị điên à? Bao nhiêu lần rồi, có xe mà không chịu đi, cô không muốn đi thì thôi, tôi cũng đâu muốn chở cô, nhưng cô cứ lôi kéo Tiểu Tuyền theo là thế nào?”
Lại là anh? Bà đây không cho anh một bài học, anh thật sự nghĩ rằng tôi dễ bắt nạt đấy phải không?
Tôi đang định xách váy lên lao đến đánh nhau với Triệu Thanh Xuyên thì Thẩm Lang trong thân xác của Tô Vân Y bên cạnh bỗng kéo tôi vào trong ngực, sau đó thuận tay khoác vai tôi, thản nhiên nói: “Lưu Nhất muốn đi với tôi thì mắc mớ gì tới anh? Hơn nữa, bà đây đường đường là nữ minh tinh, có tiền nhưng cứ thích bắt xe đấy, anh có ý kiến gì nào?”
Tôi chưa kịp đề phòng đã bị anh ấy ôm vào lòng, loạng choạng hai bước, sau lưng vô tình đụng phải ngực anh, nhưng lại không hề thấy đau nhức.
Hơi thở lành lạnh lượn lờ quanh tai khiến tim tôi không khỏi có chút hỗn loạn.
Trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất.
Ngực… lớn thật. Mềm thật!
Mẹ ơi, con thích gái đẹp!
Khi hồn tôi đang thoát khỏi chốn hồng trần thì Thẩm Lang sau lưng bỗng kêu đau một tiếng.
Tôi hạ giọng hỏi: “Sao thế người anh em?”
Anh ấy nghiến răng đáp: “Chị hai tôi ơi, xương sau lưng của cô va vào ngực tôi đau quá.”
Tôi lập tức đứng thẳng người, quay lại muốn xoa cho anh ấy, tay vừa tiến lại gần đã bị Thẩm Lang bắt lại: “Hạ Quy Tuyết, cô muốn làm gì?”
Haizz, bị phát hiện rồi…
Tôi ngoan ngoãn thu tay về, xoay người đã thấy Triệu Thanh Xuyên đứng sau đang nhìn chúng tôi, mắt anh ta sắc như lưỡi dao.
“Ồ… Nữ minh tinh?” Anh ta cười khẩy: “Tô Vân Y, có phải cô ngồi trên cao lâu quá nên quên mình leo lên thế nào rồi ư? Nếu không phải sau lưng cô tìm đạo diễn La động tay động chân thì dựa vào diễn xuất của cô, vai diễn công chúa Trưởng Bình sao có thể về tay cô được.”
Có lẽ những lời này đã là vướng mắc trong lòng anh ta từ lâu, dứt câu còn mang theo cảm xúc mãnh liệt nhìn thoáng qua Thủy Tuyền. Ý của anh ta rất rõ ràng, nói Tô Vân Y, à không đúng, Thẩm Lang cướp vai nữ chính của Thủy Tuyền, vậy nên Thủy Tuyền mới phải diễn vai ca kĩ thanh lâu, có rất ít cảnh diễn với anh ta.
Mà chuyện anh ta vừa nói, rằng Tô Vân Y lúc đầu leo lên được thế nào, cái này tôi cũng không rõ. Trong truyện không nhắc tới, chẳng lẽ trong này vẫn còn bí mật nào nữa ư?
Thẩm Lang nhìn Triệu Thanh Xuyên, khuôn mặt chưng ra vẻ thừa nhận gật đầu: “Nói thật, tôi cũng thấy đạo diễn La động tay động chân, nếu không… dựa vào việc anh chỉ biết lẩm bẩm đếm ‘một hai ba’, hoàn toàn phải dựa vào lồng tiếng, không cần đi thử vai mà sao vẫn leo lên làm nam chính được nhỉ?”
Thẩm Lang chắc chắn không có quan hệ chị em ruột thịt với tôi, thế mà cũng dám đâm thẳng vào chỗ đau nhất của Triệu Thanh Xuyên.
Triệu Thanh Xuyên tái mặt, mãi không phản bác được câu nào, xem ra anh ta nhận thức rất rõ khả năng diễn xuất của bản thân. Lại phải nói thêm, cái tên Triệu Thanh Xuyên này cũng là một huyền thoại. Trong truyện gốc, ban đầu anh ta là sinh viên học ngoại ngữ, nhưng mới vào học đã được tổ nghề chọn, kí hợp đồng làm thực tập sinh. Sau đó anh ta bỏ học để tham gia một chương trình tuyển chọn thần tượng, trong thời gian ở chương trình bất ngờ nổi tiếng, cuối cùng dựa vào hơn một tỷ phiếu bình chọn thẳng tiến ra mắt ở vị trí Center. Sau khi ra mắt, anh ta không chuyên tâm học hát nhảy mà được quản lý sắp xếp đi đóng phim. Có điều diễn xuất bộ sau còn tệ hơn bộ trước, điểm phim bộ này thấp hơn bộ kia, dựa vào những lời tâng bốc của người hâm mộ nên vẫn nhận về vài lời khen. Nhưng mấy lời khen này cũng cay đắng chết chìm trong biển nước bọt.
Thấy tình hình ngày càng căng thẳng, Thủy Tuyền cố gắng khuyên ngăn: “Anh Thanh Xuyên, chị Tô, hai người đừng làm lớn chuyện lên như thế. Tiểu Nhất, cậu khuyên chị Tô đi. Anh Thanh Xuyên, chúng ta mau đến bữa tiệc thôi, đừng để đạo diễn sốt ruột.” Nói xong cậu ta chạy một mạch sang một bên, thì thầm nói với Tề Thiên Thâm mấy câu, trong mắt tràn ngập vẻ cầu xin.
Tề Thiên Thâm không cam lòng lườm Triệu Thanh Xuyên, giơ tay lên xoa đầu Thủy Tuyền: “Tiểu Tuyền, em lúc nào cũng tinh tế như thế. Thôi, anh không để em phải khó xử nữa, anh về trước, nếu tên họ Triệu kia bắt bạt em thì cứ gọi cho anh.”
Thủy Tuyền nhanh nhảu gật đầu, còn không quên đế thêm một câu: “Anh, anh yên tâm đi, anh Thanh Xuyên đối xử với em rất tốt, anh ấy sẽ không bắt nạt em đâu.”
Tề Thiên Thâm hậm hực bỏ đi, Thủy Tuyền lại cắn môi chạy qua kéo tay áo Triệu Thanh Xuyên: “Anh Thanh Xuyên, chúng ta đi thôi.”
Thẩm Lang bật cười, lại vươn tay khoác vai tôi, thản nhiên nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Ngồi trong xe, tôi đột nhiên nhớ ra: “Khoan đã, bây giờ anh không phải là nữ minh tinh nổi tiếng sao, sao phải bắt xe thế này? Người đại diện, quản lý và tài xế riêng của anh đâu hết rồi?”
Thẩm Lang nói: “Cũng tại hôm qua tôi đánh nhau với kim chủ* của Tô Vân Y, bây giờ bên công ty đang treo tôi lên đánh. Đừng nói tới người đại diện hay trợ lý, ngay cả thợ trang điểm hôm nay cũng là người diễn vai quần chúng của đoàn phim.”
*kim chủ: người đứng sau chi tiền cho các minh tinh và ngôi sao, nói cách khác là bao nuôi
???
Tôi: “Gì cơ? Kim chủ?”
“Lúc Tô Vân Y bắt đầu đóng phim đã được một gã nhà giàu để ý, hình như cô ta tính kế gã đó, lợi dụng quan hệ của gã giúp mình tìm phim và quay quảng cáo, sau đó dựa vào diễn xuất và nhan sắc thành danh.”
“Nhưng từ đầu đến cuối cô ta và gã kia không tiến triển thêm chút nào, gã nhà giàu đó không nhịn được nữa, nhất định phải ăn món ngon cho bằng được, hôm qua đến tận nhà định làm cho tới, cuối cùng bị tôi quật ngã gãy xương.” Thẩm Lang nói.
“…”
Tôi chân thành nói với Thẩm Lang: “Người anh em, anh ngầu thật đấy!”
Tề Thiên Thâm tiến lên một bước chắn trước mặt Thủy Tuyền, khó chịu nhìn Triệu Thanh Xuyên.
Triệu Thanh Xuyên cố tình vờ như không thấy hắn, chăm chú nhìn Thủy Tuyền: “Tiểu Tuyền, chúng ta đi thôi, đạo diễn đã chờ rất lâu rồi.”
Tề Thiên Thâm lạnh nhạt nói: “Không cần phiền đến anh Triệu, tôi tự đưa Tiểu Tuyền đi được.”
“Có gì phiền đâu chứ? Sau này trong đoàn phim tôi và Tiểu Tuyền còn ở chung với nhau ba tháng nữa kia. Nghe nói anh Tề làm luật sư, vậy chắc công việc bề bộn lắm, cuộc sống rất bận rộn. Nhưng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Tuyền.”
“À, thân là một luật sư, tôi tiếp nhận vài vụ bên lề có liên quan đến anh Triệu đây đấy.” Tề Thiên Thâm nói: “Nói thật, giao Tiểu Tuyền vào tay loại người như anh, tôi không yên tâm.”
Triệu Thanh Xuyên phản bác: “Tiếc rằng chuyện này không phải do anh quyết định. Nếu Tiểu Tuyền muốn đóng bộ phim này, người thật sự biết nghĩ cho em ấy sẽ tôn trọng quyết định của em ấy.”
Ánh mắt hai người giao nhau, khói lửa văng tứ phía.
Đánh nhau đi! Có bản lĩnh thì đánh nhau đi!
Thủy Tuyền nhìn trái ngó phải một lúc, cuối cùng vẫn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang tôi. Tôi gạt tay cậu ta, biểu thị rằng mình cũng không biết làm gì.
Hai người kia giằng co một lúc thì phía sau truyền đến một giọng nữ: “Triệu Thanh Xuyên, Thủy Tuyền, mau qua đây đi, đừng lề mề nữa, đạo diễn đang giục rồi kìa.”
Tôi quay đầu, Tô Vân Y vừa cắt tóc ngắn đứng hiên ngang trước mắt tôi.
Lúc nhìn qua tôi, cô ấy bất ngờ cau mày: “Sao cô lại ở đây?”
Hay lắm, cô đúng thật cũng xuyên không!
Trong truyện, ngày khai máy hôm nay Lưu Nhất không xuất hiện vì nhận lời mời đến một công ty quảng cáo nhỏ, còn suýt bị nhân viên chủ quản của công ty kia quấy rối tình dục. Cô chạy ra khỏi công ty lập tức gọi cho Thủy Tuyền cầu xin giúp đỡ. Thủy Tuyền đang bận chơi trò mờ ám với Triệu Thanh Xuyên nên không nghe máy, thế nhưng Lưu Nhất không hề trách cứ Thủy Tuyền. Cô ấy còn lo cậu ta đơn độc trong giới giải trí đầy rẫy cạm bẫy, nên quyết định không đi tìm việc làm nữa mà làm trợ lý cho Thuỷ Tuyền.
Tôi cố nhớ nhanh tình tiết, sau đó trao cho Tô Vân Y một nụ cười ngọt ngào: “Chị à, em tới tìm chị.”
Tô Vân Y: ?
Toàn bộ quá trình của buổi nghi lễ khai máy tôi chỉ ngồi xổm một bên uống trà sữa, Tô Vân Y thường dùng ánh mắt kì lạ nhìn tôi.
Sau khi hoàn thành xong nghi lễ, Tô Vân Y vào phòng trang phục thay đồ, tôi cũng vội chạy vào theo.
Tô Vân Y tháo khăn trùm đầu xuống, tự nhiên ngồi xuống ghế: “Cô không phải nữ chính… Cô không phải bạn thân của Thủy Tuyền sao? Cứ đi theo tôi làm gì thế?”
Tôi nói: “Chị à, em biết chị không phải Tô Vân Y, chúng ta bàn chuyện hợp tác đi.”
Tô Vân Y: “Không phải chứ người anh em, cậu cũng xuyên không hả!?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, chị à, em…”
“Đừng có gọi chị nữa.” Tô Vân Y bỗng tỏ ra đau lòng tột độ: “Người anh em à, tôi là nam.”
Đầu tôi choáng váng.
“Nam… Là nam mà cũng xuyên được vào truyện ngọt sao? Tôi nghĩ các anh phải thích mấy truyện giả tưởng chứ.”
Tô Vân Y giơ tay lên tháo mi giả xuống, dùng khăn ướt lau hết lớp phấn son trên mặt: “Tôi chưa bao giờ đọc truyện giả tưởng, truyện này cũng chẳng phải loại tôi thích. Có một khoảng thời gian phải tăng ca liên miên, ngày nào cũng viết code mười mấy tiếng, nên lúc nghỉ ngơi mới muốn thay đổi không khí, đàn em trong công ty giới thiệu cho tôi cuốn truyện này, tên gì mà <Toàn bộ giới giải trí đều thích tôi thì làm sao bây giờ>”
Tên truyện thốt ra từ miệng anh ta khiến tôi ngượng đến nỗi da đầu tê dại, ngón chân không kìm được bắt đầu ngọ nguậy.
“Rồi anh đọc hả?”
“Ừ, vì em gái kia bảo đọc truyện này không cần dùng não, ngọt ngào từ đầu đến cuối.”
Tô Vân Y nói mình mới đọc được hơn nửa, định để hôm sau đọc tiếp, ai ngờ tỉnh dậy đã phát hiện bản thân biến thành Tô Vân Y trong truyện, thức dậy trong căn phòng xa hoa trong thành phố, mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm, tỉnh dậy trên chiếc giường rộng năm mét. Chưa kịp phản ứng gì thì quản lý đã đẩy cửa đi vào, kéo anh ấy từ trên giường nhét thẳng vào xe, nói phải đưa anh đến tham gia buổi thử vai của đạo diễn La.
Anh ấy nước mắt lưng tròng kể lại, nhưng tôi không có thời gian để ý đến mấy giọt nước mắt ấy, vì tôi phát hiện ra một chi tiết vô cùng quan trọng.
“Viết code… Chị gái, à không, người anh em, anh cũng là lập trình viên hả?”
Tôi và Tô Vân Y bốn mắt nhìn nhau, từ hai bên mép tóc có thể nhìn thấu lòng ngưỡng mộ.
Tô Vân Y lao tới nắm tay tôi, vừa nắm lại vội buông ra ngay, buông ra rồi lại nắm: “Ôi tôi quên mất, thân xác tôi bây giờ là của một cô gái. Người anh em Lưu Nhất, ra là học chung ngành hả? Chẳng lẽ cậu cũng là con trai?”
“Trước đó tôi bên tiêu thụ, sau đó chuyển ngành.” Tôi nói: “Còn nữa, tôi không phải nam, tên tôi cũng không phải Lưu Nhất, tôi tên là Hạ Quy Tuyết.”
Xuyên không gần một tháng, Thủy Tuyền luôn gọi cái tên Tiểu Nhất, lúc cãi nhau với Triệu Thanh Xuyên hắn cũng gọi tôi là Lưu Nhất, dường như tôi đã quên mất tên thật của mình là gì.
Không ngờ bây giờ vẫn có thể nói ra, từ tận đáy lòng thật sự rất muốn khóc.
“Hạ Quy Tuyết.” Tô Vân Y nhắc lại tên tôi lần nữa, có lẽ vì phép lịch sự nên anh cũng chia sẻ với tôi tên thật của mình: “Trước khi đến đây tôi tên Thẩm Lang, là một lập trình viên.”
Thẩm Lang? Thẩm Lang???
Tôi kinh hãi thốt lên: “Đàn anh!”
Anh ấy còn ngạc nhiên hơn tôi: “Cô biết tôi hả?”
Sao có thể không biết?
Thẩm Lang, đàn anh cùng ngành lớn hơn tôi hai tuổi, xuất thân là lập trình viên phần mềm chuyên nghiệp, kiến thức thâm sâu, nổi danh độc quyền năm hạng mục, có cống hiến rất to lớn cho ngành lập trình nước nhà.
Trước khi tôi xuyên không anh ấy đã là một lập trình viên tiếng tăm lẫy lừng rồi.
Tôi nói: “Năm ngoái được tham gia buổi giao lưu với những người cùng ngành, tôi đã nghe anh diễn thuyết rồi. Tiếc rằng hôm đó đến muộn nên đành phải ngồi hàng ghế cuối cùng, không có cơ hội trao đổi với anh, chỉ nhớ anh là một chàng trai lạnh lùng, mặt không cảm xúc từ đầu đến cuối.”
Thẩm Lang nhếch môi: “Người anh em, đấy không phải là lạnh lùng, mà là mệt mỏi. Ngay đêm hôm trước tôi bị bắt tăng ca đến hai giờ sáng mà vẫn phải cố nhịn không ngáp ngủ, nếu đổi lại là cô thì cũng vậy thôi.”
Tôi mở miệng, mới nói được hai chữ thì phía sau bỗng phát ra tiếng cửa bị đẩy ra, sau đó giọng Thủy Tuyền vọng vào: “Tiểu Nhất, ra là cậu ở đây.”
Tôi quay đầu lại, thấy cậu ta đang đứng trước cửa, mắt nhìn lướt qua tôi rồi chuyển sang Thẩm Lang: “Chị Tô cũng ở đây ạ? Đạo diễn La nhờ em đi thông báo một tiếng, tối nay có buổi tiệc mừng khai máy, chị Tô nhớ đến đúng giờ nhé.”
Thẩm Lang cười giả lả: “Ok, không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ. Cảm ơn em gái Thủy Tuyền đã nhắc nhở nhé.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Thủy Tuyền nhìn tôi, tôi cũng nhìn cậu ta.
Tôi nói: “Thủy Tuyền, cậu đi trước đi, tớ nói chuyện với chị gái xinh đẹp này thêm lúc nữa, lát nữa sẽ đi tìm cậu.”
Thủy Tuyền không kìm được sự mất mát, tôi chạy qua đóng cửa lại, xoay người nhìn Thẩm Lang: “Người anh em, anh biết nịnh hót thật đấy.”
“Xin cô đấy Hạ Quy Tuyết, đây là nữ chính, nữ chính đó.” Thẩm Lang nhìn tôi, gỡ lớp mặt nạ tươi cười vừa rồi xuống: “Tôi sợ làm mất lòng cô ta thì ngay ngày mai thôi sẽ bị nam chính ám sát.”
“… Nói thật, hình tượng trước đây anh để lại cho tôi, cùng với hành động anh biểu hiện bây giờ… khác nhau một trời một vực.”
Thẩm Lang dùng khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Tô Vân Y nhìn tôi: “Hình tượng gì?”
“Anh là lão làng trong ngành, cũng rất giống nhân vật nam chính trong tiểu thuyết đó chứ? Chưa nói đến chủ tịch ngang ngược si tình gì đó… thì ít nhất cũng phải là kiểu lạnh lùng lãnh đạm chứ.”
Tôi vừa nói vừa cho thêm ví dụ minh họa: “Giống như Mộ Dung Linh hay Triệu Thanh Xuyên trong truyện này ấy…”
Thẩm Lang bật cười: “Không phải đó là loại não tàn sao?”
“…”
Tôi cười lạnh, nhắc cho anh đỡ quên chuyện cũ: “Đừng quên, bữa tiệc mừng khai máy tối nay Mộ Dung Linh cũng tới đấy. Trong truyện gốc anh có tình cảm sâu đậm với gã ảnh đế này, mạnh dạn công khai theo đuổi, còn ở trước đám truyền thông tỏ tình, cuối cùng bị người ta thẳng thừng từ chối.”
Nụ cười của Thẩm Lang lập tức biến mất: “Câm miệng.”
Anh ấy mạnh bạo tẩy trang, đang định chạy ra ngoài rửa mặt thì bị tôi cưỡng ép ấn xuống ghế: “Xin nhờ người anh em, tốt xấu gì bây giờ anh cũng là dáng vẻ xinh đẹp đoan trang, sở hữu khuôn mặt của nữ minh tinh hàng đầu, có thể đừng thô lỗ như vậy được không?”
Thẩm Lang bị tôi đè xuống chỉnh trang lại, sau đó mới theo tôi ra ngoài.
Trên đường tôi vừa đi vừa nói: “Nói thử xem, anh có phát hiện ra không, hình như chúng ta cố trốn tránh thế nào cũng không thay đổi được mạch truyện. Anh thấy đấy, buổi thử vai biểu hiện tệ thế mà cuối cùng vẫn được giao vai nữ chính…”
Thẩm Lang gật đầu: “Thật ra tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ chỉ có một căn cứ đó thôi, chưa thể kết luận được điều gì. Tôi thấy, nếu chúng ta thử thay đổi một chút, nắm được đủ thông tin thì có thể chứng minh hoặc phủ định quan điểm này.”
Sinh viên ưu tú tốt nghiệp khoa kỹ thuật trường chúng ta có khác, lập luận chặt chẽ y như tôi vậy.
Lúc tôi và Thẩm Lang trở lại đoàn phim thì Thủy Tuyền vẫn đang ở đó. Cách đây nửa tiếng cậu ta đi gọi người, bây giờ vẫn chưa đi khỏi đây ư?
Quan trọng hơn chính là, hai người Triệu Thanh Xuyên và Tề Thiên Thâm một trái một phải đứng trước mặt cậu ta, phía sau mỗi người đều đỗ một chiếc xe.
Chạng vạng sáu giờ tối, ánh chiều tà nhuộm dưới trời hoàng hôn, sắc trời u ám, chiếc Ferrari đỏ rực của Triệu Thanh Xuyên nhìn vẫn chói mắt như thường.
Tôi và Thẩm Lang dừng bước, tôi lấy tay chọc chọc anh: “Xem kịch chút chứ?”
“Xem một chút.”
Sau đó hai chúng tôi đứng ung dung xem trò hay.
Triệu Thanh Xuyên nhìn Tề Thiên Thâm, khóe môi treo một nụ cười khinh thường: “Anh Tề, xin anh hiểu rõ, tôi mới là người hợp tác với Tiểu Tuyền trong đoàn phim, bữa tiệc khai máy cũng do đoàn phim chúng tôi tổ chức, hình như anh không liên quan lắm thì phải. Anh Tề không nên mặt dày đi theo, còn đòi Tiểu Tuyền ngồi xe của anh chứ? Chẳng lẽ lương của luật sư Tề không đủ, kinh tế khó khăn, không thể không đến bữa tiệc này?”
Tề Thiên Thâm lạnh lùng nhìn lại anh ta: “Tiểu Tuyền là em gái tôi, tôi có nghĩa vụ đảm bảo an toàn cho em ấy. Nhìn vào tháng trước anh Triệu lái xe chở ba cô gái đi hóng gió bị phóng viên chụp lại, tôi đã nhận ra, tôi phải đích thân đưa Tiểu Tuyền qua đó, tránh bị bộ mặt giả dối của anh Triệu đây lừa.”
Thủy Tuyền khó xử nhìn đông ngó tây: “Anh, anh Thanh Xuyên, hai anh đừng như vậy… Em phải qua đó thôi, nếu đến muộn đạo diễn biết sẽ không vui.”
Cuối cùng tôi cũng nắm bắt được tình hình, hai người này tranh nhau đòi đưa Thủy Tuyền đến nơi tổ chức bữa tiệc khai máy nên mới cãi nhau, giằng co mãi không dừng.
Đại ca, các anh rảnh thật đấy.
Thẩm Lang đứng cạnh tôi cong môi cười: “Hạ Quy Tuyết, chẳng lẽ ban đầu trong lòng cô hình tượng của tôi là thế này ấy hả?”
“Ôi… Văn học có cái hay của văn học, đừng để ý những chi tiết này.”
Tôi rút điện thoại ra tra bản đồ, phát hiện nơi tổ chức tiệc khai máy cách chỗ quay phim gần tám cây số, giờ này vẫn còn rảnh rỗi đứng đây cãi nhau, chắc nửa tiếng nữa mới đến nơi mất.
Vậy nên, làm gì bây giờ?
Hình như Triệu Thanh Xuyên đã thấy tôi và Thẩm Lang, hắn khinh thường nhìn tôi, sau đó quay sang nói với Thủy Tuyền: “Tiểu Tuyền, em quyết định đi, xem ngồi xe ai qua đó. Anh không ép em nữa, em nói gì anh cũng nghe em.”
Nghe vậy, Tề Thiên Thâm thấy mình cũng không được lép vế, nhanh trí đế thêm một câu: “Tiểu Tuyền, anh cũng nghe theo em.”
Thủy Tuyền khó xử đứng giữa hai người họ một lúc, lề mề không đưa ra được quyết định.
Sự chần chừ của cậu ta, ai không biết còn tưởng cậu ta đang chọn chồng.
Giữa lúc tôi còn thấy sốt ruột thay thì Thủy Tuyền nhìn thấy tôi: “Tiểu Nhất!”
Trong lòng chợt có dự cảm không lành: “… Sao?”
“Tiểu Nhất, cậu quyết định đi, tớ muốn ngồi chung xe với cậu.”
… Đúng là nữ chính, mầm mống tai họa, rất thông minh.
Liếc mắt thấy Tề Thiên Thâm và Triệu Thanh Xuyên đang nhìn tôi uy hiếp, tôi lặng lẽ kéo vạt áo của Thẩm Lang: “Xin lỗi, tôi định bắt xe cùng chị Tô tới đó.”
Thủy Tuyền vội nói: “Tớ cũng bắt xe với cậu.”
“Lưu Nhất!” Triệu Thanh Xuyên hung dữ trừng mắt với tôi: “Cô bị điên à? Bao nhiêu lần rồi, có xe mà không chịu đi, cô không muốn đi thì thôi, tôi cũng đâu muốn chở cô, nhưng cô cứ lôi kéo Tiểu Tuyền theo là thế nào?”
Lại là anh? Bà đây không cho anh một bài học, anh thật sự nghĩ rằng tôi dễ bắt nạt đấy phải không?
Tôi đang định xách váy lên lao đến đánh nhau với Triệu Thanh Xuyên thì Thẩm Lang trong thân xác của Tô Vân Y bên cạnh bỗng kéo tôi vào trong ngực, sau đó thuận tay khoác vai tôi, thản nhiên nói: “Lưu Nhất muốn đi với tôi thì mắc mớ gì tới anh? Hơn nữa, bà đây đường đường là nữ minh tinh, có tiền nhưng cứ thích bắt xe đấy, anh có ý kiến gì nào?”
Tôi chưa kịp đề phòng đã bị anh ấy ôm vào lòng, loạng choạng hai bước, sau lưng vô tình đụng phải ngực anh, nhưng lại không hề thấy đau nhức.
Hơi thở lành lạnh lượn lờ quanh tai khiến tim tôi không khỏi có chút hỗn loạn.
Trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất.
Ngực… lớn thật. Mềm thật!
Mẹ ơi, con thích gái đẹp!
Khi hồn tôi đang thoát khỏi chốn hồng trần thì Thẩm Lang sau lưng bỗng kêu đau một tiếng.
Tôi hạ giọng hỏi: “Sao thế người anh em?”
Anh ấy nghiến răng đáp: “Chị hai tôi ơi, xương sau lưng của cô va vào ngực tôi đau quá.”
Tôi lập tức đứng thẳng người, quay lại muốn xoa cho anh ấy, tay vừa tiến lại gần đã bị Thẩm Lang bắt lại: “Hạ Quy Tuyết, cô muốn làm gì?”
Haizz, bị phát hiện rồi…
Tôi ngoan ngoãn thu tay về, xoay người đã thấy Triệu Thanh Xuyên đứng sau đang nhìn chúng tôi, mắt anh ta sắc như lưỡi dao.
“Ồ… Nữ minh tinh?” Anh ta cười khẩy: “Tô Vân Y, có phải cô ngồi trên cao lâu quá nên quên mình leo lên thế nào rồi ư? Nếu không phải sau lưng cô tìm đạo diễn La động tay động chân thì dựa vào diễn xuất của cô, vai diễn công chúa Trưởng Bình sao có thể về tay cô được.”
Có lẽ những lời này đã là vướng mắc trong lòng anh ta từ lâu, dứt câu còn mang theo cảm xúc mãnh liệt nhìn thoáng qua Thủy Tuyền. Ý của anh ta rất rõ ràng, nói Tô Vân Y, à không đúng, Thẩm Lang cướp vai nữ chính của Thủy Tuyền, vậy nên Thủy Tuyền mới phải diễn vai ca kĩ thanh lâu, có rất ít cảnh diễn với anh ta.
Mà chuyện anh ta vừa nói, rằng Tô Vân Y lúc đầu leo lên được thế nào, cái này tôi cũng không rõ. Trong truyện không nhắc tới, chẳng lẽ trong này vẫn còn bí mật nào nữa ư?
Thẩm Lang nhìn Triệu Thanh Xuyên, khuôn mặt chưng ra vẻ thừa nhận gật đầu: “Nói thật, tôi cũng thấy đạo diễn La động tay động chân, nếu không… dựa vào việc anh chỉ biết lẩm bẩm đếm ‘một hai ba’, hoàn toàn phải dựa vào lồng tiếng, không cần đi thử vai mà sao vẫn leo lên làm nam chính được nhỉ?”
Thẩm Lang chắc chắn không có quan hệ chị em ruột thịt với tôi, thế mà cũng dám đâm thẳng vào chỗ đau nhất của Triệu Thanh Xuyên.
Triệu Thanh Xuyên tái mặt, mãi không phản bác được câu nào, xem ra anh ta nhận thức rất rõ khả năng diễn xuất của bản thân. Lại phải nói thêm, cái tên Triệu Thanh Xuyên này cũng là một huyền thoại. Trong truyện gốc, ban đầu anh ta là sinh viên học ngoại ngữ, nhưng mới vào học đã được tổ nghề chọn, kí hợp đồng làm thực tập sinh. Sau đó anh ta bỏ học để tham gia một chương trình tuyển chọn thần tượng, trong thời gian ở chương trình bất ngờ nổi tiếng, cuối cùng dựa vào hơn một tỷ phiếu bình chọn thẳng tiến ra mắt ở vị trí Center. Sau khi ra mắt, anh ta không chuyên tâm học hát nhảy mà được quản lý sắp xếp đi đóng phim. Có điều diễn xuất bộ sau còn tệ hơn bộ trước, điểm phim bộ này thấp hơn bộ kia, dựa vào những lời tâng bốc của người hâm mộ nên vẫn nhận về vài lời khen. Nhưng mấy lời khen này cũng cay đắng chết chìm trong biển nước bọt.
Thấy tình hình ngày càng căng thẳng, Thủy Tuyền cố gắng khuyên ngăn: “Anh Thanh Xuyên, chị Tô, hai người đừng làm lớn chuyện lên như thế. Tiểu Nhất, cậu khuyên chị Tô đi. Anh Thanh Xuyên, chúng ta mau đến bữa tiệc thôi, đừng để đạo diễn sốt ruột.” Nói xong cậu ta chạy một mạch sang một bên, thì thầm nói với Tề Thiên Thâm mấy câu, trong mắt tràn ngập vẻ cầu xin.
Tề Thiên Thâm không cam lòng lườm Triệu Thanh Xuyên, giơ tay lên xoa đầu Thủy Tuyền: “Tiểu Tuyền, em lúc nào cũng tinh tế như thế. Thôi, anh không để em phải khó xử nữa, anh về trước, nếu tên họ Triệu kia bắt bạt em thì cứ gọi cho anh.”
Thủy Tuyền nhanh nhảu gật đầu, còn không quên đế thêm một câu: “Anh, anh yên tâm đi, anh Thanh Xuyên đối xử với em rất tốt, anh ấy sẽ không bắt nạt em đâu.”
Tề Thiên Thâm hậm hực bỏ đi, Thủy Tuyền lại cắn môi chạy qua kéo tay áo Triệu Thanh Xuyên: “Anh Thanh Xuyên, chúng ta đi thôi.”
Thẩm Lang bật cười, lại vươn tay khoác vai tôi, thản nhiên nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Ngồi trong xe, tôi đột nhiên nhớ ra: “Khoan đã, bây giờ anh không phải là nữ minh tinh nổi tiếng sao, sao phải bắt xe thế này? Người đại diện, quản lý và tài xế riêng của anh đâu hết rồi?”
Thẩm Lang nói: “Cũng tại hôm qua tôi đánh nhau với kim chủ* của Tô Vân Y, bây giờ bên công ty đang treo tôi lên đánh. Đừng nói tới người đại diện hay trợ lý, ngay cả thợ trang điểm hôm nay cũng là người diễn vai quần chúng của đoàn phim.”
*kim chủ: người đứng sau chi tiền cho các minh tinh và ngôi sao, nói cách khác là bao nuôi
???
Tôi: “Gì cơ? Kim chủ?”
“Lúc Tô Vân Y bắt đầu đóng phim đã được một gã nhà giàu để ý, hình như cô ta tính kế gã đó, lợi dụng quan hệ của gã giúp mình tìm phim và quay quảng cáo, sau đó dựa vào diễn xuất và nhan sắc thành danh.”
“Nhưng từ đầu đến cuối cô ta và gã kia không tiến triển thêm chút nào, gã nhà giàu đó không nhịn được nữa, nhất định phải ăn món ngon cho bằng được, hôm qua đến tận nhà định làm cho tới, cuối cùng bị tôi quật ngã gãy xương.” Thẩm Lang nói.
“…”
Tôi chân thành nói với Thẩm Lang: “Người anh em, anh ngầu thật đấy!”
Bình luận facebook