Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 1+2:
1
Đây là một quyển tiểu thuyết ngọt sủng có motif cũ mèm, nam chính tổng tài lạnh lùng, nữ chính tiểu bạch hoa, kết thúc hạnh phúc viên mãn.
Bất hạnh chính là tôi xuyên vào trở thành vai nữ phụ xấu xa.
Còn chút may, miễn sao tôi hoàn thành nhiệm vụ của cốt truyện, là có thể trở lại thế giới hiện thực.
Dựa theo cốt truyện, tôi cần hạ thuốc mình, rồi dụ dỗ nam chính.
Tiếp theo sẽ bị nam chính ném ra khỏi phòng, từ đó thanh danh bị hủy hoại, không còn tìm thấy người đâu nữa.
Thuốc, tôi đã chắc chắn mình sẽ uống rồi, người tôi nóng lên, ngứa ran, sắc mặt ửng hồng nằm trên giường.
Một người đàn ông cao lớn tiến lại gần, vén chăn lên, bóp chặt cằm tôi, chất giọng trầm khàn:
"Gấp không chờ được nữa rồi, hả?"
Nháy mắt trời đất quay cuồng, trong mông lung chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu và hầu kết gợi cảm của người đàn ông.
Tôi bị hắn nắm chặt cổ tay.
Vãi loàn.
Tại sao nam chính không đẩy tôi ra.
Cho đến khi mặt trời phản chiếu trên khung cửa sổ, tạo ra ánh sáng chói mắt.
Tôi mới thức dậy với tấm thân đau nhức, ôm chăn ngồi ngây người một lúc lâu.
Cuối cùng khó khăn tiêu hóa hiện thực.
Không, để không ảnh hưởng đến kết thúc của cuốn tiểu thuyết, tôi phải chạy.
Tên đàn ông trên giường đột nhiên xoay người, lộ ra nửa khuôn mặt thanh tú.
Sống mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, hàng mi dài nhu thuận, trên mí mắt có một nốt ruồi son nhỏ, càng làm tăng thêm nét mê người cho khuôn mặt vốn đã anh tuấn này.
Tôi ngu luôn rồi.
Người tôi ngủ cùng là Giang Thần, người mà tôi đã gọi là anh hơn mười năm.
Tôi càng chạy nhanh hơn, giày cũng không kịp mang.
Cười ch.ế.t, không chạy, chẳng lẽ chờ bị hắn nghiền xương ra thành tro sao?
Giang Thần.
Phản diện mạnh nhất và cũng là nhân vật có kết cục thảm nhất trong tiểu thuyết.
2
Sau khi cường ngủ Giang Thần, tôi vẫn luôn lo sợ bất an.
Giang Thần từ trước đến nay không gần phụ nữ, đêm đó người hắn nồng nặc mùi rượu, chắc là uống say rồi.
Vậy nên, hắn có biết người ôm mặt hắn hun chóc chóc là tôi không?
“Mẹ nuôi, Giang Thần có ở nhà không?”
Đầu dây bên kia sững người một lúc mới lên tiếng.
“Hôm qua tiệc tan rồi đi đâu mất tiêu luôn, đến giờ vẫn không thấy mặt nó đâu. Ninh Ninh, mẹ nghe mẹ con nói tối hôm qua con không về nhà, con đi đâu vậy?”.
Tôi:… “Ha ha, mẹ nuôi, gần đây trong nhà vẫn ổn đúng không ạ?"
Có tiếng bước chân vọng qua từ điện thoại. "Ninh Ninh, đợi một chút, Giang Thần về rồi nè, để mẹ bảo nó nghe điện thoại con."
“Giang Thần, khai thật đi, con bắt nạt Ninh Ninh đúng không? Nếu không sao con bé lại trực tiếp gọi tên con mà không kêu anh nữa?”
Cạch, tôi vội ngắt điện thoại.
Mẹ nuôi yêu quý, tại vì con sợ hãi, chột dạ đó ạ.
Ở thành phố C, Giang Thần là một nhân vật huyền thoại, nho nhã khiêm tốn, ít khi nổi nóng, ngay cả trong giới thương trường như chiến trường, hầu như không ai dám nói Giang Thần không đúng.
Chỉ có tôi, người đã đọc cuốn tiểu thuyết, mới biết Giang Thần là một tên biếи ŧɦái nhỏ cố chấp và có ham muốn chiếm hữu rất lớn.
Lúc thường lạnh nhạt nho nhã đều là hắn giả vờ.
À, đúng rồi, hắn còn có thói ở sạch nghiêm trọng.
Nếu biết kẻ đã vấy bẩn hắn là tôi, liệu tôi còn đường sống không?
Trong nửa tháng, tôi sống trong nỗi kinh hoàng, gầy đi bốn năm cân.
Điều đáng mừng là khoảng thời gian này Giang Thần không hề liên lạc với tôi, xem ra hắn còn không biết người có tình một đêm với mình là ai.
Tôi đã nhìn thấy hy vọng của cuộc sống.
Nhưng ăn thứ gì vào cũng nôn ra hết sạch.
Mẹ nuôi lo lắng, lôi kéo tôi đi bệnh viện kiểm tra một vòng.
Nhìn vào tờ giấy chẩn đoán mang thai trên tay, tôi như ch.ế.t lặng.
"Mang thai? Ninh Ninh, con có bạn trai từ khi nào? Sao không nói cho mẹ biết? Đối phương là ai? Mẹ có quen không?"
Mẹ nuôi kích động vây quanh tôi.
Nếu con nói là của con trai mẹ, mẹ tin không?
Con của Giang Thần, tôi quyết không thể giữ lại.
Đây là một quyển tiểu thuyết ngọt sủng có motif cũ mèm, nam chính tổng tài lạnh lùng, nữ chính tiểu bạch hoa, kết thúc hạnh phúc viên mãn.
Bất hạnh chính là tôi xuyên vào trở thành vai nữ phụ xấu xa.
Còn chút may, miễn sao tôi hoàn thành nhiệm vụ của cốt truyện, là có thể trở lại thế giới hiện thực.
Dựa theo cốt truyện, tôi cần hạ thuốc mình, rồi dụ dỗ nam chính.
Tiếp theo sẽ bị nam chính ném ra khỏi phòng, từ đó thanh danh bị hủy hoại, không còn tìm thấy người đâu nữa.
Thuốc, tôi đã chắc chắn mình sẽ uống rồi, người tôi nóng lên, ngứa ran, sắc mặt ửng hồng nằm trên giường.
Một người đàn ông cao lớn tiến lại gần, vén chăn lên, bóp chặt cằm tôi, chất giọng trầm khàn:
"Gấp không chờ được nữa rồi, hả?"
Nháy mắt trời đất quay cuồng, trong mông lung chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu và hầu kết gợi cảm của người đàn ông.
Tôi bị hắn nắm chặt cổ tay.
Vãi loàn.
Tại sao nam chính không đẩy tôi ra.
Cho đến khi mặt trời phản chiếu trên khung cửa sổ, tạo ra ánh sáng chói mắt.
Tôi mới thức dậy với tấm thân đau nhức, ôm chăn ngồi ngây người một lúc lâu.
Cuối cùng khó khăn tiêu hóa hiện thực.
Không, để không ảnh hưởng đến kết thúc của cuốn tiểu thuyết, tôi phải chạy.
Tên đàn ông trên giường đột nhiên xoay người, lộ ra nửa khuôn mặt thanh tú.
Sống mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, hàng mi dài nhu thuận, trên mí mắt có một nốt ruồi son nhỏ, càng làm tăng thêm nét mê người cho khuôn mặt vốn đã anh tuấn này.
Tôi ngu luôn rồi.
Người tôi ngủ cùng là Giang Thần, người mà tôi đã gọi là anh hơn mười năm.
Tôi càng chạy nhanh hơn, giày cũng không kịp mang.
Cười ch.ế.t, không chạy, chẳng lẽ chờ bị hắn nghiền xương ra thành tro sao?
Giang Thần.
Phản diện mạnh nhất và cũng là nhân vật có kết cục thảm nhất trong tiểu thuyết.
2
Sau khi cường ngủ Giang Thần, tôi vẫn luôn lo sợ bất an.
Giang Thần từ trước đến nay không gần phụ nữ, đêm đó người hắn nồng nặc mùi rượu, chắc là uống say rồi.
Vậy nên, hắn có biết người ôm mặt hắn hun chóc chóc là tôi không?
“Mẹ nuôi, Giang Thần có ở nhà không?”
Đầu dây bên kia sững người một lúc mới lên tiếng.
“Hôm qua tiệc tan rồi đi đâu mất tiêu luôn, đến giờ vẫn không thấy mặt nó đâu. Ninh Ninh, mẹ nghe mẹ con nói tối hôm qua con không về nhà, con đi đâu vậy?”.
Tôi:… “Ha ha, mẹ nuôi, gần đây trong nhà vẫn ổn đúng không ạ?"
Có tiếng bước chân vọng qua từ điện thoại. "Ninh Ninh, đợi một chút, Giang Thần về rồi nè, để mẹ bảo nó nghe điện thoại con."
“Giang Thần, khai thật đi, con bắt nạt Ninh Ninh đúng không? Nếu không sao con bé lại trực tiếp gọi tên con mà không kêu anh nữa?”
Cạch, tôi vội ngắt điện thoại.
Mẹ nuôi yêu quý, tại vì con sợ hãi, chột dạ đó ạ.
Ở thành phố C, Giang Thần là một nhân vật huyền thoại, nho nhã khiêm tốn, ít khi nổi nóng, ngay cả trong giới thương trường như chiến trường, hầu như không ai dám nói Giang Thần không đúng.
Chỉ có tôi, người đã đọc cuốn tiểu thuyết, mới biết Giang Thần là một tên biếи ŧɦái nhỏ cố chấp và có ham muốn chiếm hữu rất lớn.
Lúc thường lạnh nhạt nho nhã đều là hắn giả vờ.
À, đúng rồi, hắn còn có thói ở sạch nghiêm trọng.
Nếu biết kẻ đã vấy bẩn hắn là tôi, liệu tôi còn đường sống không?
Trong nửa tháng, tôi sống trong nỗi kinh hoàng, gầy đi bốn năm cân.
Điều đáng mừng là khoảng thời gian này Giang Thần không hề liên lạc với tôi, xem ra hắn còn không biết người có tình một đêm với mình là ai.
Tôi đã nhìn thấy hy vọng của cuộc sống.
Nhưng ăn thứ gì vào cũng nôn ra hết sạch.
Mẹ nuôi lo lắng, lôi kéo tôi đi bệnh viện kiểm tra một vòng.
Nhìn vào tờ giấy chẩn đoán mang thai trên tay, tôi như ch.ế.t lặng.
"Mang thai? Ninh Ninh, con có bạn trai từ khi nào? Sao không nói cho mẹ biết? Đối phương là ai? Mẹ có quen không?"
Mẹ nuôi kích động vây quanh tôi.
Nếu con nói là của con trai mẹ, mẹ tin không?
Con của Giang Thần, tôi quyết không thể giữ lại.
Last edited:
Bình luận facebook