TÔI VÀ CÔ BẠN GÁI 4K3 MMR - CHAP 15
Đã hai ngày sau khi con bé kia phát hiện ra chuyện của mình và Trâm Anh. Mỗi ngày mình cảm thấy lo lắng kinh khủng. Trân vẫn nói chuyện và cày rank với mình vào mỗi buổi tối, mình nghĩ em vẫn chưa biết. “Nhưng tại sao con bé đó vẫn chưa nói với em nhỉ?”, mình tự hỏi. Có thể nó chỉ đang đợi để thu thập thêm nhiều “chứng cứ” rồi kể với Trân một lần luôn, hoặc cũng có thể nó đang nghĩ xem nên... tống tiền mình như thế nào. Nghĩ đến chuyện đó thôi là mặt mình tối sầm lại... T_T
Sau khi hỏi vài ông bạn làm chung, thì mới biết con bé đó tên là Trang, cùng tuổi với Trâm Anh và Bảo Trân. Con bé này nhìn cũng khá xinh, nên thím nào cũng có info từ lâu (ngoài mình :wtf: ). Nghe mấy thím kể rằng con bé này rất hiền và dễ tính nên mình cũng nhẹ nhõm lại phần nào. Ít nhất rằng nó sẽ không tống tiền mình
. Nhưng không có nghĩa là nó sẽ không kể lại với Bảo Trân. Chắc kiểu này mình phải nói chuyện trực tiếp với nó thôi. Thà mình tự giải thích còn hơn để nó tự suy diễn rồi kể lại. Lúc đó mọi chuyện
sẽ tệ hơn rất rất rất nhiều lần...
Mình quyết định bỏ bữa trưa cùng Trâm Anh và đi tìm Trang để nói chuyện. Mấy thím trong công ty nói rằng nó thường ngồi trong quán kem gần công ty vào giờ nghỉ trưa (điều tra kĩ vkl :T). Công nhận mấy thím nói đúng thât, vừa bước tới gần là mình nhận ra nó ngay. Nó đang ngồi một mình, mắt dán vào cái điện thoại. Kể ra thì con bé này xinh thật nhìn có nét rất giống Phạm Băng Băng, không hiểu tại sao tới tận bây giờ thì mình mới thấy nó xinh (chắc tại hai cô chị em sinh đôi kia làm mình bị hoa mắt cmnr :’( )... Dù sao thì, mình từ từ bước vào quán rồi đi tới chỗ nó ngồi. Nó ngước mặt lên, có vẻ hơi bất ngờ, hỏi:
- Ủa? Anh B...
- Anh muốn nói chuyện với em một chút được không? – Mình ngồi
xuống ghế đối diện, nói với giọng điềm tĩnh (dù run vkl)
- Dạ!
- Chuyện hôm trước... – Mình ngập ngừng không biết nói gì
- Chuyện gì anh? – Nó tròn mắt
- Chuyện giữa anh và Trâm Anh đó...
- Dạ! Sao anh?
WTF? Nó làm ra vẻ ngây thơ vô số tội vkl, làm mình chẳng biết nên nói gì. Mất vài giây suy nghĩ, mình quyết định hỏi liều:
- Em có định kể với Trân không?
Trang đơ mặt ra một lúc, rồi nó “à” lên như đã hiểu được mình đang nói về vấn đề gì. Nó đáp như chẳng có gì xảy ra:
- Kể làm chi anh?
- Ủa? Chứ anh tưởng em với Trân là bạn mà?
- Tụi em cũng không thân lắm. Mà đó là chuyện riêng của anh và Trân, em không muốn xen vào làm gì, với lại...
Nghe tới đây thì mình cảm thấy hạnh phúc vkl, giống như vừa mới nhảy một bước từ dưới địa ngục lên thẳng thiên đàng vậy. Hóa ra con bé này cũng không phải là kẻ nhiều chuyện như mình nghĩ. Khoan đã, quay lại với câu chuyện...
- Với lại gì?
- Em thấy chuyện anh thích cả hai người là chị em sinh đôi cũng là điều dễ hiểu thôi. Và em muốn biết kết quả sẽ ra sao! – Nó mỉm cười
Ơ, ***. Con này bị điên hay là nghiện phim tình cảm Hàn Quốc nhỉ
o.O.
- Vậy em sẽ không nói với Trân chứ?
Nó gật đầu.
- Cám ơn em !
Mình đứng lên định bước ra khỏi quán thì nó hỏi:
- Anh biết Trân và Trâm Anh không thân thiết với nhau lắm chưa?
- Biết rồi !
- Mà anh biết lí do tại sao chưa?
- Chưa ! Cả hai chị em, chẳng ai nói gì tới chuyện đó cả !
- Vậy thì tốt ! – Trang mỉm cười
- Tại sao lại tốt?
- Rồi anh sẽ biết thôi !
Nó mỉm cười đầy ẩn ý rồi lấy điện thoại ra bấm...
---
Rốt cuộc là chuyện gì khiến ai chị em giận nhau đây? Tại sao ai cũng biết nhưng chẳng nói cho mình nghe? Chắc chuyện này sẽ là một điều gì đó vô cùng tồi tệ hoặc ít nhất là cũng gần như vậy. Mình chẳng thể đoán nổi đó là điều gì, càng suy nghĩ thì càng thấy tồi tệ hơn. Suy nghĩ một hồi thì cũng đến giờ tan ca, lần này mình và Trâm Anh đi xuống thang máy mà không sợ bất kì điều gì hết (ngoại trừ việc Bảo Trân vô tình xuất hiện ở dưới sảnh, nhưng chuyện đó không xảy ra). Trâm Anh hớn hở khoe về hợp đồng em vừa ký hồi chiều và cả một dự án quảng cáo mà em sắp ký vào tuần sau nữa. Chẳng hiểu em xui xẻo đến cỡ nào, nhưng khả năng thuyết phục của em quả thật là đáng nể. Em rủ mình đi ăn mừng, nhưng mình phải từ chối vì có hẹn party với Bảo Trân.
Cả tối hôm đó, chẳng hiểu vì sao mình bỗng trở nên noob kinh khủng, sau hai tiếng đồng hồ mình đã làm Bảo Trân (và cả mình) tụt cmn 75 MMR :’( . Đến mức em kêu mình nghỉ để Skype, chắc em sợ bị mất thêm MMR :’( .
Buổi trò chuyện vẫn diễn ra vui vẻ như thường lệ. Đến gần lúc đi ngủ, thì em khoe một chiếc vòng cổ nhìn rất đẹp. Em nói đó là quà sinh nhật dành cho người chị sinh đôi của mình... và hai chị em sẽ cùng tổ chức tiệc sinh nhật.
WTF????
GGWP
Đã hai ngày sau khi con bé kia phát hiện ra chuyện của mình và Trâm Anh. Mỗi ngày mình cảm thấy lo lắng kinh khủng. Trân vẫn nói chuyện và cày rank với mình vào mỗi buổi tối, mình nghĩ em vẫn chưa biết. “Nhưng tại sao con bé đó vẫn chưa nói với em nhỉ?”, mình tự hỏi. Có thể nó chỉ đang đợi để thu thập thêm nhiều “chứng cứ” rồi kể với Trân một lần luôn, hoặc cũng có thể nó đang nghĩ xem nên... tống tiền mình như thế nào. Nghĩ đến chuyện đó thôi là mặt mình tối sầm lại... T_T
Sau khi hỏi vài ông bạn làm chung, thì mới biết con bé đó tên là Trang, cùng tuổi với Trâm Anh và Bảo Trân. Con bé này nhìn cũng khá xinh, nên thím nào cũng có info từ lâu (ngoài mình :wtf: ). Nghe mấy thím kể rằng con bé này rất hiền và dễ tính nên mình cũng nhẹ nhõm lại phần nào. Ít nhất rằng nó sẽ không tống tiền mình
sẽ tệ hơn rất rất rất nhiều lần...
Mình quyết định bỏ bữa trưa cùng Trâm Anh và đi tìm Trang để nói chuyện. Mấy thím trong công ty nói rằng nó thường ngồi trong quán kem gần công ty vào giờ nghỉ trưa (điều tra kĩ vkl :T). Công nhận mấy thím nói đúng thât, vừa bước tới gần là mình nhận ra nó ngay. Nó đang ngồi một mình, mắt dán vào cái điện thoại. Kể ra thì con bé này xinh thật nhìn có nét rất giống Phạm Băng Băng, không hiểu tại sao tới tận bây giờ thì mình mới thấy nó xinh (chắc tại hai cô chị em sinh đôi kia làm mình bị hoa mắt cmnr :’( )... Dù sao thì, mình từ từ bước vào quán rồi đi tới chỗ nó ngồi. Nó ngước mặt lên, có vẻ hơi bất ngờ, hỏi:
- Ủa? Anh B...
- Anh muốn nói chuyện với em một chút được không? – Mình ngồi
xuống ghế đối diện, nói với giọng điềm tĩnh (dù run vkl)
- Dạ!
- Chuyện hôm trước... – Mình ngập ngừng không biết nói gì
- Chuyện gì anh? – Nó tròn mắt
- Chuyện giữa anh và Trâm Anh đó...
- Dạ! Sao anh?
WTF? Nó làm ra vẻ ngây thơ vô số tội vkl, làm mình chẳng biết nên nói gì. Mất vài giây suy nghĩ, mình quyết định hỏi liều:
- Em có định kể với Trân không?
Trang đơ mặt ra một lúc, rồi nó “à” lên như đã hiểu được mình đang nói về vấn đề gì. Nó đáp như chẳng có gì xảy ra:
- Kể làm chi anh?
- Ủa? Chứ anh tưởng em với Trân là bạn mà?
- Tụi em cũng không thân lắm. Mà đó là chuyện riêng của anh và Trân, em không muốn xen vào làm gì, với lại...
Nghe tới đây thì mình cảm thấy hạnh phúc vkl, giống như vừa mới nhảy một bước từ dưới địa ngục lên thẳng thiên đàng vậy. Hóa ra con bé này cũng không phải là kẻ nhiều chuyện như mình nghĩ. Khoan đã, quay lại với câu chuyện...
- Với lại gì?
- Em thấy chuyện anh thích cả hai người là chị em sinh đôi cũng là điều dễ hiểu thôi. Và em muốn biết kết quả sẽ ra sao! – Nó mỉm cười
Ơ, ***. Con này bị điên hay là nghiện phim tình cảm Hàn Quốc nhỉ
- Vậy em sẽ không nói với Trân chứ?
Nó gật đầu.
- Cám ơn em !
Mình đứng lên định bước ra khỏi quán thì nó hỏi:
- Anh biết Trân và Trâm Anh không thân thiết với nhau lắm chưa?
- Biết rồi !
- Mà anh biết lí do tại sao chưa?
- Chưa ! Cả hai chị em, chẳng ai nói gì tới chuyện đó cả !
- Vậy thì tốt ! – Trang mỉm cười
- Tại sao lại tốt?
- Rồi anh sẽ biết thôi !
Nó mỉm cười đầy ẩn ý rồi lấy điện thoại ra bấm...
---
Rốt cuộc là chuyện gì khiến ai chị em giận nhau đây? Tại sao ai cũng biết nhưng chẳng nói cho mình nghe? Chắc chuyện này sẽ là một điều gì đó vô cùng tồi tệ hoặc ít nhất là cũng gần như vậy. Mình chẳng thể đoán nổi đó là điều gì, càng suy nghĩ thì càng thấy tồi tệ hơn. Suy nghĩ một hồi thì cũng đến giờ tan ca, lần này mình và Trâm Anh đi xuống thang máy mà không sợ bất kì điều gì hết (ngoại trừ việc Bảo Trân vô tình xuất hiện ở dưới sảnh, nhưng chuyện đó không xảy ra). Trâm Anh hớn hở khoe về hợp đồng em vừa ký hồi chiều và cả một dự án quảng cáo mà em sắp ký vào tuần sau nữa. Chẳng hiểu em xui xẻo đến cỡ nào, nhưng khả năng thuyết phục của em quả thật là đáng nể. Em rủ mình đi ăn mừng, nhưng mình phải từ chối vì có hẹn party với Bảo Trân.
Cả tối hôm đó, chẳng hiểu vì sao mình bỗng trở nên noob kinh khủng, sau hai tiếng đồng hồ mình đã làm Bảo Trân (và cả mình) tụt cmn 75 MMR :’( . Đến mức em kêu mình nghỉ để Skype, chắc em sợ bị mất thêm MMR :’( .
Buổi trò chuyện vẫn diễn ra vui vẻ như thường lệ. Đến gần lúc đi ngủ, thì em khoe một chiếc vòng cổ nhìn rất đẹp. Em nói đó là quà sinh nhật dành cho người chị sinh đôi của mình... và hai chị em sẽ cùng tổ chức tiệc sinh nhật.
WTF????
GGWP
Bình luận facebook