-
Chương 516-520
Chương 516 Cường giả tông môn (1)
Hiện tại trong một hang động bên ngoài ngọn núi, Diệp Huyền đang ngồi tại nơi này.
Trên người hắn có hỏa diễm đỏ rực đang bốc cháy, sau đó chậm rãi thu liễm.
Hô!
Phun ra một ngụm trọc khí, vẻ mặt Diệp Huyền tươi cười sáng lạn.
- Cuối cùng cũng có thể khống chế vô tận dung hỏa hoàn toàn.
Khống chế thiên hỏa chẳng khác gì khống chế nhân sinh, nội tâm Diệp Huyền thoải mái không nói thành lời.
Hô!
Bỗng nhiên trong tay Diệp Huyền xuất hiện một đáo hỏa diễm, một khối nham thạch trước mặt lập tức bị hỏa diễm thiêu đốt thành dung nham nóng chảy.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu xuất hiện trên bờ vai Diệp Huyền, trong đôi mắt tinh xảo của nó mang theo ngạc nhiên, hiển nhiên nó cực kỳ kinh ngạc khi phát hiện Diệp Huyền thu được thiên hỏa.
- Tiểu chút chít, đồ vật của ngươi đâu?
Diệp Huyền lấy này nâng Tiểu Tử Điêu lên, lắc lắc người của nó.
Phốc thông phốc thông.
Bốn đóa Thất Thải Hoa Liên đều rơi xuống.
Không ngờ đạt được bốn đoa.s
Diệp Huyền kinh ngạc.
Có thể cướp được nhiều đóa Thất Thải Hoa Liên trước nhiều cường giả và yêu thú như thế hoàn toàn vượt qua Diệp Huyền tưởng tượng.
Hắn xem ra Tiểu Tử Điêu có thể cướp được một đóa đã là nhiều.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu lập tức vội vàng, nó giương nanh múa vuốt bảo hộ bốn đóa hoa sen dưới thân, bộ dạng sẽ dốc sức liều mạng.
- Tiểu tham tiền, ăn của ta nhiều linh dược như thế, hiện tại cũng nên hồi báo một chút rồi.
- Như vậy đi, ta lấy hai đóa, hai đóa còn lại sẽ là của ngươi.
Diệp Huyền không chút khách khí. hắn cầm hai đóa Thất Thải Hoa Liên bỏ vào trong túi, Tiểu Tử Điêu tức giận trừng mắt dừng râu nhưng không thể làm gì.
- Thất Thải Hoa Liên thập phần trân quý, nếu cứ ăn sống như thế sẽ gia tăng thực lực nhưng kể từ đó lại quá mức lãng phí, không bằng thu lại, sau khi tìm đủ tài liệu lại luyện chế thành đan dược nói sau.
Diệp Huyền đạt được Thất Thải Hoa Liên, hắn không tùy tiện phục dụng mà là thu lại.
Hắn hiện tại đã đột phá tứ giai Thiên Vũ Sư, cảnh giới của hắn chưa vững chắc, nếu hắn Thất Thải Hoa Liên sẽ gia tăng thực lực lên nhưng thập phần không tốt với phát triển tương lai của hắn.
Huống chi đối với một gã luyện dược sư mà nói, trực tiếp phục dụng linh dược chính là cách làm lãng phí nhất.
Tiểu Tử Điêu không có suy nghĩ nhiều như thế, nó sợ Diệp Huyền tiếp tục cướp đoạt bảo vật của nó, trực tiếp cầm lấy một đóa hoa sen sau đó cắn Gặc... Gặc... Gặc.
Một đóa hoa sen bị nó cắn hai ba cái đã nuốt vào bụng.
Sau khi ăn tươi một đóa, nó còn cảm thấy chưa đủ lại muốn ăn đóa thứ hai vào miệng, cái miệng nhỏ nhắn của nó phình lên.
- Tiểu gia hỏa ngươi muốn chết sao?
Diệp Huyền ngạc nhiên không nhỏ, hắn muốn ngăn cản nhưng không kịp.
Oanh!
Dược lực khổng lồ bộc phát trong cơ thê Tiểu Tử Điêu.
Tiểu Tử Điêu mắt say lờ đờ mông lung giống như uống say, nó lắc lắc cái âầu vài cái sau đó nằm trên mặt đất ngủ ngáy khò khè.
- Tiểu gia hỏa này.
Diệp Huyền kinh ngạc, Thất Thải Hoa Liên chính là linh dược thất giai, dược hiệu kinh người, tuy võ giả bình thường có thể phục dụng nhưng phải cẩn thận từng li từng tí, nếu không rất dễ dàng làm dược tính quá mạnh bạo thể mà chết.
Tiểu Tử Điêu nuốt hai đóa nhưng không có chuyện gì xảy ra, từ đó làm cho Diệp Huyền kinh hãi không nhỏ.
- Bỏ đi, tiểu chút chít lai lịch cổ quái, ănThất Thải Hoa Liên không nổ chết cũng nằm trong dự lêệu.
Bá!
Vừa dứt lời, Diệp Huyền lao ra khỏi động quật và lập tức biến mất.
Hôm nay khoảng cách tiến vào phù quang bí cảnh chưa tới nửa tháng, còn hơn nửa tháng phù quang bí cảnh mới có thể đóng cửa, nơi này linh dược nằm khắp mặt đất, Diệp Huyền tự nhiên không muốn lãng phí thời gian.
Tại một khu vực loạn thạch cách vị trí Diệp Huyền mấy trăm dặm.
Oanh oanh!
Mấy đạo nhân ảnh chật vật rơi xuống, quần áo toàn thân nghiền nát, tóc mai tán loạn.
- Đáng chết, lúc này vì ngăn cản nhiều Huyền thú yêu thú tiến công, ta đã tiêu hao thất thất bát bát bảo vật mang ra khỏi tông môn.
- Những yêu thú kia quá hung ác, không ngờ không buông tha đuổi giết chúng ta, khá tốt sư huynh tu hành Hư Không Phiếu Miểu Quyết xuất quỷ nhập thần, từ đó mới có thể tránh né truy tung.
- Không nên chủ quan, khu rừng núi này chính là dịa bàn của yêu thú, qua một thời gian ngắn, chỉ sợ chúng ta sẽ không nhẹ nhõm đâu.
Sắc mặt bốn người Loan Hồng, Dạ Phồn Tinh, Bạch Khởi, Chu Lương khó coi, toàn thân đều là máu.
Bọn họ chạy trốn Yêu tộc đuổi giết, bọn họ không ngừng thi triển thủ đoạn, gần như đều sử dụng tất cả át chủ bài của bản thân.
Mặc dù như thế, mấy người cũng trọng thương, bộ dạng không chịu nổi.
- Khốn kiếp, vừa rồi chẳng những là yêu thú, còn có đám luyện hồn sư của liên minh mười ba nước ẩn nấp ở gần đó, nếu như không phải chúng ta phản ứng nhanh, chỉ sợ sẽ rơi vào trong tay của bọn chúng.
- Hừ, chúng ta đào tẩu bị đánh trúng một chiêu, nếu như không nhìn lầm thì đó chính là Tà Nhất Minh hội trưởng Đông Thăng quốc của Dạ Phồn Tinh sư huynh ah.
- Đám gia hỏa này ngấp nghé bảo vật trên người chúng ta, cũng may chúng ta phản ứng kịp thời, nhìn thấu gian kế của bọn chúng, cũng tổn thất mấy tấm phù văn trưởng lão ban cho, thật là đáng chết ah.
Trên mặt mấy người khác căm phẫn khó nén.
- Ha ha, cho dù chúng ta bị đuổi giết rất thảm, dùng nhiều bảo vật trưởng lão ban cho nhưng thu hoạch cũng không tồi.
Dạ Phồn Tinh ha ha cười cười.
Không nói chuyện khác, hắn chiếm được một đóa Thất Thải Hoa Liên cũng đủ chống đỡ tất cả bảo vật bị công phá trên đường đi, huống chi Loan Hồng sư huynh thu hoạch còn hơn hắn nhiều.
Nghe nói lời này, Chu Lương và Bạch Khởi cùng mỉm cười.
Chỉ có Loan Hồng không vui chút nào.
- Đúng rồi Loan Hồng sư huynh, ngươi đạt được là địa hỏa gì? Không bằng lấy ra cho chúng ta xem xét một chút.
- Đúng thế, ta nhìn khí tức hỏa diễm trong hang động thập phần mãnh liệt, chỉ sợ cho dù là địa hỏa cũng có thể là địa hỏa cường đại ah.
- Còn có rễ cây Thất Thải Hoa Liên, tuy phương diện gia tăng cấp bậc không bằng bản thể Thất Thải Hoa Liên nhưng phương diện trị liệu sinh mệnh lực có lẽ còn trên cả Thất Thải Hoa Liên.
Ba người Dạ Phồn Tinh không ngừng nghị luận sôi nổi, bọn họ dùng ánh mắt chờ mong nhìn Loan Hồng.
Sắc mặt Loan Hồng tái nhợt nói:
- Ta không đạt được bảo vật gì trong hang động cả.
- Cái gì?
Ba người Dạ Phồn Tinh vô cùng giật mình, sắc mặt của bọn họ khó nhìn.
- Loan Hồng sư huynh, chẳng lẽ ngươi không tin ba người chúng ta?
- Chúng ta chỉ muốn xem nó là địa hỏa gì, tuyệt đối sẽ không muốn đồ của sư huynh chút nào.
- Lời này lừa gjt đám người Chúc Thiên Lam còn có thể, sư huynh đệ chúng ta thì có gì phải giấu diếm?
Chương 517 Cường giả tông môn (2)
Ba người Dạ Phồn Tinh càng nói, nội tâm Loan Hồng tức giận càng lớn, hắn cắn răng nói:
- Ta lừa gạt các ngươi làm gì, ta không đạt được bất cứ bảo vật gì trong hang động cả.
Ba người Dạ Phồn Tinh lúc này ngơ ngẩn, nhìn vẻ mặt của Loan Hồng không giống như đang nói láo.
- Nhưng thời điểm chúng ta đi vào trong hang động đúng là cảm nhận được khí tức của địa hỏa và rễ cây Thất Thải Hoa Liên mà?
- Các ngươi cảm giác không sai, thời điểm ta đi tới nơi đó, nơi đó đã không có cái gì, có người tới trước ta, tựu hắn đã lấy địa hỏa và rễ cây Thất Thải Hoa Liên, cuối cùng hết lần này tới lần khác tất cả mọi người tưởng rằng ta lấy, thật sự là đáng giận ah...
Loan Hồng đánh một chưởng vào khối đá lớn cao bằng nửa người, khối đá lập tức biến thành phấn vụn, trong đôi mắt bắn ra hung quang đáng sợ.
- Đây là chuyện không có khả năng, sư huynh, lúc chúng ta đến, Thất Thải Hoa Liên vừa mới thnfh thục không bao lâu, khí tức hỏa diễm chỉ mới biến mất trong chốc lát, có ai có thể dùng thời gia ngắn như thế luyện hóa địa hỏa thần bí như vậy được? Lúc ấy hội trưởng mấy đại vương quốc cũng đi cùng với chúng ta.
Đám người Dạ Phồn Tinh vẫn không tin tưởng.
Địa hỏa quá mức cường đại, căn bản không phải một người bình thường có thể tùy ý luyện hóa, bọn họ xem ra, trong phù quang bí cảnh chỉ có hội trưởng năm đại vương quốc mới có được thực lực như thế.
- Ta cũng cảm thấy kỳ quái, trừ hội trưởng năm đại vương quốc ra, còn có người nào có được thực lực như thế?
Loan Hồng ngưng trọng nói ra.
- Sư huynh, ngươi nói là Diệp Huyền?
Trong đầu đám người Dạ Phồn Tinh xuất hiện thân ảnh của Diệp Huyền.
- Đúng thế, chính là hắn, nếu như ta biết hắn cướp địa hỏa của ta, ta nhất định sẽ bầm thây hắn thành vạn đoạn.
Loan Hồng gào thét, trong mắt của hắn mang theo hàn quang đáng sợ.
Mặc dù không biết là ai cướp đoạt địa hỏa trong lòng đất, Loan Hồng vẫn nghĩ tới Diệp Huyền trơớc tiên, trong lòng hắn, Diệp Huyền trừ là người duy nhất trong năm đại vương quốc có khả năng vượt qua hắn nhưng không thể dùng thời gian ngắn như vậy luyện hóa địa hỏa.
- Sư huynh, hiện tại võ giả liên minh mười ba nước đang tìm kiếm chúng ta, Yêu tộc cũng không bỏ qua cho chúng ta, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Ba người Dạ Phồn Tinh nhìn sang Loan Hồng, Loan Hồng thực lực mạnh nhất cho nên là người tâm phúc của mọi người.
Nếu như không phải có Loan Hồng, lúc trước Yêu tộc và Tả Nhất Minh vây công, bằng vào ba người bọn họ đã sớm chết trong vây công.
Loan Hồng cười lạnh, khóe miệng của hắn cười một cách thản nhiên, nói:
- Các ngươi không cần lo lắng, phù quang bí cảnh bát ngát như thế, với thực lực của chúng ta, bọn chúng rất khó tìm ra chúng ta, huống chi trước khi đi vào phù quang bí cảnh, ta đã truyền tin tức về tông môn, chắc hẳn lúc này cao thủ tông môn đang trên đường tới đây.
- Cái gì liên minh mười ba nước, trước mặt tông môn chỉ là gà đất chó kiểng mà thôi.
- Hiện tại chúng ta cần làm chính là tìm kiếm Diệp Huyền.
Đôi mắt Loan Hồng bắn ra hào quang bạo ngược.
Thủy Vụ sơn mạch bên ngoài Phù quang bí cảnh.
Trong một khu vực rừng núi yêu thú hoành hành.
Mấy đạo nhân ảnh đang tiến vào khu vực sơn cốc vào phù quang bí cảnh.
Mấy người kia quần áo và trang sức vô cùng giống nhau, hiển nhiên đều tới từ một thế lực cường đại.
Rống!
Đột nhiên gầm lên giận dữ, Kiếm Xỉ Hổ ngũ giai lao ra khỏi rừng rậm, nó lao vào lão giả đầu lĩnh.
- Nghiệt súc, không có chút ánh mắt thì sống làm gì.
Tiếng quát sâm lãnh vang lên, lão giả đầu lĩnh gầm lên đầy bá đạo sau đó vung nắm đấm đấm nát đầu Kiếm Xỉ Hổ, máu tươi và óc trắng bắn ra tung tóe.
- Cuồng Phong trưởng lão, căn cứ theo tin tức Loan Hồng truyền về tông môn, có lẽ nơi mở phù quang bí cảnh nằm ở gần đây.
Một gã đại hán khôi ngô nhìn quanh và lên tiếng.
Tiếp tục đi tới hơn mười dặm, mấy người kia dừng bước, ánh mắt hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên cầu vồng to lớn trên cao.
Cầu vồng phù quang bí cảnh xuất hiện trước mặt của bọn họ.
- Là bí cảnh cấp độ hoàn mỹ, kết hợp với hư không không tỳ vết, quả nhiên đúng như tin tức Loan Hồng truyền trở về, không phải bí cảnh bình thường có thể so sánh.
- Không nghĩ tới liên minh mười ba nước vắng vẻ thậm chí có bí cảnh cường đại như thế, xem khí tức cũng không kém gì một ít bí cảnh cường đại tại Mộng Cảnh bình nguyên của chúng ta.
- Khá tốt Huyền Cơ Tông xuất hiện phản đồ Lữ Hạo, nếu không có hắn thì chúng ta cũng không chú ý tới nơi vắng vẻ như liên minh mười ba nước.
- Dường như bí cảnh này đã xuất hiện mấy trăm năm, may mà không có thế lực khác trong Mộng Cảnh bình nguyên biết tới.
- Theo ta biết có lẽ có thế lực biết nhưng bọn họ không rõ ràng cho lắm, không biết bí cảnh mạnh bao nhiêu mà thôi.
- Ha ha, xem ra ông trời cũng giúp Huyền Cơ tông chúng ta, nếu chiếm lấy bí cảnh cường đại như thế này, Huyền Cơ tông chúng ta sẽ tăng lên một cấp độ trong trăm năm cũng không thành vấn đề.
- Đi!
Mấy người kích động mở miệng, sau đó hóa thành hào quang bay thẳng tới vị trí sơn cốc.
Trong sơn cốc, trừ các luyện hồn sư tiến vào phù quang bí cảnh như Diệp Huyền ra, bên ngoài còn có không ít luyện hồn sư đang ngồi ngòi bí cảnh, còn có không ít tồn tại đứng đầu các vương quốc.
- Không nghĩ tới trong sơn cốc còn có nhiều người đóng lại như vậy, không dễ làm.
Mấy người cau mày nói một câu.
Sở dĩ những cao thủ Huyền Cơ Tông do dự cũng không phải sợ hãi cao thủ trong liên minh mười ba nước ở nơi này, mà là trên đại lục có một điều lệnh, đó chính là nghiêm cấm thế lực cường đại đồ sát thế lực nhỏ yếu vô tội.
Tuy thực lực liên minh mười ba nước không được nhưng có thể đứng sừng sững không ngã là vì nguyên nhân này.
Nếu những cao thủ Huyền Cơ Tông ra tay trấn áp tất cả những cao thủ tại nơi đây, một khi tin tức truyền về Mộng Cảnh bình nguyên của tông môn bọn họ sẽ truyền vào trong chí cao vô thượng Huyền Vực.
Khi đó Huyền Cơ Tông của bọn họ sẽ bị trách phạt cực lớn.
Nghĩ vậy tên đại hán lúc trước nói:
- Cuồng Phong trưởng lão, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Nếu như muốn động thủ, như vậy cần phải chuẩn bị đồ sát sạch sẽ, hoặc là che dấu tốt thân phận không để tin tức lộ ra ngoài.
Ánh mắt lão giả đầu lĩnh nheo lại, nói:
- Nơi này có nhiều người trú đóng như thế, cũng không có tiến vào phù quang bí cảnh, như vậy rất có thể bí cảnh có hạn chế về thời gian và nhân số, chúng ta nên nghĩ biện pháp tiến vào phù quang bí cảnh để xác định mọi chuyện.
Chương 518 Thực lực cường hãn (1)
Trên đại lục có rất nhiều bí cảnh sau khi mở ra sẽ có hạn chế nhất định.
Có bí cảnh chỉ mở ra đúng vào thời gian quy định, có bí cảnh chỉ có thể tiến vào bao nhiêu người, còn có bí cảnh hạn chế về tuổi, phải là thế hệ trẻ mới có thể tiến vào, cũng có bí cảnh thực lực đạt tới cấp bậc nào đó mới có thể đi vào.
Bởi vì thời điểm Loan Hồng truyền tin tức cũng không nói với bọn họ những chuyện này, từ đó nội tâm của bọn họ do dự.
- Chuyện này dễ thôi, thí nghiệm một chút là được, giao chuyện này cho ta làm đi.
Đại hán khôi ngô nghe nói như thế liền cười cởi mở, đồng thời hắn đoe mặt nạ lên và bay nhanh tới sơn cốc.
- Người nào?
Đại hán vừa xông vào phạm vi đóng quân của sơn cốc đã bị cao thủ đóng trong sơn cốc bắt được tung tích.
- Nơi này là phù quang bí cảnh của liên minh mười ba nước, các hạ là người vương quốc nào trong liên minh mười ba nước?
Sau khi đại hán đi tới nơi này liền gặp một tên tứ giai Thiên Vũ Sư đỉnh phong của Hỏa Ô quốc chặn lại, lúc này hắn lạnh lùng hỏi:
- Hắc hắc, ta là ai không trọng yếu, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.
Đại hán khôi ngô nhìn sang đám người chung quanh, hắn cười dữ tợn:
- Sau khi phù quang bí cảnh mở ra, chúng ta còn có thể đi không?
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Thiên Vũ Sư của Hỏa Ô quốc rút trường kiếm bên hông ra, cười lạnh nói:
- Gia hỏa giả thần giả quỷ, xem ta thu thập ngươi thế nào.
Hắn vừa dứt lời liền rút kiếm bổ mạnh về phía trước.
Những võ giả khác của Hỏa Ô quốc cũng tươi cười nhìn sang, gi hỏa kia là người nơi nào, dám giả vờ giả vịt trước mặt Trầm thống lĩnh không phỉa tự tìm đường chết sao, bọn họ cũng chờ mong Trầm thống lĩnh bắt được đối phương, tháo mặt nạ của hắn xuống xem gương mặt như thế nào.
Đại hán khôi ngô lắc đầu, hắn cười dữ tợn:
- Đây là ngươi đi tìm chết, vậy thì không nên trách ta.
Bàn tay của hắn vươn ra nắm lấy trường kiếm của Trầm thống lĩnh.
Gia hỏa này dám tay không bắt kiếm, quả thực là muốn chết.
Trong nội tâm Trầm thống lĩnh lúc này cười lạnh không thôi, trường kiếm không né không tránh chém vào lòng bàn tay của đối phương, sau một khắc ánh mắt của hắn lập tức biến hóa, bởi vì hắn phát hiện trường kiếm của mình giống như đâm vào viên đá cứng rắn, căn bản không thể tiến thêm máy may.
Điều này sao có thể?
Trong nội tâm Trầm Thống lĩnh hiện tại cực kỳ kinh hãi không nói thành lời, hắn thân là thân là tứ giai Thiên Vũ Sư đỉnh phong, uy lực một kích toàn lực của hắn mạnh bao nhiêu? Chỉ sợ ngay cả ngũ giai Võ Tông cũng không dám đón đở, không sợ bàn tay của mình bị chém đứt hay sao? Gia hỏa này có thể tay không bắt kiếm của hắn hơn nữa còn không bị thương.
Trong nội tâm Trầm thống lĩnh kinh hãi không nhỏ, hắn có cảm giác nguy cơ rất mạnh, hắn bất chấp do dự, tay phải nắm chuôi kiếm xoay ngang một cái, lúc này huyền lực lăng lệ ác liệt nổ vang muốn chém đứt bàn tay của đối phương.
Không chờ hắn sử dụng chiêu này, đại hán khôi ngô mang mặt nạ lập tức xuất hiện trước mặt hắn, sau đó Trầm thống lĩnh có cảm giác thân thể của mình bay đi như không có sức mạnh.
Cùng bay với hắn là một tên luyện hồn sư nhị phẩm không có tư cách tiến vào phù quang bí cảnh.
Hai người bị đại hán khôi ngô nắm trong tay và ném vào hào quang bảy màu của phù quang bí cảnh, hào quang bảy màu bao phủ thân thể của bọn họ, hai người hoảng sợ mở to mắt, thân thể bị hào quang bảy màu chiếu vào và nổ tung hóa thành hư vô.
- Quả nhiên không thể tiến vào bí cảnh.
Nam tử khôi ngô Huyền Cơ Tông thì thào tự nói.
Hắn ném hai người ra ngoài, một là võ giả, một người khác là luyện hồn sư, mục đích là muốn kiểm tra thử một chút.
Các võ giả và luyện hồn sư khác của Hỏa Ô quốc vô cùng hoảng sợ nhìn đại hán khôi ngô mang mặ nạ, vẻ mặt ngây ngốc và phẫn nộ nhưng không thể làm gì.
Ngay cả Trầm thống là cường giả tứ giai đỉnh phong cũng bị ném đi như ném con gà, bọn họ đi lên chỉ tìm cái chết, đối phương tuyệt đối là cao thủ cấp bậc ngoài Võ Tông.
- Người nào?
- Không ngờ dám tới liên minh mười ba nước giương oai.
Nơi này diễn ra chiến đấu lập tức kinh động cao thủ đứng đầu của các đại vương quốc, kể cả Lưu Vân quốc Sở Vân Phi các cao thủ đều xuất hiện tại nơi này.
- Đáng chết, ngươi dám giết người của Hỏa Ô quốc chúng ta, chết đi cho ta.
Đệ nhát cao thủ Hỏa Ô quốc Tưởng chính đi tới, hắn cảm ứng được có cường giả vương quốc mình vẫn lạc, hắn lập tức nổi giận xông tới.
- Hắc hắc, kinh động cao thủ đứng đầu liên minh mười ba nước, xem ra ta phải rút lui.
Đại hán khôi ngô cười dữ tợn một tiếng, hắn quay người và lui lại thật nhanh.
- Chạy đi đâu.
Tưởng Chính cầm một thanh cự phủ đầy hỏa diễm trong tay, hắn nhắm ngay đại hán khô ngô và bổ mạnh một cái, khí tức hỏa diễm khủng bố bao phủ tên đại hán khôi ngô, huyền lực khủng bố điên cuồng cắt vào thân thể đối phương.
Đại hán khôi ngô hừ lạnh một tiếng, hắn lật tay đánh ra một chưởng thật mạnh.
Oanh phanh!
Tưởng Chính khí thế như cầu vồng bị đánh bay ra ngoài, hai chân của hắn kéo lê trên mặt đất một khe rãnh dài vài chục trượng, ngay sau đó hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Đại hán khôi ngô cũng nhanh chóng chui vào trong khu rừng biến mất không thấy gì nữa.
Tất cả võ giả Hỏa Ô quốc đều khiếp sợ không nhỏ, vẻ mặt bọn họ hoảng sợ không nói thành lời, cho dù như thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới đại hán khôi ngô mang mặt nạ lại có thực lực khủng bố đáng sợ như vậy, ngay cả đệ nhất cao thủ Hỏa Ô quốc Tưởng Chính không thể ngăn cản nổi và bị đánh phun máu tươi.
Tưởng Chính nổi giận gầm lên một tiếng, sắc mặt đỏ lên xông vào trong rừng, hắn phát hiện không có tung tích của tên đại hán khôi ngô.
- Tưởng Chính, đã xảy ra chuyện gì?
Vào thời điểm này đệ nhất caot hủ Thiên Kim quốc Tề Hiền cầm đầu võ giả các quốc gia chạy tới nơi này, hắn lên tiếng hỏi thăm.
Lúc này có một người tiến lên nói rõ từ đầu tới cuối cho hắn nghe.
Mọi người nghe xong vẻ mặt vô cùng khó coi.
Bọn họ là người thông tuệ, tự nhiên cũng suy nghĩ rất nhiều khả năng diễn ra.
- Các vị, người vừa rồi hỏi những vấn đề kia, còn cố ý ném Trầm thống lĩnh Hỏa Ô quốc vào trong hào quang bảy màu tiến hành thí nghêệm, chỉ sợ không phải là người liên minh mười ba nước chúng ta.
Thạch Chân quốc Long Chiến ngưng trọng nói.
Chương 519 Thực lực cường hãn (2)
Tất cả mọi người gật đầu, chỉ cần là cao thủ của liên minh mười ba nước đều biết quy tắc cơ bản của phù quang bí cảnh, căn bản sẽ không hỏi ra vấn đề như thế.
- Hơn nữa từ thực lực của người đó biểu hiện ra ngoài, tuyệt đối là cao thủ cấp bậc ngũ giai Võ Tông.
- Chẳng lẽ là người Ảnh Sát môn?
Có người lên tiếng.
- Không giống lắm, người Ảnh Sát môn hành tung quỷ dị, che mặt hành tẩu, hơn nữa đại đa số là sát thủ, phong cách của người vừa rồi không giống như sát thủ.
- Chẳng lẽ là người bên ngoài liên minh mười ba nước?
Nội tâm không ít người trầm xuống, nếu như người bên ngoài liên minh mười ba nước thì có khả năng bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm.
- Phù quang bí cảnh chính là bí cảnh của liên minh mười ba nước chúng ta, bất cứ thế lực nào cũng không thể cướp được từ chúng ta.
Lúc này mọi người vô cùng đồng tâm hiệp lực.
- Như vậy vì mục đích an toàn, từ giờ trở đi, các Võ Tông các vương quốc chúng ta thay phiên dò xét, nhất định không thể nhìn kẻ bên ngoài lẻn vào được, nếu có phát hiện phải bắt lấy ngay.
Tề Hiền suy nghĩ một lúc và lên tiếng, đôi mắt của hắn bắn ra sát cơ vô cùng sâm lãnh.
Sau khi đại hán khôi ngô lui ra khỏi sơn cốc, lúc này đi vào trong đội ngũ.
- Cuồng Phong trưởng lão, phù quang bí cảnh hiện tại không thể đi vào.
Tuy trước kia kiểm tra nhưng trong lòng của hắn đã có chuẩn bị, sau khi thử quả nhiên không thể đi vào trong phù quang bí cảnh, mấy người Huyền Cơ Tông lúc này lộ ra vẻ không cam lòng.
- Nếu như thế chúng ta thủ ở nơi này đi, chờ đợi đám người Loan Hồng đi ra sẽ quyết định sau.
Lão giả đầu lĩnh trầm giọng nói một câu.
Về phần liên minh mười ba nước cố thủ, căn bản không đặt trong lòng của hắn.
Trong phù quang bí cảnh, Diệp Huyền đang tìm kiếm các loại linh dược.
Đồng thời Diệp Huyền cũng đang tìm kiếm Huyền thú cường đại thích hợp với mình.
Trước mắt thôn phệ vũ hồn của hắn đã đạt tới tam tinh nhưng đại địa vũ hồn vẫn chỉ là nhị tinh, tánh mạng vũ hồn vẫn ở nhất tinh trụ cột nhất, bởi vậy Diệp Huyền cũng muốn nhân cơ hooijnay gia tăng đại địa vũ hồn và tánh mạng vũ hồn lên cấp bậc cao hơn.
Chẳng qua thời điểm đại địa vũ hồn đột phá nhị tinh đã hấp thu hồn tinh của Địa Long Huyền thú, bởi vậy muốn đột phá từ nhị tinh lên tam tinh phải hấp thu ngũ giai Huyền thú thổ hệ.
Cho dù trong phù quang bí cảnh có rất nhiều Huyền thú nhưng yêu cầu nghiêm khắc như thế cũng rất khó tìm.
Về phần tánh mạng vũ hồn, Diệp Huyền càng đau đầu, hắn phải tìm được Huyền thú có năng khiếu tương đương nhưng Huyền thú như thế rất thưa thớt, Diệp Huyền cũng chỉ có thể xem vận khí.
Trong nháy mắt đã qua mười ngày, trong trữ vật giới chỉ của Diệp Huyền có thêm không ít linh dược.
Đặc biệt có năm con tứ giai yêu thú trợ giúp chính mình, Diệp Huyền ngắt linh dược nhanh hơn người khác phải đi dò xét từng nơi quá nhiều.
Trong thời gian mười ngày qua, Diệp Huyền cũng không ngừng củng cố tu vi của bản thân, rốt cục hắn cũng hoàn toàn củng cố tu vi tứ giai của mình.
Hôm nay Diệp Huyền vừa mới tu luyện xong, đột nhiên có âm thanh vù vù vang lên, Diệp Huyền biết rõ đây là âm thanh do Huyền thú hoặc yêu thú cường đại đang xông tới.
Bình thường yêu thú và Huyền thú sẽ ít khi chạy trốn, chỉ có vào lúc đuổi giết hoặc săn mồi mới có hành động như thế.
Cũng không biết đang đuổi giết hay đang chạy trốn.
Trong khi nghĩ ngợi, âm thanh ù ù kia cách mình càng ngày càng gần, lúc nàyDiệp Huyền nhìn thấy một bóng người xuất hiện trong tầm mắt.
Sau khi gặp bóng người, ngay sau đó có yêu thú giáp long cao bốn năm mét xuất hiện.
Nữ tử chạy phía trước là võ giả, chỉ nhìn bộ dạng của nàng, Diệp Huyền lập tức nhận ra đối phương là ai.
Nàng chính là đệ nhất thiên tài Thiên Kim quốc Hạ Thất Tịch, Diệp Huyền cũng gặp qua từ trước.
Lúc trước Diệp Huyền đánh chết Văn Kiều Muội sau đó rời xa Hạ Thất Tịch, về sau nàng cũng rời đi, kế tiếp là Thất Thải Hoa Liên xuất thế hấp dẫn rất nhiều cường giả ở gần đó xuất hiện, Diệp Huyền ngược lại cũng không chú ý Hạ Thất Tịch có đi vào hang động hay không.
Hiện tại nàng bị một con giáp long đuổi giết như thế, trong nội tâm Diệp Huyền vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ nàng không có tụ hợp với đám người Thiên Kim quốc Chúc Thiên Lam đại sư hay sao?
Lúc này Hạ Thất Tịch tóc tai bù xù, y phục trên người nàng rối tung rối mù, áo rách quần manh, máu tươi và tro bụi bám đầy thân thể của nàng, xuân quang bất tiết ra ngoài làm người ta bị hấp dẫn.
Không thể không nói dáng người của Hạ Thất Tịch vô cùng tốt, áo bào che chắn không đủ lớn, hiện tại áo bào tổn hại cho nên dáng người lung linh hấp dẫn của nàng bại lộ, đặc biệt làn da trắng noãn không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, toàn thân của nàng thập phần cân đối.
Diệp Huyền cũng không có quá mức thưởng thức, hắn nhanh chóng tập trung vào yêu thú giáp long đang đuổi giết Hạ Thất Tịch.
Đây là giáo long ngũ giai, toàn thân của nó được bao bọc trong lân giáp màu đen, trên người tỏa ra khí tức cường hãn.
Đặc biệt là lực lượng huyết mạch tới từ từ phù quang bí cảnh cho nên thực lực còn mạnh hơn những yêu thú ngũ giai ở bên ngoài, đồng tử màu đỏ của nó mang theo cuồng bạo và phóng đãng.
Hạ Thất Tịch đang bỏ chạy thục mạng, hiển nhiên lúc này cũng chú ý tới Diệp Huyền đứng cách đó không xa, nàng lập tức kinh hỉ chạy tới gần Diệp Huyền, hơn nữa kích động nói:
- Vị tiền bối trước mặt, vãn bối Thiên Kim quốc Hạ Thất Tịch, kính xin tiền bối...
Nàng còn chưa nói xong đã nhìn thấy gương mặt Diệp Huyền, nàng nói được một nửa liền dừng lại, đồng thời trên mặt mang theo thần thái sốt ruột, nói:
- Diệp Huyền, tại sao là ngươi, ngươi chạy mau.
Nói xong lời nàng vội vàng đuổi hướng chạy trốn, hiển nhiên không muốn mang tới nguy hiểm cho Diệp Huyền nhưng trong lòng của nàng vô cùng bất đắc dĩ.
Thật vất vả gặp được một người, không nghĩ tới còn là đệ tử trẻ tuổi, nếu như là trưởng lão hoặc là hội trưởng năm đại vương quốc thì nàng còn có một tia hi vọng sống, hiện tại... Hạ Thất Tịch biết rõ mình không có khả năng toàn mạng.
Vừa rồi trong quá trình lẫn trốn nàng đã tiêu hao toàn bộ bảo vật, hơn nữa bản thân bị trọng thương, bị một con yêu thú ngũ giai đuổi giết như thế, nàng căn bản không có khả năng sống sót.
Trước khi chết nàng chỉ hi vọng mình không nên mang tới phiền toái cho Diệp Huyền, vừa nghĩ tới chính mình hại chính mình về sau còn có thể hại Diệp Huyền, nội tâm Hạ Thất Tịch vô cùng băn khoăn.
Chương 520 Gặp lại Hạ Thất Tịch
Hạ Thất Tịch không biết Diệp Huyền nhìn thấy giáp long ngũ giai thì ánh mắt tỏa sáng..
Diệp Huyền hiện đã có thể khống chế năm con yêu thú nhưng đều là tứ giai, cho tới nay hắn đang nghĩ mình có thể khống chế yêu thú ngũ giai hay không, trong khoảng thời gian gần đây hắn không có đụng phải cơ hội tốt như thế, hôm nay nhìn thấy giáp long ngũ giai thì nội tâm của hắn càng hưng phấn không nhỏ..
Lúc này hắn không hề nghĩ ngợi, ba thanh Diệt Huyền Phi Đao lập tức bay ra ngoài, chúng lưu lại miệng vết thương sâu vài tấc trên thân thể giáp long..
Giáp Long bị đau và nổi giần gầm lên giận dữ, nó bỏ qua Hạ Thất Tịch, nổi giận đùng đùng tiến lên tấn công Diệp Huyền là đầu sỏ làm nó bị đau.
- Không tốt.
Trong lòng Hạ Thất Tịch lúc này vô cùng sợ hãi, lập tức đạt được sinh cơ nhưng nàng chẳng những không bỏ chạy, ngược lại xông về phía Diệp Huyền, nàng lo lắng hô to:
- Diệp Huyền, ngươi còn sững sờ ở chỗ này làm gì, chạy mau đi.
Vừa nói, nàng lập tức đâm giáp long một kiếm, muốn hấp dẫn giáp long chú ý, tuymột kêếm của nàng va chạm với giáp long cũng đâm thủng một ít lân giáp, thậm chí còn không thể chạm vào huyết nhục của nó.
Vào lúc này giáp long vô cùng tức giận nện một vuốt vào người Diệp Huyền.
Tiếng nổ vang lên, Diệp Huyền chỗ lập tức tựu bụi mù tràn ngập, chỗ đó nguyên gốc khối đủ có vài thước rộng nham thạch chia năm xẻ bảy, hóa thành bụi tản mát ra.
Hạ Thất Tịch lúc này ngừng bước, trên mặt hơi lẩm bẩm: Diệp Huyền, thực xin lỗi, lần này là ta hại ngươi rồi.
Nếu như biết rõ mình chạy sẽ hại chết Diệp Huyền thì nàng chắc chắn sẽ không chạy.
Giáp long ngũ giai vung trảo nện xuống, ngay sau đó nó lại lao về phía Hạ Thất Tịch.
Hạ Thất Tịch chán nản, nàng không muốn nhúc nhích.
Vì nàng, vài sư huynh đệ vừa rồi đã chết dưới tay của giáp long ngũ giai, đến bây giờ nàng đã tới mức kiệt sức, rốt cuộc không đi được, không ngờ cuối cùng còn hại Diệp Huyền, hiện tại đối mặt với một kích của giáp long, nàng thậm chí có xúc động chết đi cho rồi.
- Đồ đần, ngươi không biết trốn sao?
Lúc này có tiếng nói bất mãn vang lên, sau lưng có bàn tay duỗi ra ôm eo của nàng, ôm nàng vào lòng và tránh né giáp long chém giết.
- Ngươi, Diệp Huyền... Ngươi không chết...
Trong nội tâm Hạ Thất Tịch vô cùng kinh ngạc, sau đó nhìn thấy ôm lấy chính mình là Diệp Huyền đáng ra phải bị giáp long giết, trong nội tâm lập tức sinh ra ngũ vị tạp trần, hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.
Bàn tay của Diệp Huyền ôm eo của nàng, hết lần này tới lần khác eo của nàng rách một khối, bàn tay của Diệp Huyền chạm vào bụng nàng, tiếp xúc nóng bỏng làm da mặt Hạ Thất Tịch nóng lên, thân thể mềm nhũn.
- Giao giáp long cho ta, ngươi lập tức chạy trốn đi.
Diệp Huyền buông Hạ Thất Tịch ra, hắn cau mày nói một câu.
Nếu như không phải Hạ Thất Tịch có chút lương tâm, nhìn thấy chính mình liền chủ động rời đi thì Diệp Huyền căn bản chẳng muốn cứu nàng.
Không nghĩ tới Hạ Thất Tịch kiên quyết lắc đầu:
- Không được, ngươi không phải đối thủ của giáp long, ngươi mau chạy đi, ta lưu lại ngăn nó.
Diệp Huyền im lặng, nữ nhân này đầu óc có vấn đề rồi, hắn bảo Hạ Thất Tịch rời đi là vì thuận tiện thu phục giáp long, nếu như Hạ Thất Tịch ở đây thì bất tiện.
Hơn nữa bộ dạng của Hạ Thất Tịch đang đứng còn cảm thấy khó khăn, còn lưu lại ngăn lại giáp long?
- Ngươi lưu lại đi...
Diệp Huyền không nói thêm gì nữa, dù têế nào đối phương cũng có hảo ý, chính mình cũng không thể xem hảo ý của đối phương thành lòng lang dạ sói.
Sau khi nói xong Diệp Huyền trực tiếp lướt đi, đồng thời khống chế Diệt Huyền Phi Đao lưu lại vài vết thương trên người giáp long.
Nếu Hạ Thất Tịch không muốn đi, Diệp Huyền chuẩn bị dẫn giáp long đi tới nơi khác.
- Ngươi...
Nhìn thấy Diệp Huyền dẫn giáp long rời đi, Hạ Thất Tịch lo lắng hô to, nàng muốn đuổi theo nhưng không có sức lực nên ngồi xuống đất, nội tâm vô cùng cảm động.
Nàng cho rằng Diệp Huyền sợ liên lụy tới mình mới cố ý bất chấp nguy hiểm dẫn giáp long rời đi, trong nội tâm nàng vừa vui vẻ lại khổ sở.
Hạ Thất Tịch không biết vì sao mình quan tâm tới sinh tử của Diệp Huyền, thời điểm tại Thiên Kim quốc, tuy nàng không xấu nhưng tính cách lại lạnh lùng, cũng không có ý định nói nhiều thêm một câu, lại càng không cần nói cứu người, ở trước mặt Diệp Huyền thì trái tim của nàng đập rộn ràng.
Hôm nay nhìn thấy Diệp Huyền vì mình mà không quan tâm sinh tử bản thân, trong nội tâm nàng vô cùng đau đớn.
Nếu như Hạ Thất Tịch biết rõ sở dĩ Diệp Huyền dẫn giáp long rời đi chỉ vì không muốn quá trình hắn thu phục giáp long lộ ra ánh sáng, thật không biết tâm tình của nàng sẽ như thế nào.
Lúc này Diệp Huyền nhanh chóng dẫn giáp long đi nơi khác.
Biết rõ Hạ Thất Tịch không có đuổi theo, hơn nữa căn bản không thể cảm giác được nơi này, Diệp Huyền lập tức dừng bước sau đó phóng thích thôn phệ vũ hồn.
Thôn phệ vũ hồn màu đen vừa xuất hiện, khí tức khủng bố của nó bao phủ toàn thân giáp long, cảm nhận được khí tức trên người Diệp Huyền, thần sắc giáp long ngũ giai hoảng sọ và dừng bước, nó nhìn Diệp Huyền với thần thái hoảng hốt.
Diệp Huyền đang lo lắng thôn phệ vũ hồn tam tinh không cách nào chấn nhiếp yêu thú ngũ giai, hiện tại nhìn thấy tình huống của giáp long thì nội tâm hắn an tâm hơn không ít.
Tuy giáp long ngũ giai không giống nham thạch cự không có năng lực chống cự, trong mắt của nó còn mang theo hào quang sợ hãi không nhỏ.
Diệp Huyền đoán chừng thôn phệ vũ hồn tam tinh của mình tối đa cũng chỉ có thể chấn nhiếp yêu thú ngũ giai, nếu như mạnh hơn một ít thì không được.
Nhân cơ hội giáp long không thể phản kháng, Diệp Huyền phân một đạo lực lượng trong thôn phệ vũ hồn ra ngoài và thẩm thấu vào trong cơ thể giáp long ngũ giai.
Phanh!
Hồn lực của thôn phệ vũ hồn vừa mới tiến vào lập tức cảm giác được có lực lượng thập phần cường ngăn cản lực lượng thôn phệ vũ hồn ra bên ngoài.
- Giáp long ngũ giai này có chủ nhân? Hồn niệm trong đầu nó thật cường đại.
Trong lòng Diệp Huyền vô cùng kinh ngạc, hồn niệm trong đầu giáp long ngũ giai, thập phần cường đại còn mạnh hơn lúc hắn cướp đoạt xuyên sơn giáp với hồn lực của Xích Viêm là Huyền thú ngũ giai hơn nữa cường đại hơn không chỉ một bậc.
Diệp Huyền cau mày suy nghĩ, nếu như là một con Huyền thú ngũ giai khống chế giáp long, Diệp Huyền còn có lòng tin lưu lại hồn niệm trong âầu nó, hiện tại xem ra chủ nhân của giáp long ngũ giai tuyệt đối còn mạnh hơn Xích Viêm không ít.
Làm sao bây giờ?
Hiện tại trong một hang động bên ngoài ngọn núi, Diệp Huyền đang ngồi tại nơi này.
Trên người hắn có hỏa diễm đỏ rực đang bốc cháy, sau đó chậm rãi thu liễm.
Hô!
Phun ra một ngụm trọc khí, vẻ mặt Diệp Huyền tươi cười sáng lạn.
- Cuối cùng cũng có thể khống chế vô tận dung hỏa hoàn toàn.
Khống chế thiên hỏa chẳng khác gì khống chế nhân sinh, nội tâm Diệp Huyền thoải mái không nói thành lời.
Hô!
Bỗng nhiên trong tay Diệp Huyền xuất hiện một đáo hỏa diễm, một khối nham thạch trước mặt lập tức bị hỏa diễm thiêu đốt thành dung nham nóng chảy.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu xuất hiện trên bờ vai Diệp Huyền, trong đôi mắt tinh xảo của nó mang theo ngạc nhiên, hiển nhiên nó cực kỳ kinh ngạc khi phát hiện Diệp Huyền thu được thiên hỏa.
- Tiểu chút chít, đồ vật của ngươi đâu?
Diệp Huyền lấy này nâng Tiểu Tử Điêu lên, lắc lắc người của nó.
Phốc thông phốc thông.
Bốn đóa Thất Thải Hoa Liên đều rơi xuống.
Không ngờ đạt được bốn đoa.s
Diệp Huyền kinh ngạc.
Có thể cướp được nhiều đóa Thất Thải Hoa Liên trước nhiều cường giả và yêu thú như thế hoàn toàn vượt qua Diệp Huyền tưởng tượng.
Hắn xem ra Tiểu Tử Điêu có thể cướp được một đóa đã là nhiều.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu lập tức vội vàng, nó giương nanh múa vuốt bảo hộ bốn đóa hoa sen dưới thân, bộ dạng sẽ dốc sức liều mạng.
- Tiểu tham tiền, ăn của ta nhiều linh dược như thế, hiện tại cũng nên hồi báo một chút rồi.
- Như vậy đi, ta lấy hai đóa, hai đóa còn lại sẽ là của ngươi.
Diệp Huyền không chút khách khí. hắn cầm hai đóa Thất Thải Hoa Liên bỏ vào trong túi, Tiểu Tử Điêu tức giận trừng mắt dừng râu nhưng không thể làm gì.
- Thất Thải Hoa Liên thập phần trân quý, nếu cứ ăn sống như thế sẽ gia tăng thực lực nhưng kể từ đó lại quá mức lãng phí, không bằng thu lại, sau khi tìm đủ tài liệu lại luyện chế thành đan dược nói sau.
Diệp Huyền đạt được Thất Thải Hoa Liên, hắn không tùy tiện phục dụng mà là thu lại.
Hắn hiện tại đã đột phá tứ giai Thiên Vũ Sư, cảnh giới của hắn chưa vững chắc, nếu hắn Thất Thải Hoa Liên sẽ gia tăng thực lực lên nhưng thập phần không tốt với phát triển tương lai của hắn.
Huống chi đối với một gã luyện dược sư mà nói, trực tiếp phục dụng linh dược chính là cách làm lãng phí nhất.
Tiểu Tử Điêu không có suy nghĩ nhiều như thế, nó sợ Diệp Huyền tiếp tục cướp đoạt bảo vật của nó, trực tiếp cầm lấy một đóa hoa sen sau đó cắn Gặc... Gặc... Gặc.
Một đóa hoa sen bị nó cắn hai ba cái đã nuốt vào bụng.
Sau khi ăn tươi một đóa, nó còn cảm thấy chưa đủ lại muốn ăn đóa thứ hai vào miệng, cái miệng nhỏ nhắn của nó phình lên.
- Tiểu gia hỏa ngươi muốn chết sao?
Diệp Huyền ngạc nhiên không nhỏ, hắn muốn ngăn cản nhưng không kịp.
Oanh!
Dược lực khổng lồ bộc phát trong cơ thê Tiểu Tử Điêu.
Tiểu Tử Điêu mắt say lờ đờ mông lung giống như uống say, nó lắc lắc cái âầu vài cái sau đó nằm trên mặt đất ngủ ngáy khò khè.
- Tiểu gia hỏa này.
Diệp Huyền kinh ngạc, Thất Thải Hoa Liên chính là linh dược thất giai, dược hiệu kinh người, tuy võ giả bình thường có thể phục dụng nhưng phải cẩn thận từng li từng tí, nếu không rất dễ dàng làm dược tính quá mạnh bạo thể mà chết.
Tiểu Tử Điêu nuốt hai đóa nhưng không có chuyện gì xảy ra, từ đó làm cho Diệp Huyền kinh hãi không nhỏ.
- Bỏ đi, tiểu chút chít lai lịch cổ quái, ănThất Thải Hoa Liên không nổ chết cũng nằm trong dự lêệu.
Bá!
Vừa dứt lời, Diệp Huyền lao ra khỏi động quật và lập tức biến mất.
Hôm nay khoảng cách tiến vào phù quang bí cảnh chưa tới nửa tháng, còn hơn nửa tháng phù quang bí cảnh mới có thể đóng cửa, nơi này linh dược nằm khắp mặt đất, Diệp Huyền tự nhiên không muốn lãng phí thời gian.
Tại một khu vực loạn thạch cách vị trí Diệp Huyền mấy trăm dặm.
Oanh oanh!
Mấy đạo nhân ảnh chật vật rơi xuống, quần áo toàn thân nghiền nát, tóc mai tán loạn.
- Đáng chết, lúc này vì ngăn cản nhiều Huyền thú yêu thú tiến công, ta đã tiêu hao thất thất bát bát bảo vật mang ra khỏi tông môn.
- Những yêu thú kia quá hung ác, không ngờ không buông tha đuổi giết chúng ta, khá tốt sư huynh tu hành Hư Không Phiếu Miểu Quyết xuất quỷ nhập thần, từ đó mới có thể tránh né truy tung.
- Không nên chủ quan, khu rừng núi này chính là dịa bàn của yêu thú, qua một thời gian ngắn, chỉ sợ chúng ta sẽ không nhẹ nhõm đâu.
Sắc mặt bốn người Loan Hồng, Dạ Phồn Tinh, Bạch Khởi, Chu Lương khó coi, toàn thân đều là máu.
Bọn họ chạy trốn Yêu tộc đuổi giết, bọn họ không ngừng thi triển thủ đoạn, gần như đều sử dụng tất cả át chủ bài của bản thân.
Mặc dù như thế, mấy người cũng trọng thương, bộ dạng không chịu nổi.
- Khốn kiếp, vừa rồi chẳng những là yêu thú, còn có đám luyện hồn sư của liên minh mười ba nước ẩn nấp ở gần đó, nếu như không phải chúng ta phản ứng nhanh, chỉ sợ sẽ rơi vào trong tay của bọn chúng.
- Hừ, chúng ta đào tẩu bị đánh trúng một chiêu, nếu như không nhìn lầm thì đó chính là Tà Nhất Minh hội trưởng Đông Thăng quốc của Dạ Phồn Tinh sư huynh ah.
- Đám gia hỏa này ngấp nghé bảo vật trên người chúng ta, cũng may chúng ta phản ứng kịp thời, nhìn thấu gian kế của bọn chúng, cũng tổn thất mấy tấm phù văn trưởng lão ban cho, thật là đáng chết ah.
Trên mặt mấy người khác căm phẫn khó nén.
- Ha ha, cho dù chúng ta bị đuổi giết rất thảm, dùng nhiều bảo vật trưởng lão ban cho nhưng thu hoạch cũng không tồi.
Dạ Phồn Tinh ha ha cười cười.
Không nói chuyện khác, hắn chiếm được một đóa Thất Thải Hoa Liên cũng đủ chống đỡ tất cả bảo vật bị công phá trên đường đi, huống chi Loan Hồng sư huynh thu hoạch còn hơn hắn nhiều.
Nghe nói lời này, Chu Lương và Bạch Khởi cùng mỉm cười.
Chỉ có Loan Hồng không vui chút nào.
- Đúng rồi Loan Hồng sư huynh, ngươi đạt được là địa hỏa gì? Không bằng lấy ra cho chúng ta xem xét một chút.
- Đúng thế, ta nhìn khí tức hỏa diễm trong hang động thập phần mãnh liệt, chỉ sợ cho dù là địa hỏa cũng có thể là địa hỏa cường đại ah.
- Còn có rễ cây Thất Thải Hoa Liên, tuy phương diện gia tăng cấp bậc không bằng bản thể Thất Thải Hoa Liên nhưng phương diện trị liệu sinh mệnh lực có lẽ còn trên cả Thất Thải Hoa Liên.
Ba người Dạ Phồn Tinh không ngừng nghị luận sôi nổi, bọn họ dùng ánh mắt chờ mong nhìn Loan Hồng.
Sắc mặt Loan Hồng tái nhợt nói:
- Ta không đạt được bảo vật gì trong hang động cả.
- Cái gì?
Ba người Dạ Phồn Tinh vô cùng giật mình, sắc mặt của bọn họ khó nhìn.
- Loan Hồng sư huynh, chẳng lẽ ngươi không tin ba người chúng ta?
- Chúng ta chỉ muốn xem nó là địa hỏa gì, tuyệt đối sẽ không muốn đồ của sư huynh chút nào.
- Lời này lừa gjt đám người Chúc Thiên Lam còn có thể, sư huynh đệ chúng ta thì có gì phải giấu diếm?
Chương 517 Cường giả tông môn (2)
Ba người Dạ Phồn Tinh càng nói, nội tâm Loan Hồng tức giận càng lớn, hắn cắn răng nói:
- Ta lừa gạt các ngươi làm gì, ta không đạt được bất cứ bảo vật gì trong hang động cả.
Ba người Dạ Phồn Tinh lúc này ngơ ngẩn, nhìn vẻ mặt của Loan Hồng không giống như đang nói láo.
- Nhưng thời điểm chúng ta đi vào trong hang động đúng là cảm nhận được khí tức của địa hỏa và rễ cây Thất Thải Hoa Liên mà?
- Các ngươi cảm giác không sai, thời điểm ta đi tới nơi đó, nơi đó đã không có cái gì, có người tới trước ta, tựu hắn đã lấy địa hỏa và rễ cây Thất Thải Hoa Liên, cuối cùng hết lần này tới lần khác tất cả mọi người tưởng rằng ta lấy, thật sự là đáng giận ah...
Loan Hồng đánh một chưởng vào khối đá lớn cao bằng nửa người, khối đá lập tức biến thành phấn vụn, trong đôi mắt bắn ra hung quang đáng sợ.
- Đây là chuyện không có khả năng, sư huynh, lúc chúng ta đến, Thất Thải Hoa Liên vừa mới thnfh thục không bao lâu, khí tức hỏa diễm chỉ mới biến mất trong chốc lát, có ai có thể dùng thời gia ngắn như thế luyện hóa địa hỏa thần bí như vậy được? Lúc ấy hội trưởng mấy đại vương quốc cũng đi cùng với chúng ta.
Đám người Dạ Phồn Tinh vẫn không tin tưởng.
Địa hỏa quá mức cường đại, căn bản không phải một người bình thường có thể tùy ý luyện hóa, bọn họ xem ra, trong phù quang bí cảnh chỉ có hội trưởng năm đại vương quốc mới có được thực lực như thế.
- Ta cũng cảm thấy kỳ quái, trừ hội trưởng năm đại vương quốc ra, còn có người nào có được thực lực như thế?
Loan Hồng ngưng trọng nói ra.
- Sư huynh, ngươi nói là Diệp Huyền?
Trong đầu đám người Dạ Phồn Tinh xuất hiện thân ảnh của Diệp Huyền.
- Đúng thế, chính là hắn, nếu như ta biết hắn cướp địa hỏa của ta, ta nhất định sẽ bầm thây hắn thành vạn đoạn.
Loan Hồng gào thét, trong mắt của hắn mang theo hàn quang đáng sợ.
Mặc dù không biết là ai cướp đoạt địa hỏa trong lòng đất, Loan Hồng vẫn nghĩ tới Diệp Huyền trơớc tiên, trong lòng hắn, Diệp Huyền trừ là người duy nhất trong năm đại vương quốc có khả năng vượt qua hắn nhưng không thể dùng thời gian ngắn như vậy luyện hóa địa hỏa.
- Sư huynh, hiện tại võ giả liên minh mười ba nước đang tìm kiếm chúng ta, Yêu tộc cũng không bỏ qua cho chúng ta, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Ba người Dạ Phồn Tinh nhìn sang Loan Hồng, Loan Hồng thực lực mạnh nhất cho nên là người tâm phúc của mọi người.
Nếu như không phải có Loan Hồng, lúc trước Yêu tộc và Tả Nhất Minh vây công, bằng vào ba người bọn họ đã sớm chết trong vây công.
Loan Hồng cười lạnh, khóe miệng của hắn cười một cách thản nhiên, nói:
- Các ngươi không cần lo lắng, phù quang bí cảnh bát ngát như thế, với thực lực của chúng ta, bọn chúng rất khó tìm ra chúng ta, huống chi trước khi đi vào phù quang bí cảnh, ta đã truyền tin tức về tông môn, chắc hẳn lúc này cao thủ tông môn đang trên đường tới đây.
- Cái gì liên minh mười ba nước, trước mặt tông môn chỉ là gà đất chó kiểng mà thôi.
- Hiện tại chúng ta cần làm chính là tìm kiếm Diệp Huyền.
Đôi mắt Loan Hồng bắn ra hào quang bạo ngược.
Thủy Vụ sơn mạch bên ngoài Phù quang bí cảnh.
Trong một khu vực rừng núi yêu thú hoành hành.
Mấy đạo nhân ảnh đang tiến vào khu vực sơn cốc vào phù quang bí cảnh.
Mấy người kia quần áo và trang sức vô cùng giống nhau, hiển nhiên đều tới từ một thế lực cường đại.
Rống!
Đột nhiên gầm lên giận dữ, Kiếm Xỉ Hổ ngũ giai lao ra khỏi rừng rậm, nó lao vào lão giả đầu lĩnh.
- Nghiệt súc, không có chút ánh mắt thì sống làm gì.
Tiếng quát sâm lãnh vang lên, lão giả đầu lĩnh gầm lên đầy bá đạo sau đó vung nắm đấm đấm nát đầu Kiếm Xỉ Hổ, máu tươi và óc trắng bắn ra tung tóe.
- Cuồng Phong trưởng lão, căn cứ theo tin tức Loan Hồng truyền về tông môn, có lẽ nơi mở phù quang bí cảnh nằm ở gần đây.
Một gã đại hán khôi ngô nhìn quanh và lên tiếng.
Tiếp tục đi tới hơn mười dặm, mấy người kia dừng bước, ánh mắt hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên cầu vồng to lớn trên cao.
Cầu vồng phù quang bí cảnh xuất hiện trước mặt của bọn họ.
- Là bí cảnh cấp độ hoàn mỹ, kết hợp với hư không không tỳ vết, quả nhiên đúng như tin tức Loan Hồng truyền trở về, không phải bí cảnh bình thường có thể so sánh.
- Không nghĩ tới liên minh mười ba nước vắng vẻ thậm chí có bí cảnh cường đại như thế, xem khí tức cũng không kém gì một ít bí cảnh cường đại tại Mộng Cảnh bình nguyên của chúng ta.
- Khá tốt Huyền Cơ Tông xuất hiện phản đồ Lữ Hạo, nếu không có hắn thì chúng ta cũng không chú ý tới nơi vắng vẻ như liên minh mười ba nước.
- Dường như bí cảnh này đã xuất hiện mấy trăm năm, may mà không có thế lực khác trong Mộng Cảnh bình nguyên biết tới.
- Theo ta biết có lẽ có thế lực biết nhưng bọn họ không rõ ràng cho lắm, không biết bí cảnh mạnh bao nhiêu mà thôi.
- Ha ha, xem ra ông trời cũng giúp Huyền Cơ tông chúng ta, nếu chiếm lấy bí cảnh cường đại như thế này, Huyền Cơ tông chúng ta sẽ tăng lên một cấp độ trong trăm năm cũng không thành vấn đề.
- Đi!
Mấy người kích động mở miệng, sau đó hóa thành hào quang bay thẳng tới vị trí sơn cốc.
Trong sơn cốc, trừ các luyện hồn sư tiến vào phù quang bí cảnh như Diệp Huyền ra, bên ngoài còn có không ít luyện hồn sư đang ngồi ngòi bí cảnh, còn có không ít tồn tại đứng đầu các vương quốc.
- Không nghĩ tới trong sơn cốc còn có nhiều người đóng lại như vậy, không dễ làm.
Mấy người cau mày nói một câu.
Sở dĩ những cao thủ Huyền Cơ Tông do dự cũng không phải sợ hãi cao thủ trong liên minh mười ba nước ở nơi này, mà là trên đại lục có một điều lệnh, đó chính là nghiêm cấm thế lực cường đại đồ sát thế lực nhỏ yếu vô tội.
Tuy thực lực liên minh mười ba nước không được nhưng có thể đứng sừng sững không ngã là vì nguyên nhân này.
Nếu những cao thủ Huyền Cơ Tông ra tay trấn áp tất cả những cao thủ tại nơi đây, một khi tin tức truyền về Mộng Cảnh bình nguyên của tông môn bọn họ sẽ truyền vào trong chí cao vô thượng Huyền Vực.
Khi đó Huyền Cơ Tông của bọn họ sẽ bị trách phạt cực lớn.
Nghĩ vậy tên đại hán lúc trước nói:
- Cuồng Phong trưởng lão, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Nếu như muốn động thủ, như vậy cần phải chuẩn bị đồ sát sạch sẽ, hoặc là che dấu tốt thân phận không để tin tức lộ ra ngoài.
Ánh mắt lão giả đầu lĩnh nheo lại, nói:
- Nơi này có nhiều người trú đóng như thế, cũng không có tiến vào phù quang bí cảnh, như vậy rất có thể bí cảnh có hạn chế về thời gian và nhân số, chúng ta nên nghĩ biện pháp tiến vào phù quang bí cảnh để xác định mọi chuyện.
Chương 518 Thực lực cường hãn (1)
Trên đại lục có rất nhiều bí cảnh sau khi mở ra sẽ có hạn chế nhất định.
Có bí cảnh chỉ mở ra đúng vào thời gian quy định, có bí cảnh chỉ có thể tiến vào bao nhiêu người, còn có bí cảnh hạn chế về tuổi, phải là thế hệ trẻ mới có thể tiến vào, cũng có bí cảnh thực lực đạt tới cấp bậc nào đó mới có thể đi vào.
Bởi vì thời điểm Loan Hồng truyền tin tức cũng không nói với bọn họ những chuyện này, từ đó nội tâm của bọn họ do dự.
- Chuyện này dễ thôi, thí nghiệm một chút là được, giao chuyện này cho ta làm đi.
Đại hán khôi ngô nghe nói như thế liền cười cởi mở, đồng thời hắn đoe mặt nạ lên và bay nhanh tới sơn cốc.
- Người nào?
Đại hán vừa xông vào phạm vi đóng quân của sơn cốc đã bị cao thủ đóng trong sơn cốc bắt được tung tích.
- Nơi này là phù quang bí cảnh của liên minh mười ba nước, các hạ là người vương quốc nào trong liên minh mười ba nước?
Sau khi đại hán đi tới nơi này liền gặp một tên tứ giai Thiên Vũ Sư đỉnh phong của Hỏa Ô quốc chặn lại, lúc này hắn lạnh lùng hỏi:
- Hắc hắc, ta là ai không trọng yếu, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.
Đại hán khôi ngô nhìn sang đám người chung quanh, hắn cười dữ tợn:
- Sau khi phù quang bí cảnh mở ra, chúng ta còn có thể đi không?
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Thiên Vũ Sư của Hỏa Ô quốc rút trường kiếm bên hông ra, cười lạnh nói:
- Gia hỏa giả thần giả quỷ, xem ta thu thập ngươi thế nào.
Hắn vừa dứt lời liền rút kiếm bổ mạnh về phía trước.
Những võ giả khác của Hỏa Ô quốc cũng tươi cười nhìn sang, gi hỏa kia là người nơi nào, dám giả vờ giả vịt trước mặt Trầm thống lĩnh không phỉa tự tìm đường chết sao, bọn họ cũng chờ mong Trầm thống lĩnh bắt được đối phương, tháo mặt nạ của hắn xuống xem gương mặt như thế nào.
Đại hán khôi ngô lắc đầu, hắn cười dữ tợn:
- Đây là ngươi đi tìm chết, vậy thì không nên trách ta.
Bàn tay của hắn vươn ra nắm lấy trường kiếm của Trầm thống lĩnh.
Gia hỏa này dám tay không bắt kiếm, quả thực là muốn chết.
Trong nội tâm Trầm thống lĩnh lúc này cười lạnh không thôi, trường kiếm không né không tránh chém vào lòng bàn tay của đối phương, sau một khắc ánh mắt của hắn lập tức biến hóa, bởi vì hắn phát hiện trường kiếm của mình giống như đâm vào viên đá cứng rắn, căn bản không thể tiến thêm máy may.
Điều này sao có thể?
Trong nội tâm Trầm Thống lĩnh hiện tại cực kỳ kinh hãi không nói thành lời, hắn thân là thân là tứ giai Thiên Vũ Sư đỉnh phong, uy lực một kích toàn lực của hắn mạnh bao nhiêu? Chỉ sợ ngay cả ngũ giai Võ Tông cũng không dám đón đở, không sợ bàn tay của mình bị chém đứt hay sao? Gia hỏa này có thể tay không bắt kiếm của hắn hơn nữa còn không bị thương.
Trong nội tâm Trầm thống lĩnh kinh hãi không nhỏ, hắn có cảm giác nguy cơ rất mạnh, hắn bất chấp do dự, tay phải nắm chuôi kiếm xoay ngang một cái, lúc này huyền lực lăng lệ ác liệt nổ vang muốn chém đứt bàn tay của đối phương.
Không chờ hắn sử dụng chiêu này, đại hán khôi ngô mang mặt nạ lập tức xuất hiện trước mặt hắn, sau đó Trầm thống lĩnh có cảm giác thân thể của mình bay đi như không có sức mạnh.
Cùng bay với hắn là một tên luyện hồn sư nhị phẩm không có tư cách tiến vào phù quang bí cảnh.
Hai người bị đại hán khôi ngô nắm trong tay và ném vào hào quang bảy màu của phù quang bí cảnh, hào quang bảy màu bao phủ thân thể của bọn họ, hai người hoảng sợ mở to mắt, thân thể bị hào quang bảy màu chiếu vào và nổ tung hóa thành hư vô.
- Quả nhiên không thể tiến vào bí cảnh.
Nam tử khôi ngô Huyền Cơ Tông thì thào tự nói.
Hắn ném hai người ra ngoài, một là võ giả, một người khác là luyện hồn sư, mục đích là muốn kiểm tra thử một chút.
Các võ giả và luyện hồn sư khác của Hỏa Ô quốc vô cùng hoảng sợ nhìn đại hán khôi ngô mang mặ nạ, vẻ mặt ngây ngốc và phẫn nộ nhưng không thể làm gì.
Ngay cả Trầm thống là cường giả tứ giai đỉnh phong cũng bị ném đi như ném con gà, bọn họ đi lên chỉ tìm cái chết, đối phương tuyệt đối là cao thủ cấp bậc ngoài Võ Tông.
- Người nào?
- Không ngờ dám tới liên minh mười ba nước giương oai.
Nơi này diễn ra chiến đấu lập tức kinh động cao thủ đứng đầu của các đại vương quốc, kể cả Lưu Vân quốc Sở Vân Phi các cao thủ đều xuất hiện tại nơi này.
- Đáng chết, ngươi dám giết người của Hỏa Ô quốc chúng ta, chết đi cho ta.
Đệ nhát cao thủ Hỏa Ô quốc Tưởng chính đi tới, hắn cảm ứng được có cường giả vương quốc mình vẫn lạc, hắn lập tức nổi giận xông tới.
- Hắc hắc, kinh động cao thủ đứng đầu liên minh mười ba nước, xem ra ta phải rút lui.
Đại hán khôi ngô cười dữ tợn một tiếng, hắn quay người và lui lại thật nhanh.
- Chạy đi đâu.
Tưởng Chính cầm một thanh cự phủ đầy hỏa diễm trong tay, hắn nhắm ngay đại hán khô ngô và bổ mạnh một cái, khí tức hỏa diễm khủng bố bao phủ tên đại hán khôi ngô, huyền lực khủng bố điên cuồng cắt vào thân thể đối phương.
Đại hán khôi ngô hừ lạnh một tiếng, hắn lật tay đánh ra một chưởng thật mạnh.
Oanh phanh!
Tưởng Chính khí thế như cầu vồng bị đánh bay ra ngoài, hai chân của hắn kéo lê trên mặt đất một khe rãnh dài vài chục trượng, ngay sau đó hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Đại hán khôi ngô cũng nhanh chóng chui vào trong khu rừng biến mất không thấy gì nữa.
Tất cả võ giả Hỏa Ô quốc đều khiếp sợ không nhỏ, vẻ mặt bọn họ hoảng sợ không nói thành lời, cho dù như thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới đại hán khôi ngô mang mặt nạ lại có thực lực khủng bố đáng sợ như vậy, ngay cả đệ nhất cao thủ Hỏa Ô quốc Tưởng Chính không thể ngăn cản nổi và bị đánh phun máu tươi.
Tưởng Chính nổi giận gầm lên một tiếng, sắc mặt đỏ lên xông vào trong rừng, hắn phát hiện không có tung tích của tên đại hán khôi ngô.
- Tưởng Chính, đã xảy ra chuyện gì?
Vào thời điểm này đệ nhất caot hủ Thiên Kim quốc Tề Hiền cầm đầu võ giả các quốc gia chạy tới nơi này, hắn lên tiếng hỏi thăm.
Lúc này có một người tiến lên nói rõ từ đầu tới cuối cho hắn nghe.
Mọi người nghe xong vẻ mặt vô cùng khó coi.
Bọn họ là người thông tuệ, tự nhiên cũng suy nghĩ rất nhiều khả năng diễn ra.
- Các vị, người vừa rồi hỏi những vấn đề kia, còn cố ý ném Trầm thống lĩnh Hỏa Ô quốc vào trong hào quang bảy màu tiến hành thí nghêệm, chỉ sợ không phải là người liên minh mười ba nước chúng ta.
Thạch Chân quốc Long Chiến ngưng trọng nói.
Chương 519 Thực lực cường hãn (2)
Tất cả mọi người gật đầu, chỉ cần là cao thủ của liên minh mười ba nước đều biết quy tắc cơ bản của phù quang bí cảnh, căn bản sẽ không hỏi ra vấn đề như thế.
- Hơn nữa từ thực lực của người đó biểu hiện ra ngoài, tuyệt đối là cao thủ cấp bậc ngũ giai Võ Tông.
- Chẳng lẽ là người Ảnh Sát môn?
Có người lên tiếng.
- Không giống lắm, người Ảnh Sát môn hành tung quỷ dị, che mặt hành tẩu, hơn nữa đại đa số là sát thủ, phong cách của người vừa rồi không giống như sát thủ.
- Chẳng lẽ là người bên ngoài liên minh mười ba nước?
Nội tâm không ít người trầm xuống, nếu như người bên ngoài liên minh mười ba nước thì có khả năng bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm.
- Phù quang bí cảnh chính là bí cảnh của liên minh mười ba nước chúng ta, bất cứ thế lực nào cũng không thể cướp được từ chúng ta.
Lúc này mọi người vô cùng đồng tâm hiệp lực.
- Như vậy vì mục đích an toàn, từ giờ trở đi, các Võ Tông các vương quốc chúng ta thay phiên dò xét, nhất định không thể nhìn kẻ bên ngoài lẻn vào được, nếu có phát hiện phải bắt lấy ngay.
Tề Hiền suy nghĩ một lúc và lên tiếng, đôi mắt của hắn bắn ra sát cơ vô cùng sâm lãnh.
Sau khi đại hán khôi ngô lui ra khỏi sơn cốc, lúc này đi vào trong đội ngũ.
- Cuồng Phong trưởng lão, phù quang bí cảnh hiện tại không thể đi vào.
Tuy trước kia kiểm tra nhưng trong lòng của hắn đã có chuẩn bị, sau khi thử quả nhiên không thể đi vào trong phù quang bí cảnh, mấy người Huyền Cơ Tông lúc này lộ ra vẻ không cam lòng.
- Nếu như thế chúng ta thủ ở nơi này đi, chờ đợi đám người Loan Hồng đi ra sẽ quyết định sau.
Lão giả đầu lĩnh trầm giọng nói một câu.
Về phần liên minh mười ba nước cố thủ, căn bản không đặt trong lòng của hắn.
Trong phù quang bí cảnh, Diệp Huyền đang tìm kiếm các loại linh dược.
Đồng thời Diệp Huyền cũng đang tìm kiếm Huyền thú cường đại thích hợp với mình.
Trước mắt thôn phệ vũ hồn của hắn đã đạt tới tam tinh nhưng đại địa vũ hồn vẫn chỉ là nhị tinh, tánh mạng vũ hồn vẫn ở nhất tinh trụ cột nhất, bởi vậy Diệp Huyền cũng muốn nhân cơ hooijnay gia tăng đại địa vũ hồn và tánh mạng vũ hồn lên cấp bậc cao hơn.
Chẳng qua thời điểm đại địa vũ hồn đột phá nhị tinh đã hấp thu hồn tinh của Địa Long Huyền thú, bởi vậy muốn đột phá từ nhị tinh lên tam tinh phải hấp thu ngũ giai Huyền thú thổ hệ.
Cho dù trong phù quang bí cảnh có rất nhiều Huyền thú nhưng yêu cầu nghiêm khắc như thế cũng rất khó tìm.
Về phần tánh mạng vũ hồn, Diệp Huyền càng đau đầu, hắn phải tìm được Huyền thú có năng khiếu tương đương nhưng Huyền thú như thế rất thưa thớt, Diệp Huyền cũng chỉ có thể xem vận khí.
Trong nháy mắt đã qua mười ngày, trong trữ vật giới chỉ của Diệp Huyền có thêm không ít linh dược.
Đặc biệt có năm con tứ giai yêu thú trợ giúp chính mình, Diệp Huyền ngắt linh dược nhanh hơn người khác phải đi dò xét từng nơi quá nhiều.
Trong thời gian mười ngày qua, Diệp Huyền cũng không ngừng củng cố tu vi của bản thân, rốt cục hắn cũng hoàn toàn củng cố tu vi tứ giai của mình.
Hôm nay Diệp Huyền vừa mới tu luyện xong, đột nhiên có âm thanh vù vù vang lên, Diệp Huyền biết rõ đây là âm thanh do Huyền thú hoặc yêu thú cường đại đang xông tới.
Bình thường yêu thú và Huyền thú sẽ ít khi chạy trốn, chỉ có vào lúc đuổi giết hoặc săn mồi mới có hành động như thế.
Cũng không biết đang đuổi giết hay đang chạy trốn.
Trong khi nghĩ ngợi, âm thanh ù ù kia cách mình càng ngày càng gần, lúc nàyDiệp Huyền nhìn thấy một bóng người xuất hiện trong tầm mắt.
Sau khi gặp bóng người, ngay sau đó có yêu thú giáp long cao bốn năm mét xuất hiện.
Nữ tử chạy phía trước là võ giả, chỉ nhìn bộ dạng của nàng, Diệp Huyền lập tức nhận ra đối phương là ai.
Nàng chính là đệ nhất thiên tài Thiên Kim quốc Hạ Thất Tịch, Diệp Huyền cũng gặp qua từ trước.
Lúc trước Diệp Huyền đánh chết Văn Kiều Muội sau đó rời xa Hạ Thất Tịch, về sau nàng cũng rời đi, kế tiếp là Thất Thải Hoa Liên xuất thế hấp dẫn rất nhiều cường giả ở gần đó xuất hiện, Diệp Huyền ngược lại cũng không chú ý Hạ Thất Tịch có đi vào hang động hay không.
Hiện tại nàng bị một con giáp long đuổi giết như thế, trong nội tâm Diệp Huyền vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ nàng không có tụ hợp với đám người Thiên Kim quốc Chúc Thiên Lam đại sư hay sao?
Lúc này Hạ Thất Tịch tóc tai bù xù, y phục trên người nàng rối tung rối mù, áo rách quần manh, máu tươi và tro bụi bám đầy thân thể của nàng, xuân quang bất tiết ra ngoài làm người ta bị hấp dẫn.
Không thể không nói dáng người của Hạ Thất Tịch vô cùng tốt, áo bào che chắn không đủ lớn, hiện tại áo bào tổn hại cho nên dáng người lung linh hấp dẫn của nàng bại lộ, đặc biệt làn da trắng noãn không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, toàn thân của nàng thập phần cân đối.
Diệp Huyền cũng không có quá mức thưởng thức, hắn nhanh chóng tập trung vào yêu thú giáp long đang đuổi giết Hạ Thất Tịch.
Đây là giáo long ngũ giai, toàn thân của nó được bao bọc trong lân giáp màu đen, trên người tỏa ra khí tức cường hãn.
Đặc biệt là lực lượng huyết mạch tới từ từ phù quang bí cảnh cho nên thực lực còn mạnh hơn những yêu thú ngũ giai ở bên ngoài, đồng tử màu đỏ của nó mang theo cuồng bạo và phóng đãng.
Hạ Thất Tịch đang bỏ chạy thục mạng, hiển nhiên lúc này cũng chú ý tới Diệp Huyền đứng cách đó không xa, nàng lập tức kinh hỉ chạy tới gần Diệp Huyền, hơn nữa kích động nói:
- Vị tiền bối trước mặt, vãn bối Thiên Kim quốc Hạ Thất Tịch, kính xin tiền bối...
Nàng còn chưa nói xong đã nhìn thấy gương mặt Diệp Huyền, nàng nói được một nửa liền dừng lại, đồng thời trên mặt mang theo thần thái sốt ruột, nói:
- Diệp Huyền, tại sao là ngươi, ngươi chạy mau.
Nói xong lời nàng vội vàng đuổi hướng chạy trốn, hiển nhiên không muốn mang tới nguy hiểm cho Diệp Huyền nhưng trong lòng của nàng vô cùng bất đắc dĩ.
Thật vất vả gặp được một người, không nghĩ tới còn là đệ tử trẻ tuổi, nếu như là trưởng lão hoặc là hội trưởng năm đại vương quốc thì nàng còn có một tia hi vọng sống, hiện tại... Hạ Thất Tịch biết rõ mình không có khả năng toàn mạng.
Vừa rồi trong quá trình lẫn trốn nàng đã tiêu hao toàn bộ bảo vật, hơn nữa bản thân bị trọng thương, bị một con yêu thú ngũ giai đuổi giết như thế, nàng căn bản không có khả năng sống sót.
Trước khi chết nàng chỉ hi vọng mình không nên mang tới phiền toái cho Diệp Huyền, vừa nghĩ tới chính mình hại chính mình về sau còn có thể hại Diệp Huyền, nội tâm Hạ Thất Tịch vô cùng băn khoăn.
Chương 520 Gặp lại Hạ Thất Tịch
Hạ Thất Tịch không biết Diệp Huyền nhìn thấy giáp long ngũ giai thì ánh mắt tỏa sáng..
Diệp Huyền hiện đã có thể khống chế năm con yêu thú nhưng đều là tứ giai, cho tới nay hắn đang nghĩ mình có thể khống chế yêu thú ngũ giai hay không, trong khoảng thời gian gần đây hắn không có đụng phải cơ hội tốt như thế, hôm nay nhìn thấy giáp long ngũ giai thì nội tâm của hắn càng hưng phấn không nhỏ..
Lúc này hắn không hề nghĩ ngợi, ba thanh Diệt Huyền Phi Đao lập tức bay ra ngoài, chúng lưu lại miệng vết thương sâu vài tấc trên thân thể giáp long..
Giáp Long bị đau và nổi giần gầm lên giận dữ, nó bỏ qua Hạ Thất Tịch, nổi giận đùng đùng tiến lên tấn công Diệp Huyền là đầu sỏ làm nó bị đau.
- Không tốt.
Trong lòng Hạ Thất Tịch lúc này vô cùng sợ hãi, lập tức đạt được sinh cơ nhưng nàng chẳng những không bỏ chạy, ngược lại xông về phía Diệp Huyền, nàng lo lắng hô to:
- Diệp Huyền, ngươi còn sững sờ ở chỗ này làm gì, chạy mau đi.
Vừa nói, nàng lập tức đâm giáp long một kiếm, muốn hấp dẫn giáp long chú ý, tuymột kêếm của nàng va chạm với giáp long cũng đâm thủng một ít lân giáp, thậm chí còn không thể chạm vào huyết nhục của nó.
Vào lúc này giáp long vô cùng tức giận nện một vuốt vào người Diệp Huyền.
Tiếng nổ vang lên, Diệp Huyền chỗ lập tức tựu bụi mù tràn ngập, chỗ đó nguyên gốc khối đủ có vài thước rộng nham thạch chia năm xẻ bảy, hóa thành bụi tản mát ra.
Hạ Thất Tịch lúc này ngừng bước, trên mặt hơi lẩm bẩm: Diệp Huyền, thực xin lỗi, lần này là ta hại ngươi rồi.
Nếu như biết rõ mình chạy sẽ hại chết Diệp Huyền thì nàng chắc chắn sẽ không chạy.
Giáp long ngũ giai vung trảo nện xuống, ngay sau đó nó lại lao về phía Hạ Thất Tịch.
Hạ Thất Tịch chán nản, nàng không muốn nhúc nhích.
Vì nàng, vài sư huynh đệ vừa rồi đã chết dưới tay của giáp long ngũ giai, đến bây giờ nàng đã tới mức kiệt sức, rốt cuộc không đi được, không ngờ cuối cùng còn hại Diệp Huyền, hiện tại đối mặt với một kích của giáp long, nàng thậm chí có xúc động chết đi cho rồi.
- Đồ đần, ngươi không biết trốn sao?
Lúc này có tiếng nói bất mãn vang lên, sau lưng có bàn tay duỗi ra ôm eo của nàng, ôm nàng vào lòng và tránh né giáp long chém giết.
- Ngươi, Diệp Huyền... Ngươi không chết...
Trong nội tâm Hạ Thất Tịch vô cùng kinh ngạc, sau đó nhìn thấy ôm lấy chính mình là Diệp Huyền đáng ra phải bị giáp long giết, trong nội tâm lập tức sinh ra ngũ vị tạp trần, hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.
Bàn tay của Diệp Huyền ôm eo của nàng, hết lần này tới lần khác eo của nàng rách một khối, bàn tay của Diệp Huyền chạm vào bụng nàng, tiếp xúc nóng bỏng làm da mặt Hạ Thất Tịch nóng lên, thân thể mềm nhũn.
- Giao giáp long cho ta, ngươi lập tức chạy trốn đi.
Diệp Huyền buông Hạ Thất Tịch ra, hắn cau mày nói một câu.
Nếu như không phải Hạ Thất Tịch có chút lương tâm, nhìn thấy chính mình liền chủ động rời đi thì Diệp Huyền căn bản chẳng muốn cứu nàng.
Không nghĩ tới Hạ Thất Tịch kiên quyết lắc đầu:
- Không được, ngươi không phải đối thủ của giáp long, ngươi mau chạy đi, ta lưu lại ngăn nó.
Diệp Huyền im lặng, nữ nhân này đầu óc có vấn đề rồi, hắn bảo Hạ Thất Tịch rời đi là vì thuận tiện thu phục giáp long, nếu như Hạ Thất Tịch ở đây thì bất tiện.
Hơn nữa bộ dạng của Hạ Thất Tịch đang đứng còn cảm thấy khó khăn, còn lưu lại ngăn lại giáp long?
- Ngươi lưu lại đi...
Diệp Huyền không nói thêm gì nữa, dù têế nào đối phương cũng có hảo ý, chính mình cũng không thể xem hảo ý của đối phương thành lòng lang dạ sói.
Sau khi nói xong Diệp Huyền trực tiếp lướt đi, đồng thời khống chế Diệt Huyền Phi Đao lưu lại vài vết thương trên người giáp long.
Nếu Hạ Thất Tịch không muốn đi, Diệp Huyền chuẩn bị dẫn giáp long đi tới nơi khác.
- Ngươi...
Nhìn thấy Diệp Huyền dẫn giáp long rời đi, Hạ Thất Tịch lo lắng hô to, nàng muốn đuổi theo nhưng không có sức lực nên ngồi xuống đất, nội tâm vô cùng cảm động.
Nàng cho rằng Diệp Huyền sợ liên lụy tới mình mới cố ý bất chấp nguy hiểm dẫn giáp long rời đi, trong nội tâm nàng vừa vui vẻ lại khổ sở.
Hạ Thất Tịch không biết vì sao mình quan tâm tới sinh tử của Diệp Huyền, thời điểm tại Thiên Kim quốc, tuy nàng không xấu nhưng tính cách lại lạnh lùng, cũng không có ý định nói nhiều thêm một câu, lại càng không cần nói cứu người, ở trước mặt Diệp Huyền thì trái tim của nàng đập rộn ràng.
Hôm nay nhìn thấy Diệp Huyền vì mình mà không quan tâm sinh tử bản thân, trong nội tâm nàng vô cùng đau đớn.
Nếu như Hạ Thất Tịch biết rõ sở dĩ Diệp Huyền dẫn giáp long rời đi chỉ vì không muốn quá trình hắn thu phục giáp long lộ ra ánh sáng, thật không biết tâm tình của nàng sẽ như thế nào.
Lúc này Diệp Huyền nhanh chóng dẫn giáp long đi nơi khác.
Biết rõ Hạ Thất Tịch không có đuổi theo, hơn nữa căn bản không thể cảm giác được nơi này, Diệp Huyền lập tức dừng bước sau đó phóng thích thôn phệ vũ hồn.
Thôn phệ vũ hồn màu đen vừa xuất hiện, khí tức khủng bố của nó bao phủ toàn thân giáp long, cảm nhận được khí tức trên người Diệp Huyền, thần sắc giáp long ngũ giai hoảng sọ và dừng bước, nó nhìn Diệp Huyền với thần thái hoảng hốt.
Diệp Huyền đang lo lắng thôn phệ vũ hồn tam tinh không cách nào chấn nhiếp yêu thú ngũ giai, hiện tại nhìn thấy tình huống của giáp long thì nội tâm hắn an tâm hơn không ít.
Tuy giáp long ngũ giai không giống nham thạch cự không có năng lực chống cự, trong mắt của nó còn mang theo hào quang sợ hãi không nhỏ.
Diệp Huyền đoán chừng thôn phệ vũ hồn tam tinh của mình tối đa cũng chỉ có thể chấn nhiếp yêu thú ngũ giai, nếu như mạnh hơn một ít thì không được.
Nhân cơ hội giáp long không thể phản kháng, Diệp Huyền phân một đạo lực lượng trong thôn phệ vũ hồn ra ngoài và thẩm thấu vào trong cơ thể giáp long ngũ giai.
Phanh!
Hồn lực của thôn phệ vũ hồn vừa mới tiến vào lập tức cảm giác được có lực lượng thập phần cường ngăn cản lực lượng thôn phệ vũ hồn ra bên ngoài.
- Giáp long ngũ giai này có chủ nhân? Hồn niệm trong đầu nó thật cường đại.
Trong lòng Diệp Huyền vô cùng kinh ngạc, hồn niệm trong đầu giáp long ngũ giai, thập phần cường đại còn mạnh hơn lúc hắn cướp đoạt xuyên sơn giáp với hồn lực của Xích Viêm là Huyền thú ngũ giai hơn nữa cường đại hơn không chỉ một bậc.
Diệp Huyền cau mày suy nghĩ, nếu như là một con Huyền thú ngũ giai khống chế giáp long, Diệp Huyền còn có lòng tin lưu lại hồn niệm trong âầu nó, hiện tại xem ra chủ nhân của giáp long ngũ giai tuyệt đối còn mạnh hơn Xích Viêm không ít.
Làm sao bây giờ?