-
Chương 431-435
Chương 431 Bách Thắng tướng quân (1)
- Xông ra ngoài? Sao phải xông ra ngoài làm gì chứ?
Diệp Huyền cười lạnh, hắn vừa dứt lời thì toàn bộ tỉnh thành đột nhiên rung chuyển kịch liệt.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Là động đất à?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy mặt đất rung chuyển dữ dội, sau đó đột nhiên có một cỗ sát khí nồng đậm truyền tới từ đằng xa, đồng thời còn có rất nhiều tiếng kinh hô của người dân tỉnh thành vang lên.
Một tên tướng sĩ vẻ mặt kinh hoảng thở hồng hộc chạy vội tới trước mặt Chu Tuấn, nói trong vẻ hoảng sợ:
- Tướng quân, không xong rồi, từ bên ngoài thành đột nhiên có một đám binh sĩ xông tới, phá tan phòng tuyến bên ngoài của đội ngũ chúng ta, bao vây toàn bộ chúng ta rồi.
- Binh sĩ, binh sĩ gì chứ?
Sắc mặt của Chu Tuấn trầm xuống, đột nhiên tức giận nói:
- Ta để lại gần một ngàn người ở bên ngoài canh gác, nhiều người như vậy cư nhiên lại bị một nhóm binh sĩ phá tan là sao? Các ngươi ngủ gật hết rồi sao? Lập tức triệu tập hai đại đội cho ta, mau bắt đám người kia lại giải tới đây, ta muốn xem thử, là người của bộ phận nào dám động tới đội ngũ của Chu Tuấn ta.
- Nhưng mà…
- Còn nhưng nhị gì nữa, không mau đi làm cho ta, ta cho ngươi hai ngàn người, có đủ hay chưa.
Tên tướng sĩ này nhăn nhó mếu máo:
- Tướng quân, đối phương có ít nhất hơn mười vạn người lận.
Vẻ mặt của Chu Tuấn lập tức ngây ra, sau đó đột nhiên mắng to với vẻ không thể tin:
- Mười vạn người sao, nói giỡn cái gì vậy hả, ở phụ cận của Thiên Húc hành tỉnh này, ngoại trừ chúng ta ra thì không có quân đội nào vượt quá một vạn người hết.
Gã còn đang định nói gì đó, nhưng chợt có một trận tiếng chém giết la hét truyền tới, đội ngũ gã an bài ở phụ cận phủ thành chủ liên tục bị đánh tan, lục tục chạy về từ bên ngoài, chợt nghe tên giáo úy tâm phúc của gã từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt hoảng sợ, khóc la:
- Tướng quân, không xong rồi, chúng ta bị bao vây rồi.
Trong lòng Chu Tuấn nháy mắt liền trở nên khẩn trương, gã cũng không còn lòng dạ nào để mà nghi ngờ nữa, trầm giọng quát lên:
- Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu!
Gã bước lên phía trước, lạnh lùng nhìn bụi mù giăng kín chân trời, nhưng trong lòng thì vô cùng nghi hoặc không thôi: Không đúng, ở Thiên Húc hành tỉnh chỉ có một chi quân đội phòng vệ, chính là một chi do bản thân gã dẫn đầu, nhân số bất quá chỉ gần một vạn người mà thôi, nhưng đây rốt cuộc là…
Đang lúc nghĩ ngợi thì chợt nghe ầm ầm một tiếng.
Bờ tường bên ngoài phủ thành chủ bị xô đổ sập, đại lượng chiến mã xông thẳng vào, sau đó tản ra, rất nhanh, bên ngoài đình viện liền có mấy ngàn con chiến mã tụ tập, cả đám uy phong lẫm lẫm, trong tay mỗi người đều cầm chiến thương của quân đội, tinh cương lóe sáng, loại chiến thương này do bách luyện cương luyện chế mà thành, chỉ có tinh anh trong vương đội mới có thể sở hữu.
Phía trước vẫn còn nhân mã ùn ùn kéo tới không ngớt, toàn bộ tỉnh thành đều chấn động từng cơn, giống như không có hồi kết, không có điểm dừng.
Sắc mặt của Chu Tuấn đại biến, vô cùng khó coi, gã cũng là kẻ dẫn binh lão luyện, biết rõ dựa vào thanh thế để phán đoán nhân số của đối phương, nhưng dựa theo khí thế này thì dường như đối phương thật sự có hơn mười vạn người, điều này sao có thể được chứ?
Toàn bộ đội ngũ dàn ra, nơi đội ngũ đi qua, đại quân của Chu Tuấn chỉ có thể bị ép dồn về một góc nhỏ ở bên trong phủ thành chủ, bốn phía chằng chịt, một mảnh đông nghịt đều là đại quân của người khác, đảo mắt liền bao vây quân trú đóng bọn họ lại thành ba tầng kín mít, con đường lớn, hẻm nhỏ ở bên ngoài phủ thành chủ, tất cả đều là đầu người nhấp nhô di chuyển.
Lúc này, rốt cuộc có một cây cờ lớn dựng lên trên một chiến xa, phía trên có hình một con sư tử màu vàng giương nanh múa vuốt, lông bờm thật dày, uy phong lẫm lẫm, vô cùng khí phách.
- Kim sư quân đoàn!
Chu Tuấn hoảng sợ thất thanh lên tiếng:
- Đại quân vương bài kim sư quân đoàn của vương quốc sao lại tới nơi này chứ.
Đúng lúc này, từ bên trong đội ngũ của kim sư quân đoàn có một võ giả lao ra, nhoáng lên mấy cái liền phá tan phòng ngự của quân đội phe Chu Tuấn, đi tới trước mặt Diệp Huyền, quỳ xuống nói:
- Thuộc hạ Lưu Hiểu Long cứu giá chậm trễ, kính xin Huyền thiếu trách phạt.
- Diệp Huyền đại sư là vị nào, tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu, để cho ta gặp một cái xem nào.
Cùng lúc đó, một thanh âm hùng hồn vang lên, từ bên trong đại bộ đội kia có một vị đại tướng đi tới, gã mặc áo bào trên người, toàn thân vô cùng khí phách, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền đang ở giữa đám người, lập tức hào sảng bước lên.
- Các hạ dừng bước!
Gương mặt của Chu Tuấn tái nhợt, lạnh giọng quát:
- Nơi đây là chỗ quân biên phòng chúng ta trú đóng, mặc dù các hạ là kim sư quân đoàn đại danh đỉnh đỉnh đi chẳng nữa, nhưng cũng không nên vượt tuyến thế này chứ?
- Hửm?
Ánh mắt của vị đại tướng kia nhìn về phía Chu Tuấn lạnh như băng, trong mắt tản ra sát khí sắc bén, tất cả những người đứng xung quanh cảm giác được cỗ sát khí này đều sợ tới mức mặt mày trắng bệch, một cỗ sát khí ngùn ngụt phát ra từ trên người vị đại tướng kia, ẩn ẩn có một cỗ uy áp che trời, gã thản nhiên mở miệng:
- Ngươi là cái thá gì mà cũng dám nói chuyện kiểu đó với Lý mỗ ta? Chán sống rồi sao!
Khí thế uy vũ trên người vị đại tướng kia hợp cùng một chỗ với khí thế của mười vạn đại quân, giống như một cơn sóng rợp trời, từ xa đổ ập tới, đè ép lên người mấy ngàn tên binh sĩ trú đóng ở Thiên Húc hành tỉnh, những tên trú quân này quanh năm trú đóng ở Thiên Húc hành tỉnh, căn bản không hề trải qua đánh trận hay chinh chiến gì, nào đã gặp qua trận thế như vậy bao giờ, cả đám đã sớm nơm nớp run rẩy ở trong lòng, giống như bị thứ gì đó chèn ép không thể thở nổi.
Đặc biệt là Chu Tuấn, người bị ánh mắt của đối phương nhìn trực diện, tuy rằng thực lực bản thân gã cao tới thiên võ sư tam trọng đỉnh phong, nhưng lúc này lại giống như cá bị mắc cạn, thở dốc từng hồi, trong mắt toát ra vẻ kinh hãi khó mà che dấu được.
- Võ tông ngũ giai!
Trên trán Chu Tuấn ướt đẫm mồ hôi lạnh, đặc biệt là sau khi nghe thấy họ của đối phương xong thì hai chân liền mềm nhũn ra, thầm nghĩ tiêu rồi, đồng tử co rụt lại, run run nói:
- Các ngươi là ai chứ?
Chương 432 Bách Thắng tướng quân (2)
Đại tướng kia cười lạnh, nghiêm giọng nói:
- Loại như ngươi mà cũng xứng để nghe tên của ta sao, ta vốn còn định để lát nữa sẽ xử trí ngươi sau, bây giờ ngươi lại tự dâng mình lên, vậy thì đừng trách ta không khách khí, người đâu, mau bắt hết lũ phản tặc này lại cho ta.
- Dạ, tướng quân!
Vài tiếng hô to vang lên, từ phía sau đội ngũ lại có ba người đi tới, khí thế trên người mỗi người đều hơn hẳn gã, giống như mấy ngọn núi lớn, ép tới mức trong lòng Chu Tuấn chấn động mãnh liệt.
Chu Tuấn biến sắc, biết rõ hôm nay sợ là phải thua thiệt lớn, nhưng vẫn cố mạnh miệng nói:
- Ta chính là tướng quân của vương quốc, thống lĩnh quân đội trú đóng ở Thiên Húc hành tỉnh, đang truy xét kẻ xấu sát hại người của phủ thành chủ, các ngươi dựa vào cái gì mà xử trí ta!
Gã bất chấp tất cả, trực tiếp chiếm lấy chữ lý trước đã. Có lý sẽ dễ nói chuyện hơn, đều là người của Lưu Vân Quốc, mặc dù đối phương là kim sư quân đoàn vương bài, nhưng gã cũng là tướng quân trấn thủ một phương, đối phương cũng không tới mức bất chấp đạo lý, không hỏi không rằng liền trực tiếp bắt gã lại đúng không?
- Dựa vào cái gì à? Chỉ dựa vào bản tướng quân họ Lý tên Dật Phong, là vương quốc tam đẳng công, Bách Thắng tướng quân do bệ hạ tứ phong, đừng nói là bắt ngươi lại, cho dù có giết chết ngươi thì cũng không ai nói gì.
Vị đại tướng Lý Dật Phong kia cười lạnh, ngữ khí vô cùng bá đạo.
Hí!
Gã vừa mới xưng tên ra thì toàn trường liền liên tục vang lên tiếng hít khí lạnh.
- Lý Dật Phong, cư nhiên chính là Lý Dật Phong tướng quân.
- Bách Thắng tướng quân của vương quốc, trước kia trong đại chiến với hỏa ô quốc, bách chiến bách thắng, không một lần thất bại, nhất cử thành danh, trở thành Bách Thắng tướng quân danh chấn vương quốc, được phong tam đẳng công.
- Mặc dù Lý Dật Phong tướng quân là đệ tử Lý gia võ huân gia tộc nổi tiếng của vương quốc, nhưng cũng không dựa vào thế lực của gia tộc mà là bắt đầu từ một binh sĩ quèn, từng bước đi lên trở thành tướng quân của kim sư quân đoàn.
Mọi người liên tục mở miệng nghị luận, ánh mắt kinh thán, thật sự là vì tên tuổi của Lý Dật Phong quá lớn, thân là một trong số các con trai của Lý lão gia tử, là vị tướng quân thanh danh hiển hách bậc nhất ở vương quốc hiện nay, hơn nữa, thực lực của gã cũng đã tới ngũ giai nhị trọng.
Người có tên, cây có bóng.
Lý Dật Phong vừa xưng tên xong thì ánh mắt của tất cả tướng sĩ dưới trướng Chu Tuấn liền lóe lên, trong lòng cảm thấy sợ hãi, giống như chuột gặp phải mèo, trong lòng run sợ.
- Lý đại tướng quân ở đây, còn không mau mau khoanh tay chịu trói.
Binh sĩ của kim sư quân đoàn cả đám ngữ khí bén nhọn, nghiêm giọng hô to, thanh âm như sấm rền, trong lúc nhất thời, tiếng binh khí rơi xuống đất leng keng không ngừng vang lên, tướng sĩ do Chu Tuấn đưa tới, ở dưới danh tiếng của kim sư quân đoàn cùng với Bách Thắng tướng quân Lý Dật Phong chấn nhiếp, căn bản không dám nghĩ tới chuyện phản kháng, tất cả đều đầu hàng ngay lập tức.
Vài tên giáo úy lưng hùm vai gấu trực tiếp đi về phía Chu Tuấn, muốn bắt gã lại.
Chu Tuấn biến sắc, lại vẫn cố gào lên:
- Cho dù ngươi có là Bách Thắng tướng quân đi nữa thì sao, dựa vào cái gì mà đòi xử trí ta, rốt cuộc ta phạm phải điều nào trong quân quy chứ? Các ngươi dám động tới ta thì dù có kiện lên tới vương thành ta cũng sẽ không bỏ qua đâu.
- Dựa vào cái gì sao? Để ta cho ngươi biết là ta dựa vào cái gì.
Trong mắt Lý Dật Phong lóe lên một tia sát khí, gã thật không ngờ, sau khi mình xưng tên ra rồi mà tên tướng quân biên phòng nho nhỏ này còn dám cãi lời mình, gã quát lạnh một tiếng, nháy mắt liền bay thẳng lên trời, tung ra một quyền thật mạnh nện xuống mặt Chu Tuấn.
Chu Tuấn biến sắc, đang định chống cự lại thì đột nhiên một cỗ võ hồn khí tức vượt xa cảnh giới của gã trực tiếp khóa chặt gã lại, trong mắt Lý Dật Phong lóe lên quang mang lạnh lẽo, sát khí dâng lên, rõ ràng, chỉ cần Chu Tuấn dám phản kháng thì sẽ đánh gã chết ngay tại chỗ, Chu Tuấn sợ tới mức cả người run lên, nào còn dám nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn nhìn nắm đấm của Lý Dật Phong ngày càng tới gần mình.
- Bốp!
Gương mặt của Chu Tuấn hứng trọn một quyền cực mạnh, nửa bên mặt trực tiếp vặn vẹo, phun ra một búng máu xen lẫn vài cái răng, cả người bị nện văng ra ngoài, ngã đập xuống đất, kéo lê thành một đường dài mười mấy mét.
Thân hình Lý Dật Phong nhoáng lên một cái, đuổi theo Chu Tuấn sát nút, đá lên lồng ngực của gã một cước, lại đạp gã bay thẳng lên trên không, Lý Dật Phong lại dẫm hai chân xuống đất thật mạnh, bay lên theo lên không, nhảy lên phía trên của Chu Tuấn, chân phải nện xuống thật mạnh, hung hăng đạp một cước lên ngực của gã.
Chỉ nghe tiếng xương cốt vỡ răng rắc vang lên, Chu Tuấn thiếu chút nữa trợn lồi luôn cả tròng mắt ra ngoài, nội tạng bị thương, phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn mảnh vụn nội tạng, bịch một xuống, ngã đập xuống mặt đất thật mạnh tạo thành một cái hố sâu trên đất.
- Rầm rầm rầm!
Lý Dật Phong còn chưa chịu buông tha, sau khi đáp xuống đất thì lại điên cuồng tẩn cho tên Chu Tuấn kia thêm một trận, mỗi lần đều đánh lên chỗ yếu hại, đánh cho toàn thân trên dưới của Chu Tuấn không có chỗ nào lành lặn, phun máu tung tóe khắp nơi.
- Đừng, đừng đánh nữa, van xin ngươi, đừng đánh nữa.
Chu Tuấn đau đớn cầu xin tha thứ, gã biết rõ, nếu như mình không cầu xin tha thứ thì sợ là sẽ bị đánh chết tươi, gã vốn còn cho rằng bằng vào thân phận tướng quân của mình, cho dù Lý Dật Phong không nể mặt mình thì cũng không dám làm gì mình hết, nhưng bây giờ gã mới phát hiện những gì mình nghĩ thật sự quá ngây thơ rồi, đối phương căn bản không xem một tướng quân như gã ra gì hết.
Lý Dật Phong lúc này mới châm chọc nói:
- Bây giờ biết rõ ta dựa vào cái gì rối chứ? Đường đường là một tên tướng quân, ngay cả đạo lý nắm đấm mới là chân lý mà cũng không hiểu được, lại còn muốn bẩm báo lên bệ hạ, ta nói thật cho ngươi biết, đừng nói là ta đánh ngươi, cho dù là có giết chết ngươi thì bệ hạ cũng sẽ không làm gì ta.
- Biết rồi, biết rồi.
Chu Tuấn rên rỉ nói.
Đám quân biên phòng do Chu Tuấn mang tới nhìn tướng quân của mình cư nhiên lại cầu xin người khác tha thứ như vậy, sắc mặt cả đám nhoáng cái liền đỏ bừng lên, sự kính sợ dành cho gã trước kia nháy mắt liền ầm ầm sụp đổ.
Chương 433 Giết hết tại chỗ (1)
Lý Dật Phong không để ý tới Chu Tuấn nữa, vội vàng bước lên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền được mọi người vây ở giữa như chúng tinh phủng nguyệt, lập tức cười lớn nói:
- Nếu như ta đoán không lầm thì vị này chính là Diệp Huyền đại sư danh chấn vương thành đúng không, mặc dù tại hạ không ở trong vương thành, nhưng danh tiếng của Diệp Huyền ta vẫn nghe như sấm đánh bên tai, tại hạ dẫn quân tới trễ, mong rằng đại sư thứ lỗi.
Vẻ mặt của gã vô cùng nhiệt tình, ánh mắt lấp lánh, giống như quần chúng hâm mộ gặp được thần tượng mà mình tha thiết ngưỡng mộ, bộ dáng kia nhìn qua vô cùng thành kính.
Rất nhiều tướng sĩ nhìn thấy Bách Thắng tướng quân trong truyền thuyết của vương quốc cư nhiên lại khách khí và cung kính với Diệp Huyền như vậy, nhất thời cả đám đều trợn mắt há hốc mồm, khó mà tin nổi.
- Lý tướng quân khách khí quá rồi, lần này nếu như không phải nhờ có Lý tướng quân dẫn binh tới đây thì e là tại hạ phải gặp nguy hiểm rồi.
Diệp Huyền thản nhiên cười nói.
- Ha ha, Diệp Huyền đại sư sao lại nói vậy.
Ánh mắt của Lý Dật Phong đảo qua chỗ mấy người Âu Dương Tiêu Sơn và cấm vệ quân đứng, trong mắt đột nhiên lóe lên một đạo tinh quang sáng chói, gã hằng năm chinh chiến ở bên ngoài, thực lực siêu quần, sao có thể không nhìn ra, tuy mấy người Âu Dương Tiêu Sơn đứng đó nhìn như cực kỳ bình thường, kỳ thật lại vô cùng kinh diệu, chính là một chiến trận vô cùng cường đại.
Gã lập tức cười ha hả, nhíu mày nói:
- Cho dù ta không tới thì những kẻ tôm tép nhãi nhép này sợ là cũng không phải đối thủ của Diệp Huyền đại sư ngài đâu.
Gã vừa nói vừa tiếp tục đánh giá chiến trận do Diệp Huyền bố trí, càng xem lại càng cảm thấy kinh hãi, trong lòng vô cùng chấn động, chiến trận này càng xem càng thấy tinh diệu, càng xem lại càng thấy phức tạp, cư nhiên làm gã có một loại cảm giác như lâm vào bên trong tinh không bao la, chỉ mới thôi diễn một lát thôi gã liền không thể thôi diễn tiếp được nữa, mồ hôi tuôn ướt đẫm toàn thân.
Lý Dật Phong vội vàng dừng lại, không thôi diễn tiếp nữa, cố nén vẻ khiếp sợ trong lòng, tiếp tục nói:
- Diệp Huyền đại sư, ta nhận được tin tức của ngươi, nói rằng ở Thiên Húc hành tỉnh này có phản quân, bây giờ đám phản quân này đã bị bắt, không biết đại sư chuẩn bị xử trí chúng thế nào đây?
Đám người Âu Dương Tiêu Sơn đều khiếp sợ nhìn Diệp Huyền, cùng với Lưu Hiểu Long đứng bên cạnh hắn, bây giờ bọn họ mới hiểu ra, lúc ở Mặc Lâm Thôn, vì sao Diệp Huyền lại để cho Lưu Hiểu Long rời đi, hóa ra là đi thông báo cho kim sư quân đoàn ở gần đây tới tiêu diệt phản quân, nghĩ tới chuyện Diệp Huyền có thể sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện ngay từ đầu như vậy, sự kính sợ trong lòng họ dành cho Diệp Huyền lại sâu thêm một phần.
Mà Ngụy Hoành và đám thủ hạ của gã lại càng trợn mắt kinh hãi hơn nữa, bọn họ vốn còn cho rằng có Chu Tuấn tới thì đám Diệp Huyền liền xong đời, nào ngờ quanh co một hồi, chuyện tình lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, không ít người cảm thấy khó chịu tới mức thiếu chút nữa phun máu vài trượng, nếu sớm biết như vậy thì lúc trước cứ một lòng đầu nhập vào Diệp Huyền cho rồi, có lẽ còn giữ được chút hy vọng sống còn, bây giờ thì….
Nghĩ tới kết cục của mình, không ít người đổ mồ hôi lạnh, toàn thân run lên lẩy bẩy.
- Xử trí thế nào sao?
Ánh mắt Diệp Huyền thản nhiên quét qua đám người Ngụy Hoành, Chu Tuấn, khóe miệng đột nhiên nhếch lên cười lạnh, mở miệng lên tiếng một cái liền có một cỗ hàn ý lạnh lẽo ập tới:
- Giết hết bọn chúng.
- Cái gì?
Đám người Chu Tuấn và Ngụy Hoành đang quỳ trên mặt đất liền run lên một cái, thất thanh nói:
- Giết ta? Ngươi muốn giết ta?
Vẻ hoảng sợ trên mặt Chu Tuấn biến mất, giống như không dám tin, trong mắt lộ ra vẻ hoảng loạn và khiếp sợ, tức giận nói:
- Ta chính là tướng quân của quân biên phòng do vương quốc sắc phong, là đại tướng trấn thủ một phương, không có thủ dụ của bệ hạ, các ngươi dám tự ý giết sao? Trong lòng các ngươi còn vương pháp nữa hay không.
- Đúng đó, ta chính là bá tước nhất đẳng do bệ hạ sắc phong, là tỉnh đốc của Thiên Húc hành tỉnh, cho dù ta thật sự mưu nghịch đi nữa, cũng chỉ có bệ hạ mới có thể xử trí ta, Lý Dật Phong, cho dù ngươi là đệ tử Lý gia, tướng quân của kim sư quân đoàn, vương quốc tam đẳng công đi nữa thì ngươi cũng không có tư cách xử trí ta.
Diệp Huyền nhìn Chu Tuấn và Ngụy Hoành vẫn còn đang giãy giụa gào thét, cười lạnh nói:
- Những việc làm của các ngươi ở Thiên Húc hành tỉnh đã xúc phạm vương pháp, chính là tử tội! Diệp gia ta chính là Diệp Vương do bệ hạ mới sắc phong, là lãnh chúa của Thiên Húc hành tỉnh này, có quyền xử trí tất cả những chuyện xảy ra ở Thiên Húc hành tỉnh, giết chết các ngươi, bệ hạ căn bản sẽ không hỏi tới một câu, bất quá dù ngài ấy có thật sự hỏi tới đi nữa thì hôm nay có Diệp Huyền ta ở đây, các ngươi cũng phải chết mà thôi.
Loại thái độ coi thường tất cả phát ra từ trên người Diệp Huyền khiến cho Chu Tuấn và Ngụy Hoành lập tức cảm giác được bản thân mình chỉ là một con kiến hôi mặc người bóp chết, khiến cho bọn họ cảm thấy chỗ dựa lớn nhất của mình nháy mắt liền mất đi toàn bộ.
Hai người này bây giờ đã thật sự sợ hãi, sắc mặt Chu Tuấn tái mét, nói:
- Không, đừng giết ta, ta là cường giả thiên võ sư tứ giai, giữ ta lại có rất nhiều tác dụng! Chỉ cần ngươi không giết ta thì ta nguyện ý hiệu trung với ngươi, dù có làm người hầu cũng được.
- Đừng, đừng giết chúng ta, chúng ta nguyện ý hiệu trung với ngươi.
- Ta chính là võ tông ngũ giai, chỉ cần ngươi không giết ta thì ta sẽ làm việc cho Diệp gia các ngươi.
Rất nhiều võ giả và tướng sĩ có mặt ở đây đều khóc lóc van xín, bởi vì bọn họ đều nhìn ra, sát khí trong mắt Diệp Huyền là thật, không hề có chút giả tạo nào.
Mấy người Diệp Phách Thiên nhìn về phía Diệp Huyền, im lặng không nói gì, trong số đám người kia, chẳng những có mấy tên thiên võ sư tam trọng đỉnh phong, lại còn có một võ tông nhất trọng, nếu như đám người kia đều thuần phục Diệp gia bọn họ thì đây tuyệt đối là một cỗ lực lượng không thể xem thường.
- Võ tông?
Diệp Huyền khinh thường cười nhạo nói:
- Võ tông giống như ngươi, trong mắt ta, bất quá chỉ là một kẻ phế vật còn chưa nhập môn võ đạo mà thôi, dùng ngươi thì làm được gì chứ, để ngươi chết chính là chết, giết hết cho ta!
Võ tông ngũ giai, là phế vật còn chưa nhập môn võ đạo!
Chương 434 Giết hết tại chỗ (2)
Trong lòng mấy cường giả như Lý Dật Phong và Âu Dương Tiêu Sơn đều chấn động, hoảng sợ nhìn về phía Diệp Huyền, bất luận là vị cường giả võ tông nào, đều là lực lượng cường đại không thể bỏ qua ở Lưu Vân Quốc, nhưng ở trong mắt của Diệp Huyền cư nhiên lại không là gì hết, lời hắn nói ra lại khiến cho người ta cảm thấy không phải hắn đang ra vẻ, mà giống như thật sự là vậy, khiến cho trong lòng mấy người đều như có điều suy nghĩ, tâm thần đại chấn.
Trong mắt hiện lên một tia sát phạt, vài cấm vệ quân áp giải đám người Ngụy Hoành đều rút chiến đao ra, giơ tay chém xuống.
Phập!
Đao phong xẹt qua cổ của mấy người này giống như chặt một ống nước, chỉ nháy mắt liền có máu tươi tung tóe như suối, mấy người Chu Tuấn và Ngụy Hoành trợn mắt không dám tin, ánh mắt ngày càng ảm đạm, giống như pháo hoa, sau khi bùng nổ lóe sáng thì chính là tử vong.
Rất nhiều cường giả lúc trước còn ở lại phủ thành chủ, không kẻ nào may mắn tránh thoát, tất cả đều bị giết chết, những tên quân biên phòng nhìn thấy cảnh này thì cả đám kinh hồn táng đảm, quỳ rạp trên đất.
Chuyện còn lại cũng không cần Diệp Huyền quan tâm nữa, những người của Diệp gia cũng cùng nhau tiến vào phủ đệ bên trong phủ thành chủ.
Đi theo hộ tống còn có mấy người Lý Dật Phong của kim sư quân đoàn.
Những gì xảy ra ở phủ thành chủ hôm nay đã sớm kinh động dân chúng toàn bộ tỉnh thành, nhìn thấy vô số tướng sĩ uy phong lẫm lẫm bao vây chặt chẽ phủ thành chủ, ngoại trừ những đại gia tộc biết được đôi chút ra thì những dân chúng còn lại đều bàn tán, trong lòng sợ hãi lo âu thấp thỏm, không biết rốt cuộc là Thiên Húc hành tỉnh xảy ra chuyện gì.
Mà những người cầm quyền của các đại gia tộc trong tỉnh thành cũng cảm thấy bồn chồn trong dạ, bọn họ không biết thế cục đã thay đổi, cả đám bắt đầu mở đại hội gia tộc, bàn bạc tính toán bước tiếp theo.
Vì để cho dân chúng an tâm, Âu Dương Tiêu Sơn nhanh chóng hợp tác với Lý Dật Phong, treo thủ cấp của đám người Ngụy Hoành, Phương Thiên Hồng, Chu Tuấn ở trên tường thành, hơn nữa tuyên bố ý chỉ của bệ hạ, tứ phong Diệp gia của Lam Nguyệt thành làm Diệp Vương, thống lĩnh Thiên Húc hành tỉnh, đám người Ngụy Hoành và Chu Tuấn hoành hành vi phạm luật pháp vương quốc, cho nên bị bêu đầu thị chúng để răn đe.
Tin tức này vừa ra thì toàn bộ tỉnh thành đều oanh động, tất cả dân chúng đều trợn mắt há hốc mồm, rung động không thôi, sau đó chính là vô số thanh âm hoan hô của dân chúng.
Những năm này Ngụy Hoành nắm quyền, khiến cho Thiên Húc hành tỉnh rối tinh rối mù, tiếng oán than vang tận trời cao, không biết bao nhiêu gia tộc bị gã niêm phong tịch biên, khiến cho lòng người bàng hoàng, hôm nay có người khác lên nắm quyền, tuy rằng không biết thủ đoạn điều hành ra sao, nhưng vẫn cứ khiến cho dân chúng đại khái nhân tâm.
Đặc biệt là khi nghe nói Diệp gia cầm quyền chính là Diệp gia bán đan dược đặc hiệu ở Lam Nguyệt thành xong thì dân chúng khắp nơi lại càng thêm vui mừng, trên đường phố đều là tiếng hò hét hoan hô trợ uy cho Diệp Vương.
Hơn một năm nay, tiệm thuốc của Diệp gia gần như trải rộng toàn bộ Thiên Húc hành tỉnh, gần như tất cả dân chúng của Thiên Húc hành tỉnh đều biết Diệp gia là một gia tộc có lương tâm, nếu là bọn họ chưởng quản Thiên Húc hành tỉnh thì mọi người đương nhiên là sẽ vô cùng yên lòng.
Quả nhiên, rất nhanh, một vài chính sách mới được hạ xuống, rất nhiều thủ đoạn vơ vét tài sản của Ngụy Hoành bị Diệp gia công bố ra, dân chúng lại hoan hô mừng rỡ thêm lần nữa.
Trong phủ thành chủ bị tàn phá đổ nát, người của Diệp gia cũng hưng phấn không thôi. Tất cả mọi người ngồi trong đại sảnh, cấm vệ quân chạy vào liên tục, không ngừng bày từng hòm đồ vật tài sản la liệt ra mặt đất, cả căn sảnh mau chóng bị lấp đầy, tất cả đều là vô số huyền tệ và kì trân dị bảo, vô số đan dược cấp thấp cùng với tài liệu huyền binh...
Ước tính đơn giản mà nói thì đống này phải giá trị đến gần trăm vạn, khiến mọi người Diệp gia đều nhìn hoa cả mắt, ngay cả đám Âu Dương Tiêu Sơn đi theo hộ tống họ cũng trợn mắt há mồm.
Thân là thống lĩnh cấm vệ quân của vương quốc, không phải bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng xa hoa giàu có tới mức này, thế nhưng một tỉnh đốc của một hành tỉnh mà thu gom được nhiều tài sản bảo vật thế này, thậm chí còn nhiều hơn cả công hầu khanh tướng ở vương thành, thì vẫn làm cho họ giật mình kinh ngạc.
Mà tướng quân Lý Dật Phong cũng nghẹn họng trân trối, đờ đẫn mặt mày.
Gã ta hoảng sợ nói:
- Ngụy Hoành này đảm nhiệm chức vụ tỉnh đốc một hành tỉnh, tuy rằng quản lý địa hạt của một tỉnh nhưng đa phần tiền thuế đều phải nộp cho vương quốc hết, thu gom dành dụm được nhiều tài sản tiền bạc thế này không khỏi quá khoa trương rồi. Lý gia ta thân là gia tộc quân công hiển hách của đế quốc, kế thừa hết đời này đến đời khác mà tài sản đồ đạc trong nhà cũng chỉ đến thế này thôi, chẳng hơn được là bao đâu.
Diệp Huyền lạnh lùng cười:
- Thế mới biết tên Ngụy Hoành này đã tước đoạt bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân, cho dù chúng ta không giết hắn, thì chỉ nhiêu đây cũng đủ để hắn bị tru di cửu tộc.
Hắn vung tay lên:
- Lý Dật Phong tướng quân, lần này may nhờ có ngươi đến đây cứu viện, ta quyết định giao một phần tiền của tài sản nơi này cho ngươi phân phát cho cấp dưới, coi như thưởng công bọn họ bôn ba vất vả một chuyến đi.
Diệp Huyền chỉ vào khoảng chừng một phần mười đồ đạc tiền tài trong phòng, tính ra cũng phải đáng giá trên chục vạn huyền tệ.
- Việc này không làm thế được đâu.
Lý Dật Phong liên tục xua tay nói,
- Lần này đến đây ta cũng chẳng làm được gì nhiều lắm, cho dù không có ta thì tin rằng Diệp Huyền đại sư ngươi cũng có thể bình yên vô sự mà thôi, ta nhận lấy thì thật là xấu hổ. Hơn nữa bọn ta là người cầm quân, dẫn binh chiến đấu, bảo vệ an toàn cho vương quốc này là việc trong bổn phận của bọn ta, làm sao có thể nhận đồ của Diệp Huyền đại sư ngươi được chứ.
Diệp Huyền cười nhẹ.
- Lý Dật Phong tướng quân khách khí quá rồi, tướng quân thanh liêm chính trực đương nhiên không coi mấy thứ đồ này vào đâu, thế nhưng tướng sĩ dưới tay ngươi cũng cần cơm ăn cần áo mặc, họ bôn ba vất vả như thế đương nhiên phải khao thưởng chứ, nếu tướng quân không chịu nhận lấy, thì ý là khinh thường tại hạ hay sao? Hay là tướng quân chê bấy nhiêu đó còn quá ít?
Số tài sản và tiền của này tuy nhiều nhưng Diệp Huyền cũng chẳng ham cho lắm, bởi vì bảo vật chân chính của Ngụy Hoành tỉnh đốc đều để hết trong trữ vật giới chỉ của gã rồi.
Chương 435 Hồn Mệnh quả
Trong đó kém nhất cũng là tài liệu và linh dược tứ giai, mấy thứ này mới là quan trọng nhất đối với Diệp Huyền, còn chút ít huyền tệ và tài liệu cấp thấp gì đó thì hắn căn bản chẳng để tâm đến.
Nhân số Diệp gia ít ỏi, số tài vật nhiều chừng này là đủ để họ phát triển lên rồi, để lại nhiều hơn nữa chỉ tổ lãng phí mà thôi.
Hơn nữa ít lâu sau hắn phải rời khỏi Lưu Vân quốc, nếu có thể làm cho Diệp gia và Lý Dật Phong giao hảo với nhau thì khi Diệp gia có gặp chuyện gì, Lý Dật Phong cũng có thể giúp đỡ được ít nhiều.
Thấy Diệp Huyền kiên trì như thế, đã nói đến hết nước hết cái thế này thì Lý Dật Phong chỉ có thể nhận lấy thôi. Gã trầm tư một lát rồi bảo:
- Diệp Huyền đại sư, không bằng thế này đi, mấy thứ này ta nhận, nhưng sẽ dùng làm chi phí để ta bồi dưỡng tư binh cho Diệp gia các ngươi, cho ta thời gian một năm, ta cam đoan sẽ bồi dưỡng ra cho Diệp gia ngươi một đội quân không thua kém gì kim sư quân đoàn của ta cả.
- Ha ha, vậy thì phải nhờ vào Lý Dật Phong tướng quân rồi.
Một cơn phong ba mau chóng bị dẹp yên, đồng thời tin tức Thiên Húc hành tỉnh đổi chủ, giờ đã trở thành lãnh địa của Diệp gia cũng lan truyền khắp nơi như một cơn gió, mau chóng bay tới tất cả các thành trì ở hành tỉnh này, dẫn đến những trận chấn động liên hồi mạnh mẽ.
Mấy ngày kế tiếp, các gia tộc lớn nối liền không dứt thi nhau đạp lên bậu cửa phủ thành chủ, rất nhiều thành chủ trong hành tỉnh nhận được tin cũng nhao nhao tới gặp tỏ vẻ nguyện ý trung thành, chung quy từ nay về sau bọn họ thuộc quyền quản hạt của Diệp gia rồi, có được đảm nhiệm chức vụ nữa không hoàn toàn chỉ phụ thuộc vào một câu của Diệp gia thôi.
Diệp Huyền giao tất cả những công việc này cho đám người gia gia Diệp Phách Thiên nhà họ, còn bản thân hắn thì đi lục lọi trữ vật giới chỉ lấy được từ tay Ngụy Hoành, Phương Thiên Hồng và Chu Tuấn. Bên trong đó đầy ắp tài liệu tứ giai, còn có một ít tài liệu ngũ giai, khiến cho Diệp Huyền rất là vui vẻ, có nhiều thứ thế này, ít nhất trước khi hắn đột phá Thiên Võ sư tứ giai là tạm thời không sợ thiếu hụt tài liệu rồi.
Cuối cùng Diệp Huyền mới nhìn đến trữ vật giới chỉ của Lữ Hạo, tài liệu bên trong càng đáng ngạc nhiên hơn, có cả một hai cây linh dược lục giai làm cho hắn kinh hỉ không ngớt.
Trong trữ vật giới chỉ của Lữ Hạo, Diệp Huyền còn tìm thấy một lượng hồn tinh lớn, cùng với một vài tài liệu luyện hồn, thậm chí còn có một ít bí tịch ghi lại rất nhiều tri thức liên quan đến phương diện luyện hồn.
Đồng thời Diệp Huyền cũng tìm thấy một ít ghi chép của Huyền Cơ Tông, nằm trên bình nguyên Mộng Cảnh ở bên ngoài liên minh thập tam quốc. Bình nguyên Mộng cảnh là một bình nguyên có thanh danh vang dội ở Thiên Huyền đại lục, nơi này nguyên sơ bao la bát ngát, cường giả xuất hiện hết lớp nọ đến lớp kia, bên trong còn có rất nhiều tông môn. Đế quốc đông đúc như rừng, mà Huyền Cơ Tông rất mực bí ẩn trên bình nguyên Mộng Cảnh còn đứng vào hàng tương đối cường đại.
Mấy thứ này Diệp Huyền chỉ lướt nhìn thoáng qua rồi vứt sang một bên luôn, thứ duy nhất hấp dẫn ánh mắt hắn là một loại quả màu đen trong đó. Loại quả đen này to chừng một nắm tay, tản ra sắc tối lờ mờ.
- Không ngờ lại là Hồn Mệnh quả!
Trong mắt Diệp Huyền lóe lên ánh vui sướng.
Hồn Mệnh quả là một loại quả thần kì có thể nâng cao khả năng thừa nhận võ hồn của võ giả, cấp bậc cao đến lục giai, hơn nữa còn có tác dụng chịu tải rất lớn đối với hồn lực của luyện hồn sư, có thể khiến hồn hải của luyện hồn sư trở nên càng thêm vững chãi chắc chắn.
Diệp Huyền tu luyện Vô Tướng hồn quyết, vô cùng cường đại, vốn dĩ bằng kinh nghiệm và thiên phú của mình thì hắn đã sớm đột phá luyện hồn sư tứ phẩm từ lâu, hiện tại vẫn dừng mãi ở đỉnh phong tam phẩm là vì hồn hải không đủ vững chãi, không thể chịu tải được luồng lực cường đại đến vậy, để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên hắn mới không tiếp tục tăng lên nữa.
Dù sao luyện hồn sư bình thường chỉ có thể nâng cao hồn lực tương ứng theo sự tăng cấp về võ đạo, một địa võ sư nhị trọng như Diệp Huyền hiện tại thì luyện hồn sư cũng chỉ đạt đến được tam phẩm trung kì. Chỉ có một mình Diệp Huyền vượt qua cảnh giới võ giả của bản thân, thế nhưng muốn tiến tới tứ phẩm thì vẫn còn những khó khăn nhất định.
Mà sau khi có Hồn Mệnh quả này, Diệp Huyền liền có thể mau chóng phá tan hạn chế ấy, khiến cho hồn lực bước vào cảnh giới tứ phẩm.
Sau khi sắp xếp hết phần lớn đồ vật nọ kia, Diệp Huyền lập tức bế quan.
Một ngày sau Diệp Huyền tăng hồn lực của mình lên đến cực hạn, điều chỉnh thân thể đến trạng thái tốt nhất, sau đó lấy Hồn Mệnh quả ra dùng.
Sau khi tiến vào trong thân thể Diệp Huyền, Hồn Mệnh quả hóa thành một dòng nước ấm màu đen, sau khi chạy khắp tứ chi bách hài của hắn một lần, bèn hội tụ trên đỉnh đầu hắn, trở thành một luồng lực hư vô làm đỉnh đầu hắn ấm lên.
Toàn bộ quá trình này kéo dài chừng ba ngày ba đêm.
Hồn hải của Diệp Huyền không ngừng trưởng thành khỏe mạnh dưới sự vỗ về của Hồn Mệnh quả, hồn bích cũng càng thêm vững chãi, đến khi công hiệu của Hồn Mệnh quả biến mất hoàn toàn, hồn hải của Diệp Huyền đã cường đại hơn gấp không chỉ hai lần so với lúc trước.
Diệp Huyền điều động hồn lực đỉnh cao tam phẩm của mình, vận chuyển Vô Tướng hồn quyết, không ngừng nỗ lực đề cao.
Không biết thời gian qua bao lâu.
Diệp Huyền chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một tiếng, một luồng hồn niệm vô hình xông phá mà ra, cảnh tượng bốn bề trở nên càng thêm rõ nét, mỗi rung động rất nhỏ trong không khí đều hiển hiện rõ ràng trong cảm giác của hắn, như thể vừa được nước rửa qua vậy.
Khuôn mặt hắn hé lộ nét sung sướng, hồn lực cuối cùng cũng đột phá từ đỉnh phong tam phẩm lên đến tứ phẩm.
Nhìn qua thì đây chỉ là đề thăng nhất cấp rất nhỏ bé, song từ tam phẩm lên tứ phẩm lại thể hiện rằng một luyện hồn sư đang non tay bỡ ngỡ đã trở thành thuần thục lão luyện, từ sơ kì đã bước đến trung kì, hồn lực tứ phẩm dù ở phương diện nào cũng cường đại hơn hồn lực tam phẩm nhiều lắm.
Có thể nói giờ đây cấp bậc võ giả của Diệp Huyền không chút thay đổi, nhưng thực lực chân chính lại tăng lên rất nhiều. Nếu gặp lại Lữ Hạo kia lần nữa, cho dù không có huyền bảo cấp bậc như Trấn Nguyên Thạch thì hắn cũng có thể giết kẻ kia bằng chính sức mạnh thực sự của mình.
- Xông ra ngoài? Sao phải xông ra ngoài làm gì chứ?
Diệp Huyền cười lạnh, hắn vừa dứt lời thì toàn bộ tỉnh thành đột nhiên rung chuyển kịch liệt.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Là động đất à?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy mặt đất rung chuyển dữ dội, sau đó đột nhiên có một cỗ sát khí nồng đậm truyền tới từ đằng xa, đồng thời còn có rất nhiều tiếng kinh hô của người dân tỉnh thành vang lên.
Một tên tướng sĩ vẻ mặt kinh hoảng thở hồng hộc chạy vội tới trước mặt Chu Tuấn, nói trong vẻ hoảng sợ:
- Tướng quân, không xong rồi, từ bên ngoài thành đột nhiên có một đám binh sĩ xông tới, phá tan phòng tuyến bên ngoài của đội ngũ chúng ta, bao vây toàn bộ chúng ta rồi.
- Binh sĩ, binh sĩ gì chứ?
Sắc mặt của Chu Tuấn trầm xuống, đột nhiên tức giận nói:
- Ta để lại gần một ngàn người ở bên ngoài canh gác, nhiều người như vậy cư nhiên lại bị một nhóm binh sĩ phá tan là sao? Các ngươi ngủ gật hết rồi sao? Lập tức triệu tập hai đại đội cho ta, mau bắt đám người kia lại giải tới đây, ta muốn xem thử, là người của bộ phận nào dám động tới đội ngũ của Chu Tuấn ta.
- Nhưng mà…
- Còn nhưng nhị gì nữa, không mau đi làm cho ta, ta cho ngươi hai ngàn người, có đủ hay chưa.
Tên tướng sĩ này nhăn nhó mếu máo:
- Tướng quân, đối phương có ít nhất hơn mười vạn người lận.
Vẻ mặt của Chu Tuấn lập tức ngây ra, sau đó đột nhiên mắng to với vẻ không thể tin:
- Mười vạn người sao, nói giỡn cái gì vậy hả, ở phụ cận của Thiên Húc hành tỉnh này, ngoại trừ chúng ta ra thì không có quân đội nào vượt quá một vạn người hết.
Gã còn đang định nói gì đó, nhưng chợt có một trận tiếng chém giết la hét truyền tới, đội ngũ gã an bài ở phụ cận phủ thành chủ liên tục bị đánh tan, lục tục chạy về từ bên ngoài, chợt nghe tên giáo úy tâm phúc của gã từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt hoảng sợ, khóc la:
- Tướng quân, không xong rồi, chúng ta bị bao vây rồi.
Trong lòng Chu Tuấn nháy mắt liền trở nên khẩn trương, gã cũng không còn lòng dạ nào để mà nghi ngờ nữa, trầm giọng quát lên:
- Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu!
Gã bước lên phía trước, lạnh lùng nhìn bụi mù giăng kín chân trời, nhưng trong lòng thì vô cùng nghi hoặc không thôi: Không đúng, ở Thiên Húc hành tỉnh chỉ có một chi quân đội phòng vệ, chính là một chi do bản thân gã dẫn đầu, nhân số bất quá chỉ gần một vạn người mà thôi, nhưng đây rốt cuộc là…
Đang lúc nghĩ ngợi thì chợt nghe ầm ầm một tiếng.
Bờ tường bên ngoài phủ thành chủ bị xô đổ sập, đại lượng chiến mã xông thẳng vào, sau đó tản ra, rất nhanh, bên ngoài đình viện liền có mấy ngàn con chiến mã tụ tập, cả đám uy phong lẫm lẫm, trong tay mỗi người đều cầm chiến thương của quân đội, tinh cương lóe sáng, loại chiến thương này do bách luyện cương luyện chế mà thành, chỉ có tinh anh trong vương đội mới có thể sở hữu.
Phía trước vẫn còn nhân mã ùn ùn kéo tới không ngớt, toàn bộ tỉnh thành đều chấn động từng cơn, giống như không có hồi kết, không có điểm dừng.
Sắc mặt của Chu Tuấn đại biến, vô cùng khó coi, gã cũng là kẻ dẫn binh lão luyện, biết rõ dựa vào thanh thế để phán đoán nhân số của đối phương, nhưng dựa theo khí thế này thì dường như đối phương thật sự có hơn mười vạn người, điều này sao có thể được chứ?
Toàn bộ đội ngũ dàn ra, nơi đội ngũ đi qua, đại quân của Chu Tuấn chỉ có thể bị ép dồn về một góc nhỏ ở bên trong phủ thành chủ, bốn phía chằng chịt, một mảnh đông nghịt đều là đại quân của người khác, đảo mắt liền bao vây quân trú đóng bọn họ lại thành ba tầng kín mít, con đường lớn, hẻm nhỏ ở bên ngoài phủ thành chủ, tất cả đều là đầu người nhấp nhô di chuyển.
Lúc này, rốt cuộc có một cây cờ lớn dựng lên trên một chiến xa, phía trên có hình một con sư tử màu vàng giương nanh múa vuốt, lông bờm thật dày, uy phong lẫm lẫm, vô cùng khí phách.
- Kim sư quân đoàn!
Chu Tuấn hoảng sợ thất thanh lên tiếng:
- Đại quân vương bài kim sư quân đoàn của vương quốc sao lại tới nơi này chứ.
Đúng lúc này, từ bên trong đội ngũ của kim sư quân đoàn có một võ giả lao ra, nhoáng lên mấy cái liền phá tan phòng ngự của quân đội phe Chu Tuấn, đi tới trước mặt Diệp Huyền, quỳ xuống nói:
- Thuộc hạ Lưu Hiểu Long cứu giá chậm trễ, kính xin Huyền thiếu trách phạt.
- Diệp Huyền đại sư là vị nào, tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu, để cho ta gặp một cái xem nào.
Cùng lúc đó, một thanh âm hùng hồn vang lên, từ bên trong đại bộ đội kia có một vị đại tướng đi tới, gã mặc áo bào trên người, toàn thân vô cùng khí phách, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền đang ở giữa đám người, lập tức hào sảng bước lên.
- Các hạ dừng bước!
Gương mặt của Chu Tuấn tái nhợt, lạnh giọng quát:
- Nơi đây là chỗ quân biên phòng chúng ta trú đóng, mặc dù các hạ là kim sư quân đoàn đại danh đỉnh đỉnh đi chẳng nữa, nhưng cũng không nên vượt tuyến thế này chứ?
- Hửm?
Ánh mắt của vị đại tướng kia nhìn về phía Chu Tuấn lạnh như băng, trong mắt tản ra sát khí sắc bén, tất cả những người đứng xung quanh cảm giác được cỗ sát khí này đều sợ tới mức mặt mày trắng bệch, một cỗ sát khí ngùn ngụt phát ra từ trên người vị đại tướng kia, ẩn ẩn có một cỗ uy áp che trời, gã thản nhiên mở miệng:
- Ngươi là cái thá gì mà cũng dám nói chuyện kiểu đó với Lý mỗ ta? Chán sống rồi sao!
Khí thế uy vũ trên người vị đại tướng kia hợp cùng một chỗ với khí thế của mười vạn đại quân, giống như một cơn sóng rợp trời, từ xa đổ ập tới, đè ép lên người mấy ngàn tên binh sĩ trú đóng ở Thiên Húc hành tỉnh, những tên trú quân này quanh năm trú đóng ở Thiên Húc hành tỉnh, căn bản không hề trải qua đánh trận hay chinh chiến gì, nào đã gặp qua trận thế như vậy bao giờ, cả đám đã sớm nơm nớp run rẩy ở trong lòng, giống như bị thứ gì đó chèn ép không thể thở nổi.
Đặc biệt là Chu Tuấn, người bị ánh mắt của đối phương nhìn trực diện, tuy rằng thực lực bản thân gã cao tới thiên võ sư tam trọng đỉnh phong, nhưng lúc này lại giống như cá bị mắc cạn, thở dốc từng hồi, trong mắt toát ra vẻ kinh hãi khó mà che dấu được.
- Võ tông ngũ giai!
Trên trán Chu Tuấn ướt đẫm mồ hôi lạnh, đặc biệt là sau khi nghe thấy họ của đối phương xong thì hai chân liền mềm nhũn ra, thầm nghĩ tiêu rồi, đồng tử co rụt lại, run run nói:
- Các ngươi là ai chứ?
Chương 432 Bách Thắng tướng quân (2)
Đại tướng kia cười lạnh, nghiêm giọng nói:
- Loại như ngươi mà cũng xứng để nghe tên của ta sao, ta vốn còn định để lát nữa sẽ xử trí ngươi sau, bây giờ ngươi lại tự dâng mình lên, vậy thì đừng trách ta không khách khí, người đâu, mau bắt hết lũ phản tặc này lại cho ta.
- Dạ, tướng quân!
Vài tiếng hô to vang lên, từ phía sau đội ngũ lại có ba người đi tới, khí thế trên người mỗi người đều hơn hẳn gã, giống như mấy ngọn núi lớn, ép tới mức trong lòng Chu Tuấn chấn động mãnh liệt.
Chu Tuấn biến sắc, biết rõ hôm nay sợ là phải thua thiệt lớn, nhưng vẫn cố mạnh miệng nói:
- Ta chính là tướng quân của vương quốc, thống lĩnh quân đội trú đóng ở Thiên Húc hành tỉnh, đang truy xét kẻ xấu sát hại người của phủ thành chủ, các ngươi dựa vào cái gì mà xử trí ta!
Gã bất chấp tất cả, trực tiếp chiếm lấy chữ lý trước đã. Có lý sẽ dễ nói chuyện hơn, đều là người của Lưu Vân Quốc, mặc dù đối phương là kim sư quân đoàn vương bài, nhưng gã cũng là tướng quân trấn thủ một phương, đối phương cũng không tới mức bất chấp đạo lý, không hỏi không rằng liền trực tiếp bắt gã lại đúng không?
- Dựa vào cái gì à? Chỉ dựa vào bản tướng quân họ Lý tên Dật Phong, là vương quốc tam đẳng công, Bách Thắng tướng quân do bệ hạ tứ phong, đừng nói là bắt ngươi lại, cho dù có giết chết ngươi thì cũng không ai nói gì.
Vị đại tướng Lý Dật Phong kia cười lạnh, ngữ khí vô cùng bá đạo.
Hí!
Gã vừa mới xưng tên ra thì toàn trường liền liên tục vang lên tiếng hít khí lạnh.
- Lý Dật Phong, cư nhiên chính là Lý Dật Phong tướng quân.
- Bách Thắng tướng quân của vương quốc, trước kia trong đại chiến với hỏa ô quốc, bách chiến bách thắng, không một lần thất bại, nhất cử thành danh, trở thành Bách Thắng tướng quân danh chấn vương quốc, được phong tam đẳng công.
- Mặc dù Lý Dật Phong tướng quân là đệ tử Lý gia võ huân gia tộc nổi tiếng của vương quốc, nhưng cũng không dựa vào thế lực của gia tộc mà là bắt đầu từ một binh sĩ quèn, từng bước đi lên trở thành tướng quân của kim sư quân đoàn.
Mọi người liên tục mở miệng nghị luận, ánh mắt kinh thán, thật sự là vì tên tuổi của Lý Dật Phong quá lớn, thân là một trong số các con trai của Lý lão gia tử, là vị tướng quân thanh danh hiển hách bậc nhất ở vương quốc hiện nay, hơn nữa, thực lực của gã cũng đã tới ngũ giai nhị trọng.
Người có tên, cây có bóng.
Lý Dật Phong vừa xưng tên xong thì ánh mắt của tất cả tướng sĩ dưới trướng Chu Tuấn liền lóe lên, trong lòng cảm thấy sợ hãi, giống như chuột gặp phải mèo, trong lòng run sợ.
- Lý đại tướng quân ở đây, còn không mau mau khoanh tay chịu trói.
Binh sĩ của kim sư quân đoàn cả đám ngữ khí bén nhọn, nghiêm giọng hô to, thanh âm như sấm rền, trong lúc nhất thời, tiếng binh khí rơi xuống đất leng keng không ngừng vang lên, tướng sĩ do Chu Tuấn đưa tới, ở dưới danh tiếng của kim sư quân đoàn cùng với Bách Thắng tướng quân Lý Dật Phong chấn nhiếp, căn bản không dám nghĩ tới chuyện phản kháng, tất cả đều đầu hàng ngay lập tức.
Vài tên giáo úy lưng hùm vai gấu trực tiếp đi về phía Chu Tuấn, muốn bắt gã lại.
Chu Tuấn biến sắc, lại vẫn cố gào lên:
- Cho dù ngươi có là Bách Thắng tướng quân đi nữa thì sao, dựa vào cái gì mà đòi xử trí ta, rốt cuộc ta phạm phải điều nào trong quân quy chứ? Các ngươi dám động tới ta thì dù có kiện lên tới vương thành ta cũng sẽ không bỏ qua đâu.
- Dựa vào cái gì sao? Để ta cho ngươi biết là ta dựa vào cái gì.
Trong mắt Lý Dật Phong lóe lên một tia sát khí, gã thật không ngờ, sau khi mình xưng tên ra rồi mà tên tướng quân biên phòng nho nhỏ này còn dám cãi lời mình, gã quát lạnh một tiếng, nháy mắt liền bay thẳng lên trời, tung ra một quyền thật mạnh nện xuống mặt Chu Tuấn.
Chu Tuấn biến sắc, đang định chống cự lại thì đột nhiên một cỗ võ hồn khí tức vượt xa cảnh giới của gã trực tiếp khóa chặt gã lại, trong mắt Lý Dật Phong lóe lên quang mang lạnh lẽo, sát khí dâng lên, rõ ràng, chỉ cần Chu Tuấn dám phản kháng thì sẽ đánh gã chết ngay tại chỗ, Chu Tuấn sợ tới mức cả người run lên, nào còn dám nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn nhìn nắm đấm của Lý Dật Phong ngày càng tới gần mình.
- Bốp!
Gương mặt của Chu Tuấn hứng trọn một quyền cực mạnh, nửa bên mặt trực tiếp vặn vẹo, phun ra một búng máu xen lẫn vài cái răng, cả người bị nện văng ra ngoài, ngã đập xuống đất, kéo lê thành một đường dài mười mấy mét.
Thân hình Lý Dật Phong nhoáng lên một cái, đuổi theo Chu Tuấn sát nút, đá lên lồng ngực của gã một cước, lại đạp gã bay thẳng lên trên không, Lý Dật Phong lại dẫm hai chân xuống đất thật mạnh, bay lên theo lên không, nhảy lên phía trên của Chu Tuấn, chân phải nện xuống thật mạnh, hung hăng đạp một cước lên ngực của gã.
Chỉ nghe tiếng xương cốt vỡ răng rắc vang lên, Chu Tuấn thiếu chút nữa trợn lồi luôn cả tròng mắt ra ngoài, nội tạng bị thương, phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn mảnh vụn nội tạng, bịch một xuống, ngã đập xuống mặt đất thật mạnh tạo thành một cái hố sâu trên đất.
- Rầm rầm rầm!
Lý Dật Phong còn chưa chịu buông tha, sau khi đáp xuống đất thì lại điên cuồng tẩn cho tên Chu Tuấn kia thêm một trận, mỗi lần đều đánh lên chỗ yếu hại, đánh cho toàn thân trên dưới của Chu Tuấn không có chỗ nào lành lặn, phun máu tung tóe khắp nơi.
- Đừng, đừng đánh nữa, van xin ngươi, đừng đánh nữa.
Chu Tuấn đau đớn cầu xin tha thứ, gã biết rõ, nếu như mình không cầu xin tha thứ thì sợ là sẽ bị đánh chết tươi, gã vốn còn cho rằng bằng vào thân phận tướng quân của mình, cho dù Lý Dật Phong không nể mặt mình thì cũng không dám làm gì mình hết, nhưng bây giờ gã mới phát hiện những gì mình nghĩ thật sự quá ngây thơ rồi, đối phương căn bản không xem một tướng quân như gã ra gì hết.
Lý Dật Phong lúc này mới châm chọc nói:
- Bây giờ biết rõ ta dựa vào cái gì rối chứ? Đường đường là một tên tướng quân, ngay cả đạo lý nắm đấm mới là chân lý mà cũng không hiểu được, lại còn muốn bẩm báo lên bệ hạ, ta nói thật cho ngươi biết, đừng nói là ta đánh ngươi, cho dù là có giết chết ngươi thì bệ hạ cũng sẽ không làm gì ta.
- Biết rồi, biết rồi.
Chu Tuấn rên rỉ nói.
Đám quân biên phòng do Chu Tuấn mang tới nhìn tướng quân của mình cư nhiên lại cầu xin người khác tha thứ như vậy, sắc mặt cả đám nhoáng cái liền đỏ bừng lên, sự kính sợ dành cho gã trước kia nháy mắt liền ầm ầm sụp đổ.
Chương 433 Giết hết tại chỗ (1)
Lý Dật Phong không để ý tới Chu Tuấn nữa, vội vàng bước lên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền được mọi người vây ở giữa như chúng tinh phủng nguyệt, lập tức cười lớn nói:
- Nếu như ta đoán không lầm thì vị này chính là Diệp Huyền đại sư danh chấn vương thành đúng không, mặc dù tại hạ không ở trong vương thành, nhưng danh tiếng của Diệp Huyền ta vẫn nghe như sấm đánh bên tai, tại hạ dẫn quân tới trễ, mong rằng đại sư thứ lỗi.
Vẻ mặt của gã vô cùng nhiệt tình, ánh mắt lấp lánh, giống như quần chúng hâm mộ gặp được thần tượng mà mình tha thiết ngưỡng mộ, bộ dáng kia nhìn qua vô cùng thành kính.
Rất nhiều tướng sĩ nhìn thấy Bách Thắng tướng quân trong truyền thuyết của vương quốc cư nhiên lại khách khí và cung kính với Diệp Huyền như vậy, nhất thời cả đám đều trợn mắt há hốc mồm, khó mà tin nổi.
- Lý tướng quân khách khí quá rồi, lần này nếu như không phải nhờ có Lý tướng quân dẫn binh tới đây thì e là tại hạ phải gặp nguy hiểm rồi.
Diệp Huyền thản nhiên cười nói.
- Ha ha, Diệp Huyền đại sư sao lại nói vậy.
Ánh mắt của Lý Dật Phong đảo qua chỗ mấy người Âu Dương Tiêu Sơn và cấm vệ quân đứng, trong mắt đột nhiên lóe lên một đạo tinh quang sáng chói, gã hằng năm chinh chiến ở bên ngoài, thực lực siêu quần, sao có thể không nhìn ra, tuy mấy người Âu Dương Tiêu Sơn đứng đó nhìn như cực kỳ bình thường, kỳ thật lại vô cùng kinh diệu, chính là một chiến trận vô cùng cường đại.
Gã lập tức cười ha hả, nhíu mày nói:
- Cho dù ta không tới thì những kẻ tôm tép nhãi nhép này sợ là cũng không phải đối thủ của Diệp Huyền đại sư ngài đâu.
Gã vừa nói vừa tiếp tục đánh giá chiến trận do Diệp Huyền bố trí, càng xem lại càng cảm thấy kinh hãi, trong lòng vô cùng chấn động, chiến trận này càng xem càng thấy tinh diệu, càng xem lại càng thấy phức tạp, cư nhiên làm gã có một loại cảm giác như lâm vào bên trong tinh không bao la, chỉ mới thôi diễn một lát thôi gã liền không thể thôi diễn tiếp được nữa, mồ hôi tuôn ướt đẫm toàn thân.
Lý Dật Phong vội vàng dừng lại, không thôi diễn tiếp nữa, cố nén vẻ khiếp sợ trong lòng, tiếp tục nói:
- Diệp Huyền đại sư, ta nhận được tin tức của ngươi, nói rằng ở Thiên Húc hành tỉnh này có phản quân, bây giờ đám phản quân này đã bị bắt, không biết đại sư chuẩn bị xử trí chúng thế nào đây?
Đám người Âu Dương Tiêu Sơn đều khiếp sợ nhìn Diệp Huyền, cùng với Lưu Hiểu Long đứng bên cạnh hắn, bây giờ bọn họ mới hiểu ra, lúc ở Mặc Lâm Thôn, vì sao Diệp Huyền lại để cho Lưu Hiểu Long rời đi, hóa ra là đi thông báo cho kim sư quân đoàn ở gần đây tới tiêu diệt phản quân, nghĩ tới chuyện Diệp Huyền có thể sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện ngay từ đầu như vậy, sự kính sợ trong lòng họ dành cho Diệp Huyền lại sâu thêm một phần.
Mà Ngụy Hoành và đám thủ hạ của gã lại càng trợn mắt kinh hãi hơn nữa, bọn họ vốn còn cho rằng có Chu Tuấn tới thì đám Diệp Huyền liền xong đời, nào ngờ quanh co một hồi, chuyện tình lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, không ít người cảm thấy khó chịu tới mức thiếu chút nữa phun máu vài trượng, nếu sớm biết như vậy thì lúc trước cứ một lòng đầu nhập vào Diệp Huyền cho rồi, có lẽ còn giữ được chút hy vọng sống còn, bây giờ thì….
Nghĩ tới kết cục của mình, không ít người đổ mồ hôi lạnh, toàn thân run lên lẩy bẩy.
- Xử trí thế nào sao?
Ánh mắt Diệp Huyền thản nhiên quét qua đám người Ngụy Hoành, Chu Tuấn, khóe miệng đột nhiên nhếch lên cười lạnh, mở miệng lên tiếng một cái liền có một cỗ hàn ý lạnh lẽo ập tới:
- Giết hết bọn chúng.
- Cái gì?
Đám người Chu Tuấn và Ngụy Hoành đang quỳ trên mặt đất liền run lên một cái, thất thanh nói:
- Giết ta? Ngươi muốn giết ta?
Vẻ hoảng sợ trên mặt Chu Tuấn biến mất, giống như không dám tin, trong mắt lộ ra vẻ hoảng loạn và khiếp sợ, tức giận nói:
- Ta chính là tướng quân của quân biên phòng do vương quốc sắc phong, là đại tướng trấn thủ một phương, không có thủ dụ của bệ hạ, các ngươi dám tự ý giết sao? Trong lòng các ngươi còn vương pháp nữa hay không.
- Đúng đó, ta chính là bá tước nhất đẳng do bệ hạ sắc phong, là tỉnh đốc của Thiên Húc hành tỉnh, cho dù ta thật sự mưu nghịch đi nữa, cũng chỉ có bệ hạ mới có thể xử trí ta, Lý Dật Phong, cho dù ngươi là đệ tử Lý gia, tướng quân của kim sư quân đoàn, vương quốc tam đẳng công đi nữa thì ngươi cũng không có tư cách xử trí ta.
Diệp Huyền nhìn Chu Tuấn và Ngụy Hoành vẫn còn đang giãy giụa gào thét, cười lạnh nói:
- Những việc làm của các ngươi ở Thiên Húc hành tỉnh đã xúc phạm vương pháp, chính là tử tội! Diệp gia ta chính là Diệp Vương do bệ hạ mới sắc phong, là lãnh chúa của Thiên Húc hành tỉnh này, có quyền xử trí tất cả những chuyện xảy ra ở Thiên Húc hành tỉnh, giết chết các ngươi, bệ hạ căn bản sẽ không hỏi tới một câu, bất quá dù ngài ấy có thật sự hỏi tới đi nữa thì hôm nay có Diệp Huyền ta ở đây, các ngươi cũng phải chết mà thôi.
Loại thái độ coi thường tất cả phát ra từ trên người Diệp Huyền khiến cho Chu Tuấn và Ngụy Hoành lập tức cảm giác được bản thân mình chỉ là một con kiến hôi mặc người bóp chết, khiến cho bọn họ cảm thấy chỗ dựa lớn nhất của mình nháy mắt liền mất đi toàn bộ.
Hai người này bây giờ đã thật sự sợ hãi, sắc mặt Chu Tuấn tái mét, nói:
- Không, đừng giết ta, ta là cường giả thiên võ sư tứ giai, giữ ta lại có rất nhiều tác dụng! Chỉ cần ngươi không giết ta thì ta nguyện ý hiệu trung với ngươi, dù có làm người hầu cũng được.
- Đừng, đừng giết chúng ta, chúng ta nguyện ý hiệu trung với ngươi.
- Ta chính là võ tông ngũ giai, chỉ cần ngươi không giết ta thì ta sẽ làm việc cho Diệp gia các ngươi.
Rất nhiều võ giả và tướng sĩ có mặt ở đây đều khóc lóc van xín, bởi vì bọn họ đều nhìn ra, sát khí trong mắt Diệp Huyền là thật, không hề có chút giả tạo nào.
Mấy người Diệp Phách Thiên nhìn về phía Diệp Huyền, im lặng không nói gì, trong số đám người kia, chẳng những có mấy tên thiên võ sư tam trọng đỉnh phong, lại còn có một võ tông nhất trọng, nếu như đám người kia đều thuần phục Diệp gia bọn họ thì đây tuyệt đối là một cỗ lực lượng không thể xem thường.
- Võ tông?
Diệp Huyền khinh thường cười nhạo nói:
- Võ tông giống như ngươi, trong mắt ta, bất quá chỉ là một kẻ phế vật còn chưa nhập môn võ đạo mà thôi, dùng ngươi thì làm được gì chứ, để ngươi chết chính là chết, giết hết cho ta!
Võ tông ngũ giai, là phế vật còn chưa nhập môn võ đạo!
Chương 434 Giết hết tại chỗ (2)
Trong lòng mấy cường giả như Lý Dật Phong và Âu Dương Tiêu Sơn đều chấn động, hoảng sợ nhìn về phía Diệp Huyền, bất luận là vị cường giả võ tông nào, đều là lực lượng cường đại không thể bỏ qua ở Lưu Vân Quốc, nhưng ở trong mắt của Diệp Huyền cư nhiên lại không là gì hết, lời hắn nói ra lại khiến cho người ta cảm thấy không phải hắn đang ra vẻ, mà giống như thật sự là vậy, khiến cho trong lòng mấy người đều như có điều suy nghĩ, tâm thần đại chấn.
Trong mắt hiện lên một tia sát phạt, vài cấm vệ quân áp giải đám người Ngụy Hoành đều rút chiến đao ra, giơ tay chém xuống.
Phập!
Đao phong xẹt qua cổ của mấy người này giống như chặt một ống nước, chỉ nháy mắt liền có máu tươi tung tóe như suối, mấy người Chu Tuấn và Ngụy Hoành trợn mắt không dám tin, ánh mắt ngày càng ảm đạm, giống như pháo hoa, sau khi bùng nổ lóe sáng thì chính là tử vong.
Rất nhiều cường giả lúc trước còn ở lại phủ thành chủ, không kẻ nào may mắn tránh thoát, tất cả đều bị giết chết, những tên quân biên phòng nhìn thấy cảnh này thì cả đám kinh hồn táng đảm, quỳ rạp trên đất.
Chuyện còn lại cũng không cần Diệp Huyền quan tâm nữa, những người của Diệp gia cũng cùng nhau tiến vào phủ đệ bên trong phủ thành chủ.
Đi theo hộ tống còn có mấy người Lý Dật Phong của kim sư quân đoàn.
Những gì xảy ra ở phủ thành chủ hôm nay đã sớm kinh động dân chúng toàn bộ tỉnh thành, nhìn thấy vô số tướng sĩ uy phong lẫm lẫm bao vây chặt chẽ phủ thành chủ, ngoại trừ những đại gia tộc biết được đôi chút ra thì những dân chúng còn lại đều bàn tán, trong lòng sợ hãi lo âu thấp thỏm, không biết rốt cuộc là Thiên Húc hành tỉnh xảy ra chuyện gì.
Mà những người cầm quyền của các đại gia tộc trong tỉnh thành cũng cảm thấy bồn chồn trong dạ, bọn họ không biết thế cục đã thay đổi, cả đám bắt đầu mở đại hội gia tộc, bàn bạc tính toán bước tiếp theo.
Vì để cho dân chúng an tâm, Âu Dương Tiêu Sơn nhanh chóng hợp tác với Lý Dật Phong, treo thủ cấp của đám người Ngụy Hoành, Phương Thiên Hồng, Chu Tuấn ở trên tường thành, hơn nữa tuyên bố ý chỉ của bệ hạ, tứ phong Diệp gia của Lam Nguyệt thành làm Diệp Vương, thống lĩnh Thiên Húc hành tỉnh, đám người Ngụy Hoành và Chu Tuấn hoành hành vi phạm luật pháp vương quốc, cho nên bị bêu đầu thị chúng để răn đe.
Tin tức này vừa ra thì toàn bộ tỉnh thành đều oanh động, tất cả dân chúng đều trợn mắt há hốc mồm, rung động không thôi, sau đó chính là vô số thanh âm hoan hô của dân chúng.
Những năm này Ngụy Hoành nắm quyền, khiến cho Thiên Húc hành tỉnh rối tinh rối mù, tiếng oán than vang tận trời cao, không biết bao nhiêu gia tộc bị gã niêm phong tịch biên, khiến cho lòng người bàng hoàng, hôm nay có người khác lên nắm quyền, tuy rằng không biết thủ đoạn điều hành ra sao, nhưng vẫn cứ khiến cho dân chúng đại khái nhân tâm.
Đặc biệt là khi nghe nói Diệp gia cầm quyền chính là Diệp gia bán đan dược đặc hiệu ở Lam Nguyệt thành xong thì dân chúng khắp nơi lại càng thêm vui mừng, trên đường phố đều là tiếng hò hét hoan hô trợ uy cho Diệp Vương.
Hơn một năm nay, tiệm thuốc của Diệp gia gần như trải rộng toàn bộ Thiên Húc hành tỉnh, gần như tất cả dân chúng của Thiên Húc hành tỉnh đều biết Diệp gia là một gia tộc có lương tâm, nếu là bọn họ chưởng quản Thiên Húc hành tỉnh thì mọi người đương nhiên là sẽ vô cùng yên lòng.
Quả nhiên, rất nhanh, một vài chính sách mới được hạ xuống, rất nhiều thủ đoạn vơ vét tài sản của Ngụy Hoành bị Diệp gia công bố ra, dân chúng lại hoan hô mừng rỡ thêm lần nữa.
Trong phủ thành chủ bị tàn phá đổ nát, người của Diệp gia cũng hưng phấn không thôi. Tất cả mọi người ngồi trong đại sảnh, cấm vệ quân chạy vào liên tục, không ngừng bày từng hòm đồ vật tài sản la liệt ra mặt đất, cả căn sảnh mau chóng bị lấp đầy, tất cả đều là vô số huyền tệ và kì trân dị bảo, vô số đan dược cấp thấp cùng với tài liệu huyền binh...
Ước tính đơn giản mà nói thì đống này phải giá trị đến gần trăm vạn, khiến mọi người Diệp gia đều nhìn hoa cả mắt, ngay cả đám Âu Dương Tiêu Sơn đi theo hộ tống họ cũng trợn mắt há mồm.
Thân là thống lĩnh cấm vệ quân của vương quốc, không phải bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng xa hoa giàu có tới mức này, thế nhưng một tỉnh đốc của một hành tỉnh mà thu gom được nhiều tài sản bảo vật thế này, thậm chí còn nhiều hơn cả công hầu khanh tướng ở vương thành, thì vẫn làm cho họ giật mình kinh ngạc.
Mà tướng quân Lý Dật Phong cũng nghẹn họng trân trối, đờ đẫn mặt mày.
Gã ta hoảng sợ nói:
- Ngụy Hoành này đảm nhiệm chức vụ tỉnh đốc một hành tỉnh, tuy rằng quản lý địa hạt của một tỉnh nhưng đa phần tiền thuế đều phải nộp cho vương quốc hết, thu gom dành dụm được nhiều tài sản tiền bạc thế này không khỏi quá khoa trương rồi. Lý gia ta thân là gia tộc quân công hiển hách của đế quốc, kế thừa hết đời này đến đời khác mà tài sản đồ đạc trong nhà cũng chỉ đến thế này thôi, chẳng hơn được là bao đâu.
Diệp Huyền lạnh lùng cười:
- Thế mới biết tên Ngụy Hoành này đã tước đoạt bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân, cho dù chúng ta không giết hắn, thì chỉ nhiêu đây cũng đủ để hắn bị tru di cửu tộc.
Hắn vung tay lên:
- Lý Dật Phong tướng quân, lần này may nhờ có ngươi đến đây cứu viện, ta quyết định giao một phần tiền của tài sản nơi này cho ngươi phân phát cho cấp dưới, coi như thưởng công bọn họ bôn ba vất vả một chuyến đi.
Diệp Huyền chỉ vào khoảng chừng một phần mười đồ đạc tiền tài trong phòng, tính ra cũng phải đáng giá trên chục vạn huyền tệ.
- Việc này không làm thế được đâu.
Lý Dật Phong liên tục xua tay nói,
- Lần này đến đây ta cũng chẳng làm được gì nhiều lắm, cho dù không có ta thì tin rằng Diệp Huyền đại sư ngươi cũng có thể bình yên vô sự mà thôi, ta nhận lấy thì thật là xấu hổ. Hơn nữa bọn ta là người cầm quân, dẫn binh chiến đấu, bảo vệ an toàn cho vương quốc này là việc trong bổn phận của bọn ta, làm sao có thể nhận đồ của Diệp Huyền đại sư ngươi được chứ.
Diệp Huyền cười nhẹ.
- Lý Dật Phong tướng quân khách khí quá rồi, tướng quân thanh liêm chính trực đương nhiên không coi mấy thứ đồ này vào đâu, thế nhưng tướng sĩ dưới tay ngươi cũng cần cơm ăn cần áo mặc, họ bôn ba vất vả như thế đương nhiên phải khao thưởng chứ, nếu tướng quân không chịu nhận lấy, thì ý là khinh thường tại hạ hay sao? Hay là tướng quân chê bấy nhiêu đó còn quá ít?
Số tài sản và tiền của này tuy nhiều nhưng Diệp Huyền cũng chẳng ham cho lắm, bởi vì bảo vật chân chính của Ngụy Hoành tỉnh đốc đều để hết trong trữ vật giới chỉ của gã rồi.
Chương 435 Hồn Mệnh quả
Trong đó kém nhất cũng là tài liệu và linh dược tứ giai, mấy thứ này mới là quan trọng nhất đối với Diệp Huyền, còn chút ít huyền tệ và tài liệu cấp thấp gì đó thì hắn căn bản chẳng để tâm đến.
Nhân số Diệp gia ít ỏi, số tài vật nhiều chừng này là đủ để họ phát triển lên rồi, để lại nhiều hơn nữa chỉ tổ lãng phí mà thôi.
Hơn nữa ít lâu sau hắn phải rời khỏi Lưu Vân quốc, nếu có thể làm cho Diệp gia và Lý Dật Phong giao hảo với nhau thì khi Diệp gia có gặp chuyện gì, Lý Dật Phong cũng có thể giúp đỡ được ít nhiều.
Thấy Diệp Huyền kiên trì như thế, đã nói đến hết nước hết cái thế này thì Lý Dật Phong chỉ có thể nhận lấy thôi. Gã trầm tư một lát rồi bảo:
- Diệp Huyền đại sư, không bằng thế này đi, mấy thứ này ta nhận, nhưng sẽ dùng làm chi phí để ta bồi dưỡng tư binh cho Diệp gia các ngươi, cho ta thời gian một năm, ta cam đoan sẽ bồi dưỡng ra cho Diệp gia ngươi một đội quân không thua kém gì kim sư quân đoàn của ta cả.
- Ha ha, vậy thì phải nhờ vào Lý Dật Phong tướng quân rồi.
Một cơn phong ba mau chóng bị dẹp yên, đồng thời tin tức Thiên Húc hành tỉnh đổi chủ, giờ đã trở thành lãnh địa của Diệp gia cũng lan truyền khắp nơi như một cơn gió, mau chóng bay tới tất cả các thành trì ở hành tỉnh này, dẫn đến những trận chấn động liên hồi mạnh mẽ.
Mấy ngày kế tiếp, các gia tộc lớn nối liền không dứt thi nhau đạp lên bậu cửa phủ thành chủ, rất nhiều thành chủ trong hành tỉnh nhận được tin cũng nhao nhao tới gặp tỏ vẻ nguyện ý trung thành, chung quy từ nay về sau bọn họ thuộc quyền quản hạt của Diệp gia rồi, có được đảm nhiệm chức vụ nữa không hoàn toàn chỉ phụ thuộc vào một câu của Diệp gia thôi.
Diệp Huyền giao tất cả những công việc này cho đám người gia gia Diệp Phách Thiên nhà họ, còn bản thân hắn thì đi lục lọi trữ vật giới chỉ lấy được từ tay Ngụy Hoành, Phương Thiên Hồng và Chu Tuấn. Bên trong đó đầy ắp tài liệu tứ giai, còn có một ít tài liệu ngũ giai, khiến cho Diệp Huyền rất là vui vẻ, có nhiều thứ thế này, ít nhất trước khi hắn đột phá Thiên Võ sư tứ giai là tạm thời không sợ thiếu hụt tài liệu rồi.
Cuối cùng Diệp Huyền mới nhìn đến trữ vật giới chỉ của Lữ Hạo, tài liệu bên trong càng đáng ngạc nhiên hơn, có cả một hai cây linh dược lục giai làm cho hắn kinh hỉ không ngớt.
Trong trữ vật giới chỉ của Lữ Hạo, Diệp Huyền còn tìm thấy một lượng hồn tinh lớn, cùng với một vài tài liệu luyện hồn, thậm chí còn có một ít bí tịch ghi lại rất nhiều tri thức liên quan đến phương diện luyện hồn.
Đồng thời Diệp Huyền cũng tìm thấy một ít ghi chép của Huyền Cơ Tông, nằm trên bình nguyên Mộng Cảnh ở bên ngoài liên minh thập tam quốc. Bình nguyên Mộng cảnh là một bình nguyên có thanh danh vang dội ở Thiên Huyền đại lục, nơi này nguyên sơ bao la bát ngát, cường giả xuất hiện hết lớp nọ đến lớp kia, bên trong còn có rất nhiều tông môn. Đế quốc đông đúc như rừng, mà Huyền Cơ Tông rất mực bí ẩn trên bình nguyên Mộng Cảnh còn đứng vào hàng tương đối cường đại.
Mấy thứ này Diệp Huyền chỉ lướt nhìn thoáng qua rồi vứt sang một bên luôn, thứ duy nhất hấp dẫn ánh mắt hắn là một loại quả màu đen trong đó. Loại quả đen này to chừng một nắm tay, tản ra sắc tối lờ mờ.
- Không ngờ lại là Hồn Mệnh quả!
Trong mắt Diệp Huyền lóe lên ánh vui sướng.
Hồn Mệnh quả là một loại quả thần kì có thể nâng cao khả năng thừa nhận võ hồn của võ giả, cấp bậc cao đến lục giai, hơn nữa còn có tác dụng chịu tải rất lớn đối với hồn lực của luyện hồn sư, có thể khiến hồn hải của luyện hồn sư trở nên càng thêm vững chãi chắc chắn.
Diệp Huyền tu luyện Vô Tướng hồn quyết, vô cùng cường đại, vốn dĩ bằng kinh nghiệm và thiên phú của mình thì hắn đã sớm đột phá luyện hồn sư tứ phẩm từ lâu, hiện tại vẫn dừng mãi ở đỉnh phong tam phẩm là vì hồn hải không đủ vững chãi, không thể chịu tải được luồng lực cường đại đến vậy, để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên hắn mới không tiếp tục tăng lên nữa.
Dù sao luyện hồn sư bình thường chỉ có thể nâng cao hồn lực tương ứng theo sự tăng cấp về võ đạo, một địa võ sư nhị trọng như Diệp Huyền hiện tại thì luyện hồn sư cũng chỉ đạt đến được tam phẩm trung kì. Chỉ có một mình Diệp Huyền vượt qua cảnh giới võ giả của bản thân, thế nhưng muốn tiến tới tứ phẩm thì vẫn còn những khó khăn nhất định.
Mà sau khi có Hồn Mệnh quả này, Diệp Huyền liền có thể mau chóng phá tan hạn chế ấy, khiến cho hồn lực bước vào cảnh giới tứ phẩm.
Sau khi sắp xếp hết phần lớn đồ vật nọ kia, Diệp Huyền lập tức bế quan.
Một ngày sau Diệp Huyền tăng hồn lực của mình lên đến cực hạn, điều chỉnh thân thể đến trạng thái tốt nhất, sau đó lấy Hồn Mệnh quả ra dùng.
Sau khi tiến vào trong thân thể Diệp Huyền, Hồn Mệnh quả hóa thành một dòng nước ấm màu đen, sau khi chạy khắp tứ chi bách hài của hắn một lần, bèn hội tụ trên đỉnh đầu hắn, trở thành một luồng lực hư vô làm đỉnh đầu hắn ấm lên.
Toàn bộ quá trình này kéo dài chừng ba ngày ba đêm.
Hồn hải của Diệp Huyền không ngừng trưởng thành khỏe mạnh dưới sự vỗ về của Hồn Mệnh quả, hồn bích cũng càng thêm vững chãi, đến khi công hiệu của Hồn Mệnh quả biến mất hoàn toàn, hồn hải của Diệp Huyền đã cường đại hơn gấp không chỉ hai lần so với lúc trước.
Diệp Huyền điều động hồn lực đỉnh cao tam phẩm của mình, vận chuyển Vô Tướng hồn quyết, không ngừng nỗ lực đề cao.
Không biết thời gian qua bao lâu.
Diệp Huyền chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một tiếng, một luồng hồn niệm vô hình xông phá mà ra, cảnh tượng bốn bề trở nên càng thêm rõ nét, mỗi rung động rất nhỏ trong không khí đều hiển hiện rõ ràng trong cảm giác của hắn, như thể vừa được nước rửa qua vậy.
Khuôn mặt hắn hé lộ nét sung sướng, hồn lực cuối cùng cũng đột phá từ đỉnh phong tam phẩm lên đến tứ phẩm.
Nhìn qua thì đây chỉ là đề thăng nhất cấp rất nhỏ bé, song từ tam phẩm lên tứ phẩm lại thể hiện rằng một luyện hồn sư đang non tay bỡ ngỡ đã trở thành thuần thục lão luyện, từ sơ kì đã bước đến trung kì, hồn lực tứ phẩm dù ở phương diện nào cũng cường đại hơn hồn lực tam phẩm nhiều lắm.
Có thể nói giờ đây cấp bậc võ giả của Diệp Huyền không chút thay đổi, nhưng thực lực chân chính lại tăng lên rất nhiều. Nếu gặp lại Lữ Hạo kia lần nữa, cho dù không có huyền bảo cấp bậc như Trấn Nguyên Thạch thì hắn cũng có thể giết kẻ kia bằng chính sức mạnh thực sự của mình.
Bình luận facebook